Chương 423: Hủy diệt
anhvodoi94
15/04/2019
Triệu Cơ phỏng đoán:
- Em nghĩ Sói Xám đã dựa vào nó mà nghiên cứu ra loại huyết thanh DB làm tăng sức mạnh trong thời gian ngắn. Không biết chúng còn tạo ra thêm được những thứ gì rồi.
Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm:
- Vậy tại sao nó lại nằm trong tay Trần gia nhỉ? Chẳng phải thứ quan trọng như vậy nên để ở căn cứ của chúng sao?
Triệu Cơ nghe thấy vậy thì nghi ngờ, cô quét một lượt sau đó phân tích thì bừng tỉnh:
- Không ổn. Con Grey này đã hoàn toàn bị hủy bộ gen, bên trong nó chứa một bộ định vị rất hiện đại.
Dương Tuấn Vũ giật mình, hắn không kịp nói gì mà chạy ngay ra ngoài đồng thời hô lớn vào máy truyền tin:
- Tất cả rời khỏi căn cứ ngay lập tức.
Hắn lặp lại mấy lần rồi gấp rút tiến vào phòng điều khiển trung tâm.
“Bọn này quá gian xảo, nãy giờ đã tốn quá nhiều thời gian vào việc nghe Triệu Cơ giải thích rồi. Không biết bọn chúng định lấy làm máy theo dõi hay là định vị để tấn công căn cứ nữa”. Dương
Tuấn Vũ nghĩ vậy nhưng hắn không thể từ từ lựa chọn nữa rồi, phải lập tức rời đi.
Vào tới phòng điều khiển, hắn hét lên:
- Rời khỏi. Tất cả rút lui.
Lau ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng nhìn thái độ khẩn trương của Boss thì biết không ổn, hắn liền theo đoàn người rút lui.
Dương Tuấn Vũ biết mình không có nhiều thời gian, hắn vội rút phần lõi của bộ nhớ trung tâm, rồi nhập mã lệnh vào máy trạm trung tâm tiến hành tự hủy toàn bộ dữ liệu, 60s bắt đầu đếm ngược.
Hắn chạy vào khu chữa thương giúp mọi người chuyển những người bị thương đi.
Cũng may tất cả đều nhanh nhẹn, bọn họ đồng loạt rời khỏi căn cứ. Khi cả đội vừa rút tới chân núi thì bỗng nhiên “Bùm!!!” một tiếng cực lớn khiến cả dãy núi rung động. Ai cũng trợn mắt sợ hãi.
Dương Tuấn Vũ nắm chặt nắm đấm, bọn khốn này dám chơi thật, dám phóng tên lửa đạn đạo vào một quốc gia. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng đã coi Dragon’s Eyes là tổ chức bắt buộc phải tiêu diệt rồi.
Càng nghĩ hắn càng giật mình, nếu thật sự bọn chúng đã có tính toán thì trước thì lũ này cũng không phải chỉ có cơ bắp mà rất âm hiểm. Bọn chúng biết hắn phải tìm cách phá tan đám cưới thì bắt buộc phải gây bất lợi cho gia tộc hai nhà, mà điều tra Trần gia chắc chắn sẽ cần xâm nhập vào các băng đảng xã hội đen, rồi cứ thế viết một bức thư giả. Chỉ sợ hành động của DG cũng đã bị bọn chúng theo dõi. Bọn này thật không đơn giản, hắn nhận thấy mình quá xem thường tổ chức này rồi.
Sở dĩ bọn chúng không động tới người nhà của hắn là do không thèm quan tâm mà thôi, tất cả kế hoạch này chỉ sợ ngay từ việc ép hôn Vân Tú cũng nằm trong đó, chứ Trần gia chưa chắc đã cần liên kết với Nguyễn gia bởi vì bọn chúng đã liên kết với Lý gia từ xưa, giờ cần gì phải chia thêm chén canh cho kẻ khác.
Bọn chúng quyết định tìm cách xác định căn cứ rồi một lần diệt gọn luôn cả ổ đây.
Dương Tuấn Vũ nhận thấy lai lịch của mình đã bị bọn chúng điều tra rõ ràng rồi, sau này chắc chắn một bước khó đi.
“Lũ khốn”.
Dương Tuấn Vũ tức giận nhưng không thể phát tiết được. Lần này hắn đã thua thảm. Vừa mất người vô ích lại bị hủy diệt cả căn cứ.
- Tạm thời rời tới căn cứ cũ.
- Rõ.
Mọi người đáp lời nhưng hắn có thể nhận thấy sự mất mát cùng mệt mỏi.
Hắn nghiêm giọng:
- Đừng có mới bắt đầu đã sợ hãi, yếu đuối như vậy. Nếu ai cảm thấy không tốt thì có thể tự mình rời đi, tôi không cần những kẻ không có ý chí.
Mọi người nghe hắn nói vậy thì nắm chặt tay. Walter ồm ồm nói:
- Lần này bị lừa thảm, nhưng lần sau chúng ta sẽ diệt gọn bọn khốn này. M* kiếp, dám chơi ông.
DG như có biến hóa lớn về tâm lý, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo:
- Lần sau tôi nhất định cho bọn chúng muốn xin được chết cũng không dễ dàng.
Flora thở dài:
- Xin lỗi, tôi không giúp được cậu.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu kiên quyết, đôi mắt đã đỏ như máu:
- Lần này không phải lỗi của chị, tôi đã quá sơ suất, bọn khốn này đã muốn chơi thì phải có gan chịu hậu quả gấp ngàn lần.
Leo tiến tới vỗ vỗ vai hắn nhưng không nói gì, hắn hiểu giờ đây ai cũng đang vô cùng giận dữ. Đây chẳng khác gì việc tát vào mặt tất cả mọi người một cái thật đau.
Flora khuyên nhủ:
- Hiện giờ việc quan trọng là xây dựng lại căn cứ và cứu Elise.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, nỗi nhục như chó nhà có tang này hắn ghi nhớ kỹ.
Sau khi tiến vào căn cứ cũ, mọi người cũng chia nhau ra dọn dẹp lại một chút, nơi này lúc trước vốn chỉ có Dương Tuấn Vũ và Vân Tú hai người tập luyện nên có chút nhỏ. Hắn cũng không định xây dựng lại sự nghiệp ở đây, chỉ là việc chọn một địa điểm mới dường như cũng không dễ dàng gì.
Giờ nghĩ lại hắn cảm thấy mình cũng thật ngu, cái hang đó rõ ràng là căn cứ cũ của lũ này, mình lại đi tại đó xây dựng căn cứ, tuy nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nhưng nguy hiểm quá sẽ không còn an toàn nữa.
Chỉ sợ hành động của hắn cũng bị theo dõi rồi. Triệu Cơ cũng chẳng phải toàn năng, cô không thể lúc nào cũng quét và tìm kiếm khắp nơi xem hắn có bị camera theo dõi hay không, tất cả còn phải dựa vào chính bản thân mình.
Trong lúc Dương Tuấn Vũ đang nhăn mày, đau đầu ngồi một chỗ, thì Flora từ xa tiến đến phía sau hắn, những ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa xoa hai huyệt thái dương cho hắn, đồng thời nói:
- Thư giãn một chút, căng thẳng không thế giải quyết vấn đề được.
Cảm nhận được một luồng Ki nhẹ nhàng giúp mình thanh tỉnh lại, hắn gật đầu:
- Tôi hiểu, việc xây dựng căn cứ mới không phải ngày một ngày hai giải quyết được. Có lẽ lần này xây dựng căn cứ phải thiết lập hệ thống tên lửa phòng ngự thôi.
Flora cười:
- Cậu đúng là tên biến thái, tên lửa phòng ngự nói có là có được. Có thứ gì cậu không làm được không?
Dương Tuấn Vũ nhếch mép hừ nhẹ một tiếng rồi không nói thêm gì, lần này hắn quyết định trang bị cho căn cứ mình từ đầu tới chân, kể cả lần sau tiếp tục bị phát hiện đi chăng nữa cũng không phải nhục nhã chạy trốn mà hoàn toàn có thể phòng ngự tên lửa tầm xa, bọn khốn đã muốn chơi lớn thì hắn sẽ theo tới cùng để xem kết cục ai sẽ là kẻ thua cuộc. Sói Xám – tổ chức với số lượng thành viên cực lớn sao? Rồi hắn sẽ tiêu diệt sạch lũ cẩu này.
Đang hạ quyết tâm tới đấy bỗng nhiễn hắn cảm thấy bàn tay như con rắn của Flora nhẹ nhàng luồn qua cổ áo hắn, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của mình, đồng thời hơi thở như lan khẽ thổi nhẹ vào tai, vào cổ.
Hắn nghi ngờ, quay mặt lại định nói “Chị định làm gì thế? Bây giờ là lúc trêu đùa sao?”, nhưng ngay lập tức có một đôi môi mềm mượt, căng mọng áp xuống. Không để hắn nói lời gì, miệng vừa mở ra còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị một cái lưỡi nhỏ mềm mại, ướt át luồn vào khiêu khích.
Nụ hôn ngọt ngào bất ngờ khiến hắn không kịp nghĩ gì, đầu óc một mảng trống rỗng, hơi thở đã nóng lên, hắn chỉ nghĩ cô gái này suốt ngày trêu đùa hắn lần này sẽ trêu cho cô ta sợ thì thôi.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng kéo dài như không thể dứt, bàn tay của Flora như có ma lực, mỗi khi lướt qua một vùng cô lại khiến dục vọng của hắn dâng lên.
Dương Tuấn Vũ thấy cứ tiếp tục như vậy mình sẽ gục trước, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại, mắt mở ra thì nhìn thấy đôi mắt long lanh, ướt át, như đang mời gọi, như đang dụ dỗ, thậm chí còn có chút khiêu khích. Hắn thoáng thất thần, thì bàn tay vốn đang bị giữ lại kia đã nhanh chóng luồn xuống phía dưới, làm hắn nóng bừng như muốn phát nổ.
Flora khẽ dừng nụ hôn lại, cô gục xuống cổ hắn, cắn nhẹ vào vành tai hắn rồi thì thầm nói:
- Cho chị...
- Tại sao?
- Không vì sao cả. Chị thích em...
- Em đã có cô ấy rồi. Chị đừng làm chuyện ngốc nghếch.
- Tú Tú đã đồng ý với chị cho phép chị ăn em rồi. Hôm nay em không chạy thoát được đâu.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt, hắn định nói “Chị nằm mơ sao?” nhưng nhìn thấy đôi mắt trong như nước không có lấy một điểm lừa gạt, thì hắn ngây người, “Tú Tú. Em nghĩ sao vậy?”
Dương Tuấn Vũ đang ngẩn ngơ thì bỗng như bị điện giật, hắn nhìn Flora thì thấy cô nở nụ cười khiêu khích, dường như bàn tay bên dưới đang làm chuyện này không phải là tay của cô vậy.
Chút phòng tuyến cuối cùng bị phá bỏ, Dương Tuấn Vũ nắm chặt lấy bàn tay đang nghịch loạn, hắn không để cô nói câu gì, ngay lập tức bế bổng cô lên phóng ra ngoài.
Flora cười khúc khích, cô ngục đầu vào cổ hắn đồng thời cũng không quên dùng cái lưỡi ma quỷ của mình khiêu khích nơi cổ hắn.
Dương Tuấn Vũ bị bà chị này trêu tới sắp hỏng, hắn giơ tay vỗ xuống một cái, một cơn mềm mại, đàn hồi truyền tới khiến hắn suýt vấp ngã, hắn vẫn cố nghiêm giọng nói:
- Chị còn khiêu khích thì ăn đòn tiếp đấy biết không?
Nhưng như chẳng nghe thấy gì, Flora vẫn tiếp tục mơn trớn cái cổ hắn, bàn tay cũng hư hỏng nghịch ngợm.
Dương Tuấn Vũ liền vỗ xuống mấy cái, chân vẫn tiếp tục mang cô đi. Nhưng Flora chẳng những không khó chịu, ngược lại cô còn “a..a” kéo dài mấy tiếng nũng nịu khiến hắn như muốn phát nổ.
Hắn không dám mang cô vào nhà mình, chị sợ mang vào bà chị này kêu lớn mấy tiếng sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.
Dương Tuấn Vũ đang nghĩ không biết đi đâu thì Flora nhu tình nói:
- Chị muốn thử ở trên cây.
Nghe cô nói vậy, hắn trợn mắt rồi phì cười:
- Lần nào chị cũng yêu cầu thế sao?
- Tất nhiên là không. Chỉ với người chị thích mới được làm vậy?
- Thế đã có bao nhiêu người chị thích rồi?
Flora đỏ mặt:
- Chỉ có tên nhóc em thôi.
- Chứ không phải với ai chị cũng nói thế à?
- Này. Chị không phải thứ dễ dãi đâu nhé. Còn chưa quá 5 lần đâu, tên đó không hợp chị đá ngay sau một tuần rồi.
- Em nghĩ Sói Xám đã dựa vào nó mà nghiên cứu ra loại huyết thanh DB làm tăng sức mạnh trong thời gian ngắn. Không biết chúng còn tạo ra thêm được những thứ gì rồi.
Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm:
- Vậy tại sao nó lại nằm trong tay Trần gia nhỉ? Chẳng phải thứ quan trọng như vậy nên để ở căn cứ của chúng sao?
Triệu Cơ nghe thấy vậy thì nghi ngờ, cô quét một lượt sau đó phân tích thì bừng tỉnh:
- Không ổn. Con Grey này đã hoàn toàn bị hủy bộ gen, bên trong nó chứa một bộ định vị rất hiện đại.
Dương Tuấn Vũ giật mình, hắn không kịp nói gì mà chạy ngay ra ngoài đồng thời hô lớn vào máy truyền tin:
- Tất cả rời khỏi căn cứ ngay lập tức.
Hắn lặp lại mấy lần rồi gấp rút tiến vào phòng điều khiển trung tâm.
“Bọn này quá gian xảo, nãy giờ đã tốn quá nhiều thời gian vào việc nghe Triệu Cơ giải thích rồi. Không biết bọn chúng định lấy làm máy theo dõi hay là định vị để tấn công căn cứ nữa”. Dương
Tuấn Vũ nghĩ vậy nhưng hắn không thể từ từ lựa chọn nữa rồi, phải lập tức rời đi.
Vào tới phòng điều khiển, hắn hét lên:
- Rời khỏi. Tất cả rút lui.
Lau ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng nhìn thái độ khẩn trương của Boss thì biết không ổn, hắn liền theo đoàn người rút lui.
Dương Tuấn Vũ biết mình không có nhiều thời gian, hắn vội rút phần lõi của bộ nhớ trung tâm, rồi nhập mã lệnh vào máy trạm trung tâm tiến hành tự hủy toàn bộ dữ liệu, 60s bắt đầu đếm ngược.
Hắn chạy vào khu chữa thương giúp mọi người chuyển những người bị thương đi.
Cũng may tất cả đều nhanh nhẹn, bọn họ đồng loạt rời khỏi căn cứ. Khi cả đội vừa rút tới chân núi thì bỗng nhiên “Bùm!!!” một tiếng cực lớn khiến cả dãy núi rung động. Ai cũng trợn mắt sợ hãi.
Dương Tuấn Vũ nắm chặt nắm đấm, bọn khốn này dám chơi thật, dám phóng tên lửa đạn đạo vào một quốc gia. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng đã coi Dragon’s Eyes là tổ chức bắt buộc phải tiêu diệt rồi.
Càng nghĩ hắn càng giật mình, nếu thật sự bọn chúng đã có tính toán thì trước thì lũ này cũng không phải chỉ có cơ bắp mà rất âm hiểm. Bọn chúng biết hắn phải tìm cách phá tan đám cưới thì bắt buộc phải gây bất lợi cho gia tộc hai nhà, mà điều tra Trần gia chắc chắn sẽ cần xâm nhập vào các băng đảng xã hội đen, rồi cứ thế viết một bức thư giả. Chỉ sợ hành động của DG cũng đã bị bọn chúng theo dõi. Bọn này thật không đơn giản, hắn nhận thấy mình quá xem thường tổ chức này rồi.
Sở dĩ bọn chúng không động tới người nhà của hắn là do không thèm quan tâm mà thôi, tất cả kế hoạch này chỉ sợ ngay từ việc ép hôn Vân Tú cũng nằm trong đó, chứ Trần gia chưa chắc đã cần liên kết với Nguyễn gia bởi vì bọn chúng đã liên kết với Lý gia từ xưa, giờ cần gì phải chia thêm chén canh cho kẻ khác.
Bọn chúng quyết định tìm cách xác định căn cứ rồi một lần diệt gọn luôn cả ổ đây.
Dương Tuấn Vũ nhận thấy lai lịch của mình đã bị bọn chúng điều tra rõ ràng rồi, sau này chắc chắn một bước khó đi.
“Lũ khốn”.
Dương Tuấn Vũ tức giận nhưng không thể phát tiết được. Lần này hắn đã thua thảm. Vừa mất người vô ích lại bị hủy diệt cả căn cứ.
- Tạm thời rời tới căn cứ cũ.
- Rõ.
Mọi người đáp lời nhưng hắn có thể nhận thấy sự mất mát cùng mệt mỏi.
Hắn nghiêm giọng:
- Đừng có mới bắt đầu đã sợ hãi, yếu đuối như vậy. Nếu ai cảm thấy không tốt thì có thể tự mình rời đi, tôi không cần những kẻ không có ý chí.
Mọi người nghe hắn nói vậy thì nắm chặt tay. Walter ồm ồm nói:
- Lần này bị lừa thảm, nhưng lần sau chúng ta sẽ diệt gọn bọn khốn này. M* kiếp, dám chơi ông.
DG như có biến hóa lớn về tâm lý, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo:
- Lần sau tôi nhất định cho bọn chúng muốn xin được chết cũng không dễ dàng.
Flora thở dài:
- Xin lỗi, tôi không giúp được cậu.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu kiên quyết, đôi mắt đã đỏ như máu:
- Lần này không phải lỗi của chị, tôi đã quá sơ suất, bọn khốn này đã muốn chơi thì phải có gan chịu hậu quả gấp ngàn lần.
Leo tiến tới vỗ vỗ vai hắn nhưng không nói gì, hắn hiểu giờ đây ai cũng đang vô cùng giận dữ. Đây chẳng khác gì việc tát vào mặt tất cả mọi người một cái thật đau.
Flora khuyên nhủ:
- Hiện giờ việc quan trọng là xây dựng lại căn cứ và cứu Elise.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, nỗi nhục như chó nhà có tang này hắn ghi nhớ kỹ.
Sau khi tiến vào căn cứ cũ, mọi người cũng chia nhau ra dọn dẹp lại một chút, nơi này lúc trước vốn chỉ có Dương Tuấn Vũ và Vân Tú hai người tập luyện nên có chút nhỏ. Hắn cũng không định xây dựng lại sự nghiệp ở đây, chỉ là việc chọn một địa điểm mới dường như cũng không dễ dàng gì.
Giờ nghĩ lại hắn cảm thấy mình cũng thật ngu, cái hang đó rõ ràng là căn cứ cũ của lũ này, mình lại đi tại đó xây dựng căn cứ, tuy nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất nhưng nguy hiểm quá sẽ không còn an toàn nữa.
Chỉ sợ hành động của hắn cũng bị theo dõi rồi. Triệu Cơ cũng chẳng phải toàn năng, cô không thể lúc nào cũng quét và tìm kiếm khắp nơi xem hắn có bị camera theo dõi hay không, tất cả còn phải dựa vào chính bản thân mình.
Trong lúc Dương Tuấn Vũ đang nhăn mày, đau đầu ngồi một chỗ, thì Flora từ xa tiến đến phía sau hắn, những ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa xoa hai huyệt thái dương cho hắn, đồng thời nói:
- Thư giãn một chút, căng thẳng không thế giải quyết vấn đề được.
Cảm nhận được một luồng Ki nhẹ nhàng giúp mình thanh tỉnh lại, hắn gật đầu:
- Tôi hiểu, việc xây dựng căn cứ mới không phải ngày một ngày hai giải quyết được. Có lẽ lần này xây dựng căn cứ phải thiết lập hệ thống tên lửa phòng ngự thôi.
Flora cười:
- Cậu đúng là tên biến thái, tên lửa phòng ngự nói có là có được. Có thứ gì cậu không làm được không?
Dương Tuấn Vũ nhếch mép hừ nhẹ một tiếng rồi không nói thêm gì, lần này hắn quyết định trang bị cho căn cứ mình từ đầu tới chân, kể cả lần sau tiếp tục bị phát hiện đi chăng nữa cũng không phải nhục nhã chạy trốn mà hoàn toàn có thể phòng ngự tên lửa tầm xa, bọn khốn đã muốn chơi lớn thì hắn sẽ theo tới cùng để xem kết cục ai sẽ là kẻ thua cuộc. Sói Xám – tổ chức với số lượng thành viên cực lớn sao? Rồi hắn sẽ tiêu diệt sạch lũ cẩu này.
Đang hạ quyết tâm tới đấy bỗng nhiễn hắn cảm thấy bàn tay như con rắn của Flora nhẹ nhàng luồn qua cổ áo hắn, vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của mình, đồng thời hơi thở như lan khẽ thổi nhẹ vào tai, vào cổ.
Hắn nghi ngờ, quay mặt lại định nói “Chị định làm gì thế? Bây giờ là lúc trêu đùa sao?”, nhưng ngay lập tức có một đôi môi mềm mượt, căng mọng áp xuống. Không để hắn nói lời gì, miệng vừa mở ra còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị một cái lưỡi nhỏ mềm mại, ướt át luồn vào khiêu khích.
Nụ hôn ngọt ngào bất ngờ khiến hắn không kịp nghĩ gì, đầu óc một mảng trống rỗng, hơi thở đã nóng lên, hắn chỉ nghĩ cô gái này suốt ngày trêu đùa hắn lần này sẽ trêu cho cô ta sợ thì thôi.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng kéo dài như không thể dứt, bàn tay của Flora như có ma lực, mỗi khi lướt qua một vùng cô lại khiến dục vọng của hắn dâng lên.
Dương Tuấn Vũ thấy cứ tiếp tục như vậy mình sẽ gục trước, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại, mắt mở ra thì nhìn thấy đôi mắt long lanh, ướt át, như đang mời gọi, như đang dụ dỗ, thậm chí còn có chút khiêu khích. Hắn thoáng thất thần, thì bàn tay vốn đang bị giữ lại kia đã nhanh chóng luồn xuống phía dưới, làm hắn nóng bừng như muốn phát nổ.
Flora khẽ dừng nụ hôn lại, cô gục xuống cổ hắn, cắn nhẹ vào vành tai hắn rồi thì thầm nói:
- Cho chị...
- Tại sao?
- Không vì sao cả. Chị thích em...
- Em đã có cô ấy rồi. Chị đừng làm chuyện ngốc nghếch.
- Tú Tú đã đồng ý với chị cho phép chị ăn em rồi. Hôm nay em không chạy thoát được đâu.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt, hắn định nói “Chị nằm mơ sao?” nhưng nhìn thấy đôi mắt trong như nước không có lấy một điểm lừa gạt, thì hắn ngây người, “Tú Tú. Em nghĩ sao vậy?”
Dương Tuấn Vũ đang ngẩn ngơ thì bỗng như bị điện giật, hắn nhìn Flora thì thấy cô nở nụ cười khiêu khích, dường như bàn tay bên dưới đang làm chuyện này không phải là tay của cô vậy.
Chút phòng tuyến cuối cùng bị phá bỏ, Dương Tuấn Vũ nắm chặt lấy bàn tay đang nghịch loạn, hắn không để cô nói câu gì, ngay lập tức bế bổng cô lên phóng ra ngoài.
Flora cười khúc khích, cô ngục đầu vào cổ hắn đồng thời cũng không quên dùng cái lưỡi ma quỷ của mình khiêu khích nơi cổ hắn.
Dương Tuấn Vũ bị bà chị này trêu tới sắp hỏng, hắn giơ tay vỗ xuống một cái, một cơn mềm mại, đàn hồi truyền tới khiến hắn suýt vấp ngã, hắn vẫn cố nghiêm giọng nói:
- Chị còn khiêu khích thì ăn đòn tiếp đấy biết không?
Nhưng như chẳng nghe thấy gì, Flora vẫn tiếp tục mơn trớn cái cổ hắn, bàn tay cũng hư hỏng nghịch ngợm.
Dương Tuấn Vũ liền vỗ xuống mấy cái, chân vẫn tiếp tục mang cô đi. Nhưng Flora chẳng những không khó chịu, ngược lại cô còn “a..a” kéo dài mấy tiếng nũng nịu khiến hắn như muốn phát nổ.
Hắn không dám mang cô vào nhà mình, chị sợ mang vào bà chị này kêu lớn mấy tiếng sẽ khiến mọi chuyện hỏng bét.
Dương Tuấn Vũ đang nghĩ không biết đi đâu thì Flora nhu tình nói:
- Chị muốn thử ở trên cây.
Nghe cô nói vậy, hắn trợn mắt rồi phì cười:
- Lần nào chị cũng yêu cầu thế sao?
- Tất nhiên là không. Chỉ với người chị thích mới được làm vậy?
- Thế đã có bao nhiêu người chị thích rồi?
Flora đỏ mặt:
- Chỉ có tên nhóc em thôi.
- Chứ không phải với ai chị cũng nói thế à?
- Này. Chị không phải thứ dễ dãi đâu nhé. Còn chưa quá 5 lần đâu, tên đó không hợp chị đá ngay sau một tuần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.