Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi
Chương 49: Tượng gỗ
Phương Thảo Thiên Sứ
15/10/2017
“Mười phút, lập tức
xuống lầu.” Âu Dương Lãnh nói xong đứng dậy đầu không ngoảnh lại rời đi, bộ dạng muốn chết vừa rồi của Vu Thiện đâm mắt anh đau nhói, nghĩ tới
mẹ của cô, trong lòng buồn bực không nói ra lời.
Khi bóng dáng Âu Dương Lãnh biến mất khỏi phòng tắm Vu Thiện dần lấy lại nhịp thở, nhưng cô vẫn chưa thoát khỏi sự tuyệt vọng cùng cực mới vừa trải qua, cô ngơ ngác đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của người phụ nữ trong gương, đây là cô ư?
Thân thể vẫn còn nhỏ nước, cô trở lại bồn tắm lần nữa, nước vẫn còn nóng nhưng không làm cả người cô ấm lên được. Cô rũ mí mắt lặng lẽ kỳ cọ sạch cơ thể, khi nhìn thấy dấu vết đêm qua để lại trên người mình, đột nhiên giống như phát điên, lấy bàn chải ra không để ý mình sẽ bị thương, cứ thế chà liên tục, giống như trên người có thứ gì đó ghê tởm lắm, hung hăng chà xát, cho dù chảy máu cũng không ngừng tay!
Rất nhanh nước trong bồn tắm biến thành màu đỏ, cảm giác mình không còn sức để chà nữa Vu Thiện mới dừng tay, thấy da thịt trên người mình bị chà rách da chảy máu đột nhiên cô tỉnh táo lại, trong lòng hoảng hốt, mình đang làm gì vậy? Tại sao có thể làm mình bị thương!
Cô vội vàng đứng dậy xả hết nước trong bồn tắm, cô không hiểu tại sao lại tự ra tay với bản thân mình, bây giờ cô nghĩ lại thì cảm thấy sợ hãi, chờ nước chảy hết cô mới trở lại phòng, Âu Dương Lãnh không ở đây làm cô thở phào, cô rất sợ Âu Dương Lãnh vẫn còn trong phòng.
Tìm quần áo có thể che hết vết thương trên người, Vu Thiện đi tới trước gương thử đồ, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình, nhớ tới lúc nãy Âu Dương Lãnh bảo mình mười phút nữa xuống lầu, mặc dù không biết ý tứ của Âu Dương Lãnh, nhưng cô biết nghe theo anh ta sẽ tốt hơn.
Cô tự trang điểm nhẹ cho mình, ít nhất để người ta thoáng nhìn qua thấy mình có chút tinh thần, sau đó từ từ đi xuống lại thấy một màn chói mắt ngay trước cầu thang, Âu Dương Lãnh ngồi trên một người phụ nữ quyến rũ, hai người dây dưa ở cùng một chỗ.
Thím Lan lúng túng đứng bên cạnh, cậu chủ như thế này là làm sao? Tại sao lại mang người phụ nữ này về? Người phụ nữ này trước kia đã tới đây tên là Mỹ Nhi, cô ta cố gắng trêu chọc Âu Dương Lãnh, vốn trước kia muốn tham gia tiệc rượu nhà họ Âu Dương, đã nghĩ xong kế hoạch dụ dỗ Âu Dương Lãnh. Nhưng vì Âu Dương Lãnh tuyên bố hôn sự, không có yến tiệc, cô ta giận mãi, khó có được hôm nay cô ta hẹn Châu Nhi tới đây, còn Âu Dương Lãnh không từ chối! Cô ta muốn nhìn con tiện nhân Vu Thiện kia, tiện thể xem Âu Dương Lãnh có để ý tới Vu Thiện hay không!
Châu Nhi ngồi trên ghế sofa bên kia, đố kỵ nhìn hai người dây dưa trước mặt, hận không được người phụ nữ kia là mình, Mỹ Nhi này to gan thật, lại dám dụ dỗ Lãnh? Đuôi mắt nhìn thấy Vu Thiện ở cầu thang, lập tức nở nụ cười ác ý.
“Đây không phải là cô Vu ư? Sao không xuống đây?” Giọng nói có chút hả hê, nhìn thoáng qua hai người dây dưa ở cùng một chỗ kia, Châu Nhi ác độc cong khóe miệng, để tôi xem kết quả của các người nào.
Âu Dương Lãnh ngớ người vội vàng đẩy Mỹ Nhi ra, nhất thời lại cảm thấy không ổn nên kéo Mỹ Nhi trở lại, tròng mắt âm thầm để ý tới phản ứng của Vu Thiện. Còn Mỹ Nhi bị đẩy ra vốn tâm tình chán nản, trong nháy mắt được Âu Dương Lãnh kéo lại khiến mặt mày hớn hở, còn Châu Nhi thì mặt đen thui, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Mợ chủ, mợ đói không? Thím Lan đi chuẩn bị bữa tối.” Thím Lan vội tìm việc rời đi, trước khi đi gửi cho Vu Thiện một ánh mắt, muốn cô cẩn thận một chút. Vu Thiện không để ý đến bà, chậm rãi đi xuống, nhàn nhạt quét tầm nhìn qua mấy người có tâm tư khác nhau, đi tới bên kia ghế sofa ngồi xuống. Từ lúc nãy tới giờ không nhìn Âu Dương Lãnh một lần nào, vẻ mặt hờ hững, ở trước mặt những người này cô phải bảo vệ mình cho tốt, không thể để người khác nhìn ra bản thân mình sống không tốt chút nào!
Sắc mặt cô rất tái, không phải mình ra tay hơi tàn nhẫn đấy chứ? Nhưng thấy vẻ mặt như vậy của cô, Âu Dương Lãnh nhất thời cứng nhắc dời tầm nhìn sang chỗ khác, hiện giờ cô bày ra bộ dạng như thế này cho ai xem?
Mặt Âu Dương Lãnh tối xuống, bị thái độ lạnh như băng của Vu Thiện kích thích, vốn cho rằng cô thấy mình ôm người phụ nữ thì cô sẽ phẫn nộ tiến lên kéo người phụ nữ trong ngực anh ra, nhưng sự thật ngoài dự đoán của anh, cô thế mà giống như tượng gỗ, hờ hững với mình?
Khi bóng dáng Âu Dương Lãnh biến mất khỏi phòng tắm Vu Thiện dần lấy lại nhịp thở, nhưng cô vẫn chưa thoát khỏi sự tuyệt vọng cùng cực mới vừa trải qua, cô ngơ ngác đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của người phụ nữ trong gương, đây là cô ư?
Thân thể vẫn còn nhỏ nước, cô trở lại bồn tắm lần nữa, nước vẫn còn nóng nhưng không làm cả người cô ấm lên được. Cô rũ mí mắt lặng lẽ kỳ cọ sạch cơ thể, khi nhìn thấy dấu vết đêm qua để lại trên người mình, đột nhiên giống như phát điên, lấy bàn chải ra không để ý mình sẽ bị thương, cứ thế chà liên tục, giống như trên người có thứ gì đó ghê tởm lắm, hung hăng chà xát, cho dù chảy máu cũng không ngừng tay!
Rất nhanh nước trong bồn tắm biến thành màu đỏ, cảm giác mình không còn sức để chà nữa Vu Thiện mới dừng tay, thấy da thịt trên người mình bị chà rách da chảy máu đột nhiên cô tỉnh táo lại, trong lòng hoảng hốt, mình đang làm gì vậy? Tại sao có thể làm mình bị thương!
Cô vội vàng đứng dậy xả hết nước trong bồn tắm, cô không hiểu tại sao lại tự ra tay với bản thân mình, bây giờ cô nghĩ lại thì cảm thấy sợ hãi, chờ nước chảy hết cô mới trở lại phòng, Âu Dương Lãnh không ở đây làm cô thở phào, cô rất sợ Âu Dương Lãnh vẫn còn trong phòng.
Tìm quần áo có thể che hết vết thương trên người, Vu Thiện đi tới trước gương thử đồ, nhìn sắc mặt tái nhợt của mình, nhớ tới lúc nãy Âu Dương Lãnh bảo mình mười phút nữa xuống lầu, mặc dù không biết ý tứ của Âu Dương Lãnh, nhưng cô biết nghe theo anh ta sẽ tốt hơn.
Cô tự trang điểm nhẹ cho mình, ít nhất để người ta thoáng nhìn qua thấy mình có chút tinh thần, sau đó từ từ đi xuống lại thấy một màn chói mắt ngay trước cầu thang, Âu Dương Lãnh ngồi trên một người phụ nữ quyến rũ, hai người dây dưa ở cùng một chỗ.
Thím Lan lúng túng đứng bên cạnh, cậu chủ như thế này là làm sao? Tại sao lại mang người phụ nữ này về? Người phụ nữ này trước kia đã tới đây tên là Mỹ Nhi, cô ta cố gắng trêu chọc Âu Dương Lãnh, vốn trước kia muốn tham gia tiệc rượu nhà họ Âu Dương, đã nghĩ xong kế hoạch dụ dỗ Âu Dương Lãnh. Nhưng vì Âu Dương Lãnh tuyên bố hôn sự, không có yến tiệc, cô ta giận mãi, khó có được hôm nay cô ta hẹn Châu Nhi tới đây, còn Âu Dương Lãnh không từ chối! Cô ta muốn nhìn con tiện nhân Vu Thiện kia, tiện thể xem Âu Dương Lãnh có để ý tới Vu Thiện hay không!
Châu Nhi ngồi trên ghế sofa bên kia, đố kỵ nhìn hai người dây dưa trước mặt, hận không được người phụ nữ kia là mình, Mỹ Nhi này to gan thật, lại dám dụ dỗ Lãnh? Đuôi mắt nhìn thấy Vu Thiện ở cầu thang, lập tức nở nụ cười ác ý.
“Đây không phải là cô Vu ư? Sao không xuống đây?” Giọng nói có chút hả hê, nhìn thoáng qua hai người dây dưa ở cùng một chỗ kia, Châu Nhi ác độc cong khóe miệng, để tôi xem kết quả của các người nào.
Âu Dương Lãnh ngớ người vội vàng đẩy Mỹ Nhi ra, nhất thời lại cảm thấy không ổn nên kéo Mỹ Nhi trở lại, tròng mắt âm thầm để ý tới phản ứng của Vu Thiện. Còn Mỹ Nhi bị đẩy ra vốn tâm tình chán nản, trong nháy mắt được Âu Dương Lãnh kéo lại khiến mặt mày hớn hở, còn Châu Nhi thì mặt đen thui, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Mợ chủ, mợ đói không? Thím Lan đi chuẩn bị bữa tối.” Thím Lan vội tìm việc rời đi, trước khi đi gửi cho Vu Thiện một ánh mắt, muốn cô cẩn thận một chút. Vu Thiện không để ý đến bà, chậm rãi đi xuống, nhàn nhạt quét tầm nhìn qua mấy người có tâm tư khác nhau, đi tới bên kia ghế sofa ngồi xuống. Từ lúc nãy tới giờ không nhìn Âu Dương Lãnh một lần nào, vẻ mặt hờ hững, ở trước mặt những người này cô phải bảo vệ mình cho tốt, không thể để người khác nhìn ra bản thân mình sống không tốt chút nào!
Sắc mặt cô rất tái, không phải mình ra tay hơi tàn nhẫn đấy chứ? Nhưng thấy vẻ mặt như vậy của cô, Âu Dương Lãnh nhất thời cứng nhắc dời tầm nhìn sang chỗ khác, hiện giờ cô bày ra bộ dạng như thế này cho ai xem?
Mặt Âu Dương Lãnh tối xuống, bị thái độ lạnh như băng của Vu Thiện kích thích, vốn cho rằng cô thấy mình ôm người phụ nữ thì cô sẽ phẫn nộ tiến lên kéo người phụ nữ trong ngực anh ra, nhưng sự thật ngoài dự đoán của anh, cô thế mà giống như tượng gỗ, hờ hững với mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.