Chương 365: Làm gì nên tội?
anhvodoi94
23/03/2019
Tuyết Yên vội hỏi:
- Tình hình chị ấy thế nào rồi anh?
Vũ Tuấn Phong thở dài:
- Máu tụ đã được lấy, chỗ chảy máu cũng đã được cầm máu nhưng mà mọi chuyện còn phải tùy thuộc vào cô ấy. Trạng thái nguy hiểm đã qua nhưng muốn tỉnh lại hay không giờ chỉ có cô ấy quyết định. Ài, sao lại ra nông nỗi này chứ? Tuyết Yên, em có biết không?
Mai Tuyết Yên lắc đầu:
- Em không biết. Hôm nay chị ấy lạ lắm, lúc nãy em còn bắt gặp chị ấy khóc, cứ nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ khi vào nhà tắm chị ấy lại nghĩ quẩn như vậy.
- Chị ấy vốn là một người giàu tình cảm, chỉ có chuyện liên quan tới nó mới khiến chuyện Vân Tú làm hành động ngu ngốc này. Tên nhóc Tuấn Vũ chắc không thể nào, thế thì chỉ còn liên quan tới người nhà cô ấy.
Tuyết Yên lắng nghe phân tích của hắn thì gật đầu:
- Nếu người nhà chị ấy gặp nguy hiểm thì sẽ không phải giải quyết bằng cách tự sát, chỉ có khi có mâu thuẫn lớn mới tiến triển như thế. Mọi người có biết gì về gia đình chị ấy không?
Cả hai người đều lắc đầu, Leo thì không tính vì hắn mới tới Việt Nam, còn Tuấn Phong thì lắc đầu nói:
- Chuyện này đã có lần chúng tôi hỏi, cô ấy chỉ nói mình còn duy nhất một người thân là mẹ ở quê, cái này chắc em phải biết chứ?
Tuyết Yên gật đầu:
- Em cũng nghe nói cha chị ấy mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau, vì thế mẹ em lại càng thương yêu chị ấy hơn, chẳng lẽ hai mẹ con chị ấy cãi nhau lớn, rất lớn nên mới thành ra thế này?
Vũ Tuấn Phong ra hiệu mọi người ra nơi khác nói chuyện để Vân Tú nghỉ.
- Chuyện này có lẽ không đơn giản. Anh có cảm giác việc Tuấn Vũ đột nhiên đi nhập ngũ rất kỳ quái, nhưng anh không biết nguyên nhân vì sao. Tuyết Yên, em là em gái cậu ta, rốt cuộc là có chuyện gì, cậu ta có nói với em chứ?
- Cái này...
- Đừng ấp úng. Chuyện này không đơn giản. Nếu em cứ giấu thì không thể tìm được cách giải quyết. Cứ đợi Tuấn Vũ thì sẽ muộn mất rồi. Chuyện nếu không gấp thì chẳng khiến chị Vân Tú làm chuyện ngu xuẩn này.
- Anh em nói là muốn nhập ngũ để giành quyền lực, nhưng em nhận ra không phải chỉ là như thế, chắc chắn có liên quan tới chị Vân Tú, nếu không một người như anh ấy sẽ chẳng có chút hứng thú nào đối với quyền lực chính trị.
Tuy nhiên mọi người đều biết rồi đấy, anh Tuấn Vũ một khi đã quyết là sẽ không dừng lại, em chỉ có thể giúp anh ấy chăm lo cha mẹ và chị Tú Tú thôi, Vậy mà giờ chị ấy lại xảy ra chuyện lớn như thế, về em sẽ chẳng biết phải nói với anh sao nữa.
- Vậy chắc chắn chuyện này có liên quan tới vấn đề quyền lực chính trị và mẹ chị ấy. Alo. Alo. Mystic, cậu ngay lập tức tra xét xem gần đây chị Vân Tú đi đâu, làm gì, tra mọi thứ liên quan tới mẹ chị ấy. Có hình ảnh cập nhật càng tốt.
- Này. Nhưng đó là quyền riêng tư của thành viên cấp cao, anh không được phép làm thế.
Tuyết Yên vội nói:
- Cậu Mystic gì đó. Tôi là em của Boss các cậu. Giờ chị ấy đang xảy ra chuyện, nếu chậm trễ gây nguy hiểm tới người nhà chị ấy cậu có chịu được hậu quả không? Yên tâm, nếu anh tôi trách phạt cậu tôi sẽ đứng ra bảo lãnh.
Mystic đang định nói thì lưỡi líu lại, hắn suy xét nhưng vẫn chưa đồng ý ngay, nhớ ra cái gì đó, hắn hỏi:
- Hope. Boss có để lại chỉ thị gì liên quan tới chị Elise không? Tình hình đang nguy cấp, mau nói.
Thoáng im lặng mấy giây, Hope lên tiếng:
- Trước khi đi Boss có để lại lời nhắn, chỉ khi nào có biến liên quan tới Elise mới được công bố. Mời nghe đoạn ghi âm.
“Nếu mọi người đang nghe đoạn ghi âm này tức là Elise đã gặp chuyện. Mọi thông tin cần thiết tôi đã để trong file mềm có tên “Elise” với pass 2926. Mystic ngay lập tức tìm hiểu thông tin về các thành viên có mặt trong file, Walter – DG chuẩn bị sẵn sàng tác chiến. Tôi sẽ nhanh chóng trở về khi nhận được tín hiệu, mọi thứ các cậu cần phải tùy cơ ứng biến, nhưng cố gắng hạn chế tối đa hành vi phạm pháp.”
Mystic đã tìm được file “Elise”, hắn mở ra đọc.
Câu chuyện ngắn nói về gia cảnh Vân Tú cùng vấn đề dùng chính trị, dùng tình cảm mẫu tử ép cưới hỏi nhanh chóng được phơi bày. Mọi người càng nghe càng thấy sôi máu. Chưa dừng lại ở đó, Mystic mở dữ liệu ghi được từ “ruồi con” trinh thám luôn đi theo các thành viên trong tổ chức ra xem.
Bình thường đây là hành động cấm, nếu vi phạm sẽ bị giam lỏng, hoặc phạt nặng nhưng so với an nguy của Vân Tú thì những thông tin này rất cần thiết.
Thế là tất cả những cử chỉ, lời nói, hành động, biểu cảm của những con người có mặt trong quãng thời gian trước, và đặc biệt là buổi sáng nay ở nhà Vân Tú, ở Luxury đều được hiện ra trước mắt mọi người.
Ai cũng cảm thấy căm phẫn thay cho Vân Tú.
Walter chửi lớn “M* kiếp” một tiếng rồi đập tan cái bàn làm bằng tảng đá thạch cương nguyên khối.
Leo xù lông gầm lên một tiếng.
DG cả người im lặng nhưng lại toát ra bộ dạng muốn giết người.
Tuyết Yên ngoan ngoãn là thế khi chứng kiến câu chuyện tủi thân của chị Vân Tú thì bàn tay nhỏ nắm chặt trắng bệch, mắt đã đẫm lệ, cô nghẹn ngào khóc:
- Chị ấy thật khổ. Sao bác gái lại ngốc nghếch tin vào tên kia chứ?... Còn cả những kẻ hám lợi, đem hạnh phúc ra như món hàng trao đổi. Lũ khốn... Huhu... Chị ơi... Chị đừng vì họ mà làm chuyện khờ dại này chứ. Chị còn có bạn bè, có cha mẹ em và có em mà.
DG đánh mắt hướng vào thư phòng, Leo gật đầu hiểu ý đi theo.
Kết nối máy tính, cuộc họp cấp tốc được diễn ra, mọi hoạt động khác đều ngừng lại, chiến thuật đối phó, phân tích được mất ngay lập tức được bắt đầu.
...
Sau khi mọi người thống nhất hành động thì ghé lại thăm Vân Tú một lát rồi ra về, bọn họ còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
- Tuyết Yên, em mệt thì về nghỉ đi. Anh sẽ ở đây đề phòng trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra.
Nhìn thấy Mai Tuyết Yên cứ ngồi bên cạnh nắm tay Vân Tú suốt mấy tiếng đồng hồ, Vũ Tuấn Phong đành lên tiếng nhắc nhở.
Tuyết Yên lắc đầu:
- Để em chăm sóc chị ấy đêm nay đi, có chuyện gì em sẽ gọi anh. Chỉ có mình anh con trai ở đây nhiều khi không tiện.
Vũ Tuấn Phong nghe thấy như vậy thì mới chợt nhận ra có chút bất tiện, hắn đành gật đầu nói:
- Được rồi, nhưng em cũng nên ngủ một lát, cô ấy sẽ chưa tỉnh lại ngay được đâu, em đừng cố quá mà ảnh hưởng sức khỏe. Để anh liên hệ với bệnh viện, chuyển cô ấy tới đó sớm sẽ có thêm y tá chăm sóc.
- Vâng, sức khỏe của chị ấy phải nhờ hết vào anh rồi. Qua đêm nay em sẽ gọi điện cho cha mẹ, hai người họ sẽ thay phiên chăm sóc cho chị Tú Tú. Bây giờ thứ chị ấy cần nhất chính là một gia đình, một nơi nương tựa để được yêu thương, che chở.
- Ừ, em nói cũng đúng. Biết đâu như thế có thể làm cô ấy sớm tỉnh lại. Anh qua phòng bên nghỉ trước, có gì em gọi anh nhé.
- Dạ.
Vũ Tuấn Phong thở dài lắc đầu, cô nhóc này cũng thật cứng đầu, nói chẳng chịu nghe.
Tuyết Yên ngồi bên giường, đầu gục xuống bàn tay của Vân Tú, cô thủ thỉ:
- Anh em thật có phúc khi yêu được một người như chị. Chị đã hy sinh quá nhiều vì anh ấy rồi, chị yên tâm, khi anh Tuấn Vũ về em sẽ thay chị đánh cho anh ấy một trận, sao tên ngốc đó có thể bỏ chị mà đi như thế chứ. Phải chăng em là con trai, em sẽ cướp lấy chị luôn cho tên ngốc đó ngồi khóc tu tu luôn.
... Ngoài gia đình ra, chỉ có Minh Châu và chị là đối tốt với em, nhưng cô ấy lại không giữ lời mà đi xa rồi, em chỉ còn một người bạn thân nhất là chị thôi, chị đừng có bỏ em lại một mình nhé.
... Em không biết rõ nỗi khổ của chị nhưng có phải nó đau lắm không ạ? Có lẽ chị đã cảm thấy cuộc sống rất bế tắc nhưng sao chị không nghĩ tới mọi người xung quanh, có cha mẹ em, có Mai Mai, có đồng nghiệp và đồng đội của chị, chẳng lẽ họ không có ý nghĩa gì với chị sao?
Thế nên chị mới lựa chọn cách ngốc nghếch này để chấm dứt tất cả? Chị thật là hết thuốc chữa rồi. Đã nói lát tắm xong sẽ tâm sự với em, vậy sao chị lại nghĩ quẩn như vậy? Chị phải tỉnh lại xin lỗi mọi người đi. Ai cũng lo lắng cho chị lắm đó.
Mai Tuyết Yên vừa khóc vừa nói suốt cả một đêm.
Vũ Tuấn Phong mở mắt thì đã thấy trời sáng, mặt trời đã chiếu rọi khắp không gian, nhớ tới Vân Tú đang hôn mê, hắn nhanh chân đi ra mở cửa xem xét tình hình.
Nhìn thấy Tuyết Yên ngủ gục bên cạnh, cái miệng nhỏ vẫn đang chóp chép thì lắc đầu mỉm cười. “Đã nói là để anh trông cho thì không nghe, nhóc con bướng bỉnh.”
Định lấy cái chăn ra choàng cho cô nàng này ngủ, nhưng chẳng gì bằng chăn ấm đệm êm, hắn đi tới lựa lựa bế bổng cô lên đưa vào phòng.
Nhìn Tuyết Yên nhíu mày cọ cọ như con mèo nhỏ, hắn lẩm bẩm:
- Ngủ cũng đẹp như vậy, ài, không biết một mỹ nhân họa thủy này sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió cho giới giải trí đây.
Nhưng vừa đi được vài bước thì hắn lại nghe thấy cô nói mơ:
- Chị Tú Tú yêu anh nhiều như vậy,... chắc em phải rút lui thôi... Anh trai ngu ngốc... Em ghét anh...
Mới nghe thì chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe hết thì hắn lại trợn trừng mắt, bước chân dài đang sải bước suýt nữa lại vấp vào nhau “Mình vừa nghe được chuyện không nên nghe thì phải... khỉ thật... thôi, coi như những lời này chưa từng tồi tại... nam mô a di đà phật... thiện tai thiện tai... Tên khốn Tuấn Vũ cậu, đến em gái mình cũng không tha, nghiệp chướng, nghiệp chướng.”
Đã lâu rồi mới được chợp mắt, Dương Tuấn Vũ đang say giấc mộng thì chợt hắt hơi liên tục mấy cái khiến hắn tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh chợt nhận ra hoàn cảnh hiện tại, hắn chửi thầm một câu: “Tên khốn nào chửi mình, tới lúc ngủ mà cũng bị hắt xì, mình làm gì nên tội a”
- Tình hình chị ấy thế nào rồi anh?
Vũ Tuấn Phong thở dài:
- Máu tụ đã được lấy, chỗ chảy máu cũng đã được cầm máu nhưng mà mọi chuyện còn phải tùy thuộc vào cô ấy. Trạng thái nguy hiểm đã qua nhưng muốn tỉnh lại hay không giờ chỉ có cô ấy quyết định. Ài, sao lại ra nông nỗi này chứ? Tuyết Yên, em có biết không?
Mai Tuyết Yên lắc đầu:
- Em không biết. Hôm nay chị ấy lạ lắm, lúc nãy em còn bắt gặp chị ấy khóc, cứ nghĩ chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ khi vào nhà tắm chị ấy lại nghĩ quẩn như vậy.
- Chị ấy vốn là một người giàu tình cảm, chỉ có chuyện liên quan tới nó mới khiến chuyện Vân Tú làm hành động ngu ngốc này. Tên nhóc Tuấn Vũ chắc không thể nào, thế thì chỉ còn liên quan tới người nhà cô ấy.
Tuyết Yên lắng nghe phân tích của hắn thì gật đầu:
- Nếu người nhà chị ấy gặp nguy hiểm thì sẽ không phải giải quyết bằng cách tự sát, chỉ có khi có mâu thuẫn lớn mới tiến triển như thế. Mọi người có biết gì về gia đình chị ấy không?
Cả hai người đều lắc đầu, Leo thì không tính vì hắn mới tới Việt Nam, còn Tuấn Phong thì lắc đầu nói:
- Chuyện này đã có lần chúng tôi hỏi, cô ấy chỉ nói mình còn duy nhất một người thân là mẹ ở quê, cái này chắc em phải biết chứ?
Tuyết Yên gật đầu:
- Em cũng nghe nói cha chị ấy mất sớm, hai mẹ con nương tựa vào nhau, vì thế mẹ em lại càng thương yêu chị ấy hơn, chẳng lẽ hai mẹ con chị ấy cãi nhau lớn, rất lớn nên mới thành ra thế này?
Vũ Tuấn Phong ra hiệu mọi người ra nơi khác nói chuyện để Vân Tú nghỉ.
- Chuyện này có lẽ không đơn giản. Anh có cảm giác việc Tuấn Vũ đột nhiên đi nhập ngũ rất kỳ quái, nhưng anh không biết nguyên nhân vì sao. Tuyết Yên, em là em gái cậu ta, rốt cuộc là có chuyện gì, cậu ta có nói với em chứ?
- Cái này...
- Đừng ấp úng. Chuyện này không đơn giản. Nếu em cứ giấu thì không thể tìm được cách giải quyết. Cứ đợi Tuấn Vũ thì sẽ muộn mất rồi. Chuyện nếu không gấp thì chẳng khiến chị Vân Tú làm chuyện ngu xuẩn này.
- Anh em nói là muốn nhập ngũ để giành quyền lực, nhưng em nhận ra không phải chỉ là như thế, chắc chắn có liên quan tới chị Vân Tú, nếu không một người như anh ấy sẽ chẳng có chút hứng thú nào đối với quyền lực chính trị.
Tuy nhiên mọi người đều biết rồi đấy, anh Tuấn Vũ một khi đã quyết là sẽ không dừng lại, em chỉ có thể giúp anh ấy chăm lo cha mẹ và chị Tú Tú thôi, Vậy mà giờ chị ấy lại xảy ra chuyện lớn như thế, về em sẽ chẳng biết phải nói với anh sao nữa.
- Vậy chắc chắn chuyện này có liên quan tới vấn đề quyền lực chính trị và mẹ chị ấy. Alo. Alo. Mystic, cậu ngay lập tức tra xét xem gần đây chị Vân Tú đi đâu, làm gì, tra mọi thứ liên quan tới mẹ chị ấy. Có hình ảnh cập nhật càng tốt.
- Này. Nhưng đó là quyền riêng tư của thành viên cấp cao, anh không được phép làm thế.
Tuyết Yên vội nói:
- Cậu Mystic gì đó. Tôi là em của Boss các cậu. Giờ chị ấy đang xảy ra chuyện, nếu chậm trễ gây nguy hiểm tới người nhà chị ấy cậu có chịu được hậu quả không? Yên tâm, nếu anh tôi trách phạt cậu tôi sẽ đứng ra bảo lãnh.
Mystic đang định nói thì lưỡi líu lại, hắn suy xét nhưng vẫn chưa đồng ý ngay, nhớ ra cái gì đó, hắn hỏi:
- Hope. Boss có để lại chỉ thị gì liên quan tới chị Elise không? Tình hình đang nguy cấp, mau nói.
Thoáng im lặng mấy giây, Hope lên tiếng:
- Trước khi đi Boss có để lại lời nhắn, chỉ khi nào có biến liên quan tới Elise mới được công bố. Mời nghe đoạn ghi âm.
“Nếu mọi người đang nghe đoạn ghi âm này tức là Elise đã gặp chuyện. Mọi thông tin cần thiết tôi đã để trong file mềm có tên “Elise” với pass 2926. Mystic ngay lập tức tìm hiểu thông tin về các thành viên có mặt trong file, Walter – DG chuẩn bị sẵn sàng tác chiến. Tôi sẽ nhanh chóng trở về khi nhận được tín hiệu, mọi thứ các cậu cần phải tùy cơ ứng biến, nhưng cố gắng hạn chế tối đa hành vi phạm pháp.”
Mystic đã tìm được file “Elise”, hắn mở ra đọc.
Câu chuyện ngắn nói về gia cảnh Vân Tú cùng vấn đề dùng chính trị, dùng tình cảm mẫu tử ép cưới hỏi nhanh chóng được phơi bày. Mọi người càng nghe càng thấy sôi máu. Chưa dừng lại ở đó, Mystic mở dữ liệu ghi được từ “ruồi con” trinh thám luôn đi theo các thành viên trong tổ chức ra xem.
Bình thường đây là hành động cấm, nếu vi phạm sẽ bị giam lỏng, hoặc phạt nặng nhưng so với an nguy của Vân Tú thì những thông tin này rất cần thiết.
Thế là tất cả những cử chỉ, lời nói, hành động, biểu cảm của những con người có mặt trong quãng thời gian trước, và đặc biệt là buổi sáng nay ở nhà Vân Tú, ở Luxury đều được hiện ra trước mắt mọi người.
Ai cũng cảm thấy căm phẫn thay cho Vân Tú.
Walter chửi lớn “M* kiếp” một tiếng rồi đập tan cái bàn làm bằng tảng đá thạch cương nguyên khối.
Leo xù lông gầm lên một tiếng.
DG cả người im lặng nhưng lại toát ra bộ dạng muốn giết người.
Tuyết Yên ngoan ngoãn là thế khi chứng kiến câu chuyện tủi thân của chị Vân Tú thì bàn tay nhỏ nắm chặt trắng bệch, mắt đã đẫm lệ, cô nghẹn ngào khóc:
- Chị ấy thật khổ. Sao bác gái lại ngốc nghếch tin vào tên kia chứ?... Còn cả những kẻ hám lợi, đem hạnh phúc ra như món hàng trao đổi. Lũ khốn... Huhu... Chị ơi... Chị đừng vì họ mà làm chuyện khờ dại này chứ. Chị còn có bạn bè, có cha mẹ em và có em mà.
DG đánh mắt hướng vào thư phòng, Leo gật đầu hiểu ý đi theo.
Kết nối máy tính, cuộc họp cấp tốc được diễn ra, mọi hoạt động khác đều ngừng lại, chiến thuật đối phó, phân tích được mất ngay lập tức được bắt đầu.
...
Sau khi mọi người thống nhất hành động thì ghé lại thăm Vân Tú một lát rồi ra về, bọn họ còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho kế hoạch sắp tới.
- Tuyết Yên, em mệt thì về nghỉ đi. Anh sẽ ở đây đề phòng trường hợp nguy hiểm có thể xảy ra.
Nhìn thấy Mai Tuyết Yên cứ ngồi bên cạnh nắm tay Vân Tú suốt mấy tiếng đồng hồ, Vũ Tuấn Phong đành lên tiếng nhắc nhở.
Tuyết Yên lắc đầu:
- Để em chăm sóc chị ấy đêm nay đi, có chuyện gì em sẽ gọi anh. Chỉ có mình anh con trai ở đây nhiều khi không tiện.
Vũ Tuấn Phong nghe thấy như vậy thì mới chợt nhận ra có chút bất tiện, hắn đành gật đầu nói:
- Được rồi, nhưng em cũng nên ngủ một lát, cô ấy sẽ chưa tỉnh lại ngay được đâu, em đừng cố quá mà ảnh hưởng sức khỏe. Để anh liên hệ với bệnh viện, chuyển cô ấy tới đó sớm sẽ có thêm y tá chăm sóc.
- Vâng, sức khỏe của chị ấy phải nhờ hết vào anh rồi. Qua đêm nay em sẽ gọi điện cho cha mẹ, hai người họ sẽ thay phiên chăm sóc cho chị Tú Tú. Bây giờ thứ chị ấy cần nhất chính là một gia đình, một nơi nương tựa để được yêu thương, che chở.
- Ừ, em nói cũng đúng. Biết đâu như thế có thể làm cô ấy sớm tỉnh lại. Anh qua phòng bên nghỉ trước, có gì em gọi anh nhé.
- Dạ.
Vũ Tuấn Phong thở dài lắc đầu, cô nhóc này cũng thật cứng đầu, nói chẳng chịu nghe.
Tuyết Yên ngồi bên giường, đầu gục xuống bàn tay của Vân Tú, cô thủ thỉ:
- Anh em thật có phúc khi yêu được một người như chị. Chị đã hy sinh quá nhiều vì anh ấy rồi, chị yên tâm, khi anh Tuấn Vũ về em sẽ thay chị đánh cho anh ấy một trận, sao tên ngốc đó có thể bỏ chị mà đi như thế chứ. Phải chăng em là con trai, em sẽ cướp lấy chị luôn cho tên ngốc đó ngồi khóc tu tu luôn.
... Ngoài gia đình ra, chỉ có Minh Châu và chị là đối tốt với em, nhưng cô ấy lại không giữ lời mà đi xa rồi, em chỉ còn một người bạn thân nhất là chị thôi, chị đừng có bỏ em lại một mình nhé.
... Em không biết rõ nỗi khổ của chị nhưng có phải nó đau lắm không ạ? Có lẽ chị đã cảm thấy cuộc sống rất bế tắc nhưng sao chị không nghĩ tới mọi người xung quanh, có cha mẹ em, có Mai Mai, có đồng nghiệp và đồng đội của chị, chẳng lẽ họ không có ý nghĩa gì với chị sao?
Thế nên chị mới lựa chọn cách ngốc nghếch này để chấm dứt tất cả? Chị thật là hết thuốc chữa rồi. Đã nói lát tắm xong sẽ tâm sự với em, vậy sao chị lại nghĩ quẩn như vậy? Chị phải tỉnh lại xin lỗi mọi người đi. Ai cũng lo lắng cho chị lắm đó.
Mai Tuyết Yên vừa khóc vừa nói suốt cả một đêm.
Vũ Tuấn Phong mở mắt thì đã thấy trời sáng, mặt trời đã chiếu rọi khắp không gian, nhớ tới Vân Tú đang hôn mê, hắn nhanh chân đi ra mở cửa xem xét tình hình.
Nhìn thấy Tuyết Yên ngủ gục bên cạnh, cái miệng nhỏ vẫn đang chóp chép thì lắc đầu mỉm cười. “Đã nói là để anh trông cho thì không nghe, nhóc con bướng bỉnh.”
Định lấy cái chăn ra choàng cho cô nàng này ngủ, nhưng chẳng gì bằng chăn ấm đệm êm, hắn đi tới lựa lựa bế bổng cô lên đưa vào phòng.
Nhìn Tuyết Yên nhíu mày cọ cọ như con mèo nhỏ, hắn lẩm bẩm:
- Ngủ cũng đẹp như vậy, ài, không biết một mỹ nhân họa thủy này sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió cho giới giải trí đây.
Nhưng vừa đi được vài bước thì hắn lại nghe thấy cô nói mơ:
- Chị Tú Tú yêu anh nhiều như vậy,... chắc em phải rút lui thôi... Anh trai ngu ngốc... Em ghét anh...
Mới nghe thì chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi nghe hết thì hắn lại trợn trừng mắt, bước chân dài đang sải bước suýt nữa lại vấp vào nhau “Mình vừa nghe được chuyện không nên nghe thì phải... khỉ thật... thôi, coi như những lời này chưa từng tồi tại... nam mô a di đà phật... thiện tai thiện tai... Tên khốn Tuấn Vũ cậu, đến em gái mình cũng không tha, nghiệp chướng, nghiệp chướng.”
Đã lâu rồi mới được chợp mắt, Dương Tuấn Vũ đang say giấc mộng thì chợt hắt hơi liên tục mấy cái khiến hắn tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn xung quanh chợt nhận ra hoàn cảnh hiện tại, hắn chửi thầm một câu: “Tên khốn nào chửi mình, tới lúc ngủ mà cũng bị hắt xì, mình làm gì nên tội a”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.