Chương 373: Ngại?
anhvodoi94
27/03/2019
Một bàn tay quen thuộc vỗ vỗ nhẹ sau lưng, Tuyết Yên cảm thấy tủi thân liền ngả sang bên cạnh ôm chầm lấy rồi gọi:
- Mẹ. Huhu... Sao anh con... mãi không liên lạc được?
Mẹ Lan lau nước mắt, khi nãy bà cũng tình cờ ở ngoài nghe được cuộc nói chuyện của con gái với Tuấn Phong, dù trong lòng rất thương xót Vân Tú nhưng bà vẫn phải cố mạnh mẽ ra khuyên nhủ con gái, xoa đầu con bà nói:
- Dù đúng như Tuấn Phong nói thì Tú Tú vẫn có nhiều khả năng tỉnh lại mà, con đừng như vậy, anh con cũng không phải đi chơi, nó tắt máy chắc là vì có chuyện không nghe máy được, khi nào mở máy lên thấy cuộc gọi nhỡ của con nó sẽ gọi lại thôi. Ngoan, đi vào trong ăn chút gì đi, con cả ngày không ăn uống gì rồi. Đừng để ốm mà mọi người lại lo nghe chưa.
Tuyết Yên gục vào lòng mẹ khóc nức nở, nghe mẹ nói thế, nghĩ về mọi người cũng đang rất lo lắng và mệt mỏi, cô sụt sịt lau nước mắt rồi gật gật đầu:
- Vâng...
- Ngoan lắm. Ài, số Tuấn Vũ nó cũng khổ, hai người con gái mỗi người lại có nỗi khổ khác nhau. Chắc mẹ phải thường xuyên đi chùa cầu cho gia đình mình và anh con bớt gặp chuyện trắc trở, ừm, còn nên đi làm từ thiện nữa. Người ta đã có câu, có thờ có thiêng có kiêng có lành, làm phúc cầu bình an mà.
Tuyết Yên lấy lại bình tĩnh, cô gật đầu rồi cùng mẹ đi vào phòng ăn. Không khí trong phòng cũng không khá hơn bao nhiêu, dù ai cũng đói nhưng cũng không ăn được bao nhiêu.
Dọn dẹp xong xuôi, Tuyết Yên ghé qua nói chuyện với Vân Tú một lát rồi xin phép cha mẹ đi qua bệnh viện thăm bạn.
Cầm một túi hoa quả cùng ít đường sữa, cô bắt đặt xe tới bệnh viên Đông Kinh.
Bệnh viện này so với thời điểm mấy năm trước đã khang trang hơn nhiều. Hai khu mới cao 10 tầng đã xây xong và đang bắt đầu sử dụng, các khu nhà cũ cũng được sửa sang lại sạch sẽ, tiện nghi.
Nhìn mi mắt sưng mọng, viền mắt vẫn còn đỏ của cô, Hà Linh nhẹ nhàng cầm tay hỏi thăm:
- Sức khỏe chị ấy đã tốt hơn rồi chứ?
- Vâng, cũng đã qua cơn nguy hiểm rồi, giờ chỉ chờ chị ấy tỉnh lại thôi ạ.
- Ừ, chắc là vài ngày nữa là chị ấy sẽ tỉnh lại, em đừng lo lắng quá, giờ vừa có chuyện gia đình, vừa
công việc thời điểm ban đầu rất bận rộn, em có chắc mình không cần nghỉ ngơi chứ?
Tuyết Yên nắm chặt tay:
- Chị yên tâm, em sẽ biết cách sắp xếp cân đối. Dù em có ở cạnh chị ấy cả ngày chưa chắc đã giúp được gì, do chị ấy đang chờ người khác kìa. Còn công việc giai đoạn này nếu dừng lại, nhỡ chẳng may có người nghĩ ra và làm trước chúng ta thì sẽ không tạo được hiệu ứng bất ngờ rồi.
Thời buổi công nghệ này, chỉ cần sau vài ngày người ta đã có hàng trăm ngàn phát minh, ý tưởng mang tính đột phá, mình nghĩ được thì họ cũng sẽ nghĩ ra thôi. Chính vì thế việc quay MV sẽ không ngừng lại. Khi nãy em đã gọi điện, anh ấy đã đồng ý giành cho em hai ngày quay MV rồi.
Hà Linh nghe thấy thế thì vội hỏi:
- Hai ngày nào?
- Ngày mai và ngày kia.
Hà Linh trợn mắt thốt lên:
- Gấp như vậy?
- Vâng. Anh ấy bận lắm, sắp tới còn có kế hoạch riêng. Nếu chị gặp anh ta chắc sẽ bất ngờ lắm đó.
Tuyết Yên khẽ mỉm cười, không phải chỉ bất ngờ bình thường mà chắc chị ấy sẽ chết khiếp. Gặp vương tử của một nhóm nhạc đã thế, nếu gặp diễn viên sao hạng A của Hollywood không khéo lại
ngất xỉu, bất tỉnh cũng nên.
Người có thể khiến Tuyết Yên nói như vậy, lại còn nở một nụ cười dù rất nhẹ, nhưng trong lúc cảm xúc đang đau buồn mà có dấu hiệu như vậy là rất tốt rồi, cô tò mò hỏi:
- Ai thế? Con bé này! Học được ở đâu cái kiểu ấp úng bí bí mật mật thế này rồi?
- Chẳng phải mai chị sẽ biết sao? Giờ này có phải chị nên gọi điện liên hệ với bên tổ chức chương trình và đạo cụ không?
- Ài, suýt thì quên mất. Tới nơi rồi, em vào trước đi, chị ra ngoài liên hệ không muộn họ lại không chuẩn bị kịp.
Tuyết Yên ngơ ngác:
- Ơ, chị không vào với em à?
Hà Linh cười:
- Lát chị vào, có gì mà phải ngại, em chẳng nói mình là cô chủ của hắn mà, làm gì có cô chủ nào sợ nhân viên, thế nhé, chị đi không muộn.
Hà Linh cười tít mắt vẫy tay, cô cầm điện thoại chạy biến mất.
Tuyết Yên dở khóc dở cười, thực ra đối với cô, Quách Kiến Hoa nhiều hơn là một người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhiều một chút hảo cảm, vậy thôi chứ cũng không ngại ngùng vì chuyện như chị Hà Linh nghĩ.
Cô gõ cửa.
“Cốc. Cốc. Cốc”
- Mời vào.
Bên trong vang lên tiếng nói trầm ấm.
Tuyết Yên vặn nắm đấm cửa, mở ra thì thấy hắn đang cởi trần ngồi xem tivi, bên dưới ngực phải còn dán băng gạc màu trắng.
Giật mình “Á” lên một tiếng, cô vội lui ra đóng cửa lại.
- Ây. Tuyết Yên à. Cô đợi chút, tôi mặc áo.
Tuyết Yên mắng:
- Anh làm gì mà cởi trần ra vậy?
- Được rồi, em vào đi.
Mở cánh cửa ti hí, cô nhìn vào thấy hắn đang mỉm cười nhìn ra thì mặt khẽ đỏ lên. Ho khan mấy tiếng để tránh lúng túng:
- Khụ khụ. Không có ai tới thăm anh sao? Người nhà anh đâu?
- Họ đều ở bên Mỹ hết rồi. Vết thương nhỏ này anh cũng không nói với họ. Hì. Khi nãy cô y tá nói 8h30 cần thay băng nên anh mới cởi trần sẵn ra chứ không có ý gì đâu, em đừng trách nhé.
- Thì ra là thế. Vậy em đi ra ngoài đợi anh thay xong rồi vào nhé.
- Ấy, đừng... Ai ui.
Tuyết Yên định quay đi thì một bàn tay nhanh chóng túm lấy tay, theo phản xạ cô rụt tay lại, nhưng không ngờ hắn nắm chặt nên thành ra kéo cả tay hắn theo. Cánh tay cử động làm co kéo vết thương ở dưới ngực, nghe thấy hắn kêu lên một tiếng, cô không dám rụt tay lại nữa, miệng ấp úng vội hỏi:
- Anh không sao chứ? Lại động tới vết thương rồi. Nói là được anh động chân tay... làm gì.
Thoáng cầm được bàn tay vô cùng mịn màng, mềm mại, thon thả ấy, Quách Kiến Hoa cảm thấy cơn đau này cũng đáng. Luyến tiếc thả ra, hắn cười:
- Xin lỗi nhé. Anh chỉ định hỏi em có thể ở lại lúc anh thay băng được không?
Khó hiểu, Tuyết Yên mở đôi mắt đẹp hỏi:
- Vì sao vậy ạ?
- Hì. Người ta nói: “Nhìn người đẹp một lát còn tốt hơn mọi liều thuốc giảm đau”, có mỹ nữ như em
ở đây có khi anh lại không đau nữa.
- Anh...
Tuyết Yên đỏ mặt, cô không ngờ hắn lại dám ví von, khen thẳng ra như vậy.
- Hì. Đúng mà. Vừa nãy đau giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi này.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, tự nhủ mình không thể dễ dàng bị người khác trêu đùa như vậy, cô ngồi xuống ghế bên cạnh rồi nói:
- Anh dẻo miệng như vậy đã lừa được bao nhiêu em rồi hả đệ nhất vương tử?
Thấy cô gái này lại trở nên lạnh lùng, xa cách, Quách Kiến Hoa cười khổ:
- Anh đã làm gì có mối tình nào mà em lỡ nói vậy. Mà em đừng gọi anh là vương tử này nọ nữa, giờ anh chỉ là một tên ca sĩ nho nhỏ thôi.
- Đã là vương thì không là hổ cũng là sư tử, danh tiếng của anh không thể đơn giản vì một lần ra đi mà mất đâu. Khán giả họ phẫn nộ là vì anh đi mà không thông báo một tiếng nào để họ chuẩn bị tinh thần, một lý do khác lớn hơn là vì tên người đại diện của các anh quá âm hiểm, rõ ràng hắn đã gán cho anh một cái mác xấu xí, mà anh làm việc với hắn lâu rồi chắc cũng hiểu rõ hắn sẽ làm gì khi anh ra đi, vậy sao lại hành động ngu ngốc như thế? Đừng bảo là vì tới gặp tôi chứ? Kể cả thế
cũng đâu nhất thiết bỏ việc.
Quách Kiến Hoa gật đầu:
- Thú vị. Em rất thông minh, nhưng mà em quên mất một điều, con người tôi xưa nay thích làm gì thì sẽ theo đuổi tới cùng. Em không biết được đâu, ngay từ lần gặp em ở nhà hàng Tuyết Yên đấy, anh đã cảm thấy người mà anh tìm bấy lâu nay chính là em rồi.
Không phủ nhận một phần vì vẻ đẹp xuất trần của em, nhưng đa phần là vì trong lòng anh cảm thấy rung động, cảm giác này dù anh đã tiếp xúc gặp gỡ rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng đều không có được. Khi đó anh liền tự nhủ rằng, nếu không phải là em thì có lẽ cả đời này anh sẽ không tìm được một ai khác.
Tuyết Yên dù được nhiều người tỏ tình từ hồi học cấp ba cho tới năm nhất đại học nhưng cô chưa bao giờ gặp ai nói năng lưu loát, ngọt như đường như mật thế này. Tin vào tình yêu sét đánh ư?
Nếu có thì cũng là hắn bị sét đánh chứ đâu phải là cô, tuy được khen ngợi thì ai cũng thích, nhưng cô rất hiểu cái gì nên nhận cái gì không nên. Để tránh hắn hiều lầm ngày càng sâu, cô nói:
- Chắc anh cũng hiểu đây chỉ là suy nghĩ của anh, tôi chẳng có lý do gì cần đáp lại cả.
Quách Kiến Hoa nở nụ cười tự tin:
- Ừ, anh biết mà. Anh cũng chẳng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần vài lời nói đã khiến em xao động, nhưng em yên tâm, anh sẽ dùng thời gian và hành động để cho em thấy anh rất chân thành và nghiêm túc chứ không hề chỉ là rung động nhất thời. Tất nhiên, là một minh tinh chuyên nghiệp, anh sẽ không để tình cảm làm ảnh hưởng tới công việc của cả em và anh. Chỉ sau khi đóng cửa ra về, anh mới thể hiện tình cảm của mình. Rất mong em sẽ không vì thế mà xa lánh anh.
- Anh chẳng làm gì nên tội cả, cũng chẳng phải kẻ ác, việc gì tôi phải xa lánh anh. Nhưng anh cũng đừng hy vọng nhận lại được tình cẩm gì từ tôi.
- Ừ, chỉ cần em không gặp anh là tránh mặt, như thế đã là đủ rồi.
Tuyết Yên đứng dậy, cô đặt hai túi đồ lên bàn:
- Nhìn anh có vẻ đã khá hơn nhiều rồi. Chắc vài ngày nữa là được xuất viện nhỉ? Ừm, cảm ơn anh vì khi đó đã giúp tôi, đây đều là đồ mẹ tôi chọn, anh có thể yên tâm về chất lượng, cố gắng ăn nhiều một chút rồi sớm xuất viện còn xin lỗi fan của anh nữa nhé.
Dù chưa nhận lại được tín hiệu gì khả quan nhưng được nói chuyện thẳng thắn với cô gái này như thế, Quách Kiến Hoa đã cảm thấy hôm nay vậy là mãn nguyện rồi, hắn cười gật đầu:
- Cảm ơn em. Anh cũng không muốn nằm viện lâu. Còn chuyện xin lỗi fan anh đã lên kế hoạch rồi,
có lẽ một hai ngày nữa anh sẽ công khai tuyên bố.
- Vâng. Nếu anh đã có kế hoạch rồi thì cứ làm, có khó khăn gì anh có thể liên hệ với tôi hoặc chị Hà Linh, công ty sẽ không bỏ mặc anh lúc khó khăn.
- Cảm ơn mọi người.
- Thế nhé. Anh nghỉ sớm đi. Tôi xin phép về trước.
- Ấy, chị đã nói chuyện được gì đâu, về sớm thế?
Đúng lúc này Hà Linh mở cửa đi vào, thắc mắc hỏi.
Tuyết Yên giơ điện thoại lên:
- Em ra ngoài gọi điện một chút. Chị nói chuyện với anh ta đi, lát nữa xong thì ra gọi em nhé.
Nhìn Tuyết Yên cứ thế quay đi, Hà Linh lắc đầu cười:
- Con bé này, ngại ngùng cái gì.
- Em không ngại gì hết.
Trước khi ra cửa cô còn gắt lên một tiếng rồi đóng sập cửa lại.
- Thế còn không phải ngại?
Hà Linh cười hì hì.
- Con bé này đúng là ngoài lạnh trong nóng. Thôi bỏ đi. Đại minh tinh, sao rồi, vết thương ổn rồi chứ?
Hà Linh ngồi xuống ghế hỏi thăm sức khỏe Quách Kiến Hoa, chẳng biết cả hai nói gì, chỉ biết thi thoảng trong phòng lại vang lên tiếng nói cười rôm rả.
- Mẹ. Huhu... Sao anh con... mãi không liên lạc được?
Mẹ Lan lau nước mắt, khi nãy bà cũng tình cờ ở ngoài nghe được cuộc nói chuyện của con gái với Tuấn Phong, dù trong lòng rất thương xót Vân Tú nhưng bà vẫn phải cố mạnh mẽ ra khuyên nhủ con gái, xoa đầu con bà nói:
- Dù đúng như Tuấn Phong nói thì Tú Tú vẫn có nhiều khả năng tỉnh lại mà, con đừng như vậy, anh con cũng không phải đi chơi, nó tắt máy chắc là vì có chuyện không nghe máy được, khi nào mở máy lên thấy cuộc gọi nhỡ của con nó sẽ gọi lại thôi. Ngoan, đi vào trong ăn chút gì đi, con cả ngày không ăn uống gì rồi. Đừng để ốm mà mọi người lại lo nghe chưa.
Tuyết Yên gục vào lòng mẹ khóc nức nở, nghe mẹ nói thế, nghĩ về mọi người cũng đang rất lo lắng và mệt mỏi, cô sụt sịt lau nước mắt rồi gật gật đầu:
- Vâng...
- Ngoan lắm. Ài, số Tuấn Vũ nó cũng khổ, hai người con gái mỗi người lại có nỗi khổ khác nhau. Chắc mẹ phải thường xuyên đi chùa cầu cho gia đình mình và anh con bớt gặp chuyện trắc trở, ừm, còn nên đi làm từ thiện nữa. Người ta đã có câu, có thờ có thiêng có kiêng có lành, làm phúc cầu bình an mà.
Tuyết Yên lấy lại bình tĩnh, cô gật đầu rồi cùng mẹ đi vào phòng ăn. Không khí trong phòng cũng không khá hơn bao nhiêu, dù ai cũng đói nhưng cũng không ăn được bao nhiêu.
Dọn dẹp xong xuôi, Tuyết Yên ghé qua nói chuyện với Vân Tú một lát rồi xin phép cha mẹ đi qua bệnh viện thăm bạn.
Cầm một túi hoa quả cùng ít đường sữa, cô bắt đặt xe tới bệnh viên Đông Kinh.
Bệnh viện này so với thời điểm mấy năm trước đã khang trang hơn nhiều. Hai khu mới cao 10 tầng đã xây xong và đang bắt đầu sử dụng, các khu nhà cũ cũng được sửa sang lại sạch sẽ, tiện nghi.
Nhìn mi mắt sưng mọng, viền mắt vẫn còn đỏ của cô, Hà Linh nhẹ nhàng cầm tay hỏi thăm:
- Sức khỏe chị ấy đã tốt hơn rồi chứ?
- Vâng, cũng đã qua cơn nguy hiểm rồi, giờ chỉ chờ chị ấy tỉnh lại thôi ạ.
- Ừ, chắc là vài ngày nữa là chị ấy sẽ tỉnh lại, em đừng lo lắng quá, giờ vừa có chuyện gia đình, vừa
công việc thời điểm ban đầu rất bận rộn, em có chắc mình không cần nghỉ ngơi chứ?
Tuyết Yên nắm chặt tay:
- Chị yên tâm, em sẽ biết cách sắp xếp cân đối. Dù em có ở cạnh chị ấy cả ngày chưa chắc đã giúp được gì, do chị ấy đang chờ người khác kìa. Còn công việc giai đoạn này nếu dừng lại, nhỡ chẳng may có người nghĩ ra và làm trước chúng ta thì sẽ không tạo được hiệu ứng bất ngờ rồi.
Thời buổi công nghệ này, chỉ cần sau vài ngày người ta đã có hàng trăm ngàn phát minh, ý tưởng mang tính đột phá, mình nghĩ được thì họ cũng sẽ nghĩ ra thôi. Chính vì thế việc quay MV sẽ không ngừng lại. Khi nãy em đã gọi điện, anh ấy đã đồng ý giành cho em hai ngày quay MV rồi.
Hà Linh nghe thấy thế thì vội hỏi:
- Hai ngày nào?
- Ngày mai và ngày kia.
Hà Linh trợn mắt thốt lên:
- Gấp như vậy?
- Vâng. Anh ấy bận lắm, sắp tới còn có kế hoạch riêng. Nếu chị gặp anh ta chắc sẽ bất ngờ lắm đó.
Tuyết Yên khẽ mỉm cười, không phải chỉ bất ngờ bình thường mà chắc chị ấy sẽ chết khiếp. Gặp vương tử của một nhóm nhạc đã thế, nếu gặp diễn viên sao hạng A của Hollywood không khéo lại
ngất xỉu, bất tỉnh cũng nên.
Người có thể khiến Tuyết Yên nói như vậy, lại còn nở một nụ cười dù rất nhẹ, nhưng trong lúc cảm xúc đang đau buồn mà có dấu hiệu như vậy là rất tốt rồi, cô tò mò hỏi:
- Ai thế? Con bé này! Học được ở đâu cái kiểu ấp úng bí bí mật mật thế này rồi?
- Chẳng phải mai chị sẽ biết sao? Giờ này có phải chị nên gọi điện liên hệ với bên tổ chức chương trình và đạo cụ không?
- Ài, suýt thì quên mất. Tới nơi rồi, em vào trước đi, chị ra ngoài liên hệ không muộn họ lại không chuẩn bị kịp.
Tuyết Yên ngơ ngác:
- Ơ, chị không vào với em à?
Hà Linh cười:
- Lát chị vào, có gì mà phải ngại, em chẳng nói mình là cô chủ của hắn mà, làm gì có cô chủ nào sợ nhân viên, thế nhé, chị đi không muộn.
Hà Linh cười tít mắt vẫy tay, cô cầm điện thoại chạy biến mất.
Tuyết Yên dở khóc dở cười, thực ra đối với cô, Quách Kiến Hoa nhiều hơn là một người tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ người khác, nhiều một chút hảo cảm, vậy thôi chứ cũng không ngại ngùng vì chuyện như chị Hà Linh nghĩ.
Cô gõ cửa.
“Cốc. Cốc. Cốc”
- Mời vào.
Bên trong vang lên tiếng nói trầm ấm.
Tuyết Yên vặn nắm đấm cửa, mở ra thì thấy hắn đang cởi trần ngồi xem tivi, bên dưới ngực phải còn dán băng gạc màu trắng.
Giật mình “Á” lên một tiếng, cô vội lui ra đóng cửa lại.
- Ây. Tuyết Yên à. Cô đợi chút, tôi mặc áo.
Tuyết Yên mắng:
- Anh làm gì mà cởi trần ra vậy?
- Được rồi, em vào đi.
Mở cánh cửa ti hí, cô nhìn vào thấy hắn đang mỉm cười nhìn ra thì mặt khẽ đỏ lên. Ho khan mấy tiếng để tránh lúng túng:
- Khụ khụ. Không có ai tới thăm anh sao? Người nhà anh đâu?
- Họ đều ở bên Mỹ hết rồi. Vết thương nhỏ này anh cũng không nói với họ. Hì. Khi nãy cô y tá nói 8h30 cần thay băng nên anh mới cởi trần sẵn ra chứ không có ý gì đâu, em đừng trách nhé.
- Thì ra là thế. Vậy em đi ra ngoài đợi anh thay xong rồi vào nhé.
- Ấy, đừng... Ai ui.
Tuyết Yên định quay đi thì một bàn tay nhanh chóng túm lấy tay, theo phản xạ cô rụt tay lại, nhưng không ngờ hắn nắm chặt nên thành ra kéo cả tay hắn theo. Cánh tay cử động làm co kéo vết thương ở dưới ngực, nghe thấy hắn kêu lên một tiếng, cô không dám rụt tay lại nữa, miệng ấp úng vội hỏi:
- Anh không sao chứ? Lại động tới vết thương rồi. Nói là được anh động chân tay... làm gì.
Thoáng cầm được bàn tay vô cùng mịn màng, mềm mại, thon thả ấy, Quách Kiến Hoa cảm thấy cơn đau này cũng đáng. Luyến tiếc thả ra, hắn cười:
- Xin lỗi nhé. Anh chỉ định hỏi em có thể ở lại lúc anh thay băng được không?
Khó hiểu, Tuyết Yên mở đôi mắt đẹp hỏi:
- Vì sao vậy ạ?
- Hì. Người ta nói: “Nhìn người đẹp một lát còn tốt hơn mọi liều thuốc giảm đau”, có mỹ nữ như em
ở đây có khi anh lại không đau nữa.
- Anh...
Tuyết Yên đỏ mặt, cô không ngờ hắn lại dám ví von, khen thẳng ra như vậy.
- Hì. Đúng mà. Vừa nãy đau giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi này.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, tự nhủ mình không thể dễ dàng bị người khác trêu đùa như vậy, cô ngồi xuống ghế bên cạnh rồi nói:
- Anh dẻo miệng như vậy đã lừa được bao nhiêu em rồi hả đệ nhất vương tử?
Thấy cô gái này lại trở nên lạnh lùng, xa cách, Quách Kiến Hoa cười khổ:
- Anh đã làm gì có mối tình nào mà em lỡ nói vậy. Mà em đừng gọi anh là vương tử này nọ nữa, giờ anh chỉ là một tên ca sĩ nho nhỏ thôi.
- Đã là vương thì không là hổ cũng là sư tử, danh tiếng của anh không thể đơn giản vì một lần ra đi mà mất đâu. Khán giả họ phẫn nộ là vì anh đi mà không thông báo một tiếng nào để họ chuẩn bị tinh thần, một lý do khác lớn hơn là vì tên người đại diện của các anh quá âm hiểm, rõ ràng hắn đã gán cho anh một cái mác xấu xí, mà anh làm việc với hắn lâu rồi chắc cũng hiểu rõ hắn sẽ làm gì khi anh ra đi, vậy sao lại hành động ngu ngốc như thế? Đừng bảo là vì tới gặp tôi chứ? Kể cả thế
cũng đâu nhất thiết bỏ việc.
Quách Kiến Hoa gật đầu:
- Thú vị. Em rất thông minh, nhưng mà em quên mất một điều, con người tôi xưa nay thích làm gì thì sẽ theo đuổi tới cùng. Em không biết được đâu, ngay từ lần gặp em ở nhà hàng Tuyết Yên đấy, anh đã cảm thấy người mà anh tìm bấy lâu nay chính là em rồi.
Không phủ nhận một phần vì vẻ đẹp xuất trần của em, nhưng đa phần là vì trong lòng anh cảm thấy rung động, cảm giác này dù anh đã tiếp xúc gặp gỡ rất nhiều cô gái xinh đẹp cũng đều không có được. Khi đó anh liền tự nhủ rằng, nếu không phải là em thì có lẽ cả đời này anh sẽ không tìm được một ai khác.
Tuyết Yên dù được nhiều người tỏ tình từ hồi học cấp ba cho tới năm nhất đại học nhưng cô chưa bao giờ gặp ai nói năng lưu loát, ngọt như đường như mật thế này. Tin vào tình yêu sét đánh ư?
Nếu có thì cũng là hắn bị sét đánh chứ đâu phải là cô, tuy được khen ngợi thì ai cũng thích, nhưng cô rất hiểu cái gì nên nhận cái gì không nên. Để tránh hắn hiều lầm ngày càng sâu, cô nói:
- Chắc anh cũng hiểu đây chỉ là suy nghĩ của anh, tôi chẳng có lý do gì cần đáp lại cả.
Quách Kiến Hoa nở nụ cười tự tin:
- Ừ, anh biết mà. Anh cũng chẳng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần vài lời nói đã khiến em xao động, nhưng em yên tâm, anh sẽ dùng thời gian và hành động để cho em thấy anh rất chân thành và nghiêm túc chứ không hề chỉ là rung động nhất thời. Tất nhiên, là một minh tinh chuyên nghiệp, anh sẽ không để tình cảm làm ảnh hưởng tới công việc của cả em và anh. Chỉ sau khi đóng cửa ra về, anh mới thể hiện tình cảm của mình. Rất mong em sẽ không vì thế mà xa lánh anh.
- Anh chẳng làm gì nên tội cả, cũng chẳng phải kẻ ác, việc gì tôi phải xa lánh anh. Nhưng anh cũng đừng hy vọng nhận lại được tình cẩm gì từ tôi.
- Ừ, chỉ cần em không gặp anh là tránh mặt, như thế đã là đủ rồi.
Tuyết Yên đứng dậy, cô đặt hai túi đồ lên bàn:
- Nhìn anh có vẻ đã khá hơn nhiều rồi. Chắc vài ngày nữa là được xuất viện nhỉ? Ừm, cảm ơn anh vì khi đó đã giúp tôi, đây đều là đồ mẹ tôi chọn, anh có thể yên tâm về chất lượng, cố gắng ăn nhiều một chút rồi sớm xuất viện còn xin lỗi fan của anh nữa nhé.
Dù chưa nhận lại được tín hiệu gì khả quan nhưng được nói chuyện thẳng thắn với cô gái này như thế, Quách Kiến Hoa đã cảm thấy hôm nay vậy là mãn nguyện rồi, hắn cười gật đầu:
- Cảm ơn em. Anh cũng không muốn nằm viện lâu. Còn chuyện xin lỗi fan anh đã lên kế hoạch rồi,
có lẽ một hai ngày nữa anh sẽ công khai tuyên bố.
- Vâng. Nếu anh đã có kế hoạch rồi thì cứ làm, có khó khăn gì anh có thể liên hệ với tôi hoặc chị Hà Linh, công ty sẽ không bỏ mặc anh lúc khó khăn.
- Cảm ơn mọi người.
- Thế nhé. Anh nghỉ sớm đi. Tôi xin phép về trước.
- Ấy, chị đã nói chuyện được gì đâu, về sớm thế?
Đúng lúc này Hà Linh mở cửa đi vào, thắc mắc hỏi.
Tuyết Yên giơ điện thoại lên:
- Em ra ngoài gọi điện một chút. Chị nói chuyện với anh ta đi, lát nữa xong thì ra gọi em nhé.
Nhìn Tuyết Yên cứ thế quay đi, Hà Linh lắc đầu cười:
- Con bé này, ngại ngùng cái gì.
- Em không ngại gì hết.
Trước khi ra cửa cô còn gắt lên một tiếng rồi đóng sập cửa lại.
- Thế còn không phải ngại?
Hà Linh cười hì hì.
- Con bé này đúng là ngoài lạnh trong nóng. Thôi bỏ đi. Đại minh tinh, sao rồi, vết thương ổn rồi chứ?
Hà Linh ngồi xuống ghế hỏi thăm sức khỏe Quách Kiến Hoa, chẳng biết cả hai nói gì, chỉ biết thi thoảng trong phòng lại vang lên tiếng nói cười rôm rả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.