Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 100: Chương 95.2
Phương Thảo Thiên Sứ
25/02/2018
“Anh nói Vu Thiện trở lại?” Một người phụ nữ hoảng hốt hét lên, kinh
ngạc nghi ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, sao bà ta không biết?
“Ngàn vạn lần chính xác, anh tận mắt nhìn thấy.” Người đàn ông gật đầu khẳng định, nhìn người phụ nữ chột dạ một cái: “Bây giờ phải làm sao?”
“Không, cô ta không thể về, như vậy sẽ phá hư kế hoạch của chúng ta.” Đinh Hoa kiên định nhìn người đàn ông, gần đây dưới sự giật dây của bà ta, Vu Thành đã bắt đầu nghĩ tới chuyện viết di chúc, dù sao hai đứa con trai cũng là của mình, Vu thị sẽ nằm trong túi bà ta.
“Bây giờ đã về.” Người đàn ông nhắc nhở lần nữa, mặt mũi dữ tợn, bộ dạng không ưa nhìn như Vu Thành.
“Anh nghĩ kế đi, dù sao em cũng không muốn cô ta xuất hiện.” Đinh Hoa ăn vạ đẩy đẩy người đàn ông trước mặt, ỏng ẹo nói, dù sao trước khi Vu Thành viết di chúc thì Vu Thiện không thể trở lại.
“Được rồi, để anh suy nghĩ một chút.” Người đàn ông bị Đinh Hoa ỏng ẹo mấy tiếng, xương cũng mềm ra, còn sau này Đinh Hoa vẫn có số tiền lớn, mai sau có thể cung cấp cho ông ta xài, nghĩ đến điều này người đàn ông lấy lòng sờ mó cơ thể bà ta.
Chọc cho Đinh Hoa thở dốc liên tục: “Ha hả, quỷ sứ, trêu chọc em thích quá.” Hai người cùng nhau triền miên.
**********
Dưới lầu tập đoàn Âu Dương không ít phóng viên truyền thông, tất cả mọi người đều tò mò không dứt về chuyện thật giả của tập đoàn Âu Dương.
Vệ sĩ đứng ở cửa nâng kiếm, phòng ngừa phóng viên và truyền thông phá phòng tuyến đi vào tập đoàn Âu Dương, hiện trường còn có một số kẻ gây sự, bọn họ dường như muốn thời gian càng dài càng tốt, miệng luôn hô khẩu hiệu muốn Âu Dương Lãnh của tập đoàn Âu Dương ra ngoài giải thích chuyện gì xảy ra.
Lúc Vu Thiện đi tới thì thấy đám người gần như chiếm cả cổng chính.
Bảo vệ cửa thấy phu nhân xuất hiện vội nhường đường để cô đi vào trong, còn mấy kẻ gây sự đứng xung quanh cửa thấy có người đi vào tập đoàn vội hô to: “Cho chúng tôi cùng vào!”
Vu Thiện bước nhanh vào bên trong, vệ sĩ cố gắng chặn những kẻ gây sự đi vào, vệ sĩ lặng lẽ đi theo phía sau cô, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết cậu chủ biết mình dẫn mợ chủ vào, có đánh mình không nữa.
Trong lòng Vu Thiện cũng rất lo lắng, cô không biết tại sao mình muốn tới đây, cũng không biết sẽ nói gì với Âu Dương Lãnh. Dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, Vu Thiện đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối.
“Phu nhân, tổng giám đốc đang họp trong phòng hội nghị, xin phu nhân chờ một lát.” Bảo vệ đưa bọn họ tới sofa trước cửa phòng họp ngồi xuống, sau đó xoay người rời đi. Vu Thiện cẩn thận quan sát, rất lâu trước kia từng tới đây, chỗ này không thay đổi gì, nhưng giờ nhìn ảnh phản chiếu từ phòng họp, chắc hẳn bên trong rất loạn.
Cuộc họp vẫn đang tiếp tục, Âu Dương Lãnh ngồi ở vị trí chủ trì, lạnh mắt nhìn từ đầu đến cuối, Hắc Mộc bên cạnh không chút hoang mang nhìn máy tính, thư ký thì có chút run rẩy, dù sao cô ta cũng chưa từng chứng kiến không khí phòng họp ngột ngạt như vậy bao giờ.
Bàn họp rất dài, đầu bên kia Âu Dương Lãnh là Âu Dương Văn, hai người phân cao thấp trên không trung cách cái bàn, tia lửa văng khắp nơi, người ủng hộ hai bên đều cảm nhận không khí nóng như lửa đó.
Cuộc họp rất yên tĩnh, hiển nhiên vừa tranh cãi xong, tất cả mọi người đều nón thở nhìn vị trí đầu não Âu Dương Lãnh và Âu Dương Văn, ánh mắt anh đảo qua giữa đám người, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp.
Trước mặt mỗi người đều có một phần tài liệu, còn có một tờ giấy giống như bản báo cáo điều tra thân thế, nét mặt Âu Dương Văn đầy vui vẻ, Hắc Mộc nhìn thấy vô cùng chán ghét.
“Anh trai, ký đi, đối với anh và Thiện Nhi đều tốt.” Những lời này thể hiện sự uy hiếp rõ ràng.
“Cậu làm đủ trình độ.” Đây là câu khẳng định, Âu Dương lãnh duy trì vẻ mặt bình thản, trên tay không biết từ khi nào nhiều hơn một chiếc bút, xoay tròn trong tay anh, vẻ mặt nở nụ cười vô lại.
Khi các thành viên ban giám đốc ủng hộ Âu Dương Lãnh nhìn thấy nụ cười này của anh, tất cả đều thở dốc vì kinh ngạc, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào anh, đây là tổng giám đốc Âu Dương cố giữ bình tĩnh?
Có phải là bị kích thích vì chuyện làm cậu cả nhà Âu Dương ba mươi năm, trong một đêm biến thành cô nhi không nhà, dù ai cũng không cách nào tiếp nhận được, tầm mắt thương cảm nhìn anh.
“Cũng tạm.” Âu Dương Văn cười nhạt, tròng mắt nhìn Âu Dương Lãnh phía đối diện, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đó có sự lo lắng âm thầm, vì điều tra ra thế lực sau lưng Âu Dương Lãnh.
“Cậu cho rằng phần thắng của cậu là gì?” Âu Dương Lãnh nhìn anh ta bằng nửa con mắt, động tác trên tay không ngừng.
Vu Thiện ở bên ngoài cửa nên không thấy không nghe tình hình bên trong, có chút nóng lòng, cũng có phần không biết làm sao, chuyển từ ngồi sang đứng, lo lắng đi lại. Vệ sĩ yên lặng nhìn, với sự lo lắng của vu Thiện cũng không biết nói gì.
Đột nhiên tiếng thang máy đinh lên một tiếng, mở ra, Vu Thiện quay đầu thì nhìn thấy ông cụ Âu Dương xuất hiện ở cửa thang máy, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ dìu. Bốn mắt nhìn nhau, Vu Thiện vội chào hỏi ông: “Xin chào ông nội Âu Dương.”
“Ừ.” Ông cụ Âu Dương hơi kinh ngạc gật đầu lướt qua cô đi vào phòng họp, người đàn ông xa lạ giúp ông mở cửa, Vu Thiện thấy bọn họ đi vào cũng vội đi vào theo.
Không khí cuộc họp vì ông cụ Âu Dương xuất hiện càng thêm ngột ngạt, bầu không khí căng thẳng càng thể hiện rõ ràng, giống như tất cả đều biết ông cụ Âu Dương sẽ xuất hiện, đều căng thẳng nhìn ông, thư ký vội đưa một chiế ghế tựa cho ông cụ Âu Dương ngồi.
Bóng dáng nhỏ bé của Vu thiện chen vào sau lưng Âu Dương Lãnh, vì Âu Dương Lãnh đưa lưng về phía cửa nên không biết Vu Thiện tới. Còn Âu Dương Văn khi nhìn thấy Vu Thiện xuất hiện, tròng mắt hơi kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng.
“Sao ông nội tới đây.” Âu Dương Văn đi lên phía trước đến bên cạnh ông cụ Âu Dương, chu đáo nói: “Sao không bảo cháu đi đón ông?”
“Không cần, có Dã đưa đón cũng vậy mà.” Người đàn ông xa lạ đứng sau lưng gật đầu với Âu Dương Văn, nói: “Chào cậu hai.” Những lời này khiến sắc mặt Âu Dương Văn bắt đầu thay đổi.
“Ông nội tới là muốn xem kết quả?” Âu Dương Lãnh lên tiếng, động tác và vẻ mặt đều không thay đổi, duy chỉ có thay đổi là lúc nhìn thấy bóng dáng Vu Thiện chiếu trên kính thủy tinh, tiếp theo xoay người đối diện với Vu Thiện, tròng mắt thoáng thay đổi không cho người khác nhìn thấy.
“Sao em lại tới đây?” Âu Dương Lãnh lập tức đứng dậy kéo Vu Thiện đến chỗ mình vừa ngồi lúc nãy, còn anh thì đứng. Hắc Mộc nhìn thấy Vu Thiện xuất hiện thì hơi kinh ngạc, nhưng nhìn thấy hành động của Âu Dương Lãnh thì càng ngạc nhiên hơn.
Tất cả mọi người bị hành động đột ngột của anh dọa sửng sốt, mới vừa rồi ngay cả khi ông cụ Âu Dương xuất hiện anh cũng không nhường chỗ ngồi, vậy mà lại nhường vị trí của mình cho một người phụ nữ?
Tất cả mọi người hơi biến sắc, nhất là ông cụ Âu Dương, vẻ mặt có thể nói là giống như cầu vồng bảy sắc, lửa giận bắt đầu thiêu đốt, căm hận trừng mắt nhìn Vu Thiện.
Vu Thiện đột nhiên bị kéo đến ngồi xuống chỗ Âu Dương Lãnh, đón nhận nhiều ánh mắt quan sát như vậy, còn cả ánh mắt sắc bén của ông cụ Âu Dương, trong lòng càng hoảng sợ, muốn đứng lên rời khỏi vị trí đó, nhưng cố tình Âu Dương Lãnh dường như biết ý định của cô, đưa tay đè cô lại, rồi nhỏ giọng nói: “Qua ngày hôm nay, sợ rằng em muốn ngồi cũng không được ngồi nữa.” Nói xong anh nhìn Âu Dương Thiên, “Ông nội có gì nói mau.”
Vu Thiện bị những lời này dọa choáng, Âu Dương Lãnh đây là có ý gì? Ngẩng đầu nhìn anh thì lại là bộ dạng bất cần đời, thoáng chốc trong mắt đầy sự khó hiểu.
Tất cả mọi người thở ra nhìn anh, khóe miệng Âu Dương Lãnh cười vui vẻ, anh ta buông tay! Chỉ có trong lòng Vu Thiện lo lắng khẩn trương, cô thoáng loáng biết tiếp theo Âu Dương Lãnh sẽ nói gì.
Những người úng hộ Âu Dương Lãnh cũng biết anh sẽ ra quyết định như thế nào, dù sao bọn họ cũng đã biết nếu không làm sáng tỏ thân phận, Âu Dương Lãnh có thể phải rời khỏi tập đoàn Âu Dương.
“Từ hôm nay Văn là một tổng giám đốc mới của tập đoàn Âu Dương, Lãnh, con đảm nhận chức vụ giám đốc!” Âu Dương Thiên nói, vẻ mặt già nua liếc nhìn Âu Dương Lãnh, mặc dù không muốn đuổi nó đi, nhưng đã làm sáng tỏ, nó không phải là cậu cả nhà Âu Dương.
“Điều này sao có thể!” Những người ủng hộ Âu Dương Lãnh đều không chấp nhận, rối rít quay đầu nhìn Âu Dương Lãnh: “tổng giám đốc Âu Dương, anh nói chuyện cùng ông cụ một chút.”
Còn vào giờ phút này những người ủng hộ Âu Dương Văn lên tiếng: “Nếu ông cụ đã quyết định, vậy thì nhất định phải thực hiện.” Người của hai bên bắt đầu gây gổ.
Vu Thiện giật nhẹ cánh tay Âu Dương Lãnh, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có: “Ngoan, đợi lát nữa là có thể đi rồi.”
Vu Thiện hoảng sợ, Âu Dương Lãnh nói đi? “Tại sao anh không tranh cãi? Thân thế không phải là điều anh có thể lựa chọn.”
“Không ý nghĩa.” Âu Dương Lãnh lắc đầu với cô, sau đó đứng lên: “Ông nội, vị trí giám đốc này để lại cho người khác đi, cháu không có hứng thú.”
“Con… Con đừng không biết điều.” Ông cụ Âu Dương tức giận trừng mắt, đứa cháu không nghe lời này, cơ hội này không phải ai cũng có thể có được, nếu như nó rời khỏi tập đoàn Âu Dương, đi chỗ nào mới có người chịu nhận nó làm việc?
“Ông nội, cẩn thận bị chọc tức, các người yên tâm ở lại đây đi, dù sao tập đoàn Âu Dương cũng không thiếu người.” Anh nhìn về mấy thành viên ban giám đốc ủng hộ anh nói, đuôi mắt quét qua Âu Dương Văn, những lời này là nói với anh ta.
“Vậy chúng tôi nghe lời cậu.” Mấy thành viên ban giám đốc cũng biết đã có quyết định sau cuối, nên không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống, Hắc Mộc lặng lẽ dọn dẹp đồ trên tay, giao cho thư ký bên cạnh: “Đây là tài liệu.”
“Thiện Nhi, chúng ta đi thôi.” Âu Dương Lãnh kéo cô, cũng không thèm nhìn mấy người còn lại, lôi kéo Vu Thiện rời đi, Hắc Mộc đi theo phía sau, bảo vệ cũng cùng đi theo đi ra ngoài.
Vu Thiện bị ép đi cùng, cô không biết Âu Dương Văn đằng sau lưng vẫn chăm chú nhìn bọn họ rời đi, hai tay cuộn chặt, rất muốn giữ Vu Thiện lại, nhưng lý trí đã thắng.
“Được rồi, tiếp tục họp đi.” Ông cụ Âu Dương nói, kéo suy nghĩ mọi người quay về, tất cả mọi người yên lặng xem tài liệu trên tay, trong đầu lại là bóng lưng Âu Dương Lãnh rời đi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đồng cảm cùng Âu Dương Lãnh, thân thế không rõ, còn mất đi sự che chở của tập đoàn Âu Dương, sợ rằng người trước kia đắc tội sẽ tìm tới cửa!
“Sao anh không đấu tranh?” Vu Thiện đứng trước thang máy kéo Âu Dương Lãnh lại, không cho anh rời đi, chuyện này có thể cứu vãn, hơn nữa anh làm tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ.
“Phu nhân, cô không phát hiện ra đây là cái bẫy sao?” Hắc Mộc nói một câu, lúc thang máy lên tới thì ấn nút mở, thang máy mở ra anh ta đi vào, nhìn tổng giám đốc và phu nhân đứng ở cửa.
“Cái gì?” Vu Thiện kinh ngạc thét chói tai, đây là bẫy? Vì sao?
“Nếu đã không thể tránh được, Thiện Nhi lo lắng cái gì?” Âu Dương Lãnh ‘vân đạm phong khinh’ nói, ôm eo cô, thể hiện đủ quyền chiếm giữ, vừa nãy nhìn ánh mắt Âu Dương Văn nhìn cô, trong lòng rất chua.
“Nhưng…” Vu Thiện do dự, thấy anh không để tâm chút nào, trong lòng hơi lo lắng, Âu Dương Lãnh kiêu ngạo rời khỏi tập đoàn Âu Dương, anh còn là Âu Dương Lãnh sao?
“Thiện Nhi đang lo lắng cho tôi?” Tâm tình Âu Dương Lãnh rất tốt, khóe miệng cười từ đầu tới cuối, gương mặt tuấn tú nhìn Vu Thiện bên cạnh, bất kể là cô quan tâm mình từ cái gì, anh cũng rất vui vẻ.“Tôi…” Đúng vậy, mình đang quan tâm anh sao? Trong lòng vô cùng hoảng sợ, mặt cô tái nhợt, bàn tay bắt đầu lạnh như băng, tại sao mình có thể quên cái chết của mẹ?
“Tổng giám đốc, đi xuống đi.” Hắc Mộc thúc giục, Hắc Tử đang đợi dưới bãi đậu xe.
“Đi thôi Thiện Nhi, những chuyện này không cần em lo, có tôi ở đây rồi.” Âu Dương Lãnh không phát hiện tình trạng khác thường của cô, dắt tay cô đi vào thang máy mới cảm giác bàn tay cô lạnh bất thường: “Thiện Nhi, em sao vậy? Không thoải mái?”
Vu Thiện theo anh tiến vào thang máy, nghe thấy lời anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt tái nhợt cố nở nụ cười: “Tôi không sao, chúng ta đi xuống thôi.”
Thang máy chậm rãi xuống lầu, trong thang máy Âu Dương Lãnh ôm chặt cô: “Không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ừm.” Vu Thiện vô lực nói một câu, mắt nhắm lại, nước mắt rơi xuống bị cô cẩn thận lau đi.
Hắc Mộc nhìn chằm chằm con số thang máy hạ xuống tự động, điệu bộ mắt nhìn thẳng, rất nhanh ba người xuống bãi đậu xe dưới lầu,, thang máy có thể chạy thẳng xuống bãi đậu xe nên cổng chính không ai biết Âu Dương Lãnh đi ra.
Hắc Tử thấy ba người ra ngoài, rất hưng phấn gọi bọn họ đi qua: “Lão đại, ở đây này.”
“Biết rồi.” Hắc Mộc trừng em trai một cái, lớn tiếng như vậy làm gì? Muốn cho những người đó tới đây à!
Âu Dương Lãnh cười lạnh, kéo Vu Thiện ngồi vào phía sau xe, Hắc Mộc ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Hắc Tử chạy xe ra khỏi bãi đậu xe, cửa kính xe chế tạo đặc biệt, từ bên trong có thể nhìn tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài không thấy tình hình bên trong, cho nên bọn họ đi ra ngoài những người đó đều không nhìn thấy.
Rất thuận lợi rời khỏi tập đoàn Âu Dương, Vu Thiện ghé vào cửa kính nhìn tập đoàn Âu Dương từ từ xa dần, ở đó Âu Dương Lãnh vất vả tâm sức kinh doanh, bây giờ chắp tay dâng cho người khác, anh nhất định rất đau khổ.
Vu Thiện quay đầu muốn nhìn Âu Dương Lãnh một chút thì thấy anh nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng từ đầu tới cuối đều bình tĩnh thong dong, chẳng có chút tinh thần chán nản nào, tại sao anh thể hiện bình tĩnh như vậy?
“Trước tiên ngủ xíu, không mệt à?” Âu Dương Lãnh đưa tay kéo Vu Thiện đang ngẩn ngơ vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, thở dài thật sâu một cái, sau đó yên ổn ngủ thiếp đi.
Hai anh em ngồi phía trước chú ý đoạn đường trước mặt, không để ý đến chỗ ngồi phía sau, Vu Thiện bị chôn trong lồng ngực ấm áp, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Nếu như không có chấn động thì Vu Thiện hoàn toàn không tỉnh lại, cô nghi ngờ ngẩng đầu thấy vẻ mặt Âu Dương Lãnh nghiêm trọng nhìn bên ngoài. Còn tay Hắc Mộc đang giơ một khẩu súng, hướng về ngoài cửa xe.
Hắc Tử lái xe rất nhanh không để ý đường gập ghềnh, muốn bỏ rơi chiếc xe phía sau, lúc này Vu Thiện mới nhìn rõ đằng sau có hai chiếc xe đuổi theo với tốc độ rất nhanh, mục tiêu là xe của bọn họ, vì xe đụng vào sau xe họ.
Vu Thiện bị va chạm ngã vào người Âu Dương Lãnh, anh ôm chặt lấy cô, tròng mắt đen nhánh dấy lên lửa giận, rõ ràng vừa rồi còn thờ ơ nhìn nhưng vì Vu Thiện bị va chạm mà thoáng chốc mắt anh lửa giận thiêu đốt.
Hai bên còn có hai chiếc xe kẹp xe bọn họ ở giữa, nhưng ngoại trừ va chạm bên ngoài thì không thấy hành động nào khác của bọn họ, trong lòng Vu Thiện căng thẳng nhìn bên ngoài.
Chiếc xe có tính năng rất hiện đại, hai bên có bốn chiếc xe đụng từ hai phía nhưng không hề tổn thất.lqdoin
“Bọn họ là ai?” Vu Thiện bị va chạm thân thể cô ngã bảy tám lần, khẩn trương lo lắng hỏi.
“Không việc gì, lát nữa là an toàn rồi.” Âu Dương Lãnh cúi đầu nhìn cô, muốn cô nhắm mắt lại, tiếp theo sẽ đầy máu tanh. Bàn tay lặng lẽ xuất hiện một khẩu súng lục mini, Âu Dương Lãnh nhắm thẳng đầu lái xe, ngón tay siết chặt.
Vu Thiện không biết Âu Dương Lãnh muốn làm gì, nghe lời anh nhắm mắt lại, anh nhất định hành động gì đó. Vừa nghĩ tới đó lỗ tai như có gì dán lên, ngăn cả cô nghe tiếng động.
Chỉ nghe va chạm một cái, tài xế xe bên trái bị súng bắn trúng máu chảy đầy đầu, ngã xuống chỗ tài xế ngồi, vĩnh viễn ngủ say, còn xe mất tài xế lập tức va vào ven đường, bùm một tiếng nổ tung.
Vu Thiện không biết chuyện gì xảy ra, nhắm mắt lại, cảm giác xe lắc lư theo tiếng nổ mạnh, sau đó lao nhanh về phía trước, nhưng những người đó không vì một chiếc xe bị nổ mà lùi bước, ngược lại càng không muốn sống xông lên.
Lúc này trên đường ngoài trừ sáu chiếc xe chạy sống chết thì không có người, địa điểm càng lúc càng gần chỗ hoang vắng, nếu tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị ép xuống xe.
“***!” Hắc Mộc ngồi phía trước mắng một tiếng, tài bắn súng của tổng giám đốc xuất quỷ nhập thần mà vẫn không thể cản được bọn chúng! Bọn chúng là côn đồ liều mạng sao? Hay là sát thủ?
“Thoát khỏi bọn họ!” Âu Dương Lãnh hạ lệnh, vốn muốn chơi đùa với đám người này một lát, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Vu Thiện nhất thời đen mặt, người phụ nữ của anh bị dọa, anh làm gì có tâm tư chơi đùa.
“Dạ.” Hắc Tử nhận lệnh, mới vừa rồi dù tốc độ lái xe của anh ta rất nhanh, nhưng chiếc xe này hoàn toàn chưa phát huy hết tính năng của nó, rất may là hôm nay anh ta chợt có linh cảm muốn lái chiếc xe này, nếu không bọn họ đã sớm bị bao vây khốn đốn.
“Ngồi vững nào!” Hắc Tử nói, đưa tay ấn công tác, xe ầm nổ vang một tiếng đổi thiết bị, đuôi xe phun ra một đường khói đen để xe phía sau không nhìn rõ, sau đó không hề báo động trước điều khiển xe bay lên, ầm ầm như bay lên không trung, từ từ xa cách xa mặt đất.
Xe trên đất thấy đột nhiên xe kia bay lên đều trợn mắt há mồm, không kịp thắng xe mà đều đâm vào ven đường, rất may sau đó thắng kịp mới không gặp chuyện ngoài ý muốn.
Vu Thiện vẫn nhắm mắt không mở ra, cho đến khi cảm nhận xe ổn định, còn cả tiếng động ầm ầm mới nghi ngờ mở mắt, lại bị tình cản trước mắt dọa sợ quên cả phản ứng.
Bên ngoài phía trước cửa kính thủy tinh của ghế lái là trời xanh mây trắng? Còn cả những con chim nhỏ bay qua ở khoảng cách gần, cô mở to mắt, miệng cũng có thể nhét quả trứng gà vào, ai tới nói cho cô biết, tình hình bây giờ là gì đây?
“Cuối cùng cũng thoát khỏi bọn họ.” Hắc Mộc thở phào, liếc thấy ánh mắt khiếp sợ của Vu Thiện, nói như giải thích: “Bây giờ chúng ta đang ở giữ không trung, chiếc xe này đã cải tạo qua, có thể biến thành máy bay.”
“Em không sao chứ.” Âu Dương Lãnh cúi đầu nhìn cô, yên lặng không tiếng động cất súng trong tay không để cô nhìn thấy, lấy ống giảm thanh đeo trong tai cô ra, yêu thương vuốt ve mái tóc cô.
“Tôi không sao.” Nghe Hắc Mộc giải thích, trong đầu cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, điều này quá thần kỳ, xe mà biến thành máy bay? Ngồi bên cạnh Âu Dương Lãnh, thấy ánh mắt dịu dàng của anh bị hấp dẫn quên mất muốn hỏi cái gì.
“Ha ha, chiếc xe này là kiệt tác của lão đại, thấy sao?” Hắc Tử hưng phấn nói, lái chiếc xe độc nhất vô nhị này, cảm giác hưng phấn của anh ta quá cao.
“Tìm chỗ hạ xuống.” Âu Dương Lãnh lên tiếng, liếc về hai người đang nói chuyện một cái, khóe môi vui vẻ nhếch lên như có như không, thấy thế Hắc Tử Hắc Mộc nhất thời im lặng, nghiêm túc nhìn về phía trước: “Vâng tổng giám đốc.” “Vâng, lão đại.”
“Bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?” Vu Thiện ngồi thẳng người quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngoài trừ lần đi Paris thì đây là lần thứ hai cô ngồi máy bay, lại là máy bay đã qua cải tiến, cảm giác rất mới lạ, tâm tình nặng nề lúc trước, bây giờ có cảm giác không thế nữa.
“Không biết.” Âu Dương Lãnh thấy cô rất hứng thú đưa tay ôm lấy cô để cô ngồi lên đùi mình, hai người dựa sát nhau đến gần bên cửa sổ xe, cùng nhau nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
“Oa, đẹp quá.” Vu Thiện nhìn thấy cảnh quan bên ngoài, như đang dẫm mây trắng dưới chân, ngẩng đầu chính là bầu trời, cảm giác có thể chạm tay tới, còn cúi đầu thì thấy đường, xe cộ và nhà cửa đều nhỏ xíu, giống như đồ chơi vậy.
Thị giác mới lạ này lần đầu tiên Vu Thiện cảm nhận được, giống như một đứa trẻ, vẻ mặt hưng phấn, Âu Dương Lãnh ghé xuống tóc cô: “Sau này sẽ có nhiều chuyện kích thích mới lạ hơn, em muốn tham gia cùng tôi không?”
“Được, tôi thích.” Vu Thiện trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài như cũ, cô không biết giờ phút này hai người có bao nhiêu thân mật, cũng không biết mình đồng ý chuyện gì.
“Tổng giám đốc, chúng ta chỉ có thể đáp xuống phần đất ngoài quyền chính phủ.” Hắc Mộc thấy cách đó không xa có một cánh rừng nhỏ liền đề nghị, có lẽ bây giờ bọn họ nên rời khỏi thành phố S, nếu như giờ đi về sợ rằng sẽ bị tập kích lần nữa.
“Ừ.”
“Ngồi vững nào, bây giờ hạ xuống.” Hắc Tử nói rồi ấn nút, xe liền hạ xuống cánh rừng nhỏ cách đó không xa. Vu Thiện nắm chặt tay Âu Dương Lãnh, cảm giác cả người rơi xuống theo xe, nếu như không phải Âu Dương Lãnh ôm chặt cô thì sợ rằng cô đã ngã xuống sàn xe.
Xe nhanh chóng hạ xuống rừng nhỏ, khi bánh xe trước tiếp xúc mặt đường khiến xe lắc lư mạnh, sau đó là bánh sau tiếp xúc mặt đường cũng khiến xe tròng trành, xe nhanh chóng chạy ổn định trên đường, một tiếng “bùm,” xe khôi phục hình dạng ban đầu, đó là một chiếc xe nổi tiếng thế giới.
Vu Thiện bịt chặt mắt, nghe Âu Dương Lãnh nói: “Được rồi, Thiện Nhi đừng sợ,” cô mới mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là một rừng cây rộng lớn, màu xanh biếc hương thơm ngào ngạt, còn rất nhiều con chim nhỏ bay trên bầu trời mà không biết tên.
“Đây là đâu?” Vu Thiện hỏi, rừng cây này quả là nhân gian tiên cảnh (Cảnh đẹp nhân gian), ngoài cửa kính có nước chảy róc rách, còn có rất nhiều khóm hoa nhỏ không biết tên.
Xe đã dừng lại, Hắc Mộc và Hắc Tử xuống xe trước, “Tổng giám đốc, bọn em đi ra ngoài xem một chút.”
“Ừ, cẩn thận đó.” Âu Dương Lãnh dặn dò, dù sao bây giờ đang ở nơi không quen biết, mọi chuyện phải cẩn thận.
“Chúng em biết, hiện tại đã phái các anh em tới đón chúng ta.” Hắc Tử trả lời, giờ không biết cánh rừng này có an toàn không, rồi cùng Hắc Mộc cẩn thận đi ra khỏi rừng, dọc theo đường hồi nãy ngồi trên không thấy, xem xét xung quanh.
“Chúng ta cũng xuống xem sao?” Âu Dương Lãnh cúi đầu hỏi, thấy vẻ mặt cô tràn đầy tò mò, cưng chiều vỗ mặt cô nói: “Có muốn xuống đi chơi một lát không?”
“Có thể xuống à, không sợ bị phát hiện sao?” Mặc dù Vu Thiện rất muốn nhưng lo những người xấu vừa rồi lại xuất hiện, cô không quên chuyện vừa nãy trên đường đã xảy ra.
“Không sao, chúng ta đã rời khỏi thành phố S rồi.”
“Hả? Rời khỏi?” Vu Thiện kinh ngạc nói nhỏ, bọn họ chỉ ngồi trên máy bay một lúc, sao rời khỏi đó rồi?
Khi đang nói chuyện thì chân bước xuống, Vu Thiện tò mò đi về phía trước, nơi xa xa có dòng suối chảy róc rách, thấy cá tung tăng bên dưới suối, cô hưng phấn kêu to: “Lãnh, anh xem này, đây là cá gì?” Màu sắc cá này rất đặc biệt, nhất là màu xung quanh bụng nó, có đen hồng và xám trắng, miệng cá nhỏ nhọn, bụng cá rất lớn, vừa quẫy đuôi nhàn nhã bơi qua bơi lại.
“Đừng chạm vào nó!” Âu Dương Lãnh đuổi theo phía sau, khi nhìn thấy loại cá này vô cùng khiếp sợ, nhất là thấy Vu Thiện cố gắng muốn chạm vào nó, càng khiến anh hoảng sợ hơn!
“Ngàn vạn lần chính xác, anh tận mắt nhìn thấy.” Người đàn ông gật đầu khẳng định, nhìn người phụ nữ chột dạ một cái: “Bây giờ phải làm sao?”
“Không, cô ta không thể về, như vậy sẽ phá hư kế hoạch của chúng ta.” Đinh Hoa kiên định nhìn người đàn ông, gần đây dưới sự giật dây của bà ta, Vu Thành đã bắt đầu nghĩ tới chuyện viết di chúc, dù sao hai đứa con trai cũng là của mình, Vu thị sẽ nằm trong túi bà ta.
“Bây giờ đã về.” Người đàn ông nhắc nhở lần nữa, mặt mũi dữ tợn, bộ dạng không ưa nhìn như Vu Thành.
“Anh nghĩ kế đi, dù sao em cũng không muốn cô ta xuất hiện.” Đinh Hoa ăn vạ đẩy đẩy người đàn ông trước mặt, ỏng ẹo nói, dù sao trước khi Vu Thành viết di chúc thì Vu Thiện không thể trở lại.
“Được rồi, để anh suy nghĩ một chút.” Người đàn ông bị Đinh Hoa ỏng ẹo mấy tiếng, xương cũng mềm ra, còn sau này Đinh Hoa vẫn có số tiền lớn, mai sau có thể cung cấp cho ông ta xài, nghĩ đến điều này người đàn ông lấy lòng sờ mó cơ thể bà ta.
Chọc cho Đinh Hoa thở dốc liên tục: “Ha hả, quỷ sứ, trêu chọc em thích quá.” Hai người cùng nhau triền miên.
**********
Dưới lầu tập đoàn Âu Dương không ít phóng viên truyền thông, tất cả mọi người đều tò mò không dứt về chuyện thật giả của tập đoàn Âu Dương.
Vệ sĩ đứng ở cửa nâng kiếm, phòng ngừa phóng viên và truyền thông phá phòng tuyến đi vào tập đoàn Âu Dương, hiện trường còn có một số kẻ gây sự, bọn họ dường như muốn thời gian càng dài càng tốt, miệng luôn hô khẩu hiệu muốn Âu Dương Lãnh của tập đoàn Âu Dương ra ngoài giải thích chuyện gì xảy ra.
Lúc Vu Thiện đi tới thì thấy đám người gần như chiếm cả cổng chính.
Bảo vệ cửa thấy phu nhân xuất hiện vội nhường đường để cô đi vào trong, còn mấy kẻ gây sự đứng xung quanh cửa thấy có người đi vào tập đoàn vội hô to: “Cho chúng tôi cùng vào!”
Vu Thiện bước nhanh vào bên trong, vệ sĩ cố gắng chặn những kẻ gây sự đi vào, vệ sĩ lặng lẽ đi theo phía sau cô, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết cậu chủ biết mình dẫn mợ chủ vào, có đánh mình không nữa.
Trong lòng Vu Thiện cũng rất lo lắng, cô không biết tại sao mình muốn tới đây, cũng không biết sẽ nói gì với Âu Dương Lãnh. Dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, Vu Thiện đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối.
“Phu nhân, tổng giám đốc đang họp trong phòng hội nghị, xin phu nhân chờ một lát.” Bảo vệ đưa bọn họ tới sofa trước cửa phòng họp ngồi xuống, sau đó xoay người rời đi. Vu Thiện cẩn thận quan sát, rất lâu trước kia từng tới đây, chỗ này không thay đổi gì, nhưng giờ nhìn ảnh phản chiếu từ phòng họp, chắc hẳn bên trong rất loạn.
Cuộc họp vẫn đang tiếp tục, Âu Dương Lãnh ngồi ở vị trí chủ trì, lạnh mắt nhìn từ đầu đến cuối, Hắc Mộc bên cạnh không chút hoang mang nhìn máy tính, thư ký thì có chút run rẩy, dù sao cô ta cũng chưa từng chứng kiến không khí phòng họp ngột ngạt như vậy bao giờ.
Bàn họp rất dài, đầu bên kia Âu Dương Lãnh là Âu Dương Văn, hai người phân cao thấp trên không trung cách cái bàn, tia lửa văng khắp nơi, người ủng hộ hai bên đều cảm nhận không khí nóng như lửa đó.
Cuộc họp rất yên tĩnh, hiển nhiên vừa tranh cãi xong, tất cả mọi người đều nón thở nhìn vị trí đầu não Âu Dương Lãnh và Âu Dương Văn, ánh mắt anh đảo qua giữa đám người, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp.
Trước mặt mỗi người đều có một phần tài liệu, còn có một tờ giấy giống như bản báo cáo điều tra thân thế, nét mặt Âu Dương Văn đầy vui vẻ, Hắc Mộc nhìn thấy vô cùng chán ghét.
“Anh trai, ký đi, đối với anh và Thiện Nhi đều tốt.” Những lời này thể hiện sự uy hiếp rõ ràng.
“Cậu làm đủ trình độ.” Đây là câu khẳng định, Âu Dương lãnh duy trì vẻ mặt bình thản, trên tay không biết từ khi nào nhiều hơn một chiếc bút, xoay tròn trong tay anh, vẻ mặt nở nụ cười vô lại.
Khi các thành viên ban giám đốc ủng hộ Âu Dương Lãnh nhìn thấy nụ cười này của anh, tất cả đều thở dốc vì kinh ngạc, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào anh, đây là tổng giám đốc Âu Dương cố giữ bình tĩnh?
Có phải là bị kích thích vì chuyện làm cậu cả nhà Âu Dương ba mươi năm, trong một đêm biến thành cô nhi không nhà, dù ai cũng không cách nào tiếp nhận được, tầm mắt thương cảm nhìn anh.
“Cũng tạm.” Âu Dương Văn cười nhạt, tròng mắt nhìn Âu Dương Lãnh phía đối diện, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đó có sự lo lắng âm thầm, vì điều tra ra thế lực sau lưng Âu Dương Lãnh.
“Cậu cho rằng phần thắng của cậu là gì?” Âu Dương Lãnh nhìn anh ta bằng nửa con mắt, động tác trên tay không ngừng.
Vu Thiện ở bên ngoài cửa nên không thấy không nghe tình hình bên trong, có chút nóng lòng, cũng có phần không biết làm sao, chuyển từ ngồi sang đứng, lo lắng đi lại. Vệ sĩ yên lặng nhìn, với sự lo lắng của vu Thiện cũng không biết nói gì.
Đột nhiên tiếng thang máy đinh lên một tiếng, mở ra, Vu Thiện quay đầu thì nhìn thấy ông cụ Âu Dương xuất hiện ở cửa thang máy, bên cạnh là một người đàn ông xa lạ dìu. Bốn mắt nhìn nhau, Vu Thiện vội chào hỏi ông: “Xin chào ông nội Âu Dương.”
“Ừ.” Ông cụ Âu Dương hơi kinh ngạc gật đầu lướt qua cô đi vào phòng họp, người đàn ông xa lạ giúp ông mở cửa, Vu Thiện thấy bọn họ đi vào cũng vội đi vào theo.
Không khí cuộc họp vì ông cụ Âu Dương xuất hiện càng thêm ngột ngạt, bầu không khí căng thẳng càng thể hiện rõ ràng, giống như tất cả đều biết ông cụ Âu Dương sẽ xuất hiện, đều căng thẳng nhìn ông, thư ký vội đưa một chiế ghế tựa cho ông cụ Âu Dương ngồi.
Bóng dáng nhỏ bé của Vu thiện chen vào sau lưng Âu Dương Lãnh, vì Âu Dương Lãnh đưa lưng về phía cửa nên không biết Vu Thiện tới. Còn Âu Dương Văn khi nhìn thấy Vu Thiện xuất hiện, tròng mắt hơi kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng.
“Sao ông nội tới đây.” Âu Dương Văn đi lên phía trước đến bên cạnh ông cụ Âu Dương, chu đáo nói: “Sao không bảo cháu đi đón ông?”
“Không cần, có Dã đưa đón cũng vậy mà.” Người đàn ông xa lạ đứng sau lưng gật đầu với Âu Dương Văn, nói: “Chào cậu hai.” Những lời này khiến sắc mặt Âu Dương Văn bắt đầu thay đổi.
“Ông nội tới là muốn xem kết quả?” Âu Dương Lãnh lên tiếng, động tác và vẻ mặt đều không thay đổi, duy chỉ có thay đổi là lúc nhìn thấy bóng dáng Vu Thiện chiếu trên kính thủy tinh, tiếp theo xoay người đối diện với Vu Thiện, tròng mắt thoáng thay đổi không cho người khác nhìn thấy.
“Sao em lại tới đây?” Âu Dương Lãnh lập tức đứng dậy kéo Vu Thiện đến chỗ mình vừa ngồi lúc nãy, còn anh thì đứng. Hắc Mộc nhìn thấy Vu Thiện xuất hiện thì hơi kinh ngạc, nhưng nhìn thấy hành động của Âu Dương Lãnh thì càng ngạc nhiên hơn.
Tất cả mọi người bị hành động đột ngột của anh dọa sửng sốt, mới vừa rồi ngay cả khi ông cụ Âu Dương xuất hiện anh cũng không nhường chỗ ngồi, vậy mà lại nhường vị trí của mình cho một người phụ nữ?
Tất cả mọi người hơi biến sắc, nhất là ông cụ Âu Dương, vẻ mặt có thể nói là giống như cầu vồng bảy sắc, lửa giận bắt đầu thiêu đốt, căm hận trừng mắt nhìn Vu Thiện.
Vu Thiện đột nhiên bị kéo đến ngồi xuống chỗ Âu Dương Lãnh, đón nhận nhiều ánh mắt quan sát như vậy, còn cả ánh mắt sắc bén của ông cụ Âu Dương, trong lòng càng hoảng sợ, muốn đứng lên rời khỏi vị trí đó, nhưng cố tình Âu Dương Lãnh dường như biết ý định của cô, đưa tay đè cô lại, rồi nhỏ giọng nói: “Qua ngày hôm nay, sợ rằng em muốn ngồi cũng không được ngồi nữa.” Nói xong anh nhìn Âu Dương Thiên, “Ông nội có gì nói mau.”
Vu Thiện bị những lời này dọa choáng, Âu Dương Lãnh đây là có ý gì? Ngẩng đầu nhìn anh thì lại là bộ dạng bất cần đời, thoáng chốc trong mắt đầy sự khó hiểu.
Tất cả mọi người thở ra nhìn anh, khóe miệng Âu Dương Lãnh cười vui vẻ, anh ta buông tay! Chỉ có trong lòng Vu Thiện lo lắng khẩn trương, cô thoáng loáng biết tiếp theo Âu Dương Lãnh sẽ nói gì.
Những người úng hộ Âu Dương Lãnh cũng biết anh sẽ ra quyết định như thế nào, dù sao bọn họ cũng đã biết nếu không làm sáng tỏ thân phận, Âu Dương Lãnh có thể phải rời khỏi tập đoàn Âu Dương.
“Từ hôm nay Văn là một tổng giám đốc mới của tập đoàn Âu Dương, Lãnh, con đảm nhận chức vụ giám đốc!” Âu Dương Thiên nói, vẻ mặt già nua liếc nhìn Âu Dương Lãnh, mặc dù không muốn đuổi nó đi, nhưng đã làm sáng tỏ, nó không phải là cậu cả nhà Âu Dương.
“Điều này sao có thể!” Những người ủng hộ Âu Dương Lãnh đều không chấp nhận, rối rít quay đầu nhìn Âu Dương Lãnh: “tổng giám đốc Âu Dương, anh nói chuyện cùng ông cụ một chút.”
Còn vào giờ phút này những người ủng hộ Âu Dương Văn lên tiếng: “Nếu ông cụ đã quyết định, vậy thì nhất định phải thực hiện.” Người của hai bên bắt đầu gây gổ.
Vu Thiện giật nhẹ cánh tay Âu Dương Lãnh, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có: “Ngoan, đợi lát nữa là có thể đi rồi.”
Vu Thiện hoảng sợ, Âu Dương Lãnh nói đi? “Tại sao anh không tranh cãi? Thân thế không phải là điều anh có thể lựa chọn.”
“Không ý nghĩa.” Âu Dương Lãnh lắc đầu với cô, sau đó đứng lên: “Ông nội, vị trí giám đốc này để lại cho người khác đi, cháu không có hứng thú.”
“Con… Con đừng không biết điều.” Ông cụ Âu Dương tức giận trừng mắt, đứa cháu không nghe lời này, cơ hội này không phải ai cũng có thể có được, nếu như nó rời khỏi tập đoàn Âu Dương, đi chỗ nào mới có người chịu nhận nó làm việc?
“Ông nội, cẩn thận bị chọc tức, các người yên tâm ở lại đây đi, dù sao tập đoàn Âu Dương cũng không thiếu người.” Anh nhìn về mấy thành viên ban giám đốc ủng hộ anh nói, đuôi mắt quét qua Âu Dương Văn, những lời này là nói với anh ta.
“Vậy chúng tôi nghe lời cậu.” Mấy thành viên ban giám đốc cũng biết đã có quyết định sau cuối, nên không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống, Hắc Mộc lặng lẽ dọn dẹp đồ trên tay, giao cho thư ký bên cạnh: “Đây là tài liệu.”
“Thiện Nhi, chúng ta đi thôi.” Âu Dương Lãnh kéo cô, cũng không thèm nhìn mấy người còn lại, lôi kéo Vu Thiện rời đi, Hắc Mộc đi theo phía sau, bảo vệ cũng cùng đi theo đi ra ngoài.
Vu Thiện bị ép đi cùng, cô không biết Âu Dương Văn đằng sau lưng vẫn chăm chú nhìn bọn họ rời đi, hai tay cuộn chặt, rất muốn giữ Vu Thiện lại, nhưng lý trí đã thắng.
“Được rồi, tiếp tục họp đi.” Ông cụ Âu Dương nói, kéo suy nghĩ mọi người quay về, tất cả mọi người yên lặng xem tài liệu trên tay, trong đầu lại là bóng lưng Âu Dương Lãnh rời đi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đồng cảm cùng Âu Dương Lãnh, thân thế không rõ, còn mất đi sự che chở của tập đoàn Âu Dương, sợ rằng người trước kia đắc tội sẽ tìm tới cửa!
“Sao anh không đấu tranh?” Vu Thiện đứng trước thang máy kéo Âu Dương Lãnh lại, không cho anh rời đi, chuyện này có thể cứu vãn, hơn nữa anh làm tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao chứ.
“Phu nhân, cô không phát hiện ra đây là cái bẫy sao?” Hắc Mộc nói một câu, lúc thang máy lên tới thì ấn nút mở, thang máy mở ra anh ta đi vào, nhìn tổng giám đốc và phu nhân đứng ở cửa.
“Cái gì?” Vu Thiện kinh ngạc thét chói tai, đây là bẫy? Vì sao?
“Nếu đã không thể tránh được, Thiện Nhi lo lắng cái gì?” Âu Dương Lãnh ‘vân đạm phong khinh’ nói, ôm eo cô, thể hiện đủ quyền chiếm giữ, vừa nãy nhìn ánh mắt Âu Dương Văn nhìn cô, trong lòng rất chua.
“Nhưng…” Vu Thiện do dự, thấy anh không để tâm chút nào, trong lòng hơi lo lắng, Âu Dương Lãnh kiêu ngạo rời khỏi tập đoàn Âu Dương, anh còn là Âu Dương Lãnh sao?
“Thiện Nhi đang lo lắng cho tôi?” Tâm tình Âu Dương Lãnh rất tốt, khóe miệng cười từ đầu tới cuối, gương mặt tuấn tú nhìn Vu Thiện bên cạnh, bất kể là cô quan tâm mình từ cái gì, anh cũng rất vui vẻ.“Tôi…” Đúng vậy, mình đang quan tâm anh sao? Trong lòng vô cùng hoảng sợ, mặt cô tái nhợt, bàn tay bắt đầu lạnh như băng, tại sao mình có thể quên cái chết của mẹ?
“Tổng giám đốc, đi xuống đi.” Hắc Mộc thúc giục, Hắc Tử đang đợi dưới bãi đậu xe.
“Đi thôi Thiện Nhi, những chuyện này không cần em lo, có tôi ở đây rồi.” Âu Dương Lãnh không phát hiện tình trạng khác thường của cô, dắt tay cô đi vào thang máy mới cảm giác bàn tay cô lạnh bất thường: “Thiện Nhi, em sao vậy? Không thoải mái?”
Vu Thiện theo anh tiến vào thang máy, nghe thấy lời anh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt tái nhợt cố nở nụ cười: “Tôi không sao, chúng ta đi xuống thôi.”
Thang máy chậm rãi xuống lầu, trong thang máy Âu Dương Lãnh ôm chặt cô: “Không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Ừm.” Vu Thiện vô lực nói một câu, mắt nhắm lại, nước mắt rơi xuống bị cô cẩn thận lau đi.
Hắc Mộc nhìn chằm chằm con số thang máy hạ xuống tự động, điệu bộ mắt nhìn thẳng, rất nhanh ba người xuống bãi đậu xe dưới lầu,, thang máy có thể chạy thẳng xuống bãi đậu xe nên cổng chính không ai biết Âu Dương Lãnh đi ra.
Hắc Tử thấy ba người ra ngoài, rất hưng phấn gọi bọn họ đi qua: “Lão đại, ở đây này.”
“Biết rồi.” Hắc Mộc trừng em trai một cái, lớn tiếng như vậy làm gì? Muốn cho những người đó tới đây à!
Âu Dương Lãnh cười lạnh, kéo Vu Thiện ngồi vào phía sau xe, Hắc Mộc ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Hắc Tử chạy xe ra khỏi bãi đậu xe, cửa kính xe chế tạo đặc biệt, từ bên trong có thể nhìn tình hình bên ngoài, nhưng bên ngoài không thấy tình hình bên trong, cho nên bọn họ đi ra ngoài những người đó đều không nhìn thấy.
Rất thuận lợi rời khỏi tập đoàn Âu Dương, Vu Thiện ghé vào cửa kính nhìn tập đoàn Âu Dương từ từ xa dần, ở đó Âu Dương Lãnh vất vả tâm sức kinh doanh, bây giờ chắp tay dâng cho người khác, anh nhất định rất đau khổ.
Vu Thiện quay đầu muốn nhìn Âu Dương Lãnh một chút thì thấy anh nhắm mắt dưỡng thần, bộ dạng từ đầu tới cuối đều bình tĩnh thong dong, chẳng có chút tinh thần chán nản nào, tại sao anh thể hiện bình tĩnh như vậy?
“Trước tiên ngủ xíu, không mệt à?” Âu Dương Lãnh đưa tay kéo Vu Thiện đang ngẩn ngơ vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, thở dài thật sâu một cái, sau đó yên ổn ngủ thiếp đi.
Hai anh em ngồi phía trước chú ý đoạn đường trước mặt, không để ý đến chỗ ngồi phía sau, Vu Thiện bị chôn trong lồng ngực ấm áp, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.
Nếu như không có chấn động thì Vu Thiện hoàn toàn không tỉnh lại, cô nghi ngờ ngẩng đầu thấy vẻ mặt Âu Dương Lãnh nghiêm trọng nhìn bên ngoài. Còn tay Hắc Mộc đang giơ một khẩu súng, hướng về ngoài cửa xe.
Hắc Tử lái xe rất nhanh không để ý đường gập ghềnh, muốn bỏ rơi chiếc xe phía sau, lúc này Vu Thiện mới nhìn rõ đằng sau có hai chiếc xe đuổi theo với tốc độ rất nhanh, mục tiêu là xe của bọn họ, vì xe đụng vào sau xe họ.
Vu Thiện bị va chạm ngã vào người Âu Dương Lãnh, anh ôm chặt lấy cô, tròng mắt đen nhánh dấy lên lửa giận, rõ ràng vừa rồi còn thờ ơ nhìn nhưng vì Vu Thiện bị va chạm mà thoáng chốc mắt anh lửa giận thiêu đốt.
Hai bên còn có hai chiếc xe kẹp xe bọn họ ở giữa, nhưng ngoại trừ va chạm bên ngoài thì không thấy hành động nào khác của bọn họ, trong lòng Vu Thiện căng thẳng nhìn bên ngoài.
Chiếc xe có tính năng rất hiện đại, hai bên có bốn chiếc xe đụng từ hai phía nhưng không hề tổn thất.lqdoin
“Bọn họ là ai?” Vu Thiện bị va chạm thân thể cô ngã bảy tám lần, khẩn trương lo lắng hỏi.
“Không việc gì, lát nữa là an toàn rồi.” Âu Dương Lãnh cúi đầu nhìn cô, muốn cô nhắm mắt lại, tiếp theo sẽ đầy máu tanh. Bàn tay lặng lẽ xuất hiện một khẩu súng lục mini, Âu Dương Lãnh nhắm thẳng đầu lái xe, ngón tay siết chặt.
Vu Thiện không biết Âu Dương Lãnh muốn làm gì, nghe lời anh nhắm mắt lại, anh nhất định hành động gì đó. Vừa nghĩ tới đó lỗ tai như có gì dán lên, ngăn cả cô nghe tiếng động.
Chỉ nghe va chạm một cái, tài xế xe bên trái bị súng bắn trúng máu chảy đầy đầu, ngã xuống chỗ tài xế ngồi, vĩnh viễn ngủ say, còn xe mất tài xế lập tức va vào ven đường, bùm một tiếng nổ tung.
Vu Thiện không biết chuyện gì xảy ra, nhắm mắt lại, cảm giác xe lắc lư theo tiếng nổ mạnh, sau đó lao nhanh về phía trước, nhưng những người đó không vì một chiếc xe bị nổ mà lùi bước, ngược lại càng không muốn sống xông lên.
Lúc này trên đường ngoài trừ sáu chiếc xe chạy sống chết thì không có người, địa điểm càng lúc càng gần chỗ hoang vắng, nếu tiếp tục như vậy bọn họ sẽ bị ép xuống xe.
“***!” Hắc Mộc ngồi phía trước mắng một tiếng, tài bắn súng của tổng giám đốc xuất quỷ nhập thần mà vẫn không thể cản được bọn chúng! Bọn chúng là côn đồ liều mạng sao? Hay là sát thủ?
“Thoát khỏi bọn họ!” Âu Dương Lãnh hạ lệnh, vốn muốn chơi đùa với đám người này một lát, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Vu Thiện nhất thời đen mặt, người phụ nữ của anh bị dọa, anh làm gì có tâm tư chơi đùa.
“Dạ.” Hắc Tử nhận lệnh, mới vừa rồi dù tốc độ lái xe của anh ta rất nhanh, nhưng chiếc xe này hoàn toàn chưa phát huy hết tính năng của nó, rất may là hôm nay anh ta chợt có linh cảm muốn lái chiếc xe này, nếu không bọn họ đã sớm bị bao vây khốn đốn.
“Ngồi vững nào!” Hắc Tử nói, đưa tay ấn công tác, xe ầm nổ vang một tiếng đổi thiết bị, đuôi xe phun ra một đường khói đen để xe phía sau không nhìn rõ, sau đó không hề báo động trước điều khiển xe bay lên, ầm ầm như bay lên không trung, từ từ xa cách xa mặt đất.
Xe trên đất thấy đột nhiên xe kia bay lên đều trợn mắt há mồm, không kịp thắng xe mà đều đâm vào ven đường, rất may sau đó thắng kịp mới không gặp chuyện ngoài ý muốn.
Vu Thiện vẫn nhắm mắt không mở ra, cho đến khi cảm nhận xe ổn định, còn cả tiếng động ầm ầm mới nghi ngờ mở mắt, lại bị tình cản trước mắt dọa sợ quên cả phản ứng.
Bên ngoài phía trước cửa kính thủy tinh của ghế lái là trời xanh mây trắng? Còn cả những con chim nhỏ bay qua ở khoảng cách gần, cô mở to mắt, miệng cũng có thể nhét quả trứng gà vào, ai tới nói cho cô biết, tình hình bây giờ là gì đây?
“Cuối cùng cũng thoát khỏi bọn họ.” Hắc Mộc thở phào, liếc thấy ánh mắt khiếp sợ của Vu Thiện, nói như giải thích: “Bây giờ chúng ta đang ở giữ không trung, chiếc xe này đã cải tạo qua, có thể biến thành máy bay.”
“Em không sao chứ.” Âu Dương Lãnh cúi đầu nhìn cô, yên lặng không tiếng động cất súng trong tay không để cô nhìn thấy, lấy ống giảm thanh đeo trong tai cô ra, yêu thương vuốt ve mái tóc cô.
“Tôi không sao.” Nghe Hắc Mộc giải thích, trong đầu cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, điều này quá thần kỳ, xe mà biến thành máy bay? Ngồi bên cạnh Âu Dương Lãnh, thấy ánh mắt dịu dàng của anh bị hấp dẫn quên mất muốn hỏi cái gì.
“Ha ha, chiếc xe này là kiệt tác của lão đại, thấy sao?” Hắc Tử hưng phấn nói, lái chiếc xe độc nhất vô nhị này, cảm giác hưng phấn của anh ta quá cao.
“Tìm chỗ hạ xuống.” Âu Dương Lãnh lên tiếng, liếc về hai người đang nói chuyện một cái, khóe môi vui vẻ nhếch lên như có như không, thấy thế Hắc Tử Hắc Mộc nhất thời im lặng, nghiêm túc nhìn về phía trước: “Vâng tổng giám đốc.” “Vâng, lão đại.”
“Bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?” Vu Thiện ngồi thẳng người quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngoài trừ lần đi Paris thì đây là lần thứ hai cô ngồi máy bay, lại là máy bay đã qua cải tiến, cảm giác rất mới lạ, tâm tình nặng nề lúc trước, bây giờ có cảm giác không thế nữa.
“Không biết.” Âu Dương Lãnh thấy cô rất hứng thú đưa tay ôm lấy cô để cô ngồi lên đùi mình, hai người dựa sát nhau đến gần bên cửa sổ xe, cùng nhau nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ.
“Oa, đẹp quá.” Vu Thiện nhìn thấy cảnh quan bên ngoài, như đang dẫm mây trắng dưới chân, ngẩng đầu chính là bầu trời, cảm giác có thể chạm tay tới, còn cúi đầu thì thấy đường, xe cộ và nhà cửa đều nhỏ xíu, giống như đồ chơi vậy.
Thị giác mới lạ này lần đầu tiên Vu Thiện cảm nhận được, giống như một đứa trẻ, vẻ mặt hưng phấn, Âu Dương Lãnh ghé xuống tóc cô: “Sau này sẽ có nhiều chuyện kích thích mới lạ hơn, em muốn tham gia cùng tôi không?”
“Được, tôi thích.” Vu Thiện trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bên ngoài như cũ, cô không biết giờ phút này hai người có bao nhiêu thân mật, cũng không biết mình đồng ý chuyện gì.
“Tổng giám đốc, chúng ta chỉ có thể đáp xuống phần đất ngoài quyền chính phủ.” Hắc Mộc thấy cách đó không xa có một cánh rừng nhỏ liền đề nghị, có lẽ bây giờ bọn họ nên rời khỏi thành phố S, nếu như giờ đi về sợ rằng sẽ bị tập kích lần nữa.
“Ừ.”
“Ngồi vững nào, bây giờ hạ xuống.” Hắc Tử nói rồi ấn nút, xe liền hạ xuống cánh rừng nhỏ cách đó không xa. Vu Thiện nắm chặt tay Âu Dương Lãnh, cảm giác cả người rơi xuống theo xe, nếu như không phải Âu Dương Lãnh ôm chặt cô thì sợ rằng cô đã ngã xuống sàn xe.
Xe nhanh chóng hạ xuống rừng nhỏ, khi bánh xe trước tiếp xúc mặt đường khiến xe lắc lư mạnh, sau đó là bánh sau tiếp xúc mặt đường cũng khiến xe tròng trành, xe nhanh chóng chạy ổn định trên đường, một tiếng “bùm,” xe khôi phục hình dạng ban đầu, đó là một chiếc xe nổi tiếng thế giới.
Vu Thiện bịt chặt mắt, nghe Âu Dương Lãnh nói: “Được rồi, Thiện Nhi đừng sợ,” cô mới mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là một rừng cây rộng lớn, màu xanh biếc hương thơm ngào ngạt, còn rất nhiều con chim nhỏ bay trên bầu trời mà không biết tên.
“Đây là đâu?” Vu Thiện hỏi, rừng cây này quả là nhân gian tiên cảnh (Cảnh đẹp nhân gian), ngoài cửa kính có nước chảy róc rách, còn có rất nhiều khóm hoa nhỏ không biết tên.
Xe đã dừng lại, Hắc Mộc và Hắc Tử xuống xe trước, “Tổng giám đốc, bọn em đi ra ngoài xem một chút.”
“Ừ, cẩn thận đó.” Âu Dương Lãnh dặn dò, dù sao bây giờ đang ở nơi không quen biết, mọi chuyện phải cẩn thận.
“Chúng em biết, hiện tại đã phái các anh em tới đón chúng ta.” Hắc Tử trả lời, giờ không biết cánh rừng này có an toàn không, rồi cùng Hắc Mộc cẩn thận đi ra khỏi rừng, dọc theo đường hồi nãy ngồi trên không thấy, xem xét xung quanh.
“Chúng ta cũng xuống xem sao?” Âu Dương Lãnh cúi đầu hỏi, thấy vẻ mặt cô tràn đầy tò mò, cưng chiều vỗ mặt cô nói: “Có muốn xuống đi chơi một lát không?”
“Có thể xuống à, không sợ bị phát hiện sao?” Mặc dù Vu Thiện rất muốn nhưng lo những người xấu vừa rồi lại xuất hiện, cô không quên chuyện vừa nãy trên đường đã xảy ra.
“Không sao, chúng ta đã rời khỏi thành phố S rồi.”
“Hả? Rời khỏi?” Vu Thiện kinh ngạc nói nhỏ, bọn họ chỉ ngồi trên máy bay một lúc, sao rời khỏi đó rồi?
Khi đang nói chuyện thì chân bước xuống, Vu Thiện tò mò đi về phía trước, nơi xa xa có dòng suối chảy róc rách, thấy cá tung tăng bên dưới suối, cô hưng phấn kêu to: “Lãnh, anh xem này, đây là cá gì?” Màu sắc cá này rất đặc biệt, nhất là màu xung quanh bụng nó, có đen hồng và xám trắng, miệng cá nhỏ nhọn, bụng cá rất lớn, vừa quẫy đuôi nhàn nhã bơi qua bơi lại.
“Đừng chạm vào nó!” Âu Dương Lãnh đuổi theo phía sau, khi nhìn thấy loại cá này vô cùng khiếp sợ, nhất là thấy Vu Thiện cố gắng muốn chạm vào nó, càng khiến anh hoảng sợ hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.