Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 107: Chuyện 30 năm trước

Phương Thảo Thiên Sứ

14/04/2018

Nhưng bàn tay giơ lên chưa hạ kịp xuống đã bị người chặn giữa không trung, Đinh Hoa liếc mắt nhìn, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đang tức giận trừng mắt nhìn mình, đó là đôi con ngươi khát máu không thể sai được, nhất thời bà ta giật mình, sinh lòng hoảng sợ.

“Đúng…. Xin lỗi…” Đinh Hoa run rẩy lùi ra sau, giơ cổ tay lên nhưng không tránh được bàn tay khỏe mạnh của Âu Dương Lãnh, con ngươi anh tản ra hơi thở lạnh lùng, thẳng thắn với Đinh Hoa: “Còn để tôi thấy thấy bà đối xử không khách khí với vợ tôi, kết cục không chỉ như vậy đâu!” Nói xong, vặn tay một, dứt khoát bẻ gãy cổ tay của Đinh Hoa!

“Á! Đau quá!” Đinh Hoa đau quá kêu lên, cổ tay mất lực rũ xuống, cả người nằm sóng xoài trước mặt Vu Thiện, không ngừng giãy dụa, dường như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn.

Vu Thiện vẫn luôn mở mắt, lúc Đinh Hoa đánh, cô biết rõ có Âu Dương Lãnh bên cạnh cho nên cô ngoảnh mặt làm thinh, đối với Đinh Hoa cô không có chút cảm giác tốt đẹp nào, năm đó mẹ nhường nhịn không có nghĩa là cô cũng sẽ vậy.

“Mẹ!”

“Mẹ!” Hai bóng dáng vội vàng xông tới dừng trước người Đinh Hoa, nâng Đinh Hoa dậy: “Mẹ không sao chứ?” Hai người này chính là Vu Long Vu Hổ.

“Vu Thiện, sao lại làm mẹ bị thương?” Vu Long không nhìn Âu Dương Lãnh, ánh mắt đối mặt với Vu Thiện, trong mắt phẫn nộ thiêu đốt.

“Là bà ta muốn đánh tôi.” Vu Thiện nhìn thẳng vào Vu Long, là bà ta khiêu khích trước.

“Bà ấy cũng là mẹ cô!” Vu Hổ quát, anh ta không ưa thái độ không đếm xỉa gì của Vu Thiện, nhất là Âu Dương Lãnh phía sau, quả thực đúng là đáng sợ. lê quý đônn

“Bà ta không phải mẹ tôi, mẹ tôi đã chết rồi.” Nói tới mẹ, Vu Thiện phẫn nộ rống to, lúc mẹ còn sống bọn họ đều bắt nạt mẹ, bây giờ mẹ không còn nữa, còn muốn lợi dụng mẹ sao? Bàn tay nhỏ bé hung hăng cuộn thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn bọn họ.

“Thiện Nhi, em muốn thế nào?” Âu Dương Lãnh đúng lúc kéo cô đang giận dữ vào trong ngực trấn an, đối với chuyện Ninh Chân rời đi, nhất định trong lòng Vu Thiện đã tạo thành ký ức không thể xóa nhòa, chính vì như vậy cô mới rời khỏi anh sao? Nghĩ đến chuyện này, đôi mắt đen nhánh của Âu Dương Lãnh tối kịt.

“Cô muốn thế nào?” Vu Long có phần e ngại thái độ của Âu Dương Lãnh, thoáng lùi lại phía sau một bước, không cam lòng yếu thế hỏi, Vu Hổ bên cạnh thì im lặng trừng mắt nhìn họ, còn Đinh Hoa đau đớn mồ hôi chảy ròng ròng, vô lực gọi con trai.

“Đưa bà ta đi bệnh viện trước đã.” Vu Thiện lạnh lùng nhìn Đinh Hoa trong ngực Vu Long, tiếng kêu của bà ta rất khó nghe.

“Thiện Nhi, em quá lương thiện.” Âu Dương Lãnh chau mày, hơi giận Vu Thiện không đành lòng, chẳng lẽ anh giúp cô trừng phạt người phụ nữ này là không đúng?

“Lãnh, em đi gặp ba.”

“Ừ.” Âu Dương Lãnh thỏa mãn gật đầu.

“Các người!” Vu Long tức giận, nhưng khi nhìn thấy Đinh Hoa đau đớn co quắp trong lồng ngực mình thì hoảng sợ, vội vàng bảo Vu Hổ gọi bác sĩ tới: “Mau gọi bác sĩ.”

“Dạ.” Vu Hổ vội vàng cầm điện thoại gọi cho bác sĩ, còn Vu Long ôm lấy Đinh Hoa đi vào trong phòng.

“Đi thôi.” Vu Thiện thấy bọn họ biến mất trước mắt, khóe miệng hơi cong lên, cười ma mị với Âu Dương Lãnh, xem như cảm ơn anh làm vì cô.

Âu Dương Lãnh cầm tay cô dắt đi lên lầu, còn Hắc Tử và Hắc Mộc sau lưng đều hiểu ý cười, đi theo họ lên trên lầu.

Đi một mạch tới phòng Vu Thành, cửa ra vào lại có bảo vệ trông coi như dưới kia, Vu Thiện nhíu mày, trong này không phải có bác sĩ chăm sóc ư? Sao lại là bảo vệ?

“Các người là ai? Chỗ này không thể đi vào.” Hai người bảo vệ đưa tay ngăn họ ở cửa ra vào, kiêu căng nhìn họ, ngăn cản không cho mấy người Vu Thiện đi vào.

“Bên trong là ba tôi, vì sao không thể vào?” Vu Thiện cản ba người đàn ông phía sau lưng, không vui trừng mắt nhìn bảo vệ trước mặt, Đinh Hoa đang có chủ ý gì?

“Hỗn láo, các người dám cản đường cô cả!” Một giọng nói uy nghiêm cách bên trái bọn họ không xa vang lên, sau đó là bóng dáng già nua đập vào mi mắt, là quản gia tới.

“Cô cả, những người này mới tới, xin lỗi.” Quản gia đứng trước mặt đám người Vu Thiện, cung kính nói.

“Quản gia, đây là có chuyện gì?” Vu Thiện nhíu mày hỏi, vì sao quản gia xuất hiện ở đây?

“Cô cả, lão đi chuẩn bị thuốc cho ông chủ.” Nói xong lùi ra sau một bước bảo người giúp việc sau lưng đi lên, một chén thuốc trên tay người giúp việc xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Đây là gì?” Vu Thiện nhíu mày nhìn chén thuốc kia.

Âu Dương Lãnh lạnh mắt nhìn, vẻ mặt Hắc Tử và Hắc Mộc không giống nhau.

“Đây là thuốc bà hai chuẩn bị cho ông chủ.” Quản gia không chút hoang mang trả lời, đôi mắt già nua nhìn Vu Thiện, trong đôi mắt truyền tới tin tức.

“Ồ.” Vu Thiện gật đầu, nhìn ra lời quản gia muốn nói: “Vậy bây giờ vào đi thôi.”

“Vâng.” Quản gia xoay người nhìn bảo vệ ở cửa: “Mở ra.” Giọng nói uy nghiêm ẩn dấu khí thế không thể phản kháng.

“Nhưng mà….” Hai người bảo vệ chần chừ, liếc mắt nhìn nhau, tựa như thỏa hiệp mở cửa để bọn họ đi vào, mặc dù không nhận được mệnh lệnh nhưng khi nhìn thấy đám người Âu Dương Lãnh thì không dám phản kháng.

“Mời cô cả đi vào.” Quản gia mời đám Vu Thiện đi vào trước rồi mình mới vào. Chờ họ vào bảo vệ tự động đóng cửa, sau đó đi thông báo cho Đinh Hoa.

“Ba.” Vu Thiện run rẩy đi tới bên cạnh Vu Thành, trong mắt sương mù mơ hồ, nhìn người đàn ông nằm trên giường, bộ dạng khô héo, đây là người sao? Gò má gầy đến mức chỉ còn xương cốt, đôi mắt nhắm nghiền, miệng đặt ống thở, ngực phập phồng không ổn định, thân thể đắp một chiếc mền, nhưng có thể nhìn ra người rất gầy.



Cô chỉ một năm không gặp ông thôi, sao lại trở thành như vậy? Khi còn bé ông nhẫn tâm đuổi bọn cô đi, mặc dù có gặp mẹ con cô mấy lần, nhưng sau đó rất ít lần đến thăm mẹ, về sau cô hận ông.

Nếu như không phải do ông độc ác, sao mình lại ở cùng một chỗ với Âu Dương Lãnh! Mặc dù biết rõ Âu Dương Lãnh dùng kế ép mình, nhưng Vu Thành cũng có trách nhiệm.

“Ông chủ nằm trên giường một năm rồi.” Giọng quản gia nghẹn ngào, đứng sau lưng Vu Thiện, con mắt ướt một mảng, ông ở trong nhà họ Vu nhiều năm như vậy, mọi chuyện trong nhà này đều biết hết.

“Sao không đưa ông đi bệnh viện?” Vu Thiện đè nén sóng ngầm trong lòng, chất vấn.

“Bà hai không cho.” Quản gia nói đến đây, không khó nghe ra nghiến răng nghiến lợi.

“Bà ta? Vì sao?” Vu Thiện khó hiểu, ba đã biến thành như vậy, vì sao?

“Cô cả, chuyện này hi vọng cô có thể làm chủ.” Quản gia đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vu Thiện, “Cầu cô cả cứu ông chủ và công ty!”

“Ông đứng dậy!” Hành động đột ngột của quản gia dọa Vu Thiện nhảy dựng lên, vội vươn tay muốn nâng quản gia dậy, quản gia không chịu, vẫn cứ quỳ gối, trên mặt đầy vẻ cương quyết.

“Đây là mục đích của ông?” Âu Dương Lãnh lên tiếng, nhìn thấy Vu Thành như vậy, đôi mắt Âu Dương Lãnh nhìn quản gia, anh hiểu được ý tứ của ông, là muốn anh nhúng tay vào.

“Cậu Âu Dương Lãnh, chỉ có cậu mới có thể giúp đỡ, cô cả cô cũng không muốn nhìn thấy Vu thị bị bà hai chi phối đúng không?” Quản gia kể lại chuyện Vu thị bị Đinh Hoa thao túng cho Vu Thiện nghe, bây giờ Vu thị đã loạn một nùi, tài chính bên trong đã thiếu hụt.

“Thật ư?” Vu Thiện nhíu chặt chân mày, Vu thị đã đến nước này rồi, Đinh Hoa muốn làm gì?

“Ừ, đây là mục đích hôm nay lão muốn cô cả tới đây.” Quản gia không dám giấu diếm, nói hết chuyện Đinh Hoa và Vu Long, Vu Hổ làm ở Vu thị cho Vu Thiện nghe hết.

“Lãnh, em phải làm thế nào?” Vu Thiện nghe xong lời quản gia nói, xoay người hỏi Âu Dương Lãnh, cô không muốn vào Vu thị, vì mẹ chịu khổ không ít ở trong đó.

“Em muốn làm gì thì làm vậy!” Âu Dương Lãnh cưng chiều ôm chặt cô, không nói gì ủng hộ cô, có lẽ trước kia sẽ không để cô làm như vậy, nhưng bây giờ không được, hiện anh có đủ thời gian làm bạn cùng cô.

“Cô cả, cô đồng ý nhé.” Quản gia rơi nước mắt nhìn Vu Thiện, ông biết rõ bây giờ trong lòng cô cả vẫn còn hận ông chủ, nhưng nhìn thấy Âu Dương Lãnh đối xử với cô tốt như vậy, ông chủ sẽ không hối hận vì đã làm thế.

“Được rồi, nhưng cháu không thể bảo đảm gì cả.” Vu Thiện gật đầu, cô là nể mặt mẹ mới đồng ý giúp đỡ.

“Cảm ơn cô cả, ông chủ nhất định sẽ rất cảm kích cô chủ.” Thấy Vu Thiện đồng ý, quản gia mới đứng dậy: “Cô cả, bây giờ cho ông chủ uống thuốc nhé.” Nói xong bảo người giúp việc đi lên, đút thuốc cho Vu Thành uống.

“Để tôi!” Hắc Mộc sau lưng ngăn cản, anh ta nhíu mày đi lên trước, tiến đến bên chén thuốc cầm lấy rồi quan sát: “Thuốc này không thể uống.”

“Vì sao?” Quản gia kinh ngạc, không rõ nhìn Hắc Mộc.“Hắc Mộc, cậu phát hiện ra gì?” Âu Dương Lãnh hỏi, tựa như biết được chút manh mối.

“Tổng giám đốc, thuốc này có vấn đề.” Hắc Mộc không dám khẳng định gì cả, chỉ nhíu chặt lông mày.

“Nhưng thuốc này đã uống một năm.” Quản gia khó hiểu nhìn Hắc Mộc, đây là thuốc do bà hai đi lấy.

“Không thể uống, tiếp tục như vậy sẽ khiến ông ta không toàn mạng.” Hắc Mộc chăm chú nhìn quản gia, quản gia càng ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ hơn, từ khi uống thuốc này, thân thể ông chủ càng không khỏe, bây giờ còn không cả mở mắt được, trước kia ít nhất có thể thức dậy nhìn ông.

Hiểu ra ý tứ của Hắc Mộc nói, trái tim Vu Thiện co rút đau đớn, cô rất bất ngờ, rốt cuộc là Đinh Hoa cho Vu Thành uống thuốc gì.

“Các người cút ngay.” Cửa đột nhiên bị mở ra, hai bóng dáng chui vào, cản Vu Thiện và Âu Dương Lãnh, không cho họ nhìn Vu Thành, trên mặt đầy phẫn nộ: “Ai cho các người vào!”

“Biến! Các người không phải người họ Vu!” Vu Hổ rống to, muốn đẩy Vu Thiện đi ra ngoài, nếu như vừa rồi bảo vệ không tới thông báo thì còn không biết họ đã vào đây.

“Đây là nhà tôi.” Lúc đầu Vu Thiện vốn không quá để ý tới chuyện người nhà họ Vu gây chuyện, nhưng bây giờ nhìn thấy hình như Vu Long đang cố gắng che giấu gì đó, Vu Thiện căm hờn, đừng tưởng rằng cô không nói lời nào là mãi mãi bị bắt nạt.

“Nhà của cô? Đừng quên cô đã cút ra ngoài, đừng tưởng còn là họ Vu, coi mình như người nhà họ Vu!” Vu Hổ giễu cợt, phảng phất như lời Vu Thiện nói là lời đùa cợt, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Lãnh bắn tới thì run rẩy. Nhưng vừa nghĩ tới Âu Dương Lãnh đã không còn là người trong tập đoàn Âu Dương nữa, chỉ là một người bình thường nên không sợ, ngẩng đầu ưỡn ngực khinh bỉ nói: “Nhìn cái gì, biến đi.”

“Thằng nhãi, mày nói gì?” Hắc Tử nãy giờ im lặng, nhìn thấy Vu Hổ nói năng xấc láo lập tức tiến lên trước mặt Vu Hổ một bước, giơ nắm tay lên nói với Vu Hổ: “Dám nói lần nữa không?”

“Nói thì nói, sao nào? Bị đuổi ra khỏi tập đoàn Âu Dương, còn dám ở đây giương oai!”

“Mày, muốn tìm cái chết.” Hắc Tử lửa giận thiêu đốt, miệng người này thiếu dạy dỗ, Hắc Tử lén quan sát lão đại, khi nhìn thấy khuôn mặt lão đại lộ vẻ không vui, lập tức muốn hung ác dạy Vu Hổ.

“Đủ rồi!” Vu Thiện đột nhiên lên tiếng, cô nhìn Vu Thành, trông thấy khóe mắt ông rơi xuống một giọt nước mắt, lập tức cản bọn họ, chắc là bọn họ làm ồn tới Vu Thành.

“Đi thôi.” Âu Dương Lãnh nhìn ra Vu Thiện không vui, mặc dù có thể kiên quyết mang Vu Thành đi, nhưng như thế sẽ khiến Vu Thành chết nhanh hơn, hiện giờ dù sao Đinh Hoa cũng đang bị thương, có lẽ chưa làm Vu Thành chết quá nhanh.

“Dạ.” Hắc Tử và Hắc Mộc ngừng động tác, nhưng vẫn nhìn Vu Long Vu Hổ như cũ, Vu Long và Vu Hổ cho rằng Âu Dương Lãnh hoảng sợ, cười khanh khách mở miệng: “Đồ hèn nhát, rời khỏi tập đoàn Âu Dương, chờ bị kẻ thù đánh chết đi!”

“Mày… Hừ.” Hắc Tử không chịu được, muốn đi lên đánh Vu Hổ nhưng bị Hắc Mộc ngăn cản, gửi cho anh ta một ánh mắt, lôi kéo anh ta theo Âu Dương Lãnh đi ra ngoài, quản gia không đi, thừa dịp hỗn loạn đưa một nửa thuốc cho Hắc Mộc, còn dư lại thì đổ đi.

“Đi ra ngoài.” Vu Long đuổi quản gia ra ngoài, nhìn Vu Thành: “Muốn tìm người cứu ông? Ha ha, đừng ảo tưởng nữa!” Vu Hổ cũng cười theo, Vu thị là của chúng ta!

Âu Dương Lãnh kéo Vu Thiện rời khỏi nhà họ Vu, trên đường trở về Vu Thiện không nói gì, trong đầu đều là hình ảnh Vu Thành bị giày vò, vì sao rời đi trong một năm ngắn ngủi, Vu Thành lại biến thành như vậy?



“Thiện Nhi, sao vậy?” Giọng Âu Dương Lãnh cố gắng thoải mái, anh không muốn nhìn thấy Vu Thiện như vậy, trước là là anh không biết yêu, cũng không chăm sóc tốt cho cô, để cô rời đi, bây giờ thì sẽ không, từ nay về sau anh sẽ chẳng rời xa cô dù chỉ một bước.

“Ngày mai em muốn đi xem Vu thị.” Vu Thiện xoay mặt nhìn Âu Dương Lãnh, đã muốn quản thì phải quản Vu thị cho tốt.

“Muốn đến thì đến, anh sẽ đi với em.” Âu Dương Lãnh gật đầu, Hắc Mộc nhíu mày: “Tổng giám đốc, muốn để lộ thân phận?” Nếu như muốn xen vào chuyện này phải có hậu thuẫn vững chắc, không có tập đoàn Âu Dương, toàn bộ kẻ thù sẽ xuất hiện.

“Hắc Mộc, chuyện này giao cho cậu.” Lộ thân phận là chuyện sớm hay muộn, nếu để người khác điều tra ra thì không bằng chính mình tự lộ, như vậy càng có thêm sức thuyết phục.

“Dạ.” Hắc Mộc vô cùng cao hứng, chứng tỏ tổng giám đốc đã vứt bỏ cái bóng tập đoàn Âu Dương trở về làm chính mình, nếu như không phải vì ông cụ Âu Dương, chỉ sợ tổng giám đốc đã sớm vứt bỏ thân phận cậu cả nhà Âu Dương rồi.

“Lão đại, còn em?” Hắc Tử lái xe, bất mãn kháng nghị.

“Tập trung lái xe!” Âu Dương Lãnh chỉ nói một câu, lạnh lùng trừng mắt, Hắc Tử đón ánh mắt của Âu Dương Lãnh, lập tức ngoan ngoãn không nói lời nào, chuyên tâm lái xe.

*****

Sáng sớm hôm sau, tiêu đề báo ở thành phố A chạy tít một tin tức vang dội < Âu Dương Lãnh nguyên tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương ở thành phố A trở mình thành lão đại bang Lãnh Thiên>, tiếp theo là từ khi Âu Dương Lãnh thành lập bang Lãnh Thiện tới nay, lần đầu tiên xuất hiện trên báo chí. Tin tức này rơi vào mỗi người khác nhau, khiến sóng to gió lớn nổi lên.

“Cái tên nghiệt tử này!” Trong phòng khách, ông cụ Âu Dương xem báo chí, trên mặt tức giận hầm hập, từ trước tới giờ Âu Dương Lãnh là đứa cháu ông ta hài lòng nhất, từ nhỏ đã rất yêu mến anh, dạy dỗ rất nhiều kiến thức cho anh, tuy bây giờ nó không còn là cháu trai của ông ta, nhưng khi nhìn thấy anh trụy lạc trở thành lão đại của bang Lãnh Thiên, không đau lòng là giả. Âu Dương Văn ngồi bên cạnh không nói gì, nhưng ánh sáng trong đôi mắt không ngừng ẩn hiện, Âu Dương Lãnh muốn quang minh chính đại đấu với mình sao?

“Văn, con gọi nó tới đây, ông có lời muốn nói với nó.” Ông cụ Âu Dương cầm báo rơi trên đất, trong mắt ‘chỉ tiếc rèn rắt không thành thép,’ cho nó làm giám đốc không muốn làm để nó bị kẻ thù đuổi giết, những năm này ông ta biết rõ sau khi Âu Dương Lãnh quản lý tập đoàn Âu Dương, đắc tội không ít người.

“Ông nội, anh ta đã không còn là cháu ông.” Âu Dương Văn hiểu tâm tư của ông nội, ông vẫn còn hi vọng với Âu Dương Lãnh sao? Ông không nhỡ rõ chính ông đuổi Âu Dương Lãnh đi sao.

“Ta biết, Văn, ông nội chỉ không muốn nhìn thấy nó sa đọa.” Ông cụ Âu Dương thở dài, ông ta nhìn Âu Dương Văn: “Cháu là cháu trai duy nhất của ta, ông nội sẽ không thiên vị nó.”

“Văn biết ạ, nhưng Âu Dương Lãnh đã biến thành như vậy, anh ta sẽ không về.” Âu Dương Văn thử quanh co dò xét, đôi mắt hiện lên vẻ giận dỗi.

“Đi đi, nó sẽ về.” Điểm ấy ông cụ Âu Dương có tự tin, mặc dù từ trước tới giờ Âu Dương Lãnh ít nói chuyện với ông ta. Nhưng tính tình của anh ông cụ Âu Dương nắm rõ.

“Dạ.” Âu Dương Văn gật đầu đứng dậy rời đi: “Ông nội, cháu đi làm đây.” Nói xong mở cửa bước ra ngoài, trước khi đi gật đầu với Dã Điền.

Dã Điền lặng lẽ gật đầu, sau khi hai người trao nhau ánh mắt, thì không đi cùng nhau.

“Haizzz, không thể tưởng tượng được Lãnh lại là lão đại của bang Lãnh Thiên.” Dã Điền như tùy ý nói, đôi mắt mãi chú ý quan sát ông cụ Âu Dương.

Nghe vậy, ông cụ Âu Dương nhớ lại, “Đều là lỗi của ta, lúc trước thực sự không nên ép buộc Nghiệp Nhi, không cho nó lấy Diệp Mẫn, khiến giờ thành trò cười này!”

“Là chuyện gì ạ?”

“Đã là chuyện ba mươi năm về trước rồi, haizz, không muốn đề cập tới chuyện ngày xưa!” Ông cụ hoàn hồn từ trong ký ức, liếc mắt nhìn Dã Điền bên cạnh, không nói gì.

“Xin lỗi ông nội, không phải cháu cố ý dò xét nghe chuyện riêng của ông.” Dã Điền nói xin lỗi.

“Không sao, ta đi nghỉ trước.” Ông cụ Âu Dương đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Nhìn ông cụ Âu Dương đi xa, Dã Điền nhíu mày, hình như chuyện này rất phức tạp, rồi cũng xoay người rời đi.

*****

“Tổng giám đốc, đây là báo mới.” Pháo Đầu đưa tờ báo cho Kinh Sở, Kinh Sở xem, cong môi nói: “Âu Dương Lãnh tính làm gì? Lộ thân phận đối với anh ta không có lợi.”

“Sao tổng giám đốc có thể nói như vậy?” Pháo Đầu nghi hoặc hỏi.

“Sẽ khiến rất nhiều kẻ thù tới, anh ta đắc tội không ít người.” Kinh Sở nửa nằm trên ghế da thật, cười nghiền ngẫm, là muốn chứng minh năng lực với mình sao? Hay là muốn bảo vệ Vu Thiện?

“Tổng giám đốc muốn làm thế nào?”

“Bây giờ Âu Dương Lãnh ở đâu?”

“Ngày hôm qua xuất hiện ở nhà họ Vu.” Pháo Đầu nói cho Kinh Sở biết theo lời bảo vệ anh ta sắp xếp trong nhà báo lại.

“Ừ, động tác rất nhanh, còn Vu Thiện?” Rất lâu không gặp cô, hơi nhớ.

“Hình như hôm nay tới Vu thị.”

“Chờ quan sát Vu thị.” Điệu bộ Kinh Sở ưu nhã, tay nắm bút ký tên, con mắt nhìn trời hoa, không biết đang nghĩ gì, Pháo Đầu thấy anh ta như vậy, cũng không lên tiếng.

“Dạ!” Pháo Đầu nhận lệnh, xoay người rời đi, hình như tổng giám đốc rất quan tâm Vu Thiện, nhưng vì sao không cố lấy dũng khí theo đuổi Vu Thiện? Ngược lại lại ở cùng một chỗ với Thượng Quan Thanh, tính toán gì chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook