Chương 314: Phụ nữ luôn ích kỷ?
anhvodoi94
28/02/2019
Mai Tuyết Yên thở phào một hơi. Tuy cô mạnh miệng thế, nhưng nói thực, cô rất sợ cha mẹ mình phản đối chuyện sớm ra ngoài làm trong khi đang đi học. Nhưng cũng may là cả hai người đều có tư tưởng khá tiến bộ, chưa kể còn có một người đi trước cô mở công ty từ khi còn học cấp ba – anh trai.
Một phần nữa không thể phủ nhận đó là hiện tại gia đình cô không thiếu tiền, vì vậy, việc mở một cái công ty nho nhỏ cũng không thành vấn đề.
Tiền đúng là không phải thứ gì cũng mua được nhưng hầu hết tất cả mọi thứ đều mua được bằng tiền, và kể cả không mua được bằng tiền thì tiền cũng sẽ giúp bạn tiếp cận nó nhanh hơn. Giống như Mai Tuyết Yên hiện tại vậy, nếu cô không có tiền thì có muốn giúp Hà Linh cô cũng không có cách nào ngoài việc đợi Hà Linh tìm được một công ty giải trí trước mà đang trong quá trình phong tỏa của Lê Hoàn thì có chúa mới biết được có ai dám nhận cô không.
Sức mạnh đồng tiền đã không còn quá nhiều thứ để bàn cãi. Đó là điều tất yếu.
...
Cái khó của Tuyết Yên hiện tại là cô chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý công ty và cách thức hoạt động của nó cô lại càng mù tịt.
Cũng không phải cô không cố gắng mà là thời gian không cho phép cô làm vậy. Hiện giờ đang nghỉ hè, ngoài đi học vũ đạo thì cô còn có chút thời gian rảnh rỗi, sau này vào năm học, làm cả hai thứ đó đã mệt đứt hơi rồi, hơi đâu mà quản lý và phát triển một công ty giải trí – thứ mà thường xuyên phải đi móc nối các mối quan hệ cả ngoài sáng lần trong tối?
Nhưng nếu cô không làm chủ công ty thì chẳng lẽ lại vừa bỏ tiền ra mở lại thuê thêm người làm ông chủ, ngồi lên đầu mình? Nghe nó mâu thuẫn quá đi.
Nằm trền giường trằn trọc mãi không ngủ được, các suy nghĩ cứ như vòng xoáy không lối thoát quanh quẩn trong đầu. Cuối cùng, không thể còn cách nào khác, cô đành phải gọi cho một người – anh trai cô.
Ngồi nhìn dòng chữ “Anh trai ngốc” trên danh bạ điện thoại, đầu cô lại ngẩn ngơ suy nghĩ “Không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ? Liệu thi đấu cả ngày anh ấy có thời gian nghỉ ngơi không?”
Cắn cắn môi, nghĩ nhiều không bằng làm liều, cuối cùng cô cũng mạnh dạn ấy nút gọi.
Nếu là ngày trước thì việc gọi điện cho anh trai cũng không có gì to tát, nhưng từ khi xảy ra chuyện trong lúc say rượu ấy, cái nhìn của cô đã có chút khác về người anh nuôi này. Nhiều khi cô chẳng biết rốt cuộc mình muốn cái gì nữa.
Hạ quyết tâm mãi mới dám gọi, nhưng sau một hồi đổ chuông “tút tút” vẫn không thấy anh nghe máy. Gọi lại vài lần cũng không được, điện thoại đều chuyển sang chế độ “Xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp”.
Buồn bực cô vứt chiếc điện thoại lên giường, nằm nhìn trần nhà trong mông lung, cô lẩm bẩm:
“Sao anh không nghe điện thoại của em? Anh đang lo lắng điều gì sao? Hay là anh đã đi ngủ rồi? Ngủ rồi cũng tốt, chỉ mong không phải anh vẫn đang thi đấu là được.”
Hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, Tuyết Yên nghĩ “Tất cả là cũng tại vì chị mà anh ấy phải gia nhập quân ngũ, đã vậy còn gia nhập một nơi chắc chắn đầy rẫy nguy hiểm. Ài.”
Vừa nghĩ đến đấy Tuyết Yên mặt lại nóng lên, cô lắc mạnh đầu “Mày làm sao thế? Anh ấy bảo vệ người yêu của mình có gì sai? Chị ấy đâu có muốn mọi chuyện diễn ra tồi tệ như vậy? Tất cả chỉ là do hoàn cảnh thôi. Tuyết Yên ơi là Tuyết Yên, mày bị điên rồi, đi ghen với chị dâu tương lai. Phi phi. Hic. Em xin lỗi chị Tú Tú nhé. Chị cũng thật đáng thương mà.”.
Cô chợt nhận thấy, chẳng biết khi nào mình lại ích kỷ như vậy.
Như để giết mọi suy nghĩ lung tung này, cô quyết định gọi cho Vân Tú, dù sao trước nay hai người chẳng có mâu thuẫn gì, thậm chí có thể nói khá thân nhau. Chị Vân Tú cũng luôn đối với cô rất tốt, luôn coi cô là em gái mình. Cứ mỗi khi Thịnh Thế có việc trên Hà Đô là hai chị em cô còn thường xuyên rủ nhau đi shopping, đi chơi.
Từ khi Minh Châu mất đi, cô chợt nhận ra chỉ có Vân Tú là đối với mình rất tốt.
Từ lúc đôi chân của cô bị liệt, những người xung quanh dù ít dù nhiều cũng xa lánh cô, hoặc khinh bỉ cô, điều đó làm Tuyết Yên dần dần tự cô lập mình, đơn độc trong cách sống và suy nghĩ, ngoài gia đình ra, mọi người cô chỉ chơi được tới mức làm bạn bè bình thường. Một người bạn thân cô cũng không có.
Sau này lối suy nghĩ đơn độc, tự lập đấy đã ăn sâu vào máu, ngay cả khi đôi chân cô đã hoạt động lại được bình thường, các bạn khác cũng chơi thân và tìm cô nói chuyện nhiều hơn nhưng không có ai khiến cô cảm thấy thật sự thân thiết và có thể mở lòng mình.
Cho đến khi anh trai cô dẫn chị Vân Tú về nhà, mới đầu chỉ là bạn bè đồng nghiệp bình thường, sau này, cô phát hiện ra họ cùng nhau tham gia các hoạt động bí mật, tình cảm lâu ngày cũng bén rễ, và chị ấy dã trở thành bạn gái của anh, chị dâu tương lai của cô.
Tự bản thân Tuyết Yên thấy Vân Tú là một cô gái rất vui vẻ, luôn hoạt bát, cô khiến cho ai tiếp xúc với mình cũng có cảm giác dễ chịu, thoải mái. Chẳng vậy mà sau 2, 3 lần được anh dẫn về nhà, chị ấy đã hòa nhập được hoàn toàn vào gia đình cô. Cha mẹ cũng rất thích cô ấy. Nếu không phải có chút đáng tiếc là tuổi chị ấy lớn hơn anh trai hơi nhiều thì đúng là không có điểm gì phải chê trách.
Vụng về nấu nướng? Chị ấy sẵn sàng vì anh mà vất vả học cách nấu ăn, rồi còn thường xuyên nhờ mẹ cô chỉ dẫn, tới hiện tại, khi mà cả hai anh em cô đi lên Hà Đô học thì chị ấy vẫn thường xuyên đến đây, một phần là để tầm sư học đạo, một phần là giúp cha mẹ cô vui vẻ, bớt cô đơn hơn. Chỉ riêng điều này thôi đã khiến cho Tuyết Yên cảm thấy phải cảm ơn chị ấy nhiều lắm rồi. Vì vậy, suy nghĩ vụt qua trong đầu cô khi nãy đúng là không thể tha thứ, cô thầm nhủ, từ nay về sau không cho mình được phép nghĩ xấu về chị ấy như thế nữa. Chị đã đủ đáng thương lắm rồi.
Mai Tuyết Yên cầm điện thoại lên, cô gọi đi.
Dòng tên “Chị Tú Tú” vừa hiện lên chưa đến 5 giây, thì đã có người bắt máy. Bên kia là giọng chị đang hơi gấp:
- Alo, Mai Mai à, có chuyện gì vậy em?
- Dạ, em chỉ gọi điện nói chút chuyện linh tinh một chút thôi, mà chị đang làm gì có vẻ gấp thế ạ?
Em cúp máy lát nữa gọi lại nhé?
- À. Không có gì đâu em. Chị đang làm món cơm rang thôi, chị cho nhỏ lửa lại đảo cũng được. Em cứ nói đi. Hì.
Mai Tuyết Yên nhìn lên đồng hồ ở bàn học, cô thở dài:
- Đã 10 giờ đêm rồi mà chị còn chưa ăn tối sao? Đã vậy còn ăn cơm rang nữa, muốn nhanh cũng đừng ăn mấy thứ có hại cho sức khỏe này chứ ạ? Em mách anh Tuấn Vũ chị ăn uống bậy ba nha.
Tuyết Yên thấy bên kia lạch cạch, Vân Tú cuống lên, cô vội nói:
- Ấy ấy, đừng mà. Chị hứa sẽ chỉ ăn bậy nốt bữa này thôi, em đừng nói chuyện này với anh ấy, anh trai em có nhiều thứ phải nghĩ lắm rồi. Chị không muốn anh đi xa mà lại còn phải ở nhà lo mấy việc vặt này.
- Chị biết thế là tốt, ừm, hay thế này đi, chị bỏ thứ đồ ăn dầu mỡ đấy, ra ngoài đi ăn với em.
- Bây giờ á? Muộn vậy rồi, thôi chị ăn tạm cũng được mà. Hay là để chị ăn bánh mỳ cũng được, trong tủ vẫn còn hai cái chị mua sáng nay.
- Không được. Cái thứ khô khốc toàn tinh bột ấy ăn vào lấy sức đâu mà làm việc. Hôm nay em ăn tối hơi ít, giờ lại thấy đói rồi. Dạo này em đi tập nhiều nên ăn khỏe ra hay sao ấy. Không nói nữa,
thế nhé, chị qua đón em đi. Ừm, em xin phép cha mẹ tối nay qua nhà chị ngủ nhé?
- À, vậy đợi chút, chị dọn qua nhà đã. Dạo này việc công ty hơi nhiều nhà cửa hơi lộn xộn.
- Thôi. Chị cứ để đó đi. Lát nữa hai chị em mình về thì dọn sau. Ăn cơm trước đã, để lâu đói xỉu bây
giờ.
- Ừm, vậy chị qua ngay. Em xin phép hai bác đi nhé.
- Vâng, hẹn gặp chị.
- Ừ.
Thở phào một hơi, cô nở nụ cười, đúng là chị Tú Tú không có gì khiến cô phải suy nghĩ ích kỷ như vậy. Giờ cô lại đang nghĩ anh trai mình quá đáng vì bỏ đi một năm khiến bao nhiêu công việc lớn nhỏ dồn lại cho chị, để tới hơn 10 giờ tối rồi mà còn chưa được ăn cơm.
“Ài, chị Tú Tú thật đáng thương. Còn anh là người chủ tịch vô trách nhiệm nhất thế giới.” – Cô giơ giơ nắm đấm vào hình anh trai trong bức ảnh chụp hai anh em. Nhìn nụ cười nhếch mép đểu giả của anh làm cô lại phì cười, người anh này của cô đúng là xấu xa hết thuốc chữa.
...
Tuyết Yên xin phép cha mẹ cô như vậy thì cả hai cũng gật đầu đồng ý ngay, ai cũng nói hai chị em nên thân thiết nhau nhiều hơn. Thậm chí mẹ cô còn nói cô đừng có bắt nạt chị Tú Tú. Làm Tuyết Yên đến khi ra cổng vẫn còn ngẩn ngơ: “Chẳng lẽ mình đã làm gì sai sao?” cô chẳng nhớ là mình đã làm sai thứ gì, “chẳng lẽ mẹ lại biết chuyện xấu mà mình vừa nghĩ trong đầu? Không thể nào, nó chỉ là cái thoáng qua thôi mà.” Càng nghĩ cô lại càng chẳng hiểu gì.
Thực ra mẹ Lan không có ý đó, bà chỉ nói đùa thôi, bởi vì Vân Tú tuy đã lớn tuổi nhưng suy nghĩ vẫn như con nít, còn Tuyết Yên thì ngược lại, từ những năm trước suy nghĩ của cô đã chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều. Bảo sao mà có không ít lần anh trai cô còn nói nhìn cô thì trẻ trung xinh đẹp nhưng lại có tâm hồn của bà cụ 70.
Chẳng qua cô tưởng mẹ phát hiện chuyện lúc trước là chẳng qua cô có tật giật mình mà thôi.
Mai Tuyết Yên cũng không có nhiều thời gian mà nghĩ, bởi vì Vân Tú đã đến rồi.
Tuy cô không thích đi xe, từ nhà tới công ty cũng chỉ có 500m, đi bộ còn nhanh hơn là phải mất công lấy xe và gửi xe. Nhưng trước khi Dương Tuấn Vũ đi, hắn đã bắt cô kiểu gì thì kiểu cũng phải lấy một chiếc mà đi, vừa là thể hiện được chức vụ của mình, vừa đi họp bàn với đối tác, lại thi thoảng có chiếc xe mà đi đây đi đó.
Lúc trước cô đi đâu cũng có hắn đưa đi, nhưng giờ hắn nhập ngũ rồi, chẳng lẽ cô cứ bắt xe taxi mãi sao? Ban ngày thì chẳng có gì, nhưng đêm xuống rồi, lúc có việc gấp muốn bắt một chiếc xe là không phải dễ.
Vân Tú đỗ xe xuống bên đường, cô mở cửa xe, rồi như một con mèo nhỏ, nhanh chóng chạy đến
ôm lấy Tuyết Yên, cô cười vui vẻ nói:
- Về khi nào sao không nói với chị một tiếng? Dạo này chị bận quá không có thời gian qua nhà thăm hai bác, hai bác khỏe chứ em?
Mai Tuyết Yên cười hì hì:
- Em cũng mới về thôi. Cha mẹ em vẫn khỏe mạnh chị yên tâm. Khi nào có thời gian chị qua chơi
với mọi người nhé.
Vân Tú vuốt lại tóc mai cho Tuyết Yên, cô gật đầu cười nói:
- Ừm, khuya rồi chị cũng không tiện vào, chắc hai bác đang nghỉ rồi. Đi thôi. Chị em mình kiếm cái gì ăn, muộn rồi, không biết đi đâu được nhỉ?
- Giám đốc Thịnh Thế mà sợ không có chỗ nào ăn sao? Nhà hàng Tuyết Yên luôn phục vụ 24/24 mà.
- Ừ nhỉ. Đầu óc chị dạo này hay quên quá. Đi thôiiii.
Một phần nữa không thể phủ nhận đó là hiện tại gia đình cô không thiếu tiền, vì vậy, việc mở một cái công ty nho nhỏ cũng không thành vấn đề.
Tiền đúng là không phải thứ gì cũng mua được nhưng hầu hết tất cả mọi thứ đều mua được bằng tiền, và kể cả không mua được bằng tiền thì tiền cũng sẽ giúp bạn tiếp cận nó nhanh hơn. Giống như Mai Tuyết Yên hiện tại vậy, nếu cô không có tiền thì có muốn giúp Hà Linh cô cũng không có cách nào ngoài việc đợi Hà Linh tìm được một công ty giải trí trước mà đang trong quá trình phong tỏa của Lê Hoàn thì có chúa mới biết được có ai dám nhận cô không.
Sức mạnh đồng tiền đã không còn quá nhiều thứ để bàn cãi. Đó là điều tất yếu.
...
Cái khó của Tuyết Yên hiện tại là cô chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý công ty và cách thức hoạt động của nó cô lại càng mù tịt.
Cũng không phải cô không cố gắng mà là thời gian không cho phép cô làm vậy. Hiện giờ đang nghỉ hè, ngoài đi học vũ đạo thì cô còn có chút thời gian rảnh rỗi, sau này vào năm học, làm cả hai thứ đó đã mệt đứt hơi rồi, hơi đâu mà quản lý và phát triển một công ty giải trí – thứ mà thường xuyên phải đi móc nối các mối quan hệ cả ngoài sáng lần trong tối?
Nhưng nếu cô không làm chủ công ty thì chẳng lẽ lại vừa bỏ tiền ra mở lại thuê thêm người làm ông chủ, ngồi lên đầu mình? Nghe nó mâu thuẫn quá đi.
Nằm trền giường trằn trọc mãi không ngủ được, các suy nghĩ cứ như vòng xoáy không lối thoát quanh quẩn trong đầu. Cuối cùng, không thể còn cách nào khác, cô đành phải gọi cho một người – anh trai cô.
Ngồi nhìn dòng chữ “Anh trai ngốc” trên danh bạ điện thoại, đầu cô lại ngẩn ngơ suy nghĩ “Không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ? Liệu thi đấu cả ngày anh ấy có thời gian nghỉ ngơi không?”
Cắn cắn môi, nghĩ nhiều không bằng làm liều, cuối cùng cô cũng mạnh dạn ấy nút gọi.
Nếu là ngày trước thì việc gọi điện cho anh trai cũng không có gì to tát, nhưng từ khi xảy ra chuyện trong lúc say rượu ấy, cái nhìn của cô đã có chút khác về người anh nuôi này. Nhiều khi cô chẳng biết rốt cuộc mình muốn cái gì nữa.
Hạ quyết tâm mãi mới dám gọi, nhưng sau một hồi đổ chuông “tút tút” vẫn không thấy anh nghe máy. Gọi lại vài lần cũng không được, điện thoại đều chuyển sang chế độ “Xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp”.
Buồn bực cô vứt chiếc điện thoại lên giường, nằm nhìn trần nhà trong mông lung, cô lẩm bẩm:
“Sao anh không nghe điện thoại của em? Anh đang lo lắng điều gì sao? Hay là anh đã đi ngủ rồi? Ngủ rồi cũng tốt, chỉ mong không phải anh vẫn đang thi đấu là được.”
Hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, Tuyết Yên nghĩ “Tất cả là cũng tại vì chị mà anh ấy phải gia nhập quân ngũ, đã vậy còn gia nhập một nơi chắc chắn đầy rẫy nguy hiểm. Ài.”
Vừa nghĩ đến đấy Tuyết Yên mặt lại nóng lên, cô lắc mạnh đầu “Mày làm sao thế? Anh ấy bảo vệ người yêu của mình có gì sai? Chị ấy đâu có muốn mọi chuyện diễn ra tồi tệ như vậy? Tất cả chỉ là do hoàn cảnh thôi. Tuyết Yên ơi là Tuyết Yên, mày bị điên rồi, đi ghen với chị dâu tương lai. Phi phi. Hic. Em xin lỗi chị Tú Tú nhé. Chị cũng thật đáng thương mà.”.
Cô chợt nhận thấy, chẳng biết khi nào mình lại ích kỷ như vậy.
Như để giết mọi suy nghĩ lung tung này, cô quyết định gọi cho Vân Tú, dù sao trước nay hai người chẳng có mâu thuẫn gì, thậm chí có thể nói khá thân nhau. Chị Vân Tú cũng luôn đối với cô rất tốt, luôn coi cô là em gái mình. Cứ mỗi khi Thịnh Thế có việc trên Hà Đô là hai chị em cô còn thường xuyên rủ nhau đi shopping, đi chơi.
Từ khi Minh Châu mất đi, cô chợt nhận ra chỉ có Vân Tú là đối với mình rất tốt.
Từ lúc đôi chân của cô bị liệt, những người xung quanh dù ít dù nhiều cũng xa lánh cô, hoặc khinh bỉ cô, điều đó làm Tuyết Yên dần dần tự cô lập mình, đơn độc trong cách sống và suy nghĩ, ngoài gia đình ra, mọi người cô chỉ chơi được tới mức làm bạn bè bình thường. Một người bạn thân cô cũng không có.
Sau này lối suy nghĩ đơn độc, tự lập đấy đã ăn sâu vào máu, ngay cả khi đôi chân cô đã hoạt động lại được bình thường, các bạn khác cũng chơi thân và tìm cô nói chuyện nhiều hơn nhưng không có ai khiến cô cảm thấy thật sự thân thiết và có thể mở lòng mình.
Cho đến khi anh trai cô dẫn chị Vân Tú về nhà, mới đầu chỉ là bạn bè đồng nghiệp bình thường, sau này, cô phát hiện ra họ cùng nhau tham gia các hoạt động bí mật, tình cảm lâu ngày cũng bén rễ, và chị ấy dã trở thành bạn gái của anh, chị dâu tương lai của cô.
Tự bản thân Tuyết Yên thấy Vân Tú là một cô gái rất vui vẻ, luôn hoạt bát, cô khiến cho ai tiếp xúc với mình cũng có cảm giác dễ chịu, thoải mái. Chẳng vậy mà sau 2, 3 lần được anh dẫn về nhà, chị ấy đã hòa nhập được hoàn toàn vào gia đình cô. Cha mẹ cũng rất thích cô ấy. Nếu không phải có chút đáng tiếc là tuổi chị ấy lớn hơn anh trai hơi nhiều thì đúng là không có điểm gì phải chê trách.
Vụng về nấu nướng? Chị ấy sẵn sàng vì anh mà vất vả học cách nấu ăn, rồi còn thường xuyên nhờ mẹ cô chỉ dẫn, tới hiện tại, khi mà cả hai anh em cô đi lên Hà Đô học thì chị ấy vẫn thường xuyên đến đây, một phần là để tầm sư học đạo, một phần là giúp cha mẹ cô vui vẻ, bớt cô đơn hơn. Chỉ riêng điều này thôi đã khiến cho Tuyết Yên cảm thấy phải cảm ơn chị ấy nhiều lắm rồi. Vì vậy, suy nghĩ vụt qua trong đầu cô khi nãy đúng là không thể tha thứ, cô thầm nhủ, từ nay về sau không cho mình được phép nghĩ xấu về chị ấy như thế nữa. Chị đã đủ đáng thương lắm rồi.
Mai Tuyết Yên cầm điện thoại lên, cô gọi đi.
Dòng tên “Chị Tú Tú” vừa hiện lên chưa đến 5 giây, thì đã có người bắt máy. Bên kia là giọng chị đang hơi gấp:
- Alo, Mai Mai à, có chuyện gì vậy em?
- Dạ, em chỉ gọi điện nói chút chuyện linh tinh một chút thôi, mà chị đang làm gì có vẻ gấp thế ạ?
Em cúp máy lát nữa gọi lại nhé?
- À. Không có gì đâu em. Chị đang làm món cơm rang thôi, chị cho nhỏ lửa lại đảo cũng được. Em cứ nói đi. Hì.
Mai Tuyết Yên nhìn lên đồng hồ ở bàn học, cô thở dài:
- Đã 10 giờ đêm rồi mà chị còn chưa ăn tối sao? Đã vậy còn ăn cơm rang nữa, muốn nhanh cũng đừng ăn mấy thứ có hại cho sức khỏe này chứ ạ? Em mách anh Tuấn Vũ chị ăn uống bậy ba nha.
Tuyết Yên thấy bên kia lạch cạch, Vân Tú cuống lên, cô vội nói:
- Ấy ấy, đừng mà. Chị hứa sẽ chỉ ăn bậy nốt bữa này thôi, em đừng nói chuyện này với anh ấy, anh trai em có nhiều thứ phải nghĩ lắm rồi. Chị không muốn anh đi xa mà lại còn phải ở nhà lo mấy việc vặt này.
- Chị biết thế là tốt, ừm, hay thế này đi, chị bỏ thứ đồ ăn dầu mỡ đấy, ra ngoài đi ăn với em.
- Bây giờ á? Muộn vậy rồi, thôi chị ăn tạm cũng được mà. Hay là để chị ăn bánh mỳ cũng được, trong tủ vẫn còn hai cái chị mua sáng nay.
- Không được. Cái thứ khô khốc toàn tinh bột ấy ăn vào lấy sức đâu mà làm việc. Hôm nay em ăn tối hơi ít, giờ lại thấy đói rồi. Dạo này em đi tập nhiều nên ăn khỏe ra hay sao ấy. Không nói nữa,
thế nhé, chị qua đón em đi. Ừm, em xin phép cha mẹ tối nay qua nhà chị ngủ nhé?
- À, vậy đợi chút, chị dọn qua nhà đã. Dạo này việc công ty hơi nhiều nhà cửa hơi lộn xộn.
- Thôi. Chị cứ để đó đi. Lát nữa hai chị em mình về thì dọn sau. Ăn cơm trước đã, để lâu đói xỉu bây
giờ.
- Ừm, vậy chị qua ngay. Em xin phép hai bác đi nhé.
- Vâng, hẹn gặp chị.
- Ừ.
Thở phào một hơi, cô nở nụ cười, đúng là chị Tú Tú không có gì khiến cô phải suy nghĩ ích kỷ như vậy. Giờ cô lại đang nghĩ anh trai mình quá đáng vì bỏ đi một năm khiến bao nhiêu công việc lớn nhỏ dồn lại cho chị, để tới hơn 10 giờ tối rồi mà còn chưa được ăn cơm.
“Ài, chị Tú Tú thật đáng thương. Còn anh là người chủ tịch vô trách nhiệm nhất thế giới.” – Cô giơ giơ nắm đấm vào hình anh trai trong bức ảnh chụp hai anh em. Nhìn nụ cười nhếch mép đểu giả của anh làm cô lại phì cười, người anh này của cô đúng là xấu xa hết thuốc chữa.
...
Tuyết Yên xin phép cha mẹ cô như vậy thì cả hai cũng gật đầu đồng ý ngay, ai cũng nói hai chị em nên thân thiết nhau nhiều hơn. Thậm chí mẹ cô còn nói cô đừng có bắt nạt chị Tú Tú. Làm Tuyết Yên đến khi ra cổng vẫn còn ngẩn ngơ: “Chẳng lẽ mình đã làm gì sai sao?” cô chẳng nhớ là mình đã làm sai thứ gì, “chẳng lẽ mẹ lại biết chuyện xấu mà mình vừa nghĩ trong đầu? Không thể nào, nó chỉ là cái thoáng qua thôi mà.” Càng nghĩ cô lại càng chẳng hiểu gì.
Thực ra mẹ Lan không có ý đó, bà chỉ nói đùa thôi, bởi vì Vân Tú tuy đã lớn tuổi nhưng suy nghĩ vẫn như con nít, còn Tuyết Yên thì ngược lại, từ những năm trước suy nghĩ của cô đã chín chắn hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều. Bảo sao mà có không ít lần anh trai cô còn nói nhìn cô thì trẻ trung xinh đẹp nhưng lại có tâm hồn của bà cụ 70.
Chẳng qua cô tưởng mẹ phát hiện chuyện lúc trước là chẳng qua cô có tật giật mình mà thôi.
Mai Tuyết Yên cũng không có nhiều thời gian mà nghĩ, bởi vì Vân Tú đã đến rồi.
Tuy cô không thích đi xe, từ nhà tới công ty cũng chỉ có 500m, đi bộ còn nhanh hơn là phải mất công lấy xe và gửi xe. Nhưng trước khi Dương Tuấn Vũ đi, hắn đã bắt cô kiểu gì thì kiểu cũng phải lấy một chiếc mà đi, vừa là thể hiện được chức vụ của mình, vừa đi họp bàn với đối tác, lại thi thoảng có chiếc xe mà đi đây đi đó.
Lúc trước cô đi đâu cũng có hắn đưa đi, nhưng giờ hắn nhập ngũ rồi, chẳng lẽ cô cứ bắt xe taxi mãi sao? Ban ngày thì chẳng có gì, nhưng đêm xuống rồi, lúc có việc gấp muốn bắt một chiếc xe là không phải dễ.
Vân Tú đỗ xe xuống bên đường, cô mở cửa xe, rồi như một con mèo nhỏ, nhanh chóng chạy đến
ôm lấy Tuyết Yên, cô cười vui vẻ nói:
- Về khi nào sao không nói với chị một tiếng? Dạo này chị bận quá không có thời gian qua nhà thăm hai bác, hai bác khỏe chứ em?
Mai Tuyết Yên cười hì hì:
- Em cũng mới về thôi. Cha mẹ em vẫn khỏe mạnh chị yên tâm. Khi nào có thời gian chị qua chơi
với mọi người nhé.
Vân Tú vuốt lại tóc mai cho Tuyết Yên, cô gật đầu cười nói:
- Ừm, khuya rồi chị cũng không tiện vào, chắc hai bác đang nghỉ rồi. Đi thôi. Chị em mình kiếm cái gì ăn, muộn rồi, không biết đi đâu được nhỉ?
- Giám đốc Thịnh Thế mà sợ không có chỗ nào ăn sao? Nhà hàng Tuyết Yên luôn phục vụ 24/24 mà.
- Ừ nhỉ. Đầu óc chị dạo này hay quên quá. Đi thôiiii.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.