Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 113: Thuở nhỏ ngang ngược vô lễ
Phương Thảo Thiên Sứ
16/05/2018
Âu Dương Lãnh sẽ ở bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện, nhìn Lam Ngọc ân cần với Vu Thiện như vậy, không ghen là giả, nhưng anh thấy Vu Thiện vui
vẻ, đành ép buộc mình không được để ý. lqdon
Còn khi bọn họ cất bước rời đi Âu Dương Lãnh sẽ kéo cô vào phòng hai người triền miên một hồi, bất kể là ban ngày hay buổi tối, Âu Dương Lãnh đều cố gắng vận động để cô mang mang thai đứa bé.
Sáng sớm, Vu Thiện tỉnh dậy, sau khi rửa mặt theo Âu Dương Lãnh đi ra ngoài, đầu tiên là tới bệnh viện thăm Vu Thành, thấy ông mở mắt nhìn mình, Vu Thiện mới yên tâm, chỉ cần ông không việc gì là tốt rồi.
Trong lúc đó Hắc Tử và Hắc Mộc cũng cùng đi tới cao ốc Vu thị, bốn người xuất hiện ở Vu thị, tất nhiên thu hút phần lớn phóng viên, khoảng thời gian trước vì Vu Thành nhập viện đả kích khá mạnh vào Vu thị, cổ phiếu trượt giá thê thảm, khiến tài chính Vu thị thiếu hụt.
Phóng viên thấy bọn họ xuất hiện, lập tức chen nhau tới, bọn họ chen chúc không thể chờ để phóng vấn, đều bị Hắc Tử cản lại.
Vu Thiện và Âu Dương Lãnh cùng đi lên lầu Vu thị, lúc này Đinh Hoa và Vu Hổ cũng cùng xuất hiện, phần đông phóng viên không thể tới gần Âu Dương Lãnh cho nên vừa thấy nhân vật trung tâm Đinh Hoa vừa mới xuất hiện, lập tức ào ào chạy tới, vây quanh bọn họ.
Vu Thiện và Âu Dương Lãnh lạnh mắt nhìn, sau đó đi vào bên trong, Đinh Hoa biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, đầy dáng vẻ phu nhân nhà giàu sang quyền quý, bên cạnh thiếu Vu Long nên bà ta hơi lo lắng, từ trước đến nay Vu Long luôn xuất hiện đúng giờ, từ tối hôm qua đến giờ đột nhiên không thấy đâu. Bà ta đành dẫn theo Vu Hổ đi, phóng viên giơ míc, đi tới trước mặt Đinh Hoa: “Xin hỏi hôm nay đại hội cổ đông, là muốn phân chia tài sản sao?”
“Không phải, không phải phân chia, đây là Vu thị, đương nhiên là thuộc về người nhà Vu thị.” Ánh mắt cố ý lướt qua trên người Vu Thiện đang chuẩn bị đi vào cao ốc, mọi người liền hiểu ý.
“Vậy hôm nay có chuyện gì xảy ra?” Có phóng viên khó hiểu hỏi, không phải chuyện tranh giành cổ phiếu sao?
“Là có người ảo tưởng muốn tranh đoạt tài sản của Vu thị, cố ý làm ra.” Dáng vẻ thùy mị vẫn còn vương trên mặt Đinh Hoa, cố gắng nặn ra chút đau lòng: “Đều tại tôi không chăm sóc tốt cho chồng mình, để ông ấy bị người ta dẫn đi.”
“Không phải tổng giám đốc Vu đang ở bệnh viện sao?” Lại có thêm một phóng viên không hiểu, bà ta nói không phải là tổng giám đốc Vu đấy chứ?
“Hu hu, đúng vậy, còn không cho tôi đi thăm ông ấy.” Đinh Hoa càng rớt nước mắt, rất giống như bị tách ra khỏi Vu Thành, khiến ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Vu Thiện đã bước vào tòa nhà.
Vu Thiện không vui nhíu mày, cái bà Đinh Hoa này đúng là sợ thiên hạ chưa loạn, Âu Dương Lãnh ôm cô đi vào, nháy mắt cho Hắc Tử, Hắc Tử hiểu ý lập tức quay lại, Đinh Hoa này chọc giận phu nhân rồi.
Nhìn thân thể Vu Thiện cứng ngắc đi vào, Đinh Hoa cảm thấy trả thù được cô, ai bảo trong khoảng thời gian này sống không được tốt, hơn nữa hôm nay là thời điểm tranh giành cổ phiếu, bà ta muốn hung hăng trả thù.
“Đại hội cổ đông sắp bắt đầu, mời bà Đinh lập tức đi vào.” Hắc Tử đen mặt nói, đôi mắt lợi hại hung hăng nhìn chằm chằm vào Đinh Hoa cười sáng lạn, người phụ nữ này, chờ lát nữa, anh ta muốn mọi thứ đều tốt!
“Hừ, ai cần cậu nhắc nhở.” Đinh Hoa phun một câu, uốn éo đi về phía trước, hung dữ nhìn Hắc Tử, rồi mới lướt qua, ném đám phóng viên ra sau ót, hiển nhiên Vu Hổ chạy theo. Trong phòng họp tất cả cả thành viên hội đồng quản trị và Vu Thiện đang đợi, Đinh Hoa chầm chậm đi vào, đôi mắt xinh đẹp quét qua một vòng trong phòng họp, không nhìn thấy Vu Long ở đó, trong lòng hơi lo lắng, tất nhiên không lộ chút lo âu nào trên mặt.
“Ơ, đều đã tới.” Đinh Hoa muốn đi tới vị trí chủ chốt ngồi nhưng nhìn thấy Vu Thiện đã ngồi ở đó, căm hận bất bình cô chằm chằm: “Tránh ra, đó không phải chỗ cô ngồi.”
“Cũng không phải chỗ bà ngồi?” Âu Dương Lãnh lạnh lùng mở miệng, đôi mắt thâm sâu bắn thẳng về phía Đinh Hoa, lạnh đến mức thiếu chút nữa Đinh Hoa đứng không vững, sắc mặt bà ta khó coi, sao lại quên mất tên Âu Dương Lãnh này!
“Hừ!” Đinh Hoa nặng nề hừ một tiếng, cùng Vu Hổ tìm chỗ ngồi xuống, lúc này người đến đã đông đủ, ủy viên Lương đứng dậy nói: “Tất cả mọi người đã tới đông đủ, như vậy bắt đầu hội nghị đi.”
“Chờ một chút, dựa vào đâu mà người không liên quan lại ở chỗ này?” Đinh Hoa cản ủy viên nói chuyện, đứng lên đối mặt với Âu Dương Lãnh, vẻ mặt không tốt, ý tứ rõ ràng muốn Âu Dương Lãnh đi ra ngoài.
Âu Dương Lãnh cười lạnh: “Chẳng lẽ bà Đinh chột dạ?”
“Cậu….” Đinh Hoa nghe tiếng gọi chói tai bà Đinh, nhất thời tức giận, bà ta ghét nhất người khác gọi bà ta như thế, nhất là trước mặt Vu Thiện.
“Hừ hừ, bà Đinh, mời bà ngồi xuống.” Ủy viên Lương bắt đầu lên tiếng, người phụ nữ này từ trước tới giờ bọn họ chưa hề thừa nhận, cho nên nếu như cần gặp nói chuyện thì bình thường đều gọi bà Đinh.
“Hừ.” Đinh Hoa bất mãn ngồi xuống, vẻ mặt không cam tâm, nhưng vừa nghĩ tới lát nữa, bà ta liền cười vui vẻ.
“Về chuyện Vu thị cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, hôm nay tiến hành bỏ phiếu, bước đầu tiên đương nhiên là phải xem cổ phiếu trên tay ai nhiều hơn, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.”
“Đương nhiên, nếu như cổ phiếu trên tay ai nhiều hơn, như vậy tiếp đó Vu thị sẽ là của người đó.” Ủy viên Lương nhìn Đinh Hoa, rồi nhìn Vu Thiện, thấy sắc mặt họ bình thường, nói tiếp.
“Hừ, để tôi nói trước, trên tay tôi thì có 50% cổ phần công ty, đương nhiên Vu thị là của tôi.” Đinh Hoa cười đắc ý, bà ta đã sớm ngờ tới chiêu này, nên sớm bắt Vu Thành viết di chúc.
“Vẫn chưa tới cuối cùng, cũng không biết Vu thị là của ai.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thiện lạnh lùng, không nhìn thấy bộ dạng sợ sệt, dáng vẻ bình tĩnh này của cô khiến Đinh Hoa bất mãn, không phải cô ta nên lo lắng sao?
“Khụ khụ, vậy cổ phiếu trên tay cô Vu là bao nhiêu?” Ủy viên Lương hỏi.
“Không nhiều lắm, 30%.” Vu Thiện đặt tờ ghi cổ phiếu trên bàn, dưới bàn đôi tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt nhau, Âu Dương Lãnh ở bên cạnh nhìn, không lên tiếng.
“Ha ha, xem ra không cần so trận tiếp nữa, Vu thị là của tôi.” Đinh Hoa không ngờ chuyện tiến triển dễ dàng như vậy, thắng lợi đã đứng về phía bà ta, ngay cả Vu Hổ cũng cười rộ lên.
“Cô cả, cô làm gì vậy?” Ủy viên Lương cho rằng Vu Thiện đã sớm chuẩn bị, cho đến khi nhìn thấy cổ phần trước mặt Vu Thiện thì mồ hôi lạnh bắt đầu rơi xuống, chẳng lẽ Vu thị thật sự sẽ bị Đinh Hoa chiếm? Còn mấy thành viên hội đồng quản trị còn lại đang rối loạn, có người bắt đầu đứng về phía Đinh Hòa, vì bọn họ biết lòng dạ Đinh Hoa vô cùng hẹp hòi, sau đó nhất định sẽ trả thù bọn họ.
“Xin lỗi ủy viên Lương, cháu đã cố gắng.” Vu Thiện bất đắc dĩ nói, vừa rồi Âu Dương Lãnh vẽ trong lòng bàn tay cô, cho nên Vu Thiện đành có lỗi nói với ủy viên Lương.
“Ha ha….” Đinh Hoa nghe Vu Thiện nói xong cười càng càn rỡ, uốn éo eo đi qua: “Tôi nói cô thực sự không biết tự lượng sức mình, dám đối nghịch với tôi!” Nghĩ đến từ nay về sau Vu thị đã là của bà ta, người đàn ông kia nhất định sẽ rất hài lòng, việc cần làm tiếp theo chắc không phải làm.
“Khoan đã.” Một giọng nói cắt ngang tiếng cười của Đinh Hoa, người tới trực tiếp mở cửa đẩy xe lăn đi vào, ngồi trên xe lăn chính là Vu Thành, ông mở to mắt nhìn chằm chằm Đinh Hoa.
Mọi người đều bị sự xuất hiện đột ngột của Vu Thành làm kinh ngạc quên cả phản ứng, chăm chú nhìn ông, ánh mắt mỗi người đều không giống nhau, nhưng phần đông là vui mừng.
Khi Đinh Hoa nhìn thấy Vu Thành xuất hiện, tiếng cười to đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoảng sợ, trừng mắt nhìn Vu Thành người không nên xuất hiện, ông ta tỉnh rồi?
Thạch Tử phụ đẩy Vu Thành vào bên trong, các thành viên hội đồng quản trị đều đứng dậy, ngay cả Vu Thiện cũng đứng lên, cô kinh ngạc không phải vì thấy Vu Thành xuất hiện, mà là kinh ngạc vì Âu Dương Lãnh sắp xếp như thế là vì cái gì? Ba vẫn cần tĩnh dưỡng ở bệnh viện, đi tới đây không phải bệnh sẽ tái phát sao?
Âu Dương Lãnh cho cô ánh mắt trấn an, muốn cô bình tĩnh đừng nóng, Vu Thiện đành phải đi tới trước mặt Vu Thành: “Ba, ba không sao chứ?” Con mắt chua xót, nhìn sắc mặt ông tái nhợt, trong lòng đau đớn không dứt.“Ba không sao.” Vu Thành trả lời, giọng khàn khàn, đôi mắt vẫn cứ nhìn Đinh Hoa.
Đinh Hoa càng ngạc nhiên, Vu Thành thế mà có thể mở miệng nói chuyện, “Ông xã, ông tỉnh rồi?” Đinh Hoa giả dối gọi, tiến lên về phía ông thì bị Hắc Tử ngăn lại.
“Tránh ra.” Đinh Hoa lạnh mặt, trừng mắt nhìn Hắc Tử, bà ta muốn xác định có phải Vu Thành khỏe lên rồi không, bà ta sẽ không cho phép ông xuất hiện phá hư! Lúc Vu Hổ nhìn Vu Thành, toàn thân đã sớm run rẩy, hoàn toàn không dám tới gần, hắn ta cho rằng mình hoa mắt, không ngừng xoa hai mắt mình.
Ủy viên Lương nhìn thấy Vu Thành đi vào lập tức vui mừng đi tới: “Lão Vu, ông khỏe không?” Ông ta cho rằng Vu Thành đã sớm không ổn, lo Vu thị sẽ bị Đinh Hoa cướp mất, cho nên vẫn chưa dám tới bệnh viện thăm ông, giờ nhìn thấy ông vô cùng cao hứng.
“Tôi không sao, để ông lo lắng.” Vu Thành nói tiếp, nhưng những lời này đã tiêu phí rất nhiều sức lực của ông, bây giờ ông đành phải dừng lại, áy náy nhìn ủy viên Lương, trong lòng rất day dứt với ông ta. Nếu năm đó không phải ông tin nhẹ dạ tin theo Đinh Hoa, bây giờ cũng biến thành thế này, cho nên ánh mắt ông quay về trên vẻ mặt chột dạ của Đinh Hoa, cũng cực hận nhìn Vu Hổ.
“Vào đi.” Thạch Tử nói một câu khiến mọi người không hiểu, Âu Dương Lãnh lại cười, bắt đầu diễn trò hay rồi, khóe miệng cười vui vẻ không che giấu, Vu Thiện không biết anh nói gì, chỉ biết rằng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, đối với Đinh Hoa càng không phải.
Đinh Hoa đã không biết phải nói gì, bà ta chỉ đành nhìn phía trước, ánh mắt Vu Thành đầy hận thù khiến trái tim bà ta treo lơ lửng, kế hoạch nhiều năm như vậy của bà ta, đành bị phá hỏng sao? Không, bà ta sẽ không nhận thua, thế nên Đinh Hoa lặng lẽ đưa tay vào trong túi áo, nhấn điện thoại.
Theo lời Thạch Tử nói, Vu Long nhếch nhác bị đẩy mạnh vào, hắn ta mặc một thân áo gió, đầu tóc rối bời, trên người có nhiều vết thương, sắc mặt thảm thiết, không dám nhìn người ở chỗ này, nhất là Đinh Hoa.
Đinh Hoa càng hoảng sợ, Vu Long biến mất một ngày một đêm thế mà bị ném vào đây, tối hôm qua nó đi đâu? Chẳng lẽ là… Bà ta không dám nghĩ tiếp, lửa giận bắt đầu lan tràn, là Vu Long phá hỏng kế hoạch!
Vu Long tựa như nhận được ánh mắt tức giận từ Đinh Hoa càng không dám ngẩng đầu, hắn ta bị hai người mặc quần áo màu đen ép hai bên, ủ rũ đứng đó. Vu Thiện càng mơ hồ, từ lúc nãy cô để ý Vu Long không xuất hiện, cho rằng nhất định là để lại một tay đối phó với mình, thật không ngờ anh ta sẽ chật vật xuất hiện như vậy.
Ủy viên Lương không hiểu liếc mắt nhìn Vu Thành, sau đó liếc nhìn Vu Thiện, dường như hiểu được chuyện xảy ra, hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Vu không sao chứ, như vậy đại hội cổ đông hôm nay đến đây kết thúc.” Khi thấy Vu Thành ông ta thở phào nhẹ nhõm, làm bạn già nhiều năm với Vu Thành, không hi vọng Vu thị phải giao vào tay người khác, cho dù là con ông.
Vu Thiện mỉm cười, vui nhất là Vu Thành xuất hiện, lúc nãy rõ ràng cô bị khí thế của Đinh Hoa áp đảo, cô biết người có công phía sau là Âu Dương Lãnh, giương mắt nhìn chằm chằm người đàn ông nắm giữ mọi việc rất tốt.
Nhận được ánh mắt của Vu Thiện, Âu Dương Lãnh cười đắc ý, như có chút hương vị tranh công, thấy Vu Thiện cười khúc khích, tất cả mọi người đều bị nụ cười cô ảnh hưởng, cùng quay đầu nhìn cô, Vu Thiện lúng túng cúi đầu không dám ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đinh Hoa càng căm hận, bà ta hung hăng liếc nhìn Vu Thiện, chứng kiến tất cả mọi người cười sủng nịnh nhìn Vu Thiện lửa giận trong lòng càng lan mạnh, chưa từng có ai dám coi thường bà ta.
“Khoan đã!” Đinh Hoa đột nhiên hô to, thành công khiến tầm mắt mọi người tập trung lên người bà ta, bà ta cười đắc ý, chậm rãi nói: “Nếu là đại hội cổ đông, sao có thể không bệnh mà chết đây.”
Mấy người ủy viên Lương, Vu Thành, Vu Thiện và Âu Dương Lãnh nghe ra ý ở ngoài lời của bà ta, đều lập tức nổi giận, nhất là Vu Thành, hai mắt trợn trừng nhìn Đinh Hoa, ngực cuồn cuộn, vốn muốn âm thầm giải quyết chuyện này, người phụ này lại còn không biết nắm lấy?
Âu Dương Lãnh ngăn Vu Thiện lên tiếng, anh lắc đầu với cô bảo cô xem tiếp, Vu Thiện nhướng mày, cô không rõ ý Âu Dương Lãnh, nhưng vừa nhìn thấy Vu Long, cô biết Âu Dương Lãnh chắc chắn có thủ đoạn gì đó chưa sử dụng.
Vu Long đang ủ rũ thì nghe Đinh Hoa nói, sắc mặt càng thêm trắng, hắn ta không ngừng nháy mắt ra hiệu với Vu Hổ, cầu mong anh ta tranh thủ thời gian đưa Đinh Hoa rời đi, nhưng Vu Hổ không nhìn ra ý hắn ta, Vu Long gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi, hết lần này tới lần khác hắn ta không thể nói chuyện.
“Mọi người không có ý kiến à? Như vậy đại hội cổ đông sẽ tiếp tục.” Giọng Đinh Hoa càng phấn khích, phảng phất như thấy thành công, vừa rồi bà ta đã điện thoại cho ba Vu Hổ, ông ta đang dẫn người tới đây.
“Bà Đinh, cổ phần trên tay bà đã vô dụng, tổng giám đốc Vu còn ở đây.” Ủy viên Lương nhắc nhở bà ta, trên tay Đinh Hoa thực sự có 50% cổ phần công ty, điều kiện tiên quyết là Vu Thành hôn mê, nhưng bây giờ ông đã ở đây, như vậy trên tay bà ta chỉ có 20% cổ phần công ty.
“Ai nói, cổ phần công ty trên tay tôi vẫn là 50%.” Đinh Hoa đắc ý cười, bà ta cầm phần tài liệu trong túi xách ra, còn cả di chúc đặt lên mặt bàn, giọng tràn đầy đắc ý: “Đây chính là ông ấy cho tôi.”
Khi Vu Thành nhìn thấy phần văn kiện kia, hai mắt càng thêm phẫn hận, bàn tay nắm chặt xe lăn, cả người giận đến toàn thân run rẩy, Vu Thiện thấy không ổn vội ngồi xổm xuống trước mặt ông, trấn an ông: “Ba hãy tin con.” Lần tiên nhìn ông chăm chú như vậy.
Vu Thành chứng kiến vẻ mặt chân thành của Vu Thiện, lập tức nghĩ tới Ninh Chân, trong lòng nhất thời áy náy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thiện, ông ta ảm đạm nhìn cô, khẽ gật đầu.
“Hổ, đọc phần văn kiện này đi.” Đinh Hoa nhẹ giọng phân phó, tựa như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vu Thành, thầm nghĩ, dù sao qua hôm nay bà ta cũng không muốn trở về tiếp tục làm người phụ nữ của Vu Thành nữa, nhiều năm như vậy một chẳng gặp vận may chút nào.
“Dạ.” Vu Hổ trả lời, đi lên trước một bước, cầm văn kiện cao giọng đọc, dường như Vu Long biết rõ không thể cứu vãn, vô lực ngẩng đầu, phía sau lưng có người áp chế.
Ủy viên Lương và những người khác đều bị Đinh Hoa độc ác làm giận đến ngực căng đau, hận không thể xâu xé Đinh Hoa, nhưng cũng không thể tránh được, bọn họ hiểu có nhiều chuyện đều phải có trình tự luật pháp.
Chỉ có mấy người Âu Dương Lãnh lạnh mắt nhìn, khóe miệng càng tươi cười, Đinh Hoa cho rằng bọn họ bị tức trở nên không bình thường, khóe miệng tươi cười thờ ơ nhìn bọn họ. truyện của diễn đàn Lê quý Đôn
“Bản thân Vu Thành đồng ý tặng 30% cổ phần công ty trên tay cho bà Đinh Hoa, và không được lấy lại, còn có bản thân Vu Thành đồng ý sau khi chết tất cả đều thuộc về mẹ con Đinh Hoa, không có bất kỳ kẻ nào tự ý cản trở.” Vu Hổ đọc rất to, toàn phòng lặng ngắt như tờ, Vu Hổ đọc tiếp: “Vu Thiện thân là con gái vu Thành, thuở nhỏ ngang ngược vô lễ, không biết tôn trọng thế hệ đi trước, cho nên đã cắt quan hệ cha con với Vu Thành, từ nay về sau tất cả đều không liên quan gì tới Vu thị.” Vu Hổ đắc ý đọc câu này, cố ý muốn nhìn sắc mặt trắng như tuyết của Vu Thiện.
Vu Thiện nghe tới đó thân thể lung lay sắp ngã, khuôn mặt đau xót, cô không ngờ Vu Thành lại nhẫn tâm như vậy, trong di chúc tăng thêm điều này, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình?
Âu Dương Lãnh nghe tới đây, trái tim thoáng chốc co rút, đau lòng người phụ nữ bên cạnh, sao cô có thể thừa nhận giày vò như vậy! Môi mỏng lạnh lùng cong lên, Hắc Mộc vội cản lời Âu Dương Lãnh muốn nói, anh ta đã sớm phát hiện tâm tư của tổng giám đốc, kịp thời ngăn cản Âu Dương Lãnh lại.
Cả người anh phát ra hơi thở lạnh lẽo, người xung quanh đều cảm nhận vô cùng rõ ràng, tự động tránh xa anh, rất sợ anh sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ, người đàn ông này quá đáng sợ.
Còn Đinh Hoa liếc nhìn hành động của bọn họ, cho rằng tất cả mọi người đều nhìn rõ tình hình trước mặt, đều rời xa Âu Dương Lãnh và Vu Thiện, càng đắc ý vênh váo.
Bốn người Âu Dương Lãnh và Vu Thiện bị cô lập bên trong, sắc mặt ủy viên Lương có chút khó coi, đau lòng nhìn Vu Thiện, cô bé này cực kỳ thân thiện, sao lại ngang ngược vô lễ!
Vu Thành nghe đến đó hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm Vu Hổ, điều này… bọn họ lại bóp méo văn kiện! Hai mắt vội tìm kiếm Vu Thiện, bắt gặp vẻ đau lòng của cô đang nhìn ông, trái tim đau đớn, cô con gái đáng thương của ông!
“Được rồi, đó là toàn bộ nội dung, đều được sự chứng nhận của luật sự.” Vu Hổ đắc ý nói xong, gọi một người đàn ông ăn mặc ra dáng luật sư. Gã ta vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người, đó là luật sư của Vu Thành.
Nhìn thấy gã ta xuất hiện, tất cả mọi người đều bất ngờ, lúc Đinh Hoa đưa văn kiện ra, mọi người đều biết sẽ có luật sư xuất hiện, nhưng không nghĩ tới là gã ta.
“Thật có lỗi, tạm thời có việc đến chậm.” Luật sư Trương khiêm tốn nói, đứng sau lưng Đinh Hoa, ý tứ rất rõ ràng, là người bên phía Đinh Hoa.
“Ông… Ông.” Hai mắt Vu Thành nhìn xuyên qua, hận không thể đánh chết Đinh Hoa, bà ta thế mà thông đồng với luật sư Trương! Vì thân thể suy yếu, Vu Thành nói không ra lời, cả người tức giận không ổn.
Còn khi bọn họ cất bước rời đi Âu Dương Lãnh sẽ kéo cô vào phòng hai người triền miên một hồi, bất kể là ban ngày hay buổi tối, Âu Dương Lãnh đều cố gắng vận động để cô mang mang thai đứa bé.
Sáng sớm, Vu Thiện tỉnh dậy, sau khi rửa mặt theo Âu Dương Lãnh đi ra ngoài, đầu tiên là tới bệnh viện thăm Vu Thành, thấy ông mở mắt nhìn mình, Vu Thiện mới yên tâm, chỉ cần ông không việc gì là tốt rồi.
Trong lúc đó Hắc Tử và Hắc Mộc cũng cùng đi tới cao ốc Vu thị, bốn người xuất hiện ở Vu thị, tất nhiên thu hút phần lớn phóng viên, khoảng thời gian trước vì Vu Thành nhập viện đả kích khá mạnh vào Vu thị, cổ phiếu trượt giá thê thảm, khiến tài chính Vu thị thiếu hụt.
Phóng viên thấy bọn họ xuất hiện, lập tức chen nhau tới, bọn họ chen chúc không thể chờ để phóng vấn, đều bị Hắc Tử cản lại.
Vu Thiện và Âu Dương Lãnh cùng đi lên lầu Vu thị, lúc này Đinh Hoa và Vu Hổ cũng cùng xuất hiện, phần đông phóng viên không thể tới gần Âu Dương Lãnh cho nên vừa thấy nhân vật trung tâm Đinh Hoa vừa mới xuất hiện, lập tức ào ào chạy tới, vây quanh bọn họ.
Vu Thiện và Âu Dương Lãnh lạnh mắt nhìn, sau đó đi vào bên trong, Đinh Hoa biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, đầy dáng vẻ phu nhân nhà giàu sang quyền quý, bên cạnh thiếu Vu Long nên bà ta hơi lo lắng, từ trước đến nay Vu Long luôn xuất hiện đúng giờ, từ tối hôm qua đến giờ đột nhiên không thấy đâu. Bà ta đành dẫn theo Vu Hổ đi, phóng viên giơ míc, đi tới trước mặt Đinh Hoa: “Xin hỏi hôm nay đại hội cổ đông, là muốn phân chia tài sản sao?”
“Không phải, không phải phân chia, đây là Vu thị, đương nhiên là thuộc về người nhà Vu thị.” Ánh mắt cố ý lướt qua trên người Vu Thiện đang chuẩn bị đi vào cao ốc, mọi người liền hiểu ý.
“Vậy hôm nay có chuyện gì xảy ra?” Có phóng viên khó hiểu hỏi, không phải chuyện tranh giành cổ phiếu sao?
“Là có người ảo tưởng muốn tranh đoạt tài sản của Vu thị, cố ý làm ra.” Dáng vẻ thùy mị vẫn còn vương trên mặt Đinh Hoa, cố gắng nặn ra chút đau lòng: “Đều tại tôi không chăm sóc tốt cho chồng mình, để ông ấy bị người ta dẫn đi.”
“Không phải tổng giám đốc Vu đang ở bệnh viện sao?” Lại có thêm một phóng viên không hiểu, bà ta nói không phải là tổng giám đốc Vu đấy chứ?
“Hu hu, đúng vậy, còn không cho tôi đi thăm ông ấy.” Đinh Hoa càng rớt nước mắt, rất giống như bị tách ra khỏi Vu Thành, khiến ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Vu Thiện đã bước vào tòa nhà.
Vu Thiện không vui nhíu mày, cái bà Đinh Hoa này đúng là sợ thiên hạ chưa loạn, Âu Dương Lãnh ôm cô đi vào, nháy mắt cho Hắc Tử, Hắc Tử hiểu ý lập tức quay lại, Đinh Hoa này chọc giận phu nhân rồi.
Nhìn thân thể Vu Thiện cứng ngắc đi vào, Đinh Hoa cảm thấy trả thù được cô, ai bảo trong khoảng thời gian này sống không được tốt, hơn nữa hôm nay là thời điểm tranh giành cổ phiếu, bà ta muốn hung hăng trả thù.
“Đại hội cổ đông sắp bắt đầu, mời bà Đinh lập tức đi vào.” Hắc Tử đen mặt nói, đôi mắt lợi hại hung hăng nhìn chằm chằm vào Đinh Hoa cười sáng lạn, người phụ nữ này, chờ lát nữa, anh ta muốn mọi thứ đều tốt!
“Hừ, ai cần cậu nhắc nhở.” Đinh Hoa phun một câu, uốn éo đi về phía trước, hung dữ nhìn Hắc Tử, rồi mới lướt qua, ném đám phóng viên ra sau ót, hiển nhiên Vu Hổ chạy theo. Trong phòng họp tất cả cả thành viên hội đồng quản trị và Vu Thiện đang đợi, Đinh Hoa chầm chậm đi vào, đôi mắt xinh đẹp quét qua một vòng trong phòng họp, không nhìn thấy Vu Long ở đó, trong lòng hơi lo lắng, tất nhiên không lộ chút lo âu nào trên mặt.
“Ơ, đều đã tới.” Đinh Hoa muốn đi tới vị trí chủ chốt ngồi nhưng nhìn thấy Vu Thiện đã ngồi ở đó, căm hận bất bình cô chằm chằm: “Tránh ra, đó không phải chỗ cô ngồi.”
“Cũng không phải chỗ bà ngồi?” Âu Dương Lãnh lạnh lùng mở miệng, đôi mắt thâm sâu bắn thẳng về phía Đinh Hoa, lạnh đến mức thiếu chút nữa Đinh Hoa đứng không vững, sắc mặt bà ta khó coi, sao lại quên mất tên Âu Dương Lãnh này!
“Hừ!” Đinh Hoa nặng nề hừ một tiếng, cùng Vu Hổ tìm chỗ ngồi xuống, lúc này người đến đã đông đủ, ủy viên Lương đứng dậy nói: “Tất cả mọi người đã tới đông đủ, như vậy bắt đầu hội nghị đi.”
“Chờ một chút, dựa vào đâu mà người không liên quan lại ở chỗ này?” Đinh Hoa cản ủy viên nói chuyện, đứng lên đối mặt với Âu Dương Lãnh, vẻ mặt không tốt, ý tứ rõ ràng muốn Âu Dương Lãnh đi ra ngoài.
Âu Dương Lãnh cười lạnh: “Chẳng lẽ bà Đinh chột dạ?”
“Cậu….” Đinh Hoa nghe tiếng gọi chói tai bà Đinh, nhất thời tức giận, bà ta ghét nhất người khác gọi bà ta như thế, nhất là trước mặt Vu Thiện.
“Hừ hừ, bà Đinh, mời bà ngồi xuống.” Ủy viên Lương bắt đầu lên tiếng, người phụ nữ này từ trước tới giờ bọn họ chưa hề thừa nhận, cho nên nếu như cần gặp nói chuyện thì bình thường đều gọi bà Đinh.
“Hừ.” Đinh Hoa bất mãn ngồi xuống, vẻ mặt không cam tâm, nhưng vừa nghĩ tới lát nữa, bà ta liền cười vui vẻ.
“Về chuyện Vu thị cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, hôm nay tiến hành bỏ phiếu, bước đầu tiên đương nhiên là phải xem cổ phiếu trên tay ai nhiều hơn, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.”
“Đương nhiên, nếu như cổ phiếu trên tay ai nhiều hơn, như vậy tiếp đó Vu thị sẽ là của người đó.” Ủy viên Lương nhìn Đinh Hoa, rồi nhìn Vu Thiện, thấy sắc mặt họ bình thường, nói tiếp.
“Hừ, để tôi nói trước, trên tay tôi thì có 50% cổ phần công ty, đương nhiên Vu thị là của tôi.” Đinh Hoa cười đắc ý, bà ta đã sớm ngờ tới chiêu này, nên sớm bắt Vu Thành viết di chúc.
“Vẫn chưa tới cuối cùng, cũng không biết Vu thị là của ai.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thiện lạnh lùng, không nhìn thấy bộ dạng sợ sệt, dáng vẻ bình tĩnh này của cô khiến Đinh Hoa bất mãn, không phải cô ta nên lo lắng sao?
“Khụ khụ, vậy cổ phiếu trên tay cô Vu là bao nhiêu?” Ủy viên Lương hỏi.
“Không nhiều lắm, 30%.” Vu Thiện đặt tờ ghi cổ phiếu trên bàn, dưới bàn đôi tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt nhau, Âu Dương Lãnh ở bên cạnh nhìn, không lên tiếng.
“Ha ha, xem ra không cần so trận tiếp nữa, Vu thị là của tôi.” Đinh Hoa không ngờ chuyện tiến triển dễ dàng như vậy, thắng lợi đã đứng về phía bà ta, ngay cả Vu Hổ cũng cười rộ lên.
“Cô cả, cô làm gì vậy?” Ủy viên Lương cho rằng Vu Thiện đã sớm chuẩn bị, cho đến khi nhìn thấy cổ phần trước mặt Vu Thiện thì mồ hôi lạnh bắt đầu rơi xuống, chẳng lẽ Vu thị thật sự sẽ bị Đinh Hoa chiếm? Còn mấy thành viên hội đồng quản trị còn lại đang rối loạn, có người bắt đầu đứng về phía Đinh Hòa, vì bọn họ biết lòng dạ Đinh Hoa vô cùng hẹp hòi, sau đó nhất định sẽ trả thù bọn họ.
“Xin lỗi ủy viên Lương, cháu đã cố gắng.” Vu Thiện bất đắc dĩ nói, vừa rồi Âu Dương Lãnh vẽ trong lòng bàn tay cô, cho nên Vu Thiện đành có lỗi nói với ủy viên Lương.
“Ha ha….” Đinh Hoa nghe Vu Thiện nói xong cười càng càn rỡ, uốn éo eo đi qua: “Tôi nói cô thực sự không biết tự lượng sức mình, dám đối nghịch với tôi!” Nghĩ đến từ nay về sau Vu thị đã là của bà ta, người đàn ông kia nhất định sẽ rất hài lòng, việc cần làm tiếp theo chắc không phải làm.
“Khoan đã.” Một giọng nói cắt ngang tiếng cười của Đinh Hoa, người tới trực tiếp mở cửa đẩy xe lăn đi vào, ngồi trên xe lăn chính là Vu Thành, ông mở to mắt nhìn chằm chằm Đinh Hoa.
Mọi người đều bị sự xuất hiện đột ngột của Vu Thành làm kinh ngạc quên cả phản ứng, chăm chú nhìn ông, ánh mắt mỗi người đều không giống nhau, nhưng phần đông là vui mừng.
Khi Đinh Hoa nhìn thấy Vu Thành xuất hiện, tiếng cười to đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoảng sợ, trừng mắt nhìn Vu Thành người không nên xuất hiện, ông ta tỉnh rồi?
Thạch Tử phụ đẩy Vu Thành vào bên trong, các thành viên hội đồng quản trị đều đứng dậy, ngay cả Vu Thiện cũng đứng lên, cô kinh ngạc không phải vì thấy Vu Thành xuất hiện, mà là kinh ngạc vì Âu Dương Lãnh sắp xếp như thế là vì cái gì? Ba vẫn cần tĩnh dưỡng ở bệnh viện, đi tới đây không phải bệnh sẽ tái phát sao?
Âu Dương Lãnh cho cô ánh mắt trấn an, muốn cô bình tĩnh đừng nóng, Vu Thiện đành phải đi tới trước mặt Vu Thành: “Ba, ba không sao chứ?” Con mắt chua xót, nhìn sắc mặt ông tái nhợt, trong lòng đau đớn không dứt.“Ba không sao.” Vu Thành trả lời, giọng khàn khàn, đôi mắt vẫn cứ nhìn Đinh Hoa.
Đinh Hoa càng ngạc nhiên, Vu Thành thế mà có thể mở miệng nói chuyện, “Ông xã, ông tỉnh rồi?” Đinh Hoa giả dối gọi, tiến lên về phía ông thì bị Hắc Tử ngăn lại.
“Tránh ra.” Đinh Hoa lạnh mặt, trừng mắt nhìn Hắc Tử, bà ta muốn xác định có phải Vu Thành khỏe lên rồi không, bà ta sẽ không cho phép ông xuất hiện phá hư! Lúc Vu Hổ nhìn Vu Thành, toàn thân đã sớm run rẩy, hoàn toàn không dám tới gần, hắn ta cho rằng mình hoa mắt, không ngừng xoa hai mắt mình.
Ủy viên Lương nhìn thấy Vu Thành đi vào lập tức vui mừng đi tới: “Lão Vu, ông khỏe không?” Ông ta cho rằng Vu Thành đã sớm không ổn, lo Vu thị sẽ bị Đinh Hoa cướp mất, cho nên vẫn chưa dám tới bệnh viện thăm ông, giờ nhìn thấy ông vô cùng cao hứng.
“Tôi không sao, để ông lo lắng.” Vu Thành nói tiếp, nhưng những lời này đã tiêu phí rất nhiều sức lực của ông, bây giờ ông đành phải dừng lại, áy náy nhìn ủy viên Lương, trong lòng rất day dứt với ông ta. Nếu năm đó không phải ông tin nhẹ dạ tin theo Đinh Hoa, bây giờ cũng biến thành thế này, cho nên ánh mắt ông quay về trên vẻ mặt chột dạ của Đinh Hoa, cũng cực hận nhìn Vu Hổ.
“Vào đi.” Thạch Tử nói một câu khiến mọi người không hiểu, Âu Dương Lãnh lại cười, bắt đầu diễn trò hay rồi, khóe miệng cười vui vẻ không che giấu, Vu Thiện không biết anh nói gì, chỉ biết rằng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, đối với Đinh Hoa càng không phải.
Đinh Hoa đã không biết phải nói gì, bà ta chỉ đành nhìn phía trước, ánh mắt Vu Thành đầy hận thù khiến trái tim bà ta treo lơ lửng, kế hoạch nhiều năm như vậy của bà ta, đành bị phá hỏng sao? Không, bà ta sẽ không nhận thua, thế nên Đinh Hoa lặng lẽ đưa tay vào trong túi áo, nhấn điện thoại.
Theo lời Thạch Tử nói, Vu Long nhếch nhác bị đẩy mạnh vào, hắn ta mặc một thân áo gió, đầu tóc rối bời, trên người có nhiều vết thương, sắc mặt thảm thiết, không dám nhìn người ở chỗ này, nhất là Đinh Hoa.
Đinh Hoa càng hoảng sợ, Vu Long biến mất một ngày một đêm thế mà bị ném vào đây, tối hôm qua nó đi đâu? Chẳng lẽ là… Bà ta không dám nghĩ tiếp, lửa giận bắt đầu lan tràn, là Vu Long phá hỏng kế hoạch!
Vu Long tựa như nhận được ánh mắt tức giận từ Đinh Hoa càng không dám ngẩng đầu, hắn ta bị hai người mặc quần áo màu đen ép hai bên, ủ rũ đứng đó. Vu Thiện càng mơ hồ, từ lúc nãy cô để ý Vu Long không xuất hiện, cho rằng nhất định là để lại một tay đối phó với mình, thật không ngờ anh ta sẽ chật vật xuất hiện như vậy.
Ủy viên Lương không hiểu liếc mắt nhìn Vu Thành, sau đó liếc nhìn Vu Thiện, dường như hiểu được chuyện xảy ra, hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Vu không sao chứ, như vậy đại hội cổ đông hôm nay đến đây kết thúc.” Khi thấy Vu Thành ông ta thở phào nhẹ nhõm, làm bạn già nhiều năm với Vu Thành, không hi vọng Vu thị phải giao vào tay người khác, cho dù là con ông.
Vu Thiện mỉm cười, vui nhất là Vu Thành xuất hiện, lúc nãy rõ ràng cô bị khí thế của Đinh Hoa áp đảo, cô biết người có công phía sau là Âu Dương Lãnh, giương mắt nhìn chằm chằm người đàn ông nắm giữ mọi việc rất tốt.
Nhận được ánh mắt của Vu Thiện, Âu Dương Lãnh cười đắc ý, như có chút hương vị tranh công, thấy Vu Thiện cười khúc khích, tất cả mọi người đều bị nụ cười cô ảnh hưởng, cùng quay đầu nhìn cô, Vu Thiện lúng túng cúi đầu không dám ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đinh Hoa càng căm hận, bà ta hung hăng liếc nhìn Vu Thiện, chứng kiến tất cả mọi người cười sủng nịnh nhìn Vu Thiện lửa giận trong lòng càng lan mạnh, chưa từng có ai dám coi thường bà ta.
“Khoan đã!” Đinh Hoa đột nhiên hô to, thành công khiến tầm mắt mọi người tập trung lên người bà ta, bà ta cười đắc ý, chậm rãi nói: “Nếu là đại hội cổ đông, sao có thể không bệnh mà chết đây.”
Mấy người ủy viên Lương, Vu Thành, Vu Thiện và Âu Dương Lãnh nghe ra ý ở ngoài lời của bà ta, đều lập tức nổi giận, nhất là Vu Thành, hai mắt trợn trừng nhìn Đinh Hoa, ngực cuồn cuộn, vốn muốn âm thầm giải quyết chuyện này, người phụ này lại còn không biết nắm lấy?
Âu Dương Lãnh ngăn Vu Thiện lên tiếng, anh lắc đầu với cô bảo cô xem tiếp, Vu Thiện nhướng mày, cô không rõ ý Âu Dương Lãnh, nhưng vừa nhìn thấy Vu Long, cô biết Âu Dương Lãnh chắc chắn có thủ đoạn gì đó chưa sử dụng.
Vu Long đang ủ rũ thì nghe Đinh Hoa nói, sắc mặt càng thêm trắng, hắn ta không ngừng nháy mắt ra hiệu với Vu Hổ, cầu mong anh ta tranh thủ thời gian đưa Đinh Hoa rời đi, nhưng Vu Hổ không nhìn ra ý hắn ta, Vu Long gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi, hết lần này tới lần khác hắn ta không thể nói chuyện.
“Mọi người không có ý kiến à? Như vậy đại hội cổ đông sẽ tiếp tục.” Giọng Đinh Hoa càng phấn khích, phảng phất như thấy thành công, vừa rồi bà ta đã điện thoại cho ba Vu Hổ, ông ta đang dẫn người tới đây.
“Bà Đinh, cổ phần trên tay bà đã vô dụng, tổng giám đốc Vu còn ở đây.” Ủy viên Lương nhắc nhở bà ta, trên tay Đinh Hoa thực sự có 50% cổ phần công ty, điều kiện tiên quyết là Vu Thành hôn mê, nhưng bây giờ ông đã ở đây, như vậy trên tay bà ta chỉ có 20% cổ phần công ty.
“Ai nói, cổ phần công ty trên tay tôi vẫn là 50%.” Đinh Hoa đắc ý cười, bà ta cầm phần tài liệu trong túi xách ra, còn cả di chúc đặt lên mặt bàn, giọng tràn đầy đắc ý: “Đây chính là ông ấy cho tôi.”
Khi Vu Thành nhìn thấy phần văn kiện kia, hai mắt càng thêm phẫn hận, bàn tay nắm chặt xe lăn, cả người giận đến toàn thân run rẩy, Vu Thiện thấy không ổn vội ngồi xổm xuống trước mặt ông, trấn an ông: “Ba hãy tin con.” Lần tiên nhìn ông chăm chú như vậy.
Vu Thành chứng kiến vẻ mặt chân thành của Vu Thiện, lập tức nghĩ tới Ninh Chân, trong lòng nhất thời áy náy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thiện, ông ta ảm đạm nhìn cô, khẽ gật đầu.
“Hổ, đọc phần văn kiện này đi.” Đinh Hoa nhẹ giọng phân phó, tựa như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vu Thành, thầm nghĩ, dù sao qua hôm nay bà ta cũng không muốn trở về tiếp tục làm người phụ nữ của Vu Thành nữa, nhiều năm như vậy một chẳng gặp vận may chút nào.
“Dạ.” Vu Hổ trả lời, đi lên trước một bước, cầm văn kiện cao giọng đọc, dường như Vu Long biết rõ không thể cứu vãn, vô lực ngẩng đầu, phía sau lưng có người áp chế.
Ủy viên Lương và những người khác đều bị Đinh Hoa độc ác làm giận đến ngực căng đau, hận không thể xâu xé Đinh Hoa, nhưng cũng không thể tránh được, bọn họ hiểu có nhiều chuyện đều phải có trình tự luật pháp.
Chỉ có mấy người Âu Dương Lãnh lạnh mắt nhìn, khóe miệng càng tươi cười, Đinh Hoa cho rằng bọn họ bị tức trở nên không bình thường, khóe miệng tươi cười thờ ơ nhìn bọn họ. truyện của diễn đàn Lê quý Đôn
“Bản thân Vu Thành đồng ý tặng 30% cổ phần công ty trên tay cho bà Đinh Hoa, và không được lấy lại, còn có bản thân Vu Thành đồng ý sau khi chết tất cả đều thuộc về mẹ con Đinh Hoa, không có bất kỳ kẻ nào tự ý cản trở.” Vu Hổ đọc rất to, toàn phòng lặng ngắt như tờ, Vu Hổ đọc tiếp: “Vu Thiện thân là con gái vu Thành, thuở nhỏ ngang ngược vô lễ, không biết tôn trọng thế hệ đi trước, cho nên đã cắt quan hệ cha con với Vu Thành, từ nay về sau tất cả đều không liên quan gì tới Vu thị.” Vu Hổ đắc ý đọc câu này, cố ý muốn nhìn sắc mặt trắng như tuyết của Vu Thiện.
Vu Thiện nghe tới đó thân thể lung lay sắp ngã, khuôn mặt đau xót, cô không ngờ Vu Thành lại nhẫn tâm như vậy, trong di chúc tăng thêm điều này, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình?
Âu Dương Lãnh nghe tới đây, trái tim thoáng chốc co rút, đau lòng người phụ nữ bên cạnh, sao cô có thể thừa nhận giày vò như vậy! Môi mỏng lạnh lùng cong lên, Hắc Mộc vội cản lời Âu Dương Lãnh muốn nói, anh ta đã sớm phát hiện tâm tư của tổng giám đốc, kịp thời ngăn cản Âu Dương Lãnh lại.
Cả người anh phát ra hơi thở lạnh lẽo, người xung quanh đều cảm nhận vô cùng rõ ràng, tự động tránh xa anh, rất sợ anh sẽ giận chó đánh mèo lên bọn họ, người đàn ông này quá đáng sợ.
Còn Đinh Hoa liếc nhìn hành động của bọn họ, cho rằng tất cả mọi người đều nhìn rõ tình hình trước mặt, đều rời xa Âu Dương Lãnh và Vu Thiện, càng đắc ý vênh váo.
Bốn người Âu Dương Lãnh và Vu Thiện bị cô lập bên trong, sắc mặt ủy viên Lương có chút khó coi, đau lòng nhìn Vu Thiện, cô bé này cực kỳ thân thiện, sao lại ngang ngược vô lễ!
Vu Thành nghe đến đó hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm Vu Hổ, điều này… bọn họ lại bóp méo văn kiện! Hai mắt vội tìm kiếm Vu Thiện, bắt gặp vẻ đau lòng của cô đang nhìn ông, trái tim đau đớn, cô con gái đáng thương của ông!
“Được rồi, đó là toàn bộ nội dung, đều được sự chứng nhận của luật sự.” Vu Hổ đắc ý nói xong, gọi một người đàn ông ăn mặc ra dáng luật sư. Gã ta vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người, đó là luật sư của Vu Thành.
Nhìn thấy gã ta xuất hiện, tất cả mọi người đều bất ngờ, lúc Đinh Hoa đưa văn kiện ra, mọi người đều biết sẽ có luật sư xuất hiện, nhưng không nghĩ tới là gã ta.
“Thật có lỗi, tạm thời có việc đến chậm.” Luật sư Trương khiêm tốn nói, đứng sau lưng Đinh Hoa, ý tứ rất rõ ràng, là người bên phía Đinh Hoa.
“Ông… Ông.” Hai mắt Vu Thành nhìn xuyên qua, hận không thể đánh chết Đinh Hoa, bà ta thế mà thông đồng với luật sư Trương! Vì thân thể suy yếu, Vu Thành nói không ra lời, cả người tức giận không ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.