Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 92: Du lịch ở Phú Quan

anhvodoi94

29/01/2019

Sáng hôm sau, cả lớp đi máy bay, vì coi như là đi từ đầu đến cuối của đất nước nên không thể đi xe được. Cả đi và về như vậy mất cả chục ngày nằm trên xe rồi. Thế còn du lịch cái gì.

Đi cùng cũng có:

Hội trưởng hội phụ huynh, mẹ của Chu mập - cô Thúy Vy.

Và thầy cô giáo ở trường:

Thầy hiệu trưởng Chu Bình,

Cô giáo chủ nhiệm: Giang Mẫn

Cô giáo dạy Anh Văn: Triệu Mạn Ngọc

Cô giáo dạy Văn: Minh Ngọc

Thầy dạy Hóa: Lý Bách Hoa

Thầy dạy Lý: Đổng Văn Vinh

Thầy thể dục kiêm huấn luyện viên bóng rổ: Đỗ Tiêu.

Khi mọi người đang nhìn ngắm cảnh vật từ trên cao, Dương Tuấn Vũ ngồi im thin thít, rất khác hắn thường ngày. Mai Tuyết Yên ngồi bên cạnh hắn, còn Diệp Minh Châu thì ngồi đằng trước, bên cạnh Trúc Nhã.

Tuyết Yên thấy anh trai mình không bình thường, cô đưa tay lên trán, ừm, không có nóng, không sốt. Cô hỏi:

- Anh? anh sao vậy? Cảm thấy không khỏe ở đâu à?

Diệp Minh Châu nghe thấy cũng quay xuống hỏi:

- Cậu sợ độ cao? Say máy bay?

Dương Tuấn Vũ lắc lắc đầu, hắn thở dài nói:

- Mình không sợ cũng chẳng thấy không khỏe ở đâu. Chẳng qua mình không thích đi máy bay lắm.

Mai Tuyết Yên thấy thế thì nghi ngờ hỏi:

- Anh đã từng đi máy bay rồi à? Em nhớ nhà mình có đi bao giờ đâu.

- À, hồi còn nhỏ anh đã đi rồi.

Dương Tuấn Vũ vội vàng bào chữa.

- Anh thích thật đó, đây là lần đầu tiên em đi máy bay, được ở trên cao, nhìn những đám mây trắng trôi, nhìn thấy nhà cửa bên dưới nhỏ xíu, thật là đẹp.

Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm:

- Ừm, đúng là rất đẹp, nhưng mà rơi máy bay thì không có vui được như vậy đâu.

Mai Tuyết Yên nghe loáng thoáng được từ “rơi” “máy bay”. Cô kéo tai hắn hỏi.

- Anh nói cái gì?

- À, à, không có gì. Hì hì.



- Anh đừng có nghĩ linh tinh nữa. Nếu không thích thì ngủ chút đi, lát nữa gần xuống em gọi.

Dương Tuấn Vũ nhớ lại vụ máy bay rơi ngày đó thì cũng không có cảm tình gì với may bay rồi. Hắn thầm nhủ sau này làm máy bay gì cũng phải có hệ thống thoát hiểm. Máy bay dân sự quá thiếu an toàn. Bây giờ nếu ai muốn đi máy bay đều có dù hỗ trợ, ai già yếu không đi được thì sẽ cần nhân viên chuyến bay hỗ trợ. Như vậy máy bay có rơi ít nhất cũng không thiệt hại về người rồi. Chứ cứ thi thoảng lại rơi 1 cái, mà mỗi lần như vậy lại có cả mấy trăm người chết.

Chẳng ai muốn máy bay gặp sự cố cả, nhưng mà an toàn bay nên được xem xét lại thì tốt hơn. Người dân cũng chỉ muốn đi máy bay vì sự tiện lợi của nó, nếu cứ mãi không tìm ra giải pháp thì máy bay sẽ trở thành phương tiện nguy hiểm nhất. Lúc nào đi cũng lo sợ, rồi lúc xuống mới thở ra được một hơi khi biết mình an toàn. Như vậy quá không tốt rồi.

Dương Tuấn Vũ cũng chìm trong suy tư, những lúc hắn thở dài, Mai Tuyết Yên và Diệp Minh Châu đều chú ý, họ tuy không biết có chuyện gì xảy ra với hắn, nhưng ai cũng biết hắn bất mãn với phương tiện giao thông hiện đại này. Từ lúc lên máy bay, hắn chẳng nói gì, mắt buồn nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

Sau 7-8 giờ bay liên tục, cuối cùng họ cũng hạ cánh an toàn. Dương Tuấn Vũ khi xuống tới nơi thì cũng bỏ lại mọi suy nghĩ ngổn ngang lại sau đầu. Dù gì hắn cũng đang có một cuộc sống mới rồi.

Diệp Minh Châu đi tới gần hắn nói nhỏ:

- Cậu đừng nghĩ đến chuyện buồn nữa. Đi chơi phải vui lên, ừm, nơi này không khí thật trong lành, mát mẻ, mọi thứ xung quanh đều rất đẹp. Cậu giúp Tuyết Yên xách đồ đi, đồ của mình để mình mang là được rồi, cũng không nặng lắm.

Dương Tuấn Vũ thấy cô an ủi mình thì cũng gật đầu, đúng là đi chơi phải vui lên, hắn đang định đi ra giúp Mai Tuyết Yên xách đồ thì mới để ý bà cô nhỏ bên cạnh nói ít đồ nhưng mà mang theo 2 cái vali lớn. Không biết cô sẽ kéo làm sao.

Hắn cầm lấy hai chiếc va li, rồi đi tới chỗ Mai Tuyết Yên xách luôn thêm 2 cái va li nữa. Hắn không thích mang vali, tuy kéo đỡ mệt nhưng rất cồng kềnh. Hắn chỉ mang đồ dùng hằng ngày và đồ bơi, cho tất cả vào balo đeo lên lưng. Sau đó, hai cái vali chồng làm một, hai tay hắn kéo 4 cái. Dù vậy hắn vẫn đi băng băng, cảm giác không đáng kể gì.

Mọi người nhìn thấy mình hắn kéo nhiều đồ thế mà vẫn đi ngon lành, ai cũng trợn mắt.

Chu mập kéo theo một cái vali mà cũng toát hết cả mồ hôi mẹ mồ hôi con, hắn nói với Dương Triệu Vũ:

- Thằng Tuấn Vũ không phải là người nữa rồi. Sao nó kéo nhiều đồ thế mà đi vẫn ngon ơ như vậy? Hai là vali rỗng? Không thể nào, tao thấy đấy là vali của hai cô gái mà, chắc chắn hận không thể đem cả nhà nhét vào vali ý chứ. Mày cùng tao ra kéo thử một cái xem thực hư thế nào.

- Đi.

Dương Triệu Vũ cũng đang đeo cái balo của mình. Hắn cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì. Hắn gật đầu đi theo Chu Văn Tuệ.

Đến bên cạnh Dương Tuấn Vũ, Chu mập gọi:

- Này này.. đợi chút,.. đổi va li đi. Tao kéo một cái, mày kéo hộ tao cái vali của tao là được. Thấy mày vất vả quá, tao đến hỗ trợ. Vali của tao rất nhẹ. Để tao kéo hộ cái của Tuyết Yên. Mau mau.

- Ừm, Tuấn Vũ, để tớ cũng giúp cậu kéo một cái vali của lớp trưởng nhé. Anh em với nhau cả, đừng khách khí.

Dương Tuấn Vũ còn tưởng hai đứa bạn quan tâm mình thật, lòng đang cảm động, đưa cho mỗi người 1 cái vali, hắn đang định cảm ơn thì nghe thấy mập mạp kêu lên quái dị:

- Đây đây phải vali, rõ là mang theo cả nhà nhét vào đây mà. Tao không hiểu sao em gái mày mang nhiều đồ vậy.

- Ừm, của lớp trưởng cũng không ít.

Hai tên này mới kéo được 1m thì đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, cảm giác mình đang bò chứ không phải đi. Hai người ngẩn ra rồi trả lại cho Dương Tuấn Vũ gấp.

Chu mập vội vàng nhét cái vali vào tay hắn, rồi kéo va li mình chạy biến. Vừa chạy vừa nói:

- Thôi trả mày, tao có lòng nhưng vô lực, hẹn khi khác anh em nói chuyện.

Dương Triệu Vũ cũng cười ha hả, nói là có việc bận không kéo giúp được, sau đó cũng phủi đít chuồn mất.

Dương Tuấn Vũ bây giờ mới nhận ra hai con hàng này đến thử xem vali nhẹ hay nặng, hắn dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng để hắn nhận ra mọi người đang nhìn mình không bình thường lắm.

Đàn ông con trai thì ghen tị có, hâm mộ có, ngơ ngơ ngẩn ngẩn cũng có.

Cô giáo và các bạn gái thì mắt tỏa sáng, chỉ thiếu chảy nước dãi, làm hắn cũng hết hồn.

“Ừm, không nên quá nổi bật, ở cái xã hội hiện tại nổi bật sẽ bị mang đi kiểm tra phân tích toàn thân chứ chẳng chơi.”

Nghĩ như vậy, hắn đi chậm lại, giả vờ hơi mệt một chút.Mọi người thấy thế cũng cảm thấy cân bằng trở lại, ừm, hóa ra là cũng chỉ thể hiện một chút. Các chị em cũng không có chê gì hắn, thậm chí còn nghĩ hắn thật ga lăng, mệt mỏi vậy mà chẳng kêu lời nào, cứ cố gắng kéo. Nếu bây giờ có ai kéo đồ hộ mình thì tốt. Ai cũng ao ước.





Sau khi mọi người tới khách sạn đã đặt trước, ai cũng mệt hết hơi, duy chỉ có Tuyết Yên và Minh Châu là cười đùa vui vẻ. Đơn giản vì họ không phải vất vả kéo đồ.

Mai Tuyết Yên chẳng biết từ bao giờ đã pha xong một cốc nước cam, cô đưa cho Dương Tuấn Vũ nói:

- Anh uống nước cam đi, em có cho thêm chút muối, như thế sẽ đỡ khát hơn.

- Ừm, em gái anh đúng là rất chu đáo. Không uổng công anh kéo đồ hộ.

- Hì, anh hôm nay ga lăng thế này, không biết đã hút hồn bao nhiêu thiếu nữ ngây thơ rồi. Không được, em phải đi cảnh báo họ trước.

Hắn cốc đầu cô, Mai Tuyết Yên xoa xoa đầu, mặt nhăn, môi cong lên nói:

- Anh chỉ có bắt nạt em là giỏi.

- Hì, ai bảo em nói lung tung. Được rồi, mọi người định bao giờ tập trung?

- Em nghe Minh Châu nói là 30 phút nữa tập trung ở dưới sảnh.

- Ừm, thế em cũng về phòng chuẩn bị đi, nên ngồi nghỉ ngơi nhiều một chút. Đừng làm chân em

quá mệt mỏi. À, thôi ngồi lên ghế đi, anh mát xa chân cho.

- Anh nghỉ ngơi đi, em tự làm được mà.

- Anh có mệt đâu. Nghe lời anh nào. Ngồi lên ghế.

Dương Tuấn Vũ kéo cô ngồi xuống ghế, sau đó hắn ngồi bệt luôn xuống sàn, tự tay cởi chiếc giày thể thao, cởi đôi tất chân nhỏ, rồi mát xa từng ngón chân, rồi đến bàn chân, cổ chân, bắp chân, hai gối.

Mai Tuyết Yên thấy anh mình chu đáo thế thì cũng không nói gì, cô thầm cảm thấy hạnh phúc, có lẽ trên đời này chẳng có mấy ai có một người anh tốt như cô. Kiếm đâu được một người quan tâm với cô như vậy chứ. Cô muốn cả đời này sống cùng cha mẹ và anh trai của mình, chỉ vậy thôi là quá tốt rồi.

Đang mát xa chân cho Tuyết Yên thì thấy Diệp Minh Châu đẩy cửa vào, cô thấy cảnh này thì thốt lên:

- Tuyết Yên à. Anh trai cậu đối tốt với cậu thật đấy. Mình đang định mát xa giúp cậu, qua phòng tìm thì cậu không có trong phòng. Hóa ra là có người giúp rồi.

Mai Tuyết Yên thấy có người vào thì rụt chân lại, sau đó nhận ra là Diệp Minh Châu thì thở ra một chút. Tuy hai người họ không làm chuyện gì xấu, nhưng mà cô rất sợ mọi người nghĩ xấu về anh trai của mình. Cô nói:

- Cậu thử bảo anh ấy bóp chân cho cậu xem, tay nghề của anh ấy rất tốt đấy.

Diệp Minh Châu thấy cô trêu như vậy thì mặt đỏ lên nói:

- Cậu nói linh tinh gì vậy, chúng mình chưa có làm gì hết.

- Tớ có nói hai người làm gì đâu. Có tật giật mình nhé, khai mau, hai người làm gì xấu xa rồi hả?

Mai Tuyết Yên đi chân trần, chạy ra kéo Diệp Minh Châu vào rồi cù cô uy hiếp.

Diệp Minh Châu bị cô nói vừa ngượng, lại bị cù cô kêu lên xin tha:

- Tha cho mình đi mà… hì hì… đừng chọc nữa… chúng mình chưa làm gì hết… ừm… chỉ có cầm tay chút thôi… á… cả ôm nữa… hôn? Không có.. không có…

Mai Tuyết Yên sau khi tra khảo được hết thông tin thì tha cho cô, sau đó nháy mắt với anh trai:

- May cho anh là chưa có đi quá giới hạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook