Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 427: Tan tành

anhvodoi94

16/04/2019

Dương Tuấn Vũ liền chạy tới, hắn đỡ lấy bà Hương.

Triệu Cơ nói:

- Bà ấy chỉ bị đả kích mạnh làm ngất đi thôi. Không có việc gì.

Dương Tuấn Vũ nghe Triệu Cơ nói vậy thì thoáng yên tâm một chút, nhưng cũng không chủ quan, hắn tiến hành sơ cứu tạm thời.

Ngất vốn là do não thiếu oxy gây nên. Nguyên nhân có nhiều, trong đó ngất đột ngột do nghe tin có tính đả kích là một nguyên nhân khá hay gặp.

Đặt bà Hương nằm đầu thấp hơn chân (để tăng lượng máu nuôi dưỡng não), nghiêng đầu sang một bên (để tránh tụt lưỡi hoặc hít phải chất nôn vào phổi). Hắn lớn tiếng nói:

- Mọi người xung quanh không tụ tập lại đây nhiều, để không khí cho cô ấy thở.

Thấy hắn nói như thế, tất cả đều không tự chủ liền nghe theo lùi lại mấy bước, đôi mắt vẫn tò mò nhìn ngó như thấy điều gì rất thú vị.

Dương Tuấn Vũ cũng mặc kệ, hắn lấy ngón cái bấm nhanh, mạnh, dứt khoát mấy cái vào huyệt nhân trung (ngay dưới gốc mũi, ở vị trí 1/3 trên của rãnh nhân trung).

- Cho cô ấy ngửi lá này.

Flora đưa tới một cái lá đậm mùi tinh dầu bạc hà.

Dương Tuấn Vũ ngẩng đầu cầm chiếc lá rồi đưa gần mũi cho bà Hương ngửi:

- Cảm ơn.

Vân Tú rưng rức nước mắt, cô chỉ cúi đầu thay lời cảm ơn.

Flora ngồi xuống bên cạnh rồi vỗ vỗ lưng an ủi cô gái đáng thương. Dù hôm nay có kết thúc thế nào người bị tổn thương vẫn là mẹ con Vân Tú. Đúng là số phận hồng nhan không bao giờ được yên bình.

- Ư...

Dương Tuấn Vũ mừng rỡ, hắn nói với Vân Tú:

- Mẹ em tỉnh lại rồi.

Bà Hương trong lòng rối như tơ vò, nhìn Dương Tuấn Vũ bà nói:

- Cô xin lỗi cháu.

Hắn lắc đầu:

- Cô không có lỗi, nghe lời chồng không phải là lỗi của người phụ nữ. Được rồi, cô đừng nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện đã xảy ra rồi, cô cũng đã biết bộ mặt thật của họ rồi. Vân Tú, em đỡ mẹ đi.

Vân Tú không cần hắn nói, cô đã ôm chầm lấy mẹ mà khóc nức nở, khi nhìn thấy mẹ ngất đi cô vô cùng sợ, rất sợ. Đối với cô mẹ là người rất quan trọng, nếu không vì lo lắng cho mẹ xảy ra chuyện cô cũng chẳng bao giờ phải chịu ép buộc như thời gian vừa qua.

Dương Tuấn Vũ quay đầu lại, hắn nhìn về một phía rồi nháy mắt ra hiệu.

Nhận được tín hiệu, tên này nhanh chóng lẩn đi làm việc.

Không gian đang loạn thành đoàn, mỗi người sôi nổi nghị luận, bàn tán thì bỗng có tiếng loa vang lên khiến tất cả dừng lại cuộc tranh luận, tai ai củng dỏng lên lắng nghe. Bắt đầu là tiếng chửi, tiếng đập phá đồ đạc:

- Con đ*, thằng ch* này, hai đứa mày... hai đứa mày tốt, tốt, tốt. Thằng ch* mày chơi vợ tao vui vẻ lắm phải không? Tao đạp chết cái loại ch* má như mày.

Còn con đ* này, tao đã định tạm tha cho mày không ngờ mày còn đè lên đầu lên cổ tao. Mẹ kiếp, đã thế hôm nay không cưới xin gì nữa. Tao sẽ ra kia nói cho tất cả mọi người biết mày là một con đ*, có chồng mà vẫn ngoại tình, còn đẻ ra thằng con khốn nạn. Nguyễn Dật Khiêm tao cả đời quang minh lỗi lạc không ngờ lại nuôi con cho kẻ khác gần 30 năm trời. Tất cả chúng mày là lũ ch*.

Tao đập... tao đập chết chúng mày.

Mọi người ở ngoài nghe hắn chửi khí thế như vậy thì ngẩn ra, sau đấy nghe tới đoạn nuôi con cho người khác thì giật mình, gương mặt ai cũng cổ quái, tất cả đều không hẹn mà nhìn thẳng vào Nguyễn Siêu.

Nguyễn Siêu đang tức run người thì nghe thấy con trai nói vậy thì sững sờ, lão trợn mắt phun ra một ngụm máu rồi hôn mê.

Đám quân nhân dưới quyền thấy lão tướng quân tức giận đến thổ huyết ngất đi thì người cuống cuồng gọi xe cứu thương, kẻ bế lão lên chạy ra xe.

Trần Đại Phát cũng giật mình, tự dưng Trần gia lại thêm một đứa cháu trai, nhưng lão chẳng thể vui nổi, trong lòng đang chửi thằng con trai mất dạy làm hỏng hết chuyện tốt. Mặc dù lão chẳng sợ gì Nguyễn gia nhưng nếu có thêm một đồng minh lúc nào chẳng tốt hơn một kẻ thù? Nhưng giờ đồng minh chỉ sợ sau hôm nay liền trở mặt làm kẻ thù không đợi trời chung rồi.

Vốn tứ đại gia tộc có nhà nào không ngầm ngáng chân, hãm hại nhau, nhưng cũng không đến nỗi trắng trợn, nhưng giờ lại có một mồi lửa châm vào ngòi nổ, tất cả chuyện sau này sẽ khó hòa giải rồi.

Trong loa vẫn đang vang lên tiếng của Trương Ngọc Vân khóc lóc giải thích:

- Bá Nhật nó là con của anh mà. Sao anh lại nói thế?

- Con tao? Thế đây là cái cứ* gì?

Nguyễn Dật Khiêm ném thẳng mấy tờ giấy xét nghiệm DNA vào mặt cô ta, sau đấy tát “đốp” một cái rát mạnh, hắn hét lên:

- Mày đọc.. đọc to lên cho tao. Mẹ kiếp. Nếu đúng là không phải con tao hôm nay tao đạp chết lũ chúng mày. Đọc.

- A... Anh đừng đánh, em đọc... em đọc mà... huhu.

- Nhanh... “Bốp”

- Không thể nào... Sao Bá Nhật lại là con của Thế Kiệt? Em... em... lần nào cũng dùng thuốc mà? A... ý em không phải vậy... aaaa...

- Con ch* cái, mày tốt lắm, lần nào cũng dùng thuốc đúng không? Mày đã bị nó chơi hỏng não rồi đúng không? Mẹ kiếp. Tất cả lũ chúng mày là lũ ch*. Tao giết...

Nguyễn Bá Nhật ở ngoài cửa nghe thấy sự thật này thì sững sờ, hắn quên mất phải vào ngăn cản cha mình, nhưng nghe thấy tiếng kêu thảm của Trần Thế Kiệt và mẹ mình thì hắn bừng tình, vội vàng dẫn người xông vào.



Nhìn thấy mẹ mình cùng kẻ kia trần chuồng đang nằm gục một chỗ, tóc tai cả hai đều bù xù, mặt mày bị đánh sưng vù, máu mồm máu mũi đều chảy ra.

Thấy cha mình đang cầm cái gậy lớn định nện xuống thì giật mình vội chạy tới đằng sau kéo Nguyễn Dật Khiêm lại:

- Cha! Đừng làm thế. Như vậy là có án mạng đấy.

Nguyễn Dật Khiêm giật tay hắn ra rồi đạp một cú vào bụng làm hắn ngã ngửa rồi mắng:

- Mày là đồ con hoang. Cút! Đừng ở trước mặt tao làm tao ngứa mắt!

- Cha...

Nguyễn Bá Nhật bụng truyền lên cơn đau, nhưng hắn không dám kêu, mồm chỉ biết lẩm bẩm gọi.

Cũng may mà đám quân biết thiếu tướng đang mất bình tĩnh liền tiến lên ép buộc khống chế để tránh xảy ra án mạng.

Giằng co mãi một lúc cuối cùng Nguyễn Dật Khiêm chửi rủa rồi nhổ mấy bãi nước bọt rồi tức giận quay đi.

Tới khi hắn đi ra đại sảnh, người đã lấm lem vết máu, gương mặt dữ tợn khiến ai nhìn thấy cũng hết hồn vội tránh đường.

Đợi hắn ra khỏi cửa thì cả đám lại nổ ra màn tranh luận, hôm nay họ đã được chứng kiến quá nhiều thứ đặc sắc. Cuối cùng không ai bảo ai, mọi người tự động xin phép “có việc bận” rồi chuồn mất.

Ở lại? Đùa à? Còn cưới xin cái khỉ gì? Cưới thì hóa ra là loạn luân sao?

Đám nhà báo cũng chậc chậc ngứa ngáy rồi rời đi. Đây chắc chắn là tin cực hot, đảm bảo lên trang nhất, nhưng có ai dám viết ra? Trần gia và Nguyễn gia không phải chỉ là con hổ giấy. Viết thật, viết hay, không cẩn thận khéo lại bị xé xác chứ đừng đùa.

Nhưng họ đã quá lo lắng rồi, cả hình ảnh lẫn âm thanh đều đã được Dương Tuấn Vũ đăng tải lên internet, đảm bảo truyện này sẽ cực hot trong một thời gian dài.

Dương Tuấn Vũ cùng Leo và Flora đỡ hai mẹ con Vân Tú rời đi, tới giờ cũng chẳng có ai còn tâm trí cản họ lại nữa. Mọi thứ đã tan tành, hôn nhân để làm thông gia với Nguyễn gia đã không còn nữa, giá trị của hai mẹ con người nông dân này cũng hết. Khi họ đi, chẳng có lấy một lời nói, chứ đừng hi vọng nhận được một lời xin lỗi.

Leo đi phía sau Dương Tuấn Vũ, hắn thầm giơ ngón tay cái rồi nói nhỏ:

- Cậu đúng là đủ ác.

Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười:

- Còn chưa đủ đâu. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Dám đánh chủ ý vào người phụ nữ của Dương Tuấn Vũ này thì đừng mong nhận được kết quả tốt.

- Có chí khí. Được rồi, cậu cứ đứng đây an ủi hai mẹ con cô ấy đi, đưa chìa khóa tôi vào lấy xe.

...

Đúng như Dương Tuấn Vũ dự đoán, hàng loạt tin tức tràn lan trên mạng không thể ngăn cản, người người nhà nhà nói về vụ scandal đình đám này, cùng với hai tin tức xả súng và nổ đầu đạn tên lửa, đây chính là thông tin hot nhất trong tuần.

...

Dương Tuấn Vũ đứng dựa lưng vào cột đá ngoài hiên, tay cầm điếu thuốc hút một hơi dài, làn khói trắng lan tỏa trong không gian.

Một bàn tay vươn tới giật lấy điều thuốc đang ở trên mồm hắn, âm thanh trách móc vang lên bên tai:

- Em đã cấm anh hút thuốc rồi mà. Sao không có em lại không nghe lời như vậy?

Vân Tú búng một cái tắt luôn tàn lửa, cô vứt điều thuốc dở vào thủng rác.

Dương Tuấn Vũ quay lại ôm lấy cơ thể mềm mại, hương thơm quen thuộc len lỏi vào mũi, kích thích khứu giác làm hắn mê đắm. Cúi xuống từ từ, Vân Tú cũng lim dim nhắm lại đôi mắt đẹp mặt hơi hướng lên.

Dương Tuấn Vũ cảm thấy nhớ phát điên bờ môi ngọt ngào ấy, trong lòng đang sung sướng bỗng bàn tay mềm mại chặn lấy không cho hắn hạ tiếp xuống. Mở mắt thắc mắc thì Vân Tú bĩu môi nói:

- Ai bảo anh hút thuốc? Hút thuốc không cho hôn.

Dương Tuấn Vũ nhìn cô phụng phịu thì véo má véo hai má, hắn nói:

- Được rồi, anh không hút nữa, đợi chút anh đi đánh răng nha.

- Hứ. Lần sau em nhìn thấy hoặc ngửi thấy em sẽ cấm anh một tuần, không, một tháng không được lại gần em xem anh có dám không?

Dương Tuấn Vũ làm bộ mặt tội nghiệp cầu xin:

- Đừng mà...

Vân Tú lườm:

- Thế đừng hút là được.

- Được rồi, anh sẽ bỏ thuốc.

- Ngoan lắm.

Dương Tuấn Vũ nhìn vào trong nhà, rồi hỏi:

- Mẹ ngủ rồi?

Đôi mắt Vân Tú buồn buồn, cô cúi đầu:

- Vâng, mẹ khóc mệt quá nên ngủ rồi. Ài. Em đã biết tên đó chẳng phải thứ tốt gì rồi mà. Lần này mong là mẹ sẽ vượt qua được. So với việc cha bị lũ cuốn trôi không rõ sống chết có lẽ còn tốt hơn so với việc bị lừa dối tình cảm. Mẹ em thật khổ.

Dương Tuấn Vũ ôm lấy cô vào lòng, bàn tay nhẹ vỗ vỗ lưng cô gái nhỏ:

- Mẹ còn có em mà, anh tin mẹ sẽ sớm lấy lại tinh thần thôi. Kẻ bội bạc, mưu mô, âm hiểm đó không xứng đáng với mẹ em. Được rồi. Em cũng nghỉ sớm chút, hôm nay em đã đủ mệt rồi.



Vân Tú ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng nhìn hắn đầy yêu thương:

- Còn anh?

Dương Tuấn Vũ véo cái má cưng chiều:

- Anh về nhà ngủ. Sáng mai anh tới sớm.

Vuốt vuốt cái trán hắn hỏi:

- Còn đau không?

Vân Tú lắc đầu:

- Hết đau rồi.

- Sao em ngốc vậy? Suýt nữa em làm anh điên lên rồi.

Vân Tú dụi đầu vào bộ ngực rắn chắc, áp tai nghe nhịp tim hắn đang đập “thình thịch” rất sống động, cô vòng tay ra sau lưng rồi ôm chặt hắn:

- Điên lên anh sẽ làm gì?

- Còn làm gì nữa. Mất em chắc anh sẽ diệt luôn cả cái thế giới này bồi táng theo em.

Vân Tú ngơ ngẩn rồi bỗng cười khúc khích:

- Anh điên rồi.

- Ừ. Đúng vậy, cô gái nhỏ hư đốn, em làm anh yêu em đến điên rồi. Thiếu em anh không biết mình sẽ biến thành cái bộ dạng gì nữa... Tú Tú à...

- Vâng?

- Hứa với anh, đừng rời xa anh. Được không?

Vân Tú trong lòng cảm thấy như có dòng suối âm áp chảy qua, cô ngẩng lên thì thấy có thứ gì đó nóng rơi xuống má. Ánh điện trong nhà hắt ra, cô loáng thoáng thấy những dòng nước mắt của hắn chảy xuống.

Anh khóc... Quen hắn bao nhiêu năm rồi, cô mới chỉ nhìn thấy hắn khóc một lần... đấy là lúc Minh Châu vì hắn mà chết, bây giờ... anh sợ mất cô nên lệ nóng tuôn rơi...

Vân Tú vội lau nước mắt trên mặt hắn, trong khi nước mắt cũng đã làm nhòe đi đôi mắt cô rồi chảy dài xuống hai má như chẳng thể cầm được.

- Em xin lỗi... Em xin lỗi...

Dương Tuấn Vũ cười lắc đầu:

- Là do anh đã không đủ khả năng chăm sóc bảo vệ em, anh sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa để đem lại hạnh phúc cho em.

Vân Tú vừa cười vừa khóc, cô gật đầu rồi dụi vào ngực hắn nức nở nói:

- Vâng... Em biết mà. Em sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa. Cảm ơn anh.

- Anh yêu em. Tú Tú.

- Em yêu anh nhiều lắm. Tuấn Vũ à.

Dương Tuấn Vũ kéo cô ra khỏi ngực mình, hắn cúi xuống hôn lên bờ môi ấy.

Nhưng... bàn tay lại một lần nữa chặn lại. Hắn mở mắt ra thì Vân Tú cười xinh đẹp mắng:

- Anh đừng có mong lừa được em. Đi đánh răng đi... ừm... tối nay ở bên em được không? Đừng để em một mình...

Dương Tuấn Vũ nhìn bộ dạng ngại ngùng, hai má đỏ bừng lên vô cùng xinh đẹp, hắn cũng cảm thấy người như bị thiêu đốt, hắn gật mạnh đầu:

- Ừ. Đợi anh. Anh đi đánh răng đã.

Vân Tú nhìn theo thấy hắn cuống cuồng chạy vào nhà để đánh răng thì cười khúc khích. Ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng... cô thì thầm:

- Cảm ơn em... Minh Châu.

...

Ở một nơi nào đó, bỗng nhiên đang chạy thì thấy người bên cạnh dừng lại. Hắn nghĩ hoặc quay đầu hỏi:

- Sao vậy?

- Không có gì...

Trong tim bỗng cảm thấy khó chịu, đầu cũng xuất hiện cơn đau khó chịu, ngẩng đầu lên nhìn trời, lẩm bẩm:

- Trăng hôm nay... thật sáng...

Hắn nghe nói vậy thì lắc đầu:

- Đừng chậm trễ. Tôi đi trước.

- Đi thôi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook