Chương 102: Nhiệm Vụ Đầu Tiên Của Elise
anhvodoi94
29/01/2019
Vân Tú là người ở lại sau cùng, cô dọn dẹp lại giấy tờ, bàn ghế, tắt các thiết bị của phòng họp. Khi vửa ra cửa thì thấy Dương Tuấn Vũ đang dựa lưng vào tường, hắn 1 chân chống lên, hai tay khoanh trước ngực, hắn thấy cô đi ra thì nói:
- Tối nay, 6 giờ có mặt tại căn cứ.
- Rõ.
Vân Tú biết mình đã đến lúc lên thớt rồi. Huhu.
…
Đúng 6 giờ tối, Dương Tuấn Vũ xuất hiện tại cửa, hắn đã thấy Vân Tú đang đứng nghiêm đợi hắn.
Cô mặc một chiếc áo ngắn hở rốn, quần cũng là loại quần ngắn, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, trắng muốt. Đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo gọng kính tròn bạc, đôi tay mang găng hở ngón, đôi chân đi giày quân đội đặc chủng. Khi nhìn thấy hắn, cô dậm chân, tay phải hướng lên trước trán hô lớn:
- Chào Boss.
- Tốt lắm, Elise. Cô cho tôi xem thành quả tập luyện gần 3 tuần của cô thế nào.
- Rõ.
Elise rất nhanh lao tới tấn công hắn, những đòn đấm, đá, những động tác né tránh, phản đòn… tất cả đều đạt yêu cầu. Có thể nói, trong 3 tuần này cô đúng là rất sợ mình không đạt yêu cầu, làm Boss tức giận cho cô chịu những hình phạt kinh khủng. Sau tròn 1 giờ liên tục chiến đấu, Vân Tú chính thức nằm vật ra đất thở, không quan tâm trời đất gì nữa. Dương Tuấn Vũ cũng đã hài lòng, hắn nói:
- Chị có 5 phút nghỉ ngơi, sau đó tôi sẽ nói bước tập luyện tiếp theo.
- Có thể cho tôi đi chơi một tuần không?
- Chị không được phép ra điều kiện.
- Rõ…
Vân Tú tiu ngỉu, chữ “rõ” vừa bĩu môi vừa nói dài ra.
- Yên tâm, tôi có quà cho chị.
- Quà gì?
Nghe thấy có đồ chơi mới, Vân Tú mắt sáng lên, bật dậy, chẳng còn chút mệt nào nữa.
“Không đến nỗi kích động vậy chứ? Hay đây là khả năng thiên phú của cô ấy. Ham chơi? Ham đồ mới?” Dương Tuấn Vũ nghĩ rất có thể. Hắn thầm nghĩ ra kế hoạch tập huấn cho cô sau này.
Vân Tú thấy hắn nhìn mình cười nguy hiểm thì rùng mình, hai tay che trước ngực, cô nói:
- Không phải cậu định “thưởng” bằng việc đó chứ?
Dương Tuấn Vũ thấy cô đã nghĩ đi đâu thì mặt đen lại, hắn nói:
- Chị đầu óc thật bậy bạ. Được rồi, tôi đã làm cho chị một chiếc mặt nạ. Chị xem có thích không?
- Giả làm kẻ nguy hiểm hả? Tôi đâu phải con nít mà thích mặt…
Chữ “nạ” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã được cô rất nhanh nuốt lại khi nhìn thấy chiếc mặt nạ từ trong hộp gỗ mà Dương Tuấn Vũ mở ra. Đó là chiếc mặt nạ vàng, được vẽ cách điệu hình mạng nhện, ở giữa được gắn 46 viên kim cương, 5 hàng viên kim cương nhỏ, và một viên lớn nhất ở giữa. Không kể đến vẻ đẹp miễn chê nói nó, riêng giá tiền làm ra cũng là một con số kinh khủng rồi.
- Sao Boss lại làm thứ xa xỉ thế. Làm bằng bạc là được rồi.
- Chị không phải xót tiền cho tôi, vì những kỹ thuật mà tôi ép dụng vào đó chỉ thích hợp với vật liệu là vàng và kim cương. Không thì tôi cũng chẳng thừa tiền nghịch chơi.
- Ồ, thì ra là vậy, nó có tác dụng gì?
- Chị cứ đeo vào rồi biết.
Vân Tú đeo chiếc mặt nạ vào, đôi mắt của chiếc mặt nạ được lắp một lớp kính siêu trong suốt, do công nghệ thế kỷ 22 tạo thành. Nếu không chạm vào thì cũng không nhận ra nó. Lớp kính này khi đeo vào, bật chức năng lên, nó có khả năng tăng tầm nhìn lên 210°. Có nghĩa là gấp rưỡi người thường. Chưa kể những tính năng như nhìn được trong đêm, phân tích nhiệt độ, độ ẩm, hướng gió, tầm xa, có khả năng zoom x2- x4 lần.
- Lại có đồ chơi tốt như vậy? Có thật không đấy Boss.
- Chị nghĩ tôi làm cho vui à. Elise nghe lệnh.
Đang vui vẻ thì nghe hắn quát lên, Vân Tú nghiêm trang đáp:
- Rõ.
- Bắt đầu từ ngay 9h tối nay, chị phải theo dõi Văn Quảng 24/24. Xem những ai theo dõi ông ta, xem ông ta tiếp xúc với ai. Đặc biệt là lúc Văn Quảng đi gặp Thư Thư. Nhiệm vụ kết thúc khi chị tìm được đối tượng nghi ngờ. Khi đó dùng thiết bị chuyển tin tần số 888 gửi cho tôi ngay lập tức.
- Rõ.
Vân Tú rất nhanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi làm nhiệm vụ. Cô đã bắt đầu quen với những mệnh lệnh bất kỳ lúc nào của Dương Tuấn Vũ rồi. Nó, đã thành phản xạ.
Khi đang đi đến cửa thì cô nghe thấy tiếng của Boss không lạnh lẽo mà lại mang theo phần tình cảm ấm áp:
- Cần chú ý cẩn thận. Mọi việc đều đặt an toàn bản thân lên trên hết.
Cô không quay lại, chỉ dậm chân, đứng nghiêm, miệng mỉm cười nhưng vẫn hô lớn:
- Rõ.
Khi Vân Tú đi rồi, Dương Tuấn Vũ tự hỏi mình có quá hà khắc với cô không. Nhưng rất nhanh hắn phủ định. Một khi ra chiến trường chiến đấu sinh tử, nếu không được rèn luyện lãnh khốc và quyết liệt, thì sẽ chỉ làm đồng đội, và quân nhân của mình phải hi sinh và đổ máu nhiều hơn mà thôi.
Dương Tuấn Vũ cũng rất nhanh, đeo mặt nạ của mình, chiếc mặt nạ bạc che ¾ khuôn mặt, bên má phải in nổi hình một con rồng của địa ngục, mới đôi mắt đỏ khát máu. Trên lưng đeo một cây cung, đi giày giảm âm, đeo ba lô chuyên dụng.
Sau đó bám theo Vân Tú. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy làm nhiệm vụ, từ một cô gái yếu đuối, huấn luyện vài tháng đã làm nhiệm vụ theo dõi. Đây chính là nhiệm vụ khó khăn nhất trong quân đội. Một nhiệm vụ mà không thể có nhiều đồng đội đi cùng, thậm chí chỉ đơn độc một mình để hạn chế lộ hành tung.
Người trinh thám phải có óc quan sát tốt, có những kế hoạch tiếp cận con mồi hợp lý.
Đã là một kẻ phạm tội, một mục tiêu giết người, một kẻ độc ác gian xảo, thì đối phương luôn vô cùng cảnh giác, lúc nào cũng có những cách di chuyển để phát hiện có người theo dõi mình không. Chính vì sự nhạy cảm của kẻ địch, người trinh thám cần phải nhạy cảm hơn thế. Điều này vô cùng khó. Nó thuộc vào đặc tính trời sinh của họ rồi, luyện tập chỉ gia tăng thêm, chứ không thể tạo ra một người lính nếu như họ không thích hợp. Vì vậy, trong một đội quân hàng trăm người, thì lính trinh sát thường chỉ chiếm 1%.
Hắn vừa ra khỏi nhà được 1 phút thì có điện thoại gọi đến. Dương Tuấn Vũ nghe điện thoại và không quên duy trì khoảng cách với Vân Tú. Trong điện thoại vang lên:
- Jack?
- Ok. “Có thể nói”.
- Mật mã xác nhận.
- Các anh làm việc đến đâu rồi?
- Sau khi Chí Kiên được hỏi cung, chúng tôi đã bắt được 2 tên bịt mặt, đó là hai tên tội phạm giết người, chúng là chuyên gia ăn cắp thông tin cơ mật của các công ty lớn, hiện tại đang có trong danh sách truy nã ở Malaysia, không hiểu sao chúng lại lọt được làm nhân viên công ty anh: một tên ở Thịnh Thế Mobile, một tên ở Thịnh Thế Transporter.
- Có liên quan gì đến người theo dõi Văn Quảng không?
- Đã tra hỏi kỹ nhưng chúng chỉ là kẻ được cài vào, không biết rõ sự tình sâu hơn.
- Các anh cứ nhốt chúng vào một căn phòng tối 5 ngày, không cho chúng nghe thấy âm thanh gì. Để xem chúng có khai không?
- Anh thật ác. Đây là hình phạt còn kinh khủng hơn chặt tay chân.
- Đối với kẻ địch không được phép nhẹ tay. Nếu là người dân thì tôi còn cân nhắc, lại dám cài tội phạm vào thì nên biết sẽ không có kết cục tốt.
- Ok. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt bọn chúng. Còn tiền công?
- Các anh yên tâm. Đúng giờ mở cửa ngân hàng sáng mai các anh sẽ nhận được 300.000$.
- Ok. Đội Báo Đêm chúng tôi rất thích làm việc với người quyết đoán.
- Tôi đang có nhiệm vụ, các anh đừng gọi điện. Tôi sẽ tắt tín hiệu.
Dương Tuấn Vũ đang nói đến đó thì nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng một người khác, có lẽ là một tên lính, hắn nói:
- Hai tên này đã khai thêm một số thông tin.
Bên kia người đội trưởng đội Báo Đêm cũng không ngắt điện thoại vì liên quan đến đối tượng mà Dương Tuấn Vũ đang cần tra hỏi, hắn hỏi trực tiếp tên đội viên:
- Nói.
- Bọn chúng có liên quan đến tên theo dõi Văn Quảng, thì ra chúng là người của đội Sói Xám.
- Là bọn chuyên buôn ma túy ở tam giác vàng? E là vụ này không đơn giản rồi Jack.
- Các anh tiếp tục tra hỏi thêm. Tôi cần phải đi gấp.
- Được rồi. Có thông tin gì chúng tôi sẽ liên lạc lại khi anh mở máy.
Dương Tuấn Vũ vì nghe điện thoại mà mất dấu cô nàng Elise, không thể không nói cô ẩn thân rất nhanh. Nhưng điều đó hiện nay lại không làm hắn vui mừng.
Cô, đang gặp nguy hiểm.
Hắn tắt điện thoại, gửi mã qua thiết bị cho Elise, nhưng chưa nhận được mã phản hồi. Dương Tuấn Vũ sốt ruột, hắn dùng hết tốc độ lao đi như một cơn gió.
Báo Đêm chính là một đội quân lính đánh thuê ở vùng vịnh Hải Bắc (gần đảo Hải Nam – Trung Quốc). Tổ chức này gồm các thành viên đến từ nhiều quốc gia, chính vì vậy họ có người có thể nhận nhiệm vụ ở Việt Nam. Ít nhất để khi hỏi cung thì không thể không biết tiếng Việt được.
Dương Tuấn Vũ chọn họ không đơn thuần là thế. Họ luôn hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh, thành viên cũng đa dạng nên có thể thích ứng tốt trong mọi địa điểm ở những quốc gia Đông Nam Á và vùng Nam Trung Quốc.
Sói Xám là một băng đảng buôn thuốc phiện ở vùng tam giác vàng, thành viên có khoảng 500 người. Chúng chuyên vận chuyển hàng trắng qua các 3 quốc gia Việt Nam, Lảo, Campuchia. Địa bàn là một nơi dễ thủ khó công. Với hệ thống hầm trú ẩn và lối thoát hiểm dày đặc. Chính quyền các nước đã dồn ép chúng co cụm, cô lập vào đó nhưng cũng không thể tiêu diệt được hoàn toàn. Bọn chúng, mỗi thành viên đều được trang bị vũ khí hiện đại, được huấn luyện bài bản. Hằng năm, chúng vẫn theo đường hầm vận chuyển hàng tiêu thụ và nhận các nhiệm vụ ám sát ở nhiều nước.
- Tối nay, 6 giờ có mặt tại căn cứ.
- Rõ.
Vân Tú biết mình đã đến lúc lên thớt rồi. Huhu.
…
Đúng 6 giờ tối, Dương Tuấn Vũ xuất hiện tại cửa, hắn đã thấy Vân Tú đang đứng nghiêm đợi hắn.
Cô mặc một chiếc áo ngắn hở rốn, quần cũng là loại quần ngắn, để lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, trắng muốt. Đầu đội mũ lưỡi trai, mắt đeo gọng kính tròn bạc, đôi tay mang găng hở ngón, đôi chân đi giày quân đội đặc chủng. Khi nhìn thấy hắn, cô dậm chân, tay phải hướng lên trước trán hô lớn:
- Chào Boss.
- Tốt lắm, Elise. Cô cho tôi xem thành quả tập luyện gần 3 tuần của cô thế nào.
- Rõ.
Elise rất nhanh lao tới tấn công hắn, những đòn đấm, đá, những động tác né tránh, phản đòn… tất cả đều đạt yêu cầu. Có thể nói, trong 3 tuần này cô đúng là rất sợ mình không đạt yêu cầu, làm Boss tức giận cho cô chịu những hình phạt kinh khủng. Sau tròn 1 giờ liên tục chiến đấu, Vân Tú chính thức nằm vật ra đất thở, không quan tâm trời đất gì nữa. Dương Tuấn Vũ cũng đã hài lòng, hắn nói:
- Chị có 5 phút nghỉ ngơi, sau đó tôi sẽ nói bước tập luyện tiếp theo.
- Có thể cho tôi đi chơi một tuần không?
- Chị không được phép ra điều kiện.
- Rõ…
Vân Tú tiu ngỉu, chữ “rõ” vừa bĩu môi vừa nói dài ra.
- Yên tâm, tôi có quà cho chị.
- Quà gì?
Nghe thấy có đồ chơi mới, Vân Tú mắt sáng lên, bật dậy, chẳng còn chút mệt nào nữa.
“Không đến nỗi kích động vậy chứ? Hay đây là khả năng thiên phú của cô ấy. Ham chơi? Ham đồ mới?” Dương Tuấn Vũ nghĩ rất có thể. Hắn thầm nghĩ ra kế hoạch tập huấn cho cô sau này.
Vân Tú thấy hắn nhìn mình cười nguy hiểm thì rùng mình, hai tay che trước ngực, cô nói:
- Không phải cậu định “thưởng” bằng việc đó chứ?
Dương Tuấn Vũ thấy cô đã nghĩ đi đâu thì mặt đen lại, hắn nói:
- Chị đầu óc thật bậy bạ. Được rồi, tôi đã làm cho chị một chiếc mặt nạ. Chị xem có thích không?
- Giả làm kẻ nguy hiểm hả? Tôi đâu phải con nít mà thích mặt…
Chữ “nạ” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã được cô rất nhanh nuốt lại khi nhìn thấy chiếc mặt nạ từ trong hộp gỗ mà Dương Tuấn Vũ mở ra. Đó là chiếc mặt nạ vàng, được vẽ cách điệu hình mạng nhện, ở giữa được gắn 46 viên kim cương, 5 hàng viên kim cương nhỏ, và một viên lớn nhất ở giữa. Không kể đến vẻ đẹp miễn chê nói nó, riêng giá tiền làm ra cũng là một con số kinh khủng rồi.
- Sao Boss lại làm thứ xa xỉ thế. Làm bằng bạc là được rồi.
- Chị không phải xót tiền cho tôi, vì những kỹ thuật mà tôi ép dụng vào đó chỉ thích hợp với vật liệu là vàng và kim cương. Không thì tôi cũng chẳng thừa tiền nghịch chơi.
- Ồ, thì ra là vậy, nó có tác dụng gì?
- Chị cứ đeo vào rồi biết.
Vân Tú đeo chiếc mặt nạ vào, đôi mắt của chiếc mặt nạ được lắp một lớp kính siêu trong suốt, do công nghệ thế kỷ 22 tạo thành. Nếu không chạm vào thì cũng không nhận ra nó. Lớp kính này khi đeo vào, bật chức năng lên, nó có khả năng tăng tầm nhìn lên 210°. Có nghĩa là gấp rưỡi người thường. Chưa kể những tính năng như nhìn được trong đêm, phân tích nhiệt độ, độ ẩm, hướng gió, tầm xa, có khả năng zoom x2- x4 lần.
- Lại có đồ chơi tốt như vậy? Có thật không đấy Boss.
- Chị nghĩ tôi làm cho vui à. Elise nghe lệnh.
Đang vui vẻ thì nghe hắn quát lên, Vân Tú nghiêm trang đáp:
- Rõ.
- Bắt đầu từ ngay 9h tối nay, chị phải theo dõi Văn Quảng 24/24. Xem những ai theo dõi ông ta, xem ông ta tiếp xúc với ai. Đặc biệt là lúc Văn Quảng đi gặp Thư Thư. Nhiệm vụ kết thúc khi chị tìm được đối tượng nghi ngờ. Khi đó dùng thiết bị chuyển tin tần số 888 gửi cho tôi ngay lập tức.
- Rõ.
Vân Tú rất nhanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi làm nhiệm vụ. Cô đã bắt đầu quen với những mệnh lệnh bất kỳ lúc nào của Dương Tuấn Vũ rồi. Nó, đã thành phản xạ.
Khi đang đi đến cửa thì cô nghe thấy tiếng của Boss không lạnh lẽo mà lại mang theo phần tình cảm ấm áp:
- Cần chú ý cẩn thận. Mọi việc đều đặt an toàn bản thân lên trên hết.
Cô không quay lại, chỉ dậm chân, đứng nghiêm, miệng mỉm cười nhưng vẫn hô lớn:
- Rõ.
Khi Vân Tú đi rồi, Dương Tuấn Vũ tự hỏi mình có quá hà khắc với cô không. Nhưng rất nhanh hắn phủ định. Một khi ra chiến trường chiến đấu sinh tử, nếu không được rèn luyện lãnh khốc và quyết liệt, thì sẽ chỉ làm đồng đội, và quân nhân của mình phải hi sinh và đổ máu nhiều hơn mà thôi.
Dương Tuấn Vũ cũng rất nhanh, đeo mặt nạ của mình, chiếc mặt nạ bạc che ¾ khuôn mặt, bên má phải in nổi hình một con rồng của địa ngục, mới đôi mắt đỏ khát máu. Trên lưng đeo một cây cung, đi giày giảm âm, đeo ba lô chuyên dụng.
Sau đó bám theo Vân Tú. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy làm nhiệm vụ, từ một cô gái yếu đuối, huấn luyện vài tháng đã làm nhiệm vụ theo dõi. Đây chính là nhiệm vụ khó khăn nhất trong quân đội. Một nhiệm vụ mà không thể có nhiều đồng đội đi cùng, thậm chí chỉ đơn độc một mình để hạn chế lộ hành tung.
Người trinh thám phải có óc quan sát tốt, có những kế hoạch tiếp cận con mồi hợp lý.
Đã là một kẻ phạm tội, một mục tiêu giết người, một kẻ độc ác gian xảo, thì đối phương luôn vô cùng cảnh giác, lúc nào cũng có những cách di chuyển để phát hiện có người theo dõi mình không. Chính vì sự nhạy cảm của kẻ địch, người trinh thám cần phải nhạy cảm hơn thế. Điều này vô cùng khó. Nó thuộc vào đặc tính trời sinh của họ rồi, luyện tập chỉ gia tăng thêm, chứ không thể tạo ra một người lính nếu như họ không thích hợp. Vì vậy, trong một đội quân hàng trăm người, thì lính trinh sát thường chỉ chiếm 1%.
Hắn vừa ra khỏi nhà được 1 phút thì có điện thoại gọi đến. Dương Tuấn Vũ nghe điện thoại và không quên duy trì khoảng cách với Vân Tú. Trong điện thoại vang lên:
- Jack?
- Ok. “Có thể nói”.
- Mật mã xác nhận.
- Các anh làm việc đến đâu rồi?
- Sau khi Chí Kiên được hỏi cung, chúng tôi đã bắt được 2 tên bịt mặt, đó là hai tên tội phạm giết người, chúng là chuyên gia ăn cắp thông tin cơ mật của các công ty lớn, hiện tại đang có trong danh sách truy nã ở Malaysia, không hiểu sao chúng lại lọt được làm nhân viên công ty anh: một tên ở Thịnh Thế Mobile, một tên ở Thịnh Thế Transporter.
- Có liên quan gì đến người theo dõi Văn Quảng không?
- Đã tra hỏi kỹ nhưng chúng chỉ là kẻ được cài vào, không biết rõ sự tình sâu hơn.
- Các anh cứ nhốt chúng vào một căn phòng tối 5 ngày, không cho chúng nghe thấy âm thanh gì. Để xem chúng có khai không?
- Anh thật ác. Đây là hình phạt còn kinh khủng hơn chặt tay chân.
- Đối với kẻ địch không được phép nhẹ tay. Nếu là người dân thì tôi còn cân nhắc, lại dám cài tội phạm vào thì nên biết sẽ không có kết cục tốt.
- Ok. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt bọn chúng. Còn tiền công?
- Các anh yên tâm. Đúng giờ mở cửa ngân hàng sáng mai các anh sẽ nhận được 300.000$.
- Ok. Đội Báo Đêm chúng tôi rất thích làm việc với người quyết đoán.
- Tôi đang có nhiệm vụ, các anh đừng gọi điện. Tôi sẽ tắt tín hiệu.
Dương Tuấn Vũ đang nói đến đó thì nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng một người khác, có lẽ là một tên lính, hắn nói:
- Hai tên này đã khai thêm một số thông tin.
Bên kia người đội trưởng đội Báo Đêm cũng không ngắt điện thoại vì liên quan đến đối tượng mà Dương Tuấn Vũ đang cần tra hỏi, hắn hỏi trực tiếp tên đội viên:
- Nói.
- Bọn chúng có liên quan đến tên theo dõi Văn Quảng, thì ra chúng là người của đội Sói Xám.
- Là bọn chuyên buôn ma túy ở tam giác vàng? E là vụ này không đơn giản rồi Jack.
- Các anh tiếp tục tra hỏi thêm. Tôi cần phải đi gấp.
- Được rồi. Có thông tin gì chúng tôi sẽ liên lạc lại khi anh mở máy.
Dương Tuấn Vũ vì nghe điện thoại mà mất dấu cô nàng Elise, không thể không nói cô ẩn thân rất nhanh. Nhưng điều đó hiện nay lại không làm hắn vui mừng.
Cô, đang gặp nguy hiểm.
Hắn tắt điện thoại, gửi mã qua thiết bị cho Elise, nhưng chưa nhận được mã phản hồi. Dương Tuấn Vũ sốt ruột, hắn dùng hết tốc độ lao đi như một cơn gió.
Báo Đêm chính là một đội quân lính đánh thuê ở vùng vịnh Hải Bắc (gần đảo Hải Nam – Trung Quốc). Tổ chức này gồm các thành viên đến từ nhiều quốc gia, chính vì vậy họ có người có thể nhận nhiệm vụ ở Việt Nam. Ít nhất để khi hỏi cung thì không thể không biết tiếng Việt được.
Dương Tuấn Vũ chọn họ không đơn thuần là thế. Họ luôn hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh, thành viên cũng đa dạng nên có thể thích ứng tốt trong mọi địa điểm ở những quốc gia Đông Nam Á và vùng Nam Trung Quốc.
Sói Xám là một băng đảng buôn thuốc phiện ở vùng tam giác vàng, thành viên có khoảng 500 người. Chúng chuyên vận chuyển hàng trắng qua các 3 quốc gia Việt Nam, Lảo, Campuchia. Địa bàn là một nơi dễ thủ khó công. Với hệ thống hầm trú ẩn và lối thoát hiểm dày đặc. Chính quyền các nước đã dồn ép chúng co cụm, cô lập vào đó nhưng cũng không thể tiêu diệt được hoàn toàn. Bọn chúng, mỗi thành viên đều được trang bị vũ khí hiện đại, được huấn luyện bài bản. Hằng năm, chúng vẫn theo đường hầm vận chuyển hàng tiêu thụ và nhận các nhiệm vụ ám sát ở nhiều nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.