Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút
Chương 182: Người phụ nữ trong ảnh! 1
Tố Diện Yêu Nhiêu
19/01/2015
Sau đó, Diêu Phương cũng đi từ bên ngoài vào, thấy Văn Hinh, bà lạnh nhạt nói: “ Hôm nay tôi tới công ty, nếu có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
Văn Hinh dạ một tiếng, sau đó đợi Diêu Phương và Lạc Tình đi rồi, cô nhìn căn phòng trống rỗng, phòng to như vậy, chỉ có một mình cô, vắng vẻ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Sau khi ăn sáng xong, đột nhiên Văn Hinh cảm thấy nhàn rỗi, không biết làm gì cho hết thời gian nhàm chán này. Kể từ khi quay lại nhà họ Du, cô dường như trở thành con sâu gạo, cả ngày ngoài ăn với ngủ, cũng không có việc gì khác để làm.
Cuộc sống nhàm chán như thế, lúc đầu cô cũng cảm thấy thảnh thơi, nhưng mà bây giờ, đối với người từ nhỏ đã phải lo toan cuộc sống cho chính mình như cô thì rảnh rỗi quá cũng không phải là tốt. Bây giờ rảnh rỗi, cô cảm thấy có cái gì không đúng, cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Cô đi vào nhà bếp, muốn giúp dì Lý rửa chén bát, lại bị dì Lý xua như đuổi ruồi vậy. Cô đi tìm quản gia Trần hỏi xem có việc gì để cô làm không, quản gia Trần lại lạnh nhạt không nói câu nào đã xoay người rời đi.
( nay mai bà thành thiếu phu nhân bà thì bà đuổi.)
Cuối cùng, cô đành ngồi sô fa trong phòng khác , giống như Lạc Tình, cô ngồi ôm gối bông cầm điều khiển bật tivi lên xem, không ngừng đổi kênh, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ chán ghét.
Đổi qua tất cả các kênh một lượt, vẫn không thể tìm được một kênh mình thích, cô vứt bỏ điều khiển ti vi, lại rút một cuốn tạp chí trên khay trà xem qua.
Lúc này,dì Lý đã làm xong việc trong nhà bếp, chuẩn bị đi quét dọn lầu hai, Văn Hinh bỏ cuốn tạp chí xuống đi theo dì.
Trong lúc hai người đi qua thư phòng của Du Thần Ích, dì Lý nói với Văn Hinh: “ Nha đầu, bình thường thiếu gia không cho người nào tùy tiện vào thư phòng của cậu ấy, ngàn vạn lần cháu đừng có động tới bất kì đồ vật gì ở nơi này, nếu như thiếu gia biết, nhất định sẽ tức giận.”
Nghe vậy, Văn Hinh chợt nhíu mày, "Sao vậy ạ, chẳng lẽ trong thư phòng của anh ta có cái gì không muốn cho người ngoài biết sao? “ Nếu như không muốn cho người nào biết bí mật riêng tư của anh ta, nhất định cũng sẽ không cho người làm vào phòng đi, nếu không sao lại ra vẻ thần bí như vậy.
Chỉ là, chẳng lẽ Du Thần Ích cũng có bí mật gì không muốn cho người khác biết sao?
Cô bỗng nhiên thấy tò mò
Dì Lý bắt đầu quét dọng, Văn Hinh đi quanh thư phòng , cho tới tận bây giờ , cô tới nhà họ Du đã lâu, cô cũng chưa bao giờ vào thư phòng của Du Thần Ích. Mặc dù một đêm nọ, cô cũng chỉ đứng bên ngoài, không đi vào trong.
Khi cô bước tới bàn làm việc của Du Thần Ích, toàn bộ chú ý của cô đều tập trung trên bức ảnh được đặt trên bàn, cô cầm tấm ảnh lên, tỉ mỉ quan sát người phụ nữ trong ảnh.
Người phụ nữ trong ảnh cười ngọt ngào, mái tóc dài đen nhánh xõa thẳng, diện mạo đoang trang tao nhã, có thể coi là mỹ nữ. Cô nhìn bức ảnh kia, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Người phụ nữ trong bức ảnh này là ai, có quan hệ gì với Du Thần Ích?
Văn Hinh dạ một tiếng, sau đó đợi Diêu Phương và Lạc Tình đi rồi, cô nhìn căn phòng trống rỗng, phòng to như vậy, chỉ có một mình cô, vắng vẻ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Sau khi ăn sáng xong, đột nhiên Văn Hinh cảm thấy nhàn rỗi, không biết làm gì cho hết thời gian nhàm chán này. Kể từ khi quay lại nhà họ Du, cô dường như trở thành con sâu gạo, cả ngày ngoài ăn với ngủ, cũng không có việc gì khác để làm.
Cuộc sống nhàm chán như thế, lúc đầu cô cũng cảm thấy thảnh thơi, nhưng mà bây giờ, đối với người từ nhỏ đã phải lo toan cuộc sống cho chính mình như cô thì rảnh rỗi quá cũng không phải là tốt. Bây giờ rảnh rỗi, cô cảm thấy có cái gì không đúng, cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Cô đi vào nhà bếp, muốn giúp dì Lý rửa chén bát, lại bị dì Lý xua như đuổi ruồi vậy. Cô đi tìm quản gia Trần hỏi xem có việc gì để cô làm không, quản gia Trần lại lạnh nhạt không nói câu nào đã xoay người rời đi.
( nay mai bà thành thiếu phu nhân bà thì bà đuổi.)
Cuối cùng, cô đành ngồi sô fa trong phòng khác , giống như Lạc Tình, cô ngồi ôm gối bông cầm điều khiển bật tivi lên xem, không ngừng đổi kênh, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ chán ghét.
Đổi qua tất cả các kênh một lượt, vẫn không thể tìm được một kênh mình thích, cô vứt bỏ điều khiển ti vi, lại rút một cuốn tạp chí trên khay trà xem qua.
Lúc này,dì Lý đã làm xong việc trong nhà bếp, chuẩn bị đi quét dọn lầu hai, Văn Hinh bỏ cuốn tạp chí xuống đi theo dì.
Trong lúc hai người đi qua thư phòng của Du Thần Ích, dì Lý nói với Văn Hinh: “ Nha đầu, bình thường thiếu gia không cho người nào tùy tiện vào thư phòng của cậu ấy, ngàn vạn lần cháu đừng có động tới bất kì đồ vật gì ở nơi này, nếu như thiếu gia biết, nhất định sẽ tức giận.”
Nghe vậy, Văn Hinh chợt nhíu mày, "Sao vậy ạ, chẳng lẽ trong thư phòng của anh ta có cái gì không muốn cho người ngoài biết sao? “ Nếu như không muốn cho người nào biết bí mật riêng tư của anh ta, nhất định cũng sẽ không cho người làm vào phòng đi, nếu không sao lại ra vẻ thần bí như vậy.
Chỉ là, chẳng lẽ Du Thần Ích cũng có bí mật gì không muốn cho người khác biết sao?
Cô bỗng nhiên thấy tò mò
Dì Lý bắt đầu quét dọng, Văn Hinh đi quanh thư phòng , cho tới tận bây giờ , cô tới nhà họ Du đã lâu, cô cũng chưa bao giờ vào thư phòng của Du Thần Ích. Mặc dù một đêm nọ, cô cũng chỉ đứng bên ngoài, không đi vào trong.
Khi cô bước tới bàn làm việc của Du Thần Ích, toàn bộ chú ý của cô đều tập trung trên bức ảnh được đặt trên bàn, cô cầm tấm ảnh lên, tỉ mỉ quan sát người phụ nữ trong ảnh.
Người phụ nữ trong ảnh cười ngọt ngào, mái tóc dài đen nhánh xõa thẳng, diện mạo đoang trang tao nhã, có thể coi là mỹ nữ. Cô nhìn bức ảnh kia, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
Người phụ nữ trong bức ảnh này là ai, có quan hệ gì với Du Thần Ích?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.