Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 83: Tang lễ của mẹ
Phương Thảo Thiên Sứ
03/01/2018
Sau khi Vu Thiện ngủ mê man một ngày, vô cùng khó chịu tỉnh lại, bên
trong phòng mờ tối khiến cô hoảng sợ, cô cố gắng chống tay, cả người như không có sức lực, chỉ còn chút hơi thở yếu ớt.
“Đây là đâu?” Vu Thiện ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm giác cổ họng khô khan, rất ngứa, đôi môi nứt nẻ, đầu rất choáng, mình bị sao vậy?
“Em đã tỉnh?” Kèm theo giọng nói là sự chứa đựng tức giận mơ hồ, đồng thời đèn cũng sáng lên, tròng mắt Vu Thiện không thích ứng ánh sáng đột ngột chói chang, nhắm mắt lại chờ đợi.
Có bóng dáng người áp đến, Vu Thiện không mở mắt ra cũng biết là Âu Dương Lãnh đến gần mình, mùi trên cơ thể anh cô có thể nhận ra ngay tức thì.
“Khát nước không?” Âu Dương Lãnh chứng kiến bộ dạng yếu ớt của cô, giọng ẩn chứa sự tức giận cũng giảm xuống mấy phần, thật sự không thể tức giận được.
“Có.” Vu Thiện chỉ có thể phát ra giọng nói yếu ớt, giọng rất nhỏ, giống như tự lẩm bẩm, nhưng Âu Dương Lãnh vẫn nghe thấy, cầm ly nước để trên tủ đầu giường bưng tới bên khóe miệng Vu Thiện.
“Uống đi.” Âu Dương Lãnh dịu dàng đỡ ly nước bên mép miệng Vu Thiện, Vu Thiện mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt đen nhánh đầy lo lắng, trái tim thoáng chốc được lấp đầy, anh luôn bên cạnh mình sao? Thuận theo miệng nhỏ uống vài hớp nước, vì uống quá nhanh nên bị sặc.
“Khụ khụ….”
“Sao không cẩn thận một chút!” Giọng trách móc của Âu Dương Lãnh vang lên, nhưng vẫn chứa đựng sự kiên nhẫn, anh để ly nước xuống, bàn tay vỗ lưng cô, không để cô bị nghẹn.
“Khụ! Cám ơn anh.” Vu Thiện nhỏ giọng cảm ơn anh, cảm giác mình tốt hơn rất nhiều, cổ họng không còn ngứa, tại sao mình thấy cơ thể yếu hơn thế nhỉ?
“Em có khó chịu không?” Âu Dương Lãnh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống xong cẩn thận đắp chăn cho cô, Vu Thiện nhìn Âu Dương Lãnh, cảm giác hôm nay anh vô cùng khác thường, dường như thái độ với mình đã thay đổi hẳn.
“Không có! Mẹ đâu?” Vu Thiện hỏi, trong đôi mắt có đau đớn thoáng qua, Âu Dương Lãnh nhìn ra được, thấy cô không điên cuồng như hai lần trước thì mới yên tâm.
“Ngày mai là lễ tang của mẹ, có thể tham gia không?” Hai mắt Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm phản ứng của Vu Thiện, không bỏ qua chút phản ứng nào.
“Có thể!” Vu Thiện rũ mí mắt tránh tầm nhìn của Âu Dương Lãnh, không để anh nhìn ra mình đau khổ, chỉ có ngón tay dưới chăn vặn chặt vào nhau, tiết lộ sự đau lòng của cô.
Cô có thể chấp nhận mẹ cô đã mất khiến Âu Dương Lãnh rất bất ngờ, không phải hôm qua bộ dạng như muốn chết sao? Hôm nay phản ứng quá bình tĩnh!
“Thật sự có thể?” Âu Dương Lãnh thử dò xét hỏi, phản ứng sau cùng của Vu Thiện là minh chứng tốt nhất.
“Có thể! Tôi muốn đi.” Vu Thiện nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tròng mắt sáng ngời kiên định nhìn Âu Dương Lãnh, rất sợ anh không cho cô đi.
“Được, vậy em phải nghe lời tôi, biết không? Bây giờ nghỉ ngơi cho khỏe.” Âu Dương Lãnh biết cô vẫn còn đau lòng, nhưng không còn điên cuồng giống như hôm qua nên cũng yên tâm.
“Vâng, tôi nghe lời anh.” Vu Thiện cũng thuận theo nói, rồi nhắm mắt lại ngủ.
“Nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Lãnh nói xong, lần nữa giúp cô đắp chăn tắt đèn rời đi, vì chăm sóc cô đã một ngày một đêm không ra khỏi nhà, giờ này Hắc Mộc đang chờ ở dưới lầu.
Biết Âu Dương Lãnh rời đi, Vu Thiện mở mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một điểm trên trần nhà, dần dần tròng mắt đầy nước, càng lúc càng nhiều, nước mắt nhanh chóng rơi đầy mặt.
Trong đầu hiện lên tình huống ngày hôm đó nói chuyện với mẹ, lời mẹ nói hiện lên trong đầu khiến đầu cô rất đau, cô cố gắng ép mình không để ý tới sẽ nhức đầu, đột nhiên hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc bản thân mình thấy mẹ bị Âu Dương Lãnh đẩy đi, trái tim bắt đầu đau đớn!
“Mẹ, tại sao mẹ không đợi con!” Vu Thiện lẩm bẩm nói, tròng mắt không hề có tiêu cự, cơn đau đầu càng lúc càng rõ ràng, mồ hôi trán thấm ướt cả tóc.
Cuối cùng không nhịn được cơn đau, trước mắt tối sầm, cô xỉu, khoảnh khắc mất ý thức cô như thấy mẹ! Mẹ mỉm cười nhìn cô, cô muốn tiến lên níu tay mẹ nhưng khi mình sắp nắm được bàn tay mẹ, thì mẹ lại bắt đầu cách mình càng lúc càng xa.
Cô càng không ngừng đuổi theo nhưng mẹ vẫn đi mất, “Mẹ!” Vu Thiện thét lên một tiếng rồi hoàn toàn hôn mê.
Vu Thiện từ từ tỉnh dậy, ánh mặt trời rực rỡ khiến cô chói mắt, cô nhắm mắt lại một lúc chờ ánh nắng dịu đi mới mở mắt, phát hiện ra gương mặt tuấn tú đang ở trước mặt mình.
“Tỉnh rồi? Ngủ ngon không?” Âu Dương Lãnh mỉm cười hỏi, mới vừa rồi đợi cô mãi chưa tỉnh đang chuẩn bị gọi bác sĩ gia đình thì cô tỉnh lại, Âu Dương Lãnh không đi gọi bác sĩ nữa.
“Có.” Có thể do nghỉ ngơi một đêm Vu Thiện cảm giác mình đã lấy lại sức lực, từ từ nhìn xung quanh một vòng, mình vẫn đang ở trong phòng Âu Dương Lãnh.
“Ăn chút cháo đi, sau đó thì xuất phát.” Âu Dương Lãnh khẽ nói, đời này chưa từng dịu dàng như thế, cẩn thận đỡ Vu Thiện đứng dậy để cô sửa soạn cho chính mình.
Mặc dù bước chân vẫn hơi mông lung nhưng đã có thể đi lại, Vu Thiện cố gắng đi tới phòng tắm, đứng trước gương nhìn gương mặt tái nhợt như quỷ của mình, cô mở nước lạnh tạt lên mặt để tỉnh táo lại.
Rửa mặt xong Vu Thiện chậm rãi đi ra ngoài, Âu Dương Lãnh ngồi trong ghế salo nhìn hành động chậm chạp của Vu Thiện, khống chế mình không được qua ôm cô, tin rằng cô có thể tự làm được.
Vu Thiện cẩn thận trang điểm nhẹ cho mình, không để người ta nhìn ra bộ dạng tái nhợt, khiến thoạt nhìn có tinh thần hơn, xong việc mới xoay người đối mặt với Âu Dương Lãnh: “Có thể đi rồi.”
“Ừ, đi thôi.” Âu Dương Lãnh giơ tay nhìn đồng hồ, cách tang lễ chỉ còn lại nửa tiếng, bây giờ đi được rồi.
Âu Dương Lãnh cầm tay Vu Thiện, cảm giác cô đang run rẩy, anh bình tĩnh nhích sát vào hơn, lúc này mới bước ra khỏi phòng, Hắc Mộc và thím Lan đang chờ họ, thấy họ đi ra ngoài vội cung kính đi theo phía sau.
Hiện trường có rất nhiều người, nhưng đa số là những khuôn mặt xa lạ Vu Thiện chưa từng gặp, Âu Dương Lãnh mang theo Vu Thiện xuất hiện, cả hiện trường im ắng, sắc mặt người nào cũng đau thương.
Vu Thành đứng trong đám đó, Đinh Hoa, Vu Long, Vu Hổ cùng đứng sau lưng Vu Thành, tròng mắt Vu Thiện thoáng hiện vẻ khinh thường nhưng không nói gì, quay đầu qua nhìn chỗ khác.
Khoảnh khắc bóng dáng Kinh Sở xuất hiện, khuôn mặt Vu Thiện thoáng hiện vẻ cảm kích, khi Kinh Sở nhìn cô, cô cười lại với Kinh Sở, anh cũng cười với cô một tiếng. Ở góc độ Vu Thiện không thấy được vẻ mặt Âu Dương Lãnh, nhưng Kinh Sở thấy rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh tối xuống!
“Đây là đâu?” Vu Thiện ngẩng đầu nhìn trần nhà, cảm giác cổ họng khô khan, rất ngứa, đôi môi nứt nẻ, đầu rất choáng, mình bị sao vậy?
“Em đã tỉnh?” Kèm theo giọng nói là sự chứa đựng tức giận mơ hồ, đồng thời đèn cũng sáng lên, tròng mắt Vu Thiện không thích ứng ánh sáng đột ngột chói chang, nhắm mắt lại chờ đợi.
Có bóng dáng người áp đến, Vu Thiện không mở mắt ra cũng biết là Âu Dương Lãnh đến gần mình, mùi trên cơ thể anh cô có thể nhận ra ngay tức thì.
“Khát nước không?” Âu Dương Lãnh chứng kiến bộ dạng yếu ớt của cô, giọng ẩn chứa sự tức giận cũng giảm xuống mấy phần, thật sự không thể tức giận được.
“Có.” Vu Thiện chỉ có thể phát ra giọng nói yếu ớt, giọng rất nhỏ, giống như tự lẩm bẩm, nhưng Âu Dương Lãnh vẫn nghe thấy, cầm ly nước để trên tủ đầu giường bưng tới bên khóe miệng Vu Thiện.
“Uống đi.” Âu Dương Lãnh dịu dàng đỡ ly nước bên mép miệng Vu Thiện, Vu Thiện mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt đen nhánh đầy lo lắng, trái tim thoáng chốc được lấp đầy, anh luôn bên cạnh mình sao? Thuận theo miệng nhỏ uống vài hớp nước, vì uống quá nhanh nên bị sặc.
“Khụ khụ….”
“Sao không cẩn thận một chút!” Giọng trách móc của Âu Dương Lãnh vang lên, nhưng vẫn chứa đựng sự kiên nhẫn, anh để ly nước xuống, bàn tay vỗ lưng cô, không để cô bị nghẹn.
“Khụ! Cám ơn anh.” Vu Thiện nhỏ giọng cảm ơn anh, cảm giác mình tốt hơn rất nhiều, cổ họng không còn ngứa, tại sao mình thấy cơ thể yếu hơn thế nhỉ?
“Em có khó chịu không?” Âu Dương Lãnh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống xong cẩn thận đắp chăn cho cô, Vu Thiện nhìn Âu Dương Lãnh, cảm giác hôm nay anh vô cùng khác thường, dường như thái độ với mình đã thay đổi hẳn.
“Không có! Mẹ đâu?” Vu Thiện hỏi, trong đôi mắt có đau đớn thoáng qua, Âu Dương Lãnh nhìn ra được, thấy cô không điên cuồng như hai lần trước thì mới yên tâm.
“Ngày mai là lễ tang của mẹ, có thể tham gia không?” Hai mắt Âu Dương Lãnh nhìn chằm chằm phản ứng của Vu Thiện, không bỏ qua chút phản ứng nào.
“Có thể!” Vu Thiện rũ mí mắt tránh tầm nhìn của Âu Dương Lãnh, không để anh nhìn ra mình đau khổ, chỉ có ngón tay dưới chăn vặn chặt vào nhau, tiết lộ sự đau lòng của cô.
Cô có thể chấp nhận mẹ cô đã mất khiến Âu Dương Lãnh rất bất ngờ, không phải hôm qua bộ dạng như muốn chết sao? Hôm nay phản ứng quá bình tĩnh!
“Thật sự có thể?” Âu Dương Lãnh thử dò xét hỏi, phản ứng sau cùng của Vu Thiện là minh chứng tốt nhất.
“Có thể! Tôi muốn đi.” Vu Thiện nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tròng mắt sáng ngời kiên định nhìn Âu Dương Lãnh, rất sợ anh không cho cô đi.
“Được, vậy em phải nghe lời tôi, biết không? Bây giờ nghỉ ngơi cho khỏe.” Âu Dương Lãnh biết cô vẫn còn đau lòng, nhưng không còn điên cuồng giống như hôm qua nên cũng yên tâm.
“Vâng, tôi nghe lời anh.” Vu Thiện cũng thuận theo nói, rồi nhắm mắt lại ngủ.
“Nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Lãnh nói xong, lần nữa giúp cô đắp chăn tắt đèn rời đi, vì chăm sóc cô đã một ngày một đêm không ra khỏi nhà, giờ này Hắc Mộc đang chờ ở dưới lầu.
Biết Âu Dương Lãnh rời đi, Vu Thiện mở mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một điểm trên trần nhà, dần dần tròng mắt đầy nước, càng lúc càng nhiều, nước mắt nhanh chóng rơi đầy mặt.
Trong đầu hiện lên tình huống ngày hôm đó nói chuyện với mẹ, lời mẹ nói hiện lên trong đầu khiến đầu cô rất đau, cô cố gắng ép mình không để ý tới sẽ nhức đầu, đột nhiên hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc bản thân mình thấy mẹ bị Âu Dương Lãnh đẩy đi, trái tim bắt đầu đau đớn!
“Mẹ, tại sao mẹ không đợi con!” Vu Thiện lẩm bẩm nói, tròng mắt không hề có tiêu cự, cơn đau đầu càng lúc càng rõ ràng, mồ hôi trán thấm ướt cả tóc.
Cuối cùng không nhịn được cơn đau, trước mắt tối sầm, cô xỉu, khoảnh khắc mất ý thức cô như thấy mẹ! Mẹ mỉm cười nhìn cô, cô muốn tiến lên níu tay mẹ nhưng khi mình sắp nắm được bàn tay mẹ, thì mẹ lại bắt đầu cách mình càng lúc càng xa.
Cô càng không ngừng đuổi theo nhưng mẹ vẫn đi mất, “Mẹ!” Vu Thiện thét lên một tiếng rồi hoàn toàn hôn mê.
Vu Thiện từ từ tỉnh dậy, ánh mặt trời rực rỡ khiến cô chói mắt, cô nhắm mắt lại một lúc chờ ánh nắng dịu đi mới mở mắt, phát hiện ra gương mặt tuấn tú đang ở trước mặt mình.
“Tỉnh rồi? Ngủ ngon không?” Âu Dương Lãnh mỉm cười hỏi, mới vừa rồi đợi cô mãi chưa tỉnh đang chuẩn bị gọi bác sĩ gia đình thì cô tỉnh lại, Âu Dương Lãnh không đi gọi bác sĩ nữa.
“Có.” Có thể do nghỉ ngơi một đêm Vu Thiện cảm giác mình đã lấy lại sức lực, từ từ nhìn xung quanh một vòng, mình vẫn đang ở trong phòng Âu Dương Lãnh.
“Ăn chút cháo đi, sau đó thì xuất phát.” Âu Dương Lãnh khẽ nói, đời này chưa từng dịu dàng như thế, cẩn thận đỡ Vu Thiện đứng dậy để cô sửa soạn cho chính mình.
Mặc dù bước chân vẫn hơi mông lung nhưng đã có thể đi lại, Vu Thiện cố gắng đi tới phòng tắm, đứng trước gương nhìn gương mặt tái nhợt như quỷ của mình, cô mở nước lạnh tạt lên mặt để tỉnh táo lại.
Rửa mặt xong Vu Thiện chậm rãi đi ra ngoài, Âu Dương Lãnh ngồi trong ghế salo nhìn hành động chậm chạp của Vu Thiện, khống chế mình không được qua ôm cô, tin rằng cô có thể tự làm được.
Vu Thiện cẩn thận trang điểm nhẹ cho mình, không để người ta nhìn ra bộ dạng tái nhợt, khiến thoạt nhìn có tinh thần hơn, xong việc mới xoay người đối mặt với Âu Dương Lãnh: “Có thể đi rồi.”
“Ừ, đi thôi.” Âu Dương Lãnh giơ tay nhìn đồng hồ, cách tang lễ chỉ còn lại nửa tiếng, bây giờ đi được rồi.
Âu Dương Lãnh cầm tay Vu Thiện, cảm giác cô đang run rẩy, anh bình tĩnh nhích sát vào hơn, lúc này mới bước ra khỏi phòng, Hắc Mộc và thím Lan đang chờ họ, thấy họ đi ra ngoài vội cung kính đi theo phía sau.
Hiện trường có rất nhiều người, nhưng đa số là những khuôn mặt xa lạ Vu Thiện chưa từng gặp, Âu Dương Lãnh mang theo Vu Thiện xuất hiện, cả hiện trường im ắng, sắc mặt người nào cũng đau thương.
Vu Thành đứng trong đám đó, Đinh Hoa, Vu Long, Vu Hổ cùng đứng sau lưng Vu Thành, tròng mắt Vu Thiện thoáng hiện vẻ khinh thường nhưng không nói gì, quay đầu qua nhìn chỗ khác.
Khoảnh khắc bóng dáng Kinh Sở xuất hiện, khuôn mặt Vu Thiện thoáng hiện vẻ cảm kích, khi Kinh Sở nhìn cô, cô cười lại với Kinh Sở, anh cũng cười với cô một tiếng. Ở góc độ Vu Thiện không thấy được vẻ mặt Âu Dương Lãnh, nhưng Kinh Sở thấy rõ ràng, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lãnh tối xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.