Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 145: Cô không sợ tôi trước làm thịt cô sao?
Vũ Cô Nương
19/06/2016
"Nói cho tôi biết, cô đã làm gì Mật Mật?" Trong lời nói tỉnh táo chứa đầy uy hiếp, giọng nói của Lạc Thiểu Trạch rất có lực.
Bùi Nhã Phi sợ hãi, "Cái người này sao quan tâm cô ta quá vậy? Vậy trước hết anh tìm được em đi!"
Nghe được bên kia sắp cúp điện thoại, Lạc Thiểu Trạch vội vàng bổ sung một câu, "Tôi muốn tìm cô, nhưng đến tột cùng chỗ cũ cô nói là nơi nào? Ở Trung Quốc chúng ta có nơi quen thuộc sao?"
"Đúng vậy, chúng ta không có địa phương quen thuộc, nhưng có một địa phương rất quan trọng với chúng ta không phải sao?"
Điện thoại cúp, Lạc Thiểu Trạch nhìn màn ảnh điện thoại màu sắc rực rỡ, tức giận không chỗ phát tiết, hung hăng ném điện thoại vào trong buồng xe, một tiếng cạch đóng buồng sau xe lại.
Địa phương rất quan trọng. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch đột nhiên cảm giác chỗ này không nhất định lúc họ tại trung quốc đã từng đi qua, có thể liên quan đến cuộc đời của hai người, vậy chắc không phải là. . . . . .
Mở cửa xe, Lạc Thiểu Trạch giống như là lên van cơ khí, khởi động xe hơi nhanh chóng chạy như điên. Anh lao ra dòng xe chạy, tất cả trước mắt tựa hồ vô hình đối với anh, anh chỉ nghĩ tới mục đích kia, dùng hết toàn lực hỏa tốc chạy như điên.
Xe dừng lại ở khu chánh phủ trung tâm thành phố, Lạc Thiểu Trạch từ từ dừng xe, mở cửa xe đi tới cửa.
Cục Dân Chánh, đây từng là nơi Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật say rượu đại náo, khi đó bọn họ điên cuồng như vậy vui mừng như vậy; ở Mĩ, Lạc Thiểu Trạch đã từng cùng Bùi Nhã Phi hẹn đi ghi danh, nhưng Lạc Thiểu Trạch cũng ở địa phương này chờ lâu như vậy, nhưng không có đến. . . . . .
Địa phương này, đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói, là một địa phương vừa bi thương vừa vui mừng.
Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu lẳng lặng nhìn, xem xét tòa nhà ở dưới dư âm ánh trời chiều còn sót lại sợi bóng mũi nhọn, chiếu rọi vào anh không biết tư vị gì.
"Chẳng lẽ là mình đoán sai rồi sao?" Lạc Thiểu Trạch ngắm nhìn bốn phía nhưng không tìm được Bùi Nhã Phi, không khỏi có chút mất mác, "Ây, chẳng lẽ Bùi Nhã Phi sẽ đứng ở chỗ này chờ mình một ngày sao? Mình thật sự là ngu nha. . . . . ."
"Thiểu Trạch, rốt cuộc anh đã tới. . . . . ." Giọng nói quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến, khiến Lạc Thiểu Trạch nhất thời không thể thích ứng, không ngờ quay đầu lại, thì ra là Bùi Nhã Phi.
"Tới là tới, cô nói cho tôi biết nhanh lên, Mật Mật ở nơi nào?" Lạc Thiểu Trạch một phút cũng không rời Lạc Mật Mật.
Nghe thấy tên Lạc Mật Mật, mặt của Bùi Nhã Phi nhất thời tối đi, "Thiểu Trạch, chúng ta tán gẫu chuyện khác. Anh biết không, em ở chỗ này chờ anh một ngày, hết một ngày. . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc, mắt không chớp hạ xuống, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt.
Bùi Nhã Phi cũng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt của hai người vào thời khắc này giao dung, "Anh từng ở nơi này bên Mĩ chờ em, em không có đến, em nợ anh, hiện tại em ở chỗ này đợi anh, cũng là một mực yên lặng chờ anh. Em dùng sức suy nghĩ tâm tình của anh lúc đó, hôm nay tất cả em đều nếm rồi, hiện tại em cũng có thể hiểu cho sự trả giá của anh, em cũng trả giá cao. . . . . ."
"Cô bỏ ra chỉ là thời gian, thời gian một ngày mà thôi, cô làm sao có thể thật sự hiểu hết tâm tình của tôi lúc đó. Còn nói cái gì bỏ ra, ha ha. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ nhìn trời, cười lạnh mấy tiếng.
Nghe lời nói của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch không biết vì sao trong lòng của mình như chứa một tảng đá, không thể gượng khuôn mặt nữa, khó chịu muốn chết.
Bùi Nhã Phi theo sát mấy bước, tiến lên bắt được tay của Lạc Thiểu Trạch, bộ mặt kích động, "Nhưng em còn yêu anh, đây không phải là động lực anh đợi sao? Bây giờ em đã trở về, anh thấy không? Chúng ta đi kết hôn, về sau vĩnh viễn không xa rời nhau."
Đột nhiên có loại ảo giác khiến Lạc Thiểu Trạch giống như trở lại mấy năm trước, anh cứ như vậy lẳng lặng chờ ở nơi đó, khi đó ngóng nhìn Bùi Nhã Phi có thể xuất hiện cỡ nào. . . . . . Nếu như thời gian có thể giao dung, có lẽ Lạc Thiểu Trạch có thể kích động lệ rơi đầy mặt.
Nhưng, đây chẳng qua là lừa mình dối người.
"Cô buông tay!" Lạc Thiểu Trạch tỉnh ngộ lại, cố gắng tránh thoát hai tay của Bùi Nhã Phi, nhưng quăng mấy cái cũng không có thành công, "Có phải cô xuất hiện ảo giác hay không, đã qua chính là đã qua, cô không cần ở nơi này ảo tưởng. Nhanh lên một chút, hoặc là nói cho tôi biết Mật Mật ở nơi nào hoặc là hãy mau thả cô ấy ra!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên chuyển nhiều mây, Bùi Nhã Phi dùng sức vứt bỏ hai tay của Lạc Thiểu Trạch, "Lại là Lạc Mật Mật! Anh vĩnh viễn không thể rời bỏ cô nhóc kia sao? !"
"Đến cùng cô muốn làm cái gì?" Trong ánh mắt nghiêm nghị lộ ra ánh sáng cực hàn, chưa từng có ai dám phát giận trước mặt anh, Lạc Thiểu Trạch rất không vui.
Bùi Nhã Phi cũng không có bị Lạc Thiểu Trạch hù dọa, nếu là đổi lại trước kia, có thể cô đã sớm sợ hết hồn hết vía rồi, nhưng hôm nay cô đã sớm chuẩn bị tâm tư xong, hơn nữa cũng biết mình hôm nay sẽ đánh trận chiến ác liệt.
Từ từ ép sát, Bùi Nhã Phi chậm rãi tiến tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch, dần dần bốn mắt nhìn nhau, "Muốn anh làm cái gì anh phải rõ ràng nhất. Em muốn anh và em kết hôn, em muốn chân chính trở thành Lạc gia thiếu phu nhân."
"Cô điên rồi!" Lạc Thiểu Trạch rống to.
Lối đi bộ dần dần có người bắt đầu chú ý bọn họ, thế nhưng chút ánh mắt xa lạ cũng không d'ql'qd ở trong phạm vi chú ý của bọn họ. Bùi Nhã Phi không buông tha, cứng đơ như cũ cùng Lạc Thiểu Trạch giáp mặt đứng sóng đôi.
"Em không điên, điên là các ngươi. Em chỉ muốn anh và em kết hôn."
"Nhưng, quốc tịch của tôi là ở Mĩ, làm thủ tục rất phiền toái." Đột nhiên giọng điệu Lạc Thiểu Trạch hơi hòa hoãn chút, bởi vì anh còn nhớ rõ mục đích lần này gặp cô ta là tìm được Lạc Mật Mật đang mất tích, "Không bằng, trước tiên chúng ta thả Mật Mật, chuyện của chúng ta từ từ tính. . . . . ."
"Ha ha, anh nghĩ gạt em? Lạc Thiểu Trạch, anh không biết, lúc anh nói dối ánh mắt luôn luôn hoảng hốt. Em không sợ phiền toái, bây giờ chúng ta đi đăng kí, anh có quan hệ, loại chuyện vui này sẽ không khó làm." Bùi Nhã Phi đã tính trước.
Quả thật, nếu so với Lạc Mật Mật Bùi Nhã Phi còn buôn bán lời hơn, nếu như ban đầu Lạc Mật Mật uống say sống chết cũng muốn làm rõ mối quan hệ, đoán chừng hiện tại trở thành vợ chồng với Lạc Thiểu Trạch là Lạc Mật Mật rồi.
Nhìn người phụ nữ trước mắt này, Lạc Thiểu Trạch cảm thấy đơn thuần dùng từ ngữ "Kẻ điên" này căn bản không cách nào hình dung toàn bộ cô ta, trong đầu cô đã không còn là suy nghĩ loài người rồi.
Cứ như vậy, Lạc Thiểu Trạch nhìn Bùi Nhã Phi hồi lâu cũng không có nói chuyện. Trong không khí yên tĩnh tiết lộ sự phức tạp ra quảng trường, khiến cặp tình nhân năm nào hiện giờ tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc .
"Như thế nào? Lạc đại công tử, chút chuyện tình này sẽ không làm khó anh chứ?" Bùi Nhã Phi khinh miệt cười một tiếng.
Lạc Thiểu Trạch lạnh nhạt, "Có phải tôi đồng ý cô, cô sẽ thả Lạc Mật Mật?"
"Dĩ nhiên, nhưng là khi chúng ta đã có chứng cứ với tuyên bố đính hôn ra bên ngoài. Hơn nữa, em muốn, nghi thức đính hôn cùng kết hôn của chúng ta đều phải theo như yêu cầu của em, mỗi lần đều phải oanh oanh liệt liệt, hỉ khí nhẹ nhàng."
Cái từ "Hỉ khí nhẹ nhàng" này, thật là da mặt dày không đến biết trời cao đất rộng, cứ kết hôn như vậy, thế nào có hỉ khí?
"Tốt, tôi đồng ý, nhưng, tôi cũng có yêu cầu." Lạc Thiểu Trạch tỉnh táo khác thường, ánh mắt thâm trầm mà có lực.
Như vậy cũng khiến trong lòng Bùi Nhã Phi cả kinh, "Anh nói đi!"
"Tôi muốn thấy Lạc Mật Mật trước, tôi muốn biết bây giờ cô ấy có an toàn không, hơn nữa, tôi muốn cô bảo đảm, từ nay về sau cô không được làm ra bất kỳ chuyện bất lợi gì đối với Lạc Mật Mật nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi!"
Từ trong miệng Lạc Thiểu Trạch nghe được cái từ để cho mình "Chết" này, trong lòng Bùi Nhã Phi vẫn khổ sở không dứt, cô nuốt giọng điệu thật sâu, dụng hết toàn d;d;l'qd lực bình phục vết thương nội tâm, sau đó nặn ra cái chữ kia, "Tốt!"
Bùi Nhã Phi lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại, "Là tôi, đợi video của chúng tôi, tôi muốn xem Lạc Mật Mật một chút hiện tại thế nào."
"Tốt!" Điện thoại bên kia truyền ra giọng nói thô cuồng, lỗ tai Lạc Thiểu Trạch bám lấy nghe rõ ràng.
Điện thoại di động chớp động trước mặt Bùi Nhã Phi, cô nháy mắt sau đó đưa tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch. Lạc Thiểu Trạch đoạt lấy điện thoại di động, cặp mắt khẩn trương trợn to.
Toàn thân Lạc Mật Mật bị cột chặt, co rúc một chỗ ở góc tường lẳng lặng ngủ. Chung quanh là vách tường màu trắng, không nhìn ra đối diện là địa phương nào, nhìn cũng không thấy được bộ dáng người cầm điện thoại di động.
Còn chưa cầm nóng điện thoại di động, Bùi Nhã Phi liền đoạt nhanh trở về, "Tốt lắm, thấy chưa? Lần này yên tâm chứ?"
"Tôi yên tâm cái rắm, Mật Mật nằm ở đó, tôi còn chưa biết rõ là ngủ thiếp đi hay cái gì?" Lạc Thiểu Trạch nhất thời nổi giận lên.
Bùi Nhã Phi giật mình quay đầu lại liếc mắt nhìn, trái tim không khỏi căng lên. Chưa từng thấy Lạc Thiểu Trạch nổi giận như vậy với cô, thật ra Bùi Nhã Phi vẫn rất sợ, nhưng vì đạt tới mục đích, rất nhanh cô thu hồi nội tâm sợ hãi lại, "Anh yên tâm, cô ấy là ngủ thiếp đi, bọn em chỉ muốn để cho cô ấy ngủ một giấc thật tốt, để tránh quấy rầy chuyện tốt của chúng ta. Năng lực phá hoại của em gái anh làm cho người ta rất lo lắng. . . . . . Ách. . . . . ."
Chợt, cổ của Bùi Nhã Phi bị người dùng lực kiềm chặt, hai tay cầm di động của cô cũng dừng ở giữa không trung không dám động một cái. Lạc Thiểu Trạch dùng sức chỉa vào sau lưng của Bùi Nhã Phi, một tay bắt được cổ của Bùi Nhã Phi, một tay khác đoạt lấy điện thoại di động.
"Chẳng lẽ cô không sợ tôi bấm cô trước sao?" Lạc Thiểu Trạch đụng lên lỗ tai của Bùi Nhã Phi, hung hãn nói, sau đó nghiêng mặt lật tới lật lui điện thoại di động.
Bùi Nhã Phi không dám thở mạnh hạ xuống, lại như cũ làm bộ không sợ hãi chút nào, "Anh cho rằng em ngu sao? Toàn bộ ghi chép trò chuyện em đều đã xóa rồi. Hơn nữa hẹn ước của chúng ta, mỗi lần đều dùng sim xài một lần, lần sau sẽ đổi số, cho nên coi như anh tìm được số điện thoại em không cẩn thận lưu lại, cũng sẽ không gọi không được."
"Vậy cô nhất định biết số điện thoại sau đó là cái gì? Nói mau, nói cho tôi biết!" Tay kiềm Bùi Nhã Phi thoáng dùng sức, Lạc Thiểu Trạch nổi giận.
Bùi Nhã Phi bị người khác kiềm ngược lại rất là nhẹ nhõm, "Em cho anh biết thì như thế nào? Không phải giọng nói của em bọn họ sẽ không thả người."
"Vậy thì cô gọi, điểm này tôi còn có thể nghĩ tới."
"Ha ha, em gọi? Nằm mơ đi! Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi em điểm này cốt khí vẫn phải có. Chuyện của em còn chưa hoàn thành, sao em phải nhặt tảng đá lên đập chân của mình?"
Lạc Thiểu Trạch im lặng, "Chẳng lẽ cô không sợ tôi trước làm thịt cô sao?"
Bùi Nhã Phi sợ hãi, "Cái người này sao quan tâm cô ta quá vậy? Vậy trước hết anh tìm được em đi!"
Nghe được bên kia sắp cúp điện thoại, Lạc Thiểu Trạch vội vàng bổ sung một câu, "Tôi muốn tìm cô, nhưng đến tột cùng chỗ cũ cô nói là nơi nào? Ở Trung Quốc chúng ta có nơi quen thuộc sao?"
"Đúng vậy, chúng ta không có địa phương quen thuộc, nhưng có một địa phương rất quan trọng với chúng ta không phải sao?"
Điện thoại cúp, Lạc Thiểu Trạch nhìn màn ảnh điện thoại màu sắc rực rỡ, tức giận không chỗ phát tiết, hung hăng ném điện thoại vào trong buồng xe, một tiếng cạch đóng buồng sau xe lại.
Địa phương rất quan trọng. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch đột nhiên cảm giác chỗ này không nhất định lúc họ tại trung quốc đã từng đi qua, có thể liên quan đến cuộc đời của hai người, vậy chắc không phải là. . . . . .
Mở cửa xe, Lạc Thiểu Trạch giống như là lên van cơ khí, khởi động xe hơi nhanh chóng chạy như điên. Anh lao ra dòng xe chạy, tất cả trước mắt tựa hồ vô hình đối với anh, anh chỉ nghĩ tới mục đích kia, dùng hết toàn lực hỏa tốc chạy như điên.
Xe dừng lại ở khu chánh phủ trung tâm thành phố, Lạc Thiểu Trạch từ từ dừng xe, mở cửa xe đi tới cửa.
Cục Dân Chánh, đây từng là nơi Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật say rượu đại náo, khi đó bọn họ điên cuồng như vậy vui mừng như vậy; ở Mĩ, Lạc Thiểu Trạch đã từng cùng Bùi Nhã Phi hẹn đi ghi danh, nhưng Lạc Thiểu Trạch cũng ở địa phương này chờ lâu như vậy, nhưng không có đến. . . . . .
Địa phương này, đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói, là một địa phương vừa bi thương vừa vui mừng.
Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu lẳng lặng nhìn, xem xét tòa nhà ở dưới dư âm ánh trời chiều còn sót lại sợi bóng mũi nhọn, chiếu rọi vào anh không biết tư vị gì.
"Chẳng lẽ là mình đoán sai rồi sao?" Lạc Thiểu Trạch ngắm nhìn bốn phía nhưng không tìm được Bùi Nhã Phi, không khỏi có chút mất mác, "Ây, chẳng lẽ Bùi Nhã Phi sẽ đứng ở chỗ này chờ mình một ngày sao? Mình thật sự là ngu nha. . . . . ."
"Thiểu Trạch, rốt cuộc anh đã tới. . . . . ." Giọng nói quen thuộc từ phía sau lưng truyền đến, khiến Lạc Thiểu Trạch nhất thời không thể thích ứng, không ngờ quay đầu lại, thì ra là Bùi Nhã Phi.
"Tới là tới, cô nói cho tôi biết nhanh lên, Mật Mật ở nơi nào?" Lạc Thiểu Trạch một phút cũng không rời Lạc Mật Mật.
Nghe thấy tên Lạc Mật Mật, mặt của Bùi Nhã Phi nhất thời tối đi, "Thiểu Trạch, chúng ta tán gẫu chuyện khác. Anh biết không, em ở chỗ này chờ anh một ngày, hết một ngày. . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch kinh ngạc, mắt không chớp hạ xuống, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mắt.
Bùi Nhã Phi cũng nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt của hai người vào thời khắc này giao dung, "Anh từng ở nơi này bên Mĩ chờ em, em không có đến, em nợ anh, hiện tại em ở chỗ này đợi anh, cũng là một mực yên lặng chờ anh. Em dùng sức suy nghĩ tâm tình của anh lúc đó, hôm nay tất cả em đều nếm rồi, hiện tại em cũng có thể hiểu cho sự trả giá của anh, em cũng trả giá cao. . . . . ."
"Cô bỏ ra chỉ là thời gian, thời gian một ngày mà thôi, cô làm sao có thể thật sự hiểu hết tâm tình của tôi lúc đó. Còn nói cái gì bỏ ra, ha ha. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch bất đắc dĩ nhìn trời, cười lạnh mấy tiếng.
Nghe lời nói của Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch không biết vì sao trong lòng của mình như chứa một tảng đá, không thể gượng khuôn mặt nữa, khó chịu muốn chết.
Bùi Nhã Phi theo sát mấy bước, tiến lên bắt được tay của Lạc Thiểu Trạch, bộ mặt kích động, "Nhưng em còn yêu anh, đây không phải là động lực anh đợi sao? Bây giờ em đã trở về, anh thấy không? Chúng ta đi kết hôn, về sau vĩnh viễn không xa rời nhau."
Đột nhiên có loại ảo giác khiến Lạc Thiểu Trạch giống như trở lại mấy năm trước, anh cứ như vậy lẳng lặng chờ ở nơi đó, khi đó ngóng nhìn Bùi Nhã Phi có thể xuất hiện cỡ nào. . . . . . Nếu như thời gian có thể giao dung, có lẽ Lạc Thiểu Trạch có thể kích động lệ rơi đầy mặt.
Nhưng, đây chẳng qua là lừa mình dối người.
"Cô buông tay!" Lạc Thiểu Trạch tỉnh ngộ lại, cố gắng tránh thoát hai tay của Bùi Nhã Phi, nhưng quăng mấy cái cũng không có thành công, "Có phải cô xuất hiện ảo giác hay không, đã qua chính là đã qua, cô không cần ở nơi này ảo tưởng. Nhanh lên một chút, hoặc là nói cho tôi biết Mật Mật ở nơi nào hoặc là hãy mau thả cô ấy ra!"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên chuyển nhiều mây, Bùi Nhã Phi dùng sức vứt bỏ hai tay của Lạc Thiểu Trạch, "Lại là Lạc Mật Mật! Anh vĩnh viễn không thể rời bỏ cô nhóc kia sao? !"
"Đến cùng cô muốn làm cái gì?" Trong ánh mắt nghiêm nghị lộ ra ánh sáng cực hàn, chưa từng có ai dám phát giận trước mặt anh, Lạc Thiểu Trạch rất không vui.
Bùi Nhã Phi cũng không có bị Lạc Thiểu Trạch hù dọa, nếu là đổi lại trước kia, có thể cô đã sớm sợ hết hồn hết vía rồi, nhưng hôm nay cô đã sớm chuẩn bị tâm tư xong, hơn nữa cũng biết mình hôm nay sẽ đánh trận chiến ác liệt.
Từ từ ép sát, Bùi Nhã Phi chậm rãi tiến tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch, dần dần bốn mắt nhìn nhau, "Muốn anh làm cái gì anh phải rõ ràng nhất. Em muốn anh và em kết hôn, em muốn chân chính trở thành Lạc gia thiếu phu nhân."
"Cô điên rồi!" Lạc Thiểu Trạch rống to.
Lối đi bộ dần dần có người bắt đầu chú ý bọn họ, thế nhưng chút ánh mắt xa lạ cũng không d'ql'qd ở trong phạm vi chú ý của bọn họ. Bùi Nhã Phi không buông tha, cứng đơ như cũ cùng Lạc Thiểu Trạch giáp mặt đứng sóng đôi.
"Em không điên, điên là các ngươi. Em chỉ muốn anh và em kết hôn."
"Nhưng, quốc tịch của tôi là ở Mĩ, làm thủ tục rất phiền toái." Đột nhiên giọng điệu Lạc Thiểu Trạch hơi hòa hoãn chút, bởi vì anh còn nhớ rõ mục đích lần này gặp cô ta là tìm được Lạc Mật Mật đang mất tích, "Không bằng, trước tiên chúng ta thả Mật Mật, chuyện của chúng ta từ từ tính. . . . . ."
"Ha ha, anh nghĩ gạt em? Lạc Thiểu Trạch, anh không biết, lúc anh nói dối ánh mắt luôn luôn hoảng hốt. Em không sợ phiền toái, bây giờ chúng ta đi đăng kí, anh có quan hệ, loại chuyện vui này sẽ không khó làm." Bùi Nhã Phi đã tính trước.
Quả thật, nếu so với Lạc Mật Mật Bùi Nhã Phi còn buôn bán lời hơn, nếu như ban đầu Lạc Mật Mật uống say sống chết cũng muốn làm rõ mối quan hệ, đoán chừng hiện tại trở thành vợ chồng với Lạc Thiểu Trạch là Lạc Mật Mật rồi.
Nhìn người phụ nữ trước mắt này, Lạc Thiểu Trạch cảm thấy đơn thuần dùng từ ngữ "Kẻ điên" này căn bản không cách nào hình dung toàn bộ cô ta, trong đầu cô đã không còn là suy nghĩ loài người rồi.
Cứ như vậy, Lạc Thiểu Trạch nhìn Bùi Nhã Phi hồi lâu cũng không có nói chuyện. Trong không khí yên tĩnh tiết lộ sự phức tạp ra quảng trường, khiến cặp tình nhân năm nào hiện giờ tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc .
"Như thế nào? Lạc đại công tử, chút chuyện tình này sẽ không làm khó anh chứ?" Bùi Nhã Phi khinh miệt cười một tiếng.
Lạc Thiểu Trạch lạnh nhạt, "Có phải tôi đồng ý cô, cô sẽ thả Lạc Mật Mật?"
"Dĩ nhiên, nhưng là khi chúng ta đã có chứng cứ với tuyên bố đính hôn ra bên ngoài. Hơn nữa, em muốn, nghi thức đính hôn cùng kết hôn của chúng ta đều phải theo như yêu cầu của em, mỗi lần đều phải oanh oanh liệt liệt, hỉ khí nhẹ nhàng."
Cái từ "Hỉ khí nhẹ nhàng" này, thật là da mặt dày không đến biết trời cao đất rộng, cứ kết hôn như vậy, thế nào có hỉ khí?
"Tốt, tôi đồng ý, nhưng, tôi cũng có yêu cầu." Lạc Thiểu Trạch tỉnh táo khác thường, ánh mắt thâm trầm mà có lực.
Như vậy cũng khiến trong lòng Bùi Nhã Phi cả kinh, "Anh nói đi!"
"Tôi muốn thấy Lạc Mật Mật trước, tôi muốn biết bây giờ cô ấy có an toàn không, hơn nữa, tôi muốn cô bảo đảm, từ nay về sau cô không được làm ra bất kỳ chuyện bất lợi gì đối với Lạc Mật Mật nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi!"
Từ trong miệng Lạc Thiểu Trạch nghe được cái từ để cho mình "Chết" này, trong lòng Bùi Nhã Phi vẫn khổ sở không dứt, cô nuốt giọng điệu thật sâu, dụng hết toàn d;d;l'qd lực bình phục vết thương nội tâm, sau đó nặn ra cái chữ kia, "Tốt!"
Bùi Nhã Phi lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại, "Là tôi, đợi video của chúng tôi, tôi muốn xem Lạc Mật Mật một chút hiện tại thế nào."
"Tốt!" Điện thoại bên kia truyền ra giọng nói thô cuồng, lỗ tai Lạc Thiểu Trạch bám lấy nghe rõ ràng.
Điện thoại di động chớp động trước mặt Bùi Nhã Phi, cô nháy mắt sau đó đưa tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch. Lạc Thiểu Trạch đoạt lấy điện thoại di động, cặp mắt khẩn trương trợn to.
Toàn thân Lạc Mật Mật bị cột chặt, co rúc một chỗ ở góc tường lẳng lặng ngủ. Chung quanh là vách tường màu trắng, không nhìn ra đối diện là địa phương nào, nhìn cũng không thấy được bộ dáng người cầm điện thoại di động.
Còn chưa cầm nóng điện thoại di động, Bùi Nhã Phi liền đoạt nhanh trở về, "Tốt lắm, thấy chưa? Lần này yên tâm chứ?"
"Tôi yên tâm cái rắm, Mật Mật nằm ở đó, tôi còn chưa biết rõ là ngủ thiếp đi hay cái gì?" Lạc Thiểu Trạch nhất thời nổi giận lên.
Bùi Nhã Phi giật mình quay đầu lại liếc mắt nhìn, trái tim không khỏi căng lên. Chưa từng thấy Lạc Thiểu Trạch nổi giận như vậy với cô, thật ra Bùi Nhã Phi vẫn rất sợ, nhưng vì đạt tới mục đích, rất nhanh cô thu hồi nội tâm sợ hãi lại, "Anh yên tâm, cô ấy là ngủ thiếp đi, bọn em chỉ muốn để cho cô ấy ngủ một giấc thật tốt, để tránh quấy rầy chuyện tốt của chúng ta. Năng lực phá hoại của em gái anh làm cho người ta rất lo lắng. . . . . . Ách. . . . . ."
Chợt, cổ của Bùi Nhã Phi bị người dùng lực kiềm chặt, hai tay cầm di động của cô cũng dừng ở giữa không trung không dám động một cái. Lạc Thiểu Trạch dùng sức chỉa vào sau lưng của Bùi Nhã Phi, một tay bắt được cổ của Bùi Nhã Phi, một tay khác đoạt lấy điện thoại di động.
"Chẳng lẽ cô không sợ tôi bấm cô trước sao?" Lạc Thiểu Trạch đụng lên lỗ tai của Bùi Nhã Phi, hung hãn nói, sau đó nghiêng mặt lật tới lật lui điện thoại di động.
Bùi Nhã Phi không dám thở mạnh hạ xuống, lại như cũ làm bộ không sợ hãi chút nào, "Anh cho rằng em ngu sao? Toàn bộ ghi chép trò chuyện em đều đã xóa rồi. Hơn nữa hẹn ước của chúng ta, mỗi lần đều dùng sim xài một lần, lần sau sẽ đổi số, cho nên coi như anh tìm được số điện thoại em không cẩn thận lưu lại, cũng sẽ không gọi không được."
"Vậy cô nhất định biết số điện thoại sau đó là cái gì? Nói mau, nói cho tôi biết!" Tay kiềm Bùi Nhã Phi thoáng dùng sức, Lạc Thiểu Trạch nổi giận.
Bùi Nhã Phi bị người khác kiềm ngược lại rất là nhẹ nhõm, "Em cho anh biết thì như thế nào? Không phải giọng nói của em bọn họ sẽ không thả người."
"Vậy thì cô gọi, điểm này tôi còn có thể nghĩ tới."
"Ha ha, em gọi? Nằm mơ đi! Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi em điểm này cốt khí vẫn phải có. Chuyện của em còn chưa hoàn thành, sao em phải nhặt tảng đá lên đập chân của mình?"
Lạc Thiểu Trạch im lặng, "Chẳng lẽ cô không sợ tôi trước làm thịt cô sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.