Chương 411: Sự lựa chọn (phần 2)
anhvodoi94
09/04/2019
P/s: Cảm ơn bạn hau113 đã Đề cử 9 Nguyệt Phiếu và bạn mienngan đã Buff Kim Sa Châu cho truyện. Chúc anh chị em ngủ ngon nhé.
....
Sau khi chết, Lập Hàn định tiếp tục chơi ván tiếp theo nhưng bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói kèm với cái vỗ vai:
- Chơi tới đây thôi.
Lập Hàn cười cười:
- Vâng. Không ngờ thứ này lại thú vị như vậy.
Lau nhanh như chớp chạy tới lấy cái kính thân yêu rồi vuốt ve, hắn thở ra một hơi rồi đeo lại lên trước ngực, đồng thời nói:
- Sếp còn có nhiều cái hay lắm, một thời gian nữa anh sẽ biết, cái này chỉ là một thứ đồ chơi mà sếp hứng trí nghĩ ra thôi.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu cười, hắn cũng không tranh luận gì về nhận xét của Lau, đẩy chiếc xe về phía phòng của Vũ Tuấn Phong, nơi đây vừa là khu vực nghiên cứu, vừa lại ngôi nhà thứ hai của hắn luôn, khi mà chăn chiếu đệm các kiểu đều được hắn dọn vào một góc.
Bước vào căn phòng tràn ngập một màu trắng xóa, có thể nói là một hạt bụi cũng khó thấy. Tất nhiên chẳng phải DG là một tên cuồng sạch sẽ mà là bởi vì nơi nghiên cứu thì luôn cần một môi trường sạch sẽ nhất có thể.
Lập Hàn thầm nghĩ “Thảo nào mà đội trưởng nói cần phải vệ sinh sạch sẽ, rồi tắm giặt qua một lượt, sau đấy lại mặc quần áo được tiệt trùng mới được bước vào phòng.
Dương Tuấn Vũ đặt hắn lên một chiếc cáng, sau đó đẩy sâu vào khu vực bên trong.
Đi vào hắn thấy có một người đang bận rộn bật các loại máy móc lên, tuy không rõ chức năng của chúng nhưng đã là một người bệnh hắn cũng nhận ra được vài thứ giống như ở trong bệnh viện, có điều nhìn nơi này có chút gì đó hiện đại hơn thì phải.
Hắn nghe đội trưởng nói với người đàn ông mặc bộ quần áo phẫu thuật kia:
- DG, anh qua đây một chút. Đây là người mà tôi đã nói với anh.
DG đi tới gật đầu:
- Chào anh. Tôi là Tuấn Phong, nhưng ở đây mọi người gọi là Doctor Ghost hay DG, cái tên này là do Boss đây đặt cho đấy, có chút hài hước nhưng dùng mãi thành quen.
Lập Hàn hơi ngẩng đầu rồi gật đáp lại:
- Tôi là Lập Hàn, là quân dưới sự chỉ huy của đội trưởng.
Sau màn giới thiệu ngắn ngủi, DG bắt đầu tiến hành kiểm tra tình hình sức khỏe, chụp chiếu xét nghiệm một lượt, hắn cũng cho ra các thông tin giống như những gì mà Dương Tuấn Vũ đoán: Không thể phục hồi.
Lần này nghe cụm từ đó Lập Hàn đã không còn quá muộn phiền, hắn hiểu rất rõ, đội trưởng và mọi người đã khích lệ hắn rất nhiều, hắn cũng chẳng phải tiểu thư yếu đuối, công tử bột mà cứ mãi ủ dột. Lập Hàn chủ động lên tiếng:
- Nếu có thể tôi sẵn sàng làm mọi thứ để được đứng dậy. Tôi nợ mọi người quá nhiều, dù chỉ có thể nhúc nhích một chút tôi cũng muốn làm gì đó giúp đỡ đội trưởng.
DG gật đầu:
- Tôi hiểu tâm trạng của anh. Ở đây hầu hết đều là những người đã từng được Lão Đại cứu giúp, nếu không cũng là được hắn khai sáng, nên mọi người đều rất đồng lòng.
Quay trở lại vấn đề của anh, hiện tại Lão Đại đã tìm được hai phương pháp, tuy nhiên nó chưa từng được thử nghiệm trước đây, anh là người đầu tiên. Chính vì lý do đó nó sẽ có một số nguy cơ nhất định, không đến nỗi ảnh hưởng tới tính mạng nhưng có khả năng sẽ làm tứ chi của anh tồi tệ hơn một chút. Tất nhiên việc này tôi sẽ hạn chế ở mức thấp nhất.
Lập Hàn cười:
- Hiện giờ một chút cảm giác cũng không có, một chút cử động cũng chẳng thấy, còn gì tồi tệ hơn chứ? Giờ có phương pháp điều trị, tôi sẵn sàng làm người thử nghiệm.
DG bắt đầu giải thích kỹ hơn:
- Anh nghe rõ nhé, phương pháp thứ nhất. Anh nhìn thấy con chip này chứ, tôi sẽ cấy nó vào đám rối thần kinh cánh tay và đám rối thần kinh thắt lưng của anh. Nếu thuận lợi nó sẽ giúp anh phục hồi một chút vận động và cảm giác.
Tuy nhiên anh cũng đừng kỳ vọng quá nhiều, bởi vì hệ thống thần kinh của cơ thể vô cùng phức tạp, một con chip dù tốt tới đâu cũng khó mà đảm nhiệm được hết chức năng. Nhiều nhất anh chỉ có thể đi lại chập chững, tay cũng có thể cầm đồ vật, cảm giác nhiều khả năng sẽ phục hồi được 30%.
Nghe DG nói Lập Hàn xúc động muốn khóc, hắn không nghĩ lại có phương pháp kỳ diệu như vậy. Đang muốn nói đồng ý thì hắn lại thấy DG ra hiệu bình tĩnh, hắn liền áp chế niềm vui này xuống mà nghe DG nói tiếp:
- Phương pháp thứ hai, thay vì sử dụng tứ chi của mình, tôi sẽ thay chúng bằng các cánh tay robot được tạo sẵn ở đây.
Lập Hàn giật mình nhìn sang phía bàn để dụng cụ bên cạnh, nơi đó có đủ bốn bộ phận robot, nhìn nó chẳng khác gì lắm so với tay chân thật, khi mà lớp da cũng được làm rất tinh tế.
- Ưu điểm của tay chân robot đó là anh có thể điều khiển được nó rất dễ dàng, các động tác anh có thể làm như trước khi bị thương, đặc biệt, lực độ hay chức năng của nó sẽ nhiều hơn trước rất nhiều. Chắc anh cũng biết phim Iron man nhỉ, thứ này có chức năng không kém là bao.
Nói tới đó DG không nói nữa, Lập Hàn hiểu anh ta cho mình thời gian quyết định, cả hai phương pháp tất nhiên đều có ưu nhược điểm của nó. Nếu chấp nhận sử dụng đồ thật thì mọi chức năng sẽ còn không bằng người bình thường.
Lập Hàn hiểu, ngoài đánh đấm ra thì hắn chẳng có bất cứ thứ gì nổi bật, nói muốn giúp đội trưởng chẳng khác nào nằm mơ, chỉ sợ đem lại cho cậu ta gánh nặng nhiều hơn. Ngay cả hắn dành toàn bộ công sức để học những thứ khác thì hắn cũng chẳng tin mình có thể làm nên trò trống gì. Hắn không muốn mình sau này sẽ trở thành một tên tàn phế để người khác tốn công chăm sóc. Dù đội trưởng không nghĩ vậy nhưng bản thân hắn sẽ luôn cảm thấy tự ti.
Còn cách thứ hai, ngay từ khi hắn nhìn thấy mấy thứ kia thì đã nghĩ tới một số bộ phim viễn tưởng mà đã từng công chiếu. Ở thời đại robot cực kỳ phát triển, những bộ phận bị hỏng sẽ được cấy ghép bằng bộ phận cơ khí, tay chân giả, thậm chí cả tim, gan, thận, phổi đều có thể thay thế.
Nếu hắn chọn cách này, hắn còn có cơ hội được tác chiến với đội trưởng, được phát huy thế mạnh của mình, chưa kể những bộ phận robot kia có thể khiến chiến lực của hắn tăng lên không ít.
Nói thì nói vậy, nhưng đứng trước lựa chọn làm người hay làm bán người bán robot, đây là điều không dễ để quyết định.
Dương Tuấn Vũ cũng nhận ra sự tranh đấu của Lập Hàn, hắn ra hiệu cho DG rồi cả hai tạm thời rời đi để cho hắn có thời gian lựa chọn.
Nhưng vừa đi được vài bước Lập Hàn đã ngẩng đầu lên, đôi mắt do dự đã thay đổi hoàn toàn bằng ánh mắt rực lửa, kiên quyết, hắn nói:
- Tôi chọn cách thứ hai.
Cả hai người đều dừng bước quay lại, Dương Tuấn Vũ định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt kia hắn biết kẻ này đã chấp nhất rồi thì không thể thay đổi. Gật đầu hắn nói:
- DG, cậu giúp cậu ấy đi. Sau này Lập Hàn sẽ lấy biệt danh Half Man, chính thức gia nhập tổ chức của chúng ta.
DG nở một nụ cười đằng sau lớp khẩu trang, hắn nói:
- Chúc mừng cậu, tôi tin đây là một sự lựa chọn chính xác. Cậu chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ xong.
Lập Hàn mỉm cười:
- Tốt. Tất cả phải giao cho cậu rồi.
- Yên tâm.
DG cùng Tuấn Vũ đỡ hắn nằm lên giường phẫu thuật, lắp các thiết bị đã chuẩn bị lên người Lập Hàn, sau đấy phủ vải đã tiệt khuẩn lên, sát khuẩn vị trí phẫu thuật rồi bắt đầu tiến hành gây mê.
Lần này Dương Tuấn Vũ chính là ở bên cạnh làm phụ mổ cho DG. Kể ra mình hắn làm cũng được thôi nhưng Dương Tuấn Vũ muốn giám sát quá trình thay thế cơ quan thật bằng máy móc, đây chính là cuộc phẫu thuật lần đầu tiên được áp dụng ở Việt Nam.
Đồng thời bốn tay lúc nào cũng hơn hai tay, thời gian phẫu thuật càng ngắn thì càng giúp bệnh nhân bớt mất máu. Chưa kể hắn cũng muốn DG mau hoàn thành để còn tới bệnh viện Đông Kinh cứu chữa cho Bùi Hải Yến – mẹ Hoàng Phi Hồng.
DG nhanh chóng rạch ra, sau đó phẫu tích phân tách các đám cơ ra khỏi khung xương đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi bắt đầu mở khớp vai - cánh tay ra.
Trong lúc đó Dương Tuấn Vũ cũng tháo bộ khung của cánh tay robot ra, đợi khi quá trình tháo cánh tay kết thúc hắn lập tức đưa cánh tay robot tới.
Hệ thống khung xương robot được làm bằng hợp kim đã được gia cường bởi 7 loại kim loại, vừa đảm bảo được khả năng chống oxy hóa hoàn toàn, vừa đảm bảo được sự cứng cáp chắc chắn nhưng không thiếu đi tính linh hoạt. Đặt biệt khung xương kim loại này còn gồm một số khớp nối giúp nó có thể dài ngăn, ngấp khúc hay làm một số động tác mà con người không thể làm được. Đây cũng chính là ưu điểm mà cánh tay robot hơn cánh tay da thịt.
Sau khi lắp khớp xong, DG liền tiến hành nối lắp con chip vào cánh tay robot rồi kéo chiếc kính hiển vi tới bắt đầu tiến hành khâu vi phẫu dây thần kinh.
Đây là một việc làm vô cùng khó khăn, yêu cầu sự chính xác cũng với sự khéo léo tỉ mỉ cực cao.
Chỉ riêng công đoạn này thôi đã khiến DG mất nguyên một tiếng đồng hồ. Đấy là hắn còn sử dụng tốc độ nhanh nhất rồi.
Cứ nghĩ lại ca phẫu thuật của Vân Tú mở sọ lấy máu tụ mà hắn chỉ cần 5 phút thì đủ hiểu việc nối vi phẫu này khó khăn tới mức độ nào.
Tuy vậy nếu bất cứ bác sĩ chuyên khoa thần kinh ở đây thì chắc sẽ chết ngất vì cái tốc độ điên khùng này, bởi vì một ca nối vi phẫu thần kinh của một chi nhanh thì mất 10 tiếng, chậm thì mất 14, 15 tiếng, thế mà kẻ này chỉ cần 1 tiếng là xong.
Sau khi nối vi phẫu thần kinh, Dương Tuấn Vũ đã nhanh chóng kiểm tra máy kết nối tín hiệu, cả hai cùng nhìn lên màn hình và hồi hộp đợi từng chút một. Tuy nói tay nghề của DG không cần bàn cãi nhưng trong y khoa luôn có tỉ lệ xảy ra sự cố, dù cực nhỏ nhưng vẫn có.
Từng giây trôi qua dài như cả tiếng đồng hồ, không biết qua bao lâu, khi họ cảm thấy lòng trùng xuống thì đột nhiên màn hình xuất hiện đồ thị sóng thần kinh dao động. Mới đầu còn khá hỗn loạn nhưng sau đó nó đã ổn định và duy trì tốt.
Cả hai con người trời đất chẳng sợ giờ phút này cũng phải thở ra một hơi, sau đó họ gật đầu với nhau, không cần nói mà ánh mắt vui mừng khôn xiết đã chứng minh tất cả.
DG hưng phấn như cắn thuốc, hắn nhanh chóng nối lại các bộ phận, cuối cùng là nối da thật với lớp da nhân tạo.
DG sờ lớp da nhân tạo mà cũng phải tặc lưỡi, một kẻ hành nghề y như hắn rất hiểu chỉ riêng lớp da này thôi đã có bao nhiêu sự kì diệu rồi:
- Boss. Cậu đúng là đồ biến thái. Tới thứ này cũng có thể chế tạo. Lửa không cháy, lạnh không đóng băng, ngâm nước cả trăm năm sợ cũng chẳng hỏng. Đã vậy lại còn có hệ thống tưới máu như thật, chỉ có điều thay vào máu là một loại chất lỏng mô phỏng gần giống máu.
Lớp da cũng rất bền, rất dai, dù cánh tay dài ngắn cũng không khiến nó bị biến dạng nhiều. Ừm, rồi khi bị cắt, bị rách da, lại có thể dễ dàng vá rồi dùng loại sơn đặc biệt sơn lại, sau đó, tada, một làn da không tì vết lại xuất hiện.
Dương Tuấn Vũ cũng có chút đắc ý:
- Tôi là ai chứ? Nếu không có chút bản lĩnh sao dám dẫn dắt các cậu đi làm loạn. Được rồi, mau hoàn thành nốt các phần còn lại thôi.
Cả hai người sau thành công ban đầu đã không thể kìm nén hưng phấn. Cánh tay trái thứ nhất mất 1 tiếng 15 phút để hoàn thiện thì ba bộ phận còn lại chỉ mất thêm 2 tiếng 45 phút là xong. Tổng cộng ca mổ kéo dài 4 tiếng đồng hồ.
....
Sau khi chết, Lập Hàn định tiếp tục chơi ván tiếp theo nhưng bên cạnh bỗng vang lên tiếng nói kèm với cái vỗ vai:
- Chơi tới đây thôi.
Lập Hàn cười cười:
- Vâng. Không ngờ thứ này lại thú vị như vậy.
Lau nhanh như chớp chạy tới lấy cái kính thân yêu rồi vuốt ve, hắn thở ra một hơi rồi đeo lại lên trước ngực, đồng thời nói:
- Sếp còn có nhiều cái hay lắm, một thời gian nữa anh sẽ biết, cái này chỉ là một thứ đồ chơi mà sếp hứng trí nghĩ ra thôi.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu cười, hắn cũng không tranh luận gì về nhận xét của Lau, đẩy chiếc xe về phía phòng của Vũ Tuấn Phong, nơi đây vừa là khu vực nghiên cứu, vừa lại ngôi nhà thứ hai của hắn luôn, khi mà chăn chiếu đệm các kiểu đều được hắn dọn vào một góc.
Bước vào căn phòng tràn ngập một màu trắng xóa, có thể nói là một hạt bụi cũng khó thấy. Tất nhiên chẳng phải DG là một tên cuồng sạch sẽ mà là bởi vì nơi nghiên cứu thì luôn cần một môi trường sạch sẽ nhất có thể.
Lập Hàn thầm nghĩ “Thảo nào mà đội trưởng nói cần phải vệ sinh sạch sẽ, rồi tắm giặt qua một lượt, sau đấy lại mặc quần áo được tiệt trùng mới được bước vào phòng.
Dương Tuấn Vũ đặt hắn lên một chiếc cáng, sau đó đẩy sâu vào khu vực bên trong.
Đi vào hắn thấy có một người đang bận rộn bật các loại máy móc lên, tuy không rõ chức năng của chúng nhưng đã là một người bệnh hắn cũng nhận ra được vài thứ giống như ở trong bệnh viện, có điều nhìn nơi này có chút gì đó hiện đại hơn thì phải.
Hắn nghe đội trưởng nói với người đàn ông mặc bộ quần áo phẫu thuật kia:
- DG, anh qua đây một chút. Đây là người mà tôi đã nói với anh.
DG đi tới gật đầu:
- Chào anh. Tôi là Tuấn Phong, nhưng ở đây mọi người gọi là Doctor Ghost hay DG, cái tên này là do Boss đây đặt cho đấy, có chút hài hước nhưng dùng mãi thành quen.
Lập Hàn hơi ngẩng đầu rồi gật đáp lại:
- Tôi là Lập Hàn, là quân dưới sự chỉ huy của đội trưởng.
Sau màn giới thiệu ngắn ngủi, DG bắt đầu tiến hành kiểm tra tình hình sức khỏe, chụp chiếu xét nghiệm một lượt, hắn cũng cho ra các thông tin giống như những gì mà Dương Tuấn Vũ đoán: Không thể phục hồi.
Lần này nghe cụm từ đó Lập Hàn đã không còn quá muộn phiền, hắn hiểu rất rõ, đội trưởng và mọi người đã khích lệ hắn rất nhiều, hắn cũng chẳng phải tiểu thư yếu đuối, công tử bột mà cứ mãi ủ dột. Lập Hàn chủ động lên tiếng:
- Nếu có thể tôi sẵn sàng làm mọi thứ để được đứng dậy. Tôi nợ mọi người quá nhiều, dù chỉ có thể nhúc nhích một chút tôi cũng muốn làm gì đó giúp đỡ đội trưởng.
DG gật đầu:
- Tôi hiểu tâm trạng của anh. Ở đây hầu hết đều là những người đã từng được Lão Đại cứu giúp, nếu không cũng là được hắn khai sáng, nên mọi người đều rất đồng lòng.
Quay trở lại vấn đề của anh, hiện tại Lão Đại đã tìm được hai phương pháp, tuy nhiên nó chưa từng được thử nghiệm trước đây, anh là người đầu tiên. Chính vì lý do đó nó sẽ có một số nguy cơ nhất định, không đến nỗi ảnh hưởng tới tính mạng nhưng có khả năng sẽ làm tứ chi của anh tồi tệ hơn một chút. Tất nhiên việc này tôi sẽ hạn chế ở mức thấp nhất.
Lập Hàn cười:
- Hiện giờ một chút cảm giác cũng không có, một chút cử động cũng chẳng thấy, còn gì tồi tệ hơn chứ? Giờ có phương pháp điều trị, tôi sẵn sàng làm người thử nghiệm.
DG bắt đầu giải thích kỹ hơn:
- Anh nghe rõ nhé, phương pháp thứ nhất. Anh nhìn thấy con chip này chứ, tôi sẽ cấy nó vào đám rối thần kinh cánh tay và đám rối thần kinh thắt lưng của anh. Nếu thuận lợi nó sẽ giúp anh phục hồi một chút vận động và cảm giác.
Tuy nhiên anh cũng đừng kỳ vọng quá nhiều, bởi vì hệ thống thần kinh của cơ thể vô cùng phức tạp, một con chip dù tốt tới đâu cũng khó mà đảm nhiệm được hết chức năng. Nhiều nhất anh chỉ có thể đi lại chập chững, tay cũng có thể cầm đồ vật, cảm giác nhiều khả năng sẽ phục hồi được 30%.
Nghe DG nói Lập Hàn xúc động muốn khóc, hắn không nghĩ lại có phương pháp kỳ diệu như vậy. Đang muốn nói đồng ý thì hắn lại thấy DG ra hiệu bình tĩnh, hắn liền áp chế niềm vui này xuống mà nghe DG nói tiếp:
- Phương pháp thứ hai, thay vì sử dụng tứ chi của mình, tôi sẽ thay chúng bằng các cánh tay robot được tạo sẵn ở đây.
Lập Hàn giật mình nhìn sang phía bàn để dụng cụ bên cạnh, nơi đó có đủ bốn bộ phận robot, nhìn nó chẳng khác gì lắm so với tay chân thật, khi mà lớp da cũng được làm rất tinh tế.
- Ưu điểm của tay chân robot đó là anh có thể điều khiển được nó rất dễ dàng, các động tác anh có thể làm như trước khi bị thương, đặc biệt, lực độ hay chức năng của nó sẽ nhiều hơn trước rất nhiều. Chắc anh cũng biết phim Iron man nhỉ, thứ này có chức năng không kém là bao.
Nói tới đó DG không nói nữa, Lập Hàn hiểu anh ta cho mình thời gian quyết định, cả hai phương pháp tất nhiên đều có ưu nhược điểm của nó. Nếu chấp nhận sử dụng đồ thật thì mọi chức năng sẽ còn không bằng người bình thường.
Lập Hàn hiểu, ngoài đánh đấm ra thì hắn chẳng có bất cứ thứ gì nổi bật, nói muốn giúp đội trưởng chẳng khác nào nằm mơ, chỉ sợ đem lại cho cậu ta gánh nặng nhiều hơn. Ngay cả hắn dành toàn bộ công sức để học những thứ khác thì hắn cũng chẳng tin mình có thể làm nên trò trống gì. Hắn không muốn mình sau này sẽ trở thành một tên tàn phế để người khác tốn công chăm sóc. Dù đội trưởng không nghĩ vậy nhưng bản thân hắn sẽ luôn cảm thấy tự ti.
Còn cách thứ hai, ngay từ khi hắn nhìn thấy mấy thứ kia thì đã nghĩ tới một số bộ phim viễn tưởng mà đã từng công chiếu. Ở thời đại robot cực kỳ phát triển, những bộ phận bị hỏng sẽ được cấy ghép bằng bộ phận cơ khí, tay chân giả, thậm chí cả tim, gan, thận, phổi đều có thể thay thế.
Nếu hắn chọn cách này, hắn còn có cơ hội được tác chiến với đội trưởng, được phát huy thế mạnh của mình, chưa kể những bộ phận robot kia có thể khiến chiến lực của hắn tăng lên không ít.
Nói thì nói vậy, nhưng đứng trước lựa chọn làm người hay làm bán người bán robot, đây là điều không dễ để quyết định.
Dương Tuấn Vũ cũng nhận ra sự tranh đấu của Lập Hàn, hắn ra hiệu cho DG rồi cả hai tạm thời rời đi để cho hắn có thời gian lựa chọn.
Nhưng vừa đi được vài bước Lập Hàn đã ngẩng đầu lên, đôi mắt do dự đã thay đổi hoàn toàn bằng ánh mắt rực lửa, kiên quyết, hắn nói:
- Tôi chọn cách thứ hai.
Cả hai người đều dừng bước quay lại, Dương Tuấn Vũ định nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt kia hắn biết kẻ này đã chấp nhất rồi thì không thể thay đổi. Gật đầu hắn nói:
- DG, cậu giúp cậu ấy đi. Sau này Lập Hàn sẽ lấy biệt danh Half Man, chính thức gia nhập tổ chức của chúng ta.
DG nở một nụ cười đằng sau lớp khẩu trang, hắn nói:
- Chúc mừng cậu, tôi tin đây là một sự lựa chọn chính xác. Cậu chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ xong.
Lập Hàn mỉm cười:
- Tốt. Tất cả phải giao cho cậu rồi.
- Yên tâm.
DG cùng Tuấn Vũ đỡ hắn nằm lên giường phẫu thuật, lắp các thiết bị đã chuẩn bị lên người Lập Hàn, sau đấy phủ vải đã tiệt khuẩn lên, sát khuẩn vị trí phẫu thuật rồi bắt đầu tiến hành gây mê.
Lần này Dương Tuấn Vũ chính là ở bên cạnh làm phụ mổ cho DG. Kể ra mình hắn làm cũng được thôi nhưng Dương Tuấn Vũ muốn giám sát quá trình thay thế cơ quan thật bằng máy móc, đây chính là cuộc phẫu thuật lần đầu tiên được áp dụng ở Việt Nam.
Đồng thời bốn tay lúc nào cũng hơn hai tay, thời gian phẫu thuật càng ngắn thì càng giúp bệnh nhân bớt mất máu. Chưa kể hắn cũng muốn DG mau hoàn thành để còn tới bệnh viện Đông Kinh cứu chữa cho Bùi Hải Yến – mẹ Hoàng Phi Hồng.
DG nhanh chóng rạch ra, sau đó phẫu tích phân tách các đám cơ ra khỏi khung xương đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi bắt đầu mở khớp vai - cánh tay ra.
Trong lúc đó Dương Tuấn Vũ cũng tháo bộ khung của cánh tay robot ra, đợi khi quá trình tháo cánh tay kết thúc hắn lập tức đưa cánh tay robot tới.
Hệ thống khung xương robot được làm bằng hợp kim đã được gia cường bởi 7 loại kim loại, vừa đảm bảo được khả năng chống oxy hóa hoàn toàn, vừa đảm bảo được sự cứng cáp chắc chắn nhưng không thiếu đi tính linh hoạt. Đặt biệt khung xương kim loại này còn gồm một số khớp nối giúp nó có thể dài ngăn, ngấp khúc hay làm một số động tác mà con người không thể làm được. Đây cũng chính là ưu điểm mà cánh tay robot hơn cánh tay da thịt.
Sau khi lắp khớp xong, DG liền tiến hành nối lắp con chip vào cánh tay robot rồi kéo chiếc kính hiển vi tới bắt đầu tiến hành khâu vi phẫu dây thần kinh.
Đây là một việc làm vô cùng khó khăn, yêu cầu sự chính xác cũng với sự khéo léo tỉ mỉ cực cao.
Chỉ riêng công đoạn này thôi đã khiến DG mất nguyên một tiếng đồng hồ. Đấy là hắn còn sử dụng tốc độ nhanh nhất rồi.
Cứ nghĩ lại ca phẫu thuật của Vân Tú mở sọ lấy máu tụ mà hắn chỉ cần 5 phút thì đủ hiểu việc nối vi phẫu này khó khăn tới mức độ nào.
Tuy vậy nếu bất cứ bác sĩ chuyên khoa thần kinh ở đây thì chắc sẽ chết ngất vì cái tốc độ điên khùng này, bởi vì một ca nối vi phẫu thần kinh của một chi nhanh thì mất 10 tiếng, chậm thì mất 14, 15 tiếng, thế mà kẻ này chỉ cần 1 tiếng là xong.
Sau khi nối vi phẫu thần kinh, Dương Tuấn Vũ đã nhanh chóng kiểm tra máy kết nối tín hiệu, cả hai cùng nhìn lên màn hình và hồi hộp đợi từng chút một. Tuy nói tay nghề của DG không cần bàn cãi nhưng trong y khoa luôn có tỉ lệ xảy ra sự cố, dù cực nhỏ nhưng vẫn có.
Từng giây trôi qua dài như cả tiếng đồng hồ, không biết qua bao lâu, khi họ cảm thấy lòng trùng xuống thì đột nhiên màn hình xuất hiện đồ thị sóng thần kinh dao động. Mới đầu còn khá hỗn loạn nhưng sau đó nó đã ổn định và duy trì tốt.
Cả hai con người trời đất chẳng sợ giờ phút này cũng phải thở ra một hơi, sau đó họ gật đầu với nhau, không cần nói mà ánh mắt vui mừng khôn xiết đã chứng minh tất cả.
DG hưng phấn như cắn thuốc, hắn nhanh chóng nối lại các bộ phận, cuối cùng là nối da thật với lớp da nhân tạo.
DG sờ lớp da nhân tạo mà cũng phải tặc lưỡi, một kẻ hành nghề y như hắn rất hiểu chỉ riêng lớp da này thôi đã có bao nhiêu sự kì diệu rồi:
- Boss. Cậu đúng là đồ biến thái. Tới thứ này cũng có thể chế tạo. Lửa không cháy, lạnh không đóng băng, ngâm nước cả trăm năm sợ cũng chẳng hỏng. Đã vậy lại còn có hệ thống tưới máu như thật, chỉ có điều thay vào máu là một loại chất lỏng mô phỏng gần giống máu.
Lớp da cũng rất bền, rất dai, dù cánh tay dài ngắn cũng không khiến nó bị biến dạng nhiều. Ừm, rồi khi bị cắt, bị rách da, lại có thể dễ dàng vá rồi dùng loại sơn đặc biệt sơn lại, sau đó, tada, một làn da không tì vết lại xuất hiện.
Dương Tuấn Vũ cũng có chút đắc ý:
- Tôi là ai chứ? Nếu không có chút bản lĩnh sao dám dẫn dắt các cậu đi làm loạn. Được rồi, mau hoàn thành nốt các phần còn lại thôi.
Cả hai người sau thành công ban đầu đã không thể kìm nén hưng phấn. Cánh tay trái thứ nhất mất 1 tiếng 15 phút để hoàn thiện thì ba bộ phận còn lại chỉ mất thêm 2 tiếng 45 phút là xong. Tổng cộng ca mổ kéo dài 4 tiếng đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.