Chương 188: Ra Khơi
anhvodoi94
29/01/2019
Dương Tuấn Vũ cũng trợn mắt vì độ yếu của tên này, không phải băng nhóm “người rừng” này thực lực là tất cả sao?
Walter cũng không ngờ tên huynh đệ thiết huyết ngày xưa của mình sau hơn một năm không gặp lại đã sa ngã như vậy. Hắn còn thế thì những huynh đệ khác chỉ sợ đã hỏng hết rồi. A Cường thở dài nhớ lại những năm tháng vui vẻ trước kia mà lòng tràn đầy mất mát.
Tên thủ lĩnh bị khống chế, rất nhanh A Cường đã làm chủ nhóm Cá Mập Xanh này. Họ thực ra cũng chỉ là những người dân chài lưới bị ép buộc phải chiến đấu để sinh tồn mà thôi. Giờ có người đứng ra giải phóng cho họ thì rất nhiều kẻ vui mừng phát khóc.
Những chuyện này diễn ra khiến nhóm Dương Tuấn Vũ, Vân Tú tưởng mình nằm mơ. Nhưng sự thật đang phơi bày trước mắt kia lại làm bọn họ cảm thán. Tất cả chỉ là muốn được sống a.
Sau đó những người muốn rời khỏi bang đều được Dương Tuấn Vũ sắp xếp cho họ trở về quê hương, những người nào muốn làm công nhân, tay nghề ổn thì sẽ giới thiệu đến công ty xây dựng Thames, những kẻ nào muốn làm nghề liên quan đến võ vẽ một chút thì giới thiệu đến làm bảo vệ. Đảm bảo bọn họ có nghề nghiệp và có thể nuôi sống bản thân và gia đình.
Nghe chàng trai trẻ này tuyên bố như vậy thì ai cũng mừng rơi nước mắt, họ quỳ hết tất cả xuống lạy Dương Tuấn Vũ như thánh sống làm hắn phải rất vất vả mới khuyên can được.
Tuy vậy, cũng có khoảng 50 người quyết định ở lại cùng A Cường gia nhập tổ chức, họ muốn trở lại
những năm tháng được sánh vai cùng nhau chiến đấu sinh tử. Những người này luôn giữ được tinh thần ham học võ công, nên cũng an ủi tinh thần Dương Tuấn Vũ được một chút. Nếu không hắn tưởng hôm nay mình đi làm từ thiện chứ không phải là đi “đánh sập” một tổ chức “khét tiếng”.
Vì mọi người đều đang rảnh rỗi nên không thể tránh khỏi sinh nông nổi, khi nghe Dương Tuấn Vũ muốn quay lại điều tra trên đảo một số nghi vấn mà A Cường vừa kể thì 50 người này rất nhanh đã đồng ý. Họ còn nói có thể lên đường ngay và luôn cũng không thành vấn đề.
Dương Tuấn Vũ cũng không muốn kéo dài chuyện này, hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, vì vậy hắn quyết định gọi điện về nhà và cho Lau để sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống. Rồi cùng 50 người này lên đường ngay trong đêm.
Họ thuê 3 con thuyền đánh cá, sau đó vận chuyển vũ khí có sẵn lên thuyền. Những cánh buồm được giăng lên, ra khơi.
- Sắp tới rồi.
Dương Tuấn Vũ và Vân Tú đều lắc đầu, họ không nhìn thấy cái gì ngoài mặt biển dậy sóng. Hắn hỏi:
- Walter, anh nói là sắp tới rồi?
- Đúng vậy, nơi đây luôn có rất nhiều cá mập, cậu nhìn thấy không?
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng anh nhìn thấy cái gì ngoài cá mập à?
- Các cậu cũng sẽ rất nhanh nhìn thấy thôi. Đúng là chúng tôi không để ý hòn đảo này khi cách mấy chục Km thì không còn thấy được nữa.
Dương Tuấn Vũ còn chưa kịp nói cái gì thì đột nhiên lại nhìn thấy hòn đảo. Hắn dụi dụi mắt:
- Là thật?
Triệu Cơ lên tiếng:
- Ở nơi đây mật độ từ trường rất lớn, em cũng bị ảnh hưởng một chút. Đồng thời hòn đảo này có khả năng “biến mất” là do hiện tượng khúc xạ ánh sáng mặt trời.
Khi trời quanh mây tạnh, đi tàu trên biển hoặc đứng trên bờ biển nhìn ra xa ta thường thấy những cảnh tượng như thuyền bè, đảo, hoặc thành quách xuất hiện nơi chân trời xa xăm.
Những người đi trên sa mạc cũng thường thấy nơi chân trời hiện lên mặt nước hồ, cây bên bờ hồ lắc lư làm cho người ta mong mỏi nhanh đến được chỗ đó. Nhưng khi có một trận gió nổi lên thì những cảnh tượng này bỗng nhiên mất hết.
Nó gọi là ảo ảnh.
Em sẽ giải thích một chút:
Khi chiếu ánh sáng vào môi chất có mật độ đồng đều thì tốc độ ánh sáng sẽ không thay đổi, nó sẽ chiếu thẳng về phía trước.
Nhưng khi ánh sáng chiếu xiên từ môi chất này sang môi chất khác sẽ có mật độ khác nhau thì tốc độ ánh sáng sẽ phát sinh biến đổi, hướng chiếu sẽ phát sinh khúc xạ (Dùng một gậy thẳng chọc xuống nước, bạn có thể thấy phần gậy trong nước như bị gãy gập so với phần trên).
Bản thân không khí là một môi trường không đồng nhất. Càng lên cao mật độ không khí càng giảm. Nhiệt độ càng cao mật độ không khí càng giảm.
Khi ánh sáng xuyên qua các tầng không khí ở những độ cao khác nhau (mật độ khác nhau) sẽ xảy ra hiện tượng khúc xạ.
Bình thường thì không sao, nhưng nhiệt độ nước của vùng này không hiểu sao lại lạnh giá, làm lớp không khí ở sát mặt biển nhiệt độ cũng sẽ thấp hơn nhiều so với nhiệt độ ở lớp trên cao. Kết hợp cộng gộp của nhiệt độ và độ cao làm cho mật độ không khí ở đây chênh lệch cực lớn, điều này làm ánh sáng chiếu xuống bị bẻ cong. Trong khi mắt của chúng ta chỉ nhận được ảnh của ánh sáng chiếu thẳng, vì thế hòn đảo này vô tình được thiên nhiên kỳ quái ở đây “giấu đi”.
- Ồ. Không ngờ lại có chuyện như vậy. Nhưng tại sao em lại nói vùng biển này lại có nhiệt độ thấp không bình thường?
- Vì càng tiến về phía trước thì nhiệt độ càng giảm xuống. Hiện biển ở đây đang là giữa mùa hè, nhiệt độ tính ra thấp nhất cũng khoảng 24 độ C. Nhưng hiện tại nhiệt độ của nước chỉ còn khoảng 15 độ C, và còn đang tiếp tục giảm xuống.
Dương Tuấn Vũ quay sang hỏi:
- Walter, lúc trước anh sống ở đây có thấy nơi này lạnh hơn bình thường không?
- Đúng vậy. Khi chúng tôi mới bị bắt lên hòn đảo này đa số mọi người đều phải mất mấy tháng thời gian mới có thể thích nghi với nhiệt độ nơi đây. Khi đêm xuống tôi nghĩ có khi dưới 0 độ C.
- Anh có biết vì sao lại có hiện tượng này không? Vậy trên đảo thường xuyên có băng tuyết rồi?
- Đúng vậy. Còn vì sao thì chúng tôi cũng không rõ.
- Chỗ này thật kỳ quái.
Khi còn thuyền đến sát hòn đảo thì nhiệt độ đã giảm còn 8 độ C. Những người này chẳng có chút cảm giác gì cả. Thậm chí còn có chút vui vẻ vì được quay trở lại chỗ mình đã gắn bố suốt 10 năm.
Nhưng khi họ quay sang nhìn hai người đi cùng thì thấy họ vẫn có vẻ rất tự nhiên, Walter thắc mắc:
- Hai người không thấy lạnh à?
- Không. Rất mát mẻ.
Vân Tú cười nói.
Thực ra hai người đã được rèn luyện nâng cao giác quan rồi, chút nhiệt độ này họ vẫn thoải mái hoạt động.
Walter cũng nghĩ đến điều gì đó, rồi cười cười, hắn đã lo lắng thừa rồi.
Walter dẫn đầu mọi người đi lên đảo.
Dương Tuấn Vũ quan sát xung quanh, hắn nhận thấy nơi đây đúng là hòn đảo bị cô lập rất lâu rồi, có khi mấy trăm, thậm chí mấy nghìn năm rồi cũng nên. Tuy có người lên đảo làm nó thay đổi suốt 10 năm nhưng mà nói thì dễ, thay đổi toàn bộ là điều không thể.
Nơi đây vẫn còn những loài cây lạ lẫm mà Dương Tuấn Vũ chưa nhìn thấy bao giờ. Theo lời Triệu Cơ nói thì nơi đây cây cối đã tiến hóa theo cách riêng của nó ít nhất 2000 năm rồi.
Những loài cây, loài hoa kỳ quặc đều được Walter chỉ mặt gọi tên. Đa số chúng không gây nguy hiểm gì, ngược lại chúng lại là những vật liệu xây dựng tốt, được họ thường xuyên sử dụng khi xây nhà, làm dụng cụ và đồ dùng hằng ngày.
Tuy vậy ở đây cũng có nhiều loại cây nguy hiểm: Cây ăn thịt người.
Nói như vậy không có nghĩa là nó chỉ nhằm vào người để tấn công, mà khi bất cứ con vật nào đến gần, nó cũng dùng mùa thơm ngào ngạt, thậm chí có chút hương gây kích thích mê hoặc, gây hưng phấn ảo giác, làm còn mồi không thể cưỡng lại được mà đi đến gần, sau đó những bầu acid lớn đang đợi chúng lao đầu vào.
Ở đây cũng có nhiều loại rắn, nhện, ếch nhái,… rất độc. Người dân ở đây phòng bằng cách đốt lửa chiếu sáng ban đêm. Đặc điểm chung của các loài động vật là chúng rất sợ lửa.
Dương Tuấn Vũ cũng đã được mọi người kể từ trước rồi, vì thế hắn đã mang lên thuyền đủ các loại đèn đuốc, thuốc chống côn trùng,… Tất cả đều được chuẩn bị chu đáo.
Họ rất nhanh bắt tay vào việc tìm kiếm hang động chứa loại quặng, nhưng khi đến nơi tất cả đều đã biến mất. Mọi người trợn mắt. Mọi thứ đều rất phù hợp với những gì Vân Tú suy đoán.
Dương Tuấn Vũ hỏi Triệu Cơ:
- Em còn nhận ra dấu vết gì nữa không?
- Vẫn còn một chút mẩu quặng nhỏ còn sót lại, theo phân tích thì nó là quặng từ thiên thạch. Nếu có được những thứ này thì những vũ khí mà anh có thể sản xuất sẽ tăng lên nhiều hơn, và mọi tính năng cũng được cộng thêm gấp đôi lúc trước.
- Ghê như vậy.
- Đúng thế. Nhưng đây chỉ là quặng loại F thôi.
- Ý em nói là loại kém nhất?
- Đúng vậy. Còn những thứ quặng ở Trái Đất đa số chỉ được xếp vào loại, à, không có bảng nào để xếp vào.
- Có cần phũ như vậy không?
- Đây không phải là phũ, mà là khi một loạt những cấp độ cao hơn xuất hiện thì người ta sẽ không muốn xếp loại những thứ tiệm cận cấp 0 nữa.
- Em không nhận ra ở đây còn sót lại năng lượng quặng cấp độ cao hơn. Chẳng lẽ nó không có lõi?
- Ý em là những thứ này chỉ là cái vỏ?
- Quặng từ thiên thạch loại này thường sẽ có lõi mang năng lượng cấp độ E hoặc may mắn thì sẽ có cấp độ D. Mỗi cấp độ sau các tính chất sẽ gấp 10 lần cấp độ trước.
- Thế thì vì sao nơi này có từ trường lớn và nhiệt độ thấp em đã biết chưa?
- Loại quặng này có tính chất từ trường rất mạnh, nếu được sản xuất làm thiết bị chiến đấu thì có thể làm nhiễu thiết bị theo dõi của địch, đây là một loại quặng rất có giá trị trong chiến đấu thời đại công nghệ này.
- Vậy thì nhanh chóng tiến hành tìm kiếm thôi.
Dương Tuấn Vũ theo hướng dẫn của Triệu Cơ đi theo hướng từ trường phát ra càng ngày càng mạnh. Còn những người xung quanh thì lại chỉ thấy hắn cứ chọn chỗ khó mà đi, đường rộng thênh thang hắn chẳng bước. Nhưng mọi người cũng biết hắn làm vậy là có lý do.
Sau khi leo lên chênh vênh 30m, Dương Tuấn Vũ đánh giá xung quanh, được xác nhận của Triệu Cơ hắn bắt đầu ra lệnh đào núi.
Những chiếc xẻng quân dụng được Dương Tuấn Vũ sản xuất đâu chỉ sắc bén hơn bình thường mấy lần, nhưng khi đào vào núi đá này được 5m thì bắt đầu ngày càng khó khăn.
Vì đá có từ trường nên nó hút sắt rất mạnh, điều đó làm cho lực cần phải xuất ra lớn hơn rất nhiều. Quá trình đào diễn ra suốt 10 ngày, những mẩu quặng cũng được khuôn đi không dưới 10 tấn rồi. Ai cũng làm hùng hục như trâu, trước mắt họ không phải vàng mà còn quý hơn cả vàng, ngu gì không đào.
Dương Tuấn Vũ cơ thể hắn cũng thường xuyên làm việc vượt qua cực hạn, không hiểu sao đào đất lại giúp hắn tăng thêm 1 điểm sức mạnh. Lúc Triệu Cơ thông báo hắn còn không tin.
Đó là vì hắn đã từ từ hấp thu năng lượng của những mẩu quặng này.
Năng lượng còn sót lại từ quặng khác với từ tính của nó. Mỗi chất sinh ra đều có năng lượng nội hạch, tùy mức năng lượng cao hay thấp mà thời gian năng lượng mất đi cũng khác nhau. Ví dụ:
Uranium bản chất cũng là một chất có năng lượng nội hạch, nhưng nó lại là chất phóng xạ, được con người sử dụng làm vật liệu sinh năng lượng – U235 chỉ cần làm giàu (tăng tỉ lệ của đồng vị U-235) lên 5%, còn vũ khí chiến tranh – U235 làm giàu ít nhất 95%.
Bởi vì khả năng tiếp nhận neutron tự do rất cao và phân rã xảy ra vô cùng nhanh chóng, nên khi được kích phát năng lượng thì sẽ gây ra một vụ nổ vô cùng khủng khiếp.
Nhưng con người lại không thể hấp thu nguồn năng lượng lớn này, vì những tia phóng xạ sẽ làm DNA bị đứt gãy, gây ra đột biến và ung thư là hậu quả hay gặp nhất.
Loại quặng này thì khác, năng lượng của nó sinh ra khá hài hòa, khi lao động ở đây một thời gian, năng lượng tỏa ra sẽ thấm dần vào cơ thể. Tuy nhiên, lượng năng lượng này rất nhỏ, mà cũng vì
Dương Tuấn Vũ có Triệu Cơ nên hắn mới biết được những dao động nhỏ này. Những người khác sẽ chỉ thấy thư thái, thoải mái một chút.
Walter cũng không ngờ tên huynh đệ thiết huyết ngày xưa của mình sau hơn một năm không gặp lại đã sa ngã như vậy. Hắn còn thế thì những huynh đệ khác chỉ sợ đã hỏng hết rồi. A Cường thở dài nhớ lại những năm tháng vui vẻ trước kia mà lòng tràn đầy mất mát.
Tên thủ lĩnh bị khống chế, rất nhanh A Cường đã làm chủ nhóm Cá Mập Xanh này. Họ thực ra cũng chỉ là những người dân chài lưới bị ép buộc phải chiến đấu để sinh tồn mà thôi. Giờ có người đứng ra giải phóng cho họ thì rất nhiều kẻ vui mừng phát khóc.
Những chuyện này diễn ra khiến nhóm Dương Tuấn Vũ, Vân Tú tưởng mình nằm mơ. Nhưng sự thật đang phơi bày trước mắt kia lại làm bọn họ cảm thán. Tất cả chỉ là muốn được sống a.
Sau đó những người muốn rời khỏi bang đều được Dương Tuấn Vũ sắp xếp cho họ trở về quê hương, những người nào muốn làm công nhân, tay nghề ổn thì sẽ giới thiệu đến công ty xây dựng Thames, những kẻ nào muốn làm nghề liên quan đến võ vẽ một chút thì giới thiệu đến làm bảo vệ. Đảm bảo bọn họ có nghề nghiệp và có thể nuôi sống bản thân và gia đình.
Nghe chàng trai trẻ này tuyên bố như vậy thì ai cũng mừng rơi nước mắt, họ quỳ hết tất cả xuống lạy Dương Tuấn Vũ như thánh sống làm hắn phải rất vất vả mới khuyên can được.
Tuy vậy, cũng có khoảng 50 người quyết định ở lại cùng A Cường gia nhập tổ chức, họ muốn trở lại
những năm tháng được sánh vai cùng nhau chiến đấu sinh tử. Những người này luôn giữ được tinh thần ham học võ công, nên cũng an ủi tinh thần Dương Tuấn Vũ được một chút. Nếu không hắn tưởng hôm nay mình đi làm từ thiện chứ không phải là đi “đánh sập” một tổ chức “khét tiếng”.
Vì mọi người đều đang rảnh rỗi nên không thể tránh khỏi sinh nông nổi, khi nghe Dương Tuấn Vũ muốn quay lại điều tra trên đảo một số nghi vấn mà A Cường vừa kể thì 50 người này rất nhanh đã đồng ý. Họ còn nói có thể lên đường ngay và luôn cũng không thành vấn đề.
Dương Tuấn Vũ cũng không muốn kéo dài chuyện này, hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, vì vậy hắn quyết định gọi điện về nhà và cho Lau để sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống. Rồi cùng 50 người này lên đường ngay trong đêm.
Họ thuê 3 con thuyền đánh cá, sau đó vận chuyển vũ khí có sẵn lên thuyền. Những cánh buồm được giăng lên, ra khơi.
- Sắp tới rồi.
Dương Tuấn Vũ và Vân Tú đều lắc đầu, họ không nhìn thấy cái gì ngoài mặt biển dậy sóng. Hắn hỏi:
- Walter, anh nói là sắp tới rồi?
- Đúng vậy, nơi đây luôn có rất nhiều cá mập, cậu nhìn thấy không?
Dương Tuấn Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng anh nhìn thấy cái gì ngoài cá mập à?
- Các cậu cũng sẽ rất nhanh nhìn thấy thôi. Đúng là chúng tôi không để ý hòn đảo này khi cách mấy chục Km thì không còn thấy được nữa.
Dương Tuấn Vũ còn chưa kịp nói cái gì thì đột nhiên lại nhìn thấy hòn đảo. Hắn dụi dụi mắt:
- Là thật?
Triệu Cơ lên tiếng:
- Ở nơi đây mật độ từ trường rất lớn, em cũng bị ảnh hưởng một chút. Đồng thời hòn đảo này có khả năng “biến mất” là do hiện tượng khúc xạ ánh sáng mặt trời.
Khi trời quanh mây tạnh, đi tàu trên biển hoặc đứng trên bờ biển nhìn ra xa ta thường thấy những cảnh tượng như thuyền bè, đảo, hoặc thành quách xuất hiện nơi chân trời xa xăm.
Những người đi trên sa mạc cũng thường thấy nơi chân trời hiện lên mặt nước hồ, cây bên bờ hồ lắc lư làm cho người ta mong mỏi nhanh đến được chỗ đó. Nhưng khi có một trận gió nổi lên thì những cảnh tượng này bỗng nhiên mất hết.
Nó gọi là ảo ảnh.
Em sẽ giải thích một chút:
Khi chiếu ánh sáng vào môi chất có mật độ đồng đều thì tốc độ ánh sáng sẽ không thay đổi, nó sẽ chiếu thẳng về phía trước.
Nhưng khi ánh sáng chiếu xiên từ môi chất này sang môi chất khác sẽ có mật độ khác nhau thì tốc độ ánh sáng sẽ phát sinh biến đổi, hướng chiếu sẽ phát sinh khúc xạ (Dùng một gậy thẳng chọc xuống nước, bạn có thể thấy phần gậy trong nước như bị gãy gập so với phần trên).
Bản thân không khí là một môi trường không đồng nhất. Càng lên cao mật độ không khí càng giảm. Nhiệt độ càng cao mật độ không khí càng giảm.
Khi ánh sáng xuyên qua các tầng không khí ở những độ cao khác nhau (mật độ khác nhau) sẽ xảy ra hiện tượng khúc xạ.
Bình thường thì không sao, nhưng nhiệt độ nước của vùng này không hiểu sao lại lạnh giá, làm lớp không khí ở sát mặt biển nhiệt độ cũng sẽ thấp hơn nhiều so với nhiệt độ ở lớp trên cao. Kết hợp cộng gộp của nhiệt độ và độ cao làm cho mật độ không khí ở đây chênh lệch cực lớn, điều này làm ánh sáng chiếu xuống bị bẻ cong. Trong khi mắt của chúng ta chỉ nhận được ảnh của ánh sáng chiếu thẳng, vì thế hòn đảo này vô tình được thiên nhiên kỳ quái ở đây “giấu đi”.
- Ồ. Không ngờ lại có chuyện như vậy. Nhưng tại sao em lại nói vùng biển này lại có nhiệt độ thấp không bình thường?
- Vì càng tiến về phía trước thì nhiệt độ càng giảm xuống. Hiện biển ở đây đang là giữa mùa hè, nhiệt độ tính ra thấp nhất cũng khoảng 24 độ C. Nhưng hiện tại nhiệt độ của nước chỉ còn khoảng 15 độ C, và còn đang tiếp tục giảm xuống.
Dương Tuấn Vũ quay sang hỏi:
- Walter, lúc trước anh sống ở đây có thấy nơi này lạnh hơn bình thường không?
- Đúng vậy. Khi chúng tôi mới bị bắt lên hòn đảo này đa số mọi người đều phải mất mấy tháng thời gian mới có thể thích nghi với nhiệt độ nơi đây. Khi đêm xuống tôi nghĩ có khi dưới 0 độ C.
- Anh có biết vì sao lại có hiện tượng này không? Vậy trên đảo thường xuyên có băng tuyết rồi?
- Đúng vậy. Còn vì sao thì chúng tôi cũng không rõ.
- Chỗ này thật kỳ quái.
Khi còn thuyền đến sát hòn đảo thì nhiệt độ đã giảm còn 8 độ C. Những người này chẳng có chút cảm giác gì cả. Thậm chí còn có chút vui vẻ vì được quay trở lại chỗ mình đã gắn bố suốt 10 năm.
Nhưng khi họ quay sang nhìn hai người đi cùng thì thấy họ vẫn có vẻ rất tự nhiên, Walter thắc mắc:
- Hai người không thấy lạnh à?
- Không. Rất mát mẻ.
Vân Tú cười nói.
Thực ra hai người đã được rèn luyện nâng cao giác quan rồi, chút nhiệt độ này họ vẫn thoải mái hoạt động.
Walter cũng nghĩ đến điều gì đó, rồi cười cười, hắn đã lo lắng thừa rồi.
Walter dẫn đầu mọi người đi lên đảo.
Dương Tuấn Vũ quan sát xung quanh, hắn nhận thấy nơi đây đúng là hòn đảo bị cô lập rất lâu rồi, có khi mấy trăm, thậm chí mấy nghìn năm rồi cũng nên. Tuy có người lên đảo làm nó thay đổi suốt 10 năm nhưng mà nói thì dễ, thay đổi toàn bộ là điều không thể.
Nơi đây vẫn còn những loài cây lạ lẫm mà Dương Tuấn Vũ chưa nhìn thấy bao giờ. Theo lời Triệu Cơ nói thì nơi đây cây cối đã tiến hóa theo cách riêng của nó ít nhất 2000 năm rồi.
Những loài cây, loài hoa kỳ quặc đều được Walter chỉ mặt gọi tên. Đa số chúng không gây nguy hiểm gì, ngược lại chúng lại là những vật liệu xây dựng tốt, được họ thường xuyên sử dụng khi xây nhà, làm dụng cụ và đồ dùng hằng ngày.
Tuy vậy ở đây cũng có nhiều loại cây nguy hiểm: Cây ăn thịt người.
Nói như vậy không có nghĩa là nó chỉ nhằm vào người để tấn công, mà khi bất cứ con vật nào đến gần, nó cũng dùng mùa thơm ngào ngạt, thậm chí có chút hương gây kích thích mê hoặc, gây hưng phấn ảo giác, làm còn mồi không thể cưỡng lại được mà đi đến gần, sau đó những bầu acid lớn đang đợi chúng lao đầu vào.
Ở đây cũng có nhiều loại rắn, nhện, ếch nhái,… rất độc. Người dân ở đây phòng bằng cách đốt lửa chiếu sáng ban đêm. Đặc điểm chung của các loài động vật là chúng rất sợ lửa.
Dương Tuấn Vũ cũng đã được mọi người kể từ trước rồi, vì thế hắn đã mang lên thuyền đủ các loại đèn đuốc, thuốc chống côn trùng,… Tất cả đều được chuẩn bị chu đáo.
Họ rất nhanh bắt tay vào việc tìm kiếm hang động chứa loại quặng, nhưng khi đến nơi tất cả đều đã biến mất. Mọi người trợn mắt. Mọi thứ đều rất phù hợp với những gì Vân Tú suy đoán.
Dương Tuấn Vũ hỏi Triệu Cơ:
- Em còn nhận ra dấu vết gì nữa không?
- Vẫn còn một chút mẩu quặng nhỏ còn sót lại, theo phân tích thì nó là quặng từ thiên thạch. Nếu có được những thứ này thì những vũ khí mà anh có thể sản xuất sẽ tăng lên nhiều hơn, và mọi tính năng cũng được cộng thêm gấp đôi lúc trước.
- Ghê như vậy.
- Đúng thế. Nhưng đây chỉ là quặng loại F thôi.
- Ý em nói là loại kém nhất?
- Đúng vậy. Còn những thứ quặng ở Trái Đất đa số chỉ được xếp vào loại, à, không có bảng nào để xếp vào.
- Có cần phũ như vậy không?
- Đây không phải là phũ, mà là khi một loạt những cấp độ cao hơn xuất hiện thì người ta sẽ không muốn xếp loại những thứ tiệm cận cấp 0 nữa.
- Em không nhận ra ở đây còn sót lại năng lượng quặng cấp độ cao hơn. Chẳng lẽ nó không có lõi?
- Ý em là những thứ này chỉ là cái vỏ?
- Quặng từ thiên thạch loại này thường sẽ có lõi mang năng lượng cấp độ E hoặc may mắn thì sẽ có cấp độ D. Mỗi cấp độ sau các tính chất sẽ gấp 10 lần cấp độ trước.
- Thế thì vì sao nơi này có từ trường lớn và nhiệt độ thấp em đã biết chưa?
- Loại quặng này có tính chất từ trường rất mạnh, nếu được sản xuất làm thiết bị chiến đấu thì có thể làm nhiễu thiết bị theo dõi của địch, đây là một loại quặng rất có giá trị trong chiến đấu thời đại công nghệ này.
- Vậy thì nhanh chóng tiến hành tìm kiếm thôi.
Dương Tuấn Vũ theo hướng dẫn của Triệu Cơ đi theo hướng từ trường phát ra càng ngày càng mạnh. Còn những người xung quanh thì lại chỉ thấy hắn cứ chọn chỗ khó mà đi, đường rộng thênh thang hắn chẳng bước. Nhưng mọi người cũng biết hắn làm vậy là có lý do.
Sau khi leo lên chênh vênh 30m, Dương Tuấn Vũ đánh giá xung quanh, được xác nhận của Triệu Cơ hắn bắt đầu ra lệnh đào núi.
Những chiếc xẻng quân dụng được Dương Tuấn Vũ sản xuất đâu chỉ sắc bén hơn bình thường mấy lần, nhưng khi đào vào núi đá này được 5m thì bắt đầu ngày càng khó khăn.
Vì đá có từ trường nên nó hút sắt rất mạnh, điều đó làm cho lực cần phải xuất ra lớn hơn rất nhiều. Quá trình đào diễn ra suốt 10 ngày, những mẩu quặng cũng được khuôn đi không dưới 10 tấn rồi. Ai cũng làm hùng hục như trâu, trước mắt họ không phải vàng mà còn quý hơn cả vàng, ngu gì không đào.
Dương Tuấn Vũ cơ thể hắn cũng thường xuyên làm việc vượt qua cực hạn, không hiểu sao đào đất lại giúp hắn tăng thêm 1 điểm sức mạnh. Lúc Triệu Cơ thông báo hắn còn không tin.
Đó là vì hắn đã từ từ hấp thu năng lượng của những mẩu quặng này.
Năng lượng còn sót lại từ quặng khác với từ tính của nó. Mỗi chất sinh ra đều có năng lượng nội hạch, tùy mức năng lượng cao hay thấp mà thời gian năng lượng mất đi cũng khác nhau. Ví dụ:
Uranium bản chất cũng là một chất có năng lượng nội hạch, nhưng nó lại là chất phóng xạ, được con người sử dụng làm vật liệu sinh năng lượng – U235 chỉ cần làm giàu (tăng tỉ lệ của đồng vị U-235) lên 5%, còn vũ khí chiến tranh – U235 làm giàu ít nhất 95%.
Bởi vì khả năng tiếp nhận neutron tự do rất cao và phân rã xảy ra vô cùng nhanh chóng, nên khi được kích phát năng lượng thì sẽ gây ra một vụ nổ vô cùng khủng khiếp.
Nhưng con người lại không thể hấp thu nguồn năng lượng lớn này, vì những tia phóng xạ sẽ làm DNA bị đứt gãy, gây ra đột biến và ung thư là hậu quả hay gặp nhất.
Loại quặng này thì khác, năng lượng của nó sinh ra khá hài hòa, khi lao động ở đây một thời gian, năng lượng tỏa ra sẽ thấm dần vào cơ thể. Tuy nhiên, lượng năng lượng này rất nhỏ, mà cũng vì
Dương Tuấn Vũ có Triệu Cơ nên hắn mới biết được những dao động nhỏ này. Những người khác sẽ chỉ thấy thư thái, thoải mái một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.