Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 43: BỮA TỐI QUÁI LẠ
Vũ Cô Nương
04/05/2016
Một ngày rực rỡ, sáng sớm Lạc Mật Mật rời giường, liền vào phòng sách lục lọi một trận.
Hôm nay, cô muốn đi làm chuyện lớn.
Tìm thật lâu, rốt cuộc cũng tìm được thẻ xanh* cùng hộ chiếu của cô và Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật quyết định cho dù Lạc Thiểu Trạch có thừa nhận hay không, có chấp nhận hay không, hôm nay cô muốn thoát khỏi quan hệ ruột thịt với anh.
Nếu không, làm thế nào để công khai yêu đương với anh ấy đây.
Hai mươi tuổi, đúng là tuổi hoa, lại vào giai đoạn nổi loạn, Lạc Mật Mật muốn làm theo con tim mình mách bảo, muốn gì làm nấy.
Thu thập qua loa một chút, Lạc Mật Mật quyết định lên đường, cùng lúc này điện thoại di động vang lên.
"Vâng?" Là điện thoại của Lạc Thiểu Trạch.
"Em có bận rộn gì không? Hôm nay có lớp học không?"
"Không có, bánh nướng áp chảo anh cũng biết gọi điện thoại cho em à." Lạc Mật Mật cười khúc khích, ngẩng đầu hướng không trung liếc mắt một cái.
"Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
"Được, em làm cho anh vài món ăn nhé?"
"Không cần, chúng ta ra ngoài ăn. Rất lâu không có đi ăn nhà hàng với em rồi."
Lạc Mật Mật cảm giác không thể giải thích được, Lạc Thiểu Trạch rất ít khi chủ động như vậy. Loại ân cần này hình như có chút vấn đề.
"Được rồi, vừa đúng lúc hôm nay em có chút chuyện, buổi tối gặp lại."
Ra cửa, Lạc Mật Mật chạy thẳng một mạch tới cục dân chính, nhưng mà có nhiều chuyện thật không đơn giản như cô nghĩ, vì cô là công dân Mỹ nên ở đó không thể xử lý được.
Huống chi, thoát khỏi quan hệ ruột thịt không có đơn giản như vậy.
Ủ rũ cúi đầu, Lạc Mật Mật ra khỏi cục dân chính, mặt tràn đầy thất vọng, biết chuyện như thế này, lúc đầu ở Mỹ cô nên giải quyết sớm cho xong, để khỏi phải như bây giờ như con ruồi không đầu khắp nơi bay loạn.
Lạc Mật Mật vô công rỗi nghề đi dạo một ngày, rốt cuộc chờ đến điện thoại của Lạc Thiểu Trạch, liền chạy thật nhanh đến sảnh quán ăn Trung Quốc.
Nhìn giày tây của Lạc Thiểu Trạch đang ngồi ở đối diện, trong lòng Lạc Mật Mật rất cao hứng, giống như kiểu hẹn hò mà Lạc Mật Mật đã mong đợi từ lâu, vậy mà bây giờ mới thực hiện được, Lạc Mật Mật không dám tin tưởng là sự thật.
Chọn món, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng cầm ly rượu, cúi đầu không nói.
Lạc Mật Mật cảm thấy có cái gì không đúng, bọn họ chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh không nói một lời hay lúng túng như hôm nay.
Nhìn đôi mắt đen của Lạc Thiểu Trạch dưới ánh đèn dần dần mất đi rực rỡ, Lạc Mật Mật có chút không duy trì nổi, "Bánh nướng áp chảo, tại sao hôm nay lại chủ động tìm em vậy? Có phải có lời gì muốn nói hay không?"
Lạc Thiểu Trạch từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt yên tĩnh mà phức tạp, bờ môi khêu gợi bỗng nhúc nhích rồi lại ngưng.
"Không có việc gì, em biết anh nhất định là có chuyện mới dẫn em ra ngoài ăn cơm, anh nói đi." Lạc Mật Mật bỉu môi, cầm chiếc đũa lên gắp rau cải bỏ vào miệng.
Lạc Thiểu Trạch nhìn điệu bộ của Lạc Mật Mật, không khỏi cười cười, đưa tay sờ cái đầu đang hạ thấp xuống của Lạc Mật Mật, cưng chìu nói, "Anh trai muốn đưa em gái ra ngoài ăn cơm, em cảm thấy có nhiều chuyện vậy à?"
"Nói cho anh biết, chúng ta không phải là anh em ruột, đừng có mà anh trai với em gái." Lạc Mật Mật liếc một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Món ăn thơm phức đưa trong miệng thuần thục liền nuốt xuống, Lạc Mật Mật căn bản không biết mình ăn cái gì, trong lòng có khí ngăn ở ngực, tâm linh bình tĩnh, để cho cô lọt vào khủng hoảng vô tận.
Cô suy nghĩ hết sức, nghĩ ra rất nhiều biện pháp đáp lại, nhưng mà lúc này, bị tâm trạng hốt hoảng bao phủ tất cả.
"Mật Mật, anh có chuyện muốn nói với em."
"Chậm..."
Thẻ xanh (hay còn gọi là Green card hoặc United States Permanent Resident Card) đây là loại thẻ do chính phủ Hoa Kỳ cấp cho người nước ngoài thường trú lâu dài tại Mỹ (từ 1 năm trở lên). Tùy thuộc vào từng đối tượng sẽ được cấp các loại thẻ khác nhau bao gồm hai năm, năm năm, mười năm và vĩnh viễn. Sau năm năm, người có thẻ xanh có thể thi quốc tịch để trở thành công dân Mỹ.
Hôm nay, cô muốn đi làm chuyện lớn.
Tìm thật lâu, rốt cuộc cũng tìm được thẻ xanh* cùng hộ chiếu của cô và Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật quyết định cho dù Lạc Thiểu Trạch có thừa nhận hay không, có chấp nhận hay không, hôm nay cô muốn thoát khỏi quan hệ ruột thịt với anh.
Nếu không, làm thế nào để công khai yêu đương với anh ấy đây.
Hai mươi tuổi, đúng là tuổi hoa, lại vào giai đoạn nổi loạn, Lạc Mật Mật muốn làm theo con tim mình mách bảo, muốn gì làm nấy.
Thu thập qua loa một chút, Lạc Mật Mật quyết định lên đường, cùng lúc này điện thoại di động vang lên.
"Vâng?" Là điện thoại của Lạc Thiểu Trạch.
"Em có bận rộn gì không? Hôm nay có lớp học không?"
"Không có, bánh nướng áp chảo anh cũng biết gọi điện thoại cho em à." Lạc Mật Mật cười khúc khích, ngẩng đầu hướng không trung liếc mắt một cái.
"Buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
"Được, em làm cho anh vài món ăn nhé?"
"Không cần, chúng ta ra ngoài ăn. Rất lâu không có đi ăn nhà hàng với em rồi."
Lạc Mật Mật cảm giác không thể giải thích được, Lạc Thiểu Trạch rất ít khi chủ động như vậy. Loại ân cần này hình như có chút vấn đề.
"Được rồi, vừa đúng lúc hôm nay em có chút chuyện, buổi tối gặp lại."
Ra cửa, Lạc Mật Mật chạy thẳng một mạch tới cục dân chính, nhưng mà có nhiều chuyện thật không đơn giản như cô nghĩ, vì cô là công dân Mỹ nên ở đó không thể xử lý được.
Huống chi, thoát khỏi quan hệ ruột thịt không có đơn giản như vậy.
Ủ rũ cúi đầu, Lạc Mật Mật ra khỏi cục dân chính, mặt tràn đầy thất vọng, biết chuyện như thế này, lúc đầu ở Mỹ cô nên giải quyết sớm cho xong, để khỏi phải như bây giờ như con ruồi không đầu khắp nơi bay loạn.
Lạc Mật Mật vô công rỗi nghề đi dạo một ngày, rốt cuộc chờ đến điện thoại của Lạc Thiểu Trạch, liền chạy thật nhanh đến sảnh quán ăn Trung Quốc.
Nhìn giày tây của Lạc Thiểu Trạch đang ngồi ở đối diện, trong lòng Lạc Mật Mật rất cao hứng, giống như kiểu hẹn hò mà Lạc Mật Mật đã mong đợi từ lâu, vậy mà bây giờ mới thực hiện được, Lạc Mật Mật không dám tin tưởng là sự thật.
Chọn món, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng cầm ly rượu, cúi đầu không nói.
Lạc Mật Mật cảm thấy có cái gì không đúng, bọn họ chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh không nói một lời hay lúng túng như hôm nay.
Nhìn đôi mắt đen của Lạc Thiểu Trạch dưới ánh đèn dần dần mất đi rực rỡ, Lạc Mật Mật có chút không duy trì nổi, "Bánh nướng áp chảo, tại sao hôm nay lại chủ động tìm em vậy? Có phải có lời gì muốn nói hay không?"
Lạc Thiểu Trạch từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt yên tĩnh mà phức tạp, bờ môi khêu gợi bỗng nhúc nhích rồi lại ngưng.
"Không có việc gì, em biết anh nhất định là có chuyện mới dẫn em ra ngoài ăn cơm, anh nói đi." Lạc Mật Mật bỉu môi, cầm chiếc đũa lên gắp rau cải bỏ vào miệng.
Lạc Thiểu Trạch nhìn điệu bộ của Lạc Mật Mật, không khỏi cười cười, đưa tay sờ cái đầu đang hạ thấp xuống của Lạc Mật Mật, cưng chìu nói, "Anh trai muốn đưa em gái ra ngoài ăn cơm, em cảm thấy có nhiều chuyện vậy à?"
"Nói cho anh biết, chúng ta không phải là anh em ruột, đừng có mà anh trai với em gái." Lạc Mật Mật liếc một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Món ăn thơm phức đưa trong miệng thuần thục liền nuốt xuống, Lạc Mật Mật căn bản không biết mình ăn cái gì, trong lòng có khí ngăn ở ngực, tâm linh bình tĩnh, để cho cô lọt vào khủng hoảng vô tận.
Cô suy nghĩ hết sức, nghĩ ra rất nhiều biện pháp đáp lại, nhưng mà lúc này, bị tâm trạng hốt hoảng bao phủ tất cả.
"Mật Mật, anh có chuyện muốn nói với em."
"Chậm..."
Thẻ xanh (hay còn gọi là Green card hoặc United States Permanent Resident Card) đây là loại thẻ do chính phủ Hoa Kỳ cấp cho người nước ngoài thường trú lâu dài tại Mỹ (từ 1 năm trở lên). Tùy thuộc vào từng đối tượng sẽ được cấp các loại thẻ khác nhau bao gồm hai năm, năm năm, mười năm và vĩnh viễn. Sau năm năm, người có thẻ xanh có thể thi quốc tịch để trở thành công dân Mỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.