Chương 90: Thịnh Thế Tourism and Marine Company (Công ty Du lịch và Hàng hải Thịnh Thế)
anhvodoi94
29/01/2019
Dương Tuấn Vũ sắp bị chị ta biến cái mặt thành màu đen giống Bao thanh thiên đại nhân luôn rồi. Hắn quay sang thấy Vũ Tuấn Phong cũng đang nín cười đến khổ. Hắn chịu hết nổi, dù sao cũng đã nói rồi. Hắn cũng không giấu nữa. Hắn rút ra card visit mạ vàng, in logo Thịnh Thế, bên trên có đề tên: Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế (Chairman of the Board and CEO of Thịnh Thế Group).
Đến bây giờ thì Vũ Tuấn Phong và Đông Nghi chính thức không còn gì để nói nữa rồi. Họ ngạc nhiên, ngẩn ra rất lâu vẫn chưa tiêu hóa được sự thật khủng khiếp này.
Một lúc sau, Đông Nghi ấp úng nói:
- Cậu…cậu thật là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Thịnh Thế Group?
Dương Tuấn Vũ nghiêm túc đáp, hắn hết dám đắc ý hay tự sướng rồi. Ai mà biết bà chị này còn có thể cho hắn thêm vài nhát nữa không chứ? Hắn khẳng định đáp:
- Đúng vậy.
- Tôi đang nằm mơ phải không? Cậu..cậu mới bao nhiêu tuổi?
- Tôi năm nay, ừm vừa qua sinh nhật 17 tuổi.
- Thế này là không còn thiên lý rồi. Sao lại có thể như thế được.
- Sao mà không thể? Chị không thấy những nhà tỉ phú nỏi tiếng đều giàu có từ khi còn đang đi học à?
- Nhưng cũng không có nhỏ tuổi như cậu.
- Cũng chỉ hơn kém vài năm thôi, không quan trọng. Thôi không nói về cái này nữa. Rốt cuộc chị có muốn vào Thịnh Thế làm không?
- Tất nhiên là có rồi. Bây giờ trong tỉnh Vĩnh Hà có mấy ai không muốn làm ở Thịnh Thế chứ?
- Chị muốn là tốt rồi, nhưng cũng không thể muốn vào làm là được. Chị vẫn cần phải đi xin việc, tôi sẽ nói với phòng nhân sự, nếu chị không có vấn đề gì thì sẽ được nhận thôi.
Đông Nghi quá bất ngờ, cô cảm giác mình đang mơ. Dù biết hiện tại vẫn chưa được nhận vào nhưng có một câu nói của CEO thì không còn gì đơn giản hơn nữa rồi. Nếu mà cô vẫn không qua cửa kiểm tra của công ty thì đúng là do bản thân cô không đủ tư cách. Khi đó không trách ai được.
- Được rồi. Ngày mai chị thu xếp đến công ty sớm đi, tôi không phải lúc nào cũng quan tâm đến mọi người trong công ty được. Vì thế khi vào đó chị phải tự nỗ lực. Ở Thịnh Thế không quan tâm đến chị trước đó làm gì, quan trọng là chị làm được gì cho công ty hiện tại và sau này. Nếu làm tốt sẽ không ai bạc đãi chị cả. Chúng tôi cũng sẽ không vì bất cứ mâu thuẫn nào mà khiến nhân viên của mình phải đứng trước ngọn gió.
- Mà quên còn chưa hỏi. Chị có chuyên môn về mảng gì? Chắc chắn không đơn thuần là một lễ tân chứ?
- Ừm, trước đó tôi học Đại học Du lịch và Hàng hải Vĩnh Hà. Nhưng mà ở tỉnh mình muốn xin vào khu hải quan rất khó. Đa số phải có quen biết hết cả. Tôi thì chẳng có gì. Vì có chút ưu thế ngoại hình và xã giao nên được khách sạn Sophia chọn. Tôi mới làm được 2 tháng.
- Du lịch và Hàng Hải? Ồ, chúng tôi đúng là đang thiếu người về mảng này.
- Thịnh Thế cũng định lấn sân sang lĩnh vực du lịch biển à?
Vũ Tuấn Phong cũng rất ngạc nhiên, tập đoàn non trẻ này gần như mảng nào cũng lấn một chân vào. Nhưng mỗi bước đi của họ đều vô cùng vững chắc. Nền tảng của nó là hệ thống ý tưởng và quản lý rất mới mẻ. Thậm chí các nhà báo và chuyên gia kinh tế vẫn đang phân tích về nó.
Vũ Tuấn Phong bản thân làm một bác sĩ, nhưng anh ta cũng rất chịu khó tìm hiểu kiến thức xã hội.
Một ngành nghề như bác sĩ, họ thường có đầu óc rất thông minh và cẩn thận, mọi vấn đề một khi đã tiếp xúc thì họ sẽ phân tích rất tỉ mỉ. Không thể không nói, Vũ Tuấn Phong rất nhạy bén với mọi thông tin mà anh ta được tiếp cận.
Nghe Vũ Tuấn Phong hỏi, Đông Nghi cũng nghĩ tới vấn đề này. Theo lời Dương Tuấn vũ nói, tập đoàn còn thiếu người ở mảng này, chứng tỏ họ đang có những bước đi đầu tiên về lĩnh vực này. Vì công ty của họ chẳng có cái nào là liên quan một chút về kinh tế du lịch biển cả.
Thấy hai người nhìn mình đầy thắc mắc, hắn cũng chẳng giấu, vì dự án đã nhận được sự phê chuẩn. Tiền cũng đã bắt đầu rót vào, công trình cũng đã bắt đầu thi công giai đoạn đầu. Dự kiến cuối năm sẽ hoàn thành 1Km chuỗi nhà hàng- khách sạn này. Sau đó nếu không có đủ nguồn vốn, thì cứ mỗi năm hoàn thành 2 Km. Tức là khoảng 5 năm thì dự án cơ bản sẽ hoàn thành.
10Km đường biển này không phải chỉ để phát triển nhà hàng – khách sạn, mà còn phải xây những khu vực vui chơi giải trí đi kèm. Hắn còn định phát triển cả việc nuôi trồng san hô và các sinh vật thủy sinh để khách du lịch có thể lặn xuống ngắm nhìn nữa. Nếu hoàn thành, nơi đây sẽ là vùng biển sạch và đẹp nhất cả nước cũng không nói đùa.
Đồng thời cũng có thể phát triển du lịch núi rừng ven biển nữa. Vịnh Cát Bạc này sau này sẽ là một điểm đến du lịch nổi tiếng trong nước và cả quốc tế nữa.
Một dự án khổng lồ như vậy, không phải cứ đổ tiền vào là xong. Căn bản của nó chính là con người. Phải chuẩn bị nhân lực, đào tạo lãnh đạo và nhân viên ngay từ khi bắt đầu dự án mới đảm bảo họ có thể tiếp nhận công trình khổng lồ này.
Có một điều mà mọi người không biết, những thiết kế ở các tòa nhà trung tâm sẽ là theo 12 vị thần Olympus. Và Thịnh Thế Tourism and Marine Company (công ty du lịch và hàng hải Thịnh Thế) sẽ là ngọn cờ đầu, tòa nhà trung tâm sẽ được xây thành hình ảnh của vị thần của biển cả Poseidon (Neptune). Chính vì độ phức tạp của công trình này, nên nó sẽ được hoàn thành cuối cùng. Khi đó cần các nhà thầu lớn nhất trên thế giới tham gia. Hiện tại hắn vẫn đang giao các công trình xung quanh cho công ty Delta.
Sao lại ký kết với công ty Delta? Vì rất đơn giản, bố của bạn gái hắn tuy không tốt, nhưng về mặt quản lý và xây dựng công trình ông ta chính là một nhân tài không thể phủ nhận. Kết hợp với đội ngũ công nhân giàu kinh nghiệm, họ chính là những người thợ hàng đầu của đất nước. Nên ở tại đây, Delta vẫn là lựa chọn của hắn.
“Ừm, biết đâu sau này gặp mặt, ông ấy lại truyền lại cho hắn toàn bộ cổ phần của tập đoàn thì rất tốt. Dù sao ông ta cũng chỉ có một đứa con gái. Khéo mình lại kiếm lớn”. Hắn vô sỉ nghĩ.
… Quay trở lại với câu hỏi của Vũ Tuấn Phong, Dương Tuấn Vũ trả lời:
- Đúng vậy, công ty đang bắt đầu tiến quân sang lĩnh vực du lịch biển. Nếu đúng là Đông Nghi phù hợp và có năng lực, tôi sẽ cho cô cơ hội được đào tạo làm nhân viên nòng cốt. Nếu làm tốt cô sẽ được làm lãnh đạo.
Tất nhiên không có cái bánh nào dễ ăn như vậy từ trên trời rơi xuống. Cô sẽ được cử đi Úc- Newzealand – Thụy Sĩ – Mỹ. Đây là 4 quốc gia có trường quản trị du lịch và khách sạn tốt nhất thế giới. Đó, rất tuyệt vời phải không? Nhưng cô phải có đủ khả năng đã. Tôi sẽ chỉ tạo cơ hội cho người có năng lực và cố gắng.
Đông Nghi nghe hắn vẽ ra một tương lai tươi sáng và tuyệt vời như thế thì đã cảm thấy máu trong người mình sôi lên hết rồi. Cô vội vàng kéo hắn đứng dậy.
- Đi thôi.
Dương Tuấn Vũ và Vũ Tuấn Phong ngơ ra. Không hiểu cô gái này định kéo đi đâu. Đang còn đợi cơm mà.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy não không đủ dùng, bụng hắn cũng đang đói, chắc là não cũng cạn năng lượng rồi. Hắn hỏi:
- Đi đâu?
Vũ Tuấn Phong cũng gật đầu đầy đồng tình:
- Còn chưa có ăn cơm mà, người ta sắp mang đồ ăn ra rồi.
Đông Nghi đã vội lắm rồi, cô nói:
- Thì đi xin việc chứ đi đâu. Nhanh thôi, không thì công ty hết giờ làm mất. Từ đây về đó đâu có gần. Tôi cũng phải qua báo với mẹ một tiếng trước.
- Công ty hết giờ làm từ lâu rồi, chị không nhìn đồng hồ xem, đây là giờ ăn tối rồi chị gái ơi, mà hết giờ thì mai lại bắt đầu. Bây giờ mẹ chị mới nhập viện, cơm cháo còn chưa ăn, chị vội cái gì? Chúng tôi cũng đã đói meo rồi.
- Nhưng mà khi nào chưa xin được việc vào đó tôi còn không yên tâm ngày đó, phải nhanh lên không thì công ty tìm được người khác cho đi học mất. Những suất du học đó đâu có nhiều.
Vũ Tuấn Phong thấy cô gái này thật quá ngây thơ đáng yêu rồi, nhìn mặt cô ấy đỏ lên vì gấp gáp, nhìn đúng là rất xinh đẹp. “ Ơ, sao mình lại nghĩ đi đâu rồi?” Hắn nói:
- Em lo lắng làm gì? Đúng là vua không vội thái giám đã vội. Em không thấy ông chủ của họ còn đang ngồi cạnh em à?
Đông Nghi giờ mới nhớ ra đứa nhóc bên cạnh mình mới là “Trùm Cuối”, cô chột dạ, nhìn hắn hỏi:
- Em có chắc là mai về thì vẫn còn suất để đi học chứ?
Dương Tuấn Vũ không biết mình có tìm nhầm một bà chị thần kinh có vấn đề vào làm không. Ài, hắn xoa xoa trán:
- Nếu mà không còn tôi sẽ cho thêm suất đi học. Chị tha cho tôi đi, tôi phải ăn cơm đã.
Vũ Tuấn Phong thấy Đông nghi làm cho ông chủ nhỏ này cũng toát mồ hôi hột thì cũng cười ha hả. Hắn vỗ vai Dương Tuấn Phong nói:
- Cậu đừng trách cô ấy, là cô ấy nóng lòng quá thôi. Tôi cũng mừng cho cậu vì tìm được một người yêu thích và đam mê công việc như vậy. Nếu cậu có cô ấy trợ giúp thì đúng là không tồi đâu. Tuy có hơi suy nghĩ đơn giản một chút, nhưng cái này có thể từ từ bồi dưỡng mà. Đúng không?
Nghe Vũ Tuấn Phong nói vậy thì hắn cũng thầm đồng ý. Nếu người khác thì muốn tìm được việc là đã mừng rồi, thậm chí nếu được dịp may quen biết với ông chủ lớn thì họ sẽ ra sức lấy lòng. Cô gái này thì khác, cô ấy suy nghĩ vẫn khá đơn thuần, chỉ muốn nhanh được làm việc, chỉ muốn đạt được suất học bổng du học đó. Sự nhiệt tình ấy không phải ai cũng có.
Hắn gật đầu:
- Ừm, cũng không thể trách chị được. Vậy tốt rồi, ngồi xuống ăn cơm rồi chăm sóc mẹ chị mấy hôm đi. Khi sức khỏe bác gái ổn định rồi thì chị hãy tới công ty xin việc. Tôi sẽ nói với cấp dưới để ý tới chị. Còn suất học bổng đó, nếu chị đủ tư cách thì nó sẽ không thoát được tay chị.
- Vậy rất cảm ơn cậu. Tôi cũng thấy hơi đói thật.
Đông Nghi xoa xoa bụng nhỏ, nó còn sôi lên một chút như đồng ý với đáp án của chủ nhân, làm cô gái này mặt đỏ lên, im thin thít không dám nói nữa. Còn Dương Tuấn Vũ và Vũ Tuấn Phong sau khi nghe thấy thì cười ha hả. Làm cô bé xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Đến bây giờ thì Vũ Tuấn Phong và Đông Nghi chính thức không còn gì để nói nữa rồi. Họ ngạc nhiên, ngẩn ra rất lâu vẫn chưa tiêu hóa được sự thật khủng khiếp này.
Một lúc sau, Đông Nghi ấp úng nói:
- Cậu…cậu thật là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của Thịnh Thế Group?
Dương Tuấn Vũ nghiêm túc đáp, hắn hết dám đắc ý hay tự sướng rồi. Ai mà biết bà chị này còn có thể cho hắn thêm vài nhát nữa không chứ? Hắn khẳng định đáp:
- Đúng vậy.
- Tôi đang nằm mơ phải không? Cậu..cậu mới bao nhiêu tuổi?
- Tôi năm nay, ừm vừa qua sinh nhật 17 tuổi.
- Thế này là không còn thiên lý rồi. Sao lại có thể như thế được.
- Sao mà không thể? Chị không thấy những nhà tỉ phú nỏi tiếng đều giàu có từ khi còn đang đi học à?
- Nhưng cũng không có nhỏ tuổi như cậu.
- Cũng chỉ hơn kém vài năm thôi, không quan trọng. Thôi không nói về cái này nữa. Rốt cuộc chị có muốn vào Thịnh Thế làm không?
- Tất nhiên là có rồi. Bây giờ trong tỉnh Vĩnh Hà có mấy ai không muốn làm ở Thịnh Thế chứ?
- Chị muốn là tốt rồi, nhưng cũng không thể muốn vào làm là được. Chị vẫn cần phải đi xin việc, tôi sẽ nói với phòng nhân sự, nếu chị không có vấn đề gì thì sẽ được nhận thôi.
Đông Nghi quá bất ngờ, cô cảm giác mình đang mơ. Dù biết hiện tại vẫn chưa được nhận vào nhưng có một câu nói của CEO thì không còn gì đơn giản hơn nữa rồi. Nếu mà cô vẫn không qua cửa kiểm tra của công ty thì đúng là do bản thân cô không đủ tư cách. Khi đó không trách ai được.
- Được rồi. Ngày mai chị thu xếp đến công ty sớm đi, tôi không phải lúc nào cũng quan tâm đến mọi người trong công ty được. Vì thế khi vào đó chị phải tự nỗ lực. Ở Thịnh Thế không quan tâm đến chị trước đó làm gì, quan trọng là chị làm được gì cho công ty hiện tại và sau này. Nếu làm tốt sẽ không ai bạc đãi chị cả. Chúng tôi cũng sẽ không vì bất cứ mâu thuẫn nào mà khiến nhân viên của mình phải đứng trước ngọn gió.
- Mà quên còn chưa hỏi. Chị có chuyên môn về mảng gì? Chắc chắn không đơn thuần là một lễ tân chứ?
- Ừm, trước đó tôi học Đại học Du lịch và Hàng hải Vĩnh Hà. Nhưng mà ở tỉnh mình muốn xin vào khu hải quan rất khó. Đa số phải có quen biết hết cả. Tôi thì chẳng có gì. Vì có chút ưu thế ngoại hình và xã giao nên được khách sạn Sophia chọn. Tôi mới làm được 2 tháng.
- Du lịch và Hàng Hải? Ồ, chúng tôi đúng là đang thiếu người về mảng này.
- Thịnh Thế cũng định lấn sân sang lĩnh vực du lịch biển à?
Vũ Tuấn Phong cũng rất ngạc nhiên, tập đoàn non trẻ này gần như mảng nào cũng lấn một chân vào. Nhưng mỗi bước đi của họ đều vô cùng vững chắc. Nền tảng của nó là hệ thống ý tưởng và quản lý rất mới mẻ. Thậm chí các nhà báo và chuyên gia kinh tế vẫn đang phân tích về nó.
Vũ Tuấn Phong bản thân làm một bác sĩ, nhưng anh ta cũng rất chịu khó tìm hiểu kiến thức xã hội.
Một ngành nghề như bác sĩ, họ thường có đầu óc rất thông minh và cẩn thận, mọi vấn đề một khi đã tiếp xúc thì họ sẽ phân tích rất tỉ mỉ. Không thể không nói, Vũ Tuấn Phong rất nhạy bén với mọi thông tin mà anh ta được tiếp cận.
Nghe Vũ Tuấn Phong hỏi, Đông Nghi cũng nghĩ tới vấn đề này. Theo lời Dương Tuấn vũ nói, tập đoàn còn thiếu người ở mảng này, chứng tỏ họ đang có những bước đi đầu tiên về lĩnh vực này. Vì công ty của họ chẳng có cái nào là liên quan một chút về kinh tế du lịch biển cả.
Thấy hai người nhìn mình đầy thắc mắc, hắn cũng chẳng giấu, vì dự án đã nhận được sự phê chuẩn. Tiền cũng đã bắt đầu rót vào, công trình cũng đã bắt đầu thi công giai đoạn đầu. Dự kiến cuối năm sẽ hoàn thành 1Km chuỗi nhà hàng- khách sạn này. Sau đó nếu không có đủ nguồn vốn, thì cứ mỗi năm hoàn thành 2 Km. Tức là khoảng 5 năm thì dự án cơ bản sẽ hoàn thành.
10Km đường biển này không phải chỉ để phát triển nhà hàng – khách sạn, mà còn phải xây những khu vực vui chơi giải trí đi kèm. Hắn còn định phát triển cả việc nuôi trồng san hô và các sinh vật thủy sinh để khách du lịch có thể lặn xuống ngắm nhìn nữa. Nếu hoàn thành, nơi đây sẽ là vùng biển sạch và đẹp nhất cả nước cũng không nói đùa.
Đồng thời cũng có thể phát triển du lịch núi rừng ven biển nữa. Vịnh Cát Bạc này sau này sẽ là một điểm đến du lịch nổi tiếng trong nước và cả quốc tế nữa.
Một dự án khổng lồ như vậy, không phải cứ đổ tiền vào là xong. Căn bản của nó chính là con người. Phải chuẩn bị nhân lực, đào tạo lãnh đạo và nhân viên ngay từ khi bắt đầu dự án mới đảm bảo họ có thể tiếp nhận công trình khổng lồ này.
Có một điều mà mọi người không biết, những thiết kế ở các tòa nhà trung tâm sẽ là theo 12 vị thần Olympus. Và Thịnh Thế Tourism and Marine Company (công ty du lịch và hàng hải Thịnh Thế) sẽ là ngọn cờ đầu, tòa nhà trung tâm sẽ được xây thành hình ảnh của vị thần của biển cả Poseidon (Neptune). Chính vì độ phức tạp của công trình này, nên nó sẽ được hoàn thành cuối cùng. Khi đó cần các nhà thầu lớn nhất trên thế giới tham gia. Hiện tại hắn vẫn đang giao các công trình xung quanh cho công ty Delta.
Sao lại ký kết với công ty Delta? Vì rất đơn giản, bố của bạn gái hắn tuy không tốt, nhưng về mặt quản lý và xây dựng công trình ông ta chính là một nhân tài không thể phủ nhận. Kết hợp với đội ngũ công nhân giàu kinh nghiệm, họ chính là những người thợ hàng đầu của đất nước. Nên ở tại đây, Delta vẫn là lựa chọn của hắn.
“Ừm, biết đâu sau này gặp mặt, ông ấy lại truyền lại cho hắn toàn bộ cổ phần của tập đoàn thì rất tốt. Dù sao ông ta cũng chỉ có một đứa con gái. Khéo mình lại kiếm lớn”. Hắn vô sỉ nghĩ.
… Quay trở lại với câu hỏi của Vũ Tuấn Phong, Dương Tuấn Vũ trả lời:
- Đúng vậy, công ty đang bắt đầu tiến quân sang lĩnh vực du lịch biển. Nếu đúng là Đông Nghi phù hợp và có năng lực, tôi sẽ cho cô cơ hội được đào tạo làm nhân viên nòng cốt. Nếu làm tốt cô sẽ được làm lãnh đạo.
Tất nhiên không có cái bánh nào dễ ăn như vậy từ trên trời rơi xuống. Cô sẽ được cử đi Úc- Newzealand – Thụy Sĩ – Mỹ. Đây là 4 quốc gia có trường quản trị du lịch và khách sạn tốt nhất thế giới. Đó, rất tuyệt vời phải không? Nhưng cô phải có đủ khả năng đã. Tôi sẽ chỉ tạo cơ hội cho người có năng lực và cố gắng.
Đông Nghi nghe hắn vẽ ra một tương lai tươi sáng và tuyệt vời như thế thì đã cảm thấy máu trong người mình sôi lên hết rồi. Cô vội vàng kéo hắn đứng dậy.
- Đi thôi.
Dương Tuấn Vũ và Vũ Tuấn Phong ngơ ra. Không hiểu cô gái này định kéo đi đâu. Đang còn đợi cơm mà.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy não không đủ dùng, bụng hắn cũng đang đói, chắc là não cũng cạn năng lượng rồi. Hắn hỏi:
- Đi đâu?
Vũ Tuấn Phong cũng gật đầu đầy đồng tình:
- Còn chưa có ăn cơm mà, người ta sắp mang đồ ăn ra rồi.
Đông Nghi đã vội lắm rồi, cô nói:
- Thì đi xin việc chứ đi đâu. Nhanh thôi, không thì công ty hết giờ làm mất. Từ đây về đó đâu có gần. Tôi cũng phải qua báo với mẹ một tiếng trước.
- Công ty hết giờ làm từ lâu rồi, chị không nhìn đồng hồ xem, đây là giờ ăn tối rồi chị gái ơi, mà hết giờ thì mai lại bắt đầu. Bây giờ mẹ chị mới nhập viện, cơm cháo còn chưa ăn, chị vội cái gì? Chúng tôi cũng đã đói meo rồi.
- Nhưng mà khi nào chưa xin được việc vào đó tôi còn không yên tâm ngày đó, phải nhanh lên không thì công ty tìm được người khác cho đi học mất. Những suất du học đó đâu có nhiều.
Vũ Tuấn Phong thấy cô gái này thật quá ngây thơ đáng yêu rồi, nhìn mặt cô ấy đỏ lên vì gấp gáp, nhìn đúng là rất xinh đẹp. “ Ơ, sao mình lại nghĩ đi đâu rồi?” Hắn nói:
- Em lo lắng làm gì? Đúng là vua không vội thái giám đã vội. Em không thấy ông chủ của họ còn đang ngồi cạnh em à?
Đông Nghi giờ mới nhớ ra đứa nhóc bên cạnh mình mới là “Trùm Cuối”, cô chột dạ, nhìn hắn hỏi:
- Em có chắc là mai về thì vẫn còn suất để đi học chứ?
Dương Tuấn Vũ không biết mình có tìm nhầm một bà chị thần kinh có vấn đề vào làm không. Ài, hắn xoa xoa trán:
- Nếu mà không còn tôi sẽ cho thêm suất đi học. Chị tha cho tôi đi, tôi phải ăn cơm đã.
Vũ Tuấn Phong thấy Đông nghi làm cho ông chủ nhỏ này cũng toát mồ hôi hột thì cũng cười ha hả. Hắn vỗ vai Dương Tuấn Phong nói:
- Cậu đừng trách cô ấy, là cô ấy nóng lòng quá thôi. Tôi cũng mừng cho cậu vì tìm được một người yêu thích và đam mê công việc như vậy. Nếu cậu có cô ấy trợ giúp thì đúng là không tồi đâu. Tuy có hơi suy nghĩ đơn giản một chút, nhưng cái này có thể từ từ bồi dưỡng mà. Đúng không?
Nghe Vũ Tuấn Phong nói vậy thì hắn cũng thầm đồng ý. Nếu người khác thì muốn tìm được việc là đã mừng rồi, thậm chí nếu được dịp may quen biết với ông chủ lớn thì họ sẽ ra sức lấy lòng. Cô gái này thì khác, cô ấy suy nghĩ vẫn khá đơn thuần, chỉ muốn nhanh được làm việc, chỉ muốn đạt được suất học bổng du học đó. Sự nhiệt tình ấy không phải ai cũng có.
Hắn gật đầu:
- Ừm, cũng không thể trách chị được. Vậy tốt rồi, ngồi xuống ăn cơm rồi chăm sóc mẹ chị mấy hôm đi. Khi sức khỏe bác gái ổn định rồi thì chị hãy tới công ty xin việc. Tôi sẽ nói với cấp dưới để ý tới chị. Còn suất học bổng đó, nếu chị đủ tư cách thì nó sẽ không thoát được tay chị.
- Vậy rất cảm ơn cậu. Tôi cũng thấy hơi đói thật.
Đông Nghi xoa xoa bụng nhỏ, nó còn sôi lên một chút như đồng ý với đáp án của chủ nhân, làm cô gái này mặt đỏ lên, im thin thít không dám nói nữa. Còn Dương Tuấn Vũ và Vũ Tuấn Phong sau khi nghe thấy thì cười ha hả. Làm cô bé xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.