Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản
Chương 52: Quên
Thời Tam Thập
22/08/2020
Cơ thể của Bạch Thanh Thanh có vấn đề, Đỗ Linh hẹn cô đến bệnh viện kiểm tra một lần, hai người lập tức hành động, hẹn trước chuyên gia tốt nhất, kiểm tra toàn thân trên dưới trong ngoài một lần.
Báo cáo có rất nhanh, khi Bạch Thanh Thanh nhận được, nhìn kết quả trên đó, cả người ngây ra.
"Đã... Mang thai?!"
Đỗ Linh cũng rất rất khiếp sợ: "Lần trước vừa nói có con, bây giờ liền mang thai, Thanh Thanh có phải cậu quá nhanh rồi không?! Hơn nữa không phải cậu không tính có con sớm vậy sao?"
"Mình cũng không biết." Bạch Thanh Thanh có hơi mê mang.
Cô và Hoắc Minh Châu mỗi lần đều làm biện pháp an toàn, hơn nữa mỗi lần đều do cô chủ đạo, cô không muốn có con nhanh như vậy, đương nhiên cũng không chuẩn bị mang thai, kết quả lúc này thật sự nằm ngoài dự kiến, nếu không phải thấy được quyển sách của Đỗ Linh, cô thậm chí không nghĩ rằng dạo này cơ thể khác là là do mang thai?!
Tính tính thời gian, đứa nhỏ này có vào khoảng một tháng trước.
Một tháng trước...
Bạch Thanh Thanh nheo mắt, bỗng nhiên nghĩ đến lần duy nhất Hoắc tiên sinh phản áp.
Tối đó Hoắc tiên sinh hứng khởi khác thường, không biết có phải do phản áp thành công hay không, khó có khi anh chủ động như thế, Bạch Thanh Thanh cũng dung túng để anh làm điều mình muốn, sau đó, tình ý trầm luân, cô cũng không nhớ rốt cuộc có mang phòng hộ hay không...
Chẳng lẽ là tối đó?
Bạch Thanh Thanh sắc mặt quái dị.
Cô để mặc Hoắc tiên sinh một buối tối, kết quả anh làm ra loại việc lớn này.
Bạch Thanh Thanh đau đầu xoa thái dương: "Không có cách nào, thủ tục mua nhà cậu đã làm xong chưa?"
Đỗ Linh vội vàng gật đầu: "Xong rồi, bây giờ chỉ cần trang hoàng thôi."
"Vừa kịp lúc, bắt đầu làm luôn đi, đến khi sinh bảo bảo ra, vừa vặn có thể vào ở." Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ: "Nhà ở đây quá nhỏ, Chúc Chúc chiếm một phòng, không còn phòng dư cho trẻ con."
"Được, phương án thiết kế thì thế nào?"
"Tìm người thiết kế lần trước đi..." Bạch Thanh Thanh tạm dừng, nói: "Đi tìm Hoắc Minh Châu đi, dựa theo sở thích của anh ấy, nếu người ta thiết kế mà anh ấy không thích thì không tốt."
Đỗ Linh vội vàng gật đầu, nhớ hết mọi thứ.
Thấy Bạch Thanh Thanh lấy máy tính ra, cô ấy đang muốn ngăn cản, để đối phương an tâm dưỡng thai, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, tức khắc sửng sốt, kéo Bạch Thanh Thanh vội vàng nói: "Hôn lễ thì sao?"
Bạch Thanh Thanh sửng sốt: "Hôn lễ?"
"Đúng vậy, Thanh Thanh, trước kia cậu nói không vội, nhưng bây giờ đã có con, cũng không thể không kết hôn? Sau này bé con được sinh ra, chẳng lẽ đến ba cũng không có sao?" Đỗ Linh nhịn không được nói: "Mình không biết Hoắc Minh Châu có ý gì, nhưng nếu anh ta cự tuyệt, mình bảo đảm sẽ thay cậu đánh anh ta."
Chuyện kết hôn là vấn đề lớn.
Bạch Thanh Thanh vốn muốn kết hôn rồi mới sinh con, huống chi lần trước cô nói ra, Hoắc tiên sinh ấp úng từ chối cô, nói còn chưa tới thời điểm, tuy không biết thời điểm của anh là khi nào, nhưng lúc ấy không có việc gì, cô đương nhiên nguyện ý làm theo ý Hoắc tiên sinh, chẳng qua bây giờ cô lại nhận được danh hiệu chưa kết hôn đã mang thai.
Bạch Thanh Thanh không để ý mấy thứ đó, nhưng nếu Hoắc tiên sinh đã biết, chỉ sợ anh sẽ áy náy đến mức mất ngủ.
"Chờ Hoắc Minh Châu về, mình sẽ xác nhận với anh ấy."
Lúc này Đỗ Linh mới yên lòng, luân phiên bảo đảm: "Mình nhất định sẽ chọn ngày lành cho hai người, làm hôn lễ thật vẻ vang, cậu cứ giao hết toàn bộ cho mình đi."
Bạn tốt của mình đột nhiên trở thành phụ nữ có thai, Đỗ Linh tìm vô số tư liệu, đóng dấu một chồng thực đơn thật dày, mua một đống sách, đồ dùng cho thai phụ cũng không ít, bận lên bận xuống chuẩn bị thật nhiều, mới không yên tâm về nhà.
Đến khi Hoắc tiên sinh trở về, nhìn thấy trên bàn trà đặt sách dưỡng thai, trong phòng bếp dán thực đơn, trên sàn nhà cũng lót một tấm thảm mềm mại, tức khắc hoảng sợ: "Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Thanh Thanh cúi đầu lật sách: "Chuẩn bị trước một chút."
Chuẩn bị? Chuẩn bị làm gì?
Hoắc tiên sinh khó hiểu nhìn xung quanh, ánh mắt đụng đến mấy bìa sách đó, trước mắt tức khắc sáng ngời: Chẳng lẽ Thanh Thanh chuẩn bị có con với anh?!
Đây chính là con đầu lòng của Thanh Thanh đó ha ha ha!
Hoắc tiên sinh thật cẩn thận ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt tự cho là được che dấu rất kĩ lắc lư một vòng quanh bụng cô, sau đó lại hơi thất vọng thu về.
Không biết khi nào Thanh Thanh mới có thể hoài thai bảo bảo nhỏ của anh nhỉ?
"Đúng rồi, hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra có gì không?" So với việc không có bảo bảo, chuyện này càng làm Hoắc tiên sinh khẩn trương lên. "Gần đây cơ thể của em trở nên kì quái, chắc là không có vấn đề gì đúng không?"
Nói đến đây, Bạch Thanh Thanh có điểm mất mát.
Cô dung túng Hoắc tiên sinh, một lần duy nhất bị anh đè, vậy mà vừa lúc trúng đạn mang thai, vận khí không thể quá kém, kế hoạch ngoài ý muốn như này làm Bạch Thanh Thanh có chút không chống đỡ được.
Cô lắc lắc đầu, không muốn nhiều lời: "Không có vấn đề gì, là hiện tượng bình thường." Chẳng qua trong bụng có thêm một bảo bảo mà thôi.
Hoắc tiên sinh thở phào, cuối cùng mới yên tâm tới.
"Đúng rồi." Bạch Thanh Thanh quay đầu hỏi anh: "Anh định khi nào kết hôn?"
"Hả? Kết hôn?"
"Đúng vậy." Bạch Thanh Thanh nhàn nhạt nói: "Hiện tại cũng là thời điểm nên kết hôn rồi." Nếu không chờ bụng cô lớn thì không mặc áo cưới được, nếu không kết hôn, sợ rằngđứa trẻ được sinh ra trong gia đình đơn thân, đến lúc đó Hoắc Minh Châu càng muốn khóc.
Hoắc tiên sinh suy tư, lúc trước anh từ chối lời kết hôn của Bạch Thanh Thanh là vì chưa phát gục được cô, trước khi đè được Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh nghĩ đến việc kết hôn có hơi không thích hợp, nhưng bây giờ người cũng đã đè rồi, kế hoạch cũng thành công, Hoắc tiên sinh nghĩ ngợi, đã không còn lý do cự tuyệt nửa.
"Lúc nào cũng được." Hoắc tiên sinh thành khẩn nói: "Em muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì? Kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây? Hoặc là làm hai lần? Địa điểm ở đâu mới tốt? Giáo đường? Hay là khách sạn? Hay là bờ biển? Thảo nguyên?"
Nói chi tiết hôn lễ, Hoắc tiên sinh liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, anh đã sớm tra qua hết một lần, hiện tại chính là ngựa quen đường cũ, cái gì cũng hiểu biết một ít.
Bạch Thanh Thanh an tĩnh nghe anh nói xong mới gật đầu, nói: "Dựa theo suy nghĩ của anh đi, anh để Dương Xảo Mạn và Đỗ Linh chuẩn bị là được."
"Không thể được." Hoắc tiên sinh xoa tay hầm hè: "Đời này chỉ có một lần kết hôn, nhất định phải tự mình làm, như vậy mới không tiếc nuối."
"Tùy anh hết."
"Vậy còn em? Em có muốn chi tiết gì nữa không?"
Bạch Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ: "Chúc Chúc có thể làm phù dâu cho em được không?"
"..."
"Vậy quên đi."
Hoắc tiên sinh hổ thẹn, Bạch Thanh Thanh khó có khi đưa ra yêu cầu, thế nhưng anh lại không có biện pháp thảo mãn cô, thật là xin lỗi khí thế tổng giám đốc lãnh khốc đẹp trai bá đạo vung tay là thay đổi!
Anh suy xét một chút, đang định đáp ứng, thì nghe thấy nhạc chuông vang lên, là của Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh im lặng.
Bạch Thanh Thanh nhìn thoáng qua, là số điện thoại từ nước ngoài, cô ra hiệu với Hoắc tiên sinh rồi đứng dậy nhận điện thoại.
"Xin chào, Bạch Thanh Thanh tiểu thư đúng không?"
"Đúng vậy."
"Là chuyện này, hạng mục đầu tư vào viện nghiên cứu năm trước của ngài đã có tiến triển, yêu cầu ngài đến đây thị sát tiến độ."
"Yêu cầu bao lâu?"
"Hai tháng."
Bạch Thanh Thanh suy nghĩ một chút, đáp ứng nói: "Không thành vấn đề, tôi sẽ qua đó nhanh thôi."
Cô cúp máy.
Hoắc tiên sinh không biết gì về thông tin này, hưng phấn nhắn tin cho Dương Xảo Mạn, thương lượng với cô ấy các chi tiết của hôn lễ, nghe được Dương Xảo Mạn nói anh đang ngược cẩu.
Đến tối trước khi đi ngủ, Bạch Thanh Thanh loáng thoáng nghĩ hình như mình đã quên mất gì đó, cẩn thận suy nghĩ lại nhưng vẫn không ra, từ lúc mang thai, Bạch Thanh Thanh rất thích ngủ nên cô đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Hoắc tiên sinh rời nhà như thường, đến công ty, lôi kéo Dương Xảo Mạn tiếp tục thảo luận về chi tiết hôm qua đang bàn dở dang, đang đến chỗ hưng phấn, Dương Xảo Mạn đưa ra một vấn đề.
"Ngài chuẩn bị kết hôn vào ngày nào?"
Hoắc tiên sinh sửng sốt một chút, rất nhanh nghĩ ra mình đã chuẩn bị nhiều chi tiết như này, nhưng ngày kết hôn vẫn chưa định ra đó!!!
Hoắc tiên sinh lãnh khốc im miệng, để biểu hiện ra đặc điểm của tổng giám đốc bá đạo, anh chậm rãi nói: "Cô cứ quyết định với Đỗ Linh đi, đến lúc đó nói với chúng tôi là được."
Dương Xảo Mạn đáp ứng.
Mà bên kia, Bạch Thanh Thanh cũng bắt đầu soạn đồ.
Hạng mục ở nước ngoài của cô có tiến triển mới, nhất định không đi không được, vừa đi là hai tháng, ít nhất cũng là một tháng, cô sẽ phải không gặp Hoắc Minh Châu một thời gian dài.
Bạch Thanh Thanh sờ sờ bụng, đến khi cô trở về, cũng đã đến thời điểm lộ bụng, đến lúc đó trở về trực tiếp tham gia hôn lễ là vừa kịp.
Mỗi năm cô phải ra nước ngoài vài lần, vì hạng mục ở bên đó, mỗi một lần về đều phải nghỉ ngơi thật lâu, trước đó quan hệ của cô và bạn trai cũ vẫn chưa ổn định, mỗi lần trở về là chia tay một người, bây giờ đã đi đến con đường kết hôn với Hoắc Minh Châu, không cần lo lắng vấn đề không còn tình cảm, Bạch Thanh Thanh rất yên tâm.
Trước khi đi, cô cho Chúc Chúc ăn no, để lại một tờ giấy, mới yên tâm ra cửa.
Chờ đến khi Hoắc tiên sinh về nhà, nhìn thấy căn nhà trống rỗng, tâm trạng hạ xuống đặt Chúc Chúc dưới đất.
Anh kêu một tiếng: "Thanh Thanh?"
Không ai trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Thanh Thanh đã quên chuyện gì...
Quên nói với Hoắc tiên sinh chuyện cô mang thai......
Hoắc tiên sinh hoang mang lo liệu không nổi _(:_" ∠)_
Và, không ngược, không ngược, không ngược.
Hết chương 52
___
Xin lỗi mọi người, lâu rồi mình không đăng chương mới, hiện tại cũng sắp đi học lại và mình sẽ bắt đầu edit bộ mới nên lịch đăng chương cũng sẽ thay đổi, 2 chương/tuần, thời gian không cố định, mình sẽ cố gắng duy trì lịch đăng này, rất xin lỗi mọi người.
#xanh
Báo cáo có rất nhanh, khi Bạch Thanh Thanh nhận được, nhìn kết quả trên đó, cả người ngây ra.
"Đã... Mang thai?!"
Đỗ Linh cũng rất rất khiếp sợ: "Lần trước vừa nói có con, bây giờ liền mang thai, Thanh Thanh có phải cậu quá nhanh rồi không?! Hơn nữa không phải cậu không tính có con sớm vậy sao?"
"Mình cũng không biết." Bạch Thanh Thanh có hơi mê mang.
Cô và Hoắc Minh Châu mỗi lần đều làm biện pháp an toàn, hơn nữa mỗi lần đều do cô chủ đạo, cô không muốn có con nhanh như vậy, đương nhiên cũng không chuẩn bị mang thai, kết quả lúc này thật sự nằm ngoài dự kiến, nếu không phải thấy được quyển sách của Đỗ Linh, cô thậm chí không nghĩ rằng dạo này cơ thể khác là là do mang thai?!
Tính tính thời gian, đứa nhỏ này có vào khoảng một tháng trước.
Một tháng trước...
Bạch Thanh Thanh nheo mắt, bỗng nhiên nghĩ đến lần duy nhất Hoắc tiên sinh phản áp.
Tối đó Hoắc tiên sinh hứng khởi khác thường, không biết có phải do phản áp thành công hay không, khó có khi anh chủ động như thế, Bạch Thanh Thanh cũng dung túng để anh làm điều mình muốn, sau đó, tình ý trầm luân, cô cũng không nhớ rốt cuộc có mang phòng hộ hay không...
Chẳng lẽ là tối đó?
Bạch Thanh Thanh sắc mặt quái dị.
Cô để mặc Hoắc tiên sinh một buối tối, kết quả anh làm ra loại việc lớn này.
Bạch Thanh Thanh đau đầu xoa thái dương: "Không có cách nào, thủ tục mua nhà cậu đã làm xong chưa?"
Đỗ Linh vội vàng gật đầu: "Xong rồi, bây giờ chỉ cần trang hoàng thôi."
"Vừa kịp lúc, bắt đầu làm luôn đi, đến khi sinh bảo bảo ra, vừa vặn có thể vào ở." Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ: "Nhà ở đây quá nhỏ, Chúc Chúc chiếm một phòng, không còn phòng dư cho trẻ con."
"Được, phương án thiết kế thì thế nào?"
"Tìm người thiết kế lần trước đi..." Bạch Thanh Thanh tạm dừng, nói: "Đi tìm Hoắc Minh Châu đi, dựa theo sở thích của anh ấy, nếu người ta thiết kế mà anh ấy không thích thì không tốt."
Đỗ Linh vội vàng gật đầu, nhớ hết mọi thứ.
Thấy Bạch Thanh Thanh lấy máy tính ra, cô ấy đang muốn ngăn cản, để đối phương an tâm dưỡng thai, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, tức khắc sửng sốt, kéo Bạch Thanh Thanh vội vàng nói: "Hôn lễ thì sao?"
Bạch Thanh Thanh sửng sốt: "Hôn lễ?"
"Đúng vậy, Thanh Thanh, trước kia cậu nói không vội, nhưng bây giờ đã có con, cũng không thể không kết hôn? Sau này bé con được sinh ra, chẳng lẽ đến ba cũng không có sao?" Đỗ Linh nhịn không được nói: "Mình không biết Hoắc Minh Châu có ý gì, nhưng nếu anh ta cự tuyệt, mình bảo đảm sẽ thay cậu đánh anh ta."
Chuyện kết hôn là vấn đề lớn.
Bạch Thanh Thanh vốn muốn kết hôn rồi mới sinh con, huống chi lần trước cô nói ra, Hoắc tiên sinh ấp úng từ chối cô, nói còn chưa tới thời điểm, tuy không biết thời điểm của anh là khi nào, nhưng lúc ấy không có việc gì, cô đương nhiên nguyện ý làm theo ý Hoắc tiên sinh, chẳng qua bây giờ cô lại nhận được danh hiệu chưa kết hôn đã mang thai.
Bạch Thanh Thanh không để ý mấy thứ đó, nhưng nếu Hoắc tiên sinh đã biết, chỉ sợ anh sẽ áy náy đến mức mất ngủ.
"Chờ Hoắc Minh Châu về, mình sẽ xác nhận với anh ấy."
Lúc này Đỗ Linh mới yên lòng, luân phiên bảo đảm: "Mình nhất định sẽ chọn ngày lành cho hai người, làm hôn lễ thật vẻ vang, cậu cứ giao hết toàn bộ cho mình đi."
Bạn tốt của mình đột nhiên trở thành phụ nữ có thai, Đỗ Linh tìm vô số tư liệu, đóng dấu một chồng thực đơn thật dày, mua một đống sách, đồ dùng cho thai phụ cũng không ít, bận lên bận xuống chuẩn bị thật nhiều, mới không yên tâm về nhà.
Đến khi Hoắc tiên sinh trở về, nhìn thấy trên bàn trà đặt sách dưỡng thai, trong phòng bếp dán thực đơn, trên sàn nhà cũng lót một tấm thảm mềm mại, tức khắc hoảng sợ: "Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Thanh Thanh cúi đầu lật sách: "Chuẩn bị trước một chút."
Chuẩn bị? Chuẩn bị làm gì?
Hoắc tiên sinh khó hiểu nhìn xung quanh, ánh mắt đụng đến mấy bìa sách đó, trước mắt tức khắc sáng ngời: Chẳng lẽ Thanh Thanh chuẩn bị có con với anh?!
Đây chính là con đầu lòng của Thanh Thanh đó ha ha ha!
Hoắc tiên sinh thật cẩn thận ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt tự cho là được che dấu rất kĩ lắc lư một vòng quanh bụng cô, sau đó lại hơi thất vọng thu về.
Không biết khi nào Thanh Thanh mới có thể hoài thai bảo bảo nhỏ của anh nhỉ?
"Đúng rồi, hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra có gì không?" So với việc không có bảo bảo, chuyện này càng làm Hoắc tiên sinh khẩn trương lên. "Gần đây cơ thể của em trở nên kì quái, chắc là không có vấn đề gì đúng không?"
Nói đến đây, Bạch Thanh Thanh có điểm mất mát.
Cô dung túng Hoắc tiên sinh, một lần duy nhất bị anh đè, vậy mà vừa lúc trúng đạn mang thai, vận khí không thể quá kém, kế hoạch ngoài ý muốn như này làm Bạch Thanh Thanh có chút không chống đỡ được.
Cô lắc lắc đầu, không muốn nhiều lời: "Không có vấn đề gì, là hiện tượng bình thường." Chẳng qua trong bụng có thêm một bảo bảo mà thôi.
Hoắc tiên sinh thở phào, cuối cùng mới yên tâm tới.
"Đúng rồi." Bạch Thanh Thanh quay đầu hỏi anh: "Anh định khi nào kết hôn?"
"Hả? Kết hôn?"
"Đúng vậy." Bạch Thanh Thanh nhàn nhạt nói: "Hiện tại cũng là thời điểm nên kết hôn rồi." Nếu không chờ bụng cô lớn thì không mặc áo cưới được, nếu không kết hôn, sợ rằngđứa trẻ được sinh ra trong gia đình đơn thân, đến lúc đó Hoắc Minh Châu càng muốn khóc.
Hoắc tiên sinh suy tư, lúc trước anh từ chối lời kết hôn của Bạch Thanh Thanh là vì chưa phát gục được cô, trước khi đè được Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh nghĩ đến việc kết hôn có hơi không thích hợp, nhưng bây giờ người cũng đã đè rồi, kế hoạch cũng thành công, Hoắc tiên sinh nghĩ ngợi, đã không còn lý do cự tuyệt nửa.
"Lúc nào cũng được." Hoắc tiên sinh thành khẩn nói: "Em muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì? Kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây? Hoặc là làm hai lần? Địa điểm ở đâu mới tốt? Giáo đường? Hay là khách sạn? Hay là bờ biển? Thảo nguyên?"
Nói chi tiết hôn lễ, Hoắc tiên sinh liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, anh đã sớm tra qua hết một lần, hiện tại chính là ngựa quen đường cũ, cái gì cũng hiểu biết một ít.
Bạch Thanh Thanh an tĩnh nghe anh nói xong mới gật đầu, nói: "Dựa theo suy nghĩ của anh đi, anh để Dương Xảo Mạn và Đỗ Linh chuẩn bị là được."
"Không thể được." Hoắc tiên sinh xoa tay hầm hè: "Đời này chỉ có một lần kết hôn, nhất định phải tự mình làm, như vậy mới không tiếc nuối."
"Tùy anh hết."
"Vậy còn em? Em có muốn chi tiết gì nữa không?"
Bạch Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ: "Chúc Chúc có thể làm phù dâu cho em được không?"
"..."
"Vậy quên đi."
Hoắc tiên sinh hổ thẹn, Bạch Thanh Thanh khó có khi đưa ra yêu cầu, thế nhưng anh lại không có biện pháp thảo mãn cô, thật là xin lỗi khí thế tổng giám đốc lãnh khốc đẹp trai bá đạo vung tay là thay đổi!
Anh suy xét một chút, đang định đáp ứng, thì nghe thấy nhạc chuông vang lên, là của Bạch Thanh Thanh, Hoắc tiên sinh im lặng.
Bạch Thanh Thanh nhìn thoáng qua, là số điện thoại từ nước ngoài, cô ra hiệu với Hoắc tiên sinh rồi đứng dậy nhận điện thoại.
"Xin chào, Bạch Thanh Thanh tiểu thư đúng không?"
"Đúng vậy."
"Là chuyện này, hạng mục đầu tư vào viện nghiên cứu năm trước của ngài đã có tiến triển, yêu cầu ngài đến đây thị sát tiến độ."
"Yêu cầu bao lâu?"
"Hai tháng."
Bạch Thanh Thanh suy nghĩ một chút, đáp ứng nói: "Không thành vấn đề, tôi sẽ qua đó nhanh thôi."
Cô cúp máy.
Hoắc tiên sinh không biết gì về thông tin này, hưng phấn nhắn tin cho Dương Xảo Mạn, thương lượng với cô ấy các chi tiết của hôn lễ, nghe được Dương Xảo Mạn nói anh đang ngược cẩu.
Đến tối trước khi đi ngủ, Bạch Thanh Thanh loáng thoáng nghĩ hình như mình đã quên mất gì đó, cẩn thận suy nghĩ lại nhưng vẫn không ra, từ lúc mang thai, Bạch Thanh Thanh rất thích ngủ nên cô đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Hoắc tiên sinh rời nhà như thường, đến công ty, lôi kéo Dương Xảo Mạn tiếp tục thảo luận về chi tiết hôm qua đang bàn dở dang, đang đến chỗ hưng phấn, Dương Xảo Mạn đưa ra một vấn đề.
"Ngài chuẩn bị kết hôn vào ngày nào?"
Hoắc tiên sinh sửng sốt một chút, rất nhanh nghĩ ra mình đã chuẩn bị nhiều chi tiết như này, nhưng ngày kết hôn vẫn chưa định ra đó!!!
Hoắc tiên sinh lãnh khốc im miệng, để biểu hiện ra đặc điểm của tổng giám đốc bá đạo, anh chậm rãi nói: "Cô cứ quyết định với Đỗ Linh đi, đến lúc đó nói với chúng tôi là được."
Dương Xảo Mạn đáp ứng.
Mà bên kia, Bạch Thanh Thanh cũng bắt đầu soạn đồ.
Hạng mục ở nước ngoài của cô có tiến triển mới, nhất định không đi không được, vừa đi là hai tháng, ít nhất cũng là một tháng, cô sẽ phải không gặp Hoắc Minh Châu một thời gian dài.
Bạch Thanh Thanh sờ sờ bụng, đến khi cô trở về, cũng đã đến thời điểm lộ bụng, đến lúc đó trở về trực tiếp tham gia hôn lễ là vừa kịp.
Mỗi năm cô phải ra nước ngoài vài lần, vì hạng mục ở bên đó, mỗi một lần về đều phải nghỉ ngơi thật lâu, trước đó quan hệ của cô và bạn trai cũ vẫn chưa ổn định, mỗi lần trở về là chia tay một người, bây giờ đã đi đến con đường kết hôn với Hoắc Minh Châu, không cần lo lắng vấn đề không còn tình cảm, Bạch Thanh Thanh rất yên tâm.
Trước khi đi, cô cho Chúc Chúc ăn no, để lại một tờ giấy, mới yên tâm ra cửa.
Chờ đến khi Hoắc tiên sinh về nhà, nhìn thấy căn nhà trống rỗng, tâm trạng hạ xuống đặt Chúc Chúc dưới đất.
Anh kêu một tiếng: "Thanh Thanh?"
Không ai trả lời.
Tác giả có lời muốn nói: Thanh Thanh đã quên chuyện gì...
Quên nói với Hoắc tiên sinh chuyện cô mang thai......
Hoắc tiên sinh hoang mang lo liệu không nổi _(:_" ∠)_
Và, không ngược, không ngược, không ngược.
Hết chương 52
___
Xin lỗi mọi người, lâu rồi mình không đăng chương mới, hiện tại cũng sắp đi học lại và mình sẽ bắt đầu edit bộ mới nên lịch đăng chương cũng sẽ thay đổi, 2 chương/tuần, thời gian không cố định, mình sẽ cố gắng duy trì lịch đăng này, rất xin lỗi mọi người.
#xanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.