Chương 437: Đúng hay sai liệu có quá quan trọng?
anhvodoi94
20/04/2019
Dương Tuấn Vũ ngây người một lúc, cuối cùng hắn vò đầu thở dài một hơi,
mọi việc bỗng dưng rối tung rối mù. Nhưng tiếng gọi ra ăn cơm tối của
Tuyết Yên đã khiến hắn vội vàng thủ tiêu chăn, ga, gối.
Và khi vội vàng dọn hắn bất ngờ nhặt được một chiếc lá vẫn còn đọng lại mùi thơm của Flora, cảm nhận được sóng năng lượng ở trong đó, hắn thầm thở dài rồi đặt nó lên vết cắn của cô khi nãy. Vết thương cắn thật sâu nhưng chỉ thoáng chốc đã khép lại và liền da, hắn ngạc nhiên một hồi, xoa xoa vuốt vuốt, không ngờ đã hoàn toàn lành lặn không dấu vết.
Đúng lúc này một tiếng thở dài trong đầu hiện lên:
- Ài, anh thật xa xỉ, đem thứ đó đi chữa vết thương ngoài da.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt:
- Sao lúc cô ấy vào làm chuyện... ấy, em lại không cảnh báo anh?
- Hứ. Cô ấy không có gây nguy hiểm tính mạng anh, em sẽ không muốn tiêu tốn năng lượng để báo cáo. Chưa kể nhìn cái mặt anh có vẻ rất sung sướng thỏa mãn còn gì, nếu không thích sao khi tỉnh lại anh không đẩy cô ấy ra mà lại hưởng ứng nhiệt tình như thế. À, em không có nhìn trộm đâu, chỉ là chỉ số sức khỏe của anh luôn được em ghi lại.
Dương Tuấn Vũ bị Triệu Cơ nói cho không ngóc đầu lên được, vừa nãy hắn cũng chỉ là hơi có chút bức xúc nên mới hỏi vậy thôi chứ trong lòng cũng không đổ lỗi cho Triệu Cơ.
Hắn nhìn nhìn chiếc lá trong tay đã xanh nhạt đi một chút, tuy gần như không nhìn rõ nhưng hắn vẫn nhận thấy một chút thay đổi rất tinh tế. Hắn gãi đầu hỏi:
- Đây là thứ gì? Em biết à?
- Vâng. Thứ này, ài, anh thực sự muốn nghe?
- Tất nhiên, em khêu ra rồi không nói khác gì muốn anh tò mò chết?
- Thôi được. Chiếc lá này được gọi là mầm sống kết tinh từ tình yêu của một người nữ mộc hệ được gọi với cái tên rất hay: Tâm Diệp. Tương truyền rằng, khi người phụ nữ có Ki hệ mộc thuần khiết yêu say đắm một người đàn ông thì sẽ từ từ kết tinh thành chiếc lá này.
Chiếc lá này nhìn thì đơn giản nhưng nó lại chứa đựng nguồn năng lượng sống cực lớn, điều này cũng phải thôi, bởi vì muốn kết tinh ra nó người phụ nữ đó sẽ bị lấy đi một nửa sức mạnh của mình.
- Cái gì?
Dương Tuấn Vũ giật nảy mình, hắn cuống cuồng mặc quần áo rồi định chạy ra tìm Flora trả lại. Nhưng lời ngăn chặn của Triệu Cơ khiến hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì cô nói:
- Anh đừng có làm điều ngu ngốc. Tâm Diệp là do tình yêu thăng hoa mà kết thành, cả đời một người phụ nữ hệ mộc thuần khiết chỉ có thể tối đa sinh ra hai cái Tâm Diệp như thế. Tâm Diệp ngay từ khi yêu đã bắt đầu hình thành, tới khi cô gái đó quyết định bỏ đi thì chiếc lá này mới rụng xuống.
Tuy vậy, nó cũng chỉ có thể rơi vào tay người đàn ông mà cô ấy yêu thương, nếu không nó sẽ nhanh chóng héo tàn rồi tan biến. Đồng thời, nếu anh mang trả lại cô ấy thì Flora cũng vô cách chuyển hấp thu lại nguồn năng lượng này, chưa kể nó cũng sẽ ngay lập tức tan biến. Tâm Diệp chính là tấm chân tình của cô gái dành cho người yêu, nếu người yêu mang nó trả lại thì khác gì hắn không nhận phần tình cảm này.
Flora đương nhiên biết một chiếc Tâm Diệp đã rơi, cô ấy cũng không nhíu mày tiếc nuối lấy một cái thì anh nên hiểu thế nào thì hiểu. Có lẽ cô ấy nghĩ anh không biết nên không nói gì, nếu không với tính cách của anh, một khi đã nghi ngờ thì còn không phải nhất quyết mang đi trả lại? Cũng may em biết không ít về thứ này.
Cách tốt nhất là anh hãy trân trọng nó. Thông qua việc anh chăm sóc, bảo quản chiếc lá này cô ấy sẽ cảm nhận được tình cảm của anh. Người ta không sợ sức mạnh cả đời bỗng dưng mất đi một nửa thì anh còn thiệt thòi cái gì mà không trân trọng tình cảm của cô ấy?
Mặt khác, anh càng gửi vào đó nhiều tình yêu thì cô ấy cũng sẽ nhanh phục hồi hơn.
Không chỉ như vậy, Tâm Diệp còn có một tác dụng khác, nó sẽ như cái “lá sinh mệnh”. Khi Flora gặp chuyện nguy hiểm đe dọa tới tính mạng thì chiếc lá này sẽ bị héo đi một chút, loang lổ một chút.
Và dựa theo cuống lá anh sẽ biết hướng cô ấy ở đâu, tuy không thể chỉ rõ vị trí nhưng phương hướng đảm bảo không sai.
Ngược lại, khi anh bị thương, Tâm Diệp sẽ tự động chữa trị cho anh nếu anh không có ý ngăn cản nó. Tùy vào tình yêu và sức mạnh của Flora mà nó sẽ có tác dụng chữa trị nhiều hay ít.
Vết thương khi nãy của anh cũng chỉ khiến nó mất chưa tới 1% năng lượng, điều đó có thể thấy cô ấy dành tình cảm cho anh không ít a.
Dương Tuấn Vũ vuốt ve chiếc lá trong lòng bàn tay, hắn chợt ngạc nhiên khi như có như không cảm nhận được chút run rẩy trong đó.
- Nó có linh tính sao?
- Thì em đã nói nó là “Lá Sinh Mệnh” mà, sinh mệnh mà không sống thì còn cái gì sống? Mà nó không phải đang “run run” mà là khi anh chạm vào sẽ cảm giác được nhịp đập của nó, hay chính là nhịp đập trái tim của Flora.
Ừm, nếu anh tò mò có thể chủ động bóp nó.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt:
- Nghĩ anh ngu sao? Bóp nó còn không phải sẽ khiến cô ấy cảm thấy đau đớn?
- Coi như anh thông minh. Ài, có thể nói Tâm Diệp chẳng có chút lợi ích nào cho chủ nhân tạo ra nó, ngược lại có vẻ giống như nữ nhân tự động đem linh hồn của mình giao cho người khác. Người tốt thì sẽ nâng niu, người xấu sẽ dùng nó để khống chế ngược lại nữ nhân đó.
Anh không hiểu cái cảm giác bị người ta bóp, bị xé, bị dẫm đạp lên tâm hồn, lên tâm khảm nó đau đớn, khổ sở ra sao đâu.
- Nói như em cũng hiểu ấy?
- À, cái này là tài liệu ghi lại. Hi hi.
Dương Tuấn Vũ vỗ trán, bó tay với cô nàng Triệu Cơ này. Nhưng cứ nhìn xuống chiếc lá trong tay là hắn lại cảm thấy lo lắng.
Triệu Cơ nhìn hắn đến cầm chiếc lá cũng sợ nó bị đau thì cười:
- Nói anh nhiều lúc ngốc như lợn cũng chẳng sai. Nó không có khả năng lúc nào cũng bắt anh phải cưng chiều hơn tiểu thư, công chúa như vậy. Anh chỉ cần đặt nó lên ngực, nghĩ: “Ẩn đi”, là nó sẽ ẩn vào trong cơ thể anh. Khi anh muốn lấy ra thì cũng chỉ cần nghĩ “Đi ra” là được.
Dương Tuấn Vũ bán tín bán nghi, mãi tới lúc thực sự làm được như vậy thì hắn mới tin tưởng, nhưng trong lòng cũng là một hồi rung động thật lớn.
Hắn đang định nói thì cảm thấy chiếc lá này di chuyển gần sát tim mình, rồi cùng nó, cả hai đều dần hòa theo nhịp. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh cô gái ấy, trong lòng cũng tự nhiên cảm nhận được tình yêu đang dâng lên khiến hắn luôn miệng nói “kỳ quái” một hồi.
Sau khi cảm thấy khá ổn, hắn mở cửa rồi đi ra ngoài, vừa đi lại vừa hỏi:
- Liệu có phải nữ nhân mộc hệ nào cũng như vậy?
Triệu Cơ lập tức phủ định:
- Không có khả năng. Tâm Diệp muốn hình thành cũng phải có điều kiện khắt khe: Thứ nhất, nữ nhân mộc hệ phải là mộc tinh khiết. Thực ra bản thân mỗi người đa số đều không phải chỉ có một hệ Ki, mà thường là Ki chủ đạo hiện lên rõ ràng nhất, còn lại sẽ lẫn một chút hệ Ki khác. Điều này rất phổ biến.
Anh cũng biết luyện ra Ki đã rất khó, tìm được Ki tinh thuần một hệ lại càng khó, có thể nói 1/10 triệu người mới có một người như vậy. Thế giới này 7 tỷ người cũng tức là chỉ có khoảng 700 người có Ki tinh thuần. Mà trong 700 người này liệu có mấy người là hệ Mộc?
- Hiếm như vậy?
Dương Tuấn Vũ giật mình, sợ hãi than.
- Đâu chỉ dùng từ hiếm mà nói được, Ki có hàng trăm nghìn hệ lớn nhỏ, tìm được người Mộc hệ tinh thuần thứ hai sợ rằng chưa chắc đã có.
Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng hít một hơi lạnh. Hắn tò mò:
- Thế sao em lại biết rõ về Tâm Diệp vậy?
- Bởi vì những thứ càng quý hiếm thì người ta lại càng cố tìm hiểu kỹ mà, chưa kể trải qua hàng trăm năm, số người sở hữu Ki hệ Mộc cũng không phải quá ít. Mà tin tức của em là được hệ thống an ninh, quân sự của cả loài người tổng hợp lại, nếu không có thì ngược lại rất sai sai.
- Ồ. Cũng đúng. Em nói tiếp đi.
- Nhưng ở một thời điểm xác định, tìm được một người như chị Flora thì đúng là tìm kim dưới đáy bể. Nhưng Mộc hệ tinh thuần lại là một thứ di truyền, tức là chị ấy nhận được Ki này từ mẹ của chị, nên tác dụng của nó chắc chị Flora cũng biết.
Dương Tuấn Vũ không cần Triệu Cơ nói tiếp nữa, hắn bỗng hiểu được rất nhiều thứ từ người con gái mình quen chưa bao lâu kia. Sở dĩ Flora luôn miệng nói đàn ông không đáng tin vì có lẽ cô rất sợ tình cảm của mình bị chà đạp nên đối với cô đàn ông xung quanh toàn giống những kẻ chỉ tìm tới cô vì mục đích muốn chinh phục, muốn hưởng dụng giai nhân tuyệt sắc ấy. Có lẽ cũng vì nguyên do đó mà một mỹ nhân như cô mới có thể hơn 30 tuổi vẫn chưa dám mở lòng.
Nhưng chẳng hiểu sao khi gặp hắn cô lại quyết định trao đi linh hồn, sức mạnh và mọi thứ mà một người con gái trân trọng nhất.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn cảm giác mình lại bị tình yêu làm khó rồi, nhưng hắn không hối hận, ngược lại, liền đem bản thân mình chất vấn một lượt, tới khi hắn hạ quyết tâm: “Phụ trời, phụ đất nhưng không thể phụ tình cảm người phụ nữ của mình”. Vân Tú cũng được, Flora cũng thế, hai cô chính là người phụ nữ của Dương Tuấn Vũ hắn.
Vội nói với cha mẹ và Tuyết Yên một tiếng, hắn liền chạy nhanh ra ngoài, đồng thời ra lệnh cho Triệu Cơ tìm kiếm.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang đứng bên cạnh một gốc cây liễu bên mặt hồ, cả người như mất hồn dựa vào đó, nước mắt theo ánh đèn đường hắt lên làm chúng long lanh, diễm lệ, nhưng mang đậm nét sầu bi.
Chợt cảm thấy trong tim một cơn quặn đau, Dương Tuấn Vũ không đợt bất cứ thêm một giây phút nào, hắn chạy tới ôm chặt lấy cô vào lòng.
Flora theo phản xạ định đánh gục đối phương, tuy cô đang rất yếu đuối và đau khổ nhưng cũng không phải để mặc cho kẻ nào cũng có thể trà đạp. Chỉ là khi chuẩn bị cho tên khốn này một trận thì mùi hương quen thuộc, hơi ấm thân thiết chợt len lỏi vào trong tâm trí khiến cô sững sờ.
Dương Tuấn Vũ cảm nhận thấy người cô đang run run, thì càng ôm chặt, hắn thì thào nói:
- Anh yêu em. Hãy ở lại với anh. Flora.
Flora nước mắt như vỡ òa, cô cố cứng rắn ra đi trong đau khổ, nhưng cuối cùng cũng may mắn nhận được tình cảm của người mình yêu, cô nức nở nói:
- Hãy gọi em là Iris, đây là tên thật của em. Tuấn Vũ... em cũng yêu anh...
- Iris! Tên em rất đẹp.
Hai người mặc kệ tất cả cứ như vậy đứng đó trao cho nhau nụ hôn say đắm. Cả hai dường như muốn tan vào nhau, hòa làm một thể.
Cuối cùng vẫn là Flora lý trí hơn, cô kết thúc nụ hôn, hơi thở đứt đoạn buồn bã, áy náy nói:
- Vậy còn Vân Tú thì sao? Em không muốn làm con bé buồn...
Dương Tuấn Vũ cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, hắn trước khi tới đã gọi điện cho cô nói tới một chỗ để cả ba người gặp nhau nói rõ.
Hắn biết Vân Tú chắc chắn sẽ bị tổn thương rất nhiều. Chỉ qua ngày mai thôi cô và hắn sẽ làm lễ đính hôn, vậy mà hôm nay hắn lại nói ra chuyện này, chẳng khác nào khiến cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Chị em tốt? Chị em tốt tới đâu cũng không thể cướp chồng của nhau. Nhưng hắn hiểu, nếu để cơ hội này qua đi thì chỉ sợ cả đời này hắn muốn tìm được Flora sẽ rất rất khó.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy mình quá độc ác. Nhưng hắn sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt, mọi sự đau đớn, đổi lại hắn vẫn muốn cầu xin cô chấp nhận cho sự ích kỷ của mình. Hắn cũng tin một khi nói rõ về Tâm Diệp, Vân Tú cũng sẽ chấp nhận sự tồn tại của Flora.
Cả hai thoáng trầm lặng, nhưng là người đàn ông, cũng là kẻ gây ra tội, Dương Tuấn Vũ dứt khoát nắm tay Iris kéo cô đi.
Và khi vội vàng dọn hắn bất ngờ nhặt được một chiếc lá vẫn còn đọng lại mùi thơm của Flora, cảm nhận được sóng năng lượng ở trong đó, hắn thầm thở dài rồi đặt nó lên vết cắn của cô khi nãy. Vết thương cắn thật sâu nhưng chỉ thoáng chốc đã khép lại và liền da, hắn ngạc nhiên một hồi, xoa xoa vuốt vuốt, không ngờ đã hoàn toàn lành lặn không dấu vết.
Đúng lúc này một tiếng thở dài trong đầu hiện lên:
- Ài, anh thật xa xỉ, đem thứ đó đi chữa vết thương ngoài da.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt:
- Sao lúc cô ấy vào làm chuyện... ấy, em lại không cảnh báo anh?
- Hứ. Cô ấy không có gây nguy hiểm tính mạng anh, em sẽ không muốn tiêu tốn năng lượng để báo cáo. Chưa kể nhìn cái mặt anh có vẻ rất sung sướng thỏa mãn còn gì, nếu không thích sao khi tỉnh lại anh không đẩy cô ấy ra mà lại hưởng ứng nhiệt tình như thế. À, em không có nhìn trộm đâu, chỉ là chỉ số sức khỏe của anh luôn được em ghi lại.
Dương Tuấn Vũ bị Triệu Cơ nói cho không ngóc đầu lên được, vừa nãy hắn cũng chỉ là hơi có chút bức xúc nên mới hỏi vậy thôi chứ trong lòng cũng không đổ lỗi cho Triệu Cơ.
Hắn nhìn nhìn chiếc lá trong tay đã xanh nhạt đi một chút, tuy gần như không nhìn rõ nhưng hắn vẫn nhận thấy một chút thay đổi rất tinh tế. Hắn gãi đầu hỏi:
- Đây là thứ gì? Em biết à?
- Vâng. Thứ này, ài, anh thực sự muốn nghe?
- Tất nhiên, em khêu ra rồi không nói khác gì muốn anh tò mò chết?
- Thôi được. Chiếc lá này được gọi là mầm sống kết tinh từ tình yêu của một người nữ mộc hệ được gọi với cái tên rất hay: Tâm Diệp. Tương truyền rằng, khi người phụ nữ có Ki hệ mộc thuần khiết yêu say đắm một người đàn ông thì sẽ từ từ kết tinh thành chiếc lá này.
Chiếc lá này nhìn thì đơn giản nhưng nó lại chứa đựng nguồn năng lượng sống cực lớn, điều này cũng phải thôi, bởi vì muốn kết tinh ra nó người phụ nữ đó sẽ bị lấy đi một nửa sức mạnh của mình.
- Cái gì?
Dương Tuấn Vũ giật nảy mình, hắn cuống cuồng mặc quần áo rồi định chạy ra tìm Flora trả lại. Nhưng lời ngăn chặn của Triệu Cơ khiến hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì cô nói:
- Anh đừng có làm điều ngu ngốc. Tâm Diệp là do tình yêu thăng hoa mà kết thành, cả đời một người phụ nữ hệ mộc thuần khiết chỉ có thể tối đa sinh ra hai cái Tâm Diệp như thế. Tâm Diệp ngay từ khi yêu đã bắt đầu hình thành, tới khi cô gái đó quyết định bỏ đi thì chiếc lá này mới rụng xuống.
Tuy vậy, nó cũng chỉ có thể rơi vào tay người đàn ông mà cô ấy yêu thương, nếu không nó sẽ nhanh chóng héo tàn rồi tan biến. Đồng thời, nếu anh mang trả lại cô ấy thì Flora cũng vô cách chuyển hấp thu lại nguồn năng lượng này, chưa kể nó cũng sẽ ngay lập tức tan biến. Tâm Diệp chính là tấm chân tình của cô gái dành cho người yêu, nếu người yêu mang nó trả lại thì khác gì hắn không nhận phần tình cảm này.
Flora đương nhiên biết một chiếc Tâm Diệp đã rơi, cô ấy cũng không nhíu mày tiếc nuối lấy một cái thì anh nên hiểu thế nào thì hiểu. Có lẽ cô ấy nghĩ anh không biết nên không nói gì, nếu không với tính cách của anh, một khi đã nghi ngờ thì còn không phải nhất quyết mang đi trả lại? Cũng may em biết không ít về thứ này.
Cách tốt nhất là anh hãy trân trọng nó. Thông qua việc anh chăm sóc, bảo quản chiếc lá này cô ấy sẽ cảm nhận được tình cảm của anh. Người ta không sợ sức mạnh cả đời bỗng dưng mất đi một nửa thì anh còn thiệt thòi cái gì mà không trân trọng tình cảm của cô ấy?
Mặt khác, anh càng gửi vào đó nhiều tình yêu thì cô ấy cũng sẽ nhanh phục hồi hơn.
Không chỉ như vậy, Tâm Diệp còn có một tác dụng khác, nó sẽ như cái “lá sinh mệnh”. Khi Flora gặp chuyện nguy hiểm đe dọa tới tính mạng thì chiếc lá này sẽ bị héo đi một chút, loang lổ một chút.
Và dựa theo cuống lá anh sẽ biết hướng cô ấy ở đâu, tuy không thể chỉ rõ vị trí nhưng phương hướng đảm bảo không sai.
Ngược lại, khi anh bị thương, Tâm Diệp sẽ tự động chữa trị cho anh nếu anh không có ý ngăn cản nó. Tùy vào tình yêu và sức mạnh của Flora mà nó sẽ có tác dụng chữa trị nhiều hay ít.
Vết thương khi nãy của anh cũng chỉ khiến nó mất chưa tới 1% năng lượng, điều đó có thể thấy cô ấy dành tình cảm cho anh không ít a.
Dương Tuấn Vũ vuốt ve chiếc lá trong lòng bàn tay, hắn chợt ngạc nhiên khi như có như không cảm nhận được chút run rẩy trong đó.
- Nó có linh tính sao?
- Thì em đã nói nó là “Lá Sinh Mệnh” mà, sinh mệnh mà không sống thì còn cái gì sống? Mà nó không phải đang “run run” mà là khi anh chạm vào sẽ cảm giác được nhịp đập của nó, hay chính là nhịp đập trái tim của Flora.
Ừm, nếu anh tò mò có thể chủ động bóp nó.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt:
- Nghĩ anh ngu sao? Bóp nó còn không phải sẽ khiến cô ấy cảm thấy đau đớn?
- Coi như anh thông minh. Ài, có thể nói Tâm Diệp chẳng có chút lợi ích nào cho chủ nhân tạo ra nó, ngược lại có vẻ giống như nữ nhân tự động đem linh hồn của mình giao cho người khác. Người tốt thì sẽ nâng niu, người xấu sẽ dùng nó để khống chế ngược lại nữ nhân đó.
Anh không hiểu cái cảm giác bị người ta bóp, bị xé, bị dẫm đạp lên tâm hồn, lên tâm khảm nó đau đớn, khổ sở ra sao đâu.
- Nói như em cũng hiểu ấy?
- À, cái này là tài liệu ghi lại. Hi hi.
Dương Tuấn Vũ vỗ trán, bó tay với cô nàng Triệu Cơ này. Nhưng cứ nhìn xuống chiếc lá trong tay là hắn lại cảm thấy lo lắng.
Triệu Cơ nhìn hắn đến cầm chiếc lá cũng sợ nó bị đau thì cười:
- Nói anh nhiều lúc ngốc như lợn cũng chẳng sai. Nó không có khả năng lúc nào cũng bắt anh phải cưng chiều hơn tiểu thư, công chúa như vậy. Anh chỉ cần đặt nó lên ngực, nghĩ: “Ẩn đi”, là nó sẽ ẩn vào trong cơ thể anh. Khi anh muốn lấy ra thì cũng chỉ cần nghĩ “Đi ra” là được.
Dương Tuấn Vũ bán tín bán nghi, mãi tới lúc thực sự làm được như vậy thì hắn mới tin tưởng, nhưng trong lòng cũng là một hồi rung động thật lớn.
Hắn đang định nói thì cảm thấy chiếc lá này di chuyển gần sát tim mình, rồi cùng nó, cả hai đều dần hòa theo nhịp. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh cô gái ấy, trong lòng cũng tự nhiên cảm nhận được tình yêu đang dâng lên khiến hắn luôn miệng nói “kỳ quái” một hồi.
Sau khi cảm thấy khá ổn, hắn mở cửa rồi đi ra ngoài, vừa đi lại vừa hỏi:
- Liệu có phải nữ nhân mộc hệ nào cũng như vậy?
Triệu Cơ lập tức phủ định:
- Không có khả năng. Tâm Diệp muốn hình thành cũng phải có điều kiện khắt khe: Thứ nhất, nữ nhân mộc hệ phải là mộc tinh khiết. Thực ra bản thân mỗi người đa số đều không phải chỉ có một hệ Ki, mà thường là Ki chủ đạo hiện lên rõ ràng nhất, còn lại sẽ lẫn một chút hệ Ki khác. Điều này rất phổ biến.
Anh cũng biết luyện ra Ki đã rất khó, tìm được Ki tinh thuần một hệ lại càng khó, có thể nói 1/10 triệu người mới có một người như vậy. Thế giới này 7 tỷ người cũng tức là chỉ có khoảng 700 người có Ki tinh thuần. Mà trong 700 người này liệu có mấy người là hệ Mộc?
- Hiếm như vậy?
Dương Tuấn Vũ giật mình, sợ hãi than.
- Đâu chỉ dùng từ hiếm mà nói được, Ki có hàng trăm nghìn hệ lớn nhỏ, tìm được người Mộc hệ tinh thuần thứ hai sợ rằng chưa chắc đã có.
Dương Tuấn Vũ càng nghĩ càng hít một hơi lạnh. Hắn tò mò:
- Thế sao em lại biết rõ về Tâm Diệp vậy?
- Bởi vì những thứ càng quý hiếm thì người ta lại càng cố tìm hiểu kỹ mà, chưa kể trải qua hàng trăm năm, số người sở hữu Ki hệ Mộc cũng không phải quá ít. Mà tin tức của em là được hệ thống an ninh, quân sự của cả loài người tổng hợp lại, nếu không có thì ngược lại rất sai sai.
- Ồ. Cũng đúng. Em nói tiếp đi.
- Nhưng ở một thời điểm xác định, tìm được một người như chị Flora thì đúng là tìm kim dưới đáy bể. Nhưng Mộc hệ tinh thuần lại là một thứ di truyền, tức là chị ấy nhận được Ki này từ mẹ của chị, nên tác dụng của nó chắc chị Flora cũng biết.
Dương Tuấn Vũ không cần Triệu Cơ nói tiếp nữa, hắn bỗng hiểu được rất nhiều thứ từ người con gái mình quen chưa bao lâu kia. Sở dĩ Flora luôn miệng nói đàn ông không đáng tin vì có lẽ cô rất sợ tình cảm của mình bị chà đạp nên đối với cô đàn ông xung quanh toàn giống những kẻ chỉ tìm tới cô vì mục đích muốn chinh phục, muốn hưởng dụng giai nhân tuyệt sắc ấy. Có lẽ cũng vì nguyên do đó mà một mỹ nhân như cô mới có thể hơn 30 tuổi vẫn chưa dám mở lòng.
Nhưng chẳng hiểu sao khi gặp hắn cô lại quyết định trao đi linh hồn, sức mạnh và mọi thứ mà một người con gái trân trọng nhất.
Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn cảm giác mình lại bị tình yêu làm khó rồi, nhưng hắn không hối hận, ngược lại, liền đem bản thân mình chất vấn một lượt, tới khi hắn hạ quyết tâm: “Phụ trời, phụ đất nhưng không thể phụ tình cảm người phụ nữ của mình”. Vân Tú cũng được, Flora cũng thế, hai cô chính là người phụ nữ của Dương Tuấn Vũ hắn.
Vội nói với cha mẹ và Tuyết Yên một tiếng, hắn liền chạy nhanh ra ngoài, đồng thời ra lệnh cho Triệu Cơ tìm kiếm.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang đứng bên cạnh một gốc cây liễu bên mặt hồ, cả người như mất hồn dựa vào đó, nước mắt theo ánh đèn đường hắt lên làm chúng long lanh, diễm lệ, nhưng mang đậm nét sầu bi.
Chợt cảm thấy trong tim một cơn quặn đau, Dương Tuấn Vũ không đợt bất cứ thêm một giây phút nào, hắn chạy tới ôm chặt lấy cô vào lòng.
Flora theo phản xạ định đánh gục đối phương, tuy cô đang rất yếu đuối và đau khổ nhưng cũng không phải để mặc cho kẻ nào cũng có thể trà đạp. Chỉ là khi chuẩn bị cho tên khốn này một trận thì mùi hương quen thuộc, hơi ấm thân thiết chợt len lỏi vào trong tâm trí khiến cô sững sờ.
Dương Tuấn Vũ cảm nhận thấy người cô đang run run, thì càng ôm chặt, hắn thì thào nói:
- Anh yêu em. Hãy ở lại với anh. Flora.
Flora nước mắt như vỡ òa, cô cố cứng rắn ra đi trong đau khổ, nhưng cuối cùng cũng may mắn nhận được tình cảm của người mình yêu, cô nức nở nói:
- Hãy gọi em là Iris, đây là tên thật của em. Tuấn Vũ... em cũng yêu anh...
- Iris! Tên em rất đẹp.
Hai người mặc kệ tất cả cứ như vậy đứng đó trao cho nhau nụ hôn say đắm. Cả hai dường như muốn tan vào nhau, hòa làm một thể.
Cuối cùng vẫn là Flora lý trí hơn, cô kết thúc nụ hôn, hơi thở đứt đoạn buồn bã, áy náy nói:
- Vậy còn Vân Tú thì sao? Em không muốn làm con bé buồn...
Dương Tuấn Vũ cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, hắn trước khi tới đã gọi điện cho cô nói tới một chỗ để cả ba người gặp nhau nói rõ.
Hắn biết Vân Tú chắc chắn sẽ bị tổn thương rất nhiều. Chỉ qua ngày mai thôi cô và hắn sẽ làm lễ đính hôn, vậy mà hôm nay hắn lại nói ra chuyện này, chẳng khác nào khiến cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Chị em tốt? Chị em tốt tới đâu cũng không thể cướp chồng của nhau. Nhưng hắn hiểu, nếu để cơ hội này qua đi thì chỉ sợ cả đời này hắn muốn tìm được Flora sẽ rất rất khó.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy mình quá độc ác. Nhưng hắn sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt, mọi sự đau đớn, đổi lại hắn vẫn muốn cầu xin cô chấp nhận cho sự ích kỷ của mình. Hắn cũng tin một khi nói rõ về Tâm Diệp, Vân Tú cũng sẽ chấp nhận sự tồn tại của Flora.
Cả hai thoáng trầm lặng, nhưng là người đàn ông, cũng là kẻ gây ra tội, Dương Tuấn Vũ dứt khoát nắm tay Iris kéo cô đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.