Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 19: Làm chuyện đó trong phòng học
Vũ Cô Nương
16/03/2016
Thời gian vào lúc này dường như trôi qua thật chậm, làm cho lòng người phiền muộn, nhiệt
huyết kích động trong lòng, làm cho người ta có một ý nghĩ là nhảy lầu
cho xong hết mọi chuyện, chết xong thì không còn nghe ông thầy này tra
tấn nữa, hóa giải phiền não trong lòng.
Ây da má ơi, ông thầy này nói cái gì vậy? Lỗ tai của mình đã ngủ thiếp đi rồi!
Lạc Mật Mật cầm bút, mắt lim dim, đang muốn ngủ thiếp đi. Chợt Vi Vi ngồi cùng bàn hung hăng bấm một cái, trong nháy mắt đã tỉnh ngủ..
Không có biện pháp, mình còn phải cùng Đỗ Phủ đại ca tán dốc một ngày!
"Các em, vấn đề này ai có thể trả lời, Lạc Mật Mật, em trả lời!" Tiếng của thầy giáo đột nhiên vang lên.
Lạc Mật Mật ngồi yên tại chỗ nghiêm túc như một bức tranh, hoàn toàn không biết gì, rốt cuộc Vi Vi bên cạnh kịp thời nhắc nhở một chút.
"Thưa thầy, vấn đề này em không biết, thầy nên biết điều một chút, hỏi người khác đi!"
Mọi người trong phòng học nhất thời kinh ngạc đến ngây người, không thể nào tin nổi một thục nữ như Lạc Mật Mật lại dám nói lời lẽ to gan như vậy, làm cho người ta vừa tràn đầy khoái cảm lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Em. . . . . . Lạc Mật Mật, em thật sự không biết sao?" Thầy giáo trực tiếp cước bộ đến trước mặt Lạc Mật Mật, bộ dáng nghiêm túc làm cho lòng người sợ hãi.
Bỗng nhiên, ông cầm cuốn sách giáo khoa của Lạc Mật Mật lên, hình ảnh Đỗ Phủ mang vớ dài cùng nội y tơ tằm hiện ngay trước mắt.
Mây đen dày đặc trên đầu, thầy giáo nét mặt dữ tợn, hé miệng đang muốn nói gì đó.
"Thầy, anh của em Lạc Thiểu Trạch dạy em như vậy, thầy có thắc mắc gì sao?"
Đây căn bản là đang nhắc nhở, cả trường học đều biết thế lực cường đại của Lạc gia, là nhà tài trợ quan trọng của trường, bất cứ ai cũng không dám đắc tội.
Thầy giáo sắc mặt đột biến, “Ha ha, học sinh Lạc Mật Mật nếu không biết, như vậy chúng ta sẽ tìm bạn khác trả lời, được rồi, Lạc Mật Mật em ngồi xuống đi.”
Các bạn học há to miệng, quả thật không thể tin vào lỗ tai mình nữa, đều kinh ngạc nhìn thầy giáo, không khí phòng học nhất thời lâm vào tình trạng đóng băng.
Vì không thể để mất tôn nghiêm, cuối cùng thầy giáo vẫn phải tịch thu sách giáo khoa của Lạc Mật Mật
Rốt cuộc đến giờ tan học, nhưng mà Lạc Mật Mật không hề muốn về nhà. Đi trên hành lang trường học, Lạc Mật Mật buồn rầu không thôi.
"Cái trường học tồi tàn này quả thật không có cái gì tốt , chán ghét muốn chết, nếu có thể để cho mình đi học viện nghệ thuật England, thì tốt biết bao."
Học viện nghệ thuật England, đó là trường học nghệ thuật tốt nhất, mặc dù cũng là trường quý tộc, nhưng nơi đó phong cách trường học tương đối cởi mở, nghe nói tất cả những người học tập ở nơi này đều trở thành nhân vật nổi tiếng. Nhưng cái đó không tính làm gì, mấu chốt nhất, là nơi đó có hồ tai nhỏ England mình thích nhất.
Trời dần dần tối, Lạc Mật Mật câu được câu không đi trên con đường nhỏ ở trường học, từ từ đi đến phòng học bên cạnh.
Bỗng nhiên, một hồi rên rỉ khó hiểu truyền vào lỗ tai.
Tiếng phụ nữ thở hổn hển cùng âm thanh đàn ông dùng sức hỗn tạp ở chung một chỗ, có tiết tấu truyền vào trong lỗ tai Lạc Mật Mật.
Chẳng lẽ, có người ở trong phòng học làm chuyện đó?
Lạc Mật Mật tò mò tiến lên phía trước, cúi đầu khom lưng nhìn qua khe hở cửa ra vào.
Chỉ thấy trong phòng học to như vậy, có một nam một nữ đang tác chiến.
Người nam đem người nữ đè trên bục giảng, trắng trợn kề mặt hôn lưỡi, dưới đất là bút máy, giẻ lau, sách vở, cùng quần áo hỗn độn ở chung một chỗ, chứng tỏ mức độ chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.
"Dương Tuấn, anh yêu em sao?"
"Anh yêu em hay không, có quan trọng sao? Dù sao tối nay anh chính là muốn em, đã chấm em!"
Nói xong, Dương Tuấn đứng dậy, một phen kéo áo lót cô gái xuống, dùng sức xé rách quần lót phía dưới, cởi dây nịch ra, dùng sức đẩy lên. . . . . .
Ây da má ơi, ông thầy này nói cái gì vậy? Lỗ tai của mình đã ngủ thiếp đi rồi!
Lạc Mật Mật cầm bút, mắt lim dim, đang muốn ngủ thiếp đi. Chợt Vi Vi ngồi cùng bàn hung hăng bấm một cái, trong nháy mắt đã tỉnh ngủ..
Không có biện pháp, mình còn phải cùng Đỗ Phủ đại ca tán dốc một ngày!
"Các em, vấn đề này ai có thể trả lời, Lạc Mật Mật, em trả lời!" Tiếng của thầy giáo đột nhiên vang lên.
Lạc Mật Mật ngồi yên tại chỗ nghiêm túc như một bức tranh, hoàn toàn không biết gì, rốt cuộc Vi Vi bên cạnh kịp thời nhắc nhở một chút.
"Thưa thầy, vấn đề này em không biết, thầy nên biết điều một chút, hỏi người khác đi!"
Mọi người trong phòng học nhất thời kinh ngạc đến ngây người, không thể nào tin nổi một thục nữ như Lạc Mật Mật lại dám nói lời lẽ to gan như vậy, làm cho người ta vừa tràn đầy khoái cảm lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Em. . . . . . Lạc Mật Mật, em thật sự không biết sao?" Thầy giáo trực tiếp cước bộ đến trước mặt Lạc Mật Mật, bộ dáng nghiêm túc làm cho lòng người sợ hãi.
Bỗng nhiên, ông cầm cuốn sách giáo khoa của Lạc Mật Mật lên, hình ảnh Đỗ Phủ mang vớ dài cùng nội y tơ tằm hiện ngay trước mắt.
Mây đen dày đặc trên đầu, thầy giáo nét mặt dữ tợn, hé miệng đang muốn nói gì đó.
"Thầy, anh của em Lạc Thiểu Trạch dạy em như vậy, thầy có thắc mắc gì sao?"
Đây căn bản là đang nhắc nhở, cả trường học đều biết thế lực cường đại của Lạc gia, là nhà tài trợ quan trọng của trường, bất cứ ai cũng không dám đắc tội.
Thầy giáo sắc mặt đột biến, “Ha ha, học sinh Lạc Mật Mật nếu không biết, như vậy chúng ta sẽ tìm bạn khác trả lời, được rồi, Lạc Mật Mật em ngồi xuống đi.”
Các bạn học há to miệng, quả thật không thể tin vào lỗ tai mình nữa, đều kinh ngạc nhìn thầy giáo, không khí phòng học nhất thời lâm vào tình trạng đóng băng.
Vì không thể để mất tôn nghiêm, cuối cùng thầy giáo vẫn phải tịch thu sách giáo khoa của Lạc Mật Mật
Rốt cuộc đến giờ tan học, nhưng mà Lạc Mật Mật không hề muốn về nhà. Đi trên hành lang trường học, Lạc Mật Mật buồn rầu không thôi.
"Cái trường học tồi tàn này quả thật không có cái gì tốt , chán ghét muốn chết, nếu có thể để cho mình đi học viện nghệ thuật England, thì tốt biết bao."
Học viện nghệ thuật England, đó là trường học nghệ thuật tốt nhất, mặc dù cũng là trường quý tộc, nhưng nơi đó phong cách trường học tương đối cởi mở, nghe nói tất cả những người học tập ở nơi này đều trở thành nhân vật nổi tiếng. Nhưng cái đó không tính làm gì, mấu chốt nhất, là nơi đó có hồ tai nhỏ England mình thích nhất.
Trời dần dần tối, Lạc Mật Mật câu được câu không đi trên con đường nhỏ ở trường học, từ từ đi đến phòng học bên cạnh.
Bỗng nhiên, một hồi rên rỉ khó hiểu truyền vào lỗ tai.
Tiếng phụ nữ thở hổn hển cùng âm thanh đàn ông dùng sức hỗn tạp ở chung một chỗ, có tiết tấu truyền vào trong lỗ tai Lạc Mật Mật.
Chẳng lẽ, có người ở trong phòng học làm chuyện đó?
Lạc Mật Mật tò mò tiến lên phía trước, cúi đầu khom lưng nhìn qua khe hở cửa ra vào.
Chỉ thấy trong phòng học to như vậy, có một nam một nữ đang tác chiến.
Người nam đem người nữ đè trên bục giảng, trắng trợn kề mặt hôn lưỡi, dưới đất là bút máy, giẻ lau, sách vở, cùng quần áo hỗn độn ở chung một chỗ, chứng tỏ mức độ chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.
"Dương Tuấn, anh yêu em sao?"
"Anh yêu em hay không, có quan trọng sao? Dù sao tối nay anh chính là muốn em, đã chấm em!"
Nói xong, Dương Tuấn đứng dậy, một phen kéo áo lót cô gái xuống, dùng sức xé rách quần lót phía dưới, cởi dây nịch ra, dùng sức đẩy lên. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.