Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 112: Người và vật đã không còn
Vũ Cô Nương
07/05/2016
Tựa như làn gió táp mưa sa ướt sũng, Bùi Nhã Phi nắm lấy bàn tay nhỏ bé si ngốc đứng tại chỗ, trong lòng cô ta tự nói với mình nên cãi lại, nhưng mấp máy miệng nhiều lần cũng không có hơi sức phát ra một âm thanh.
Người đàn ông trước mắt này là thế giới mà cô coi trọng nhất, nếu như không có phần chú ý này, đoán chừng Bùi Nhã Phi đã sớm chết rồi.
Ban đầu không phải mình tự nguyện rời anh ấy mà đi, khi đó cô cỡ nào chỉ muốn đi chết. Thế nhưng chỉ có một lý do duy nhất để cô chống đỡ tồn tại đi xuống, chính là trên thế giới này có một người yêu cô như vậy, Lạc Thiểu Trạch. Cô chống đỡ lấy, nỗ lực, sau khi trở lại đã dùng trăm ngàn phương pháp để tìm kiếm anh ấy, rốt cuộc gặp được, vật và người đã không còn.
Được rồi, coi như hiện tại mục đích của cô không còn tinh khiết nữa, coi như mình bị Thuộc Oái Nương xui khiến mới đi tới bên cạnh anh, nhưng thanh âm này vẫn xuất phát từ đáy lòng chân thật của mình. Cô hy vọng Lạc Thiểu Trạc có thể quý trọng cô như trước, thích cô, trong đôi mắt chỉ có hình bóng của cô. Nhưng, khẩn trương rồi, tất cả đã không có rồi.
Hiện tại, vô luôn cô làm cái gì, trong đôi mắt của Lạc Thiểu Trạch luôn có một người con gái xa lạ. Bùi Nhã Phi nhìn ra, đó không phải là mình, thì ra đó là tiểu nha đầu Lạc Mật Mật người mà mình chưa từng để ở trong mắt. Cũng không ai biết khi cô thật sự biết được điều này cô có bao nhiêu oán hận, cỡ nào khó chịu.
Bọn họ không có chính thức chia tay, lại chia lìa sạch sẽ, một chút tơ tình cũng không có, điều này làm cho trong lòng Bùi Nhã Phi như bị châm đau nhói, đau đến thở gấp.
Có thể coi như mình có phần nào không cam lòng, Bùi Nhã Phi cho tới bây giờ cũng không muốn Lạc Mật Mật chết không được tử tế, cô chỉ muốn cho Lạc Thiểu Trạch ở bên cạnh mình, cả đời với mình sống cùng một chỗ.
Dĩ nhiên, cũng như Thuộc Oái Nương mong muốn, Bùi Nhã Phi cũng có thể có được món tiền mình muốn. Nhưng, loại chuyện bẩn thỉu như vậy sao? Theo như nhu cần không phải sao?
Bùi Nhã phi hiểu, mục đích Thuộc Oái Nương là phá đổ tập đoàn họ Lạc, chỉ đơn giản muốn gia đình họ Lạc thất bại thảm hại, cho nên mới ra tay giúp cô. Không đúng, là lợi dụng cô. Mặc dù cô không biết Thuộc Oái Nương và gia đình họ Lạc rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, nhưng cái loại này có thể là cơ hội đoạt lại Lạc Thiểu Trạch làm cô động lòng, muốn bắt được.
Hơn nữa, mình không phải là không lợi dụng Thuộc Oái Nương à?
Tiến vào như vậy, tranh đoạt như vậy, ít nhất để cho trong lòng của mình dễ chịu hơn, an ủi mình là bởi vì trả khoản nợ mới làm những chuyện này.
Cho dù mình không đồng ý làm cũng là bởi vì Thuộc Oái Nương chỉ điểm.
Cô không ngốc, cô cũng không có tính toán muốn phá đổ gia đình họ Lạc sau khi kết hôn với Lạc Thiểu Trạch. Coi như cô thiếu tiền, nhưng tiền bạc nhiều hơn nữa cô cũng sẽ lấy được từ nhà họ Lạc sau khi cô cưới Lạc Thiểu Trạch. Cô chỉ muốn Lạc Thiểu Trạch ở bên cạnh mình, trong lòng chỉ có mình cô.
Nhưng tất cả tựa như không có đơn giản như vậy.
Hiện tại làm sao mình xuống đài đây?
Bùi Nhã Phi không ngừng níu vạt áo ngủ, nghĩ tới tâm sự của mình, từ từ hướng phòng ngủ đi tới.
Mình làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Lạc Thiểu Trạch cũng đã nhìn ra, chẳng lẽ còn phải chờ Lạc Thiểu Trạch tự tay bắt tới mình sao? Nhưng, mình bây giờ thả Lạc Mật Mật, có thể hay không có điểm giấu đầu lòi đuôi?
"Lão đại, Bùi Nhã Phi đi về phòng, chẳng lẽ để cho nàng..." Tô Trạch đôi mắt to ngu ngốc nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, đưa tay chỉ về phương hường Bùi Nhã Phi đang rời khỏi.
Người đàn ông trước mắt này là thế giới mà cô coi trọng nhất, nếu như không có phần chú ý này, đoán chừng Bùi Nhã Phi đã sớm chết rồi.
Ban đầu không phải mình tự nguyện rời anh ấy mà đi, khi đó cô cỡ nào chỉ muốn đi chết. Thế nhưng chỉ có một lý do duy nhất để cô chống đỡ tồn tại đi xuống, chính là trên thế giới này có một người yêu cô như vậy, Lạc Thiểu Trạch. Cô chống đỡ lấy, nỗ lực, sau khi trở lại đã dùng trăm ngàn phương pháp để tìm kiếm anh ấy, rốt cuộc gặp được, vật và người đã không còn.
Được rồi, coi như hiện tại mục đích của cô không còn tinh khiết nữa, coi như mình bị Thuộc Oái Nương xui khiến mới đi tới bên cạnh anh, nhưng thanh âm này vẫn xuất phát từ đáy lòng chân thật của mình. Cô hy vọng Lạc Thiểu Trạc có thể quý trọng cô như trước, thích cô, trong đôi mắt chỉ có hình bóng của cô. Nhưng, khẩn trương rồi, tất cả đã không có rồi.
Hiện tại, vô luôn cô làm cái gì, trong đôi mắt của Lạc Thiểu Trạch luôn có một người con gái xa lạ. Bùi Nhã Phi nhìn ra, đó không phải là mình, thì ra đó là tiểu nha đầu Lạc Mật Mật người mà mình chưa từng để ở trong mắt. Cũng không ai biết khi cô thật sự biết được điều này cô có bao nhiêu oán hận, cỡ nào khó chịu.
Bọn họ không có chính thức chia tay, lại chia lìa sạch sẽ, một chút tơ tình cũng không có, điều này làm cho trong lòng Bùi Nhã Phi như bị châm đau nhói, đau đến thở gấp.
Có thể coi như mình có phần nào không cam lòng, Bùi Nhã Phi cho tới bây giờ cũng không muốn Lạc Mật Mật chết không được tử tế, cô chỉ muốn cho Lạc Thiểu Trạch ở bên cạnh mình, cả đời với mình sống cùng một chỗ.
Dĩ nhiên, cũng như Thuộc Oái Nương mong muốn, Bùi Nhã Phi cũng có thể có được món tiền mình muốn. Nhưng, loại chuyện bẩn thỉu như vậy sao? Theo như nhu cần không phải sao?
Bùi Nhã phi hiểu, mục đích Thuộc Oái Nương là phá đổ tập đoàn họ Lạc, chỉ đơn giản muốn gia đình họ Lạc thất bại thảm hại, cho nên mới ra tay giúp cô. Không đúng, là lợi dụng cô. Mặc dù cô không biết Thuộc Oái Nương và gia đình họ Lạc rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, nhưng cái loại này có thể là cơ hội đoạt lại Lạc Thiểu Trạch làm cô động lòng, muốn bắt được.
Hơn nữa, mình không phải là không lợi dụng Thuộc Oái Nương à?
Tiến vào như vậy, tranh đoạt như vậy, ít nhất để cho trong lòng của mình dễ chịu hơn, an ủi mình là bởi vì trả khoản nợ mới làm những chuyện này.
Cho dù mình không đồng ý làm cũng là bởi vì Thuộc Oái Nương chỉ điểm.
Cô không ngốc, cô cũng không có tính toán muốn phá đổ gia đình họ Lạc sau khi kết hôn với Lạc Thiểu Trạch. Coi như cô thiếu tiền, nhưng tiền bạc nhiều hơn nữa cô cũng sẽ lấy được từ nhà họ Lạc sau khi cô cưới Lạc Thiểu Trạch. Cô chỉ muốn Lạc Thiểu Trạch ở bên cạnh mình, trong lòng chỉ có mình cô.
Nhưng tất cả tựa như không có đơn giản như vậy.
Hiện tại làm sao mình xuống đài đây?
Bùi Nhã Phi không ngừng níu vạt áo ngủ, nghĩ tới tâm sự của mình, từ từ hướng phòng ngủ đi tới.
Mình làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, Lạc Thiểu Trạch cũng đã nhìn ra, chẳng lẽ còn phải chờ Lạc Thiểu Trạch tự tay bắt tới mình sao? Nhưng, mình bây giờ thả Lạc Mật Mật, có thể hay không có điểm giấu đầu lòi đuôi?
"Lão đại, Bùi Nhã Phi đi về phòng, chẳng lẽ để cho nàng..." Tô Trạch đôi mắt to ngu ngốc nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, đưa tay chỉ về phương hường Bùi Nhã Phi đang rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.