Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 22: Lúc này cũng có thể phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn?
Vũ Cô Nương
16/03/2016
"Tại sao lại là anh?" Thấy chiếc xe màu đen quen thuộc chạy băng băng tới, Lạc Mật Mật khỏi
phải nói cũng biết có bao nhiêu phiền muộn.
Tô Trạch muốn cười nhưng không dám cười, dừng xe, hạ kính xe xuống, "Đại tiểu thư, thế nào, không muốn gặp lại tôi à?"
"Anh cứ nói đi? Cả ngày cứ xuất hiện trước mặt của tôi, anh không cảm thấy phiền tôi cũng cảm thấy phiền đấy. Này, có phải anh để ý tôi rồi không?" Mặt mày nhảy lên, Lạc Mật Mật tới gần đưa tay khoác lên trên cửa kính xe.
Tô Trạch nhất thời đen nửa mặt, màu đen tối trên mặt muốn xóa cũng xóa không được.
"Cái này có lòng nhưng không có lá gan!"
"Anh nói cái gì đó? Cẩn thận tôi nghe thấy sẽ đem cắt cái lưỡi của anh xuống!"
"Không có không có, cô mau cùng tôi trở về đi, lão đại kêu tôi tới đón cô!"
Cái gì? Bánh nướng áp chảo? Lúc này gọi mình trở về, không phải là biết chuyện gì rồi chứ? Mạng internet chết tiệt, làm cái gì mà lan truyền nhanh như vậy chứ, làm hại mình ngay cả kế hoãn binh cũng chưa nghĩ ra.
Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, đứng ở cửa xe thật lâu cũng chưa từng di chuyển một bước.
"Đầm lầy chết, bánh nướng áp chảo có nói với anh là tìm tôi có chuyện gì không?" Lạc Mật Mật thử dò xét vẻ mặt Tô Trạch, giống như chỉ cần nhìn ra anh đang nói láo sẽ lập tức trừng trị ngay.
Tô Trạch gãi gãi đầu, mím miệng nhìn ngoài cửa sổ một chút.
Những tấm ảnh này ở trên mạng lan truyền điên cuồng rồi, lão đại làm sao có thời gian để ý loại tin tức bát quái này, đều là do mình nói cho lão đại biết. Nhưng một khi con bé điên này biết, sợ rằng chính mình cũng không biết mình sẽ chết như thế nào.
"Tôi cũng không biết, lão đại chỉ nói là đã trễ thế này sợ cô không an toàn, kêu tôi đón cô trở về, ngoài ra không nói gì khác." Tô Trạch hèn nhát nhìn tay lái.
"Thật à?"
"Thật, tôi bảo đảm là thật, anh ấy thật sự không nói với tôi chuyện gì hết!"
Tô Trạch dáng vẻ nghiêm túc khiến Lạc Mật Mật trong lòng thật là cao hứng, liền mở cửa xe ngồi xuống, trong chốc lát đã đến biệt thự Lạc gia.
Vừa vào cửa, Lạc Thiểu Trạch đang ngồi ở trên ghế sô pha hứng thú nhìn cái gì đó trên ipad, vốn là vô cùng líu ríu vui vẻ Lạc Mật Mật lúc này thấy Lạc Thiểu Trạch đang lên mạng, trái tim nhỏ không khỏi nhảy thẳng lên bịch bịch.
Ây da má ơi, lần này có thể sẽ thê thảm, nếu như bị anh ấy nhìn thấy ảnh nóng trên web, anh ấy còn không ăn thịt mình ư? Hi vọng anh ấy đang đọc tin tức kinh tế chính trị, mà không phải mấy cái tin giải trí bát quái, càng hy vọng anh ấy không nhìn thấy mình, để mình mau rời đi, né tránh nơi thị phi này.
Lạc Mật Mật mở ra hai tay, rón ra rón rén xoay người đi tới cầu thang, mới vừa bước chân, sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lùng.
"Lạc Mật Mật, sớm như vậy muốn làm gì à?"
Lạc Mật Mật nhất thời đứng yên một chỗ, từ từ quay đầu lại thấy Lạc Thiểu Trạch vẫn tập trung tinh thần nhìn ipad, dường như lời nói mới rồi căn bản không phải là anh nói.
Thật là hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không?
Nhìn chòng chọc hồi lâu, Lạc Thiểu Trạch cũng không có ngẩng đầu lên nhìn một cái, Lạc Mật Mật quyết định, vẫn giả bộ như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục tiến lên.
"Sớm như vậy em có thể ngủ sao?"
Âm thanh u ám đột nhiên từ sau lưng xông tới, làm Lạc Mật Mật không khỏi rùng mình, vội vàng xoay người lại, vừa vặn chạm phải Lạc Thiểu Trạch đang đứng ở phía sau, không sai không lệch đập vào mặt.
Nhưng mà ông trời sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy cho đôi oan gia họ Lạc này, Lạc Mật Mật không có đứng vững, dồn sức ngã vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch, đôi môi anh đào vừa đúng dán lên bờ môi lạnh lùng quyến rũ của Lạc Thiểu Trạch, không sai không lệch.
--- ------ ------ ------ ------ ------
Lúc này cũng có thể phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn?
Bốn mắt nhìn nhau, một mảnh hoảng sợ giao hòa.
Lạc Mật Mật cố gắng đứng dậy, nhưng mà bản thân đã sớm mất đi trọng tâm, căn bản không có phương pháp chống đỡ nổi thân thể của mình, vạn bất đắc dĩ, Lạc Mật Mật đưa tay hung hăng đẩy lạc Thiểu Trạch một cái, miệng giống như bị dán chặt rồi dùng sức kéo ra, đôi môi hai người cũng bị bắn ra một cái.
Tô Trạch muốn cười nhưng không dám cười, dừng xe, hạ kính xe xuống, "Đại tiểu thư, thế nào, không muốn gặp lại tôi à?"
"Anh cứ nói đi? Cả ngày cứ xuất hiện trước mặt của tôi, anh không cảm thấy phiền tôi cũng cảm thấy phiền đấy. Này, có phải anh để ý tôi rồi không?" Mặt mày nhảy lên, Lạc Mật Mật tới gần đưa tay khoác lên trên cửa kính xe.
Tô Trạch nhất thời đen nửa mặt, màu đen tối trên mặt muốn xóa cũng xóa không được.
"Cái này có lòng nhưng không có lá gan!"
"Anh nói cái gì đó? Cẩn thận tôi nghe thấy sẽ đem cắt cái lưỡi của anh xuống!"
"Không có không có, cô mau cùng tôi trở về đi, lão đại kêu tôi tới đón cô!"
Cái gì? Bánh nướng áp chảo? Lúc này gọi mình trở về, không phải là biết chuyện gì rồi chứ? Mạng internet chết tiệt, làm cái gì mà lan truyền nhanh như vậy chứ, làm hại mình ngay cả kế hoãn binh cũng chưa nghĩ ra.
Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, đứng ở cửa xe thật lâu cũng chưa từng di chuyển một bước.
"Đầm lầy chết, bánh nướng áp chảo có nói với anh là tìm tôi có chuyện gì không?" Lạc Mật Mật thử dò xét vẻ mặt Tô Trạch, giống như chỉ cần nhìn ra anh đang nói láo sẽ lập tức trừng trị ngay.
Tô Trạch gãi gãi đầu, mím miệng nhìn ngoài cửa sổ một chút.
Những tấm ảnh này ở trên mạng lan truyền điên cuồng rồi, lão đại làm sao có thời gian để ý loại tin tức bát quái này, đều là do mình nói cho lão đại biết. Nhưng một khi con bé điên này biết, sợ rằng chính mình cũng không biết mình sẽ chết như thế nào.
"Tôi cũng không biết, lão đại chỉ nói là đã trễ thế này sợ cô không an toàn, kêu tôi đón cô trở về, ngoài ra không nói gì khác." Tô Trạch hèn nhát nhìn tay lái.
"Thật à?"
"Thật, tôi bảo đảm là thật, anh ấy thật sự không nói với tôi chuyện gì hết!"
Tô Trạch dáng vẻ nghiêm túc khiến Lạc Mật Mật trong lòng thật là cao hứng, liền mở cửa xe ngồi xuống, trong chốc lát đã đến biệt thự Lạc gia.
Vừa vào cửa, Lạc Thiểu Trạch đang ngồi ở trên ghế sô pha hứng thú nhìn cái gì đó trên ipad, vốn là vô cùng líu ríu vui vẻ Lạc Mật Mật lúc này thấy Lạc Thiểu Trạch đang lên mạng, trái tim nhỏ không khỏi nhảy thẳng lên bịch bịch.
Ây da má ơi, lần này có thể sẽ thê thảm, nếu như bị anh ấy nhìn thấy ảnh nóng trên web, anh ấy còn không ăn thịt mình ư? Hi vọng anh ấy đang đọc tin tức kinh tế chính trị, mà không phải mấy cái tin giải trí bát quái, càng hy vọng anh ấy không nhìn thấy mình, để mình mau rời đi, né tránh nơi thị phi này.
Lạc Mật Mật mở ra hai tay, rón ra rón rén xoay người đi tới cầu thang, mới vừa bước chân, sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lùng.
"Lạc Mật Mật, sớm như vậy muốn làm gì à?"
Lạc Mật Mật nhất thời đứng yên một chỗ, từ từ quay đầu lại thấy Lạc Thiểu Trạch vẫn tập trung tinh thần nhìn ipad, dường như lời nói mới rồi căn bản không phải là anh nói.
Thật là hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không?
Nhìn chòng chọc hồi lâu, Lạc Thiểu Trạch cũng không có ngẩng đầu lên nhìn một cái, Lạc Mật Mật quyết định, vẫn giả bộ như cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục tiến lên.
"Sớm như vậy em có thể ngủ sao?"
Âm thanh u ám đột nhiên từ sau lưng xông tới, làm Lạc Mật Mật không khỏi rùng mình, vội vàng xoay người lại, vừa vặn chạm phải Lạc Thiểu Trạch đang đứng ở phía sau, không sai không lệch đập vào mặt.
Nhưng mà ông trời sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy cho đôi oan gia họ Lạc này, Lạc Mật Mật không có đứng vững, dồn sức ngã vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch, đôi môi anh đào vừa đúng dán lên bờ môi lạnh lùng quyến rũ của Lạc Thiểu Trạch, không sai không lệch.
--- ------ ------ ------ ------ ------
Lúc này cũng có thể phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn?
Bốn mắt nhìn nhau, một mảnh hoảng sợ giao hòa.
Lạc Mật Mật cố gắng đứng dậy, nhưng mà bản thân đã sớm mất đi trọng tâm, căn bản không có phương pháp chống đỡ nổi thân thể của mình, vạn bất đắc dĩ, Lạc Mật Mật đưa tay hung hăng đẩy lạc Thiểu Trạch một cái, miệng giống như bị dán chặt rồi dùng sức kéo ra, đôi môi hai người cũng bị bắn ra một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.