Chương 517: Vượt qua ranh giới
anhvodoi94
23/05/2019
Cô bé thấy hắn quay đi không nói thì mới dám rón rén bước tới nhặt mảnh
bát vỡ, sau đấy quay đầu chạy biến ra khỏi cửa cứ như hắn là quỷ ăn thịt người vậy.
Dương Tuấn Vũ đang nghĩ về số phận bi ai của mình thì bắt gặp cảnh này cũng phải bật cười. Đừng nói bắt nạt một cô bé, giờ sức lực đi lại hắn cũng chẳng có.
Một lát sau, cô bé lại bê theo một cái bát quay lại. Đôi mắt to tròn lấm lét nhìn hắn, bộ dạng trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
- Uống.. thuốc …
- Uống thuốc?
Cô bé gật gật đầu làm những sợi lông chim trên đầu rung rinh nhìn rất thú vị, Dương Tuấn Vũ giờ mới để ý tới mùi thuốc, hắn ngạc nhiên nhận ra đây chính là mùi hăng hắc của lá cây Canh ki-na, trong lòng không khỏi bất ngờ, những người này thực sự muốn chữa bệnh cho kẻ giết người thân mình?
Dù muôn vàn câu hỏi không có lời giải đáp nhưng hắn không muốn bỏ đi cơ hội chữa bệnh, việc hắn cần làm còn nhiều lắm. Mặc kệ lát nữa ra sao thì hắn vẫn phải uống bát thuốc này.
Cô bé run run mang theo bát sành đựng thuốc đang còn phả hơi nóng, chầm chậm bước tới từng bước. Thấy người này nằm yên thì mới dám múc thìa nước thuốc, miệng nhỏ thổi thổi cho nguội rồi đưa tới đổ cho hắn.
Nhìn cặp mày Dương Tuấn Vũ nhăn lại, cô bé sợ hãi lắp bắp nói:
- Xin lỗi … xin lỗi … nóng … nóng sao?
Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, cô gái này sao giống một con mèo nhỏ vậy, hắn lắc đầu:
- Không nóng, thuốc đắng.
Cô bé nghe vậy thì rõ ràng thở phào một hơi, lại múc thêm thìa nữa, đồng thời con an ủi:
- Chị … chị nói, thuốc đắng … mới khỏi bệnh.
- Ồ. Cũng đúng.
Dương Tuấn Vũ suy đoán chị cô gái này biết chữa bệnh, chắc là làm thầy thuốc trong bộ lạc.
Uống hết bát thuốc, cô gái lại chạy mất hút, còn Dương Tuấn Vũ thì cảm thấy người nóng ran, mồ hôi vã ra như tắm. Nhớ lại lúc mới tỉnh dậy miệng cũng có mùi Canh ki-na từ trước, nhưng lúc đó hắn không quá chú ý, chắc họ đã cho hắn uống loại thuốc này không chỉ một lần rồi. Tới hiện tại, việc vã mồ hôi chứng tỏ thuốc đã ngấm.
Dương Tuấn Vũ nằm liệt giường mấy ngày, trong mấy ngày đó hắn không thấy ai tới ngoài cô gái nhỏ kia. Hắn biết được tên cô bé là Rivi, theo như cô nói thì đây là tên một loài chim, theo hắn đoán là thì loài chim ưng, đây cũng là ước mơ của cô bé muốn sau này khi lớn lên được làm người tự do, thoải mái. Còn người chị của cô có tên Avia, có nghĩa là thông thái, Rivi nói chị cô rất tài giỏi, mọi người trong làng đều rất tôn trọng chị ấy.
Rivi nhút nhát là người được chị cô phân công nhiệm vụ chăm sóc hắn, điều này khiến cô rất sợ hãi, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, thấy hắn không quá đáng sợ như những cô bác trong làng đồn đại thì trái tim nhỏ cũng yên tâm hơn.
Rivi rất chu đáo, cô không chỉ cho hắn uống thuốc mà còn bón đồ ăn, rửa mặt mũi, thay và giặt quần áo cho hắn. Điều này khiến Dương Tuấn Vũ khó xử không thôi, nhưng nghe Rivi nói nếu không chăm sóc hắn đoàng hoàng chị cô sẽ xử phạt cô quỳ ở điện thờ thần rừng.
Đối với làng Wauja, Thần rừng chính là tín ngưỡng cao nhất của bọn họ, mọi thứ từ ăn mặc cho tới sinh tồn bọn họ đều phụ thuộc vào khu rừng này nên thờ thần rừng là tất yếu. Mỗi lần nói về Thần rừng, cô gái nhỏ rõ ràng tỏ ra thực sự cung kính, còn kèm theo sợ hãi.
Dương Tuấn Vũ có hỏi thì biết chị cô đang cùng người trong làng đi săn thú và hái lượm để chuẩn bị
làm lễ tế Thần rừng mỗi 3 năm. Trong làng hiện tại chủ yếu chỉ còn phụ nữ và trẻ em, cùng vài người chiến binh canh gác.
Qua mấy ngày điều trị, hắn cảm thấy trong người khỏe hơn nhiều, ít nhất có thể tự đi lại được. Chỉ có điều, mỗi lần hắn ra khỏi cửa là lại bị hai người canh gác chĩa giáo vào cổ, bộ dạng bất thiện, hắn còn cảm giác bọn họ rất phẫn nộ khi nhìn thấy hắn.
Dương Tuấn Vũ tất nhiên hiểu lý do trong đó, hắn đã sát hại không ít người thân của bọn chúng mà. Những kẻ này cứ đứng ở cửa quát tháo, chỉ có điều bọn họ nói bằng thứ ngôn ngữ kỳ quái mà hắn không hiểu, chỉ đoán được đại khái hắn cần ở lại đây, không được phép ra ngoài. Ngay cả đi vệ sinh cũng có người đi theo canh giữ một tấc không rời.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy hiện tại hắn hoàn toàn có thể rời đi mà những kẻ này nhất định không ngăn cản được, chỉ có điều, hắn muốn biết người cứu mình là ai. Hắn mặc dù không phải chính nhân quân tử gì, nhưng có ân tất báo, dù người ta không cần gì ở hắn, thì hắn cũng muốn nói một lời cảm ơn.
Không cho đi nhưng cơm vẫn đủ ba bữa, hắn cũng không muốn cô bé Rivi khó xử, nên làm gì cũng rất biết điều, ăn xong thì ngồi tĩnh thần, cảm nhận ranh giới đột phá. Mấy ngày này, cái ranh giới đã có hiện tượng muốn vỡ ra, hắn cảm giác chỉ cần sức mạnh hồi phục lại như trước khi bị bệnh thì nhất định sẽ đột phá được.
Cứ như vậy, không biết đội ngũ kia săn bắn ra sao mà tới hơn nửa tháng chưa về, hắn nhận ra chất chứa trong đôi mắt của Rivi rõ ràng là sự lo lắng, trông mong chị gái mình trở về. Cha mẹ bọn họ mất sớm, từ nhỏ hai chị em đã nương tựa vào nhau mà sống. Lần trước cách đây không lâu chị cô trở về nhưng bị thương nặng khiến cô bé khóc lóc suốt mấy ngày mới thôi.
Trong thời gian này, Dương Tuấn Vũ đã hoàn toàn khỏe mạnh, cơn sốt đã dừng lại từ 2 tuần trước nhưng thuốc vẫn duy trì tới bây giờ mới dừng, coi như ký sinh trùng ở trong gan cũng bị diệt sạch. Đi kèm với sức khỏe hồi phục, sức mạnh của Dương Tuấn Vũ cũng đạt trở lại ngưỡng trước khi bị bệnh, và hôm nay, hắn đang trùng kích cấp độ tiếp theo.
Khi hắn vận chuyển Ki theo lộ tuyến mà bộ công pháp Apollo đưa, những đường kinh mạch đã phồng lên nhanh chóng, luồng Ki vốn đậm đặc nay lại được tăng cường thêm số lượng lớn. Lượng Ki này được hắn tích lũy vượt ngưỡng cần có tới mức hắn có cảm giác cả người muốn nứt ra. Luồng Ki đậm đặc di chuyển ngày một nhanh, chỉ có điều nó không đi qua được các đường kinh chính và mạch kỳ kinh mà chỉ thông qua các đường kinh phụ nhỏ hẹp.
Mục đích của hắn ngày hôm nay chính là phá vỡ một đường kinh chính đầu tiên, theo ghi chép của bộ công pháp, chỉ có đả thông toàn bộ kinh mạch mới có thể vận dụng Ki được tới mức tột cùng.
Nó cũng giống như việc chúng ta đi xe trên đường, nếu đường lớn mà tắc, đi đường nhỏ sẽ rất vòng vèo, tốn thời gian, nên chỉ khi đường lớn thông thoáng việc di chuyển mới được thoải mái nhất.
Từng đợt, từng đợt dòng mạnh mẽ Ki công kích vào đường kinh mạch chính đang tắc nghẽn, cứ sau mỗi lần va chạm, hắn có cảm giác mình nghe thấy những tiếng “rắc rắc” rất nhỏ, việc này chính là dấu hiệu báo hiệu có thể đả thông kinh mạch khiến hắn mừng rỡ không thôi.
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần va chạm là một lần đau đớn khó nói thành lời, mới chỉ bắt đầu gân xanh trên trán đã nổi lên, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, hắn cắn răng tiếp tục.
Cảm giác đau đớn khủng khiếp cứ diễn ra liên tục hơn một ngày, nếu người nào định lực yếu nhất định không thể chịu đựng được cảm giác kinh dị này, tới khi hắn có cảm giác mình sắp không trụ được nữa thì đợt trùng kích cuối cùng đã thành công phá bỏ lớp màng ngăn cách, một đường kinh mạch chính đầu tiên đã được hắn đả thông.
Cảm giác được luồng Ki như hò reo vui sướng chảy cuồn cuộn qua đường kinh mạch này khiến cả người hắn run lên suýt nữa rên tỉ thành tiếng.
Quá trình đột phá một ngày một đêm này khiến hắn có cảm giác còn vất vả hơn chiến đấu suốt một tháng trời. Nhưng ném sạch suy nghĩ còn lại trong đầu, hắn tập trung vận chuyển dòng Ki qua đường kinh mạch vừa đả thông, đợi khi lưu lượng dòng chảy và kích cỡ đường kinh mở ra tối đa hắn mới ngừng lại.
Đường kinh chính không hổ là đường kinh chính, chỉ riêng về kích thước một đoạn này đã gấp đường vận chuyển Ki hàng ngày của hắn 5 lần, mà độ vững chắc của nó cũng không phải thứ mà các đường kinh phụ có thể so sánh.
Việc đả thông đường kinh không chỉ khiến việc vận dụng Ki được dễ dàng hơn mà nó còn đem lại tác dụng rất lớn.
Đường Kinh chính này đi từ huyệt Bách Hợp trên đỉnh đẩu đi xuống huyệt Ngọc Chẩm ở sau gáy, đả thông đường kinh mạch này giúp cho đại não đỉnh và đại não phía sau được tăng cường.
Đại não đỉnh chủ về cảm giác và vận động, đại não phía sau chủ về thị giác. Khi đả thông đường kinh này giúp cho các chức năng tương ứng của đại não được tăng cường mạnh mẽ.
Dương Tuấn Vũ có cảm giác đôi mắt của mình vốn đã tinh tường thì nay càng thêm sắc nét, màu sắc của vạn vật dưới ánh mắt của hắn đều sinh động, rực rỡ hơn rất nhiều, đồng thời tầm nhìn cũng tăng tiến. Điều này khiến hắn rất vui mừng.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Dương Tuấn Vũ còn nhận ra cảm giác xúc giác, vận động tay chân đều được tăng cường. Để kiểm chứng điều đó, hắn đã thử vận động nhanh chóng nhận thấy sức mạnh thể chất của mình thực sự đã biến đổi có lợi. hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Lần này gặp họa không chết ắt có phúc, Dương Tuấn Vũ nở nụ cười tà, nhưng, chợt hắn có cảm giác mọi thứ không chỉ có vậy, trong cơ thể hắn hiện tại đang tràn trề sức mạnh khó nói thành lời.
“Thật sự đột phá?”
Liên tiếp nhận được những thuận lợi khiến hắn vô cùng khó tin, không chỉ đả thông kinh mạch còn thuận đường đột phá luôn một thể.
Hắn nhắm mắt, tinh thần hoàn toàn tản ra cố gắng cảm nhận tới từng tấc da thịt, cảm giác sung sức tràn đầy khiến nụ cười treo trên mép cứ tiếp tục nhếch lên thành đường cong tà dị. “Đột phá lên Công Tước dường như cũng không khó lắm”
Lấy tay làm Thương, từng chiêu xuất ra, nhẹ nhàng mượt mà như lông vũ, trôi chảy cuồn cuộn như sóng nước mênh mông. Chỉ với những động tác đơn giản, cơ bản, nhưng mỗi lần hắn vung tay là một lần khí thế, uy áp mười phần xuất ra kinh hồn bạt vía.
Nắm chặt bàn tay, Dương Tuấn Vũ càng thấy rõ sự khác biệt giữa hai cấp độ này, kết hợp với sự mở ra của đường kinh chính khiến hắn tự tin mình hiện tại so với ngày hôm trước không chỉ mạnh mẽ hơn 5 lần.
Dương Tuấn Vũ đang nghĩ về số phận bi ai của mình thì bắt gặp cảnh này cũng phải bật cười. Đừng nói bắt nạt một cô bé, giờ sức lực đi lại hắn cũng chẳng có.
Một lát sau, cô bé lại bê theo một cái bát quay lại. Đôi mắt to tròn lấm lét nhìn hắn, bộ dạng trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
- Uống.. thuốc …
- Uống thuốc?
Cô bé gật gật đầu làm những sợi lông chim trên đầu rung rinh nhìn rất thú vị, Dương Tuấn Vũ giờ mới để ý tới mùi thuốc, hắn ngạc nhiên nhận ra đây chính là mùi hăng hắc của lá cây Canh ki-na, trong lòng không khỏi bất ngờ, những người này thực sự muốn chữa bệnh cho kẻ giết người thân mình?
Dù muôn vàn câu hỏi không có lời giải đáp nhưng hắn không muốn bỏ đi cơ hội chữa bệnh, việc hắn cần làm còn nhiều lắm. Mặc kệ lát nữa ra sao thì hắn vẫn phải uống bát thuốc này.
Cô bé run run mang theo bát sành đựng thuốc đang còn phả hơi nóng, chầm chậm bước tới từng bước. Thấy người này nằm yên thì mới dám múc thìa nước thuốc, miệng nhỏ thổi thổi cho nguội rồi đưa tới đổ cho hắn.
Nhìn cặp mày Dương Tuấn Vũ nhăn lại, cô bé sợ hãi lắp bắp nói:
- Xin lỗi … xin lỗi … nóng … nóng sao?
Dương Tuấn Vũ dở khóc dở cười, cô gái này sao giống một con mèo nhỏ vậy, hắn lắc đầu:
- Không nóng, thuốc đắng.
Cô bé nghe vậy thì rõ ràng thở phào một hơi, lại múc thêm thìa nữa, đồng thời con an ủi:
- Chị … chị nói, thuốc đắng … mới khỏi bệnh.
- Ồ. Cũng đúng.
Dương Tuấn Vũ suy đoán chị cô gái này biết chữa bệnh, chắc là làm thầy thuốc trong bộ lạc.
Uống hết bát thuốc, cô gái lại chạy mất hút, còn Dương Tuấn Vũ thì cảm thấy người nóng ran, mồ hôi vã ra như tắm. Nhớ lại lúc mới tỉnh dậy miệng cũng có mùi Canh ki-na từ trước, nhưng lúc đó hắn không quá chú ý, chắc họ đã cho hắn uống loại thuốc này không chỉ một lần rồi. Tới hiện tại, việc vã mồ hôi chứng tỏ thuốc đã ngấm.
Dương Tuấn Vũ nằm liệt giường mấy ngày, trong mấy ngày đó hắn không thấy ai tới ngoài cô gái nhỏ kia. Hắn biết được tên cô bé là Rivi, theo như cô nói thì đây là tên một loài chim, theo hắn đoán là thì loài chim ưng, đây cũng là ước mơ của cô bé muốn sau này khi lớn lên được làm người tự do, thoải mái. Còn người chị của cô có tên Avia, có nghĩa là thông thái, Rivi nói chị cô rất tài giỏi, mọi người trong làng đều rất tôn trọng chị ấy.
Rivi nhút nhát là người được chị cô phân công nhiệm vụ chăm sóc hắn, điều này khiến cô rất sợ hãi, nhưng sau mấy lần tiếp xúc, thấy hắn không quá đáng sợ như những cô bác trong làng đồn đại thì trái tim nhỏ cũng yên tâm hơn.
Rivi rất chu đáo, cô không chỉ cho hắn uống thuốc mà còn bón đồ ăn, rửa mặt mũi, thay và giặt quần áo cho hắn. Điều này khiến Dương Tuấn Vũ khó xử không thôi, nhưng nghe Rivi nói nếu không chăm sóc hắn đoàng hoàng chị cô sẽ xử phạt cô quỳ ở điện thờ thần rừng.
Đối với làng Wauja, Thần rừng chính là tín ngưỡng cao nhất của bọn họ, mọi thứ từ ăn mặc cho tới sinh tồn bọn họ đều phụ thuộc vào khu rừng này nên thờ thần rừng là tất yếu. Mỗi lần nói về Thần rừng, cô gái nhỏ rõ ràng tỏ ra thực sự cung kính, còn kèm theo sợ hãi.
Dương Tuấn Vũ có hỏi thì biết chị cô đang cùng người trong làng đi săn thú và hái lượm để chuẩn bị
làm lễ tế Thần rừng mỗi 3 năm. Trong làng hiện tại chủ yếu chỉ còn phụ nữ và trẻ em, cùng vài người chiến binh canh gác.
Qua mấy ngày điều trị, hắn cảm thấy trong người khỏe hơn nhiều, ít nhất có thể tự đi lại được. Chỉ có điều, mỗi lần hắn ra khỏi cửa là lại bị hai người canh gác chĩa giáo vào cổ, bộ dạng bất thiện, hắn còn cảm giác bọn họ rất phẫn nộ khi nhìn thấy hắn.
Dương Tuấn Vũ tất nhiên hiểu lý do trong đó, hắn đã sát hại không ít người thân của bọn chúng mà. Những kẻ này cứ đứng ở cửa quát tháo, chỉ có điều bọn họ nói bằng thứ ngôn ngữ kỳ quái mà hắn không hiểu, chỉ đoán được đại khái hắn cần ở lại đây, không được phép ra ngoài. Ngay cả đi vệ sinh cũng có người đi theo canh giữ một tấc không rời.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy hiện tại hắn hoàn toàn có thể rời đi mà những kẻ này nhất định không ngăn cản được, chỉ có điều, hắn muốn biết người cứu mình là ai. Hắn mặc dù không phải chính nhân quân tử gì, nhưng có ân tất báo, dù người ta không cần gì ở hắn, thì hắn cũng muốn nói một lời cảm ơn.
Không cho đi nhưng cơm vẫn đủ ba bữa, hắn cũng không muốn cô bé Rivi khó xử, nên làm gì cũng rất biết điều, ăn xong thì ngồi tĩnh thần, cảm nhận ranh giới đột phá. Mấy ngày này, cái ranh giới đã có hiện tượng muốn vỡ ra, hắn cảm giác chỉ cần sức mạnh hồi phục lại như trước khi bị bệnh thì nhất định sẽ đột phá được.
Cứ như vậy, không biết đội ngũ kia săn bắn ra sao mà tới hơn nửa tháng chưa về, hắn nhận ra chất chứa trong đôi mắt của Rivi rõ ràng là sự lo lắng, trông mong chị gái mình trở về. Cha mẹ bọn họ mất sớm, từ nhỏ hai chị em đã nương tựa vào nhau mà sống. Lần trước cách đây không lâu chị cô trở về nhưng bị thương nặng khiến cô bé khóc lóc suốt mấy ngày mới thôi.
Trong thời gian này, Dương Tuấn Vũ đã hoàn toàn khỏe mạnh, cơn sốt đã dừng lại từ 2 tuần trước nhưng thuốc vẫn duy trì tới bây giờ mới dừng, coi như ký sinh trùng ở trong gan cũng bị diệt sạch. Đi kèm với sức khỏe hồi phục, sức mạnh của Dương Tuấn Vũ cũng đạt trở lại ngưỡng trước khi bị bệnh, và hôm nay, hắn đang trùng kích cấp độ tiếp theo.
Khi hắn vận chuyển Ki theo lộ tuyến mà bộ công pháp Apollo đưa, những đường kinh mạch đã phồng lên nhanh chóng, luồng Ki vốn đậm đặc nay lại được tăng cường thêm số lượng lớn. Lượng Ki này được hắn tích lũy vượt ngưỡng cần có tới mức hắn có cảm giác cả người muốn nứt ra. Luồng Ki đậm đặc di chuyển ngày một nhanh, chỉ có điều nó không đi qua được các đường kinh chính và mạch kỳ kinh mà chỉ thông qua các đường kinh phụ nhỏ hẹp.
Mục đích của hắn ngày hôm nay chính là phá vỡ một đường kinh chính đầu tiên, theo ghi chép của bộ công pháp, chỉ có đả thông toàn bộ kinh mạch mới có thể vận dụng Ki được tới mức tột cùng.
Nó cũng giống như việc chúng ta đi xe trên đường, nếu đường lớn mà tắc, đi đường nhỏ sẽ rất vòng vèo, tốn thời gian, nên chỉ khi đường lớn thông thoáng việc di chuyển mới được thoải mái nhất.
Từng đợt, từng đợt dòng mạnh mẽ Ki công kích vào đường kinh mạch chính đang tắc nghẽn, cứ sau mỗi lần va chạm, hắn có cảm giác mình nghe thấy những tiếng “rắc rắc” rất nhỏ, việc này chính là dấu hiệu báo hiệu có thể đả thông kinh mạch khiến hắn mừng rỡ không thôi.
Nói thì nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần va chạm là một lần đau đớn khó nói thành lời, mới chỉ bắt đầu gân xanh trên trán đã nổi lên, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, hắn cắn răng tiếp tục.
Cảm giác đau đớn khủng khiếp cứ diễn ra liên tục hơn một ngày, nếu người nào định lực yếu nhất định không thể chịu đựng được cảm giác kinh dị này, tới khi hắn có cảm giác mình sắp không trụ được nữa thì đợt trùng kích cuối cùng đã thành công phá bỏ lớp màng ngăn cách, một đường kinh mạch chính đầu tiên đã được hắn đả thông.
Cảm giác được luồng Ki như hò reo vui sướng chảy cuồn cuộn qua đường kinh mạch này khiến cả người hắn run lên suýt nữa rên tỉ thành tiếng.
Quá trình đột phá một ngày một đêm này khiến hắn có cảm giác còn vất vả hơn chiến đấu suốt một tháng trời. Nhưng ném sạch suy nghĩ còn lại trong đầu, hắn tập trung vận chuyển dòng Ki qua đường kinh mạch vừa đả thông, đợi khi lưu lượng dòng chảy và kích cỡ đường kinh mở ra tối đa hắn mới ngừng lại.
Đường kinh chính không hổ là đường kinh chính, chỉ riêng về kích thước một đoạn này đã gấp đường vận chuyển Ki hàng ngày của hắn 5 lần, mà độ vững chắc của nó cũng không phải thứ mà các đường kinh phụ có thể so sánh.
Việc đả thông đường kinh không chỉ khiến việc vận dụng Ki được dễ dàng hơn mà nó còn đem lại tác dụng rất lớn.
Đường Kinh chính này đi từ huyệt Bách Hợp trên đỉnh đẩu đi xuống huyệt Ngọc Chẩm ở sau gáy, đả thông đường kinh mạch này giúp cho đại não đỉnh và đại não phía sau được tăng cường.
Đại não đỉnh chủ về cảm giác và vận động, đại não phía sau chủ về thị giác. Khi đả thông đường kinh này giúp cho các chức năng tương ứng của đại não được tăng cường mạnh mẽ.
Dương Tuấn Vũ có cảm giác đôi mắt của mình vốn đã tinh tường thì nay càng thêm sắc nét, màu sắc của vạn vật dưới ánh mắt của hắn đều sinh động, rực rỡ hơn rất nhiều, đồng thời tầm nhìn cũng tăng tiến. Điều này khiến hắn rất vui mừng.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Dương Tuấn Vũ còn nhận ra cảm giác xúc giác, vận động tay chân đều được tăng cường. Để kiểm chứng điều đó, hắn đã thử vận động nhanh chóng nhận thấy sức mạnh thể chất của mình thực sự đã biến đổi có lợi. hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Lần này gặp họa không chết ắt có phúc, Dương Tuấn Vũ nở nụ cười tà, nhưng, chợt hắn có cảm giác mọi thứ không chỉ có vậy, trong cơ thể hắn hiện tại đang tràn trề sức mạnh khó nói thành lời.
“Thật sự đột phá?”
Liên tiếp nhận được những thuận lợi khiến hắn vô cùng khó tin, không chỉ đả thông kinh mạch còn thuận đường đột phá luôn một thể.
Hắn nhắm mắt, tinh thần hoàn toàn tản ra cố gắng cảm nhận tới từng tấc da thịt, cảm giác sung sức tràn đầy khiến nụ cười treo trên mép cứ tiếp tục nhếch lên thành đường cong tà dị. “Đột phá lên Công Tước dường như cũng không khó lắm”
Lấy tay làm Thương, từng chiêu xuất ra, nhẹ nhàng mượt mà như lông vũ, trôi chảy cuồn cuộn như sóng nước mênh mông. Chỉ với những động tác đơn giản, cơ bản, nhưng mỗi lần hắn vung tay là một lần khí thế, uy áp mười phần xuất ra kinh hồn bạt vía.
Nắm chặt bàn tay, Dương Tuấn Vũ càng thấy rõ sự khác biệt giữa hai cấp độ này, kết hợp với sự mở ra của đường kinh chính khiến hắn tự tin mình hiện tại so với ngày hôm trước không chỉ mạnh mẽ hơn 5 lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.