Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 32: Em ra một quyết định
Vũ Cô Nương
16/03/2016
Tình yêu bỏ lỡ chính là cả đời.
Nhìn dòng chữ chói mắt trên màn hình, Lạc Mật Mật có chút không thở nổi. Cô không thể tiếp nhận, không thể tiếp nhận có một ngày Lạc Thiểu Trạch rời đi, cùng người phụ nữ khác bước vào lễ đường, điều đó quá tàn nhẫn.
Nghĩ cũng không dám nghĩ, càng không thể nào cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Lạc Mật Mật nhẹ nhàng đứng lên, từ từ đi ra thư phòng, cô muốn vào phòng Lạc Thiểu Trạch xem một chút. Nhưng mà, người tới cửa rồi lại quay trở về.
Trong phòng không có ai, nhưng chính là bởi vì như thế, nơi đó sẽ khắc sâu vào trong đầu của cô, Lạc Mật Mật không biết như vậy có phải một chuyện tốt không, có thể là mầm tai họa được sắp đặt không, nhưng mà cô biết, cô quan tâm mọi thứ về anh.
Được rồi, Lạc Mật Mật cô khi nào đã lề mề như vậy? Không phải là chủ động xuất kích sao? Sợ cái gì, cùng lắm thì làm lại từ đầu, ít nhất việc cô làm là không hối hận.
Lạc Mật Mật nặng nề gật đầu một cái, cô ra quyết định.
Trở lại thư phòng, Lạc Mật Mật mở văn bản ra, bản thảo tiểu thuyết vẫn còn trống không, cô quyết định, muốn viết toàn bộ quá trình theo đuổi của cô vào bộ tiểu thuyết này, đúng lúc có khổ sở, đó cũng là một phần tài phú tốt đẹp của mình.
Chạng vạng tối ánh sáng vẩy vào bầu trời lạnh lẽo, lóe ra những điểm sáng trong suốt, khiến cho đêm đen không hề thê lương nữa.
Lạc Thiểu Trạch rất ít về nhà đúng giờ, kéo thân thể mệt mỏi đẩy cửa ra liền thấy được thức ăn thơm phức trên bàn. Mà Lạc Mật Mật đang trong phòng bếp lo trong lo ngoài.
Mái tóc được búi thoải mái, nhẹ nhàng rơi xuống vài sợi tóc có thứ tự trên da thịt mềm mại, làn hơi nước vờn xung quanh.
Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa nhìn ngây người.
Lúc này anh mới phát hiện, cô gái nhỏ trong mắt anh đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều, chẳng biết lúc nào đã có mười phần phụ nữ đứng ở trước mặt của mình.
Những xúc động khi còn trẻ lại bốc lên lần nữa, Lạc Thiểu Trạch si ngốc nhìn Lạc Mật Mật, giống như là thưởng thức một bức họa, như mê như say.
Bận rộn một hồi Lạc Mật Mật chợt phát hiện người đứng ở cửa, cười hì hì nói với Lạc Thiểu Trạch, "Bánh nướng áp chảo, còn không qua đây ăn cơm, đứng sững sờ ở đó làm gì?"
Lạc Thiểu Trạch cười xin lỗi một tiếng, cởi áo khoác thay dép, nhẹ nhàng đi lại bàn ăn ngồi xuống, ngửi mùi thơm tràn đầy trong không khí, "Ừ, không tệ không tệ, hôm nay là ngày gì à? Em lại làm nhiều món như vậy, còn không có thúc giục anh về nhà, không thể tưởng tượng nổi."
"Là một ngày tốt." Lạc Mật Mật cũng không quay đầu lại chuyên tâm nêm nếm món canh.
"Ngày tốt?" Một cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch kỳ quái nhìn Lạc Mật Mật.
"Đúng vậy, anh ăn trước đi, anh sẽ biết."
Lời nói thần thần bí bí của Lạc Mật Mật khiến trong lòng Lạc Thiểu Trạch không khỏi căng lên, cô gái nhỏ này đã không còn là một cô nhóc dễ dụ, mưu kế của cô không thể khinh thường, là Tiểu Ma Nữ chính cống đấy.
Lạc Mật Mật bưng chén canh, dọn xong thức ăn, nháy mắt với Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch cầm đũa lên từ từ thưởng thức, biểu cảm thỏa mãn.
Đôi tay Lạc Mật Mật ở trên bàn, mỉm cười nhìn Lạc Thiểu Trạch ăn như hổ đói, cười khanh khách nói, "Ăn ngon sao?"
"Ăn ngon! Không nhìn ra em làm được như thế?" Lạc Thiểu Trạch cố ý kéo dài giọng nói, trêu chọc Lạc Mật Mật.
"Vậy em đối với anh tốt không?"
"Tốt."
"Vậy, anh phải cám ơn em thế nào?"
Ánh mắt trên chiếc đũa dừng giữa không trung, Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng mí mắt, kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật.
Nha đầu này chính xác không có chuyện tốt!
"Em ra quyết định. . . . . ."
Nhìn dòng chữ chói mắt trên màn hình, Lạc Mật Mật có chút không thở nổi. Cô không thể tiếp nhận, không thể tiếp nhận có một ngày Lạc Thiểu Trạch rời đi, cùng người phụ nữ khác bước vào lễ đường, điều đó quá tàn nhẫn.
Nghĩ cũng không dám nghĩ, càng không thể nào cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.
Lạc Mật Mật nhẹ nhàng đứng lên, từ từ đi ra thư phòng, cô muốn vào phòng Lạc Thiểu Trạch xem một chút. Nhưng mà, người tới cửa rồi lại quay trở về.
Trong phòng không có ai, nhưng chính là bởi vì như thế, nơi đó sẽ khắc sâu vào trong đầu của cô, Lạc Mật Mật không biết như vậy có phải một chuyện tốt không, có thể là mầm tai họa được sắp đặt không, nhưng mà cô biết, cô quan tâm mọi thứ về anh.
Được rồi, Lạc Mật Mật cô khi nào đã lề mề như vậy? Không phải là chủ động xuất kích sao? Sợ cái gì, cùng lắm thì làm lại từ đầu, ít nhất việc cô làm là không hối hận.
Lạc Mật Mật nặng nề gật đầu một cái, cô ra quyết định.
Trở lại thư phòng, Lạc Mật Mật mở văn bản ra, bản thảo tiểu thuyết vẫn còn trống không, cô quyết định, muốn viết toàn bộ quá trình theo đuổi của cô vào bộ tiểu thuyết này, đúng lúc có khổ sở, đó cũng là một phần tài phú tốt đẹp của mình.
Chạng vạng tối ánh sáng vẩy vào bầu trời lạnh lẽo, lóe ra những điểm sáng trong suốt, khiến cho đêm đen không hề thê lương nữa.
Lạc Thiểu Trạch rất ít về nhà đúng giờ, kéo thân thể mệt mỏi đẩy cửa ra liền thấy được thức ăn thơm phức trên bàn. Mà Lạc Mật Mật đang trong phòng bếp lo trong lo ngoài.
Mái tóc được búi thoải mái, nhẹ nhàng rơi xuống vài sợi tóc có thứ tự trên da thịt mềm mại, làn hơi nước vờn xung quanh.
Lạc Thiểu Trạch đứng ở cửa nhìn ngây người.
Lúc này anh mới phát hiện, cô gái nhỏ trong mắt anh đã trưởng thành duyên dáng yêu kiều, chẳng biết lúc nào đã có mười phần phụ nữ đứng ở trước mặt của mình.
Những xúc động khi còn trẻ lại bốc lên lần nữa, Lạc Thiểu Trạch si ngốc nhìn Lạc Mật Mật, giống như là thưởng thức một bức họa, như mê như say.
Bận rộn một hồi Lạc Mật Mật chợt phát hiện người đứng ở cửa, cười hì hì nói với Lạc Thiểu Trạch, "Bánh nướng áp chảo, còn không qua đây ăn cơm, đứng sững sờ ở đó làm gì?"
Lạc Thiểu Trạch cười xin lỗi một tiếng, cởi áo khoác thay dép, nhẹ nhàng đi lại bàn ăn ngồi xuống, ngửi mùi thơm tràn đầy trong không khí, "Ừ, không tệ không tệ, hôm nay là ngày gì à? Em lại làm nhiều món như vậy, còn không có thúc giục anh về nhà, không thể tưởng tượng nổi."
"Là một ngày tốt." Lạc Mật Mật cũng không quay đầu lại chuyên tâm nêm nếm món canh.
"Ngày tốt?" Một cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch kỳ quái nhìn Lạc Mật Mật.
"Đúng vậy, anh ăn trước đi, anh sẽ biết."
Lời nói thần thần bí bí của Lạc Mật Mật khiến trong lòng Lạc Thiểu Trạch không khỏi căng lên, cô gái nhỏ này đã không còn là một cô nhóc dễ dụ, mưu kế của cô không thể khinh thường, là Tiểu Ma Nữ chính cống đấy.
Lạc Mật Mật bưng chén canh, dọn xong thức ăn, nháy mắt với Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch cầm đũa lên từ từ thưởng thức, biểu cảm thỏa mãn.
Đôi tay Lạc Mật Mật ở trên bàn, mỉm cười nhìn Lạc Thiểu Trạch ăn như hổ đói, cười khanh khách nói, "Ăn ngon sao?"
"Ăn ngon! Không nhìn ra em làm được như thế?" Lạc Thiểu Trạch cố ý kéo dài giọng nói, trêu chọc Lạc Mật Mật.
"Vậy em đối với anh tốt không?"
"Tốt."
"Vậy, anh phải cám ơn em thế nào?"
Ánh mắt trên chiếc đũa dừng giữa không trung, Lạc Thiểu Trạch từ từ nâng mí mắt, kinh ngạc nhìn Lạc Mật Mật.
Nha đầu này chính xác không có chuyện tốt!
"Em ra quyết định. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.