Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
Chương 13: Quán bar 55
Vũ Cô Nương
16/03/2016
"Anh sợ anh ấy giết
chết anh, vậy anh không sợ tôi khiến cho anh chết không toàn thây sao?
Anh mau chạy tới đây, nếu không tôi sẽ không để cho anh sống qua tối
nay!"
Đã chứng kiến hành động điên cuồng của Lạc Mật Mật lúc ban ngày, Tô Trạch suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kinh hãi, vì vậy vẫn quyết định đi qua xem xét cô một chút, cho dù chính mình chịu khổ, cũng không muốn nhân vật quan trọng này lại lấy tính mạng ra để tái hiện cái vụ án như ban ngày.
Nếu không, bị lão đại biết, thật sự sẽ đi đời nhà ma!
Tô trạch khởi động xe Audi nhanh chóng đi tới biệt thự Lạc gia, nhìn vào trong biệt thự âm hiểm có thể thấy được ánh sang lóe lên, một cỗ khí lạnh ập ngay vào lòng.
"Đầm lầy chết, tại sao bây giờ anh mới đến ?" Trên kính xe chợt dán lên khuôn mặt lạnh như băng, Lạc Mật Mật hớt miệng một bộ dạng mất hứng.
Kiểu tóc dựng ngược lên, đôi mắt đen thui như bị hun khói, dưới màu đỏ của đôi môi là một bộ váy ngắn bằng nhung, gương mặt trắng bệch trong đêm đen hiện lên hết sức rõ ràng, thật khủng bố!
Tô Trạch bị dọa nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đạp chân ga tiếp tục chạy ra ngoài, thật may là phản ứng kịp thời nhanh chóng dập tắt hỏa khí.
"Cô nãi nãi của tôi, cô đến tột cùng muốn làm cái gì? Cô ăn mặc như vầy cũng quá ghê gớm rồi. . . . . ."
"Gọi tôi là trưởng bối à, cũng không tệ. Đầm lầy chết, đừng nói nhảm nữa, đưa tôi đi đến quán bar lớn nhất, tôi muốn đi uống rượu!” Lạc Mật Mật vẻ mặt trấn định tiến vào buồng xe phía sau, lấy ra cái gương nhỏ không ngừng sửa sang lại gương mặt được trang điểm sắc sảo.
Tô Trạch nhìn kính chiếu hậu, giọng điệu sâu sắc, “Cô có thể đừng giày vò tôi nữa được hay không? Nếu cô thật sự đi tới chỗ đó, hơn nữa còn là tôi dẫn cô đi, lão đại sẽ…..”
"Đừng có nói nhảm được hay không? Không đợi lão đại của anh xuất hiện, anh coi chừng chết trước ở trong tay của tôi." Lạc Mật Mật một phát bắt được bả vai Tô Trạch từ từ dùng sức, cười xấu xa.
Tô trạch vẻ mặt buộc chặt, cơ bắp căng cứng, nắm chặt tay lái trong tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Thấy vẻ mặt vô tội của Tô Trạch, Lạc Mật Mật nở nụ cười, từ từ dựa vào cái ghế tựa cao cấp, không nhanh không chậm nói, "Thật ra thì tôi cũng rất đáng yêu , chỉ cần anh đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối với anh rất tốt."
Mắt hạnh khễ nheo, Lạc Mật Mật thăm dò sắc mặt Tô Trạch, “Yên tâm đi, nếu như lão đại các anh truy cứu, từ đầu tới cuối tôi sẽ nhận hết, sẽ không rơi xuống đầu của anh đâu, anh hiểu không? Chỉ cần anh đưa tôi đến đó, là anh có thể đi rồi, OK?”
Tô Trạch lòng tràn đầy do dự, đấu tranh nhìn về phía trước.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, Lạc Mật Mật dùng sức chồm tới, vặn chìa khóa, sau đó vỗ vỗ bả vai Tô Trạch, ý bảo chạy về phía trước.
Rơi vào đường cùng, Tô Trạch đành mang cô tới “quán bar 55”
Quán bar này mặc dù không phải là quán bar lớn nhất, nhưng mà trong ấn tượng của Tô Trạch những người tới đây đại đa số đều những người sinh ra trong gia đình phú quý quyền thế, tương đối mà nói sẽ ít xảy ra hỗn loạn, hơn nữa nơi này có rất nhiều bằng hữu, nếu có chuyện gì cũng có người giúp đỡ.
Nhưng ở trong mắt Lạc Mật Mật, quán bar ở đâu cũng giống như nhau, đều là trường hợp 8x, 9x, thậm chí là 10x buông thả bản thân ăn chơi sa đọa
Lạc Mật Mật cười ngọt ngào, mở cửa xe đang muốn đi ra ngoài, chợt phát hiện Tô Trạch đang bấm điện thoại di động, cảm thấy không ổn, vì vậy dừng lại trực tiếp theo dõi anh ta.
"Đầm lầy chết, không phải anh muốn nói cho anh ta biết tôi tới đây chứ!"
"OK!"
Lạc Mật Mật dừng lại, "Anh có phải hay không đã nói cho anh ta biết?"
"Yes!" Tô trạch tiếp tục bấm điện thoại di động.
Im lặng, thật là một người nhát gan! Vậy cũng tốt, nói không chừng Tô Trạch còn có thể giúp mình rất nhiều !
Lạc Mật Mật mỉm cười đi xuống xe hơi, nghênh ngang đi vào quán bar.
Quả nhiên là một nơi xa hoa truỵ lạc, đông đảo thiếu nam thiếu nữ đang lắc lư thân thể theo điệu nhạc điên cuồng, xuyên qua ánh đèn hoa mỹ , những người khác đang si mê nâng ly uống mừng.
Trang phục Lạc Mật Mật đang mặc trên người so với sự thuần khiết ban ngày khác biệt quá lớn, một thân váy đen gợi cảm vừa đi vào quán bar liền thu hút tất cả sự chú ý, cộng thêm kiểu trang điểm mắt khói vô cùng quyến rũ, trong chốc lát liền hấp dẫn đông đảo trai đẹp tới gần.
Lạc Mật Mật không để ý lắm, mỉm cười tựa vào quầy rượu, đưa tay khẽ vuốt, dịu dàng nói, "Anh đẹp trai, cho tôi một ly rượu."
Đã chứng kiến hành động điên cuồng của Lạc Mật Mật lúc ban ngày, Tô Trạch suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kinh hãi, vì vậy vẫn quyết định đi qua xem xét cô một chút, cho dù chính mình chịu khổ, cũng không muốn nhân vật quan trọng này lại lấy tính mạng ra để tái hiện cái vụ án như ban ngày.
Nếu không, bị lão đại biết, thật sự sẽ đi đời nhà ma!
Tô trạch khởi động xe Audi nhanh chóng đi tới biệt thự Lạc gia, nhìn vào trong biệt thự âm hiểm có thể thấy được ánh sang lóe lên, một cỗ khí lạnh ập ngay vào lòng.
"Đầm lầy chết, tại sao bây giờ anh mới đến ?" Trên kính xe chợt dán lên khuôn mặt lạnh như băng, Lạc Mật Mật hớt miệng một bộ dạng mất hứng.
Kiểu tóc dựng ngược lên, đôi mắt đen thui như bị hun khói, dưới màu đỏ của đôi môi là một bộ váy ngắn bằng nhung, gương mặt trắng bệch trong đêm đen hiện lên hết sức rõ ràng, thật khủng bố!
Tô Trạch bị dọa nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đạp chân ga tiếp tục chạy ra ngoài, thật may là phản ứng kịp thời nhanh chóng dập tắt hỏa khí.
"Cô nãi nãi của tôi, cô đến tột cùng muốn làm cái gì? Cô ăn mặc như vầy cũng quá ghê gớm rồi. . . . . ."
"Gọi tôi là trưởng bối à, cũng không tệ. Đầm lầy chết, đừng nói nhảm nữa, đưa tôi đi đến quán bar lớn nhất, tôi muốn đi uống rượu!” Lạc Mật Mật vẻ mặt trấn định tiến vào buồng xe phía sau, lấy ra cái gương nhỏ không ngừng sửa sang lại gương mặt được trang điểm sắc sảo.
Tô Trạch nhìn kính chiếu hậu, giọng điệu sâu sắc, “Cô có thể đừng giày vò tôi nữa được hay không? Nếu cô thật sự đi tới chỗ đó, hơn nữa còn là tôi dẫn cô đi, lão đại sẽ…..”
"Đừng có nói nhảm được hay không? Không đợi lão đại của anh xuất hiện, anh coi chừng chết trước ở trong tay của tôi." Lạc Mật Mật một phát bắt được bả vai Tô Trạch từ từ dùng sức, cười xấu xa.
Tô trạch vẻ mặt buộc chặt, cơ bắp căng cứng, nắm chặt tay lái trong tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Thấy vẻ mặt vô tội của Tô Trạch, Lạc Mật Mật nở nụ cười, từ từ dựa vào cái ghế tựa cao cấp, không nhanh không chậm nói, "Thật ra thì tôi cũng rất đáng yêu , chỉ cần anh đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối với anh rất tốt."
Mắt hạnh khễ nheo, Lạc Mật Mật thăm dò sắc mặt Tô Trạch, “Yên tâm đi, nếu như lão đại các anh truy cứu, từ đầu tới cuối tôi sẽ nhận hết, sẽ không rơi xuống đầu của anh đâu, anh hiểu không? Chỉ cần anh đưa tôi đến đó, là anh có thể đi rồi, OK?”
Tô Trạch lòng tràn đầy do dự, đấu tranh nhìn về phía trước.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, Lạc Mật Mật dùng sức chồm tới, vặn chìa khóa, sau đó vỗ vỗ bả vai Tô Trạch, ý bảo chạy về phía trước.
Rơi vào đường cùng, Tô Trạch đành mang cô tới “quán bar 55”
Quán bar này mặc dù không phải là quán bar lớn nhất, nhưng mà trong ấn tượng của Tô Trạch những người tới đây đại đa số đều những người sinh ra trong gia đình phú quý quyền thế, tương đối mà nói sẽ ít xảy ra hỗn loạn, hơn nữa nơi này có rất nhiều bằng hữu, nếu có chuyện gì cũng có người giúp đỡ.
Nhưng ở trong mắt Lạc Mật Mật, quán bar ở đâu cũng giống như nhau, đều là trường hợp 8x, 9x, thậm chí là 10x buông thả bản thân ăn chơi sa đọa
Lạc Mật Mật cười ngọt ngào, mở cửa xe đang muốn đi ra ngoài, chợt phát hiện Tô Trạch đang bấm điện thoại di động, cảm thấy không ổn, vì vậy dừng lại trực tiếp theo dõi anh ta.
"Đầm lầy chết, không phải anh muốn nói cho anh ta biết tôi tới đây chứ!"
"OK!"
Lạc Mật Mật dừng lại, "Anh có phải hay không đã nói cho anh ta biết?"
"Yes!" Tô trạch tiếp tục bấm điện thoại di động.
Im lặng, thật là một người nhát gan! Vậy cũng tốt, nói không chừng Tô Trạch còn có thể giúp mình rất nhiều !
Lạc Mật Mật mỉm cười đi xuống xe hơi, nghênh ngang đi vào quán bar.
Quả nhiên là một nơi xa hoa truỵ lạc, đông đảo thiếu nam thiếu nữ đang lắc lư thân thể theo điệu nhạc điên cuồng, xuyên qua ánh đèn hoa mỹ , những người khác đang si mê nâng ly uống mừng.
Trang phục Lạc Mật Mật đang mặc trên người so với sự thuần khiết ban ngày khác biệt quá lớn, một thân váy đen gợi cảm vừa đi vào quán bar liền thu hút tất cả sự chú ý, cộng thêm kiểu trang điểm mắt khói vô cùng quyến rũ, trong chốc lát liền hấp dẫn đông đảo trai đẹp tới gần.
Lạc Mật Mật không để ý lắm, mỉm cười tựa vào quầy rượu, đưa tay khẽ vuốt, dịu dàng nói, "Anh đẹp trai, cho tôi một ly rượu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.