Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản
Chương 19: Không phải tôi
Thời Tam Thập
21/03/2020
Trong sòng bài ở sơn trang, Bạch Thanh Thanh đang kịch liệt chém giết với người đàn ông lúc nãy, Hoắc tiên sinh vốn là vai chính đang ôm cún ngồi một bên, yên lặng như gà.
Nhìn hai chồng chip (tiền trong casino) cao ngất trước mặt, Hoắc tiên sinh bị chấn động.
Người đàn ông đối diện đã thua hết sạch, cả người đầy mồ hôi, anh ta nhìn thoáng qua bài trong tay rồi nhìn người đối diện, trong hay cả hai người đều là lá cuối cùng.
“Bạch tiểu thư.” Người đàn ông mở miệng nói: “Đây là gút mắt của em gái tôi và Hoắc tổng, Bạch tiểu thư cần phải có một lý do mới có thể xuất đầu vì Hoắc tổng, đúng không?”
Bạch Thanh Thanh khí định thần nhà (trấn định nhàn nhã): “Hoắc Minh Châu là người của tôi, anh muốn tìm chuyện với anh ấy, chẳng lẽ tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn?”
“Việc này…”
“Anh có thể xuất đầu vì em gái, chẳng lẽ không cho tôi ra mặt thay anh ấy?”
Người đàn ông không nói nên lời.
Anh ta nhìn thoáng qua Hoắc Minh Châu ngồi cạnh Bạch Thanh Thanh, bỗng nhiên bật cười: “Hoắc tổng tìm phụ nữ ra mặt cho mình, có thua cũng không quá khó coi.”
Anh ta nói xong, bàn tay lật lên, để mọi người nhìn thấy lá bài duy nhất trong tay, là một lá Q.
Anh ta đã dự liệu trước, không quan tâm đến phản ứng của người đối diện, nghiêng đầu ngậm lấy điếu thuốc vệ sĩ đưa qua, hả hê đắc ý nhìn Hoắc tiên sinh.
Ba vệ sĩ vậy quanh hai người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, theo lệnh của anh ta, bước đến gần Hoắc tiên sinh, khi bọn họ sắp đụng đến anh, Bạch Thanh Thanh bỗng nhiên nói: “Khoan đã.”
“Bạch tiểu thư, cô còn chuyện gì sao?”
“Vương tổng quá sốt ruột rồi.”
“Sốt ruột? Bạch tiểu thư nói đùa, bài của cô đâu thể lớn hơn nữa…” Đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy hai lá bài tẩy trên bàn được lật lên, một lá là Q, một là là K, ai thắng ai thua, vừa nhìn là hiểu. Hai chồng chip cao ngất trong tầm tay Vương tổng bị Bạch Thanh Thanh ôm hết, cô đẩy qua hướng Hoắc tiên sinh, tất cả chip đồng ở trước mặt anh, đủ màu sắc rơi đầy đất, sắc mặt Vương tổng rất khó nhìn.
Anh ta tưởng mình đã thắng chắc, nên đặt cược rất lớn, còn đắc ý trong chốc lát, kết quả trong nháy mắt mấy trăm vạn đã bay mất.
“Hoắc Minh Châu, đi thôi.”
Hoắc tiên sinh vội vàng ôm Chúc Chúc đi theo, đến lúc đó tự nhiên có nhân viên công tác quy đổi tiền bọn họ thắng được thành chi phiếu đem đến tận phòng.
Ra khỏi sòng bài, Hoắc tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng: “Sao em có thể đánh cược với anh ta? Vậy mà em đã thắng?!”
Bạch Thanh Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Lạ lắm sao?”
“Tên Vương tổng đó lúc trẻ đã từng trà trộn vào mấy sòng bài, nghe nói học được kĩ năng chơi bài rất cao siêu, rất ít người đánh thắng anh ta, vậy mà em đã thắng!” Hoắc tiên sinh nhắm mắt theo đuôi cô, cảm thấy hình tượng cô trở nên cao lớn hẳn lên, nói chuyện trở nên cẩn thận hơn, ngạc nhiên hỏi: “Có phải trước kia em đã học thuật chơi bài?”
“Sở thích bé nhỏ không đáng kể mà thôi.”
Hoắc tiên sinh thật hưng phấn: “Tôi đã định cự tuyệt khi anh ta nói ra, tôi không biết anh ta có ý gì, không nghĩ rằng em đồng ý, còn thắng nữa … Tôi, tôi muốn kể chuyện này cho Dương Xảo Mạn.”
“Anh nhiều lời quá.”
Động tác móc điện thoại của Hoắc tiên sinh dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân ảnh Bạch Thanh Thanh phía trước, rốt cuộc mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Em… giận sao?”
Bạch Thanh Thanh dừng bước, quay đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh: “Không có.”
Vừa nãy cô đã thay anh đánh cược với Vương tổng, giải quyết phiền toái thay anh, còn nói cô là người của anh, theo lý mà nói sẽ không tức giận, nhưng nhìn thấy phản ứng của Bạch Thanh Thanh không giống trong tưởng tượng của anh. Hoắc tiên sinh suy nghĩ, mờ mịt hỏi: “Sao em tức giận?”
“Anh không hiểu thật, hay là giả vở không hiểu?”
Hoắc tiên sinh khó hiểu nhìn cô.
Chúc Chúc “Ngao” một tiếng, lấy hai móng vuốt trên tay che lại khuôn mặt lông lá của mình.
Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Hoắc Minh Châu, chuyện lúc trươc đã ồn ào huyên náo cả thành phố, tôi ở nước ngoài còn nghe được tin tức, thế nhưng bây giờ anh làm bộ không nhớ.”
Hoắc tiên sinh thật mờ mịt.
Anh thật sự không nhớ mà!
Chuyện Bạch Thanh Thanh nói có lẽ là chuyện Vương tổng nói, nhưng anh không biết em gái anh ta là ai hết!
Hoắc tiên sinh rất khó hiểu, cũng rất ủy khuất.
Nhưng anh lại không thể nói ra, trực giác của tổng giám đốc bá đạo cho anh biết, nếu anh nói ra, có khi Bạch Thanh Thanh càng tức giận.
Lúc này nên trấn an cô như thế nào đây?
Hoắc tiên sinh do dự một chút, cắn chặt răng, đặt Chúc Chúc xuống đất. Anh bất ngờ vọt lên, ngay lúc Bạch Thanh Thanh đang chinh lăng (sửng sốt), đẩy cô vào vách tường, một tay chống lên đó, một tay khác ôm eo cô, “rầm”, tiếng va đập giữa bức tường và bàn tay.
Hoắc tiên sinh tiến sát vào cô, hô hấp bên cạnh tai cô, giọng anh trầm thấp xin tha thứ: “Đừng nóng giận.”
“…”
Thiếu chút nữa Bạch Thanh Thanh đã trở tay đẩy anh ra.
Đến khi cô hồi thần, đối với kabe-don của Hoắc tiên sinh thấy hơi buồn cười, hờn dỗi trong lòng bay đi một ít.
“Muốn tôi nguôi giận?” Bạch Thanh Thanh vươn tay sờ mặt anh, ngón cái ái muội vuốt ve trên môi anh: “Cầu xin tôi.”
Hoắc tiên sinh sửng sốt.
Bạch Thanh Thanh nâng khóe miệng, đôi môi không tô son vẫn đỏ, ánh mắt bình thường luôn sắc bén đột nhiên mềm lại, khóe mắt hơi cong, cực kì câu nhân, cô sát đến Hoắc tiên sinh, hô hấp của cả hai giao nhau, gần như hòa làm một: “Tới đây, lấy lòng tôi.”
Hoắc tiên sinh cúi đầu.
Hành lang không dài chỉ còn lại hai người, Chúc Chúc cuộn mình lại dựa đầu vào chân bọn họ, tiếng môi răng giao triền vang lên, lỗ tai nó run lên, cái nón cừu non trên đầu cũng động động theo.
Không biết qua bao lâu, hai chân Hoắc tiên sinh mới nhũn ra ôm lấy Bạch Thanh Thanh.
Anh vừa run rẩy nói: “Em còn giận không?” Trong lòng vừa đưa ra quyết định, về nhà nhất định phải rèn luyện hô hấp.
“Không cần biết trước kia anh đã làm gì, nếu bây giờ đã hẹn hò với tôi, tôi đây phải tìm cách dạy dỗ anh thật tốt.” Bạch Thanh Thanh vuốt mặt anh, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Tôi biết đôi khi anh sẽ có chút vấn đề, nhưng không biết rằng bản lĩnh trở mặt không quen của anh cũng lợi hại như vậy.”
Hoắc tiên sinh càng ủy khuất.
Thật sự anh không biết gì cả!
Bạch Thanh Thanh là người yêu của anh, vậy mà lại đổ oan cho anh!
Nếu không vì chân anh bây giờ vẫn còn mềm thì anh đã tức giận ôm Chúc Chúc đi rồi!
Sự thật là, Hoắc tiên sinh không đi được, anh chỉ có thể ra vẻ mờ mịt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Thanh Thanh lấy điện thoại ra, tìm tin tức trước kia ra cho anh. Đập vào mắt là hình ảnh của bài đăng, vẻ mặt lãnh khốc của Hoắc tiên sinh xuất hiện trên đó, bên cạnh là một người con gái không biết tên.
Bài viết nói rằng đó là một thiên kim theo đuổi Hoắc tổng, sau khi dùng muôn vàn thủ đoạn, chỉ nhận được một câu “Phiền phức” của Hoắc tổng, quá tuyệt vọng nên đã cắt cổ tay tự sát trong nhà. May mà được cứu kịp lúc, không có vấn đề lớn, hiện tại đã tung tăng nhảy nhót như người bình thường.
Lần đó chuyện này bị làm lớn đên rất ồn ào huyên náo, chiếm đầu đề rất lâu, còn đem Hoắc thị đẩy lên đầu sóng gió, Hoắc Minh Châu là đương sự, không có khả năng không biết.
Nên Bạch Thanh Thanh mới có phản ứng đó.
Suy nghĩ cẩn thận, mặt Hoắc tiên sinh trắng bệch, cho dù thấy được bài viết này, anh vẫn không có chút ấn tượng nào, ngay cả nữ chính của tin tức anh cũng không quen biết, anh dám khẳng định, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này.
Bên dưới còn có video phỏng phấn tổng giám đốc Hoắc thị, ngón tay Hoắc tiên sinh run run nhấn mở, khuôn mặt quen thuộc của mình xuất hiện trên màn hình, nói những lời mình chưa từng nói.
Sắc mặt của anh càng trắng.
Bạch Thanh Thanh nhíu mày: “Anh…”
“Đó không phải là tôi.” Hoắc tiên sinh ngắt lời cô, lặp lại: “Tôi không nhớ, một chút ấn tượng cũng không có.”
Hết chương 19
Nhìn hai chồng chip (tiền trong casino) cao ngất trước mặt, Hoắc tiên sinh bị chấn động.
Người đàn ông đối diện đã thua hết sạch, cả người đầy mồ hôi, anh ta nhìn thoáng qua bài trong tay rồi nhìn người đối diện, trong hay cả hai người đều là lá cuối cùng.
“Bạch tiểu thư.” Người đàn ông mở miệng nói: “Đây là gút mắt của em gái tôi và Hoắc tổng, Bạch tiểu thư cần phải có một lý do mới có thể xuất đầu vì Hoắc tổng, đúng không?”
Bạch Thanh Thanh khí định thần nhà (trấn định nhàn nhã): “Hoắc Minh Châu là người của tôi, anh muốn tìm chuyện với anh ấy, chẳng lẽ tôi chỉ khoanh tay đứng nhìn?”
“Việc này…”
“Anh có thể xuất đầu vì em gái, chẳng lẽ không cho tôi ra mặt thay anh ấy?”
Người đàn ông không nói nên lời.
Anh ta nhìn thoáng qua Hoắc Minh Châu ngồi cạnh Bạch Thanh Thanh, bỗng nhiên bật cười: “Hoắc tổng tìm phụ nữ ra mặt cho mình, có thua cũng không quá khó coi.”
Anh ta nói xong, bàn tay lật lên, để mọi người nhìn thấy lá bài duy nhất trong tay, là một lá Q.
Anh ta đã dự liệu trước, không quan tâm đến phản ứng của người đối diện, nghiêng đầu ngậm lấy điếu thuốc vệ sĩ đưa qua, hả hê đắc ý nhìn Hoắc tiên sinh.
Ba vệ sĩ vậy quanh hai người bắt đầu ngo ngoe rục rịch, theo lệnh của anh ta, bước đến gần Hoắc tiên sinh, khi bọn họ sắp đụng đến anh, Bạch Thanh Thanh bỗng nhiên nói: “Khoan đã.”
“Bạch tiểu thư, cô còn chuyện gì sao?”
“Vương tổng quá sốt ruột rồi.”
“Sốt ruột? Bạch tiểu thư nói đùa, bài của cô đâu thể lớn hơn nữa…” Đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy hai lá bài tẩy trên bàn được lật lên, một lá là Q, một là là K, ai thắng ai thua, vừa nhìn là hiểu. Hai chồng chip cao ngất trong tầm tay Vương tổng bị Bạch Thanh Thanh ôm hết, cô đẩy qua hướng Hoắc tiên sinh, tất cả chip đồng ở trước mặt anh, đủ màu sắc rơi đầy đất, sắc mặt Vương tổng rất khó nhìn.
Anh ta tưởng mình đã thắng chắc, nên đặt cược rất lớn, còn đắc ý trong chốc lát, kết quả trong nháy mắt mấy trăm vạn đã bay mất.
“Hoắc Minh Châu, đi thôi.”
Hoắc tiên sinh vội vàng ôm Chúc Chúc đi theo, đến lúc đó tự nhiên có nhân viên công tác quy đổi tiền bọn họ thắng được thành chi phiếu đem đến tận phòng.
Ra khỏi sòng bài, Hoắc tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng: “Sao em có thể đánh cược với anh ta? Vậy mà em đã thắng?!”
Bạch Thanh Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Lạ lắm sao?”
“Tên Vương tổng đó lúc trẻ đã từng trà trộn vào mấy sòng bài, nghe nói học được kĩ năng chơi bài rất cao siêu, rất ít người đánh thắng anh ta, vậy mà em đã thắng!” Hoắc tiên sinh nhắm mắt theo đuôi cô, cảm thấy hình tượng cô trở nên cao lớn hẳn lên, nói chuyện trở nên cẩn thận hơn, ngạc nhiên hỏi: “Có phải trước kia em đã học thuật chơi bài?”
“Sở thích bé nhỏ không đáng kể mà thôi.”
Hoắc tiên sinh thật hưng phấn: “Tôi đã định cự tuyệt khi anh ta nói ra, tôi không biết anh ta có ý gì, không nghĩ rằng em đồng ý, còn thắng nữa … Tôi, tôi muốn kể chuyện này cho Dương Xảo Mạn.”
“Anh nhiều lời quá.”
Động tác móc điện thoại của Hoắc tiên sinh dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân ảnh Bạch Thanh Thanh phía trước, rốt cuộc mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Em… giận sao?”
Bạch Thanh Thanh dừng bước, quay đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh: “Không có.”
Vừa nãy cô đã thay anh đánh cược với Vương tổng, giải quyết phiền toái thay anh, còn nói cô là người của anh, theo lý mà nói sẽ không tức giận, nhưng nhìn thấy phản ứng của Bạch Thanh Thanh không giống trong tưởng tượng của anh. Hoắc tiên sinh suy nghĩ, mờ mịt hỏi: “Sao em tức giận?”
“Anh không hiểu thật, hay là giả vở không hiểu?”
Hoắc tiên sinh khó hiểu nhìn cô.
Chúc Chúc “Ngao” một tiếng, lấy hai móng vuốt trên tay che lại khuôn mặt lông lá của mình.
Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Hoắc Minh Châu, chuyện lúc trươc đã ồn ào huyên náo cả thành phố, tôi ở nước ngoài còn nghe được tin tức, thế nhưng bây giờ anh làm bộ không nhớ.”
Hoắc tiên sinh thật mờ mịt.
Anh thật sự không nhớ mà!
Chuyện Bạch Thanh Thanh nói có lẽ là chuyện Vương tổng nói, nhưng anh không biết em gái anh ta là ai hết!
Hoắc tiên sinh rất khó hiểu, cũng rất ủy khuất.
Nhưng anh lại không thể nói ra, trực giác của tổng giám đốc bá đạo cho anh biết, nếu anh nói ra, có khi Bạch Thanh Thanh càng tức giận.
Lúc này nên trấn an cô như thế nào đây?
Hoắc tiên sinh do dự một chút, cắn chặt răng, đặt Chúc Chúc xuống đất. Anh bất ngờ vọt lên, ngay lúc Bạch Thanh Thanh đang chinh lăng (sửng sốt), đẩy cô vào vách tường, một tay chống lên đó, một tay khác ôm eo cô, “rầm”, tiếng va đập giữa bức tường và bàn tay.
Hoắc tiên sinh tiến sát vào cô, hô hấp bên cạnh tai cô, giọng anh trầm thấp xin tha thứ: “Đừng nóng giận.”
“…”
Thiếu chút nữa Bạch Thanh Thanh đã trở tay đẩy anh ra.
Đến khi cô hồi thần, đối với kabe-don của Hoắc tiên sinh thấy hơi buồn cười, hờn dỗi trong lòng bay đi một ít.
“Muốn tôi nguôi giận?” Bạch Thanh Thanh vươn tay sờ mặt anh, ngón cái ái muội vuốt ve trên môi anh: “Cầu xin tôi.”
Hoắc tiên sinh sửng sốt.
Bạch Thanh Thanh nâng khóe miệng, đôi môi không tô son vẫn đỏ, ánh mắt bình thường luôn sắc bén đột nhiên mềm lại, khóe mắt hơi cong, cực kì câu nhân, cô sát đến Hoắc tiên sinh, hô hấp của cả hai giao nhau, gần như hòa làm một: “Tới đây, lấy lòng tôi.”
Hoắc tiên sinh cúi đầu.
Hành lang không dài chỉ còn lại hai người, Chúc Chúc cuộn mình lại dựa đầu vào chân bọn họ, tiếng môi răng giao triền vang lên, lỗ tai nó run lên, cái nón cừu non trên đầu cũng động động theo.
Không biết qua bao lâu, hai chân Hoắc tiên sinh mới nhũn ra ôm lấy Bạch Thanh Thanh.
Anh vừa run rẩy nói: “Em còn giận không?” Trong lòng vừa đưa ra quyết định, về nhà nhất định phải rèn luyện hô hấp.
“Không cần biết trước kia anh đã làm gì, nếu bây giờ đã hẹn hò với tôi, tôi đây phải tìm cách dạy dỗ anh thật tốt.” Bạch Thanh Thanh vuốt mặt anh, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Tôi biết đôi khi anh sẽ có chút vấn đề, nhưng không biết rằng bản lĩnh trở mặt không quen của anh cũng lợi hại như vậy.”
Hoắc tiên sinh càng ủy khuất.
Thật sự anh không biết gì cả!
Bạch Thanh Thanh là người yêu của anh, vậy mà lại đổ oan cho anh!
Nếu không vì chân anh bây giờ vẫn còn mềm thì anh đã tức giận ôm Chúc Chúc đi rồi!
Sự thật là, Hoắc tiên sinh không đi được, anh chỉ có thể ra vẻ mờ mịt hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Thanh Thanh lấy điện thoại ra, tìm tin tức trước kia ra cho anh. Đập vào mắt là hình ảnh của bài đăng, vẻ mặt lãnh khốc của Hoắc tiên sinh xuất hiện trên đó, bên cạnh là một người con gái không biết tên.
Bài viết nói rằng đó là một thiên kim theo đuổi Hoắc tổng, sau khi dùng muôn vàn thủ đoạn, chỉ nhận được một câu “Phiền phức” của Hoắc tổng, quá tuyệt vọng nên đã cắt cổ tay tự sát trong nhà. May mà được cứu kịp lúc, không có vấn đề lớn, hiện tại đã tung tăng nhảy nhót như người bình thường.
Lần đó chuyện này bị làm lớn đên rất ồn ào huyên náo, chiếm đầu đề rất lâu, còn đem Hoắc thị đẩy lên đầu sóng gió, Hoắc Minh Châu là đương sự, không có khả năng không biết.
Nên Bạch Thanh Thanh mới có phản ứng đó.
Suy nghĩ cẩn thận, mặt Hoắc tiên sinh trắng bệch, cho dù thấy được bài viết này, anh vẫn không có chút ấn tượng nào, ngay cả nữ chính của tin tức anh cũng không quen biết, anh dám khẳng định, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này.
Bên dưới còn có video phỏng phấn tổng giám đốc Hoắc thị, ngón tay Hoắc tiên sinh run run nhấn mở, khuôn mặt quen thuộc của mình xuất hiện trên màn hình, nói những lời mình chưa từng nói.
Sắc mặt của anh càng trắng.
Bạch Thanh Thanh nhíu mày: “Anh…”
“Đó không phải là tôi.” Hoắc tiên sinh ngắt lời cô, lặp lại: “Tôi không nhớ, một chút ấn tượng cũng không có.”
Hết chương 19
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.