Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 148: Xâm nhập cứu người

anhvodoi94

29/01/2019

P/s: Cảm ơn bạn [email protected] đã Đề cử 2 Nguyệt Phiếu cho truyện nhé. Chúc anh em cắn thuốc vui vẻ.

....

Bọn chúng không phải ra cảng Hải Phú mà là đến một ngọn núi duy nhất của tỉnh Vĩnh Hà, dãy núi này rất dài, nó như một nơi chắn gió biển thổi vào đất liền. Ngọn núi ở Bãi Cát Bạc cũng chỉ là một phần nhỏ của nó.

Đường lên đến đỉnh khá khó đi, đám Dương Tuấn Vũ khi gần đến nơi thì cũng xuống xe tìm chỗ nấp và quan sát.

Đến đây họ mới biết nó không đơn giản chỉ là một ngọn núi, mà ngọn núi này đã được cải tạo làm cơ sở của đám tội phạm này.

Bên trong chắc chắn đã được canh phòng nghiêm ngặt. Dương Tuấn Vũ hỏi Triệu Cơ:

- Em có thể lẻn vào đó chứ?

- Có thể, nhưng chỉ đánh lừa được trong 30 phút thôi. Sau đó hệ thống chuông báo hiệu sẽ lại được kích hoạt.

- 30 phút. Được lúc nào hay lúc đó. Em bắt đầu ngắt camera và hệ thống bảo an đi.

- Rõ.

Dương Tuấn Vũ giơ tay ra hiệu chiến đấu. Hắn rất nhanh đu bám vào địa hình vách núi, Vân Tú cũng giúp A Cường di chuyển. Khi xác định đã tới vị trí phù hợp, Dương Tuấn Vũ nhanh chóng nấp

sau tảng đá lớn, sau đó bất ngờ tập kích hai tên canh cửa.

Con dao M9 đã được Triệu Cơ đưa ra phương án nâng cấp, hiện tại nó rất sắc bén. Lưỡi dao rất ngọt xuyên qua áo giáp đi ngay vào tim, một dao một tên chết ngay lập tức. Tên còn lại cũng được Elise xử lý gọn gàng. A Cường bây giờ mới biết hai người này chính là một cặp sát thủ cao cấp như vậy.

Thực ra lợi thế lớn nhất của A Cường là súng, hắn thông thạo tới 146 loại vũ khí khác nhau. Được coi là bậc thầy vũ khí. Rất nhanh, hai tên lính gác cửa đã bị hắn lột sạch đồ, thu được hai khẩu M16 và hai khẩu Desert Eagle.

Dương Tuấn Vũ cũng không dám chơi đùa, hắn nhận lấy khẩu M16, nhưng cũng chỉ đeo sau lưng. Tiếng súng sẽ làm tất cả kẻ địch cảnh giác.

Ba người đi sâu xuống dưới, càng đi càng thấy nơi này là một khu quân sự ngầm hiện đại. Dương Tuấn Vũ cũng không ngờ ngay trong địa bàn tỉnh mình lại tồn tại một chi nhánh của tổ chức ngầm. Việt Nam xưa này được coi là quốc gia của sự hòa bình, nhưng sâu trong đó vẫn có bóng dáng của các tổ chức hắc ám.

Dưới sự chỉ đường của Triệu Cơ, Dương Tuấn Vũ đã sơ bộ có bản đồ của cả ngọn núi này. Các loại bẫy rập đều được hắn dễ dàng tránh đi, hoặc phá giải. Hai người đi cùng cũng phải líu lưỡi, họ không ngờ rằng thanh niên này quá trâu bò. Một loạt không dưới 50 loại bẫy đều được họ nhanh chóng vượt qua như đi trên nền đất bằng.

“Thật kỳ lạ. Bọn này không thấy cử người đi canh gác trên đường đi. Có lẽ chúng đã quá tự tin với số bẫy của mình rồi.” Elise và A Cường đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt của nhau.

Nhưng Dương Tuấn Vũ qua hệ thống hình cảnh mà Triệu Cơ đang cung cấp thì không phải như vậy.

Sau khi bọn chúng áp giải ba con tin đến đây thì đã ngay lập tức giam lại. Sau đó cùng nhau đi…chích thuốc.. Theo phán đoán của cả hắn và Triệu Cơ thì đây chính là một loại thuốc kích thích thần kinh không khác gì ma túy. Nhưng đồng thời nó lại tăng sức mạnh chiến đấu trong 5 giờ.

Triệu Cơ xâm nhập vào hệ thống của chúng đã biết được, đây là loại thuốc DB-04 (Dead Blade -04: Lưỡi gươm tử thần thế hệ thứ 4). Theo báo cáo, thế hệ thứ ba là loại thuốc biến một người bình thường thành hình dạng Babarian trong vòng 1 giờ. Thì bây giờ thế hệ tiếp theo lại không gây ra di chứng thay đổi hình dạng mà lại vừa có thể tăng cường sức mạnh, vừa có thể kéo dài thời gian gấp 5 lần.

Bọn chúng không phải chủ quan, mà có lẽ đã biết sắp phải chiến đấu sinh tử. Bài học từ Bloodthirsty và Babarian đã khiến chúng cảnh giác. Tuy có thể chúng nói đùa với nhau, khinh thường một tên nhóc, nhưng không ai chê mạng mình quá dài. Vì thế có thuốc thì cứ dùng.

Dương Tuấn Vũ biết được vị trí của bọn chúng, hắn rất nhanh dẫn đường đến cứu gia đình mình trước. Chiếc cửa giam khóa bằng mật mã rất nhanh được Triệu Cơ khống chế dễ dàng. Hắn ra lệnh cho Vân Tú và A Cường đưa cha mẹ hắn đi.

Cha mẹ Dương Tuấn Vũ chẳng hiểu vì sao lại bị một đám người đến bắt đi. Nhưng Mai Tuyết Yên lại biết, cô trấn tĩnh cha mẹ, nhưng đồng thời cũng rất lo lắng cho anh mình. Bọn người này chắc chắn có thù oán với anh trai, nhưng cô không để cha mẹ biết chuyện này. Rồi đột nhiên thấy hai người đeo mặt nạ và A Cường đi cùng nhau đến, cô mừng phát khóc.

Dương Tuấn Vũ biết em gái nhận ra mình, hắn gật đầu trấn an, sau đó làm động tác ý là cứ theo hai người này rời đi. Hắn sẽ đi sau.

Mai Tuyết Yên nước mắt rơi xuống, cô không muốn anh mình mạo hiểm tính mạng. Nhưng thấy được sự kiên định trong mắt của anh, cô không dám níu kéo, nếu chậm chễ tất cả mọi người đều phải mất mạng.

Khi 6 người cùng rời khỏi khu nhà giam, Dương Tuấn Vũ được Triệu Cơ cảnh báo:



- Kẻ địch đã hoàn thành quá trình dùng thuốc, thể lực tăng 100%, độ nhạy bén và các giác quan tăng cường 50%. Đề nghị anh mau chóng đưa mọi người rời khỏi ngay lập tức. Dự kiến trong vòng 10 giây nữa chúng sẽ phát hiện trại giam trống rỗng, mất 30 giây nữa để đuổi theo.

Dương Tuấn Vũ đột nhiên dừng lại ở ngã rẽ. Hắn quay sang nói vào tai Vân Tú:

- Tôi ra lệnh cho chị mau chóng rời khỏi đây nhanh nhất có thể. Nếu tôi không trở lại chị phải hứa chăm sóc cho gia đình tôi thật tốt.

Vân Tú nghe hắn nói vậy thì giật mình, trái tim cô đau đớn, cô lắc đầu nói:

- Tôi ở lại với anh. Có chết thì cùng chết. A Cường sẽ đưa họ ra an toàn.

Dương Tuấn Vũ nghiêm nghị quát:

- Cô không có quyền trái lệnh. Elise. Cô không nghe tôi tất cả sẽ chết.

Elise nước mắt tuôn rơi, đôi môi đã bị cắn chặt chảy máu. Cô run run nghiêm giọng:

- Rõ thưa Boss. Anh.. nhất định phải quay lại.

Cô đau đớn đuổi theo A Cường và ba người phía trước.

Dương Tuấn Vũ không thể để mọi người cùng chạy được. Bọn chúng chỉ cần 40 giây là có thể áp sát. Khi đó hàng loạt súng đạn sẽ bắn ra. Nếu có mình hắn thì không sao, nhưng đây còn cả gia đình của hắn. Cùng đi thì không kịp. Hắn phải ở lại cản đường.

Có thể chết đi nhưng quãng thời gian ngắn ngủi được sống lại này hắn đã cảm nhận được những tình cảm tuyệt vời nhất, có bạn gái xinh đẹp tốt bụng ngoan hiền, có cha mẹ yêu thương, có em gái thân thiết, rồi cả những đồng nghiệp đáng kính.

Dương Tuấn Vũ nhếch đôi môi lên đầy vui vẻ nhưng rất nhanh chuyển sang lạnh lẽo đầy sát khí, hắn liếm liếm môi, cười tà ác:

- Triệu Cơ, chúng ta cùng chiến đấu đến cuối cùng.

- Em luôn sát cánh cùng anh.

- Tốt lắm, chúng ta cũng không ngồi chờ chết được, anh sẽ cho chúng một chút quà.

Dương Tuấn Vũ ẩn thân vào một góc, khẩu M16 đã được lên đạn, nòng súng chĩa thẳng về lối đi duy nhất.

50 tên này đúng như Triệu Cơ dự đoán, chỉ mất 40 giây để xuất hiện tại lối đi. Bọn chúng lao đi rất nhanh, rồi đột nhiên một tên nhạy bén nhất hét lên:

- Tất cả ẩn nấp.

Lời hắn vang lên đồng thời với tiếng “đoàng đoàng đoàng…” của súng máy. Tuy đã được cảnh báo nhưng vẫn có nhiều tên trúng đạn. Bọn chúng được tăng cường sức mạnh nhưng không bất tử. Tên nào trúng đạn vào chỗ hiểm thì đều chết. Có 5 tên xấu số chết ngay lập tức, khoảng 10 tên bị thương nặng, 8 tên bị thương nhẹ. Gần một nửa đều ăn quả đắng của Dương Tuấn Vũ.

Nhưng ngoài 5 tên chết ngay ra, những tên bị thương còn lại đều không có cảm giác gì, tất cả các giác quan của chúng được tăng cười nhưng cảm giác đau lại biết mất. Chúng không khác gì bộ máy giết người.

Dương Tuấn Vũ bắn hết một băng đạn thì nhanh chóng lướt đi, hắn không phải ở lại để cảm tử. Giết được càng nhiều càng tốt, cầm chân được càng lâu càng tốt.

Tuy vậy bọn này cũng toàn là lính đánh thuê chuyên nghiệp, không tên nào yếu đuối, lại được cắn thuốc. Hai mắt của bọn chúng đỏ lên, bọn chúng cũng có súng, vì vậy tất cả cùng xả đạn về phía mục tiêu. Hàng trăm viên đạn liên tiếp vang lên. Dương Tuấn Vũ nhanh chóng chạy đến ngã rẽ để tránh đạn nhưng vẫn không tránh được hết.

Hắn đã trúng ba viên đạn, một viên vào đùi, hai viên vào ngực và vai.

Cơn đau thấu xương truyền đến, hắn cắn răng chửi:

- ** kiếp, đồ chơi này nhiều như vậy đúng là không công bằng mà.



- Chiến đấu sinh tử không có khái niệm công bằng

- Anh biết. Ài.

Dương Tuấn Vũ mặc kệ cơn đau, hắn tiếp tục lao đi.

45 tên còn lại đuổi theo, 10 tên bị thương nặng đã đuối sức đi trông thấy. Dù chúng không đau nhưng tổn thương phủ tạng rất nhanh sẽ chết. Sau khi đuổi được 50m, 10 tên này gục xuống.

35 tên còn lại vừa đuổi theo vừa liên tục bắn súng. Tuy vậy Dương Tuấn Vũ như con trạch, vừa lẩn nhanh lại không để lại dấu vết. À, chỉ khi bọn chúng nhận ra vết máu mà đuổi theo thì không còn bị mất dấu, nhưng loạt đạn cuối cùng vang lên cũng chỉ trúng thêm được một viên vào hông của Dương Tuấn Vũ.

Dương Tuấn Vũ bị thương nặng cũng làm sức mạnh giảm đi không ít, hắn cảm thấy bọn chúng hết đạn thì bắt đầu lấy tên ra bắn.

Không thể không nói Dương Tuấn Vũ rất khôn lỏi, thậm chí có thể nói bỉ ổi một chút cũng không quá.

Những mũi tên xuyên phá kèm theo chất độc được hắn bắn đi rất nhanh. Bọn này thấy hắn giương cung lên thì bĩu môi, thời này còn có kẻ cầm cung.

Tuy vậy, đường đi chật hẹp mà 35 tên lại nhao nhao đuổi theo, Dương Tuấn Vũ chả cần nhắm cũng có thể bắn trúng.

Toàn bộ 10 mũi tên bắn ra găm vào đủ các vị trí của 10 tên ngu ngốc.

Đến lúc bọn chúng nhận ra cung tên có độc thì đã hết cách cứu chữa.

Ra đến cửa, Dương Tuấn Vũ thấy mọi người đang chạy về phía xe. Vì đường khó đi nên xe đỗ xa mất 2km, người nhà hắn đều là người bình thường. Chạy 2Km thì cũng phải mất ít nhất 20 phút.

Dương Tuấn Vũ chọn một nơi thích hợp, hắn đứng lại không chạy nữa, bọn khốn này đã có gan đe dọa người nhà hắn thì đều phải chết.

Dương Tuấn Vũ cất cung đi, hắn rút Thanh Phong Thương ra, hai tay duỗi thẳng ra, một tay cầm chéo cây thương, nhìn hắn như một chiến thần huyết sát.

25 tên còn lại cũng rút vũ khí của mình ra. Bọn chúng thực hiện kế hoạch bào mòn thể lực và đánh du kích. 25 tên tạo thành 3 vòng tròn đan xen nhau, vây quanh Dương Tuấn Vũ.

Người Thương hợp nhất, Dương Tuấn Vũ bắt đầu triển khai thương pháp của mình.

Đao kiếm thương sáng loáng lao vào nhau hỗn chiến, Dương Tuấn Vũ vừa tránh các đường tấn công sắc bén, vừa phản công lại.

Thế công không được thủ không xong làm Dương Tuấn Vũ bị hao tốn thể lực rất nhanh. Đây chính là mục đích của bọn chúng.

Dương Tuấn Vũ thấy không ổn, ngay lập tức hắn kích hoạt sức mạnh của Apollo. Cây thương sáng lên ánh vàng, Dương Tuấn Vũ được tăng lên sức mạnh, hắn phản công dữ dội.

Một cú chém xé ngang trời, cây thương mạnh vẽ chém tan 3 thanh kiếm sắc bén, lưỡi thương sáng loáng cắt ngọt vào người 3 tên địch trước mắt, tên nào trúng chiêu người đều đứt thành 2 đoạn.

Nhìn thấy cảnh máu me này, những tên còn lại dù đang điên cuồng cũng thoáng chần chừ. Trên người Dương Tuấn Vũ hiện tại không ít vết thương, máu đã nhuộm đỏ bộ đồ, nhưng hắn vẫn chiến đấu không mệt mỏi.

Bọn chúng quyết định chỉ chia làm 2 vòng, đồng thời tấn công chứ không bào mòn sức lực nữa.

Dương Tuấn Vũ nhân cơ hội chúng đổi đội hình thì chém gọn một tên khác. Đang định tiếp tục tấn công thì bất chợt một tiếng “đoàng” vang lên, mọi người ở đây đều không bất ngờ, chỉ có Dương Tuấn Vũ và Triệu Cơ sửng sốt.

Tuy được Triệu Cơ cảnh báo nguy hiểm, nhưng Dương Tuấn Vũ đang trong vòng vây cũng không có nhiều không gian để tránh. Viên đạn của súng AWM từ phía xa ngắm bắn trùng vào bụng hắn.

Dương Tuấn Vũ hộc máu, cả người loạng choạng, thể lực đang nhanh chóng giảm xuống. Hắn cay đắng biết rằng mình đã bỏ sót một tên quan trọng nhất “xạ thủ”.

Từ lúc đi đến tới hiện tại đều quá thuận lợi làm hắn quên đi mất kẻ này. Cứ nghĩ là chỉ có 50 tên không ngờ lại từ đâu chòi ra một kẻ khác.

22 tên còn lại đều thở ra một hơi, đến bây giờ “ông trùm” mới chịu ra tay. Rõ ràng là ở ngoài nằm rình mồi mà lại để tên điên này lao vào căn cứ cứu người. Không hiểu ông ta nghĩ cái biến thái gì trong đầu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook