Chương 1
Hồng Hạnh
18/06/2014
"Reng . . . . Reng . . . ." tiếng vang lớn từ chiếc đồng hồ bấm thẻ truyền ra.
Có vài nhân viên vừa bấm thẻ xong, mặc dù bị tiếng chuông báo giờ reo ồn ào, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy phiền về vấn đề này, tựa như âm thanh này cũng đã rất quen thuộc với họ vậy.
Đột nhiên, từ trong đám đông truyền đến một giọng nói của một cô gái trẻ :"Ui . . . . nguy hiểm quá , nguy hiểm quá, cũng may là công phu của mình cũng không đến nỗi tệ, nên hôm nay bấm thẻ vừa đúng giờ, không bị trễ."
Quay đầu nhìn lại, một cô gái có dáng vẻ giống như sinh viên với gương mặt thanh tú, đang không ngừng lấy tay vỗ ngực mà nói "He he, vậy là tiền chuyên cần của tháng này 90% là không thoát khỏi tay của mình rồi? chỉ cần bình thản vượt qua ngày mai nữa thôi, vậy thì mình sẽ bình an vô sự !"
Không sai, cô ấy chính là “hạt vui vẻ” nổi tiếng nhất trong công ty Dương Thăng : tước hiệu là "Uông Uông" ,tên gọi là Uông Bội Nhu. ( hạt cười chính là hạt giẻ, nhưng ở TQ người ta gọi là “hạt vui vẻ” mà ko gọi là hạt giẻ như ở VN)
Cô là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, trong công ty Dương Thăng cô chỉ là một nhân viên trợ lý hành chính nhỏ bé, nhưng tất cả nhân viên trên dưới trong công ty đều biết cô, nguyên nhân không phải bởi tính tình của cô tốt hay thái độ làm việc chăm chỉ của cô, cũng không phải là diện mạo ngọt ngào của nàng, nàng có mái tóc dài được uốn lọn, hợp với kiểu khuôn mặt nhỏ nhắn, quả thật cũng chỉ là một cô gái dễ nhìn.
Nhưng. . . . . .
Cô là một cô gái hài hước, thích xu nịnh và việc gì đến tay cô cũng trở nên rắc rối.
Quan trọng hơn là, bản thân cô ấy cũng rất thích thú và không thấy phiền.
Các đồng nghiệp nữ cũng tự phát bắt ép cô, khiến cô phát huy năng lực của mình đến mức tận cùng, dù sao cũng không uổng phí!
"Uông Uông, cô có cần thiết phải chạy như ma đuổi vậy sao? Chẳng lẽ cô không thể ra khỏi cửa sớm hơn một chút àh?" Đồng nghiệp A không nhịn được liền góp ý cô, có lẽ đây là lần thứ ba trăm sáu mươi lăm rồi.
"Dạ" Uông Bội Nhu vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn lại, mười phần cung kính nhìn đồng nghiệp A trả lời "Dạ, cảm ơn, sau này tôi sẽ cố gắng nỗ lực tuân thủ ."
"Đừng để ý tới cô ấy, cô ấy lại giở trò khiến người khác chú ý nữa rồi." Đồng nghiệp B vội vàng lôi kéo đồng nghiệp A ra, vừa nhìn Uông Bội Nhu cùng khuôn mặt hề của cô.
"Đúng vậy đó, cô ấy rảnh quá nên nghĩ cách muốn hấp dẫn ánh mắt quan tâm của mọi người, thật nhức đầu!"
Nghe các đồng nghiệp phê bình cô như vậy, Uông Bội Nhu không giận còn hướng về phía bọn họ cùng cúi đầu 90 độ mà nói: "Cám ơn các vị tiền bối đã khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa."
"Ai thèm khích lệ cô chứ !"
Đây chính câu nói cô nhận được từ đồng nghiệp, lần này so vớ lần trước cũng không có gì khác biệt.
Mắt trông thấy đồng nghiệp đã đi xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rất vui vẻ của Uông Bội Nhu trong nháy mắt liền xụ xuống, trông giống như bong bóng xì hơi vậy. Nếu lúc này để cho đồng nghiệp khác trông thấy, chắc chắn họ sẽ nghĩ là đã gặp quỷ, bởi vì. . . . . . ‘Làm sao có thể như thế được?! Hạt vui vẻ cũng sẽ có lúc buồn sao?’ Làm sao có thể như thế được!
May mắn là Uông Bội Nhu chỉ duy trì trạng thái buồn đó trong vòng ba giây, liền lập tức lấy lại tinh thần vui vẻ như ban đầu, còn miễn cưỡng tự nhủ với mình: "Mặc dù mọi người không coi trọng sự tồn tại của mình, nhưng không sao, mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn, cho đến khi tất cả mọi người yêu mình, tôn trọng mình mới thôi!" Đây chính là mong muốn của cô.
Vừa nói cô vừa làm động tác cố gắng bằng hai quả đấm nhỏ ở trước ngực, nhằm tự khích lệ mình.
Còn nói thầm trong miệng "Tôi sẽ không buông tha dễ dàng đâu, mọi người hãy chờ xem!"
Mới về đến chỗ ngồi, chưa được bao lâu, thì Giám đốc Trần người lãnh đạo trực tiếp của cô đã bắt đầu khua môi múa mép kiếm chuyện với cô rồi.
"Uông Uông, nãy giờ cô biến đi đâu vậy? Hôm nay cô đúng chín giờ mới bước vào công ty, cô tin tháng này tôi cắt hết toàn bộ tiền chuyên cần và tiền thưởng của cô không?" Vừa nói hắn vừa lấy ra một xấp chứng từ thật dầy, nặng nề thả lên bàn của cô "Tối hôm qua trước khi tan ca không phải tôi đã bàn giao và dặn dò cô, muốn cô đem toàn bộ xấp tài liệu này đi sao chép, nay thậm chí một bản cô cũng không có in!"
Uông Bội Nhu nghe vậy, hỏa tốc từ trên ghế nhảy dựng lên, bộ dạng gấp gáp giống như mông của mình đang bị lửa thiêu vậy "Oa oa . . . . Cấp trên xinh đẹp và tuyệt vời của tôi, tôi thực sự quên lời của ngài rồi, tôi thật sự là đồ ngốc, ô ô. . . . . . Tôi đáng chết, tôi vô dụng, tôi lập tức . . . . lập tức đi làm ngay" tay đã cầm phần tài liệu thật dày, nhưng bởi vì nóng lòng, không cẩn thận khiến cả phần tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất, nàng vừa nhặt vừa nói xin lỗi "Quản lý thân ái và sáng suốt của tôi, tôi không cố ý , tôi thật sự là quá bất cẩn, sơ ý và lơ là , tôi thật không cố ý . . . . . ." Cô bị Trần Di người lãnh đạo trực tiếp của cô đá một cước bên phải, rất kỳ tức giận cùng nguyền rủa mắng "Cô đúng là đầu heo, tài liệu này phải sắp xếp lại theo thứ tự, cô đừng để lộn xộn đó . . . . . ." Mới qua một lát thôi, hiện trường vốn hỗn loạn nay đã được giải quyết xong, chỉ còn lại một mình cô dáng người nhỏ bé đứng bên cạnh máy photocopy, dù vất vả nhưng vẫn nhủ thầm "Phần này phải in hai mặt . . . . . Phần này phải in mười hai lần, còn phải đóng sách thành 1 cuốn. . . . . ." Bởi vì máy photocopy được bày trí tại góc khuất nhất trong công ty, một nơi hết sức kín đáo lại ít người qua lại, cho nên mỗi khi Bội Nhu một mình ở đây copy tài liệu thì cũng là lúc cô buông lỏng lòng mình nhất.
"Kỳ lạ quá? Mình đến đây làm cũng đã hơn nửa năm rồi, tại sao mình vẫn chưa lấy được lòng bọn họ ?" Vừa in tài liệu cô vừa tự nói với chính mình "Tại sao mọi người ai cũng chỉ biết quát tháo sai bảo mình làm việc, mà không người nào chịu cho mình tham gia vào nhóm của bọn họ vậy?"
Từ ngày đầu tiên khi cô bước chân vào Dương Thăng, cô đã xác định và hạ quyết tâm phải trở thành một đồng nghiệp dễ thương và tốt bụng, khiến mọi người đều phải yêu mến cô.
Khát vọng của cô là nhận được ánh mắt quan tâm của mọi người!
Và quả thật cô cũng đã làm được, chỉ bước vào công ty được hơn nửa năm thôi, mà tên tuổi của cô đã lan xa và nổi như cồn, ngay cả những đồng nghiệp ở những bộ phận khác hoàn toàn không có liên quan đến bộ phận của cô cũng tìm đến cô để nhờ vả giúp đỡ.
"Mà thứ mình muốn cũng không phải là những cái này !" Thật sự cô không muốn làm nô lệ cho tất cả các đồng nghiệp trong công ty, cô oán giận mà nói "Thứ mình muốn chính là tình bạn , cô ước ao mình có thể hòa đồng cùng mọi người, chơi đùa và vui vẻ cùng nhau. . . . . ." Tóm lại cô rất sợ cô đơn một mình, cho nên rất sớm đã tự hứa với chính bản thân mình, cho dù muốn cô phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể quen biết được vài người bạn tốt, thì cô cũng cam tâm tình nguyện không chối từ.
Nhưng cô thật sự không hiểu nổi, tại sao cô đã dùng mọi cách đối đãi với các đồng nghiệp rồi, sao cô vẫn còn cảm thấy mình cô đơn hơn nữa?
"Chuyện này không phải ý muốn của mình!" Cô lầu bầu , cảm thấy cô đơn cũng là có nguyên do "Vì sao các đồng nghiệp trong công ty ai cũng có đôi có cặp, vui vẻ tay trong tay cùng nhau hẹn hò trong ngày lễ tình nhân, còn mình thì không chứ?"
Bởi mấy ngày trước đây có phát sinh một chút chuyện, nên tâm tình mới trở nên càng lúc càng ấm ức, thậm chí không nhịn được mà âm thầm khắc sâu vào trong lòng, chuyện là như vầy_____"Hiểu Phân, mấy ngày nữa chính là lễ tình nhân! Năm nay cậu với người yêu của cậu đi đâu chơi?"
Lễ tình nhân! Uông Bội Nhu lập tức lắng tai nghe lén, nàng thích nhất là được đi cùng mấy người đi chơi và mua sắm, như vậy tròng lòng của cô sẽ có cảm giác giống như được quan tâm chăm sóc, ừh —— có lẽ cơ hội đã đến.
"Tôi muốn đi núi Dương Minh ngắm cảnh đêm đó!"
Ngắm cảnh đêm? OK, cô cũng muốn tham gia, cùng những người khác đi ngắm bầu trời đêm, chắc sẽ tuyệt lắm đây.
"Đừng ! Năm nào cũng đi chỗ cũ thì sẽ rất nhàm chán đó, hay là năm nay hai cặp chúng ta cùng nhau đi tour du lịch đêm thuyền nổi có được hay không?" (du lịch đêm thuyền nổi : có nghĩa là nhà hàng cùng khách sạn nổi trên sông,đi vào ban đêm thưởng thức món ăn cùng ngắm cảnh.)
Đi tour du lịch đêm thuyền nổi? Được đó, Uông Bội Nhu hào hứng tưởng tưởng khi đó cô có thể ngắm nhìn từng đôi tình nhân, có thể hóng gió cùng ngắm cảnh đêm, thưởng thức những món ăn ngon, cô tán thành cả hai tay lẫn hai chân.
"Vậy chúng ta định khi nào thì đi đây?" Uông Bội Nhu không nhịn được nữa, vội vàng nhảy ra hỏi.
"Ai vậy . . . . . . Ai muốn đi chung với cô chứ !" Hai cô gái đang trò chuyện hăng say bị Uông Bội Nhu làm gián đoạn, lửa giận lập tức bắn ra bốn phía "Này, mấy người đến đây dẫn cái tên quỷ sứ đáng ghét này đi chỗ khác được không? Là ai để cô ấy đến phòng chúng ta làm loạn vậy?"
Ui . . . . .? Cô ở đây loay hoay bận rộn không phải là do hai cô gái này muốn nhờ cô đến đây giúp một tay sao? Thế mà bây giờ muốn qua cầu rút ván? Mặc dù tính tình của Uông Bội Nhu không có xấu, nhưng cô cũng không muốn mình bị oan.
"Cái này . . . . Tôi . . . . ."
Nhưng cô còn chưa kịp thanh minh cho mình thì Trần Di Tĩnh là quản lý của cô đã chạy tới, một tay vừa kéo cô lên, vừa nhìn hai người kia nói lời xin lỗi "Ngại quá, đã gây phiền toái cho hai cô rồi, tôi sẽ đưa ngôi sao rắc rối này về bộ phận của tôi ngay!"
Cái gì, hôm nay cô còn chưa có gây ra họa mà? Cô ấy tới đây làm gì!
"Cô mau câm miệng lại cho tôi!"
Miệng của Uông Bội Nhu vừa mới mở, chưa kịp nói lời nào, đã bị Trần Di Tĩnh cảnh cáo cùng ra lệnh: "Bộ phận Tổng Hợp đang thiếu người, cô hãy qua bên đó trợ giúp một tay."
Lại nữa rồi, công việc của cô chính là như vậy, quản lý của cô luôn muốn cô đi hướng đông và hướng tây trợ giúp bộ phận khác, nhưng lại không cho phép cô để công việc của mình đến ngày mai giải quyết.
Ai —— xem ra, hôm nay cô lại phải làm thêm giờ rồi.
Mới chạy đến phòng Tổng Hợp, tiểu Trần đã dùng tay ngoắc ngoắc cô đến nói "Uông Uông, cô mau vào phòng vệ sinh nữ thay giúp cái bóng đèn."
"Dạ ——" mệt nhọc gật đầu, vẫn không quên nịnh hót một câu: "Dạ! Tuân lệnh anh Trần, Uông Uông sẽ cố gắng hết sức."
Mới vừa làm xong, chưa có thời gian để nghỉ thở, tiểu Trần lại giao cho cô một nhiệm vụ khác "Uông Uông, đến đây giúp tôi đem mấy cuộn giấy vệ sinh này đặt vào trong phòng vệ sinh đi."
"Dạ!" Im lặng làm theo, nhưng cô vẫn nhớ kèm theo một câu dí dỏm để lấy lòng "Anh Trần đã giao phó, cho dù Uông Uông phải lên núi đao xuống chảo dầu, cũng không chối từ."
Cô mệt mỏi thở nặng nề giống như con chó dại, thì tiểu Trần lại xuất hiện ở lối cầu thang bộ "Uông Uông, người cô không nặng, cô giúp tôi leo lên trên kéo cành cây kia xuống dùm."
Này này, người ta là phụ nữ, mặc đồng phục váy ngắn như vậy, trèo cao lỡ thấy hết thì làm sao!
Nhưng tiểu Trần lại không xem cô là một phụ nữ, chỉ xem cô như một nô lệ, nhận được nhiệm vụ là niềm vinh hạnh của cô, Uông Bội Nhu chỉ có thể vuốt mũi, ngoan ngoãn làm theo "Tuân chỉ, anh Trần thật sáng suốt, Uông Uông sẽ vượt qua biển lửa mà hoàn thành."
Khi cô đang ở trên cầu thang chỉnh lại bồn cây thì có mấy nhân viên khác đi tới tán gẫu .
"Tiểu Trần, lễ tình nhân năm nay lại rơi vào ngày nghỉ! Xem cậu sống qua ngày đó như thế nào?"
Đúng rồi đúng rồi! Không biết anh Trần làm thế nào để sống qua ngày lễ tình nhân đây? Anh ấy sẽ tổ chức một buổi Par¬ty, mời cô đến chơi? Uông Bội Nhu lập tức liền lắng nghe.
"Với vài người bạn cùng đi ra ngoài cua gái đẹp!"
Cua gái đẹp? Vậy? Cô không được coi là gái đẹp sao? Vậy thì. . . . . . Cô đành phải hy sinh một chút để bọn họ cưa mới được, nghĩ như vậy Uông Bội Nhu vội vàng từ trên thang bò xuống.
"Hay là chúng ta đến chỗ chị Lý đi, cô ấy biết rõ khẩu vị của chúng ta?"
Chị Lý là ai thế nhỉ? Nhưng thắc mắc chuyện đó để làm gì kia chứ, có chỗ để đi chơi là tốt rồi, cô cũng muốn đi cùng, đỡ hơn là ở nhà một mình.
Cô vừa lo sẽ bị lộ hàng dưới váy, vừa lo mình bước xuống quá chậm, cô sẽ bị mất phần không được tham gia, cho nên cô bước nhanh hơn "Phanh . . . ." cô không cẩn thận, liền ngã xuống!
"Uông Uông, Cô lại thế nữa rồi" bộ dáng của tiểu Trần hiện tại giống như một người anh trai vậy, hắn nhìn đến bộ dáng ngã thê thảm của cô mà nói "Đã nói với cô mấy trăm lần rồi, con gái cử chỉ phải đoan trang một chút."
"Tôi, tôi . . . . ." Cô vội vã muốn nói với bọn họ, hoạt động của lễ tình nhân năm nay hãy cho cô cùng tham gia với! Nhưng bộ dáng của cô giống như trước đây, vì nóng lòng giải thích mà khi vừa mở miệng đã khiến đồng nghiệp khác hiểu lầm.
"Ai . . . . . Trời sinh Uông Uông đã vốn có tính hài hước rồi, làm sao cô có thể thay đổi được chứ!"
"Đúng đấy, cô ấy tuy đã lớn rồi mà vẫn còn giống như một đứa trẻ vậy, thôi chúng ta đừng làm phiền cô ấy nữa!"
Mọi người thuận miệng giễu cợt Uông Bội Nhu, nhưng cô không hề để ý, "Chuyện đó. . . . . ." Cô chờ mọi người nói xong, vội vàng nói ra mong muốn của mình "Hoạt động ngày lễ tình nhân, các anh cho tôi tham gia nhé!"
Bởi vì cô thường xuyên đến bộ phận Tổng Vụ giúp đỡ những khi bộ phận này thiếu người, cho nên cô vẫn luôn nghĩ mình cũng là một thành viên trong bô phận này.
Nhưng hiện tại cô hoàn toàn không hiểu ánh mắt của bọn họ đang nhìn cô chằm chằm là có ý gì, nhưng cô lại không muốn bị từ chối lần nữa, cô nói "Các anh cũng thường hay nói chúng ta giống như anh em sao? Là bạn bè thì cho tôi tham gia với!" Cô còn đem mối quan hệ ra uy hiếp bọn họ.
"Cô bị ngã nên đầu óc có vấn đề rồi hả?" Thật lâu sau tiểu Trần mới nói ra một câu này.
Sao?
"Đâu có?" Cô chỉ không muốn cô đơn trong ngày lễ tình nhân mà thôi, vậy cũng có lỗi sao?
"Đầu óc của cô 80% là đậu hủ."
"Không đúng, tôi nghĩ là cô ấy bị đứt đường dây nào rồi!"
Này. . . . này, bọn họ đang nói cái gì thế? Cô không hiểu gì cả "Tôi chỉ muốn cùng . . . . . ." Bọn họ cũng không để cô có cơ hội phát biểu hết ý kiến của mình, không hề nể mặt dùng tay lôi cổ áo của cô, giống như đang xách một con gà vậy, sau đó lôi cô về bộ phận của cô "Trần Di Tĩnh, hôm nay Uông Uông nhà cô có biểu hiện rất là lạ, xin cô quản lý cô ấy đàng hoàng đi!"
"Dạ, tôi sẽ quản giáo cô ấy thật tốt." Trần Di Tĩnh luôn cảnh giác nhân viên của mình ở bên ngoài "Làm xằng làm bậy" nên vội vàng đem tội phạm bắt lấy thật chặt, không ngừng hướng về phía bọn họ mà cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi, thật xin lỗi, hai vị hãy rộng lượng mà bỏ qua cho sự sơ suất của Uông Uông nhà chúng tôi đi!"
Sau đó cô nghiêm mặt quay qua đốc thúc Uông Bội Nhu "Hạn cho cô trước khi tan ca phải làm xong toàn bộ công việc, nếu không . . . . . cô xem tôi có trừ hết tiền chuyên cần và tiền thưởng của cô hay không!"
Oa . . . . . Toàn bộ chuyện này cùng tiền thưởng thì có quan hệ gì chứ? Đây . . . . . . Cô ấy là muốn ép mình đây mà!
Uông Bội Nhu chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, bi thương vùi đầu vào công việc, ai bảo cô chỉ là một nhân viên thấp cổ bé họng kia chứ!
Nhưng lòng cô lại biết rõ, chỉ vì muốn mình có được sự quan tâm của mọi người, cô chỉ còn cách là phải cố gắng chịu đựng thêm nữa.
Mặc dù . . . . . . Trong lòng vẫn còn chút xót xa.
Nhưng khi nghĩ tới những chuyện bi thương vừa qua, Uông Bội Nhu không nhịn được liền cầm lấy phần tài liệu trong tay có chút nhăn nheo "Hừ! Mình đã quyết định rồi, mình cũng không phải là người duy nhất trên thế giới này đặt hàng ngày lễ tình nhân, mọi người hãy chờ mà xem!"
Cô nhất định trải qua ngày lễ tình nhân thật hoành tráng, khiến cho những đồng nghiệp kia phải nổ hai con mắt.
"Uông Bội Nhu, cô vẫn còn ở đó sao!"
Lúc cô đang tưởng tưởng đến đoạn sung sướng nhất thì ở bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Sư Tử Hà Đông.
"Trần, Giám đốc Trần. . . . . ." Uông Bội Nhu vội vàng đem phần tài liệu nắm chặt, dấu ra phía sau lưng, tránh cho bị mắng "Tôi . . . . tôi làm ngay là được chứ gì . . . . ."
"Được cái đầu của cô! Hội nghị đã bắt đầu được năm phút rồi, cô lại còn . . . . ." Trần Di Tĩnh nhìn đến tài liệu chỉ mới copy được có một nửa, liền tức giận lên đến đỉnh đầu "Cô . . . . Cô đứng sang một bên học hỏi tôi đây!"
Vừa mắng vừa làm, vừa làm vừa nguyền rủa, trong thời gian nhanh nhất Trần Di Tĩnh đã copy xong toàn bộ tài liệu cần cho cuộc họp, hơn nữa còn chỉ thị Uông Bội Nhu đóng lại thành từng cuốn.
Lần này Uông Bội Nhu còn dám phân tâm nữa sao?
Lập tức theo lệnh của cấp trên chỉ thị mà làm, ra lệnh một câu, thực hiện một độn tác, ngoan ngoãn hoàn thành công việc.
"Sao còn không mau đưa lên phòng họp lầu 15 đi!" Trần Di Tĩnh mệt mỏi trán đầy mồ hôi, tức giận ra lệnh cho Uông Bội Nhu.
"Dạ! Tuân lệnh sếp." Uông Bội Nhu lập tức làm theo, cũng không quên kèm theo một câu nịnh nọt.
Trần Di Tĩnh thấy bóng lưng của cô đã biến mất trong thang máy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được khẽ thở dài: "Một người như vậy, đúng là thiên tài."
Cô làm sao mà không biết tất cả mọi nhân viên lớn nhỏ ở trong công ty đều bắt nạt cùng chèn ép Uông Bội Nhu chứ? Nhưng cô cho rằng đây cũng là một cách để cô rèn luyện bản thân.
"Nếu cô ấy vẫn tiếp tục chịu đựng như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày thành tàì." Đây là lời nói thật lòng của cô.
Trần Di Tĩnh xoay người muốn rời khỏi phòng photocopy, nhưng không cẩn thận trông thấy tài liệu gì đó đã bị vò nhăn "Đây là cái gì?" Tò mò cô cầm lên xem, sau đó phòng photo truyền ra loại giọng nói hung ác cùng muốn giết người "Uông . . . Bội . . . . Nhu . . . . Cô nhất định phải chết . . . . ."
Ái . . . . Cô cũng đã quên mình mới vừa rồi mới khen ngợi cô nhân viên số khổ kia nay lại đang nguyền rủa cô ấy chết !
Bởi vì ngày mai là cuối tuần nên sẽ được nghỉ hai ngày, hơn nữa lễ tình nhân lại tình cờ rơi vào ngày chủ nhật, vì vậy trước khi tan ca, đã có một đám người chen chúc đợi ở máy bấm thẻ rồi.(công ty này được nghỉ thứ 7 và chủ nhật)
Ai cũng nóng lòng muốn trở về sớm, chỉ có cô là ngoại lệ, cô hoàn toàn không có chút gấp gáp, còn không ngừng tìm cách làm phiền người khác.
"Chuyện đó. . . . . . Linh Linh, thật sự cô không thể dẫn tôi đi cùng được sao?" Không ngừng chắp hai tay của mình trước ngực giống như cúng bái, Uông Bội Nhu liều chết cũng muốn mình được toại nguyện.
Cô gái được gọi là Linh Linh là một cô gái xinh đẹp, hai mắt trợn ngược nói "Tôi đi hẹn hò tại sao lại phải đem theo một con kỳ đà cản mũi chứ?"
"Vậy. . . . . ." Uông Bội Nhu nghe Linh Linh kiên quyết cự tuyệt. Liền quay đầu hướng cô gái tên Tiểu Trúc van xin "Trúc . . . . . cho tôi đi cùng đi . . . . . ."
"Trừ phi cô bước qua xác của tôi!" Câu trả lời cũng rất ngoan độc, gọn gàng dứt khoát.
"Vậy. . . . . ." Uông bội nhu chưa từ bỏ ý định của mình, quan sát đồng nghiệp của mình "Anh Trần . . . . ." tiểu Trần vội vàng cởi áo khoác của mình ra trùm lên đầu "Tôi không nghe, tôi không hay , tôi không thấy , những gì em đang nói . . . . . ." Thật là ác độc!
Người nào cũng ác như nhau !
Lòng Uông Bội Nhu có cảm giác bị tổn thương , cô đang muốn từ bỏ ý định, thì lại nghe một giọng nói rất quen thuộc "Cô đang muốn giở trò gì nữa đây?" Là Trần Di Tĩnh.
"Giám đốc Trần . . . . ." Đúng rồi! Tại sao cô lại không nghĩ tới sếp của mình vậy? Trần Di Tĩnh bước nhanh vào phòng, đương nhiên cô sẽ có hy vọng, vì cô là cấp dưới của Trần Di Tĩnh, chắc chắn cô ấy sẽ không thể gạt cô sang một bên như những người kia "Lễ tình nhân có dự định gì không?"
"Liên quan gì đến cô!"
"Sao?" Uông Bội Nhu không ngờ Trần Di Tĩnh lại phản ứng như vậy, đầu tiên là sửng sốt sau đó cô cũng quyết định dùng chiêu liều mạng "Quản lý. . . . . . Có thể cho người ngoài đi cùng được không!"
Trần Di Tĩnh liền nói "Có thể, cô cầu xin tôi đi!"
Lời của Trần Di Tĩnh truyền vào lỗ tai của Uông Bội Nhu, cũng chỉ là ‘người nói vô tâm, người nghe thì hữu ý’.
Cầu xin? Vậy là có hi vọng rồi!
"Cầu xin cô. . . . . ." Uông Bội Nhu đầu tiên là chắp tay trước ngực lạy lia lịa "Cầu xin chị . . . . . ." Không thấy phản ứng, cô lại vội vàng hướng Trần Di Tĩnh thi hành đại lễ cung kính cúi đầu 90 độ.
Nhưng Trần Di Tĩnh lại như không có nhìn thấy vậy, bấm thẻ xong là muốn rời đi.
"Thôi, đành liều mạng vậy!" Uông Bội Nhu lập tức gập gối của mình, định dùng động tác quỳ gối để được sự đồng ý của Trần Di Tĩnh.
Cô không nghĩ rằng vừa đúng giờ tan ca, chuông báo giờ vừa reo thì đám đồng nghiệp đã ào ào tan ca chạy tán loạn như chim thú trong rừng vậy, sau vài giây tại máy chấm công đã không còn một bóng người, dĩ nhiên Trần Di Tĩnh cũng đã biến mất rồi.
"Thật là ác độc!" Uông Bội Nhu đành bất lực bò dậy, vuốt ve đầu gối cùng phủi bụi.
" Đã quỳ rồi cũng không được" Trong lòng tức giận cùng ấm ức trào dâng lên đến cổ "Hừ. . . . . Đồng nghiệp trong công ty này thật máu lạnh . . . . . ." Hơn nửa năm qua cô đã hết lòng đối xử với bọn họ như vậy mà không nhận lại được gì.
"Mình thề, mình sẽ cho mọi người thấy và phải nổ mắt vì tác phẩm của mình!"
Nhưng lời thề vừa dứt, thì . . . . . Biết đi đâu tìm người yêu lý tưởng đây, Uông Bội Nhu không suy nghĩ ra biện pháp nào.
Nghĩ tới mình phải một mình trôi qua . . . . . . Lòng của cô liền cảm thấy cô đơn.
"A Quảng, doanh thu quý này của Dục Đạt cũng không tệ, vất vả cho cậu rồi."
"Dục Quảng, kế hoạch quý đầu của Triển thị cậu làm rất tốt, tương lai Triển thị sẽ còn phát triển hơn nữa, sắp tới vẫn phải nhờ vào năng lực của cậu đó."
"Tiểu Quảng, lợi nhuận quý đầu của Quảng Đạt vượt mức so với dự đoán của tôi là 7% , bản báo cáo thành tích này của cậu thật là xuất sắc !"
Sau khi nghe xong những đoạn tin nhắn khen thưởng mà trợ lý giúp chuyển đến cho hắn, lòng của Triển Dục Quảng càng nghĩ càng phiền lòng, không nhịn được mà đứng lên, dáng người cao gầy chậm rãi bước đến cửa sổ.
Xuyên qua kính cửa sổ, từ tầng thứ 30 của tòa cao ốc, hắn đang quan sát xe cộ nhộn nhịp đi trên đường phố, trong lòng như được thả lỏng.
Quang cảnh ở Triển thị trong sáu năm qua cũng không có gì thay đổi, nhưng hắn thì càng ngày càng già hơn chai sạn hơn, dường như không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ điều gì nữa.
"Tổng giám đốc "
Sau lưng truyền đến giọng nói của Lạc Tiêu Dao trợ lý thân cận nhất của hắn , hắn quay đầu bất đắc dĩ hỏi "Ai tìm tôi vậy? Bất luận là ai cũng nói tôi không có ở đây."
Hắn không có rảnh để tiếp mấy vị tiền bối của Phương gia và Triển gia, hiện tại hắn rất mệt mỏi.
Lạc Tiêu Dao quan sát khuôn mặt mệt mỏi của ông chủ, hắn không biết nên làm thế nào để giúp Triển Dục Quảng, giúp hắn thoát khỏi áp lực từ phía hai gia tộc.
Triển Dục Quảng là người đàn ông có cá tính mạnh mẽ, cao gần 1m9 thân hình như người mẫu, hắn so với những người cùng lứa thì như hạc đứng giữa bầy gà, ngũ quan của hắn sâu sắc như một bức tượng Hy Lạp, thâm thúy mà lập thể, tuy nhiên hơi uy nghiêm khiến cho người khác không thể sinh ra cảm giác thân thiện.
Một người đàn ông cao quý như vậy . . . . . Thì làm sao có thể làm công việc "bán thời gian" như vậy chứ? một công việc kỳ quái ?! Nhưng. . . . . . Hắn chỉ là một trợ lý nhỏ bé, làm sao có quyền can thiệp vào chuyện của ông chủ chứ.
"Không như ngài nghĩ đâu" Lạc Tiêu Dao đem điện thoại di động trong tay, cung kính đưa cho Triển Dục Quảng "Là công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Valentine’ tìm ngài."
"Àh " Triển Dục Quảng nghe vậy, khuôn mặt đang lạnh lùng cũng chậm rãi hòa tan "Đến giờ rồi sao?"
Đó là công việc bán thời gian mà mỗi tháng một lần, là ngày mà hắn được tự do thoải mái tinh thần, hiện tại tâm tình của hắn cũng đang bức bối, vừa đúng lúc nhận một Case để giải tỏa.
Có vài nhân viên vừa bấm thẻ xong, mặc dù bị tiếng chuông báo giờ reo ồn ào, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy phiền về vấn đề này, tựa như âm thanh này cũng đã rất quen thuộc với họ vậy.
Đột nhiên, từ trong đám đông truyền đến một giọng nói của một cô gái trẻ :"Ui . . . . nguy hiểm quá , nguy hiểm quá, cũng may là công phu của mình cũng không đến nỗi tệ, nên hôm nay bấm thẻ vừa đúng giờ, không bị trễ."
Quay đầu nhìn lại, một cô gái có dáng vẻ giống như sinh viên với gương mặt thanh tú, đang không ngừng lấy tay vỗ ngực mà nói "He he, vậy là tiền chuyên cần của tháng này 90% là không thoát khỏi tay của mình rồi? chỉ cần bình thản vượt qua ngày mai nữa thôi, vậy thì mình sẽ bình an vô sự !"
Không sai, cô ấy chính là “hạt vui vẻ” nổi tiếng nhất trong công ty Dương Thăng : tước hiệu là "Uông Uông" ,tên gọi là Uông Bội Nhu. ( hạt cười chính là hạt giẻ, nhưng ở TQ người ta gọi là “hạt vui vẻ” mà ko gọi là hạt giẻ như ở VN)
Cô là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, trong công ty Dương Thăng cô chỉ là một nhân viên trợ lý hành chính nhỏ bé, nhưng tất cả nhân viên trên dưới trong công ty đều biết cô, nguyên nhân không phải bởi tính tình của cô tốt hay thái độ làm việc chăm chỉ của cô, cũng không phải là diện mạo ngọt ngào của nàng, nàng có mái tóc dài được uốn lọn, hợp với kiểu khuôn mặt nhỏ nhắn, quả thật cũng chỉ là một cô gái dễ nhìn.
Nhưng. . . . . .
Cô là một cô gái hài hước, thích xu nịnh và việc gì đến tay cô cũng trở nên rắc rối.
Quan trọng hơn là, bản thân cô ấy cũng rất thích thú và không thấy phiền.
Các đồng nghiệp nữ cũng tự phát bắt ép cô, khiến cô phát huy năng lực của mình đến mức tận cùng, dù sao cũng không uổng phí!
"Uông Uông, cô có cần thiết phải chạy như ma đuổi vậy sao? Chẳng lẽ cô không thể ra khỏi cửa sớm hơn một chút àh?" Đồng nghiệp A không nhịn được liền góp ý cô, có lẽ đây là lần thứ ba trăm sáu mươi lăm rồi.
"Dạ" Uông Bội Nhu vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn lại, mười phần cung kính nhìn đồng nghiệp A trả lời "Dạ, cảm ơn, sau này tôi sẽ cố gắng nỗ lực tuân thủ ."
"Đừng để ý tới cô ấy, cô ấy lại giở trò khiến người khác chú ý nữa rồi." Đồng nghiệp B vội vàng lôi kéo đồng nghiệp A ra, vừa nhìn Uông Bội Nhu cùng khuôn mặt hề của cô.
"Đúng vậy đó, cô ấy rảnh quá nên nghĩ cách muốn hấp dẫn ánh mắt quan tâm của mọi người, thật nhức đầu!"
Nghe các đồng nghiệp phê bình cô như vậy, Uông Bội Nhu không giận còn hướng về phía bọn họ cùng cúi đầu 90 độ mà nói: "Cám ơn các vị tiền bối đã khích lệ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa."
"Ai thèm khích lệ cô chứ !"
Đây chính câu nói cô nhận được từ đồng nghiệp, lần này so vớ lần trước cũng không có gì khác biệt.
Mắt trông thấy đồng nghiệp đã đi xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười rất vui vẻ của Uông Bội Nhu trong nháy mắt liền xụ xuống, trông giống như bong bóng xì hơi vậy. Nếu lúc này để cho đồng nghiệp khác trông thấy, chắc chắn họ sẽ nghĩ là đã gặp quỷ, bởi vì. . . . . . ‘Làm sao có thể như thế được?! Hạt vui vẻ cũng sẽ có lúc buồn sao?’ Làm sao có thể như thế được!
May mắn là Uông Bội Nhu chỉ duy trì trạng thái buồn đó trong vòng ba giây, liền lập tức lấy lại tinh thần vui vẻ như ban đầu, còn miễn cưỡng tự nhủ với mình: "Mặc dù mọi người không coi trọng sự tồn tại của mình, nhưng không sao, mình sẽ tiếp tục cố gắng hơn, cho đến khi tất cả mọi người yêu mình, tôn trọng mình mới thôi!" Đây chính là mong muốn của cô.
Vừa nói cô vừa làm động tác cố gắng bằng hai quả đấm nhỏ ở trước ngực, nhằm tự khích lệ mình.
Còn nói thầm trong miệng "Tôi sẽ không buông tha dễ dàng đâu, mọi người hãy chờ xem!"
Mới về đến chỗ ngồi, chưa được bao lâu, thì Giám đốc Trần người lãnh đạo trực tiếp của cô đã bắt đầu khua môi múa mép kiếm chuyện với cô rồi.
"Uông Uông, nãy giờ cô biến đi đâu vậy? Hôm nay cô đúng chín giờ mới bước vào công ty, cô tin tháng này tôi cắt hết toàn bộ tiền chuyên cần và tiền thưởng của cô không?" Vừa nói hắn vừa lấy ra một xấp chứng từ thật dầy, nặng nề thả lên bàn của cô "Tối hôm qua trước khi tan ca không phải tôi đã bàn giao và dặn dò cô, muốn cô đem toàn bộ xấp tài liệu này đi sao chép, nay thậm chí một bản cô cũng không có in!"
Uông Bội Nhu nghe vậy, hỏa tốc từ trên ghế nhảy dựng lên, bộ dạng gấp gáp giống như mông của mình đang bị lửa thiêu vậy "Oa oa . . . . Cấp trên xinh đẹp và tuyệt vời của tôi, tôi thực sự quên lời của ngài rồi, tôi thật sự là đồ ngốc, ô ô. . . . . . Tôi đáng chết, tôi vô dụng, tôi lập tức . . . . lập tức đi làm ngay" tay đã cầm phần tài liệu thật dày, nhưng bởi vì nóng lòng, không cẩn thận khiến cả phần tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất, nàng vừa nhặt vừa nói xin lỗi "Quản lý thân ái và sáng suốt của tôi, tôi không cố ý , tôi thật sự là quá bất cẩn, sơ ý và lơ là , tôi thật không cố ý . . . . . ." Cô bị Trần Di người lãnh đạo trực tiếp của cô đá một cước bên phải, rất kỳ tức giận cùng nguyền rủa mắng "Cô đúng là đầu heo, tài liệu này phải sắp xếp lại theo thứ tự, cô đừng để lộn xộn đó . . . . . ." Mới qua một lát thôi, hiện trường vốn hỗn loạn nay đã được giải quyết xong, chỉ còn lại một mình cô dáng người nhỏ bé đứng bên cạnh máy photocopy, dù vất vả nhưng vẫn nhủ thầm "Phần này phải in hai mặt . . . . . Phần này phải in mười hai lần, còn phải đóng sách thành 1 cuốn. . . . . ." Bởi vì máy photocopy được bày trí tại góc khuất nhất trong công ty, một nơi hết sức kín đáo lại ít người qua lại, cho nên mỗi khi Bội Nhu một mình ở đây copy tài liệu thì cũng là lúc cô buông lỏng lòng mình nhất.
"Kỳ lạ quá? Mình đến đây làm cũng đã hơn nửa năm rồi, tại sao mình vẫn chưa lấy được lòng bọn họ ?" Vừa in tài liệu cô vừa tự nói với chính mình "Tại sao mọi người ai cũng chỉ biết quát tháo sai bảo mình làm việc, mà không người nào chịu cho mình tham gia vào nhóm của bọn họ vậy?"
Từ ngày đầu tiên khi cô bước chân vào Dương Thăng, cô đã xác định và hạ quyết tâm phải trở thành một đồng nghiệp dễ thương và tốt bụng, khiến mọi người đều phải yêu mến cô.
Khát vọng của cô là nhận được ánh mắt quan tâm của mọi người!
Và quả thật cô cũng đã làm được, chỉ bước vào công ty được hơn nửa năm thôi, mà tên tuổi của cô đã lan xa và nổi như cồn, ngay cả những đồng nghiệp ở những bộ phận khác hoàn toàn không có liên quan đến bộ phận của cô cũng tìm đến cô để nhờ vả giúp đỡ.
"Mà thứ mình muốn cũng không phải là những cái này !" Thật sự cô không muốn làm nô lệ cho tất cả các đồng nghiệp trong công ty, cô oán giận mà nói "Thứ mình muốn chính là tình bạn , cô ước ao mình có thể hòa đồng cùng mọi người, chơi đùa và vui vẻ cùng nhau. . . . . ." Tóm lại cô rất sợ cô đơn một mình, cho nên rất sớm đã tự hứa với chính bản thân mình, cho dù muốn cô phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể quen biết được vài người bạn tốt, thì cô cũng cam tâm tình nguyện không chối từ.
Nhưng cô thật sự không hiểu nổi, tại sao cô đã dùng mọi cách đối đãi với các đồng nghiệp rồi, sao cô vẫn còn cảm thấy mình cô đơn hơn nữa?
"Chuyện này không phải ý muốn của mình!" Cô lầu bầu , cảm thấy cô đơn cũng là có nguyên do "Vì sao các đồng nghiệp trong công ty ai cũng có đôi có cặp, vui vẻ tay trong tay cùng nhau hẹn hò trong ngày lễ tình nhân, còn mình thì không chứ?"
Bởi mấy ngày trước đây có phát sinh một chút chuyện, nên tâm tình mới trở nên càng lúc càng ấm ức, thậm chí không nhịn được mà âm thầm khắc sâu vào trong lòng, chuyện là như vầy_____"Hiểu Phân, mấy ngày nữa chính là lễ tình nhân! Năm nay cậu với người yêu của cậu đi đâu chơi?"
Lễ tình nhân! Uông Bội Nhu lập tức lắng tai nghe lén, nàng thích nhất là được đi cùng mấy người đi chơi và mua sắm, như vậy tròng lòng của cô sẽ có cảm giác giống như được quan tâm chăm sóc, ừh —— có lẽ cơ hội đã đến.
"Tôi muốn đi núi Dương Minh ngắm cảnh đêm đó!"
Ngắm cảnh đêm? OK, cô cũng muốn tham gia, cùng những người khác đi ngắm bầu trời đêm, chắc sẽ tuyệt lắm đây.
"Đừng ! Năm nào cũng đi chỗ cũ thì sẽ rất nhàm chán đó, hay là năm nay hai cặp chúng ta cùng nhau đi tour du lịch đêm thuyền nổi có được hay không?" (du lịch đêm thuyền nổi : có nghĩa là nhà hàng cùng khách sạn nổi trên sông,đi vào ban đêm thưởng thức món ăn cùng ngắm cảnh.)
Đi tour du lịch đêm thuyền nổi? Được đó, Uông Bội Nhu hào hứng tưởng tưởng khi đó cô có thể ngắm nhìn từng đôi tình nhân, có thể hóng gió cùng ngắm cảnh đêm, thưởng thức những món ăn ngon, cô tán thành cả hai tay lẫn hai chân.
"Vậy chúng ta định khi nào thì đi đây?" Uông Bội Nhu không nhịn được nữa, vội vàng nhảy ra hỏi.
"Ai vậy . . . . . . Ai muốn đi chung với cô chứ !" Hai cô gái đang trò chuyện hăng say bị Uông Bội Nhu làm gián đoạn, lửa giận lập tức bắn ra bốn phía "Này, mấy người đến đây dẫn cái tên quỷ sứ đáng ghét này đi chỗ khác được không? Là ai để cô ấy đến phòng chúng ta làm loạn vậy?"
Ui . . . . .? Cô ở đây loay hoay bận rộn không phải là do hai cô gái này muốn nhờ cô đến đây giúp một tay sao? Thế mà bây giờ muốn qua cầu rút ván? Mặc dù tính tình của Uông Bội Nhu không có xấu, nhưng cô cũng không muốn mình bị oan.
"Cái này . . . . Tôi . . . . ."
Nhưng cô còn chưa kịp thanh minh cho mình thì Trần Di Tĩnh là quản lý của cô đã chạy tới, một tay vừa kéo cô lên, vừa nhìn hai người kia nói lời xin lỗi "Ngại quá, đã gây phiền toái cho hai cô rồi, tôi sẽ đưa ngôi sao rắc rối này về bộ phận của tôi ngay!"
Cái gì, hôm nay cô còn chưa có gây ra họa mà? Cô ấy tới đây làm gì!
"Cô mau câm miệng lại cho tôi!"
Miệng của Uông Bội Nhu vừa mới mở, chưa kịp nói lời nào, đã bị Trần Di Tĩnh cảnh cáo cùng ra lệnh: "Bộ phận Tổng Hợp đang thiếu người, cô hãy qua bên đó trợ giúp một tay."
Lại nữa rồi, công việc của cô chính là như vậy, quản lý của cô luôn muốn cô đi hướng đông và hướng tây trợ giúp bộ phận khác, nhưng lại không cho phép cô để công việc của mình đến ngày mai giải quyết.
Ai —— xem ra, hôm nay cô lại phải làm thêm giờ rồi.
Mới chạy đến phòng Tổng Hợp, tiểu Trần đã dùng tay ngoắc ngoắc cô đến nói "Uông Uông, cô mau vào phòng vệ sinh nữ thay giúp cái bóng đèn."
"Dạ ——" mệt nhọc gật đầu, vẫn không quên nịnh hót một câu: "Dạ! Tuân lệnh anh Trần, Uông Uông sẽ cố gắng hết sức."
Mới vừa làm xong, chưa có thời gian để nghỉ thở, tiểu Trần lại giao cho cô một nhiệm vụ khác "Uông Uông, đến đây giúp tôi đem mấy cuộn giấy vệ sinh này đặt vào trong phòng vệ sinh đi."
"Dạ!" Im lặng làm theo, nhưng cô vẫn nhớ kèm theo một câu dí dỏm để lấy lòng "Anh Trần đã giao phó, cho dù Uông Uông phải lên núi đao xuống chảo dầu, cũng không chối từ."
Cô mệt mỏi thở nặng nề giống như con chó dại, thì tiểu Trần lại xuất hiện ở lối cầu thang bộ "Uông Uông, người cô không nặng, cô giúp tôi leo lên trên kéo cành cây kia xuống dùm."
Này này, người ta là phụ nữ, mặc đồng phục váy ngắn như vậy, trèo cao lỡ thấy hết thì làm sao!
Nhưng tiểu Trần lại không xem cô là một phụ nữ, chỉ xem cô như một nô lệ, nhận được nhiệm vụ là niềm vinh hạnh của cô, Uông Bội Nhu chỉ có thể vuốt mũi, ngoan ngoãn làm theo "Tuân chỉ, anh Trần thật sáng suốt, Uông Uông sẽ vượt qua biển lửa mà hoàn thành."
Khi cô đang ở trên cầu thang chỉnh lại bồn cây thì có mấy nhân viên khác đi tới tán gẫu .
"Tiểu Trần, lễ tình nhân năm nay lại rơi vào ngày nghỉ! Xem cậu sống qua ngày đó như thế nào?"
Đúng rồi đúng rồi! Không biết anh Trần làm thế nào để sống qua ngày lễ tình nhân đây? Anh ấy sẽ tổ chức một buổi Par¬ty, mời cô đến chơi? Uông Bội Nhu lập tức liền lắng nghe.
"Với vài người bạn cùng đi ra ngoài cua gái đẹp!"
Cua gái đẹp? Vậy? Cô không được coi là gái đẹp sao? Vậy thì. . . . . . Cô đành phải hy sinh một chút để bọn họ cưa mới được, nghĩ như vậy Uông Bội Nhu vội vàng từ trên thang bò xuống.
"Hay là chúng ta đến chỗ chị Lý đi, cô ấy biết rõ khẩu vị của chúng ta?"
Chị Lý là ai thế nhỉ? Nhưng thắc mắc chuyện đó để làm gì kia chứ, có chỗ để đi chơi là tốt rồi, cô cũng muốn đi cùng, đỡ hơn là ở nhà một mình.
Cô vừa lo sẽ bị lộ hàng dưới váy, vừa lo mình bước xuống quá chậm, cô sẽ bị mất phần không được tham gia, cho nên cô bước nhanh hơn "Phanh . . . ." cô không cẩn thận, liền ngã xuống!
"Uông Uông, Cô lại thế nữa rồi" bộ dáng của tiểu Trần hiện tại giống như một người anh trai vậy, hắn nhìn đến bộ dáng ngã thê thảm của cô mà nói "Đã nói với cô mấy trăm lần rồi, con gái cử chỉ phải đoan trang một chút."
"Tôi, tôi . . . . ." Cô vội vã muốn nói với bọn họ, hoạt động của lễ tình nhân năm nay hãy cho cô cùng tham gia với! Nhưng bộ dáng của cô giống như trước đây, vì nóng lòng giải thích mà khi vừa mở miệng đã khiến đồng nghiệp khác hiểu lầm.
"Ai . . . . . Trời sinh Uông Uông đã vốn có tính hài hước rồi, làm sao cô có thể thay đổi được chứ!"
"Đúng đấy, cô ấy tuy đã lớn rồi mà vẫn còn giống như một đứa trẻ vậy, thôi chúng ta đừng làm phiền cô ấy nữa!"
Mọi người thuận miệng giễu cợt Uông Bội Nhu, nhưng cô không hề để ý, "Chuyện đó. . . . . ." Cô chờ mọi người nói xong, vội vàng nói ra mong muốn của mình "Hoạt động ngày lễ tình nhân, các anh cho tôi tham gia nhé!"
Bởi vì cô thường xuyên đến bộ phận Tổng Vụ giúp đỡ những khi bộ phận này thiếu người, cho nên cô vẫn luôn nghĩ mình cũng là một thành viên trong bô phận này.
Nhưng hiện tại cô hoàn toàn không hiểu ánh mắt của bọn họ đang nhìn cô chằm chằm là có ý gì, nhưng cô lại không muốn bị từ chối lần nữa, cô nói "Các anh cũng thường hay nói chúng ta giống như anh em sao? Là bạn bè thì cho tôi tham gia với!" Cô còn đem mối quan hệ ra uy hiếp bọn họ.
"Cô bị ngã nên đầu óc có vấn đề rồi hả?" Thật lâu sau tiểu Trần mới nói ra một câu này.
Sao?
"Đâu có?" Cô chỉ không muốn cô đơn trong ngày lễ tình nhân mà thôi, vậy cũng có lỗi sao?
"Đầu óc của cô 80% là đậu hủ."
"Không đúng, tôi nghĩ là cô ấy bị đứt đường dây nào rồi!"
Này. . . . này, bọn họ đang nói cái gì thế? Cô không hiểu gì cả "Tôi chỉ muốn cùng . . . . . ." Bọn họ cũng không để cô có cơ hội phát biểu hết ý kiến của mình, không hề nể mặt dùng tay lôi cổ áo của cô, giống như đang xách một con gà vậy, sau đó lôi cô về bộ phận của cô "Trần Di Tĩnh, hôm nay Uông Uông nhà cô có biểu hiện rất là lạ, xin cô quản lý cô ấy đàng hoàng đi!"
"Dạ, tôi sẽ quản giáo cô ấy thật tốt." Trần Di Tĩnh luôn cảnh giác nhân viên của mình ở bên ngoài "Làm xằng làm bậy" nên vội vàng đem tội phạm bắt lấy thật chặt, không ngừng hướng về phía bọn họ mà cúi đầu xin lỗi "Xin lỗi, thật xin lỗi, hai vị hãy rộng lượng mà bỏ qua cho sự sơ suất của Uông Uông nhà chúng tôi đi!"
Sau đó cô nghiêm mặt quay qua đốc thúc Uông Bội Nhu "Hạn cho cô trước khi tan ca phải làm xong toàn bộ công việc, nếu không . . . . . cô xem tôi có trừ hết tiền chuyên cần và tiền thưởng của cô hay không!"
Oa . . . . . Toàn bộ chuyện này cùng tiền thưởng thì có quan hệ gì chứ? Đây . . . . . . Cô ấy là muốn ép mình đây mà!
Uông Bội Nhu chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong, bi thương vùi đầu vào công việc, ai bảo cô chỉ là một nhân viên thấp cổ bé họng kia chứ!
Nhưng lòng cô lại biết rõ, chỉ vì muốn mình có được sự quan tâm của mọi người, cô chỉ còn cách là phải cố gắng chịu đựng thêm nữa.
Mặc dù . . . . . . Trong lòng vẫn còn chút xót xa.
Nhưng khi nghĩ tới những chuyện bi thương vừa qua, Uông Bội Nhu không nhịn được liền cầm lấy phần tài liệu trong tay có chút nhăn nheo "Hừ! Mình đã quyết định rồi, mình cũng không phải là người duy nhất trên thế giới này đặt hàng ngày lễ tình nhân, mọi người hãy chờ mà xem!"
Cô nhất định trải qua ngày lễ tình nhân thật hoành tráng, khiến cho những đồng nghiệp kia phải nổ hai con mắt.
"Uông Bội Nhu, cô vẫn còn ở đó sao!"
Lúc cô đang tưởng tưởng đến đoạn sung sướng nhất thì ở bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Sư Tử Hà Đông.
"Trần, Giám đốc Trần. . . . . ." Uông Bội Nhu vội vàng đem phần tài liệu nắm chặt, dấu ra phía sau lưng, tránh cho bị mắng "Tôi . . . . tôi làm ngay là được chứ gì . . . . ."
"Được cái đầu của cô! Hội nghị đã bắt đầu được năm phút rồi, cô lại còn . . . . ." Trần Di Tĩnh nhìn đến tài liệu chỉ mới copy được có một nửa, liền tức giận lên đến đỉnh đầu "Cô . . . . Cô đứng sang một bên học hỏi tôi đây!"
Vừa mắng vừa làm, vừa làm vừa nguyền rủa, trong thời gian nhanh nhất Trần Di Tĩnh đã copy xong toàn bộ tài liệu cần cho cuộc họp, hơn nữa còn chỉ thị Uông Bội Nhu đóng lại thành từng cuốn.
Lần này Uông Bội Nhu còn dám phân tâm nữa sao?
Lập tức theo lệnh của cấp trên chỉ thị mà làm, ra lệnh một câu, thực hiện một độn tác, ngoan ngoãn hoàn thành công việc.
"Sao còn không mau đưa lên phòng họp lầu 15 đi!" Trần Di Tĩnh mệt mỏi trán đầy mồ hôi, tức giận ra lệnh cho Uông Bội Nhu.
"Dạ! Tuân lệnh sếp." Uông Bội Nhu lập tức làm theo, cũng không quên kèm theo một câu nịnh nọt.
Trần Di Tĩnh thấy bóng lưng của cô đã biến mất trong thang máy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được khẽ thở dài: "Một người như vậy, đúng là thiên tài."
Cô làm sao mà không biết tất cả mọi nhân viên lớn nhỏ ở trong công ty đều bắt nạt cùng chèn ép Uông Bội Nhu chứ? Nhưng cô cho rằng đây cũng là một cách để cô rèn luyện bản thân.
"Nếu cô ấy vẫn tiếp tục chịu đựng như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày thành tàì." Đây là lời nói thật lòng của cô.
Trần Di Tĩnh xoay người muốn rời khỏi phòng photocopy, nhưng không cẩn thận trông thấy tài liệu gì đó đã bị vò nhăn "Đây là cái gì?" Tò mò cô cầm lên xem, sau đó phòng photo truyền ra loại giọng nói hung ác cùng muốn giết người "Uông . . . Bội . . . . Nhu . . . . Cô nhất định phải chết . . . . ."
Ái . . . . Cô cũng đã quên mình mới vừa rồi mới khen ngợi cô nhân viên số khổ kia nay lại đang nguyền rủa cô ấy chết !
Bởi vì ngày mai là cuối tuần nên sẽ được nghỉ hai ngày, hơn nữa lễ tình nhân lại tình cờ rơi vào ngày chủ nhật, vì vậy trước khi tan ca, đã có một đám người chen chúc đợi ở máy bấm thẻ rồi.(công ty này được nghỉ thứ 7 và chủ nhật)
Ai cũng nóng lòng muốn trở về sớm, chỉ có cô là ngoại lệ, cô hoàn toàn không có chút gấp gáp, còn không ngừng tìm cách làm phiền người khác.
"Chuyện đó. . . . . . Linh Linh, thật sự cô không thể dẫn tôi đi cùng được sao?" Không ngừng chắp hai tay của mình trước ngực giống như cúng bái, Uông Bội Nhu liều chết cũng muốn mình được toại nguyện.
Cô gái được gọi là Linh Linh là một cô gái xinh đẹp, hai mắt trợn ngược nói "Tôi đi hẹn hò tại sao lại phải đem theo một con kỳ đà cản mũi chứ?"
"Vậy. . . . . ." Uông Bội Nhu nghe Linh Linh kiên quyết cự tuyệt. Liền quay đầu hướng cô gái tên Tiểu Trúc van xin "Trúc . . . . . cho tôi đi cùng đi . . . . . ."
"Trừ phi cô bước qua xác của tôi!" Câu trả lời cũng rất ngoan độc, gọn gàng dứt khoát.
"Vậy. . . . . ." Uông bội nhu chưa từ bỏ ý định của mình, quan sát đồng nghiệp của mình "Anh Trần . . . . ." tiểu Trần vội vàng cởi áo khoác của mình ra trùm lên đầu "Tôi không nghe, tôi không hay , tôi không thấy , những gì em đang nói . . . . . ." Thật là ác độc!
Người nào cũng ác như nhau !
Lòng Uông Bội Nhu có cảm giác bị tổn thương , cô đang muốn từ bỏ ý định, thì lại nghe một giọng nói rất quen thuộc "Cô đang muốn giở trò gì nữa đây?" Là Trần Di Tĩnh.
"Giám đốc Trần . . . . ." Đúng rồi! Tại sao cô lại không nghĩ tới sếp của mình vậy? Trần Di Tĩnh bước nhanh vào phòng, đương nhiên cô sẽ có hy vọng, vì cô là cấp dưới của Trần Di Tĩnh, chắc chắn cô ấy sẽ không thể gạt cô sang một bên như những người kia "Lễ tình nhân có dự định gì không?"
"Liên quan gì đến cô!"
"Sao?" Uông Bội Nhu không ngờ Trần Di Tĩnh lại phản ứng như vậy, đầu tiên là sửng sốt sau đó cô cũng quyết định dùng chiêu liều mạng "Quản lý. . . . . . Có thể cho người ngoài đi cùng được không!"
Trần Di Tĩnh liền nói "Có thể, cô cầu xin tôi đi!"
Lời của Trần Di Tĩnh truyền vào lỗ tai của Uông Bội Nhu, cũng chỉ là ‘người nói vô tâm, người nghe thì hữu ý’.
Cầu xin? Vậy là có hi vọng rồi!
"Cầu xin cô. . . . . ." Uông Bội Nhu đầu tiên là chắp tay trước ngực lạy lia lịa "Cầu xin chị . . . . . ." Không thấy phản ứng, cô lại vội vàng hướng Trần Di Tĩnh thi hành đại lễ cung kính cúi đầu 90 độ.
Nhưng Trần Di Tĩnh lại như không có nhìn thấy vậy, bấm thẻ xong là muốn rời đi.
"Thôi, đành liều mạng vậy!" Uông Bội Nhu lập tức gập gối của mình, định dùng động tác quỳ gối để được sự đồng ý của Trần Di Tĩnh.
Cô không nghĩ rằng vừa đúng giờ tan ca, chuông báo giờ vừa reo thì đám đồng nghiệp đã ào ào tan ca chạy tán loạn như chim thú trong rừng vậy, sau vài giây tại máy chấm công đã không còn một bóng người, dĩ nhiên Trần Di Tĩnh cũng đã biến mất rồi.
"Thật là ác độc!" Uông Bội Nhu đành bất lực bò dậy, vuốt ve đầu gối cùng phủi bụi.
" Đã quỳ rồi cũng không được" Trong lòng tức giận cùng ấm ức trào dâng lên đến cổ "Hừ. . . . . Đồng nghiệp trong công ty này thật máu lạnh . . . . . ." Hơn nửa năm qua cô đã hết lòng đối xử với bọn họ như vậy mà không nhận lại được gì.
"Mình thề, mình sẽ cho mọi người thấy và phải nổ mắt vì tác phẩm của mình!"
Nhưng lời thề vừa dứt, thì . . . . . Biết đi đâu tìm người yêu lý tưởng đây, Uông Bội Nhu không suy nghĩ ra biện pháp nào.
Nghĩ tới mình phải một mình trôi qua . . . . . . Lòng của cô liền cảm thấy cô đơn.
"A Quảng, doanh thu quý này của Dục Đạt cũng không tệ, vất vả cho cậu rồi."
"Dục Quảng, kế hoạch quý đầu của Triển thị cậu làm rất tốt, tương lai Triển thị sẽ còn phát triển hơn nữa, sắp tới vẫn phải nhờ vào năng lực của cậu đó."
"Tiểu Quảng, lợi nhuận quý đầu của Quảng Đạt vượt mức so với dự đoán của tôi là 7% , bản báo cáo thành tích này của cậu thật là xuất sắc !"
Sau khi nghe xong những đoạn tin nhắn khen thưởng mà trợ lý giúp chuyển đến cho hắn, lòng của Triển Dục Quảng càng nghĩ càng phiền lòng, không nhịn được mà đứng lên, dáng người cao gầy chậm rãi bước đến cửa sổ.
Xuyên qua kính cửa sổ, từ tầng thứ 30 của tòa cao ốc, hắn đang quan sát xe cộ nhộn nhịp đi trên đường phố, trong lòng như được thả lỏng.
Quang cảnh ở Triển thị trong sáu năm qua cũng không có gì thay đổi, nhưng hắn thì càng ngày càng già hơn chai sạn hơn, dường như không còn cảm thấy hứng thú với bất kỳ điều gì nữa.
"Tổng giám đốc "
Sau lưng truyền đến giọng nói của Lạc Tiêu Dao trợ lý thân cận nhất của hắn , hắn quay đầu bất đắc dĩ hỏi "Ai tìm tôi vậy? Bất luận là ai cũng nói tôi không có ở đây."
Hắn không có rảnh để tiếp mấy vị tiền bối của Phương gia và Triển gia, hiện tại hắn rất mệt mỏi.
Lạc Tiêu Dao quan sát khuôn mặt mệt mỏi của ông chủ, hắn không biết nên làm thế nào để giúp Triển Dục Quảng, giúp hắn thoát khỏi áp lực từ phía hai gia tộc.
Triển Dục Quảng là người đàn ông có cá tính mạnh mẽ, cao gần 1m9 thân hình như người mẫu, hắn so với những người cùng lứa thì như hạc đứng giữa bầy gà, ngũ quan của hắn sâu sắc như một bức tượng Hy Lạp, thâm thúy mà lập thể, tuy nhiên hơi uy nghiêm khiến cho người khác không thể sinh ra cảm giác thân thiện.
Một người đàn ông cao quý như vậy . . . . . Thì làm sao có thể làm công việc "bán thời gian" như vậy chứ? một công việc kỳ quái ?! Nhưng. . . . . . Hắn chỉ là một trợ lý nhỏ bé, làm sao có quyền can thiệp vào chuyện của ông chủ chứ.
"Không như ngài nghĩ đâu" Lạc Tiêu Dao đem điện thoại di động trong tay, cung kính đưa cho Triển Dục Quảng "Là công ty ‘Món quà đặc biệt ngày Valentine’ tìm ngài."
"Àh " Triển Dục Quảng nghe vậy, khuôn mặt đang lạnh lùng cũng chậm rãi hòa tan "Đến giờ rồi sao?"
Đó là công việc bán thời gian mà mỗi tháng một lần, là ngày mà hắn được tự do thoải mái tinh thần, hiện tại tâm tình của hắn cũng đang bức bối, vừa đúng lúc nhận một Case để giải tỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.