Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 78: CẬU THẬT LÀ BÁT QUÁI!
Vũ Cô Nương
06/05/2016
Lạc Mật Mật hoạt bát đi ra cửa, dùng sức kéo cánh cửa, "phịch" tiếng hai người ngã nhào.
Thì ra Mạc Triết Hiên và Tô Trạch vẫn núp sau cửa nghe lén, bọn họ sợ Lạc Thiểu Trạch và Lạc Mật Mật đánh nhau cho nên vẫn lo lắng.
"Các anh... Làm sao có thể?" Lạc Mật Mật kinh ngạc, giơ đầu ngón tay lên chỉ thẳng vào hai người đứng trước mặt.
Mạc Triết Hiên đỡ gọng kiếng, ngượng ngùng tựa vào Tô Trạch bên cạnh, một chữ cũng không nói, ngược lại Tô Trạch lại nhanh mồm nhanh mép, đứng thẳng gót chân liền lập tức lớn tiếng nói ra.
"Chúng tôi nghĩ có thể các người sẽ đánh nhau cho nên rất lo lắng, nghe nói bản lĩnh gây chuyện đánh nhau của Mật Mật rất kinh người... A, đau!"
Tô Trạch nghiêng mặt nhìn một chút sắc mặt biến đổi của Mạc Triết Hiên, đầu ngón chân bị người đạp đau đớn.
"Ha ha, các anh đánh giá tôi quá cao, đối với bên ngoài tôi rất lợi hại, đối với lão đại các anh, tôi chỉ có yêu thương che chở. Nhưng một khi có người khi dễ chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ." Lạc Mật Mật vừa cười vừa nói, bàn tay vừa mới sơn móng màu đỏ làm động tác giương nanh múa vuốt.
"Nghe nói, Bùi Nhã Phi có thể đạt được kết quả như hôm nay, hai người các anh không thể không có công à..."
Nhìn bàn tay duỗi ra chưởng cùng với dáng vẻ dữ tợn của Lạc Mật Mật, vẻ mặt Tô Trạch vô tội, mở cặp mắt to ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.
"Không có nha, chúng tôi không dám..."
"Mật Mật, em không phải nên đi học sao? Sao vẫn còn ở đây quấy rối." Lạc Thiểu Trạch đứng ở cách đó không xa rốt cuộc không nhìn nổi, rồi chậm rãi quay đầu không một chút biến đổi nhìn tất cả ở trước mắt.
"Ừ. Được rồi, Bye bye!" Lạc Mật Mật hôn gió bay đến trên mặt Lạc Thiểu Trạch, mắt cười híp lại thành hình hai cái mặt trăng, trong chớp mắt biến mất ngoài phòng làm việc.
Tô Trạch và Mạc Triết Hiên mỗi người thở mạnh, may mắn mình không bị ma chưởng của Lạc Mật Mật trừng phạt.
"Lão đại, anh và Mật Mật làm hòa rồi à?" Tô Trạch to gan dò xét hỏi.
Lạc Thiểu Trạch liếc mắt nhìn, mặt không một chút thay đổi, "Ừ."
"Nhưng, em vừa nghe cô ấy nói không có..."
"Cậu thật là ngu ngốc, cậu không biết là con gái thường nói một đằng làm một nẻo sao? Còn đòi theo đuổi Văn Y nhà người ta, chỉ bằng cậu thông minh tầm này, đoán chừng ngày tháng năm nào mới đuổi kịp!" Mạc Triết Hiên hung hăng đánh vào đầu Tô Trạch, cảm thán không thôi, chỉ số thông minh và hiểu biết yêu đương của Tô Trạch quá thấp.
"Nhưng, không có khả năng nha, con gái có thể như vậy sao? Bạn trai của mình cùng một người con gái khác ở chung một chỗ, không hỏi rõ ràng người đàn ông đó rốt cuộc nghĩ cái gì liền tự mình nghĩ thoáng ra, thật không thể tưởng tượng nổi? Không phải nói con gái đều rất thích so đo này nọ sao..."
Tô Trạch nói liên thuyên không ngừng với Mạc Triết Hiên, lại phát hiện sắc mặt dần dần cứng nhắc của Mạc Triết Hiên, hướng về phía mình nháy mắt, khiến Tô Trạch không thể không ngừng nói.
Theo tầm mắt của Mạc Triết Hiên, Tô Trạch cũng xoay đầu nhìn qua một chút, lại sợ hết hồn, thiếu chút nữa sợ vỡ mật. Thì ra lão đại không biết từ lúc nào đứng ở trước mặt hai người, sắc mặt tái xanh, thần sắc nghiêm trọng.
"Á, lão đại, anh hù chết tụi em nha!" Tô Trạch giật mình lùi về phía sau, vuốt ngực làm trạng thái an ủi, "Mới vừa bị Lạc Mật Mật giật mình, hiện tại lại..."
"Cậu thật là bát quái, phần tinh lực này nên dùng trên công việc chẳng phải tốt hơn sao. Có phải nhiệm vụ đã hoàn thành? Còn không mau làm việc!"
Thì ra Mạc Triết Hiên và Tô Trạch vẫn núp sau cửa nghe lén, bọn họ sợ Lạc Thiểu Trạch và Lạc Mật Mật đánh nhau cho nên vẫn lo lắng.
"Các anh... Làm sao có thể?" Lạc Mật Mật kinh ngạc, giơ đầu ngón tay lên chỉ thẳng vào hai người đứng trước mặt.
Mạc Triết Hiên đỡ gọng kiếng, ngượng ngùng tựa vào Tô Trạch bên cạnh, một chữ cũng không nói, ngược lại Tô Trạch lại nhanh mồm nhanh mép, đứng thẳng gót chân liền lập tức lớn tiếng nói ra.
"Chúng tôi nghĩ có thể các người sẽ đánh nhau cho nên rất lo lắng, nghe nói bản lĩnh gây chuyện đánh nhau của Mật Mật rất kinh người... A, đau!"
Tô Trạch nghiêng mặt nhìn một chút sắc mặt biến đổi của Mạc Triết Hiên, đầu ngón chân bị người đạp đau đớn.
"Ha ha, các anh đánh giá tôi quá cao, đối với bên ngoài tôi rất lợi hại, đối với lão đại các anh, tôi chỉ có yêu thương che chở. Nhưng một khi có người khi dễ chúng tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ." Lạc Mật Mật vừa cười vừa nói, bàn tay vừa mới sơn móng màu đỏ làm động tác giương nanh múa vuốt.
"Nghe nói, Bùi Nhã Phi có thể đạt được kết quả như hôm nay, hai người các anh không thể không có công à..."
Nhìn bàn tay duỗi ra chưởng cùng với dáng vẻ dữ tợn của Lạc Mật Mật, vẻ mặt Tô Trạch vô tội, mở cặp mắt to ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Lạc Mật Mật.
"Không có nha, chúng tôi không dám..."
"Mật Mật, em không phải nên đi học sao? Sao vẫn còn ở đây quấy rối." Lạc Thiểu Trạch đứng ở cách đó không xa rốt cuộc không nhìn nổi, rồi chậm rãi quay đầu không một chút biến đổi nhìn tất cả ở trước mắt.
"Ừ. Được rồi, Bye bye!" Lạc Mật Mật hôn gió bay đến trên mặt Lạc Thiểu Trạch, mắt cười híp lại thành hình hai cái mặt trăng, trong chớp mắt biến mất ngoài phòng làm việc.
Tô Trạch và Mạc Triết Hiên mỗi người thở mạnh, may mắn mình không bị ma chưởng của Lạc Mật Mật trừng phạt.
"Lão đại, anh và Mật Mật làm hòa rồi à?" Tô Trạch to gan dò xét hỏi.
Lạc Thiểu Trạch liếc mắt nhìn, mặt không một chút thay đổi, "Ừ."
"Nhưng, em vừa nghe cô ấy nói không có..."
"Cậu thật là ngu ngốc, cậu không biết là con gái thường nói một đằng làm một nẻo sao? Còn đòi theo đuổi Văn Y nhà người ta, chỉ bằng cậu thông minh tầm này, đoán chừng ngày tháng năm nào mới đuổi kịp!" Mạc Triết Hiên hung hăng đánh vào đầu Tô Trạch, cảm thán không thôi, chỉ số thông minh và hiểu biết yêu đương của Tô Trạch quá thấp.
"Nhưng, không có khả năng nha, con gái có thể như vậy sao? Bạn trai của mình cùng một người con gái khác ở chung một chỗ, không hỏi rõ ràng người đàn ông đó rốt cuộc nghĩ cái gì liền tự mình nghĩ thoáng ra, thật không thể tưởng tượng nổi? Không phải nói con gái đều rất thích so đo này nọ sao..."
Tô Trạch nói liên thuyên không ngừng với Mạc Triết Hiên, lại phát hiện sắc mặt dần dần cứng nhắc của Mạc Triết Hiên, hướng về phía mình nháy mắt, khiến Tô Trạch không thể không ngừng nói.
Theo tầm mắt của Mạc Triết Hiên, Tô Trạch cũng xoay đầu nhìn qua một chút, lại sợ hết hồn, thiếu chút nữa sợ vỡ mật. Thì ra lão đại không biết từ lúc nào đứng ở trước mặt hai người, sắc mặt tái xanh, thần sắc nghiêm trọng.
"Á, lão đại, anh hù chết tụi em nha!" Tô Trạch giật mình lùi về phía sau, vuốt ngực làm trạng thái an ủi, "Mới vừa bị Lạc Mật Mật giật mình, hiện tại lại..."
"Cậu thật là bát quái, phần tinh lực này nên dùng trên công việc chẳng phải tốt hơn sao. Có phải nhiệm vụ đã hoàn thành? Còn không mau làm việc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.