Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 114: Chẳng lẽ đây là giấc mộng?
Vũ Cô Nương
07/05/2016
Tô Trạch và Văn Y mở trói cho Tề Nguyên Kiệt, đưa hắn về nhà. Mà Lạc Thiểu Trạch mang Lạc Mật Mật đang ngủ mê man trở về biệt thự nhà họ Lạc.
Xe dừng lại tại biệt thự màu trắng vào khoảng rạng sáng năm giờ, cứ như vậy một cuộc ồn áo nháo loạn vượt qua cả một buổi tối, Lạc Thiểu Trạch suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ.
Anh chậm rãi mở cửa xe, Lạc Mật Mật vẫn ngủ ngọt ngào, dáng vẻ cực kỳ giống trẻ nít ngủ say không buồn không lo, tốt đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy.
Lạc Thiểu Trạch hy vọng để cho cô ngủ như vậy, ít nhất là trong mộng cô sẽ vui vẻ, ít nhất bây giở trong đầu cô không cần quan tâm xem bọn họ sẽ làm gì để vượt qua tất cả các chướng ngại và ngăn cách, muốn đạt được kết quả gì, chỉ cần thần giấc mơ nguyện ý, không cần phải để ý số mạng an bài.
Nhẹ nhàng mỉm cười giống như khuôn mặt mơ màng sương mù không màng danh lợi, bóng dáng thẳng tắp tựa như một gốc cây đại thụ thanh tú đứng lặng lẽ ở bên cạnh Lạc Mật Mật. Lạc Thiểu Trạch hy vọng vẫn cứ như vậy nhìn cô, nhìn xuống, cả đời...
Nhưng chuyện tình không như nguyện, Lạc Mật Mật từ từ mở hai mắt ra, ánh sáng bình minh sáng nhạt không lịch sự xông vào mắt của cô, đánh thức cô dậy.
Lạc Mật Mật xoa ánh mắt mông lung của mình, "Ai, đây là đâu? Mệt quá!"
Chống thân thể chuẩn bị đứng dậy, lúc này một bàn tay to duỗi tới, dùng sức kéo lại. Lạc Mật Mật định thần nhìn lại, ở trong lòng cái con nai tơ kia trong nháy mắt thức tỉnh.
Bánh nướng áp chảo, là bánh nướng áp chảo, tên đáng chết, làm sao anh biết em nhớ anh! Mới vừa rồi ở trong mộng em còn một mực tìm anh, cư nhiên lúc tỉnh anh lại ở trước mặt em. Chẳng lẽ đây chính là giấc mơ trở thành sự thật sao?
Một dòng nước ấm trong thân thể chạy tới chạy lui, cả người mệt mỏi tựa hồ biến mất toàn bộ, khiến cho cả người Lạc Mật Mật cũng tản ra một cỗ tinh thần nhiệt tình, hai con mắt lại tỏa ra ánh sáng mê người.
"Bánh nướng áp chảo, là anh sao? Làm sao anh hội..." Lạc Mật Mật nhìn lên nhìn xuống đáng giá Lạc Thiểu Trạch một chút, sau đó nhìn lại bản thân, chợt nhớ chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tối hôm qua, mình bị Tề Nguyên Kiệt bắt, Lạc Thiểu Trạch cư nhiên không để ý tới mình, cư nhiên bỏ qua mình rời đi. My god! Chẳng lẽ đây là giấc mộng? Nhưng mà quần áo trên người của cô rất giống ở trong mộng! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Mật Mật, em đã tỉnh. Chúng ta về nhà đi!" Lạc Thiểu Trạch cứ đứng như vậy dịu dàng nhìn Lạc Mật Mật ở nơi nào đó phát điên.
"Bánh nướng áp chảo, anh nói cho em biết, em nhớ tối qua anh không để ý đến em, lần đầu tiên anh bất kể em, có phải thật như vậy hay không?"
Nhìn ánh mắt hung hãn chất vấn của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch nuốt nước miếng, mắt không nhịn được còn tránh né.
"Ừ." Lạc Thiểu Trạch gật đầu.
Lạc Mật Mật lập tức nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt cũng bắt đầu hiện nước mắt, thanh âm nghẹn ngào, "Vậy là sao, em biết ngay đó không phải là mộng, đó là thật. Anh thật sự bất kể em, anh không trông nom em còn ném em cho người xấu , anh tại sao lại có thể hư như vậy, ô ô..."
Lạc Mật Mật giơ nắm đấm dùng sức đánh vào lồng ngực Lạc Thiểu Trạch, khóc ầm lên.
Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cũng không để ý đến chủ nghĩa dũng cảm của đàn ông, nước mắt rơi xuống. Nhìn Lạc Mật Mật đánh mình, uất ức, một tay Lạc Thiểu Trạch ôm lấy thân hình kia vào trong ngực.
"Anh là người xấu, anh là người xấu, anh không trông nom em, anh cư nhiên ném em bất kể, em..." Chui vào trong ngực của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật vẫn không buông tha đánh vào sau lưng của anh, nước mắt đầy mặt thấm ướt quần áo của Lạc Thiểu Trạch , "Anh biết khi em nhìn thấy anh rời đi, em có nhiều khó chịu sao? Anh làm sao có thể để cho em thất vọng, tại sao có thể mặc kệ buông tha em, anh chính là tên khốn kiếp, trộm đi tâm của em còn hành hạ em như vậy..."
Xe dừng lại tại biệt thự màu trắng vào khoảng rạng sáng năm giờ, cứ như vậy một cuộc ồn áo nháo loạn vượt qua cả một buổi tối, Lạc Thiểu Trạch suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ.
Anh chậm rãi mở cửa xe, Lạc Mật Mật vẫn ngủ ngọt ngào, dáng vẻ cực kỳ giống trẻ nít ngủ say không buồn không lo, tốt đẹp như vậy, hạnh phúc như vậy.
Lạc Thiểu Trạch hy vọng để cho cô ngủ như vậy, ít nhất là trong mộng cô sẽ vui vẻ, ít nhất bây giở trong đầu cô không cần quan tâm xem bọn họ sẽ làm gì để vượt qua tất cả các chướng ngại và ngăn cách, muốn đạt được kết quả gì, chỉ cần thần giấc mơ nguyện ý, không cần phải để ý số mạng an bài.
Nhẹ nhàng mỉm cười giống như khuôn mặt mơ màng sương mù không màng danh lợi, bóng dáng thẳng tắp tựa như một gốc cây đại thụ thanh tú đứng lặng lẽ ở bên cạnh Lạc Mật Mật. Lạc Thiểu Trạch hy vọng vẫn cứ như vậy nhìn cô, nhìn xuống, cả đời...
Nhưng chuyện tình không như nguyện, Lạc Mật Mật từ từ mở hai mắt ra, ánh sáng bình minh sáng nhạt không lịch sự xông vào mắt của cô, đánh thức cô dậy.
Lạc Mật Mật xoa ánh mắt mông lung của mình, "Ai, đây là đâu? Mệt quá!"
Chống thân thể chuẩn bị đứng dậy, lúc này một bàn tay to duỗi tới, dùng sức kéo lại. Lạc Mật Mật định thần nhìn lại, ở trong lòng cái con nai tơ kia trong nháy mắt thức tỉnh.
Bánh nướng áp chảo, là bánh nướng áp chảo, tên đáng chết, làm sao anh biết em nhớ anh! Mới vừa rồi ở trong mộng em còn một mực tìm anh, cư nhiên lúc tỉnh anh lại ở trước mặt em. Chẳng lẽ đây chính là giấc mơ trở thành sự thật sao?
Một dòng nước ấm trong thân thể chạy tới chạy lui, cả người mệt mỏi tựa hồ biến mất toàn bộ, khiến cho cả người Lạc Mật Mật cũng tản ra một cỗ tinh thần nhiệt tình, hai con mắt lại tỏa ra ánh sáng mê người.
"Bánh nướng áp chảo, là anh sao? Làm sao anh hội..." Lạc Mật Mật nhìn lên nhìn xuống đáng giá Lạc Thiểu Trạch một chút, sau đó nhìn lại bản thân, chợt nhớ chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Tối hôm qua, mình bị Tề Nguyên Kiệt bắt, Lạc Thiểu Trạch cư nhiên không để ý tới mình, cư nhiên bỏ qua mình rời đi. My god! Chẳng lẽ đây là giấc mộng? Nhưng mà quần áo trên người của cô rất giống ở trong mộng! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Mật Mật, em đã tỉnh. Chúng ta về nhà đi!" Lạc Thiểu Trạch cứ đứng như vậy dịu dàng nhìn Lạc Mật Mật ở nơi nào đó phát điên.
"Bánh nướng áp chảo, anh nói cho em biết, em nhớ tối qua anh không để ý đến em, lần đầu tiên anh bất kể em, có phải thật như vậy hay không?"
Nhìn ánh mắt hung hãn chất vấn của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch nuốt nước miếng, mắt không nhịn được còn tránh né.
"Ừ." Lạc Thiểu Trạch gật đầu.
Lạc Mật Mật lập tức nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt cũng bắt đầu hiện nước mắt, thanh âm nghẹn ngào, "Vậy là sao, em biết ngay đó không phải là mộng, đó là thật. Anh thật sự bất kể em, anh không trông nom em còn ném em cho người xấu , anh tại sao lại có thể hư như vậy, ô ô..."
Lạc Mật Mật giơ nắm đấm dùng sức đánh vào lồng ngực Lạc Thiểu Trạch, khóc ầm lên.
Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cũng không để ý đến chủ nghĩa dũng cảm của đàn ông, nước mắt rơi xuống. Nhìn Lạc Mật Mật đánh mình, uất ức, một tay Lạc Thiểu Trạch ôm lấy thân hình kia vào trong ngực.
"Anh là người xấu, anh là người xấu, anh không trông nom em, anh cư nhiên ném em bất kể, em..." Chui vào trong ngực của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật vẫn không buông tha đánh vào sau lưng của anh, nước mắt đầy mặt thấm ướt quần áo của Lạc Thiểu Trạch , "Anh biết khi em nhìn thấy anh rời đi, em có nhiều khó chịu sao? Anh làm sao có thể để cho em thất vọng, tại sao có thể mặc kệ buông tha em, anh chính là tên khốn kiếp, trộm đi tâm của em còn hành hạ em như vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.