Chương 124: Thật sự có ma?
anhvodoi94
29/01/2019
Chu bàn tử sợ hãi nói:
- Nhìn sợ chết khiếp, tao thấy mặt cô ta lạnh lẽo, trắng bệch chả khác gì cương thi. Cô ta nhìn mày mà tao cũng cảm thấy rét hết cả người. Mịa, đây còn là giữa cái nóng cuối hè chứ.
- Chuyện này phải xem tiếp mới biết được, mày nếu có mạng lưới thông tin gì thì giúp tao tra một chút.
- Ok, nhưng tao sợ chẳng đứa nào dám đến gần nó mà hỏi.
- Mày không cần hỏi trực tiếp, trước mắt cứ xem những người bạn trong lớp tiếp xúc với cô ta, sau đó tìm người hỏi gián tiếp qua họ là được.
- Ok. Để tao liên hệ luôn.
Chu mập lấy điện thoại ra, lén lút nhắn tin đi. Cái thời buổi này, học sinh cấp ba làm gì được phép dùng điện thoại. Bắt được là lên phòng giáo viên uống nước trà ngay.
Mạng lưới của Chu mập khá nhanh nhẹn, sau buổi học hôm đó, hai đứa cùng nhau đi về, hắn vừa đi vừa thần bí nói:
- Tao vừa dò được một tin động trời. **, không ngờ ở trường mình cũng đã từng có phốt lớn như vậy.
- Chuyện gì?
Dương Tuấn Vũ thấy hắn tự nhiên thần bí, biết ngay con hàng này đã tra được chút gì đó, hắn cười nói tiếp:
- Tốt lắm, không hổ danh là ông trùm mạng lưới thông tin của trường. Được rồi, một bữa cơm free, ok?
- Tao dạo này đang giảm béo, cơm ăn không được bao nhiêu.
- Thế mày muốn cái gì?
- Hì hì, một cái máy Playstation 2 mới, cái cũ của tao vừa mới hỏng rồi.
- Ok. Không vấn đề, mau nói.
- Từ từ đã, hôm nay về nhà tao ăn cơm tối.
- Không phải mày sợ đến nỗi không dám đi về một mình chứ?
- Ài, đúng là không qua mắt được mày. Cái này đúng là phải về nhà, an toàn mới dám kể.
- Được rồi. Đi thôi, tao cũng rất tò mò xem trường mình có cái bí mật khỉ gì.
…
Khi ăn cơm xong, máy Playstation 2 rất nhanh được Dương Tuấn Vũ gọi ship đến, tên mập cười toe toét, chơi được 2-3 game cùng nhau. Dương Tuấn Vũ nói:
- Này, không phải mày quên mát cái gì chứ? Cứ như thế này đến bao giờ tao mới về được.
- Được rồi, đợi chút.
Chu Văn Tuệ suỵt suỵt, sau đó đừng dậy đóng cửa sổ, kéo rèm, đóng cửa phòng rồi bắt đầu nói:
- Hôm nay thằng Việt đã hỏi được cái phốt của trường, hắn có chị gái đã học trường mình 5 năm trước.
- Khoan đã, 5 năm trước? Thế sao bây giờ nó mới kể?
- Mày cứ bình tĩnh đã, nhảy vào mồm tao thì sao mà nói được.
- Được rồi, mày kể đi.
- Vì sao không nói sớm? Vì hôm nay nó giúp mày đi tra cái thông tin về con bé kia. Rồi nó nhớ ra chị gái hắn cũng học cùng khóa với chị gái cô ta, nên mới nghi ngờ gọi điện hỏi lại sự việc năm ấy.
Chuyện là thế này, 5 năm trước, lúc đó hai người chị đó học cùng lớp 11, ở khu nhà B, hai người chơi với nhau cũng khá thân thiết, có gì cũng chia sẻ với nhau. Rồi đến ngày, ừm, nó bảo là ngày 13/10/2004, hôm đó cô chị gái, ài, cái đứa kia tên là Julian Nguyễn, ừm, nó là con lai, chị gái tên là Evyel Nguyễn, còn chị gái thằng Việt tên là Hương. Cứ chị gái này nọ gọi mỏi mồm.
- Mày kể chuyện tao nghe ngu hết cả đầu.
- Lỗi kỹ thuật xíu. Được rồi, nghe tiếp. Hôm 13/10/2004, lúc đó có tiết thể dục, cả lớp đi xuống dưới sân, chỉ có cô gái Evyel là gặp chút lý do sức khỏe gì đó xin ở lại lớp. Khi đang tập, chị Hương lại thấy lo lắng cho cô bạn, mới xin phép thấy lên lớp xem bạn cô đã đỡ chưa, không thì đưa xuống phòng y tế. nhưng khi lên tới lớp, mở …mở cửa ra thì…thì…
- Thì cái gì nói nhanh mịa lên.
- Tao vẫn còn đang shock, mày từ từ nào. Thì chị ấy thấy cô Evyel đó không biết đã treo cổ chết từ lúc nào. Hic, tao nổi hết cả da gà khi nghe nó nói thế.
- Chết? Treo cổ trong lớp học?
- Đúng thế.
- Vậy xong chị ta làm thế nào?
- Còn làm thế nào nữa, sợ chết khiếp chứ sao, chị ta hét ầm lên, các lớp đang học xung quanh lẫn cả bạn bè dưới sân cũng nghe thấy, lúc chạy tới nơi thì thấy chị Hương đang gục mặt khóc.
Vụ này cũng được công an vào cuộc điều tra, nhưng không thấy có tranh chấp hay phản kháng gì, họ kết luận là tự sát. Người ta nói rằng, khi đó trong nhà cô ấy có chuyện, cha làm giám đốc công ty xuất nhập khẩu gì đó nhưng mà công ty vừa phá sản, không khí gia đình rất nặng nề, vì vậy, họ kết luận là do áp lực tâm lý.
Rồi nhà trường cũng chia buồn cùng gia đình, vụ này cũng từ đó được phong tỏa. Ai muốn ảnh hưởng đến học sinh lần hình ảnh của nhà trường chứ.
Năm đầu cái phòng 202 đó còn được niêm phong lại, có mấy tên ham truyện kinh dị thì nói thi thoảng đang học thì nghe thấy tiếng hét, tiếng khóc. Đờ **, nghe sợ v**, mấy đứa còn nói ban đêm từ ký túc xá cũng nghe thấy bên trường có tiếng khóc, tiếng động lịch kịch, nhưng chả ai có gan lớn đi xem.
Sau đó 2 năm, khóa cũ ra trường, sự việc bị quên lãng đi. Cái phòng 202 đấy lại được mở ra. Mà lớp mình lại là phòng 201, may mà không học ở đấy, nhưng bên cạnh thôi đã cảm thấy rét lạnh rồi.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy như thế thì cũng hơi sởn da gà, nhưng mà hắn không phải vì sợ, mà là vì thằng mập để điều hòa 18 ℃, xong rồi lại còn kể chuyện kinh dị. Hắn với tay tăng cái nhiệt độ phòng lên, sau đó nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Thế thì sao cô em đó lại nhìn tao như vậy?
- Ai mà biết. Tóm lại cô ta là em của Evyel, còn lại thông tin cá nhân cơ bản thì cũng không có gì. Tên là Julia Nguyễn, bố người Anh, mẹ người Việt, sinh ra và lớn lên ở huyện Bắc Hà, cấp hai học trường trung học cơ sở Bắc Hà, không hiểu sao cấp ba gia đình cô ta vẫn cho cô ấy vào ngôi trường mà một cô con gái của họ chết để học tiếp. Cao 1m62, nặng chắc được 45-48Kg, khá xinh xắn, trên cung mày trái có một cái nốt ruồi nhỏ,…
- Mày điều tra cái gì mà kỹ vậy?
- Đấy là thằng Việt nó điều tra, tao chỉ kể lại thôi, biết đâu mày lại cần cái gì.
- Được rồi, rất cảm ơn mày. Tao về đây.
- Tối rồi mày vẫn dám về à?
- Mày nghĩ tao sợ câu chuyện đó à? Tao có làm cái quái gì liên quan tới họ đâu chứ? Lúc chị ta gặp
nạn tao còn vừa mới vào lớp 6 thì biết cái khỉ gì.
- Ừm, cũng đúng. Thôi đi về cẩn thận nhé. Mai gặp lại.
…
Dương Tuấn Vũ đúng là không sợ gì, mà nếu có ma thật thì cũng phải xem thực hư ra sao. Hắn đến thần còn nhìn thấy rồi, ma cũng là một dạng tồn tại thôi.
Hắn cũng không có nhiều thời gian, còn phải nhanh chóng về tập luyện nữa, hôm qua tập vẫn còn đang ăn ngập hành.
Đang đi thì lại thấy có cảm giác lạnh lẽo, hắn rất nhanh né đi, rồi quay người lại. Nhìn thấy cái gì dang trước mắt hắn chửi tục ra:
- F**k, lại thực sự có cái đồ chơi này.
Dương Tuấn Vũ nhìn thấy, ừm, 3 con cương thi (zombie), hàng thật giá thật chứ không phải trong phim. Một con đã héo rũ rồi, da khô đét, tóc dài, có lẽ là xác một người phụ nữ, mắt cô ta đã sớm thối nát, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng đen ngòm. Một con khác dáng người cao lớn, trước ngực đã rơi mất mảng da thịt, để lộ ra khung xương sườn, đây có lẽ là một người đàn ông trước đây làm thợ rèn, tay hắn vẫn còn cầm một chiếc búa. Một cái xác cuối, ừm, hình như là khung xương một con chó, đang nhe cái khung xương hàm đầy răng sắc nhọn. Cả ba đều có điểm chung là: có mùa xác thối rữa.
Dương Tuấn Vũ tí thì nôn ọe, quá kinh tởm.
Hắn rất nhanh tránh đi những đòn cào, cắn, đập của ba con cương thi này. Sau đó từ trong balo rút ra hai chiếc dao găm M9, rồi lao vào chiến đấu. Hắn không dám chắc mình bị cắn trúng thì sẽ bị nhiễm độc hay là biến thành cương thi thật hay không, nên hắn không dám lơ là cảnh giác.
Dương Tuấn Vũ chém vào khung xương bằng con dao quân dụng sắc bén, nhưng khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên là khung xương này chém chỉ sứt mẻ chút, chứ không đứt. Phải biết với sức mạnh của hắn bây giờ, cộng thêm chiếc dao này, hắn đảm bảo chém vào xương cũng phải đứt lìa.
Dương Tuấn Vũ biết mình đá phải khối sắt, hắn giao thủ trong vòng 10 phút, cảm thấy không có lợi thế gì, thì tính bài chuồn.
Ba mươi sáu kế, không đánh lại thì ngu gì mà chiến, chạy là thượng sách.
Rất may là tốc độ thì hắn hơn đứt bọn cương thi này, có lẽ đây cũng là điểm yếu duy nhất của chúng. Nhưng bù lại khả năng chịu đòn của chúng rất mạnh mẽ, cộng thêm việc không biết mệt mỏi, không biết đau đớn thì đây đúng là một kẻ địch đáng sợ.
Sau khi cắt đuôi được bọn chúng, hắn chạy lung tung một vòng, sau đó mới cẩn thận về nhà.
Chưa bao giờ Dương Tuấn Vũ gặp phải kẻ khó xơi như hôm nay. Ba tên này không phải hôm qua, cũng chẳng phải tháng trước, mà bỗng dưng hôm nay lại xuất hiện. hắn rất nghi ngờ không biết có phải liên quan gì đến cô gái tên Julian kia không.
Hắn lên mạng tìm hiểu xem cương thi thì sợ cái gì, không thể không nói, google cái gì cũng có, chỉ là biết cách tìm hay không thôi, Hôm nay hắn chính thức biết không cái gì là không thể, lần sống lại này của hắn cũng quá phong phú rồi. Lên mạng search, hắn biết được chỉ có một cách giết chúng, đó là chém đầu, dùng lửa đốt, tỏi, hoặc “bùm” tan xác là xong.
Nhưng đồ chơi tên “bom” như thế này thì không thể cứ sản xuất để chơi được, nổ rất dễ làm kinh động mọi người. Nếu để dân thường nhìn thấy mấy cái này, chắc chắn xã hội này sẽ loạn thành một đoàn.
Tỏi thì vừa rẻ lại dễ kiếm, trước mắt nên mua mấy cân, à, kiểu gì trong bếp mẹ cũng có. Thế là hắn xuống bếp, buộc đám tỏi thành chuỗi sau đó treo từ cổng đến nhà.
Thấy hắn như gặp quỷ, Mai Tuyết Yên và mẹ Lan đang nói chuyện với nhau trong phòng khách đều ngẩn ra, sau đó hai người cùng đồng thanh nói:
- Gặp quỷ à?
- Đúng vậy.
Dương Tuấn Vũ vẫn không quay mặt lại, hắn tiếp tục công việc treo tỏi.
- Anh trai con có phải bắt đầu mê tín rồi không? Trước đây mẹ nói nó nên tin tưởng một tôn giáo gì đó, kể cả không thành tín đồ, nhưng trong lòng tin là được, nhưng nó đâu có nghe. Bây giờ lại thế này.
- Mẹ à, từ bây giờ con đã tin rồi, chính vì vậy mới treo cái này trừ tà, không ai được tháo xuống đâu đấy.
- Được rồi, con thích treo cái gì cũng được. Treo xong thì vào học bài, rồi đi ngủ sớm đi.
- Vâng, con biết rồi. Cả nhà tối cũng hạn chế đi ra ngoài chút. Mà nếu có đi ra ngoài thì cũng nên đi taxi, đừng có đi bộ.
- Hôm nay anh trai con thật lắm điều.
Mai Tuyết Yên biết anh mình luôn làm việc có lý do, dù không biết anh đang làm gì, nhưng chắc chắn là muốn gia đình mình được an toàn, cô quay sang khuyên mẹ:
- Mẹ cũng nên nói với cha một chút. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
- Ừm, hai đứa này cứ thần thần bí bí. Được rồi, dù sao làm theo cũng không mất cái gì.
…
- Nhìn sợ chết khiếp, tao thấy mặt cô ta lạnh lẽo, trắng bệch chả khác gì cương thi. Cô ta nhìn mày mà tao cũng cảm thấy rét hết cả người. Mịa, đây còn là giữa cái nóng cuối hè chứ.
- Chuyện này phải xem tiếp mới biết được, mày nếu có mạng lưới thông tin gì thì giúp tao tra một chút.
- Ok, nhưng tao sợ chẳng đứa nào dám đến gần nó mà hỏi.
- Mày không cần hỏi trực tiếp, trước mắt cứ xem những người bạn trong lớp tiếp xúc với cô ta, sau đó tìm người hỏi gián tiếp qua họ là được.
- Ok. Để tao liên hệ luôn.
Chu mập lấy điện thoại ra, lén lút nhắn tin đi. Cái thời buổi này, học sinh cấp ba làm gì được phép dùng điện thoại. Bắt được là lên phòng giáo viên uống nước trà ngay.
Mạng lưới của Chu mập khá nhanh nhẹn, sau buổi học hôm đó, hai đứa cùng nhau đi về, hắn vừa đi vừa thần bí nói:
- Tao vừa dò được một tin động trời. **, không ngờ ở trường mình cũng đã từng có phốt lớn như vậy.
- Chuyện gì?
Dương Tuấn Vũ thấy hắn tự nhiên thần bí, biết ngay con hàng này đã tra được chút gì đó, hắn cười nói tiếp:
- Tốt lắm, không hổ danh là ông trùm mạng lưới thông tin của trường. Được rồi, một bữa cơm free, ok?
- Tao dạo này đang giảm béo, cơm ăn không được bao nhiêu.
- Thế mày muốn cái gì?
- Hì hì, một cái máy Playstation 2 mới, cái cũ của tao vừa mới hỏng rồi.
- Ok. Không vấn đề, mau nói.
- Từ từ đã, hôm nay về nhà tao ăn cơm tối.
- Không phải mày sợ đến nỗi không dám đi về một mình chứ?
- Ài, đúng là không qua mắt được mày. Cái này đúng là phải về nhà, an toàn mới dám kể.
- Được rồi. Đi thôi, tao cũng rất tò mò xem trường mình có cái bí mật khỉ gì.
…
Khi ăn cơm xong, máy Playstation 2 rất nhanh được Dương Tuấn Vũ gọi ship đến, tên mập cười toe toét, chơi được 2-3 game cùng nhau. Dương Tuấn Vũ nói:
- Này, không phải mày quên mát cái gì chứ? Cứ như thế này đến bao giờ tao mới về được.
- Được rồi, đợi chút.
Chu Văn Tuệ suỵt suỵt, sau đó đừng dậy đóng cửa sổ, kéo rèm, đóng cửa phòng rồi bắt đầu nói:
- Hôm nay thằng Việt đã hỏi được cái phốt của trường, hắn có chị gái đã học trường mình 5 năm trước.
- Khoan đã, 5 năm trước? Thế sao bây giờ nó mới kể?
- Mày cứ bình tĩnh đã, nhảy vào mồm tao thì sao mà nói được.
- Được rồi, mày kể đi.
- Vì sao không nói sớm? Vì hôm nay nó giúp mày đi tra cái thông tin về con bé kia. Rồi nó nhớ ra chị gái hắn cũng học cùng khóa với chị gái cô ta, nên mới nghi ngờ gọi điện hỏi lại sự việc năm ấy.
Chuyện là thế này, 5 năm trước, lúc đó hai người chị đó học cùng lớp 11, ở khu nhà B, hai người chơi với nhau cũng khá thân thiết, có gì cũng chia sẻ với nhau. Rồi đến ngày, ừm, nó bảo là ngày 13/10/2004, hôm đó cô chị gái, ài, cái đứa kia tên là Julian Nguyễn, ừm, nó là con lai, chị gái tên là Evyel Nguyễn, còn chị gái thằng Việt tên là Hương. Cứ chị gái này nọ gọi mỏi mồm.
- Mày kể chuyện tao nghe ngu hết cả đầu.
- Lỗi kỹ thuật xíu. Được rồi, nghe tiếp. Hôm 13/10/2004, lúc đó có tiết thể dục, cả lớp đi xuống dưới sân, chỉ có cô gái Evyel là gặp chút lý do sức khỏe gì đó xin ở lại lớp. Khi đang tập, chị Hương lại thấy lo lắng cho cô bạn, mới xin phép thấy lên lớp xem bạn cô đã đỡ chưa, không thì đưa xuống phòng y tế. nhưng khi lên tới lớp, mở …mở cửa ra thì…thì…
- Thì cái gì nói nhanh mịa lên.
- Tao vẫn còn đang shock, mày từ từ nào. Thì chị ấy thấy cô Evyel đó không biết đã treo cổ chết từ lúc nào. Hic, tao nổi hết cả da gà khi nghe nó nói thế.
- Chết? Treo cổ trong lớp học?
- Đúng thế.
- Vậy xong chị ta làm thế nào?
- Còn làm thế nào nữa, sợ chết khiếp chứ sao, chị ta hét ầm lên, các lớp đang học xung quanh lẫn cả bạn bè dưới sân cũng nghe thấy, lúc chạy tới nơi thì thấy chị Hương đang gục mặt khóc.
Vụ này cũng được công an vào cuộc điều tra, nhưng không thấy có tranh chấp hay phản kháng gì, họ kết luận là tự sát. Người ta nói rằng, khi đó trong nhà cô ấy có chuyện, cha làm giám đốc công ty xuất nhập khẩu gì đó nhưng mà công ty vừa phá sản, không khí gia đình rất nặng nề, vì vậy, họ kết luận là do áp lực tâm lý.
Rồi nhà trường cũng chia buồn cùng gia đình, vụ này cũng từ đó được phong tỏa. Ai muốn ảnh hưởng đến học sinh lần hình ảnh của nhà trường chứ.
Năm đầu cái phòng 202 đó còn được niêm phong lại, có mấy tên ham truyện kinh dị thì nói thi thoảng đang học thì nghe thấy tiếng hét, tiếng khóc. Đờ **, nghe sợ v**, mấy đứa còn nói ban đêm từ ký túc xá cũng nghe thấy bên trường có tiếng khóc, tiếng động lịch kịch, nhưng chả ai có gan lớn đi xem.
Sau đó 2 năm, khóa cũ ra trường, sự việc bị quên lãng đi. Cái phòng 202 đấy lại được mở ra. Mà lớp mình lại là phòng 201, may mà không học ở đấy, nhưng bên cạnh thôi đã cảm thấy rét lạnh rồi.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy như thế thì cũng hơi sởn da gà, nhưng mà hắn không phải vì sợ, mà là vì thằng mập để điều hòa 18 ℃, xong rồi lại còn kể chuyện kinh dị. Hắn với tay tăng cái nhiệt độ phòng lên, sau đó nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- Thế thì sao cô em đó lại nhìn tao như vậy?
- Ai mà biết. Tóm lại cô ta là em của Evyel, còn lại thông tin cá nhân cơ bản thì cũng không có gì. Tên là Julia Nguyễn, bố người Anh, mẹ người Việt, sinh ra và lớn lên ở huyện Bắc Hà, cấp hai học trường trung học cơ sở Bắc Hà, không hiểu sao cấp ba gia đình cô ta vẫn cho cô ấy vào ngôi trường mà một cô con gái của họ chết để học tiếp. Cao 1m62, nặng chắc được 45-48Kg, khá xinh xắn, trên cung mày trái có một cái nốt ruồi nhỏ,…
- Mày điều tra cái gì mà kỹ vậy?
- Đấy là thằng Việt nó điều tra, tao chỉ kể lại thôi, biết đâu mày lại cần cái gì.
- Được rồi, rất cảm ơn mày. Tao về đây.
- Tối rồi mày vẫn dám về à?
- Mày nghĩ tao sợ câu chuyện đó à? Tao có làm cái quái gì liên quan tới họ đâu chứ? Lúc chị ta gặp
nạn tao còn vừa mới vào lớp 6 thì biết cái khỉ gì.
- Ừm, cũng đúng. Thôi đi về cẩn thận nhé. Mai gặp lại.
…
Dương Tuấn Vũ đúng là không sợ gì, mà nếu có ma thật thì cũng phải xem thực hư ra sao. Hắn đến thần còn nhìn thấy rồi, ma cũng là một dạng tồn tại thôi.
Hắn cũng không có nhiều thời gian, còn phải nhanh chóng về tập luyện nữa, hôm qua tập vẫn còn đang ăn ngập hành.
Đang đi thì lại thấy có cảm giác lạnh lẽo, hắn rất nhanh né đi, rồi quay người lại. Nhìn thấy cái gì dang trước mắt hắn chửi tục ra:
- F**k, lại thực sự có cái đồ chơi này.
Dương Tuấn Vũ nhìn thấy, ừm, 3 con cương thi (zombie), hàng thật giá thật chứ không phải trong phim. Một con đã héo rũ rồi, da khô đét, tóc dài, có lẽ là xác một người phụ nữ, mắt cô ta đã sớm thối nát, chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng đen ngòm. Một con khác dáng người cao lớn, trước ngực đã rơi mất mảng da thịt, để lộ ra khung xương sườn, đây có lẽ là một người đàn ông trước đây làm thợ rèn, tay hắn vẫn còn cầm một chiếc búa. Một cái xác cuối, ừm, hình như là khung xương một con chó, đang nhe cái khung xương hàm đầy răng sắc nhọn. Cả ba đều có điểm chung là: có mùa xác thối rữa.
Dương Tuấn Vũ tí thì nôn ọe, quá kinh tởm.
Hắn rất nhanh tránh đi những đòn cào, cắn, đập của ba con cương thi này. Sau đó từ trong balo rút ra hai chiếc dao găm M9, rồi lao vào chiến đấu. Hắn không dám chắc mình bị cắn trúng thì sẽ bị nhiễm độc hay là biến thành cương thi thật hay không, nên hắn không dám lơ là cảnh giác.
Dương Tuấn Vũ chém vào khung xương bằng con dao quân dụng sắc bén, nhưng khiến hắn cực kỳ ngạc nhiên là khung xương này chém chỉ sứt mẻ chút, chứ không đứt. Phải biết với sức mạnh của hắn bây giờ, cộng thêm chiếc dao này, hắn đảm bảo chém vào xương cũng phải đứt lìa.
Dương Tuấn Vũ biết mình đá phải khối sắt, hắn giao thủ trong vòng 10 phút, cảm thấy không có lợi thế gì, thì tính bài chuồn.
Ba mươi sáu kế, không đánh lại thì ngu gì mà chiến, chạy là thượng sách.
Rất may là tốc độ thì hắn hơn đứt bọn cương thi này, có lẽ đây cũng là điểm yếu duy nhất của chúng. Nhưng bù lại khả năng chịu đòn của chúng rất mạnh mẽ, cộng thêm việc không biết mệt mỏi, không biết đau đớn thì đây đúng là một kẻ địch đáng sợ.
Sau khi cắt đuôi được bọn chúng, hắn chạy lung tung một vòng, sau đó mới cẩn thận về nhà.
Chưa bao giờ Dương Tuấn Vũ gặp phải kẻ khó xơi như hôm nay. Ba tên này không phải hôm qua, cũng chẳng phải tháng trước, mà bỗng dưng hôm nay lại xuất hiện. hắn rất nghi ngờ không biết có phải liên quan gì đến cô gái tên Julian kia không.
Hắn lên mạng tìm hiểu xem cương thi thì sợ cái gì, không thể không nói, google cái gì cũng có, chỉ là biết cách tìm hay không thôi, Hôm nay hắn chính thức biết không cái gì là không thể, lần sống lại này của hắn cũng quá phong phú rồi. Lên mạng search, hắn biết được chỉ có một cách giết chúng, đó là chém đầu, dùng lửa đốt, tỏi, hoặc “bùm” tan xác là xong.
Nhưng đồ chơi tên “bom” như thế này thì không thể cứ sản xuất để chơi được, nổ rất dễ làm kinh động mọi người. Nếu để dân thường nhìn thấy mấy cái này, chắc chắn xã hội này sẽ loạn thành một đoàn.
Tỏi thì vừa rẻ lại dễ kiếm, trước mắt nên mua mấy cân, à, kiểu gì trong bếp mẹ cũng có. Thế là hắn xuống bếp, buộc đám tỏi thành chuỗi sau đó treo từ cổng đến nhà.
Thấy hắn như gặp quỷ, Mai Tuyết Yên và mẹ Lan đang nói chuyện với nhau trong phòng khách đều ngẩn ra, sau đó hai người cùng đồng thanh nói:
- Gặp quỷ à?
- Đúng vậy.
Dương Tuấn Vũ vẫn không quay mặt lại, hắn tiếp tục công việc treo tỏi.
- Anh trai con có phải bắt đầu mê tín rồi không? Trước đây mẹ nói nó nên tin tưởng một tôn giáo gì đó, kể cả không thành tín đồ, nhưng trong lòng tin là được, nhưng nó đâu có nghe. Bây giờ lại thế này.
- Mẹ à, từ bây giờ con đã tin rồi, chính vì vậy mới treo cái này trừ tà, không ai được tháo xuống đâu đấy.
- Được rồi, con thích treo cái gì cũng được. Treo xong thì vào học bài, rồi đi ngủ sớm đi.
- Vâng, con biết rồi. Cả nhà tối cũng hạn chế đi ra ngoài chút. Mà nếu có đi ra ngoài thì cũng nên đi taxi, đừng có đi bộ.
- Hôm nay anh trai con thật lắm điều.
Mai Tuyết Yên biết anh mình luôn làm việc có lý do, dù không biết anh đang làm gì, nhưng chắc chắn là muốn gia đình mình được an toàn, cô quay sang khuyên mẹ:
- Mẹ cũng nên nói với cha một chút. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
- Ừm, hai đứa này cứ thần thần bí bí. Được rồi, dù sao làm theo cũng không mất cái gì.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.