Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 24: Bức ảnh không còn nữa
Vũ Cô Nương
16/03/2016
“Fu*k, có gia thế đúng là lợi hại! Cảm ơn bánh nướng áp chảo, nếu không xảy ra chuyện này em cũng không biết là ngay cả internet mà anh cũng nhúng tay vô được!” Lạc Mật Mật vỗ tay khen ngợi, vui vẻ rửa mặt sau đó đi xuống
dưới lầu.
Dưới đây không có ai. Lạc Mật Mật biết mình dậy sớm, nhưng mà cố ý đi xuống muộn nửa giờ , tại sao vẫn không thấy Lạc Thiểu Trạch?
Hay là anh ta ngủ quên? Lạc Mật Mật nhấc chân muốn đi xem một chút, nhưng chợt nhớ tới gương mặt đen thui của Lạc Thiểu Trạch tối hôm qua, Lạc Mật Mật vẫn không nhịn được rụt trở về.
Rốt cuộc có cơ hội không chạm mặt nhau, mình không vội vàng tránh đi, chẳng lẽ còn đợi anh ta trở lại bắt mình “Nói xin lỗi” sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Mật Mật cầm sách giáo khoa lên chạy ra khỏi cửa.
--- ------ ------ ------.
Đến trường với tâm trạng như thế này so với đi chết còn nặng nề hơn!
Lạc Mật Mật chầm rì rì đi vào cổng trường, nhìn thấy đám bạn cùng lớp vừa cười vừa nói mà không khỏi hâm mộ.
Các người thật là hạnh phúc, có thể chọn ở trường mình thích, học chuyên ngành mình thích, còn tôi đây, cho dù trong nhà có tài sản Bạc Vạn, nhưng bản thân vẫn không thể làm chuyện mình muốn, đúng là một bi kịch
Bỗng nhiên, một hồi ánh sáng thoáng qua. Lạc Mật Mật không khỏi rùng mình, sững sờ tại chỗ .
Mới vừa rồi là cái gì? Tia chớp sao ? Chẳng lẽ có người đang chụp ảnh mình?
Lạc Mật Mật không dám quay đầu lại, sợ động tác quá lớn của mình sẽ bứt dây động rừng, vì vậy tiếp tục từ từ đi tới phía trước.
Lạc Thiểu Trạch sẽ không biến thái như vậy chứ, mình ở trong trường học chỉ gây ra một chút xíu chuyện thôi? Chẳng lẽ còn muốn phái người chụp ảnh, giám thị mình hay sao? Xem tôi về nhà thu thập anh như thế nào!
Thường thường tình huống như vậy xuất hiện phản ứng đầu tiên của Lạc Mật Mật là nghĩ Lạc Thiểu Trạch đang giở trò quỷ.
Bởi vì cô tự cho là mình ở trường học chưa từng có quan hệ tình cảm với người nào, cũng không có hành động gì thái quá làm người ta đặc biệt chú ý, như vậy chỉ có thể khẳng định là chủ ý của Lạc Thiểu Trạch.
Nhóc con, đúng là rừng lớn thì chim nào cũng có, dám xúc phạm bổn cô nương, cẩn thận tôi bắt được, thế nào cũng làm cho anh thất điên bát đảo.
Lạc Mật Mật cất bước đi vào phòng học, mặt không chút thay đổi ngồi xuống ghế.
Đập vào mắt là một cái gói bằng giấy để ngay trên bàn, Lạc Mật Mật từ từ ngồi thẳng lên, nhẹ nhàng cầm cái gói giấy.
Đây là cái gì? Sờ vào mềm mềm , ở giữa hơi cứng cứng, chắc chắn không phải là bữa ăn sáng hoặc sách vở, cũng không phải quần áo linh tinh, vậy là cái gì?
Lạc Mật Mật nhìn kỹ bên ngoài một chút, phía trên viết rõ ràng bốn chữ to " gửi Lạc Mật Mật", điều này làm cho cô thật có chút không hiểu.
Lạc Mật Mật thành thạo nhanh nhẹn đem cái gói xé ra sạch sẽ, một xấp hình dày cọc rơi xuống bàn.
Những bức ảnh đó, không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy được nhân vật chính là Lạc Mật Mật
Tất cả những hành động của Lạc Mật Mật đi tới trường học đều được chụp lại, mỗi nụ cười đều rất rõ nét, chứng tỏ tay nghề chụp rất thành thạo, chắc chắn người chụp đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Chẳng lẽ là có người thầm mến Lạc Mật Mật?
Lạc Mật Mật vội vàng liếc nhìn cái gói, nhưng là trừ hình ra cái gì cũng không có, điều này làm cho lòng Lạc Mật Mật buồn chán cực kỳ.
"Thích người ta thì nói, anh không nói làm sao em biết? Gửi em xem những tấm hình này là không cho em cơ hội từ chối anh đúng không, thật là hẹp hòi!”
Lạc Mật Mật cười híp mắt quan sát từng tấm hình, trên mặt không khỏi giương lên nụ cười hạnh phúc.
Điện thoại vang lên.
"Mật Mật, buổi trưa anh tới đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."
Dưới đây không có ai. Lạc Mật Mật biết mình dậy sớm, nhưng mà cố ý đi xuống muộn nửa giờ , tại sao vẫn không thấy Lạc Thiểu Trạch?
Hay là anh ta ngủ quên? Lạc Mật Mật nhấc chân muốn đi xem một chút, nhưng chợt nhớ tới gương mặt đen thui của Lạc Thiểu Trạch tối hôm qua, Lạc Mật Mật vẫn không nhịn được rụt trở về.
Rốt cuộc có cơ hội không chạm mặt nhau, mình không vội vàng tránh đi, chẳng lẽ còn đợi anh ta trở lại bắt mình “Nói xin lỗi” sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Mật Mật cầm sách giáo khoa lên chạy ra khỏi cửa.
--- ------ ------ ------.
Đến trường với tâm trạng như thế này so với đi chết còn nặng nề hơn!
Lạc Mật Mật chầm rì rì đi vào cổng trường, nhìn thấy đám bạn cùng lớp vừa cười vừa nói mà không khỏi hâm mộ.
Các người thật là hạnh phúc, có thể chọn ở trường mình thích, học chuyên ngành mình thích, còn tôi đây, cho dù trong nhà có tài sản Bạc Vạn, nhưng bản thân vẫn không thể làm chuyện mình muốn, đúng là một bi kịch
Bỗng nhiên, một hồi ánh sáng thoáng qua. Lạc Mật Mật không khỏi rùng mình, sững sờ tại chỗ .
Mới vừa rồi là cái gì? Tia chớp sao ? Chẳng lẽ có người đang chụp ảnh mình?
Lạc Mật Mật không dám quay đầu lại, sợ động tác quá lớn của mình sẽ bứt dây động rừng, vì vậy tiếp tục từ từ đi tới phía trước.
Lạc Thiểu Trạch sẽ không biến thái như vậy chứ, mình ở trong trường học chỉ gây ra một chút xíu chuyện thôi? Chẳng lẽ còn muốn phái người chụp ảnh, giám thị mình hay sao? Xem tôi về nhà thu thập anh như thế nào!
Thường thường tình huống như vậy xuất hiện phản ứng đầu tiên của Lạc Mật Mật là nghĩ Lạc Thiểu Trạch đang giở trò quỷ.
Bởi vì cô tự cho là mình ở trường học chưa từng có quan hệ tình cảm với người nào, cũng không có hành động gì thái quá làm người ta đặc biệt chú ý, như vậy chỉ có thể khẳng định là chủ ý của Lạc Thiểu Trạch.
Nhóc con, đúng là rừng lớn thì chim nào cũng có, dám xúc phạm bổn cô nương, cẩn thận tôi bắt được, thế nào cũng làm cho anh thất điên bát đảo.
Lạc Mật Mật cất bước đi vào phòng học, mặt không chút thay đổi ngồi xuống ghế.
Đập vào mắt là một cái gói bằng giấy để ngay trên bàn, Lạc Mật Mật từ từ ngồi thẳng lên, nhẹ nhàng cầm cái gói giấy.
Đây là cái gì? Sờ vào mềm mềm , ở giữa hơi cứng cứng, chắc chắn không phải là bữa ăn sáng hoặc sách vở, cũng không phải quần áo linh tinh, vậy là cái gì?
Lạc Mật Mật nhìn kỹ bên ngoài một chút, phía trên viết rõ ràng bốn chữ to " gửi Lạc Mật Mật", điều này làm cho cô thật có chút không hiểu.
Lạc Mật Mật thành thạo nhanh nhẹn đem cái gói xé ra sạch sẽ, một xấp hình dày cọc rơi xuống bàn.
Những bức ảnh đó, không cần nhìn kỹ cũng có thể thấy được nhân vật chính là Lạc Mật Mật
Tất cả những hành động của Lạc Mật Mật đi tới trường học đều được chụp lại, mỗi nụ cười đều rất rõ nét, chứng tỏ tay nghề chụp rất thành thạo, chắc chắn người chụp đã bỏ ra không ít tâm huyết.
Chẳng lẽ là có người thầm mến Lạc Mật Mật?
Lạc Mật Mật vội vàng liếc nhìn cái gói, nhưng là trừ hình ra cái gì cũng không có, điều này làm cho lòng Lạc Mật Mật buồn chán cực kỳ.
"Thích người ta thì nói, anh không nói làm sao em biết? Gửi em xem những tấm hình này là không cho em cơ hội từ chối anh đúng không, thật là hẹp hòi!”
Lạc Mật Mật cười híp mắt quan sát từng tấm hình, trên mặt không khỏi giương lên nụ cười hạnh phúc.
Điện thoại vang lên.
"Mật Mật, buổi trưa anh tới đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.