Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 75: Gặp lại mẹ
Phương Thảo Thiên Sứ
13/12/2017
Edit: Ngọc Hân
“Không tệ, ở đây phục vụ rất tốt.” Ninh Chân mỉm cười kéo Vu Thiện ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt con gái rõ ràng nhỏ đi, đau lòng hỏi: “Thiện Nhi sống không tốt sao?” lwuydon
“Không phải ạ, là Thiện Nhi không quen khi không có mẹ bên cạnh.” Vu Thiện làm nũng cọ vào người mẹ, cô nhớ cuộc sống trước kia của hai mẹ con.
“Thiện Nhi ngốc, sau này sẽ có Âu Dương Lãnh đối xử tốt với con, yên tâm, cậu ấy là người tốt.” Ninh Chân yêu thương nhìn cô, lúc Âu Dương Lãnh còn là đứa trẻ bà đã biết Âu Dương Lãnh là người đàn ông tốt hiếm có.
“Mẹ, anh ta không phải là người đàn ông con muốn!” Vu Thiện nghiêm túc nhìn mẹ, sự kiên định trong mắt cô nói cho Ninh Chân biết, cô không thích Âu Dương Lãnh.
“Thiện Nhi, con không thấy Âu Dương Lãnh là một người đàn ông tốt sao?” Ninh Chân chăm chú nhìn Vu Thiện, Âu Dương Lãnh là người đàn ông mà bà chọn giúp Vu Thiện, nó không thích sao?
“Mẹ, có phải mẹ nhận được thứ gì quý ở Âu Dương Lãnh đúng không, sao chỗ nào cũng nói giúp anh ta vậy?” Vu Thiện bất mãn, thật vất vả mẹ con mới có thể nói chuyện, sao cứ hai ba câu là không rời được đề tài Âu Dương Lãnh.
“Nào có, còn không phải là lo lắng cho con ư!” Ninh Chân pha trò, khó có được chứng kiến bộ dạng như thế này của con gái, vẻ mặt càng tươi hơn: “Thiện Nhi, tốt nhất là phải bảo vệ tốt cho mình.”
“Mẹ, mẹ cũng vậy nhé, Thiện Nhi vẫn chờ thân thể mẹ bình phục để về nhà ở cùng nhau.” Vu Thiện lấy trái cây ra gọt vỏ, mẹ ở chỗ này nhất định sống không tốt, nhìn sắc mặt cũng không tốt.
“Ừ, mẹ nhất định sẽ khá hơn, đúng rồi, Âu Dương Lãnh đâu?” Ninh Chân nhìn ra ngoài, sao chỉ có một mình Vu Thiện tới? Lần trước gấp quá không kịp nói chuyện với Âu Dương Lãnh.
“Anh ấy đi công tác rồi.” Vu Thiện cúi đầu tiếp tục gọt vỏ trái cây, lơ đãng trả lời, che giấu cảm xúc trong đôi mắt, không để Ninh Chân nhìn thấy.
“À, cậu ấy có tốt với con không?” Ninh Chân nhìn Vu Thiện hơi cúi đầu hỏi, Âu Dương Lãnh đã đồng ý với mình là sẽ chăm sóc tốt cho Vu Thiện, bà không hi vọng Vu Thiện bị uất ức.
“Rất tốt ạ, mẹ yên tâm, anh ấy không dám đối xử tệ với con gái đâu.” Vu Thiện mỉm cười ngẩng đầu, bên trong đôi mắt sáng rực.
“Vậy thì tốt, mẹ chỉ có một mình con, đừng để mẹ lo lắng biết không?” Hốc mắt Ninh Chân hơi đỏ, con gái đi theo bà chịu không ít khổ cực.
“Mẹ yên tâm, Thiện Nhi lớn rồi, biết chăm sóc mình thế nào mà!” Vu Thiện nở nụ cười trấn an Ninh Chân: “Mẹ ăn đi.” Cô cầm trái cây đưa cho mẹ.
“Ừ.” Ninh Chân nhận lấy, đặt vào miệng cắn một miếng, vị rất ngon.
“Mẹ, nói cho mẹ biết một chuyện, thiết kế trang phục của con được lọt vào vòng trong rồi!” Thấy mẹ cười thỏa mãn, lúc này cô mới nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây, sau khi mẹ nghe thấy nhất định vô cùng vui sướng.
“Thật hả? Thiện Nhi giỏi lắm!” Từ trước đến giờ bà vẫn biết Vu Thiện rất thích thiết kế trang phục, khi nghe tin tức này, cao hứng cười híp mắt.
“Vâng ạ, hôm qua đã thông báo, mẹ, không bao lâu nữa chúng ta có thể rời khỏi chỗ này rồi.” Vu Thiện vui mừng nói, chỉ cần cô cố gắng, nhất định có thể cho mẹ một cuộc sống vui vẻ.
“Thiện Nhi, sao con muốn rời khỏi đây?” Ninh Chân rất tò mò vì sao Vu Thiện lại muốn rời khỏi chỗ này, nó sống ở nhà Âu Dương không tốt sao?“Mẹ, con muốn sống cùng mẹ.” Vu Thiện nói như chuyện đương nhiên, nghĩ tới sau khi rời đi không cần nhìn sắc mặt của Âu Dương Lãnh, cũng không cần đề phòng âm mưu của Vu Thành, cuốc sống như thế là điều cô hướng tới.
“Nhưng Âu Dương Lãnh sẽ để con đi sao?” Ninh Chân nghi ngờ.
“Mẹ, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, con sẽ có cách.” Về chuyện này, Vu Thiện đã chuẩn bị kỹ càng, cô sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận chiến.
“Ừ, con phải cẩn thận.” Mặc dù Ninh Chân không biết kế hoạch của Vu Thiện nhưng bà cũng không ngẳn cản, những chuyện nay bà không cần quan tâm.
“Con biết rồi ạ, mẹ yên tâm ở đây nhé, Thiện Nhi sẽ nhanh chóng đón mẹ rời đi.” Vu Thiện không phát hiện ra suy nghĩ của mẹ, chỉ đơn thuần nghĩ về cuộc sống sau này, cuộc sống nơi đó không có âm mưu, không có áp lực!
“Mợ chủ, thời gian không còn sớm nữa, phải về rồi ạ.” Tài xế đứng trước cửa nói, bây giờ đã là xế chiều, cậu chủ dặn mợ chủ không thể ở lại đây quá lâu.
“Thiện Nhi về đi thôi, mẹ ở đây không cần lo lắng.” Ninh Chân thúc giục, mặc dù không nỡ nhưng bà vẫn giục Vu Thiện rời đi.
“Vâng, con biết, mẹ, lần sau con trở lại thăm mẹ.” Vu Thiện nhìn Ninh Chân không chớp mắt, sao thời gian trôi nhanh thật đấy, lát nữa còn phải đi gặp tổng giám đốc Sở thị.
“Về cẩn thận một chút.” Ninh Chân cũng không nỡ, nói, trước kia lo Vu Thiện sẽ không tự chăm sóc mình, bây giờ có Âu Dương Lãnh bà cũng yên tâm hơn nhiều.
Vu Thiện gần như là bước chậm từng bước một, nếu như không phải tài xế và viện trưởng luôn nhìn cô, cô còn không biết sẽ dây dưa tới lúc nào nữa. Ninh Chân nhìn Vu Thiện đi xa, đứng trước cửa sổ nhìn, mãi cho đến khi không thấy nữa mới thở dài xoay người lại. Sau khi từ viện điều dưỡng đi ra ngoài, Vu Thiện lập tức bảo tài xế đưa cô tới tập đoàn Sở thị.
Mặc dù tài xế nghi ngờ nhưng vẫn đưa Vu Thiện đến tập đoàn Sở thị, Vu Thiện bảo tài xế đứng đợi trước cửa, một mình cô đi lên, tài xế không yên lòng muốn cùng đi, sau khi Vu Thiện nghiêm túc nói anh ta không thể đi theo, tài xế mới đành đợi ở cửa.
Nhân viên tiếp tân thấy Vu Thiện đi vào vội vàng nịnh nọt tiến lên: “Xin hỏi cô là cô Vu sao?”
“Là tôi, xin hỏi tổng giám đốc Sở thị có ở đây không?” Vu Thiện lẽ phép nói, cô nhân viên tiếp tân vẫn nhiệt tình như vậy, ngay lập tức Vu Thiện thấy có cảm tình với cô ta.
“Vâng, ngài ấy đang chờ, sẽ có người dẫn cô đi lên.” Nhân viên tiếp tân ân cần bảo Vu Thiện ngồi đợi ở phòng khách, vừa châm trà rót nước khiến Vu Thiện rất lúng túng.
Lúc này cô nhân viên tiếp tân mới gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt Chu Minh, nói cho anh ta Vu Thiện tới, Chu Minh lập tức xuống ngay, tổng giám đốc nói rồi, chỉ cần Vu Thiện đến thì lập tức xuống đón cô lên.
Khoảng năm phút đồng hồ Chu Minh xuống tới nơi, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, nhìn thấy Vu Thiện ngồi trong ghế sofa ở phòng khách, ưu nhã uống trà. Chu Minh tự nhận mình đi theo bên cạnh Kinh Sở đã lâu, mỹ nữ dạng nào chưa từng gặp, còn Vu Thiện không giống với những người phụ nữ đó. Tác phong bình tĩnh ưu nhã, cử chỉ lịch sự nhã nhặn mà các cô gái nên có, khuôn mặt nhỏ nhắn làm người ta có cảm giác tươi trẻ quyến rũ, cả người tươi mát như hơi nước tản ra.
“Xin hỏi cô là cô Vu?” Chu Minh khách khí hỏi, vẻ mặt lịch sự nhưng khiến người khác không thể bỏ qua hơi thở mãnh liệt, cả người chính là sự kết hợp giữa khí chất ôn hòa và cứng rắn.
“Là tôi.” Vu Thiện thấy người tới lập tức đứng dậy, ánh mắt quan sát mình của người đàn ông trước mặt khiến cô rất không thoải mái, giống ánh mắt của cô nhân viên tiếp tân lúc trước, người ở đây thật quá kỳ quái.
“Không tệ, ở đây phục vụ rất tốt.” Ninh Chân mỉm cười kéo Vu Thiện ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt con gái rõ ràng nhỏ đi, đau lòng hỏi: “Thiện Nhi sống không tốt sao?” lwuydon
“Không phải ạ, là Thiện Nhi không quen khi không có mẹ bên cạnh.” Vu Thiện làm nũng cọ vào người mẹ, cô nhớ cuộc sống trước kia của hai mẹ con.
“Thiện Nhi ngốc, sau này sẽ có Âu Dương Lãnh đối xử tốt với con, yên tâm, cậu ấy là người tốt.” Ninh Chân yêu thương nhìn cô, lúc Âu Dương Lãnh còn là đứa trẻ bà đã biết Âu Dương Lãnh là người đàn ông tốt hiếm có.
“Mẹ, anh ta không phải là người đàn ông con muốn!” Vu Thiện nghiêm túc nhìn mẹ, sự kiên định trong mắt cô nói cho Ninh Chân biết, cô không thích Âu Dương Lãnh.
“Thiện Nhi, con không thấy Âu Dương Lãnh là một người đàn ông tốt sao?” Ninh Chân chăm chú nhìn Vu Thiện, Âu Dương Lãnh là người đàn ông mà bà chọn giúp Vu Thiện, nó không thích sao?
“Mẹ, có phải mẹ nhận được thứ gì quý ở Âu Dương Lãnh đúng không, sao chỗ nào cũng nói giúp anh ta vậy?” Vu Thiện bất mãn, thật vất vả mẹ con mới có thể nói chuyện, sao cứ hai ba câu là không rời được đề tài Âu Dương Lãnh.
“Nào có, còn không phải là lo lắng cho con ư!” Ninh Chân pha trò, khó có được chứng kiến bộ dạng như thế này của con gái, vẻ mặt càng tươi hơn: “Thiện Nhi, tốt nhất là phải bảo vệ tốt cho mình.”
“Mẹ, mẹ cũng vậy nhé, Thiện Nhi vẫn chờ thân thể mẹ bình phục để về nhà ở cùng nhau.” Vu Thiện lấy trái cây ra gọt vỏ, mẹ ở chỗ này nhất định sống không tốt, nhìn sắc mặt cũng không tốt.
“Ừ, mẹ nhất định sẽ khá hơn, đúng rồi, Âu Dương Lãnh đâu?” Ninh Chân nhìn ra ngoài, sao chỉ có một mình Vu Thiện tới? Lần trước gấp quá không kịp nói chuyện với Âu Dương Lãnh.
“Anh ấy đi công tác rồi.” Vu Thiện cúi đầu tiếp tục gọt vỏ trái cây, lơ đãng trả lời, che giấu cảm xúc trong đôi mắt, không để Ninh Chân nhìn thấy.
“À, cậu ấy có tốt với con không?” Ninh Chân nhìn Vu Thiện hơi cúi đầu hỏi, Âu Dương Lãnh đã đồng ý với mình là sẽ chăm sóc tốt cho Vu Thiện, bà không hi vọng Vu Thiện bị uất ức.
“Rất tốt ạ, mẹ yên tâm, anh ấy không dám đối xử tệ với con gái đâu.” Vu Thiện mỉm cười ngẩng đầu, bên trong đôi mắt sáng rực.
“Vậy thì tốt, mẹ chỉ có một mình con, đừng để mẹ lo lắng biết không?” Hốc mắt Ninh Chân hơi đỏ, con gái đi theo bà chịu không ít khổ cực.
“Mẹ yên tâm, Thiện Nhi lớn rồi, biết chăm sóc mình thế nào mà!” Vu Thiện nở nụ cười trấn an Ninh Chân: “Mẹ ăn đi.” Cô cầm trái cây đưa cho mẹ.
“Ừ.” Ninh Chân nhận lấy, đặt vào miệng cắn một miếng, vị rất ngon.
“Mẹ, nói cho mẹ biết một chuyện, thiết kế trang phục của con được lọt vào vòng trong rồi!” Thấy mẹ cười thỏa mãn, lúc này cô mới nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây, sau khi mẹ nghe thấy nhất định vô cùng vui sướng.
“Thật hả? Thiện Nhi giỏi lắm!” Từ trước đến giờ bà vẫn biết Vu Thiện rất thích thiết kế trang phục, khi nghe tin tức này, cao hứng cười híp mắt.
“Vâng ạ, hôm qua đã thông báo, mẹ, không bao lâu nữa chúng ta có thể rời khỏi chỗ này rồi.” Vu Thiện vui mừng nói, chỉ cần cô cố gắng, nhất định có thể cho mẹ một cuộc sống vui vẻ.
“Thiện Nhi, sao con muốn rời khỏi đây?” Ninh Chân rất tò mò vì sao Vu Thiện lại muốn rời khỏi chỗ này, nó sống ở nhà Âu Dương không tốt sao?“Mẹ, con muốn sống cùng mẹ.” Vu Thiện nói như chuyện đương nhiên, nghĩ tới sau khi rời đi không cần nhìn sắc mặt của Âu Dương Lãnh, cũng không cần đề phòng âm mưu của Vu Thành, cuốc sống như thế là điều cô hướng tới.
“Nhưng Âu Dương Lãnh sẽ để con đi sao?” Ninh Chân nghi ngờ.
“Mẹ, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, con sẽ có cách.” Về chuyện này, Vu Thiện đã chuẩn bị kỹ càng, cô sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận chiến.
“Ừ, con phải cẩn thận.” Mặc dù Ninh Chân không biết kế hoạch của Vu Thiện nhưng bà cũng không ngẳn cản, những chuyện nay bà không cần quan tâm.
“Con biết rồi ạ, mẹ yên tâm ở đây nhé, Thiện Nhi sẽ nhanh chóng đón mẹ rời đi.” Vu Thiện không phát hiện ra suy nghĩ của mẹ, chỉ đơn thuần nghĩ về cuộc sống sau này, cuộc sống nơi đó không có âm mưu, không có áp lực!
“Mợ chủ, thời gian không còn sớm nữa, phải về rồi ạ.” Tài xế đứng trước cửa nói, bây giờ đã là xế chiều, cậu chủ dặn mợ chủ không thể ở lại đây quá lâu.
“Thiện Nhi về đi thôi, mẹ ở đây không cần lo lắng.” Ninh Chân thúc giục, mặc dù không nỡ nhưng bà vẫn giục Vu Thiện rời đi.
“Vâng, con biết, mẹ, lần sau con trở lại thăm mẹ.” Vu Thiện nhìn Ninh Chân không chớp mắt, sao thời gian trôi nhanh thật đấy, lát nữa còn phải đi gặp tổng giám đốc Sở thị.
“Về cẩn thận một chút.” Ninh Chân cũng không nỡ, nói, trước kia lo Vu Thiện sẽ không tự chăm sóc mình, bây giờ có Âu Dương Lãnh bà cũng yên tâm hơn nhiều.
Vu Thiện gần như là bước chậm từng bước một, nếu như không phải tài xế và viện trưởng luôn nhìn cô, cô còn không biết sẽ dây dưa tới lúc nào nữa. Ninh Chân nhìn Vu Thiện đi xa, đứng trước cửa sổ nhìn, mãi cho đến khi không thấy nữa mới thở dài xoay người lại. Sau khi từ viện điều dưỡng đi ra ngoài, Vu Thiện lập tức bảo tài xế đưa cô tới tập đoàn Sở thị.
Mặc dù tài xế nghi ngờ nhưng vẫn đưa Vu Thiện đến tập đoàn Sở thị, Vu Thiện bảo tài xế đứng đợi trước cửa, một mình cô đi lên, tài xế không yên lòng muốn cùng đi, sau khi Vu Thiện nghiêm túc nói anh ta không thể đi theo, tài xế mới đành đợi ở cửa.
Nhân viên tiếp tân thấy Vu Thiện đi vào vội vàng nịnh nọt tiến lên: “Xin hỏi cô là cô Vu sao?”
“Là tôi, xin hỏi tổng giám đốc Sở thị có ở đây không?” Vu Thiện lẽ phép nói, cô nhân viên tiếp tân vẫn nhiệt tình như vậy, ngay lập tức Vu Thiện thấy có cảm tình với cô ta.
“Vâng, ngài ấy đang chờ, sẽ có người dẫn cô đi lên.” Nhân viên tiếp tân ân cần bảo Vu Thiện ngồi đợi ở phòng khách, vừa châm trà rót nước khiến Vu Thiện rất lúng túng.
Lúc này cô nhân viên tiếp tân mới gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt Chu Minh, nói cho anh ta Vu Thiện tới, Chu Minh lập tức xuống ngay, tổng giám đốc nói rồi, chỉ cần Vu Thiện đến thì lập tức xuống đón cô lên.
Khoảng năm phút đồng hồ Chu Minh xuống tới nơi, dưới sự hướng dẫn của nhân viên tiếp tân, nhìn thấy Vu Thiện ngồi trong ghế sofa ở phòng khách, ưu nhã uống trà. Chu Minh tự nhận mình đi theo bên cạnh Kinh Sở đã lâu, mỹ nữ dạng nào chưa từng gặp, còn Vu Thiện không giống với những người phụ nữ đó. Tác phong bình tĩnh ưu nhã, cử chỉ lịch sự nhã nhặn mà các cô gái nên có, khuôn mặt nhỏ nhắn làm người ta có cảm giác tươi trẻ quyến rũ, cả người tươi mát như hơi nước tản ra.
“Xin hỏi cô là cô Vu?” Chu Minh khách khí hỏi, vẻ mặt lịch sự nhưng khiến người khác không thể bỏ qua hơi thở mãnh liệt, cả người chính là sự kết hợp giữa khí chất ôn hòa và cứng rắn.
“Là tôi.” Vu Thiện thấy người tới lập tức đứng dậy, ánh mắt quan sát mình của người đàn ông trước mặt khiến cô rất không thoải mái, giống ánh mắt của cô nhân viên tiếp tân lúc trước, người ở đây thật quá kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.