Chương 414: Chiến
anhvodoi94
11/04/2019
P/s: Cảm ơn bạn zhiepz đã Tặng 1,000 đậu và bạn hqa198@ đã Đề cử 10 Nguyệt Phiếu cho truyện nhé. Một lần nữa cảm ơn cả nhà đã luôn ủng hộ tác trong suốt thời gian qua.
...
Trên võ đài nhanh chóng xuất hiện một cô gái ăn mặc nóng bỏng, chiếc áo croptop màu đen, bên trên cổ hở rộng một mảng lan tới cả khe ngực sâu hút, lộ ra một phần không nhỏ bộ ngực trắng muốt, bên dưới thì hở quá rốn khoe trọn chiếc eo bé nhỏ, thậm chí nếu kẻ nào ở sát võ đàu còn loáng thoáng thấy chân ngực.
Đôi chân dài miên man trắng mịn, tất cả đều phô trương ra ngoài khi cô chỉ mặc một chiếc váy đen ngắn.
Dường như không nhận thấy mình mặc có gì không đúng, cô còn cố vươn tay cao giơ tấm bảng điện tử, bên trên có ghi tên đấu sĩ.
Phối hợp với cô gái có dáng người nóng bỏng là một tên béo múp vô cùng tương phản. Hắn đang cố gân giọng lên giới thiệu tên đấu sĩ, thành tích và phần thưởng của cuộc thi.
Dương Tuấn Vũ dù có nhìn qua nhiều người đẹp nhưng cũng bị cô gái này thu hút một phần, tuy nhiên rất nhanh hắn xua tan suy nghĩ lởn vởn trong đầu.
Hoàng Phi Hồng tuy gương mặt vẫn chưa hết non nớt nhưng anh khí có thừa, cơ bắp tuy không quá lớn nhưng đặc biệt dẻo dai. Đồng thời võ sĩ không nhất thiết cơ bắp càng lớn lực phát ra càng mạnh. Gương mặt lạnh lùng không cảm xúc đi lên võ đài, chẳng ai nhìn ra trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Đối mặt với hắn là một tên có chút to cao hơn, tương tự sải tay cũng dài hơn, bất cứ ai đã từng xem đấu quyền anh đều biết sải tay dài vô cùng có lợi, vừa đồng thời tăng được phạm vi tấn công, đồng thời cũng kéo dài khoảng cách để phòng ngự. Người tay ngắn hơn muốn tấn công tất nhiên vào áp sát, nếu kẻ tay dài khôn khéo sẽ luôn duy trì khoảng cách sao cho hắn có thể tấn công được đối phương mà đối phương lại không cách nào chạm được vào hắn.
Tất nhiên việc này chỉ có lợi trong trường hợp thực lực hai người ngang bằng hoặc người tay dài mạnh hơn, còn nếu đối thủ dù tay ngắn nhưng khả năng chịu đòn, phản xạ né tránh cùng với mỗi đòn đánh ra vừa nhanh vừa uy lực thì còn chưa biết ai ăn ai.
Dương Tuấn Vũ cũng có biết qua môn thi đấu này, nhìn đôi găng tay mà cả hai đấu sĩ đeo hắn liền nhíu mày. Đây rõ ràng là găng tay loại 8 ounce (viết tắt là oz, 1 oz = 28.35g)
Số ounce càng nhỏ tương ứng với loại vật liệu đệm của găng càng ít, số ounce càng lớn thì đêm găng càng nhiều. Đệm càng ít tức là lực đấm ra càng mạnh, lực sát thương càng cao. Nếu bị trúng bất cứ một đòn nào đảm bảo mặt nhẹ thì sưng tím, nặng thậm chí chấn thương sọ não, đột tử.
Hắn thở dài một hơi.
Nơi này chính là đám lắm tiền nhiều của đến xem đánh đấm, đánh càng máu me, càng bầm dập họ càng phấn khích điên cuồng. Thậm chí đánh chết người không phải là chuyện quá hiếm lạ. Có thể nói làm nghề này đều là vạn bất đắc dĩ, mạng nhỏ tùy thời có thể bị đấm bay mất.
Hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều khi mà trận đấu đã bắt đầu hiệp thứ nhất. Ở đây đấu tối đa tới 9 hiệp, mỗi hiệp 90 giây, nghĩ giữa hiệp là 45 giây, đây chính là hắn nghe loáng thoáng mọi người nói ra mà biết được.
Hai đối thủ khẽ đấm găng vào nhau chào hỏi sau đấy liền lùi lại một bước đề phòng.
Hoàng Phi Hồng đầu hơi rụt lại ngả về trước, hai tay giơ lên ở trạng thái nửa thủ thế nửa tấn công, từ đó để thấy bất cứ khi nào đối phương làm gì hắn đều sẽ kịp phản ứng. Đây tất nhiên chẳng phải thứ quý giá, siêu đẳng gì, bởi vì võ sĩ quyền anh nào cũng đều làm vậy.
Trận đấu này là có người khác khiêu chiến chuỗi trận thắng thứ 50 của hắn, người khiêu chiến chỉ cần hòa là đã có thể giành phần thắng, chính vì thế thái độ của hắn nhìn rất ung dung. Ngược lại, Hoàng Phi Hồng bắt buộc phải thắng mới có thể bảo vệ được danh hiệu, đồng thời thu được số tiền lớn mang về giúp mẹ chữa trị. Tất nhiên, hắn chưa có biết mẹ mình hiện tại đã được chăm sóc chu đáo.
Tuy đối với bà hắn luôn thương yêu nhưng từ khi biết chuyện mẹ hắn làm nghề đó hầu như ở nhà hắn chẳng nói chuyện với bà câu nào, nếu có nói cũng là lạnh nhạt. Nhưng kỳ thực hắn luôn lo lắng cho bà, hắn vốn tích cóp được một chút tiền để mẹ có thể mở một tiệm tạp hóa nhỏ bán hàng mưu sinh, nhưng bỗng chốc bệnh tật ập đến, thành ra số tiền kia nhanh chóng ném vào tiền thuốc men.
Nhưng bệnh này khẳng định chỉ có ngày càng tốn tiền hơn chứ không có ít đi hay khỏi được, mẹ hắn nhiều lần đau ốm khóc cầu xin hắn không cần phải chữa trị cho bà, cố giành tiền mà đi học, ăn uống, nhưng hắn chỉ nói một từ “không”, rồi liền sau đó mặc kệ bà van xin thế nào hắn vẫn điều trị tới cùng.
Hắn từ lâu đã không còn trách mẹ mình nữa rồi, mẹ làm tất cả cũng chẳng phải để bản thân vui vẻ, tất cả hy vọng mẹ đều dồn cho hắn, dù có làm nghề bị cả xã hội ghê tởm nhưng chỉ cần hắn có ăn, có học là mẹ đã mãn nguyện rồi. Như vậy có lý nào hắn lại được phép giận mẹ, hắn không giận, nhưng gia đình biến loạn quá nhiều khiến hắn dần dần trẻ thành một kẻ trầm tính, ít nói, và lêu lổng.
Hắn biết được cái đấu trường ngầm này cũng xuất phát từ một tên đàn anh, kẻ này đã gợi ý cho hắn đến đây cá cược. Hoàng Phi Hồng mới đầu cũng định thử một chút, nhưng sau đấy hắn bị thứ đấu trường này hấp dẫn, vốn khả năng đánh đấm của hắn không tệ, xung quanh mấy con phố không có đối thủ, từ nhỏ tới lớn đều đánh qua không biết bao nhiêu người, hơn nữa số tiền mỗi lần kiếm được cũng lên tới vài chục, thậm chí cả trăm triệu, tất nhiên, dang tiếng càng lớn tiền sẽ càng nhiều.
Chỉ là số tiền hắn thắng 50 trận liên tiếp tuy nếu tính tổng cũng tới cả gần 6 trăm triệu đồng nhưng bao nhiêu lần mẹ vào viện, có lần nào không cần 5- 7 triệu viện phí? Tiền tấn cũng hết chứ đừng nói chỉ mấy trăm triệu.
Quay trở lại đấu trường, hiệp thứ nhất đã trôi qua gần hết, chỉ còn lại khoảng 10 giây, trước đó cả hai người sau khi đánh ra vài cú thăm dò liền áp sát liên tục ra đòn, hai bên đều có thua có thắng. Cụ thể điểm số không quá rõ nhưng lợi thế hiệp này đã nghiêng về Phi Hồng.
Cho tới khi kết thúc hiệp đầu cũng chưa có quá nhiều đặc sắc, xung quanh khán đài liền la ó, hò hét có vẻ không hài lòng khi chưa thấy có máu chảy.
Cả hai sau khi nhanh chóng nghỉ ngơi chốc lát liền tiếp tục hiệp thứ hai.
Lần này vẫn là Hoàng Phi Hồng chủ động áp sát, hắn liên tiếp dùng tay phải đấm ngang, đấm móc từ dưới lên, thi thoảng lại đổi tay, có thể nói suốt 2/3 hiệp này đối thủ đều chỉ ôm đầu chật vật né tránh.
Nhìn thì áp đảo vậy nhưng Dương Tuấn Vũ biết tên kia chẳng bị bao nhiêu thương tổn, ngược lại Phi Hồng có chút hơi hụt hơi về cuối. Tên kia đúng là một con cáo, ngay khi cảm thấy lực đấm của đối phương suy yếu, hắn liền lùi lại một chút cho Hoàng Phi Hồng đấm hụt vào khoảng không rồi nhanh như chớp trả đòn.
Biết tình thế không ổn, Hoàng Phi Hồng hai tay chắn trước mặt, nhưng cú đánh móc chưa tới nơi bỗng như hết lực, mọi người còn chưa hiểu ra sao thì đã thấy cánh tay trái của kẻ này dĩ nhiên lại từ lúc nào từ bên cạnh đánh tới. Bị chính tay mình chắn mất tầm nhìn, Phi Hồng liền bị bất ngờ, lúc nhận ra thì cú đấm đã nện xuống gò má khiến đầu hắn bị đẩy nghiêng sang bên đối diện.
Bất chấp cơn đau hắn liền lùi lại mấy bước để tránh bị liên tiếp công kích.
Đối thủ ấy vậy mà lại không thừa thắng xông lên là đủ thấy hắn tâm ngoan thủ lạt, là một kẻ lõi đời kinh nghiệm có thừa.
Tới lúc nàu cơn đau nhức truyền tới khiến hắn tỉnh lại, đối thủ này vốn được đồn là đấu sĩ boxxing chuyên nghiệp quả không sai, hắn đã quá chủ quan rồi.
Vòng hai chẳng có gì lạ khi mà chỉ với duy nhất một cú đấm tốt đã giúp tên Joshep này giành được phần thắng.
Tiếng chuông vang lên, hai đấu sĩ tiếp tục nghỉ, nhưng bên ngoài đấu trường đã vang lên âm thanh phấn khích hơn, cái tên Joshep cũng theo đó mà vang lên khắp khán đài.
Các vòng đấu tiếp đều là ăn miếng trả miếng rất dữ dội, tính tới vòng đấu cuối cùng thế mà Phi Hồng đang kém tên kia 5 điểm, tương đương với 2 cú đánh chất lượng.
Cả mặt hắn đã sưng vù lên, miệng cũng chảy máu, tinh thần đã suy giảm không ít.
Joshep cũng không khá hơn, tuy mặt không quá sưng to, có lẽ bởi vì hắn đã chịu đòn nhiều nên da cũng có chút dày, nhưng tình trạng tuyệt đối không khá hơn đối phương là bao. Hắn cũng không ngờ ở một cái ổ chuột nhỏ này lại có một thằng nhóc còn vắt mũi chưa sạch lại lỳ lợm thế. Hắn rất rõ uy lực những có đấm của mình, nếu là kẻ khác bị mấy đòn hiểm kia chỉ sợ đã thần trí mơ hồ, đầu óc quay cuồng mà ngất đi rồi.
Tuy vậy, mặc dù hơn 5 điểm thôi nhưng cũng đủ để hắn hài lòng rồi, vòng cuối này rõ ràng tên kia chẳng còn bao khí lực, chỉ sợ việc đứng vững cuối vòng 9 này cũng phải rất nỗ lực mới được. Ngược lại, hắn sẽ tìm cách câu giờ, 90 giây sẽ rất nhanh qua đi, nửa đầu hắn dự định dốc toàn lực nếu xử được là tốt nhất, còn nều không xử được hắn nhất định sẽ duy trì khoảng cách hoặc ôm chặt đối thủ.
Dương Tuấn Vũ thế nào lại không nhìn ra tên này muốn chơi xấu, nhưng bất luận thế nào Hoàng Phi Hồng cũng sẽ không đơn giản như thế gục ngã. Bởi vì hắn biết tên nhóc này còn cần tiền về cứu mẹ mình, động lực, ý chí của hắn sẽ vững vàng hơn một tên kiêu căng ngạo mạn kia nhiều lắm.
Hoàng Phi Hồng dường như cũng đoán trước tên này sẽ tấn công dồn dập ngay khi vào, hắn quyết định không cứng đối cứng, cái nào né được thì né, không né được thì thủ thế đỡ.
Tuy vậy, phản xạ của hắn đã không thể nào tốt như lúc bắt đầu hiệp 1, tên kia điên cuồng tấn công như vậy ít nhiều vẫn có vài cú lọt phòng ngự đấm trúng.
Cả khán đài thấy võ sĩ ra đòn liên tục như vũ bão như thế thì rất phấn khích, hò hét như điên, cái tên Joshep vang vọng cả đấu trường. Nếu kẻ nào tâm lý yếu mà phân tâm thì chắc chắn sẽ bị đối thủ đánh gục rồi.
...
Trên võ đài nhanh chóng xuất hiện một cô gái ăn mặc nóng bỏng, chiếc áo croptop màu đen, bên trên cổ hở rộng một mảng lan tới cả khe ngực sâu hút, lộ ra một phần không nhỏ bộ ngực trắng muốt, bên dưới thì hở quá rốn khoe trọn chiếc eo bé nhỏ, thậm chí nếu kẻ nào ở sát võ đàu còn loáng thoáng thấy chân ngực.
Đôi chân dài miên man trắng mịn, tất cả đều phô trương ra ngoài khi cô chỉ mặc một chiếc váy đen ngắn.
Dường như không nhận thấy mình mặc có gì không đúng, cô còn cố vươn tay cao giơ tấm bảng điện tử, bên trên có ghi tên đấu sĩ.
Phối hợp với cô gái có dáng người nóng bỏng là một tên béo múp vô cùng tương phản. Hắn đang cố gân giọng lên giới thiệu tên đấu sĩ, thành tích và phần thưởng của cuộc thi.
Dương Tuấn Vũ dù có nhìn qua nhiều người đẹp nhưng cũng bị cô gái này thu hút một phần, tuy nhiên rất nhanh hắn xua tan suy nghĩ lởn vởn trong đầu.
Hoàng Phi Hồng tuy gương mặt vẫn chưa hết non nớt nhưng anh khí có thừa, cơ bắp tuy không quá lớn nhưng đặc biệt dẻo dai. Đồng thời võ sĩ không nhất thiết cơ bắp càng lớn lực phát ra càng mạnh. Gương mặt lạnh lùng không cảm xúc đi lên võ đài, chẳng ai nhìn ra trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
Đối mặt với hắn là một tên có chút to cao hơn, tương tự sải tay cũng dài hơn, bất cứ ai đã từng xem đấu quyền anh đều biết sải tay dài vô cùng có lợi, vừa đồng thời tăng được phạm vi tấn công, đồng thời cũng kéo dài khoảng cách để phòng ngự. Người tay ngắn hơn muốn tấn công tất nhiên vào áp sát, nếu kẻ tay dài khôn khéo sẽ luôn duy trì khoảng cách sao cho hắn có thể tấn công được đối phương mà đối phương lại không cách nào chạm được vào hắn.
Tất nhiên việc này chỉ có lợi trong trường hợp thực lực hai người ngang bằng hoặc người tay dài mạnh hơn, còn nếu đối thủ dù tay ngắn nhưng khả năng chịu đòn, phản xạ né tránh cùng với mỗi đòn đánh ra vừa nhanh vừa uy lực thì còn chưa biết ai ăn ai.
Dương Tuấn Vũ cũng có biết qua môn thi đấu này, nhìn đôi găng tay mà cả hai đấu sĩ đeo hắn liền nhíu mày. Đây rõ ràng là găng tay loại 8 ounce (viết tắt là oz, 1 oz = 28.35g)
Số ounce càng nhỏ tương ứng với loại vật liệu đệm của găng càng ít, số ounce càng lớn thì đêm găng càng nhiều. Đệm càng ít tức là lực đấm ra càng mạnh, lực sát thương càng cao. Nếu bị trúng bất cứ một đòn nào đảm bảo mặt nhẹ thì sưng tím, nặng thậm chí chấn thương sọ não, đột tử.
Hắn thở dài một hơi.
Nơi này chính là đám lắm tiền nhiều của đến xem đánh đấm, đánh càng máu me, càng bầm dập họ càng phấn khích điên cuồng. Thậm chí đánh chết người không phải là chuyện quá hiếm lạ. Có thể nói làm nghề này đều là vạn bất đắc dĩ, mạng nhỏ tùy thời có thể bị đấm bay mất.
Hắn cũng chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều khi mà trận đấu đã bắt đầu hiệp thứ nhất. Ở đây đấu tối đa tới 9 hiệp, mỗi hiệp 90 giây, nghĩ giữa hiệp là 45 giây, đây chính là hắn nghe loáng thoáng mọi người nói ra mà biết được.
Hai đối thủ khẽ đấm găng vào nhau chào hỏi sau đấy liền lùi lại một bước đề phòng.
Hoàng Phi Hồng đầu hơi rụt lại ngả về trước, hai tay giơ lên ở trạng thái nửa thủ thế nửa tấn công, từ đó để thấy bất cứ khi nào đối phương làm gì hắn đều sẽ kịp phản ứng. Đây tất nhiên chẳng phải thứ quý giá, siêu đẳng gì, bởi vì võ sĩ quyền anh nào cũng đều làm vậy.
Trận đấu này là có người khác khiêu chiến chuỗi trận thắng thứ 50 của hắn, người khiêu chiến chỉ cần hòa là đã có thể giành phần thắng, chính vì thế thái độ của hắn nhìn rất ung dung. Ngược lại, Hoàng Phi Hồng bắt buộc phải thắng mới có thể bảo vệ được danh hiệu, đồng thời thu được số tiền lớn mang về giúp mẹ chữa trị. Tất nhiên, hắn chưa có biết mẹ mình hiện tại đã được chăm sóc chu đáo.
Tuy đối với bà hắn luôn thương yêu nhưng từ khi biết chuyện mẹ hắn làm nghề đó hầu như ở nhà hắn chẳng nói chuyện với bà câu nào, nếu có nói cũng là lạnh nhạt. Nhưng kỳ thực hắn luôn lo lắng cho bà, hắn vốn tích cóp được một chút tiền để mẹ có thể mở một tiệm tạp hóa nhỏ bán hàng mưu sinh, nhưng bỗng chốc bệnh tật ập đến, thành ra số tiền kia nhanh chóng ném vào tiền thuốc men.
Nhưng bệnh này khẳng định chỉ có ngày càng tốn tiền hơn chứ không có ít đi hay khỏi được, mẹ hắn nhiều lần đau ốm khóc cầu xin hắn không cần phải chữa trị cho bà, cố giành tiền mà đi học, ăn uống, nhưng hắn chỉ nói một từ “không”, rồi liền sau đó mặc kệ bà van xin thế nào hắn vẫn điều trị tới cùng.
Hắn từ lâu đã không còn trách mẹ mình nữa rồi, mẹ làm tất cả cũng chẳng phải để bản thân vui vẻ, tất cả hy vọng mẹ đều dồn cho hắn, dù có làm nghề bị cả xã hội ghê tởm nhưng chỉ cần hắn có ăn, có học là mẹ đã mãn nguyện rồi. Như vậy có lý nào hắn lại được phép giận mẹ, hắn không giận, nhưng gia đình biến loạn quá nhiều khiến hắn dần dần trẻ thành một kẻ trầm tính, ít nói, và lêu lổng.
Hắn biết được cái đấu trường ngầm này cũng xuất phát từ một tên đàn anh, kẻ này đã gợi ý cho hắn đến đây cá cược. Hoàng Phi Hồng mới đầu cũng định thử một chút, nhưng sau đấy hắn bị thứ đấu trường này hấp dẫn, vốn khả năng đánh đấm của hắn không tệ, xung quanh mấy con phố không có đối thủ, từ nhỏ tới lớn đều đánh qua không biết bao nhiêu người, hơn nữa số tiền mỗi lần kiếm được cũng lên tới vài chục, thậm chí cả trăm triệu, tất nhiên, dang tiếng càng lớn tiền sẽ càng nhiều.
Chỉ là số tiền hắn thắng 50 trận liên tiếp tuy nếu tính tổng cũng tới cả gần 6 trăm triệu đồng nhưng bao nhiêu lần mẹ vào viện, có lần nào không cần 5- 7 triệu viện phí? Tiền tấn cũng hết chứ đừng nói chỉ mấy trăm triệu.
Quay trở lại đấu trường, hiệp thứ nhất đã trôi qua gần hết, chỉ còn lại khoảng 10 giây, trước đó cả hai người sau khi đánh ra vài cú thăm dò liền áp sát liên tục ra đòn, hai bên đều có thua có thắng. Cụ thể điểm số không quá rõ nhưng lợi thế hiệp này đã nghiêng về Phi Hồng.
Cho tới khi kết thúc hiệp đầu cũng chưa có quá nhiều đặc sắc, xung quanh khán đài liền la ó, hò hét có vẻ không hài lòng khi chưa thấy có máu chảy.
Cả hai sau khi nhanh chóng nghỉ ngơi chốc lát liền tiếp tục hiệp thứ hai.
Lần này vẫn là Hoàng Phi Hồng chủ động áp sát, hắn liên tiếp dùng tay phải đấm ngang, đấm móc từ dưới lên, thi thoảng lại đổi tay, có thể nói suốt 2/3 hiệp này đối thủ đều chỉ ôm đầu chật vật né tránh.
Nhìn thì áp đảo vậy nhưng Dương Tuấn Vũ biết tên kia chẳng bị bao nhiêu thương tổn, ngược lại Phi Hồng có chút hơi hụt hơi về cuối. Tên kia đúng là một con cáo, ngay khi cảm thấy lực đấm của đối phương suy yếu, hắn liền lùi lại một chút cho Hoàng Phi Hồng đấm hụt vào khoảng không rồi nhanh như chớp trả đòn.
Biết tình thế không ổn, Hoàng Phi Hồng hai tay chắn trước mặt, nhưng cú đánh móc chưa tới nơi bỗng như hết lực, mọi người còn chưa hiểu ra sao thì đã thấy cánh tay trái của kẻ này dĩ nhiên lại từ lúc nào từ bên cạnh đánh tới. Bị chính tay mình chắn mất tầm nhìn, Phi Hồng liền bị bất ngờ, lúc nhận ra thì cú đấm đã nện xuống gò má khiến đầu hắn bị đẩy nghiêng sang bên đối diện.
Bất chấp cơn đau hắn liền lùi lại mấy bước để tránh bị liên tiếp công kích.
Đối thủ ấy vậy mà lại không thừa thắng xông lên là đủ thấy hắn tâm ngoan thủ lạt, là một kẻ lõi đời kinh nghiệm có thừa.
Tới lúc nàu cơn đau nhức truyền tới khiến hắn tỉnh lại, đối thủ này vốn được đồn là đấu sĩ boxxing chuyên nghiệp quả không sai, hắn đã quá chủ quan rồi.
Vòng hai chẳng có gì lạ khi mà chỉ với duy nhất một cú đấm tốt đã giúp tên Joshep này giành được phần thắng.
Tiếng chuông vang lên, hai đấu sĩ tiếp tục nghỉ, nhưng bên ngoài đấu trường đã vang lên âm thanh phấn khích hơn, cái tên Joshep cũng theo đó mà vang lên khắp khán đài.
Các vòng đấu tiếp đều là ăn miếng trả miếng rất dữ dội, tính tới vòng đấu cuối cùng thế mà Phi Hồng đang kém tên kia 5 điểm, tương đương với 2 cú đánh chất lượng.
Cả mặt hắn đã sưng vù lên, miệng cũng chảy máu, tinh thần đã suy giảm không ít.
Joshep cũng không khá hơn, tuy mặt không quá sưng to, có lẽ bởi vì hắn đã chịu đòn nhiều nên da cũng có chút dày, nhưng tình trạng tuyệt đối không khá hơn đối phương là bao. Hắn cũng không ngờ ở một cái ổ chuột nhỏ này lại có một thằng nhóc còn vắt mũi chưa sạch lại lỳ lợm thế. Hắn rất rõ uy lực những có đấm của mình, nếu là kẻ khác bị mấy đòn hiểm kia chỉ sợ đã thần trí mơ hồ, đầu óc quay cuồng mà ngất đi rồi.
Tuy vậy, mặc dù hơn 5 điểm thôi nhưng cũng đủ để hắn hài lòng rồi, vòng cuối này rõ ràng tên kia chẳng còn bao khí lực, chỉ sợ việc đứng vững cuối vòng 9 này cũng phải rất nỗ lực mới được. Ngược lại, hắn sẽ tìm cách câu giờ, 90 giây sẽ rất nhanh qua đi, nửa đầu hắn dự định dốc toàn lực nếu xử được là tốt nhất, còn nều không xử được hắn nhất định sẽ duy trì khoảng cách hoặc ôm chặt đối thủ.
Dương Tuấn Vũ thế nào lại không nhìn ra tên này muốn chơi xấu, nhưng bất luận thế nào Hoàng Phi Hồng cũng sẽ không đơn giản như thế gục ngã. Bởi vì hắn biết tên nhóc này còn cần tiền về cứu mẹ mình, động lực, ý chí của hắn sẽ vững vàng hơn một tên kiêu căng ngạo mạn kia nhiều lắm.
Hoàng Phi Hồng dường như cũng đoán trước tên này sẽ tấn công dồn dập ngay khi vào, hắn quyết định không cứng đối cứng, cái nào né được thì né, không né được thì thủ thế đỡ.
Tuy vậy, phản xạ của hắn đã không thể nào tốt như lúc bắt đầu hiệp 1, tên kia điên cuồng tấn công như vậy ít nhiều vẫn có vài cú lọt phòng ngự đấm trúng.
Cả khán đài thấy võ sĩ ra đòn liên tục như vũ bão như thế thì rất phấn khích, hò hét như điên, cái tên Joshep vang vọng cả đấu trường. Nếu kẻ nào tâm lý yếu mà phân tâm thì chắc chắn sẽ bị đối thủ đánh gục rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.