Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 117: Mối nghiệt duyên (Kết) 3

Phương Thảo Thiên Sứ

04/06/2018

“Không tiễn.” Âu Dương Lãnh vẫn cứ đứng ở đầu bậc thang, lúc này xoay người đi.

Diệp Mẫn gấp gáp, tiến lên bắt lấy tay Âu Dương Lãnh, giọng điệu cầu khẩn: “Lãnh, xin lỗi, mẹ không nên bỏ lại con một mình, nhưng mẹ có nỗi khổ tâm, mẹ biết rõ sai rồi, Lãnh Nhi tha thứ cho mẹ.”

“Nỗi khổ tâm gì?” Khóe miệng Âu Dương Lãnh chua xót, vứt anh lại sẽ không còn khổ tâm sao?

Thím Lan vẫn đứng trước cửa phòng bếp quan sát, lúc này chứng kiến bộ dạng hai người, rất sợ bọn họ sẽ cãi nhau ầm ĩ.

“Có phải lúc mẹ đi rồi, ba con dẫn về hai mẹ con không?” Diệp Mẫn thở dài, tròng mắt bắt đầu phát ra lửa giận, “Ba con thế mà muốn ly hôn với mẹ! Ông ta nói lấy mẹ là ý của ông nội con, không liên quan gì tới ông ta. Ông ta thế mà mở miệng được sao? Vì ông ta, mẹ buông tha tất cả, nhưng…. Ông ta lại có phụ nữ ở bên ngoài, còn có cả đứa bé…” Nói đến đây Diệp Mẫn đã nghẹn ngào, không thể nào nói hết câu.

Thân hình Âu Dương Lãnh chấn động, nhớ lại đêm đó, quần áo mẹ xốc xếch, điên cuồng chạy ra, chẳng lẽ là khi đó ba nói muốn ly hôn sao?

“Được rồi, đừng khóc, bộ dạng khó coi quá.” Âu Dương Lãnh vỗ nhẹ bờ vai bà, dìu Diệp Mẫn khóc lóc thê thảm ngồi xuống sofa.

“Lãnh, con tha thứ cho mẹ sao?” Diệp Mẫn ngẩng đầu, vui mừng hỏi.

Thân hình cao lớn của Âu Dương Lãnh ngồi bên cạnh bà, ta không tự nhiên nói: “Mẹ, từ nay về sau đừng bỏ lại con nữa.” Trong giọng nói có ý tứ làm nũng, mới gặp lại mẹ, trong lòng anh không có nhiều cảm xúc, oán giận sao? Vài năm trước đây thật sự từng oán giận, nhưng theo thời gian trôi qua, anh dần bớt bỏ phần oán giận này, đơn giản là quá mệt mỏi. Và anh cũng đã có Vu Thiện, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

“Ừ, mẹ sẽ không bao giờ vậy nữa.” Diệp Mẫn hứa hẹn, Âu Dương Nghiệp và người phụ nữ đê tiện kia đã ra đi nhiều năm rồi, còn con trai cho dù đã rời khỏi tập đoàn Âu Dương, nhưng bây giờ rất oai phong, là lão đại thế lực hắc ám của thành phố S, bà ta sẽ không rời đi.

“Bà chủ, đói bụng không? Có thể chuẩn bị ăn cơm.” Thím Lan nhìn thấy hai mẹ con rũ bỏ hết hiềm khích lúc trước, mừng thay cho bọn họ, lập tức tiến lên, thân thiết nói.

“Ừ, cảm ơn thím Lan chăm sóc Lãnh nhiều năm qua.” Diệp Mẫn thân mật cảm ơn thím Lan.

“Không dám, đây là chuyện thím Lan phải làm.”

“Hai người nói chuyện đi, con phải đi xem Thiện Nhi tỉnh lại chưa.” Âu Dương Lãnh gấp gáp muốn giới thiệu Vu Thiện cho Diệp Mẫn biết, anh có dự cảm mẹ nhất định sẽ rất yêu mến Thiện Nhi.

“Lãnh, là người phụ nữ của con sao?” Diệp Mẫn giả vờ như rất vui mừng hỏi, vẻ mặt vui vẻ dần lạnh xuống.

Còn vẻ mặt thím Lan lo lắng, nhưng bà không rõ vì sao bà chủ không thích Vu Thiện, hơn nữa bà chủ chưa từng gặp Vu Thiện mà, lúc bà vào nhà còn hỏi thăm chuyện của Vu Thiện.

“Không, đã là vợ.” Âu Dương Lãnh không đợi nói hết câu người đi chạy lên lầu.

“Bà chủ ngồi chờ một chút, thím Lan đi chuẩn bị ít đồ ăn.”

“Đi đi.” Diệp Mẫn không kiên nhẫn phất tay, giọng điệu oai phong, vẫn mạnh mẽ như trước.

“Vâng.” Thím Lan gật đầu rời đi.

Diệp Mẫn ngồi xuống ghế, giống một quý bà nhã nhặn lịch sự, khóe miệng nhếch lên mang theo sự cay nghiệt.

Âu Dương Lãnh đi thẳng vào bên giường Vu Thiện, thấy cô ngủ ngon như cũ, có chút không đành lòng đánh thức cô, tối hôm qua anh quá điên cuồng, không chút nào kiêng kỵ khả năng chịu đựng của cô.

“Thiện Nhi, tỉnh đi.” Âu Dương Lãnh dịu dàng gọi vài tiếng, Vu Thiện mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy anh cười ngọt ngào: “Chào buổi sáng, chuyện gì vậy?”

“Thiện Nhi, dậy đi, dẫn em đi gặp một người.” Âu Dương Lãnh dìu cô dậy, thấy dấu vết mình để lại tối hôm qua trên bờ vai cô, tím xanh không đều, không khỏi đau lòng: “Tối hôm qua mệt chết em, mệt không?”

“À, không mệt.” Sao anh có thể hỏi trực tiếp như vậy chứ. Gò má Vu Thiện đỏ như lửa, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên.

“Đêm nay đền bù tổn thất cho em.” Giọng điệu Âu Dương Lãnh cưng chiều, đứng dậy đi lấy một bộ quần áo chỉnh tề mang tới. “Nhanh rời giường nào, giới thiệu cho em biết một người.”

“Là ai vậy?” Vu Thiện nghi hoặc, ngoan ngoãn cầm quần áo Âu Dương Lãnh đưa cô, nhanh chóng mặc vào. Chưa từng thấy Âu Dương Lãnh căng thẳng như vậy, anh muốn mình gặp ai.

“Xong chưa?” Âu Dương Lãnh thấy cô từ phòng tắm đi ra, hỏi.

“Xong rồi.” Vu Thiện trả lời, không khỏi tò mò hỏi: “Lãnh, là ai muốn gặp em?”

“Xuống dưới sẽ biết.” Âu Dương Lãnh tiếp tục giữ bí mật, khóe miệng cười vui từ nãy giờ còn chưa hết, khiến Vu Thiện càng thêm tò mò.

“Vâng.” Vu Thiện không hỏi nữa, Lãnh nói rồi, như vậy thì cô đi xuống dưới chẳng phải sẽ biết sao.

Hai người nắm tay nhau cùng đi xuống lầu, Âu Dương Lãnh để Vu Thiện mặc bộ quần áo kín đáo đoan trang, ngoại trừ có thể khiến người ta có ấn tượng tốt bên ngoài, còn có thể để người khác biết rõ, cô là một cô gái giữ mình kín đáo.

Hai người còn chưa xuống lầu, Vu Thiện đã nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ ngồi trên ghế sofa, mặt nhìn ra ngoài, nhìn không rõ vẻ mặt, ánh mặt trời chiếu rọi lên người bà ta hiện ra một tầng màu vàng, khiến người ta nhìn không chân thật.

Bà là ai? Có thể khiến Âu Dương Lãnh căng thẳng như vậy? Mang theo tâm tình này, Vu Thiện theo Âu Dương Lãnh chầm chậm xuống lầu, cô mẫn cảm phát hiện trên người phụ nư tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, trong lòng không khỏi chấn động.

Phát hiện bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện truyền đến hơi lạnh, Âu Dương Lãnh cúi mắt nhìn cô: “Thiện Nhi, sao vậy? Lạnh không?”

“Em không sao?” Vu Thiện cố gắng nở nụ cười, cô có chút bối rối, cảm giác như sắp có chuyện xảy ra.

Vừa vặn lúc này người phụ nữ trên ghế xoay người lại nhìn bọn họ, mà trong mắt bà ta lạnh như băng khiến Vu Thiện càng thêm không yên lòng, nhưng cô không biểu hiện ra.

“Không sao là tốt rồi, anh giới thiệu cho em biết.” Hai người đi tới trước mặt Diệp Mẫn, Âu Dương Lãnh trịnh trọng nói: “Thiện Nhi, đây là mẹ anh, mau gọi mẹ đi.”

Người phụ nữ trước mắt là mẹ Lãnh? Vu Thiện kinh ngạc nhìn người phụ nữ, ý thức ngây ngô, vô thức nói theo Âu Dương Lãnh: “Chào mẹ.” Khó trách hai hàng lông mày có chút giống nhau.

“Cô ta xuất hiện rồi à? Không dám, vẫn nên gọi tôi là phu nhân.” Diệp Mẫn lạnh mặt, tầm mắt cũng không thèm nhìn Vu Thiện. “Lãnh, mẹ đói bụng, đi ăn cơm với mẹ.” Nói xong liền kéo tay Âu Dương Lãnh chuẩn bị rời đi.

“Mẹ!” Âu Dương Lãnh bỏ qua động tác của mẹ, lông mi bao trùm một tầng băng: “Mẹ làm cái gì vậy?”

“Chào phu nhân.” Vu Thiện lần nữa ngoan ngoãn chào hỏi một tiếng, cô nhìn ra người phụ nữ trước mắt này không thích mình, cảm giác ánh mắt bà ta mang theo hận ý chán ghét nhìn mình. Vu Thiện không hiểu đây là có chuyện gì, theo trực giác thì không thể làm ra chuyện khiến Lãnh khó xử.

“Hừ, được rồi.” Diệp Mẫn biết rõ Âu Dương Lãnh tức giận, bà ta đành phải đè hận ý trong lòng xuống, mặt lộ vẻ hòa nhã, nở nụ cười, rồi nói với Âu Dương Lãnh: “Cùng ăn cơm đi.”

“Dạ, Thiện Nhi đi thôi.” Âu Dương Lãnh mới cười thỏa mãn, biết trong lúc nhất thời có thể mẹ chưa chuẩn bị tâm lý đón nhận Thiện Nhi, thầm nghĩ đợi các cô sau khi quen biết hơn, nhất định có rất nhiều điều muốn nói.

“Dạ.” Vu Thiện ngoan ngoãn lên tiếng, được Âu Dương Lãnh nắm chặt tay cùng đi tới phòng ăn, Diệp Mẫn đi trước, cử chỉ ưu nhã cao quý hào phóng, từ hành động Vu Thiện biết rõ mẹ Lãnh nhất định là kiểu người thích môn đăng hộ đối. lê quý Đôn,

Ba người một trước hai sau đi tới phòng ăn, thím Lan đã chuẩn bị xong, chờ họ ngồi vào vị trí, Diệp Mẫn ngồi ở vị trí chủ tọa, Âu Dương Lãnh và Vu Thiện cùng ngồi một bên.

Vừa ngồi xuống, Diệp Mẫn đột nhiên lên tiếng: “Cô ngồi bên kia đi.”

Vu Thiện có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không phản bác. “Dạ.” Cô ngoan ngoãn đứng dậy đi tới chỗ đối diện Âu Dương Lãnh.

Âu Dương Lãnh vốn muốn ngăn cản, khi nhìn thấy vẻ mặt Diệp Mẫn, trong lúc nhất thời không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Vu Thiện, trấn an cô, Vu Thiện mỉm cười nói cho anh biết, cô không ngại.

Lần này chọc tức Diệp Mẫn rồi, bà ta làm như vậy chính là muốn tách họ ra, nhưng không ngờ họ lại liếc mắt đưa tình ngay trước mặt mình, bà ta tức giận nặng nề hừ một tiếng, tỏ vẻ không hài lòng.

Bị bà ta khẽ hừ, Vu Thiện lập tức ngồi im, không dám ngẩng đầu nhìn về phía Âu Dương Lãnh, chỉ cảm thấy lạnh lẽo tận đáy, lạnh đến toàn thân run rẩy.

Mặc dù Âu Dương Lãnh không vui, nhưng vì mẹ vừa về anh không muốn phá hỏng, áy náy nhìn qua Vu Thiện phía đối diện, khi thấy sắc mặt cô trắng bệch muốn đi qua, đột nhiên có người giúp việc báo tin: “Bà chủ, cậu chủ, ông cụ đến đây.”

“Cho họ vào đi.” Diệp Mẫn phất tay, lập tức cùng người giúp việc đi ra ngoài đón ông cụ vào.

Âu Dương Lãnh chứng kiến hành động của Diệp Mẫn, khuôn mặt tuấn tú tối xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Vu Thiện, nắm tay cô cùng nhau đi ra, Vu Thiện theo anh ra ngoài, lén liếc nhìn trộm anh, lại phát hiện vẻ mặt anh căng cứng, toàn thân hơi lạnh rõ ràng như vậy, anh đang tức giận ư?

Ngoài cửa, ông cụ Âu Dương và Âu Dương Văn đang đứng trước cửa, Diệp Mẫn cùng thím Lan, và người giúp việc cùng đứng đón ở cửa ra vào: “Dạo này ông có khỏe không?”

“Cũng không tệ lắm, cùng vào đi thôi.” Ông cụ Âu Dương liếc nhìn Diệp Mẫn và Âu Dương Lãnh, mang theo Âu Dương Văn vào trong nhà, tầm mắt lơ đãng quét về phía Vu Thiện, bắt gặp sắc mặt cô tái nhợt, có phần sáng tỏ.

Âu Dương Văn vừa vào, tầm mắt hắn ta tự động quấn quanh trên người Vu Thiện, khi bắt gặp vẻ mặt cô không tốt, không khỏi lo lắng, nhưng hắn ta cũng không thể làm gì, tầm mắt rơi vào phần tay cô và Âu Dương Lãnh nắm chặt, sắc mặt ảm đạm.

Âu Dương Lãnh tựa như không phát hiện ra tầm mắt Âu Dương Văn, kéo Vu Thiện qua bên trái tránh để cô và Âu Dương Văn đụng chạm, Vu Thiện cúi đầu không để ý ánh mắt Âu Dương Văn, chỉ ngoan ngoãn đi theo Âu Dương Lãnh.

“Hoan nghênh ông cụ.” Thím Lan cùng hơn mười người giúp việc xếp hàng chỉnh tề hành lễ, mời họ đi lên trước, Diệp Mẫn thân thiết dìu Âu Dương Thiên một bên, còn Âu Dương Văn ở phía bên kia.

Từng người tự ngồi xuống, Âu Dương Thiên hỏi trước: “Sao trở về không báo ta biết?” Âu Dương Thiên ngồi trên ghế sofa hỏi, giống như tùy ý hỏi nhưng ý tứ trong lời nói khiến sắc mặt Diệp Mẫn cứng đờ.

“Biết lão thái gia bận, cho nên về trước đã.” (Đoạn này mình để ông cụ = lão thái gia cho nghe nó hay hơn nhé).



Âu Dương Lãnh và Vu Thiện chiếm sofa bên kia, còn Âu Dương Văn ngồi bên cạnh Âu Dương Thiên, im lặng từ nãy đến giờ, nhưng tầm mắt thi thoảng vô tình hay cố ý quét qua Vu Thiện đang ngồi im.

Diệp Mẫn cũng chú ý tới tình huống đó, trong lòng càng mất hứng, trên mặt lại có ý cười.

Sắc mặt Âu Dương Lãnh rất kém cỏi, nắm chặt tay Vu Thiện, cố gắng đè nén lửa giận.

Vu Thiện cảm thấy cổ tay rất đau, nhưng cô biết rõ Âu Dương Lãnh đau hơn cho nên không lên tiếng.

“Đang bận cũng phải qua, nhiều năm rồi ở đâu? Không có gì, không nói cũng được.”

Dường như Diệp Mẫn không muốn xoay quanh vấn đề này, chuyển hướng nói: “Lão thái gia còn chưa ăn cơm đúng không, cùng ăn đi.” Nói xong đứng dậy.

“Ừ, được.” Âu Dương Thiên cũng không hỏi tới, thuận theo lời Diệp Mẫn đi qua phòng ăn.

Âu Dương Lãnh và Vu Thiện cùng Âu Dương Văn đi theo, tâm tình ba người không giống nhau, còn ngay cả lúc ăn cơm cũng im lặng, ngoại trừ Diệp Mẫn và ông cụ.

Bầu không khí chỗ này rất quỷ dị, thím Lan chứng kiến thì cảm thấy rất buồn, cái nhà này sao lại biến thành như vậy?

Sau khi ăn cơm xong Âu Dương Thiên và Diệp Mẫn nói chuyện trong phòng khách, Âu Dương Lãnh thì muốn bảo Vu Thiện đi lên lầu. Lúc ăn cơm Âu Dương Lãnh đã sớm phát hiện Vu Thiện không thoải mái, còn nôn ọe một lần, mà ngay cả Âu Dương Văn im lặng cũng rất lo lắng, nhưng hắn ta không có tư cách biểu lộ ra.

Còn Âu Dương Thiên và Diệp Mẫn thì chán ghét, dứt khoát cho rằng Vu Thiện cố ý, cho nên đều cho cô sắc mặt không vui.

Điều này khiến Vu Thiện càng thêm khó chịu, cô không biết mình bị làm sao, ngửi thấy mùi vị canh cá, lồng ngực lập tức quay cuồng, muốn che giấu tiếng nôn ọe nhưng không kịp, mãi đến khi thím Lan dời canh cá đi cô mới thoải mái một tý.

“Nghỉ ngơi gì? Sao về phòng như đứa bé không giáo dục vậy?” Lên tiếng là Diệp Mẫn, bà ta khinh thường Vu Thiện: “Kết hôn lâu như vậy, ngay cả đứa bé cũng không có.”

Vu Thiện dừng hành động muốn đi lên lầu lại, có chút luống cuống, đi cũng không được, ngồi cũng không xong.

“Mẹ xem ra, không bằng Lãnh tìm một cô gái con nhà giàu, tránh cho người ngoài nói rằng nhà chúng ta có người không có gia giáo.”

“Mẹ đang nói gì vậy?” Âu Dương Lãnh im lặng từ đầu tới cuối giờ lên tiếng, giọng rất to, khiến lỗ tai mọi người chấn động ong ong, mọi ánh mắt đều dừng trên người anh.

“Lãnh, mẹ là vì muốn tốt cho con, con là người nhà Âu Dương, thân phận cao quý, sao có thể ở cùng một chỗ với những người không đứng đắn này.” Diệp Mẫn lơ đễnh nhìn vẻ mặt Vu Thiện, tràn đầy khinh thường.

“Đúng, chuyện này phải bàn bạc thêm mới được.” Âu Dương Thiên nói tiếp, ngay từ đầu ông ta đã không đồng ý Âu Dương Lãnh lấy Vu Thiện, khi đó không thuyết phục được, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Thân thể Vu Thiện run rẩy, cảm giác mất mát trong lòng lan ra toàn thân, sao bọn họ có thể làm như vậy? Lại còn trước mặt mình!

“Thiện Nhi, khó chịu sao? Anh dìu em lên.” Đương nhiên Âu Dương Lãnh biết rõ suy nghĩ trong lòng Vu Thiện, anh lạnh mặt: “Kiếp này ngoại trừ Thiện Nhi, tôi không cần những người phụ nữ khác, chuyện hôm nay tôi xem như chưa từng xảy ra.” Đôi mắt lạnh lẽo của Âu Dương Lãnh đảo qua Diệp Mẫn và Âu Dương Thiên, thấy bọn họ không nói lời nào mới xoay người cùng Vu Thiện rời đi.

Âu Dương Văn chứng kiến bọn họ biến mất, tay vô thức cuộn chặt, cố gắng đè nén cảm giác không thoái mái, trong đôi mắt xẹt qua vẻ đau lòng, vừa rồi Vu Thiện hết sức kiềm chế đau lòng, hắn ta thấy rõ ràng.

Dưới lầu, Diệp Mẫn và Âu Dương Thiên cũng không bị lời Âu Dương Lãnh nói làm ảnh hưởng, nói tiếp câu chuyện vừa nãy, Âu Dương Văn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lắng nghe.

Trên lầu, Âu Dương Lãnh cẩn thận đắp chăn cho Vu Thiện, ánh mắt dịu dàng thâm tình nhìn cô: “Thiện Nhi, xin lỗi, là anh để em chịu uất ức.”

“Em không sao, em không yếu ớt như vậy đâu.” Vu Thiện trấn an ngược lại anh, cô không muốn làm Âu Dương Lãnh lo lắng. “Yên tâm đi, quyết định ở cùng một chỗ với anh, em sẽ không thay đổi.” Có anh bên cạnh, bất kể phía trước có bao nhiêu khó khăn, cô cũng sẽ vượt qua.

“Ừ, ngoan ngoãn ngủ đi.” Âu Dương Lãnh cúi đầu hôn xuống trán cô, bảo cô ngủ.

“Dạ.” Vu Thiện nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, cô biết Âu Dương Lãnh muốn xuống dưới kia, vì tương lai của bọn cô.

Sau khi anh đóng cửa, Vu Thiện nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt to trầm lặng nhìn trần nhà, dường như không có cảm giác ấm áp trên người. Vì sao mẹ Lãnh vừa tới đã nói như vậy? Vì sao trong mắt bà có hận ý với mình?

Không được, cô không thể trốn sau lưng Âu Dương Lãnh được, đã muốn ở cùng anh, cô phải cố gắng tranh thủ mẹ anh tán thành.

Nghĩ như vậy, Vu Thiện lập tức mặc quần áo lặng lẽ đi ra cẩn thận mở cửa, cô chầm chậm bước xuống cầu thang. Cuộc trò chuyện dưới lầu truyền tới rõ ràng, nghe thấy tiếng Âu Dương Lãnh và Âu Dương Thiên cãi nhau, cô muốn bước tiếp nhưng đột ngột dừng lại, vừa nghe tiếng Diệp Mẫn, khiến toàn thân cô lạnh như băng.

Dưới lầu, giọng Diệp Mẫn thê lương: “Lãnh, lần này nhất định phải nghe mẹ, ly hôn với Vu Thiện!” Bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép con gái của người đàn bà đó làm con dâu của bà ta!

Năm đó nếu không phải vì bà ta thì sao mình lại bị Vu Thành vứt bỏ! Còn bị người phụ nữ khác cướp chồng mình, để bà ta phải rời nhà trốn đi.“Vì sao, cho con một lý do.” Âu Dương Lãnh hết sức tức giận, anh không chấp nhận Diệp Mẫn cố tình gây sự, vừa trở lại đã muốn ép buộc anh sao?

“Lãnh Nhi, nghe lời mẹ con, ly hôn với Vu Thiện đi.” Âu Dương Thiên khuyên nhủ, riêng việc Vu Thiện chưa mang thai đã phạm vào điều tối kỵ của nhà Âu Dương.

“Im miệng, ông dựa vào cái gì mà nói như vậy, đừng quên, tôi không phải là người nhà Âu Dương.” Âu Dương Lãnh lạnh lùng quát Âu Dương Thiên im lặng, còn muốn lôi tổ tiên nhà Âu Dương ra nói chuyện sao?

“Mày… Nghiệt tử!” Âu Dương Thiên tức giận, gậy ba-toong không gừng gõ bộp bộp xuống đất, tiếng động rất lớn.

“Lão thái gia, chuyện này là sao? Rõ ràng Lãnh Nhi chính là người nhà Âu Dương, vì sao nói không phải?” Diệp Mẫn nghiêm túc hỏi.

“Chuyện này nói rất dài dòng, Văn, con nói đi.”

Bị gọi tên, lúc này Âu Dương Văn mới ngẩng đầu, đảo mắt qua ba người đang nhìn mình, thong thả nói: “Căn cứ vào thám tử tư điều tra, anh trai không phải là con cháu nhà Âu Dương.” Nói xong cầm một phần tài liệu trong cặp ra, đặt trên mặt bàn.

“Cái gì? Làm sao có thể.” Diệp Mẫn không tin, lập tức giành lấy tập tài liệu, vội vàng xem qua.

“Thật đúng là chuẩn bị đầy đủ.” Âu Dương Lãnh lạnh lùng, cười đáng sợ, “Cút ra ngoài cho tôi!”

“Mày… Ngay cả ông nội cũng dám đuổi!” Ánh mắt Âu Dương Thiên phức tạp, mặc dù nó không phải là người Âu Dương, nhưng ông ta sẽ không bỏ anh.

“Đây không phải là thật, lão thái gia, Lãnh thật đúng là người nhà Âu Dương.” Diệp Mẫn nóng nảy, bà ta xem phần tài liệu, sắc mặt tái nhợt, không thể nào tin lời bên trong nói được.

Nội dung trong đó nói mình vụng trộm với người đàn ông khác sinh ra! Đây không phải là rõ ràng sỉ nhục bà ta sao!

“Không phải?” Âu Dương Thiên kinh ngạc, nhìn sắc mặt Diệp Mẫn tái nhợt, nhất thời có chút không đành lòng, nói cho cùng thì đây là con dâu chính tay ông ta chọn lựa, không thể làm ra chuyện bại hoại đạo đức được.

“Lãnh, con nói xem đây là sao?” Diệp Mẫn quay đầu hỏi Âu Dương Lãnh.

“Không có gì để nói, đối với chuyện có phải là người nhà Âu Dương hay không, con không quan tâm.”

“Phải không? Như vậy anh không phải là người nhà Âu Dương rồi.” Âu Dương Văn đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng.

“Vô liêm sỉ! Đây không có chỗ cho cậu lên tiếng!” Diệp Mẫn lớn tiếng hét lên, hai mắt oán hận nhìn Âu Dương Văn. “Nghiệt chủng! Sao mày không chết cùng mẹ mày đi!” Nếu như không phải Âu Dương Văn im lặng nãy giờ, giờ lên tiếng, thiếu chút nữa Diệp Mẫn quên mất hắn ta, năm đó nếu không phải mẹ con hắn xuất hiện, sao Âu Dương Nghiệp có thể ly hôn với mình! Còn đuổi mình ra khỏi nhà Âu Dương.

“Bà chưa chết, sao tôi cam lòng chết cho được!” Mặt Âu Dương Văn không biến sắc, lạnh lùng nhìn Diệp Mẫn cố gắng giữ khí phách, không xông lên giống như một người đàn bà chanh chua. Chứng kiến bộ dạng này của bà ta, trong lòng Âu Dương Văn hơi thoải mái.

“Nói gì đó? Thứ đồ vô liêm sỉ, giống người mẹ đê tiện của mày!” Diệp Mẫn tức giận không chú ý gì cả, trực tiếp vọt tới trước mặt Âu Dương Văn, không để ý đến hình tượng ra tay với Âu Dương Văn. “Tao muốn xé xác mày!” Diệp Mẫn đấm đá lung tung vào người Âu Dương Văn.

Âu Dương Văn lập tức đẩy Diệp Mẫn ra, cất cao giọng: “Nói cho rõ nè, bây giờ các người đều không phải là người Âu Dương, cút ngay.”

“Mẹ.” Âu Dương Lãnh kịp thời tiến lên đón được thân thể ngã nhào của Diệp Mẫn, hí mắt lạnh lùng nhìn Âu Dương Văn: “Cút đi, chỗ này không chào đón mày!”

“Lãnh, con phải làm chủ cho mẹ!” Diệp Mẫn khóc, cái đồ nghiệt chủng này cũng dám ra tay với bà ta! “Còn phần tài liệu này, nhất định là nó ngụy tạo. Lão thái gia, Lãnh Nhi là giọt máu nhà họ Âu Dương, không sai đâu.”

“Mẹ, đừng nói nữa, con có phải là người nhà Âu Dương hay không, trong lòng mọi người biết rõ.” Âu Dương Lãnh vô ý nói quá nhiều, nhưng anh chưa dừng lại ở đó, “Còn nữa, từ nay về sau, Thiện Nhi là người phụ nữ duy nhất con yêu, mẹ, mẹ không cần phải đối xử với Thiện Nhi như vậy, các người cũng về đi.”

“Con dâu, không phải không tin con, thám tử tư đã nói những tài liệu này là thật.” Âu Dương Thiên bất đắc dĩ nói, cho dù ông ta rất không muốn, nhưng sự thật chính là sự thật.

“Con nhất định sẽ chứng minh Lãnh Nhi chính là người của nhà Âu Dương!” Diệp Mẫn không cam lòng thấp giọng nói, mặc dù bà ta từng yêu một người đàn ông, nhưng bà ta biết rõ, người đàn ông đầu tiên của mình là Âu Dương Nghiệp.

“Lãnh Nhi, hi vọng con suy nghĩ thật kỹ ý của ông nội – Ly hôn với Vu Thiện.” Âu Dương Thiên vẫn cố chấp như cũ, cho dù Âu Dương Lãnh không phải cháu ông ta, ông ta cũng muốn anh ở một chỗ với người vợ môn đăng hộ đối.

“Ông nội, anh ta đã muốn chúng ta về, quản anh ta làm cái khỉ gió gì nữa?” Âu Dương Văn lạnh lùng nói, hôm nay ầm ĩ đến như vậy, Âu Dương Thiên còn giúp anh ta?

“Im miệng!” Âu Dương Thiên quát khẽ, liếc mắt nhìn Âu Dương Văn, “Nói thế nào đi nữa nó cũng là anh trai con, con hẳn nên giúp nó.”

“Anh trai ư? Miễn đi, để cho người khác.” Giọng Âu Dương Lãnh lạnh lùng, tay cuộn chặt, nếu như không phải nghĩ tới Âu Dương Thiên đã từng nuôi dưỡng anh, sao anh có thể để Âu Dương Văn giương oai ở chỗ này!

Hôm nay coi như là trả công ơn cho Âu Dương Thiên, từ nay về sau anh và nhà Âu Dương không còn liên quan gì.



“Các người về đi.” Âu Dương Lãnh hạ lệnh tiễn khách.

“Lãnh Nhi, con muốn bọn họ đi?” Diệp Mẫn không thể tưởng tượng nổi la lên, Lãnh Nhi thấy bà ta bị Âu Dương Văn bắt nạt, cũng không đến giúp bà ta?

“Mẹ!” Âu Dương Lãnh không vui, trừng mắt liếc nhìn Diệp Mẫn.

“Suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ông, nhanh tới tập đoàn Âu Dương làm việc.” Âu Dương Thiên liếc nhìn mẹ con họ, xoay người rời đi, Âu Dương Văn hừ một tiếng, đi theo Âu Dương Thiên ra ngoài.

Thím Lan có trách nhiệm đưa bọn họ ra cửa, nhìn bọn họ rời đi mới quay vào.

Trong phòng khách, Diệp Mẫn thấp giọng khóc: “Lãnh Nhi, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy? Vì sao không làm rõ thân thế của con?”

“Mẹ, có phải là người Âu Dương không quan trọng như vậy sao?” Âu Dương Lãnh thở dài, anh đã sớm muốn thoát khỏi gông xiềng nhà Âu Dương này.

“Đương nhiên quan trọng, như vậy tập đoàn Âu Dương sẽ là của con.” Nhà Âu Dương từ trước đến nay đều à truyền lại cho con trưởng, Âu Dương Văn tính là gì chứ!

“Mẹ! Đừng để ý tới con, chuyện này cứ như vậy đi.”

“Vậy con sẽ ly hôn với Vu Thiện chứ?”

“Mẹ, làm gì vậy?” Âu Dương Lãnh đau đầu hỏi, “Chẳng lẽ mẹ trở về chính là vì chuyện này?”

“À, cũng không phải, chỉ là Vu Thiện hoàn toàn không thích hợp ở cùng con.” Diệp Mẫn nói tiếp, nếu năm đó Ninh Chân không xuất hiện, sao bà ta có thể biến thành như vậy.

“Vì sao không thích hợp? Phu nhân, bà nói cho con biết đi.” Đầu cầu thang một giọng nói trong veo vang lên, khiến hai mẹ con trong phòng khách sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.

Đôi mắt Âu Dương Lãnh sít chặt, vẻ mặt lo lắng, Thiện Nhi nghe được gì rồi? “Thiện Nhi.”

“Hừ, không hợp chính là không hợp.” Diệp Mẫn hừ lạnh.

Vu Thiện chầm chậm đi xuống, trên người khoác chiếc áo khoác của Âu Dương Lãnh, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng nhìn Diệp Mẫn: “Vì sao bà phải xúi Lãnh ly hôn con? Nói cho con biết, vì sao?” Cô vốn chỉ muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng chờ sau khi Âu Dương Thiên đi rồi, Diệp Mẫn vẫn còn bảo Lãnh rời xa cô, cô không muốn bị động cho nên cô phải hỏi rõ ràng.

“Thiện Nhi, đừng như vậy, đi lên đi, anh sẽ giải quyết chuyện này.” Âu Dương Lãnh buông Diệp Mẫn ra, đi tới trước mặt cô, nhẹ lời an ủi cô, bàn tay đặt lên vai cô, đẩy người cô đi lên cầu thang.

Vu Thiện tránh bàn tay Âu Dương Lãnh, vẻ mặt kiên định: “Lãnh, một khi chúng ta đã ở cùng một chỗ, tại sao phải như vậy? Để em lên tiếng hỏi cho rõ ràng.”

“Hừ, giống như mẹ cô, chỉ biết dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông!” Diệp Mẫn nhìn họ, khinh thường phun ra một câu.

“Mẹ!”

“À? Phu nhân biết mẹ con?” Vu Thiện cẩn thận hỏi.

“Không biết.” Diệp Mẫn vội trả lời, nhưng như thế này ngược lại lại sơ hở chồng chất.

“Vậy tạo sao bà biết rõ mẹ con dùng thủ đoạn quyến rũ chiếm đoạt đàn ông?”

“Thiện Nhi, em nói gì vậy?” Âu Dương Lãnh muốn ngăn cản Vu Thiện.

Vu Thiện đẩy anh ra, “Lãnh, đừng để ý tới em.”

“Có phải mẹ cô rất đau lòng đúng không, năm đó cướp mất người đàn ông của tôi, cuối cùng không phải cũng bị những người phụ nữ khác cướp đi người đàn ông của mình sao! Ha ha.” Diệp Mẫn không muốn kiềm chế nữa, bí mật nhiều năm như vậy, bà ta đã sớm muốn tuôn ra.

“Cái gì?” Vu Thiện và Âu Dương Lãnh đồng thời hạ giọng hô to, khó hiểu nhìn Diệp Mẫn tựa như điên cuồng trước mặt, thấy khóe mắt bà ta có hận ý, giọng rít lại: “Năm đó mẹ cô đoạt lấy Vu Thành, khiến tôi không còn gì cả, không còn cách nào khách đành gả cho Âu Dương Nghiệp! Ha ha ha!” Diệp Mẫn cười điên cuồng, sau đó ngừng cười nói tiếp: “Tôi đây cũng muốn bà ta nếm thử mùi vị mất đi người đàn ông mình yêu, ha ha, Đinh Hoa làm rất tốt! Năm đó nếu bà ta không xuất hiện, sao tôi có thể gả cho Âu Dương Nghiệp! Sao có thể bị ép ly hôn! Sao có thể biến thành thế này! Ha ha ha.” Diệp Mẫn cười không ngừng, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.

“Mẹ, mẹ nói cái gì?” Âu Dương Lãnh nhíu mày, lần đầu tiên anh chứng kiến Diệp Mẫn mất phong độ như vậy, đâu còn bộ dạng phu nhân cao quý thường ngày.

“Là bà bảo Đinh Hoa quyến rũ ba tôi?” Vu Thiện kinh hoàng lùi lại một bước, nhìn Diệp Mẫn, bà ta thế mà lại là kẻ thù một tay phá hư hạnh phúc của mẹ!

“Ha ha, sao? Nhận được hậu quả chứ?” Diệp Mẫn quay đầu nhìn Vu Thiện, nhìn khuôn mặt hận không thể xé nát, gương mặt này di truyền tám phần dung mạo của Ninh Chân, tựa như Ninh Chân đang ở trước mắt, “Đồ đê tiện! Dám dụ dỗ Vu Thành, xem tao đánh chết mày không!” Nói xong người đã vọt tới trước mặt Vu Thiện, nện xuống một cái tát.

Vu Thiện không tránh, nhìn bàn tay sắp tới trước mặt, ánh mắt sắc bén thay đổi, đang muốn cản Diệp Mẫn công kích, Âu Dương Lãnh nhanh hơn, đưa tay bắt lấy tay Diệp Mẫn, đẩy bà ta lùi lại một bước, “Mẹ, làm cái gì vậy? Dừng tay.” Anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương Vu Thiện, cho dù là mẹ cũng không thể được.

“Phản, phản rồi, Lãnh Nhi, bỏ ra, để mẹ dạy dỗ hồ ly tinh!” Diệp Mẫn đã xem Vu Thiện thành Ninh Chân, ánh mắt oán hận nhắm thẳng vào trên người Vu Thiện, bà ta không muốn nhịn nữa.

Nói xong Diệp Mẫn đẩy tay Âu Dương Lãnh ra, lao thẳng vào người Vu Thiện, căm hận nhiều năm chất chứa như vậy khiến bà ta không để ý đến Âu Dương Lãnh ở trước mặt, làm ra chuyện để Âu Dương Lãnh chán ghét.

Nhìn Diệp Mẫn nổi điên lao tới mình, Vu Thiện dũng cảm đứng ra, “Đủ rồi, bà đã bảo Đinh Hoa phá hoại hạnh phúc của mẹ, chẳng lẽ còn muốn phá hỏng hạnh phúc của Lãnh sao? Bà đã để tôi và mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Vu, chuyện này còn chưa đủ sao?”

Âu Dương Lãnh ngăn cản Diệp Mẫn phóng tới Vu Thiện, anh đoán đại khái được một ít đầu mối, mẹ và Ninh Chân từng quen biết, không ngờ là vì một người đàn ông, còn ba vốn không yêu mẹ, cho nên khi mẹ rời nhà ra đi, ngày hôm sau đã dẫn mẹ con Âu Dương Văn trở về.

“Mẹ, đủ rồi, mẹ muốn ồn ào đến khi nào?” Âu Dương Lãnh lạnh lùng quát lớn, đẩy Diệp Mẫn ngồi xuống sofa: “Vì sao mẹ trở về?”

Diệp Mẫn điên cuồng bị đẩy ngã vào sofa, bị Âu Dương Lãnh hỏi, lập tức nhụt chí: “Lãnh Nhi, đồng ý với mẹ, ly hôn với cô ta.” Ngày đó bà ta thấy Âu Dương Lãnh và con gái của kẻ thù ở cùng một chỗ, bà ta gấp gáp trở về, ngăn cản con trai.

“Mẹ, mẹ vẫn không thay đổi.” Âu Dương Lãnh than thở, mẹ về không phải nhớ mình, mà là hi vọng mình và Vu Thiện không ở cùng nhau, vì sao mẹ vứt bỏ một mình anh ở lại, không hề thấy áy náy chút nào, trở về cũng chỉ vì thù hận.

“Lãnh Nhi, con nói cái gì?” Dường như lúc này Diệp Mẫn mới tỉnh táo lại, bà ta có chút không biết làm sao, nhưng bà ta vẫn không quên trừng mắt liếc Vu Thiện, giống như che giấu, bà ta đứng dậy: “Lãnh Nhi, mẹ về là vì muốn gặp con.”

Vu Thiện kinh ngạc nhìn Diệp Mẫn trở mặt nhanh như vậy, mới vừa rồi còn bộ dạng muốn điên cuồng cấu xé mình, lúc này lại trở lại bộ dạng cao quý hào phóng.

“Mẹ, cũng đã gặp rồi, mẹ đi đi.” Âu Dương Lãnh tựa như nản lòng thoái chí với Diệp Mẫn, giọng bất đắc dĩ, thân hình cao lớn tràn ngập cô đơn, không thể tưởng tượng được là mẹ vốn không để anh trong lòng.

Vu Thiện không nói gì đi tới bên cạnh anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt eo rắn chắc của Âu Dương Lãnh từ phía sau, lặng lẽ an ủi anh.

Bàn tay to của Âu Dương Lãnh chụp lên bàn tay nhỏ bé của Vu Thiện ôm ngang eo anh, trong lòng cảm động, anh rất vui vẻ khi có Vu Thiện bên cạnh mình.

“Lãnh Nhi, con nói cái gì? Muốn mẹ đi?” Dường như Diệp Mẫn bị lời Âu Dương Lãnh nói gây sock, hồi lâu không kịp phản ứng, không ngờ Âu Dương Lãnh lại muốn bà ta rời đi, xa cách bà ta nhiều năm như vậy, anh không chút nào nhớ nhung bà ta sao?

“Mẹ, nếu như có thể, con hi vọng mẹ chưa từng trở về.” Giọng Âu Dương Lãnh tràn đầy thất vọng, ngay từ đầu anh cho rằng Diệp Mẫn nhớ anh nên mới quay về, bây giờ ngược lại anh hi vọng bà chưa từng trở về.

“Lãnh, đừng như vậy, phu nhân nhớ anh mà.” Vu Thiện không đành lòng nhìn bầu không khí cứng ngắc giữa hai người bọn họ, nhắc nhở Âu Dương Lãnh, mẹ cô mất rồi, đương nhiên hi vọng hai mẹ con Âu Dương Lãnh hòa thuận.

“Thiện Nhi, chuyện này em đừng quản.” Âu Dương Lãnh vỗ nhẹ bàn tay bé nhỏ của cô, anh biết mình đang làm gì, mẹ rời bỏ anh nhiều năm như vậy, cho dù đã trở về cũng không cần thiết.

“Tiện nhân, câm miệng, chỗ này không tới lượt mày lên tiếng.” Diệp Mẫn tức giận rống to, bà ta ghét nhất kẻ thù nói tốt giúp bà ta.

“Mẹ, mẹ còn như vậy, đừng trách con vô tình.” Mắt sắc Âu Dương tối xuống, Diệp Mẫn không chỉ một lần nói lời làm tổn thương Vu Thiện, cho dù là mẹ cũng không thể.

“Lãnh Nhi, mẹ chỉ là không thích cô ta.” Khi đối mặt với Âu Dương Lãnh, vẻ mặt Diệp Mẫn vui vẻ hòa nhã, nhưng khi đối mặt với Vu Thiện, bộ dạng muốn xé cô ra kia thật sự rất khủng bố.

“Lão đại, bọn em đã về rồi.”

“Tổng giám đốc, bọn em đã làm xong.”

Giọng vui mừng của Hắc Tử và Hắc Mộc truyền từ cửa ra vào, không phát hiện bầu không khí nặng nề trong phòng khách, chờ lúc họ đi vào, nhìn thấy ba người rất kỳ quái.

“Tổng giám đốc, xin lỗi, bọn em đi trước.” Hắc Mộc phản ứng đầu tiên, vội vàng muốn kéo Hắc Tử rời đi, bà chủ đã về.

“Làm gì vậy?” Hắc Tử không nhìn thấy ba người kỳ quái, bất mãn đẩy Hắc Mộc ra, tối hôm qua mệt mỏi cả ngày đêm, rất vất vả mới quay về, anh ta muốn ăn một chầu đồ ăn thịnh soạn, sau đó nghỉ ngơi cho khỏe, đột nhiên anh trai lại kéo anh ta ra ngoài, anh ta rất tức giận.

“Đi thôi, chờ lát nữa về.” Hắc Mộc không quan tâm kéo Hắc Tử bước đi, đứa em này ngốc chết đi được.

“Vì sao, thả em ra.” Hắc Tử đẩy tay anh trai ra, xoay người chạy vào phòng khách, sau đó mới phát hiện ba người kỳ quái ở trong phòng. “Ặc! Xin lỗi lão đại, em đi đây.” Hắc Tử cúi đầu bước đi, nhưng bị Âu Dương Lãnh gọi lại.

“Hắc Tử, đưa bà chủ đi tới chỗ suối nước. Đó là nơi trước kia mẹ rất thích tới nghỉ ngơi.” Quãng thời gian sống cùng Vu Thiện chính là thời gian tươi đẹp nhất.

“Vì… Vì sao?” Hắc Tử há hốc mồm, không phải bà chủ vừa mới về sao?

“Lãnh Nhi, con thật sự muốn mẹ đi?” Diệp Mẫn tựa như vẫn chưa tin, nhiều năm không gặp, Lãnh Nhi lại đối xử với bà ta như vậy?

Hết chính truyện

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook