Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 105: Bị giam ở đây

Phương Thảo Thiên Sứ

12/04/2018

Hàng ngày Vu Thiện sống ở trong ngôi biệt thự, từ lần gặp Âu Dương Văn một tuần trước, anh ta vẫn chưa xuất hiện, chỉ phái hai người giúp việc và vài chục tên vệ sĩ theo dõi cô chỗ này.

Cô không biết đây là chỗ nào, ngày nào cô cũng đứng trên ban công nhìn hướng mặt trời mọc, muốn nhìn rõ tình hình ở đây, hi vọng có thể lén trốn đi, nhưng hình như đối diện với biệt thự là một vách núi, có sương mù dày đặc lượn lờ, nhìn không chân thực.

Cô từng thử lén rời đi, nhưng lần nào khi cô sắp đến cửa đều bị chặn lại, lúc đó cô mới biết trong này đâu đâu cũng có camera, không còn cách nào khác đành lặng lẽ ngây ngốc trong phòng.

Cô không hiểu vì sao Âu Dương Văn lại giam lỏng cô ở chỗ này, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Biệt thự không lớn, toàn bộ lầu một là nơi người giúp việc và vệ sĩ tập trung, lầu hai có mấy phòng trống, nhưng hình như không có người ở.

Cô buồn rầu nhìn bên ngoài, đáy lòng có tiếng thúc giục phải rời khỏi đây, cô không muốn ở lại đây giây phút nào cả, đã một tuần lễ, Âu Dương Lãnh biết mình ở chỗ này không?

“Cô ăn cơm đi.” Một người giúp việc bưng đồ ăn xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn Vu Thiện trên ban công nói. lequydion

Vu Thiện xoay người nhìn người giúp việc: “Khi nào cậu chủ các người lại tới đây?”

“Không biết, cô ăn cơm đi.” Người giúp việc dọn xong đồ ăn lên, thân thiết nói, cô ta không rõ tại sao cô lại muốn tìm cậu chủ, chẳng lẽ là thích cậu chủ rồi? Gần đây cô ta mới tới làm, cho nên không biết thân phận của Vu Thiện.

“Ừ.” Nhìn biểu hiện của người giúp việc thì biết cô ta không rõ lúc nào Âu Dương Văn sẽ tới, chẳng lẽ không còn cách nào thoát ra ngoài!

“Không phải cô nhớ cậu chủ chứ.” Ở cùng với cô một tuần lễ, cô gái trước mắt rất dễ thân cận, ngoại trừ lúc muốn lén đi ra bên ngoài.

“Ừ.” Cô cũng không phủ nhận, đi vào trước bàn ngồi xuống, chậm rãi ăn cơm, cô muốn ăn no bụng một chút mới có sức rời đi.

Thấy cô ăn cơm, người giúp việc hài lòng gật đầu, cậu chủ đã dặn dò phải chăm sóc cô gái này cho tốt.

“Ôi! Đau quá…” Đột nhiên, Vu Thiện đang dùng cơm vứt đôi đũa xuống, hai tay ôm lấy bụng, đau đớn khẽ gọi, mồ hôi trên trán rơi xuống không ngừng, bộ dạng ra vẻ đau đớn, người đã ngã xuống đất.

A a, đồ ăn trên bàn đổ xuống đất, đổ theo Vu Thiện ngã, người giúp việc sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng ghé sát Vu Thiện hỏi: “Cô gái, cô làm sao vậy?”

“Bụng tôi…. Đau quá.” Vu Thiện đau đến nói không đầy đủ, hàm răng cắn chặt môi dưới, gương mặt méo mó, người giúp việc hoảng sợ vội vàng muốn rời đi, đi tìm bác sĩ. Nhưng Vu Thiện lại nhanh hơn, thừa dịp người giúp việc còn chưa rời khỏi mình, cầm một bình hoa đã giấu kỹ từ trước đánh vào đầu người giúp việc, người giúp việc không phòng bị, bị đánh trúng đầu, cả người mất hết sức lực nằm trên mặt đất.

Phù phù, Vu Thiện thở dồn dập nhìn người giúp việc, cô nói với người giúp việc: “Thật xin lỗi.” Nếu như không phải muốn rời đi thì cô không làm như vậy.

Dùng hết sức nâng người giúp việc dậy đỡ nằm lên giường để người ta tưởng rằng cô đang ngủ say, sau đó cô lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới. Ở đây cả một tuần lễ cô đã sớm quan sát kỹ, vệ sĩ biệt thự ban đêm không trông chặt chẽ cẩn thận lắm.

Lúc này vệ sĩ đều ở trong phòng, cô trở về bên giường thay quần áo của người giúp việc, lấy tiền và điện thoại của người giúp việc, Vu Thiện cẩn thận trèo xuống theo ống thoát nước.

Cũng may là lầu hai, cách mặt đất không tính là cao, Vu Thiện nhanh chóng xuống đất, đầu tiên cô quan sát bốn phía xung quanh, không nhìn thấy người khả qua lại mới cẩn thận đi ra phía cửa ra vào, cô quan sát đường nhỏ, chỉ cần không có ai phát hiện ra thân phận của cô là có thể thuận lợi rời đi.

Trên đường đi không có ai ngăn cản, Vu Thiện đi đường thẳng ra đến cửa, vệ sĩ nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo người giúp việc xuất hiện ở cửa ra vào, gương mặt bị mũ che kín không nhìn rõ dung mạo, thoạt nhìn cô ta rất nhỏ nhắn xinh xắn.

“Này? Làm gì đó?” Vệ sĩ không kiên nhẫn hỏi, ban đêm không ở trong nhà chăm sóc cô gái kia, ra đây làm gì? Hơn nữa bây giờ lạnh như vậy mấy vệ sĩ kia đều sưởi ấm ở trong phòng.

“Ở đây hết củi, bọn họ bảo tôi đi chặt một ít mang về.” Vu Thiện cẩn thận trả lời, còn đưa cây đao trong tay cho vệ sĩ xem. Đây là đao cô vừa tìm được ở trong đống củi, dùng phòng ngừa ngộ nhỡ.

“À?” Trong biệt thự hết củi? Đám người kia thật sự lười quá, lại phái phụ nữ đi ra ngoài. “Được rồi, đi nhanh rồi về.” Vệ sĩ dường như rất không kiên nhẫn, mở cửa để Vu Thiện đi ra ngoài.

“Dạ.” Vu Thiện hấp tấp trả lời, bước nhanh ra bên ngoài, sợ vệ sĩ phát hiện khác thường, cô thật sự không nghĩ tới vệ sĩ lại tin lời mình nói.

Nhìn người phụ nữ kia đi ra vệ sĩ lắc đầu, thầm nghĩ, mấy vệ sĩ bên trong sướng quá, có phụ nữ để sai bảo, không giống anh ta, ở bên ngoài hứng gió lạnh.

Vu Thiện đi rất nhanh, sợ vệ sĩ phát hiện ra, khi cách biệt thự càng lúc càng xa trái tim Vu Thiện mới bình tĩnh được một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sao lốm đốm đầy trời, xa không thể chạm tới.

Ban đêm không khí vốn rất lạnh, cộng thêm bây giờ là mùa thu, từng cơn gió lạnh thổi vào mặt cô, một đầu tóc đen như mây bay trong không khí. Cô ôm chặt lấy mình chống đỡ rét lạnh, vừa rồi trong biệt thự cô đã mặc quần áo dày, nhưng ở bên ngoài này quá lạnh.

Bước nhanh đi về phía trước mặt, đây chỉ có đường, Vu Thiện không rõ lắm, khi cô đứng bên ngoài mới biết được đây là một ngọn núi, không biết kéo dài tới đâu.

Làm thế nào giờ? Vu Thiện có hơi hối hận mình xúc động, nhìn đường âm u trước mặt, bỗng nhiên cô hơi sợ, chân bước nhanh dần chậm lại, may là đường xi măng nên mới không khó đi.

Đi khoảng một giờ đường, càng đi càng thấy yên tĩnh, thậm chí hai bên đều là rừng cây dày đặc, trong rừng cây thỉnh thoảng truyền ra tiếng tru như của sói, càng khiến cô thêm hoảng sợ, làm sao bây giờ?

Cô bỏ tay mình vào áo, cô vui sướng phát hiện một chiếc điện thoại trong túi áo, lấy ra xem, là khi rời đi cô lấy từ trên người giúp việc, thật sự tốt quá.



Vội vàng ấn gọi dãy số quen thuộc, tít tít, bên trong truyền đến một loạt âm thanh, điện thoại được kết nối: “A lô?” Giọng mệt mỏi của Âu Dương Lãnh truyền tới, Vu Thiện vội vàng nói: “Lãnh.”

“Thiện Nhi?” Giọng mệt mỏi lập tức đáp qua: “Em đang ở đâu hả?”

Mấy người đang bàn chuyện trong cuộc họp, nghe lời Âu Dương Lãnh nói, tầm mắt lập tức tập trung nhìn vào Âu Dương Lãnh.

“Em không biết, Lãnh, em rất sợ.” Cô gấp gáp nói, tay cầm điện thoại đang run rẩy, trong đôi mắt chứa đựng sợ hãi, dường như cô nghe thấy tiếng sói trong rừng cây càng lúc càng tới gần cô.

“Cái gì? Em chờ đó.” Âu Dương Lãnh ra hiệu bảo Hắc Tử men theo tín hiệu tìm chỗ Vu Thiện ở, Hắc Tử mang thiết bị đặt bên điện thoại Âu Dương Lãnh, ý bảo Âu Dương Lãnh tiếp tục nói chuyện với cô.

“Lãnh, mau tới đây đón em.” Giờ phút này Vu Thiện chợt thấy bất lực, trực giác nói cho cô biết Âu Dương Lãnh sẽ tìm được mình.

“Đừng căng thẳng, bên cạnh em có công trình nhà cửa nào?”

“Không có, chỉ có rừng cây.” Cô không dám lộn xộn, đứng ở giữa đường chính nhưng lại sợ bị phát hiện cho nên đi tới bên cạnh rừng.

“Nhìn thấy mấy vì sao không?”

“Không có, chẳng thấy gì cả!” Vu Thiện trốn dưới gốc cây, hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, tay nắm điện thoại bắt đầu run rẩy, hình như có thứ gì đó phía trước đang tới gần.

“Lão đại, tìm được rồi, là vùng ngoại thành thành phố S.” Hắc Tử chỉ vào điểm đỏ nói, Âu Dương Lãnh nhìn thấy, ánh mắt ra ý bảo Hắc Mộc và Hắc Tử dẫn anh em tới hướng đó tìm kiếm. Còn anh thì cầm điện thoại vừa đi vừa nói chuyện với Vu Thiện.

“Thiện Nhi, đừng sợ, đứng ở đó đừng di chuyển, anh sẽ nhanh chóng tới.” Âu Dương Lãnh trấn an cô, nghĩ đến cô một thân một mình ở bên ngoài, trong lòng vô cùng lo lắng, là ai dẫn cô tới đó? Ngày đó đi tìm Âu Dương Văn, Âu Dương Văn liều chết không chịu thừa nhận cậu ta dẫn đi, cho nên Âu Dương Lãnh vẫn không biết là Âu Dương Văn mang đi.

“Em không… A.” Vu Thiện đang muốn trả lời, đột nhiên trong bụi cỏ phía trước có một con rắn dài khoảng 1m bò ra, nó phun lưỡi dài về phía Vu Thiện, Vu Thiện hoảng sợ điện thoại trong tay rơi xuống đất, kinh hãi nhìn con rắn bò tới gần, Vu Thiện nín thở.

“A lô? Thiện Nhi, em sao vậy?” Âu Dương Lãnh đã ngồi trên xe, lái xe xuất phát đi về phía chỗ cô, chợt nghe tiếng kêu hoảng hốt của Vu Thiện, khẩn trương hét lên, nhưng không có câu trả lời.

“Lão đại, làm sao vậy?” Hắc Tử ngồi bên cạnh lái xe, căng thẳng hỏi, Vu Thiện sẽ không xảy ra chuyện chứ?

“Tổng giám đốc, không có chuyện gì đâu.” Hắc Mộc an ủi.

“Lái nhanh đi.” Âu Dương Lãnh cầm điện thoại, lông mày nhíu thành hình chữ Xuyên (川), không biết Vu Thiện gặp phải chuyện gì.

Có lẽ ánh sáng điện thoại ngăn con rắn lại, con rắn dừng trước mặt Vu Thiện, im lặng nhìn điện thoại, tựa như cảm thấy rất hứng thú với điện thoại.

Vu Thiện càng không dám nhúc nhích, rất sợ mình di chuyển sẽ chọc giận con rắn, bốn phía gió lớn thổi vù vù, thổi bay tóc cô, một người một rắn cứ đối nghịch như vậy, mãi đến khi có tiếng gào truyền tới.

Vu Thiện và rắn đồng thời lo lắng quay đầu lại, một đôi mắt sáng lấp lánh như lồng đèn tới gần bọn họ, con rắn trên đất vội cong người lên, phát ra tiếng phì phì về phía lồng đèn, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ bất cứ lúc nào có thể ứng chiến. Vu Thiện mở to hai mắt, đó là gì? Tiếng tru dần tới gần, ánh trăng hơi yếu nên Vu Thiện nhìn rõ ràng, đôi mắt mở lớn, ngược lại lồng ngực co lại, đó là một con sói!

Con sói cao 1m, rất dài, bốn chân rắn chắc đạp đất, đầu ngẩng lên cao, rất giống một người lãnh đạo, hai mắt chăm chú nhìn một người một rắn phía trước, hai mắt phát ra ánh sáng chói lóa, nhìn trong bóng tối đúng là một đôi đèn lồng.

“Ngao ngao…” Sói tru to một tiếng, gầm rú với con rắn trên đất, Vu Thiện càng không dám động đậy, trừng mắt nhìn rắn và sói đối nghịch. “Phì phì,” con rắn cũng không cam chịu yếu thế, đầu ngẩng lên rất cao, đối đầu với sói tru ầm ĩ.

Âu Dương Lãnh không cúp máy, thỉnh thoảng nghe động tĩnh bên chỗ Vu Thiện, biết có nguy hiểm, nhưng anh không ở bên cạnh cô, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.

“Hắc Mộc, chuẩn bị súng, còn cả dây thừng.” Âu Dương Lãnh dặn dò, vì sao bên phía Vu Thiện đang có thứ gì đó nguy hiểm?

“Dạ.” Hắc Mộc nghe theo, anh ta hiểu rằng tình cảnh của Vu Thiện đang rất nguy hiểm.

Xe ào ào chạy về phía ngoại thành thành phố S, dựa theo tín hiệu yếu ớt tìm kiếm Vu Thiện, còn Vu Thiện thì dựa dưới tàng cây nhìn rắn sói đánh nhau phía trước. Mặc dù thân thể con sói cao lớn, nhưng không chiếm được chút lợi thế nào, con rắn cẩn thận thủ vị trí của mình, không hề nhượng bộ chút nào.

Một sói một rắn đánh nhau triền miên, hai bên đánh đến khó phân thắng thua, sói giống như muốn ăn rắn, còn rắn vì sinh tồn không chút nào chịu lùi bước. Nhưng dần dần sức rắn không đủ, sức chiến đấu ở thế yếu, sói nhờ vào thân thể cao lớn và thể lực chiếm thế thượng phong. Mặc dù Vu Thiện không hiểu tình hình đánh nhau nhưng cũng nhìn ra động tác của rắn dần chậm lại, nhanh chóng thua cuộc.

Cô cũng không biết vì sao trong lòng lại sinh ra cảm giác đồng cảm với con rắn, mắt thấy rắn sắp bị sói nuốt trọn, dưới tình thế cấp bách Vu Thiện ngồi xổm người xuống, bàn tay nhỏ bé cào lung tung trên đất nắm được mấy hòn đá nhỏ trên tay, không quản sức lực mình thế nào, cũng không quản có thể đánh lui sói được hay không, liền nhờ ánh sáng trăng ném cục đá đi qua cản con sói tới gần rắn. Con sói chuẩn bị nuốt con rắn đột nhiên bị tấn công, cục đá đánh trúng thân người con sói, rất đau, con sói mặc kệ rắn lập tức xoay người đối mặt với Vu Thiện, rồi ngao lên một tiếng, bổ nhào về phía Vu Thiện. Cô kinh hoảng, nghĩ thầm mình chắc chắn xong đời rồi, trong đầu cô hiện lên bóng dáng cao lớn của Âu Dương Lãnh: “A, Lãnh cứu em!”

“Bùm bùm.” Hai tiếng động cản động tác của con sói, con sói cả kinh vội vàng xoay người chạy trốn, trực giác nói cho nó biết người đi săn đã tới, nó nhanh chóng biến mất trước mặt Vu Thiện.

Vu Thiện nhắm hai mắt lại, cho rằng mình chết chắc rồi, mãi đến khi bên tai nghe thấy tiếng súng vang lên, vội vàng mở mắt ra, nhìn thấy Âu Dương Lãnh xuất hiện như thần, hai tay anh nắm chặt khẩu súng mini, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mặt đường, chậm rãi đi tới gần cô.

Thân mặc một áo gió màu đen, tóc tán loạn che mất đôi mắt, không thấy rõ bên trong chứa gì, đôi chân bước đi lặng lẽ tới bên cạnh Vu Thiện, khi thấy cuối cùng bình yên vô sự, tảng đá lớn trong lòng mới thả xuống.

“Thiện Nhi, không sao chứ?” Âu Dương Lãnh cất súng, đưa tay ôm chặt lấy Vu Thiện, kéo sát vào ngực anh, cảm nhận thân thể ấm áp của cô khiến anh có cảm giác yên tâm.



Xe dừng ở ven đường, không ai xuống, vì bọn họ biết lão đại và phu nhân an toàn rồi, bên trong nhất định là hình ảnh ấm áp, chẳng ai muốn đến phá hư.

“Lãnh! Em rất sợ!” Bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện cũng ôm chặt Âu Dương Lãnh, đầu vùi sâu vào trong ngực Âu Dương Lãnh, cảm thụ tiếng tim đập như sấm của anh, giờ phút này cô biết trái tim mình đã rơi vào tay giặc.

“Thiện Nhi, ngoan, không sao rồi.” Âu Dương Lãnh an ủi cô, ôm chặt người cô, hận không thể nhét vào trong xương cốt của minh, từ nay về sau anh không bao giờ để cô rời khỏi mình.

Qua lúc lâu, hai người đều không có ý buông tay, mãi đến khi dưới chân truyền đến tiếng phì phì, lúc này Vu Thiện mới nhớ tới con rắn bị thương kia: “Lãnh, anh chờ chút.” Cô đẩy tay Âu Dương Lãnh ra, ngồi xổm người xuống tìm con rắn.

“Làm sao vậy?” Âu Dương Lãnh nghi hoặc, ngồi xổm xuống theo cô thì thấy cô vuốt ve một con rắn: “Thiện Nhi, tránh ra!”

Anh giơ súng muốn bắn con rắn, bị Vu Thiện ngăn cản: “Lãnh, bình tĩnh một chút, nó sẽ không làm hại em đâu.” Sợ Âu Dương Lãnh không tin, còn bắt lấy con rắn bỏ lên tay: “Anh xem này.”

Rõ ràng con rắn kia yên lặng nằm trên tay Vu Thiện, nằm im nhìn Âu Dương Lãnh, không thè lưỡi, cũng không ngẩng cao đầu với Âu Dương Lãnh, chỉ ngoan ngoãn nằm trên tay Vu Thiện.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Âu Dương Lãnh cất súng, tò mò nhìn Vu Thiện, rắn từ đâu tới? Vừa rồi anh nhìn thấy con sói muốn tấn công Vu Thiện, không chút nghĩ ngợi đuổi sói đi, nhưng không biết còn có rắn tồn tại.

“Vừa rồi nó và sói đánh nhau, hình như bị thương.” Vu Thiện rất thương con rắn, thả nó xuống mặt đất, lấy khăn tay băng bó cho rắn, mãi đến khi miệng vết thương của con rắn được băng xong, lúc này Vu Thiện mới đứng lên: “Được rồi, mày đi đi.”

“…..” Âu Dương Lãnh không nói gì, nhìn hành động của cô, sao anh không biết Vu Thiện thích rắn?

Con rắn kia rõ ràng không chịu đi, bò lên chân Vu Thiện, dùng đầu cọ lên gót chân Vu Thiện, giống như muốn đi cùng Vu Thiện, Vu Thiện ngồi xổm xuống nhìn nó: “Làm sao vậy? Muốn đi theo chị?”

“Phì phì.” Dường như con rắn kia hiểu ý cô, không ngừng cọ cô, sắc mặt Âu Dương Lãnh khó coi: “Không được mang nó đi.”

“Vì sao? Nó rất đáng yêu.” Vu Thiện bắt lấy con rắn xoay người rời đi, Âu Dương Lãnh không cho cô mang, cô càng muốn mang.

“Thiện Nhi? Nó thuộc về rừng rậm.” Âu Dương Lãnh đành chịu, cố gắng thuyết phục cô, đó là một con rắn đấy.

“Không nên, nó bị thương.” Vu Thiện đi về phía trước, xa xa đã trông thấy xe dừng ven đường.

“Thiện Nhi, nghe lời, thả nó ra.” Âu Dương Lãnh đi theo cô tới bên xe, anh mới không nói cho Vu Thiện biết anh ganh tỵ với con rắn đó, ganh tỵ nó có thể nằm trong ngực Vu Thiện.

“Phu nhân, lão đại, hai người không sao chứ?” Hắc Tử ra nghênh tiếp, khi nhìn thấy con rắn trong ngực Vu Thiện, lập tức lùi lại một bước, đây không phải là rắn à?

“Không sao.” Vu Thiện cười cười, cẩn thận ngồi lên xe, những người khác thấy rắn trong ngực cô, đều nhìn cô khó tin.

“Thiện Nhi, nghe anh, thả nó ra.” Âu Dương Lãnh đứng bên cạnh xe, vẫn còn đang cố gắng thuyết phục Vu Thiện, hình như con rắn kia biết Âu Dương Lãnh muốn đuổi nó đi, ngấc đầu lên phì phì mấy tiếng với anh.

“Tổng giám đốc… Chuyện gì xảy ra?” Hắc Mộc nhìn chằm chằm Vu Thiện rồi nhìn Âu Dương Lãnh, hình như tổng giám đốc sợ rắn.

“Đi thôi.” Tâm tình Vu Thiện dường như rất tốt, ngồi trên xe, bàn tay bé nhỏ vuốt ve thân rắn, không nhìn tới vẻ mặt quái dị của những người khác.

“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh thỏa hiệp, biết rõ tạm thời không cách nào thuyết phục Vu Thiện, hơn nữa bây giờ thân ở nơi không an toàn, liên tục phải quan sát, vẫn nên rời đi rồi nói sau.

“Dạ.” Hắc Tử quay đầu lại liếc Vu Thiện ngồi phía đằng sau, liếc mắt nhìn gương mặt tựa như méo mó của lão đại, ha ha, lão đại thỏa hiệp.

Xe yên ổn chạy khỏi rừng rậm, Vu Thiện hơi lảo đảo, thân thể bị Âu Dương Lãnh kéo vào trong ngực anh, con rắn yên lặng nằm trên ghế sofa, có thể vừa rồi tiêu hao quá nhiều thể lực, nhắm mắt ngủ.

“Lãnh, thả em ra.” Vu Thiện khó chịu giãy dụa, Âu Dương Lãnh ôm cô quá chặt, không thể thở được.

“Thiện Nhi, có nhớ anh không?” Âu Dương Lãnh chui vào cổ cô, hít mùi hương đặc biệt trên người cô, để trái tim lo lắng cả một tuần lễ không còn bàng hoàng nữa.

“Có.” Vu Thiện trả lời rất dứt khoát, trong một tuần lễ này trong đầu cô đều là hình ảnh Âu Dương Lãnh, cô không muốn lừa dối mình, Âu Dương Lãnh vẫn luôn tồn tại trong lòng cô, chỉ là chuyện mẹ mất không cách nào làm cô buông bỏ được.

“Nhớ bao nhiêu?” Âu Dương Lãnh tiếp tục hỏi, anh gấp gáp muốn biết trong lòng cô nghĩ gì, cho dù người cô đang bên cạnh mình, anh vẫn muốn xác nhận suy nghĩ của Vu Thiện.

“Còn anh?” Vu Thiện hỏi, bây giờ mình vẫn chưa nghĩ được con đường từ nay về sau phải đi thế nào, mẹ mất làm ngực cô đau nhói, cô không cách nào tha thứ cho Âu Dương Lãnh.

“Thiện Nhi, ở lại bên cạnh anh.” Âu Dương Lãnh đầy thâm tình nhìn qua cô, trải qua một năm tìm kiếm anh biết mình không thể rời khỏi cô, trong một tuần lễ cô biến mất, hình ảnh cô càng khắc sâu trong tâm trí anh.

“Dạ.” Trái tim Vu Thiện có chút mất mát, vì sao lúc đầu Âu Dương Lãnh lại lấy mình? Chẳng lẽ thật sự vì tập đoàn sao? Nhưng bây giờ tập đoàn đã không còn, tại sao anh còn dẫn mình đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook