Chương 362: Đồi bại
anhvodoi94
22/03/2019
P/s: Cảm ơn bạn manhn0317@ đã Đề cử 3 Nguyệt Phiếu và bạn ☆ ѕυρєя ۶ ѕαιуαи ᶢᵒᵈ ☆ đã Buff Hỏa Tinh Châu cho truyện của mình nhé.
....
Sau khi cuộc họp giải tán ai làm việc nấy thì Vân Tú lại tháo chiếc mặt nạ vui vẻ của mình ra, cô đắn đo cuối cùng vẫn đành đi tới một căn nhà ở phía Bắc Hà Đô, cách công ty Thịnh Thế khoảng 50Km để dự bữa cơm “thân mật” của hai gia đình.
Vừa đi đường vừa thần trí trên mây suýt nữa đã xảy ra tai nạn với tàu hỏa rồi, may mà kịp dừng lại trong gang tấc.
Hai anh cảnh sát giao thông tới nghiêm chỉnh xử phạt rồi lưu luyến rời đi lúc nào mà Vân Tú cũng chẳng hay biết. Chỉ tới khi chiếc xe đằng sau bấm còi inh ỏi quát tháo ầm ĩ thì cô mới tỉnh ra xin lỗi rồi tiếp tục đi.
Căn nhà mẹ cô ở hiện tại tất nhiên là do Trần Thế Kiệt mua, cô còn nhớ mẹ cô hạnh phúc vui vẻ thế nào khi được tặng món quà này. Cô hiểu cái khiến mẹ vui chính là có người quan tâm chăm sóc, còn tặng thứ gì thì mẹ điều sẽ vui vẻ như thế, chỉ cần là món quà ông ta tặng là được.
Căn nhà này chẳng biết là do ông ta mua thật hay là có người biếu xén Trần gia, việc này không quan trọng, bởi vì một gia tộc đứng hàng nhất nhì kinh thành thì một căn hộ chỉ là hạt muối bỏ biển, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Nhà làm theo kiểu biệt thự nhà vườn, có hai tầng thiết kế phong cách châu Âu cùng với một vườn rộng khoảng 200 m2 được chia làm ba phần, một là ao cá với hòn non bộ đồ sộ, hai là khu trồng các loại hoa từ tulip, hoa hồng, hoa mẫu đơn..., ba là khu để mẹ nếu có nhớ việc thì có thể ra đây trồng rau chăn nuôi vài con vật.
Ngôi nhà màu trắng ốp đá hoa cương nguyên khối đã ở gần ngay trước mắt, từ xa nhìn tới không khó để nhận ra chiếc Mercedes-Maybach S 600 đen bóng, sang trọng.
Vân Tú cảm thấy lồng ngực vừa đau đớn như bị xé nát, vừa khó chịu cùng cực, vành mắt đã đỏ lên, nhưng vẫn phải cố nuốt những giọt lệ đắng vào trong. “Thì ra việc rời xa một người lại đau khổ như thế.” Nhưng đây là sự lựa chọn của cô, cô phải chấp nhận.
Hít sâu một hơi Vân Tú di chuyển chiếc Benley T1 tới cửa, đồng thời như đã chờ đợi từ lâu, xe chưa tới cánh cổng đã tự động mở ra, hình ảnh một tên dáng người khôi ngô, cao lớn, mặc bộ đồ adidas bó sát khoe cơ bắp cuồn cuộn, trên gương mặt luôn nở nụ cười tự tin sáng lạn.
Nếu gặp kẻ này trước Dương Tuấn Vũ thì có lẽ Vân Tú cũng có chút rung rinh, nhưng khi đã gặp được một thứ tốt nhất rồi thì nhìn đâu bạn cũng thấy chẳng còn hứng thú.
Cố gắng hết sức nở nụ cười méo, Vân Tú nói một tiếng “xin chào” rồi đánh tay lái vào gara mà không dừng xe lại.
Từ xa Trương Ngọc Vân- mẹ của Nguyễn Bá Nhật vô tình bắt gặp cảnh này, đuôi mắt đã có nếp nhăn nheo lại, bà thầm khinh bỉ trong lòng “Đợi mày về làm dâu rồi sẽ biết tay tao. Khinh thường con tao? Đúng là cái đồ con nhà quê có mắt như mù. Chẳng hiểu vì sao Bá Nhật lại để mắt tới cô ta chứ? Tiểu thư kinh thành môn đăng hộ đối nhiều vô kể cơ mà.”
Thực ra là do tức giận nên bà ta mới nghĩ thế, chứ cuộc hôn nhân này ngay từ ban đầu đã là giao kèo làm ăn của hai nhà Trần – Nguyễn, lão gia chủ định kết hợp thương và quân lại một mối, để hai nhà đứng cùng chiến tuyến chống lại Hạ gia.
Lý gia cũng vốn có thông gia với Trần gia nên có thể nói ba nhà đang muốn dồn một đại gia tộc vào chỗ chết để từ đó chiếm được các món lợi nhuận kinh tế kếch xù từ tập đoàn Hạ gia- thứ mà Hạ Minh Nguyệt phát triển rầm rộ trong Nam ngoài Bắc không đâu không có suốt bao nhiêu năm nay.
Mà lão gia tử Hạ gia đã có vẻ sắp quy tiên vì căn bệnh quái lạ, thầy thuốc trong và ngoài nước đều vô phương cứu chữ. Một khi lão chết thì Hạ gia sẽ như rắn mất đầu, Hạ Minh Nguyệt có tài cán thế nào cũng chỉ là một ả đàn bà, chẳng ai đồng ý giao cơ nghiệp và quyền quản lý cho cô ta cả.
Cùng với những người họ mua chuộc hoặc cài cắm vào bao năm qua sẽ thúc đẩy sự chia rẽ này, khi đó hỗn loạn, cả ba nhà sẽ nhảy vào xâu xé. Ngày Hạ gia biến mất khỏi kinh thành đã không còn xa. Đám cưới này chính là bước cuối cùng dập tắt hoàn toàn hy vọng của gia tộc lớn mạnh một thời này.
Thay vì chấp nhận lời cầu cứu của Hạ gia, Nguyễn gia đã chọn cách bắt tay với kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu. Họ cũng đâu có ngu, nếu đứng về phía Hạ gia thì chẳng phải bao nhiêu sóng gió họ phải gánh chịu thay, mà Nguyễn gia xưa nay chỉ nắm quyền quân sự, nếu bị hai nhà kia bủa vây chèn ép thì gia tộc sẽ sớm rơi vào cảnh cơm không có mà ăn.
...
Vân Tú vừa ra khỏi xe thì đã thấy Nguyễn Bá Nhật đứng ở bên cạnh nở nụ cười thân thiện, tay cầm chai nước vẫn đang còn mát đưa cho cô:
- Bác gái nói em rất thích uống nước cam tươi ép, ở nhà có vườn cam của ông nội rất quý, anh đã liều mình lấy trộm một thùng mang cho em đấy, đây là nước cam từ đó ép ra, em uống đi, anh cho đường vừa phải, đảm bảo em sẽ thích.
Vân Tú vẫn lạnh nhạt, cô cảm ơn một tiếng rồi cầm chai nước cũng chẳng uống mà cứ cầm trên tay. Nghĩ tới cái chuyện ép yêu ép cưới này thì cam ngọt tới mấy cũng trở nên chua chát.
Nguyễn Bá Nhật gãi đầu, tuy vậy hắn cũng không vội, bởi vì trước sau gì cô gái này cũng sẽ phải phục vụ dưới chân hắn, đùa giỡn một chút cũng rất thú vị.
Cảm thấy có ánh mắt thô tục đang nhìn xuống phía dưới của mình, Vân Tú dừng bước, quay đầu lại thì thấy ánh mắt dâm dục của tên này nhanh chóng lóe lên rồi biến mất, hắn vẫn giữ nụ cười đáng ghét như trước. Vân Tú thở dài một hơi, dù cô không muốn nhưng vẫn phải nói:
- Anh có thể đi trước hoặc đi ngang hàng với tôi được chứ? Tôi chẳng phải phạm nhân vì thế anh không cần đi sau áp giải.
Thầm hô “đáng tiếc” một tiếng, lưu luyến nhìn cố cặp mông cao vút kia lần cuối rồi nhanh chóng đi lên.
Tất nhiên chẳng dại gì mà đi trước, hắn đi ngang hàng với cô, thi thoảng lại liếc sang nhìn vào bộ ngực đầy đặn, chiếc cổ trắng ngần, làn da mịn màng, cùng gương mặt xinh đẹp không góc chết.
Vân Tú dù đã năm lần bảy lượt chọn kỹ lưỡng một chiếc áo kín cổ để tránh cái ánh mắt nóng rực của hắn nhưng giờ đây cô vẫn cảm thấy như bị nhìn xuyên qua vậy, nếu giờ cô quay sang thì chắc chắn sẽ bắt gặp bộ dạng trư bát giới với cặp mắt sắp lồi cả ra của tên này.
Không nghĩ đến cho đỡ cảm thấy buồn nôn, Vân Tú đẩy nhanh nhịp bước đi vào trong nhà, ít nhất khi đó có người lớn hắn cũng không dám nhìn quá lộ liễu.
- Tú Tú về rồi à? Đi đường mệt không con?
Trần Thế Kiệt vội đứng lên từ bàn uống trà tỏ vẻ quan tâm ân cần.
- Hừ, chẳng biết có phải đã chán ghét bà già này nên mới cố tình tới muộn giờ hẹn hay không nữa?
Con gái càng lớn càng hư, ài, sau này về nhà ông bà thông gia nếu nó có gì sai thì mong hai người cứ mạnh dạn mà nhắc nhở nhé. Tôi chỉ có một mụn con gái, từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư rồi.
Nghe những lời đó từ mẹ mình, Vân Tú cảm thấy trái tim đã đầy rẫy tổn thương còn chưa kịp lành đã bị đâm thêm mấy nhát dao, cô cúi đầu miệng xin lỗi nhưng thực ra là đang cố kìm nén tránh mình bật khóc.
- Con xin lỗi, khi nãy đi đường có chút chuyện nên mới tới chậm ạ.
- Em bị tai nạn sao? Thảo nào khi nãy anh thấy đầu xe em bị xước một vệt dài. Em có sao không?
Em đã tới viện chưa? Anh đưa em đi kiểm tra nhé. Đừng ngại.
Nguyễn Bá Nhật bỗng nói một tràng những lời quan tâm, nếu không phải cô biết bộ mặt thật của hắn thì chắc còn hơi bất ngờ.
Nhưng lời hắn nói như vậy lại chính là thứ mà người lớn hai nhà đều thích nghe.
Bác Hương- mẹ Vân Tú nghe thấy con gái gặp chuyện thì cũng rất lo lắng, bà vội nhìn sang rồi thấy con gái vẫn nguyên vẹn thì lại quay trở về bộ dạng mặt nặng mày nhẹ.
Bà vẫn chưa hết giận vì đứa con này đã năm lần bảy lượt không chấp nhận cuộc hôn nhân tốt này, và mấu chốt nhất chính là nó quá hư đốn, một tiếng cha cũng nhất định không gọi.
Trần Thế Kiệt nghe thấy vậy thì sợ hãi thốt lên một tiếng rồi chạy tới nhìn quanh lo lắng, như kiểu là chỉ cần cô gái này có một chút vết xước trên da thôi là sẽ thịt ngay tên gây ra vụ tai nạn.
- Con xem Tú Tú có làm sao thì đưa nó đi viện đi, nhìn ở ngoài không việc gì nhưng biết đâu bị va quệt những chỗ khác, tôi thấy phía trước có hai cục u, phía sau cũng sưng hai đám lên kìa.
Trương Ngọc Vân liếc mắt nhìn nói lời chua chát, người khác nghe không hiểu còn tưởng bà ta lo lắng thật, còn người nào hiểu thì trong lòng lại nghĩ khác.
- Ui da.
Nguyễn Dật Khiêm bị vợ véo vào đùi thì khẽ kêu một tiếng, quay sang khó hiểu thì ngay lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo. Lão vội chột da quay đi. Trong đầu thì thầm hô đáng tiếc. Người con gái đang độ tuổi mơn mởn lại có ngoại hình vô cùng gợi cảm và quyến rũ như thế, cực phẩm như thế, dù già hay trẻ thì nếu là đàn ông đều sẽ có ham muốn chinh phục.
Tất nhiên, người có gia đình họ chỉ thầm khen rồi quên đi còn tên nào thô bỉ thì vẫn ngày nhớ đêm mong trong lòng.
Nếu không phải quy định lão gia tử đặt ra vô cùng nghiêm khắc về chuyện vợ chồng con cái thì chắc giờ này một người đã từng được mệnh danh là một trong tứ đại công tử kinh thành - Nguyễn Dật Khiêm đã chẳng thể chỉ có duy nhất một bà vợ già cùng một đứa con trai độc đinh, và cô gái xinh đẹp này sẽ chẳng tới lượt làm vợ con trai hắn mà sẽ là vợ bé hoặc người tình của hắn cũng nên. Tuy nhiên không thực hiện được ước mơ thì cũng không thể cấm hắn nhìn cho đã mắt, tất nhiên là khi có vợ ở bên hắn chỉ được phép nhìn lén lút.
Chẳng biết có được di truyền chút đặc tính tốt đẹp nào không, nhưng chắc chắn cái máu háo sắc thì được di truyền toàn bộ, thậm chí là còn là gen vượt trội hơn ông bố.
Chứng kiến hai ông bà thông gia một người mồm mép khá cay nghiệt khinh thường, một người làm sĩ quan mà không đứng đắn bà Hương thầm thở dài. Cha mẹ chồng như vậy thì con mình sẽ khó sống nhưng thành bại ở tại tấm chồng, may mà Nguyễn Bá Nhật là đứa biết quan tâm lo lắng, sau này Tú Tú ở nhà họ cũng không đến nỗi nào.
....
Sau khi cuộc họp giải tán ai làm việc nấy thì Vân Tú lại tháo chiếc mặt nạ vui vẻ của mình ra, cô đắn đo cuối cùng vẫn đành đi tới một căn nhà ở phía Bắc Hà Đô, cách công ty Thịnh Thế khoảng 50Km để dự bữa cơm “thân mật” của hai gia đình.
Vừa đi đường vừa thần trí trên mây suýt nữa đã xảy ra tai nạn với tàu hỏa rồi, may mà kịp dừng lại trong gang tấc.
Hai anh cảnh sát giao thông tới nghiêm chỉnh xử phạt rồi lưu luyến rời đi lúc nào mà Vân Tú cũng chẳng hay biết. Chỉ tới khi chiếc xe đằng sau bấm còi inh ỏi quát tháo ầm ĩ thì cô mới tỉnh ra xin lỗi rồi tiếp tục đi.
Căn nhà mẹ cô ở hiện tại tất nhiên là do Trần Thế Kiệt mua, cô còn nhớ mẹ cô hạnh phúc vui vẻ thế nào khi được tặng món quà này. Cô hiểu cái khiến mẹ vui chính là có người quan tâm chăm sóc, còn tặng thứ gì thì mẹ điều sẽ vui vẻ như thế, chỉ cần là món quà ông ta tặng là được.
Căn nhà này chẳng biết là do ông ta mua thật hay là có người biếu xén Trần gia, việc này không quan trọng, bởi vì một gia tộc đứng hàng nhất nhì kinh thành thì một căn hộ chỉ là hạt muối bỏ biển, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Nhà làm theo kiểu biệt thự nhà vườn, có hai tầng thiết kế phong cách châu Âu cùng với một vườn rộng khoảng 200 m2 được chia làm ba phần, một là ao cá với hòn non bộ đồ sộ, hai là khu trồng các loại hoa từ tulip, hoa hồng, hoa mẫu đơn..., ba là khu để mẹ nếu có nhớ việc thì có thể ra đây trồng rau chăn nuôi vài con vật.
Ngôi nhà màu trắng ốp đá hoa cương nguyên khối đã ở gần ngay trước mắt, từ xa nhìn tới không khó để nhận ra chiếc Mercedes-Maybach S 600 đen bóng, sang trọng.
Vân Tú cảm thấy lồng ngực vừa đau đớn như bị xé nát, vừa khó chịu cùng cực, vành mắt đã đỏ lên, nhưng vẫn phải cố nuốt những giọt lệ đắng vào trong. “Thì ra việc rời xa một người lại đau khổ như thế.” Nhưng đây là sự lựa chọn của cô, cô phải chấp nhận.
Hít sâu một hơi Vân Tú di chuyển chiếc Benley T1 tới cửa, đồng thời như đã chờ đợi từ lâu, xe chưa tới cánh cổng đã tự động mở ra, hình ảnh một tên dáng người khôi ngô, cao lớn, mặc bộ đồ adidas bó sát khoe cơ bắp cuồn cuộn, trên gương mặt luôn nở nụ cười tự tin sáng lạn.
Nếu gặp kẻ này trước Dương Tuấn Vũ thì có lẽ Vân Tú cũng có chút rung rinh, nhưng khi đã gặp được một thứ tốt nhất rồi thì nhìn đâu bạn cũng thấy chẳng còn hứng thú.
Cố gắng hết sức nở nụ cười méo, Vân Tú nói một tiếng “xin chào” rồi đánh tay lái vào gara mà không dừng xe lại.
Từ xa Trương Ngọc Vân- mẹ của Nguyễn Bá Nhật vô tình bắt gặp cảnh này, đuôi mắt đã có nếp nhăn nheo lại, bà thầm khinh bỉ trong lòng “Đợi mày về làm dâu rồi sẽ biết tay tao. Khinh thường con tao? Đúng là cái đồ con nhà quê có mắt như mù. Chẳng hiểu vì sao Bá Nhật lại để mắt tới cô ta chứ? Tiểu thư kinh thành môn đăng hộ đối nhiều vô kể cơ mà.”
Thực ra là do tức giận nên bà ta mới nghĩ thế, chứ cuộc hôn nhân này ngay từ ban đầu đã là giao kèo làm ăn của hai nhà Trần – Nguyễn, lão gia chủ định kết hợp thương và quân lại một mối, để hai nhà đứng cùng chiến tuyến chống lại Hạ gia.
Lý gia cũng vốn có thông gia với Trần gia nên có thể nói ba nhà đang muốn dồn một đại gia tộc vào chỗ chết để từ đó chiếm được các món lợi nhuận kinh tế kếch xù từ tập đoàn Hạ gia- thứ mà Hạ Minh Nguyệt phát triển rầm rộ trong Nam ngoài Bắc không đâu không có suốt bao nhiêu năm nay.
Mà lão gia tử Hạ gia đã có vẻ sắp quy tiên vì căn bệnh quái lạ, thầy thuốc trong và ngoài nước đều vô phương cứu chữ. Một khi lão chết thì Hạ gia sẽ như rắn mất đầu, Hạ Minh Nguyệt có tài cán thế nào cũng chỉ là một ả đàn bà, chẳng ai đồng ý giao cơ nghiệp và quyền quản lý cho cô ta cả.
Cùng với những người họ mua chuộc hoặc cài cắm vào bao năm qua sẽ thúc đẩy sự chia rẽ này, khi đó hỗn loạn, cả ba nhà sẽ nhảy vào xâu xé. Ngày Hạ gia biến mất khỏi kinh thành đã không còn xa. Đám cưới này chính là bước cuối cùng dập tắt hoàn toàn hy vọng của gia tộc lớn mạnh một thời này.
Thay vì chấp nhận lời cầu cứu của Hạ gia, Nguyễn gia đã chọn cách bắt tay với kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu. Họ cũng đâu có ngu, nếu đứng về phía Hạ gia thì chẳng phải bao nhiêu sóng gió họ phải gánh chịu thay, mà Nguyễn gia xưa nay chỉ nắm quyền quân sự, nếu bị hai nhà kia bủa vây chèn ép thì gia tộc sẽ sớm rơi vào cảnh cơm không có mà ăn.
...
Vân Tú vừa ra khỏi xe thì đã thấy Nguyễn Bá Nhật đứng ở bên cạnh nở nụ cười thân thiện, tay cầm chai nước vẫn đang còn mát đưa cho cô:
- Bác gái nói em rất thích uống nước cam tươi ép, ở nhà có vườn cam của ông nội rất quý, anh đã liều mình lấy trộm một thùng mang cho em đấy, đây là nước cam từ đó ép ra, em uống đi, anh cho đường vừa phải, đảm bảo em sẽ thích.
Vân Tú vẫn lạnh nhạt, cô cảm ơn một tiếng rồi cầm chai nước cũng chẳng uống mà cứ cầm trên tay. Nghĩ tới cái chuyện ép yêu ép cưới này thì cam ngọt tới mấy cũng trở nên chua chát.
Nguyễn Bá Nhật gãi đầu, tuy vậy hắn cũng không vội, bởi vì trước sau gì cô gái này cũng sẽ phải phục vụ dưới chân hắn, đùa giỡn một chút cũng rất thú vị.
Cảm thấy có ánh mắt thô tục đang nhìn xuống phía dưới của mình, Vân Tú dừng bước, quay đầu lại thì thấy ánh mắt dâm dục của tên này nhanh chóng lóe lên rồi biến mất, hắn vẫn giữ nụ cười đáng ghét như trước. Vân Tú thở dài một hơi, dù cô không muốn nhưng vẫn phải nói:
- Anh có thể đi trước hoặc đi ngang hàng với tôi được chứ? Tôi chẳng phải phạm nhân vì thế anh không cần đi sau áp giải.
Thầm hô “đáng tiếc” một tiếng, lưu luyến nhìn cố cặp mông cao vút kia lần cuối rồi nhanh chóng đi lên.
Tất nhiên chẳng dại gì mà đi trước, hắn đi ngang hàng với cô, thi thoảng lại liếc sang nhìn vào bộ ngực đầy đặn, chiếc cổ trắng ngần, làn da mịn màng, cùng gương mặt xinh đẹp không góc chết.
Vân Tú dù đã năm lần bảy lượt chọn kỹ lưỡng một chiếc áo kín cổ để tránh cái ánh mắt nóng rực của hắn nhưng giờ đây cô vẫn cảm thấy như bị nhìn xuyên qua vậy, nếu giờ cô quay sang thì chắc chắn sẽ bắt gặp bộ dạng trư bát giới với cặp mắt sắp lồi cả ra của tên này.
Không nghĩ đến cho đỡ cảm thấy buồn nôn, Vân Tú đẩy nhanh nhịp bước đi vào trong nhà, ít nhất khi đó có người lớn hắn cũng không dám nhìn quá lộ liễu.
- Tú Tú về rồi à? Đi đường mệt không con?
Trần Thế Kiệt vội đứng lên từ bàn uống trà tỏ vẻ quan tâm ân cần.
- Hừ, chẳng biết có phải đã chán ghét bà già này nên mới cố tình tới muộn giờ hẹn hay không nữa?
Con gái càng lớn càng hư, ài, sau này về nhà ông bà thông gia nếu nó có gì sai thì mong hai người cứ mạnh dạn mà nhắc nhở nhé. Tôi chỉ có một mụn con gái, từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư rồi.
Nghe những lời đó từ mẹ mình, Vân Tú cảm thấy trái tim đã đầy rẫy tổn thương còn chưa kịp lành đã bị đâm thêm mấy nhát dao, cô cúi đầu miệng xin lỗi nhưng thực ra là đang cố kìm nén tránh mình bật khóc.
- Con xin lỗi, khi nãy đi đường có chút chuyện nên mới tới chậm ạ.
- Em bị tai nạn sao? Thảo nào khi nãy anh thấy đầu xe em bị xước một vệt dài. Em có sao không?
Em đã tới viện chưa? Anh đưa em đi kiểm tra nhé. Đừng ngại.
Nguyễn Bá Nhật bỗng nói một tràng những lời quan tâm, nếu không phải cô biết bộ mặt thật của hắn thì chắc còn hơi bất ngờ.
Nhưng lời hắn nói như vậy lại chính là thứ mà người lớn hai nhà đều thích nghe.
Bác Hương- mẹ Vân Tú nghe thấy con gái gặp chuyện thì cũng rất lo lắng, bà vội nhìn sang rồi thấy con gái vẫn nguyên vẹn thì lại quay trở về bộ dạng mặt nặng mày nhẹ.
Bà vẫn chưa hết giận vì đứa con này đã năm lần bảy lượt không chấp nhận cuộc hôn nhân tốt này, và mấu chốt nhất chính là nó quá hư đốn, một tiếng cha cũng nhất định không gọi.
Trần Thế Kiệt nghe thấy vậy thì sợ hãi thốt lên một tiếng rồi chạy tới nhìn quanh lo lắng, như kiểu là chỉ cần cô gái này có một chút vết xước trên da thôi là sẽ thịt ngay tên gây ra vụ tai nạn.
- Con xem Tú Tú có làm sao thì đưa nó đi viện đi, nhìn ở ngoài không việc gì nhưng biết đâu bị va quệt những chỗ khác, tôi thấy phía trước có hai cục u, phía sau cũng sưng hai đám lên kìa.
Trương Ngọc Vân liếc mắt nhìn nói lời chua chát, người khác nghe không hiểu còn tưởng bà ta lo lắng thật, còn người nào hiểu thì trong lòng lại nghĩ khác.
- Ui da.
Nguyễn Dật Khiêm bị vợ véo vào đùi thì khẽ kêu một tiếng, quay sang khó hiểu thì ngay lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo. Lão vội chột da quay đi. Trong đầu thì thầm hô đáng tiếc. Người con gái đang độ tuổi mơn mởn lại có ngoại hình vô cùng gợi cảm và quyến rũ như thế, cực phẩm như thế, dù già hay trẻ thì nếu là đàn ông đều sẽ có ham muốn chinh phục.
Tất nhiên, người có gia đình họ chỉ thầm khen rồi quên đi còn tên nào thô bỉ thì vẫn ngày nhớ đêm mong trong lòng.
Nếu không phải quy định lão gia tử đặt ra vô cùng nghiêm khắc về chuyện vợ chồng con cái thì chắc giờ này một người đã từng được mệnh danh là một trong tứ đại công tử kinh thành - Nguyễn Dật Khiêm đã chẳng thể chỉ có duy nhất một bà vợ già cùng một đứa con trai độc đinh, và cô gái xinh đẹp này sẽ chẳng tới lượt làm vợ con trai hắn mà sẽ là vợ bé hoặc người tình của hắn cũng nên. Tuy nhiên không thực hiện được ước mơ thì cũng không thể cấm hắn nhìn cho đã mắt, tất nhiên là khi có vợ ở bên hắn chỉ được phép nhìn lén lút.
Chẳng biết có được di truyền chút đặc tính tốt đẹp nào không, nhưng chắc chắn cái máu háo sắc thì được di truyền toàn bộ, thậm chí là còn là gen vượt trội hơn ông bố.
Chứng kiến hai ông bà thông gia một người mồm mép khá cay nghiệt khinh thường, một người làm sĩ quan mà không đứng đắn bà Hương thầm thở dài. Cha mẹ chồng như vậy thì con mình sẽ khó sống nhưng thành bại ở tại tấm chồng, may mà Nguyễn Bá Nhật là đứa biết quan tâm lo lắng, sau này Tú Tú ở nhà họ cũng không đến nỗi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.