Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ
Chương 19: Chạy thoát (2)
Bắc Thiên Nguyệt
13/10/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
"Tôi biết tôi trèo cao không lên, Nhưng mà người phụ nữ kia có thể vào cửa Diệp gia sao?"
Cô đi tới trước mặt anh: "Ông nội anh sẽ tiếp nhận sao?"
"Tính khí ba anh nóng nảy trong mắt không dung được một hạt cát sẽ đồng ý sao?"
"Mẹ anh khó hầu hạ lại yêu cầu rất cao có thể nhìn trúng sao?"
"Em gái anh cậy mạnh vô lý có thể để cho cô ta dễ chịu sao?"
...
Ba Hà Nhu đi theo Diệp lão gia hai mươi năm, cô tự nhiên đối với tình huống Diệp gia hiểu rõ như lòng bàn tay.
"Những thứ này không cần cô bận tâm! Quản tốt việc của cô là được rồi." Diệp Bắc Thành hung ác nham hiểm nhìn cô: "Chuyện kia nếu không phải nể tình ba cô, cô cho là cô còn có thể đứng ở chỗ này quơ tay múa chân đối với tôi sao?"
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại, quay người đi ra khỏi vườn.
Du Tĩnh Nhã nhanh chóng lắc mình tránh tới cột đá điêu khắc phía sau, đối thoại của hai người lọt vào lỗ tai cô không sót một chữ, mặt cô đầy kinh ngạc...
"Ôi mẹ ơi, đây là cái gia đình gì?" Hồi tưởng lời người đàn bà kia vừa mới nói, cô vỗ ngực một cái, xem ra so với gia đình cô tràn đầy chiến tranh không biết tốt hơn chỗ nào, vì để tránh cho từ cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác, hay là ba mươi sáu kế —— tẩu vi thượng sách đi...
Lúc Diệp Bắc Thành từ trong vườn trở lại phòng yến hội, tham gia người tụ họp tửu hứng say sưa, nhưng Du Tĩnh Nhã cũng không còn ở vị trí cũ, anh chần chờ một chút, xoay người ra khỏi quán rượu.
Chạy xe đi theo con đường phải đi qua về nhà cô, quả nhiên ở nơi gặp lần trước, thấy được bóng dáng cô gầy gò, dưới ánh trăng, có vẻ cô đơn lại quật cường.
Anh xuống xe, hướng bóng người kia gọi lớn tiếng: "Du Tĩnh Nhã..."
Bỗng nhiên nghe được tiếng gọi, Du Tĩnh Nhã dừng bước, cô nghi ngờ quay đầu lại, đợi sau khi thấy rõ là Diệp Bắc Thành, thở dài đi tới chỗ anh.
"Nội dung các người mới vừa nói chuyện tôi đã nghe được."
"Sau đó thì sao?" ngón tay Diệp Bắc Thành gõ nhẹ thân xe.
"Tôi cảm thấy tôi có yêu cầu hoang đường, anh có muốn suy tính một lần nữa hay không."
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Cô dừng lại một chút: "Gia đình anh như vậy, tôi có thể sẽ có áp lực."
"Tôi biết tôi trèo cao không lên, Nhưng mà người phụ nữ kia có thể vào cửa Diệp gia sao?"
Cô đi tới trước mặt anh: "Ông nội anh sẽ tiếp nhận sao?"
"Tính khí ba anh nóng nảy trong mắt không dung được một hạt cát sẽ đồng ý sao?"
"Mẹ anh khó hầu hạ lại yêu cầu rất cao có thể nhìn trúng sao?"
"Em gái anh cậy mạnh vô lý có thể để cho cô ta dễ chịu sao?"
...
Ba Hà Nhu đi theo Diệp lão gia hai mươi năm, cô tự nhiên đối với tình huống Diệp gia hiểu rõ như lòng bàn tay.
"Những thứ này không cần cô bận tâm! Quản tốt việc của cô là được rồi." Diệp Bắc Thành hung ác nham hiểm nhìn cô: "Chuyện kia nếu không phải nể tình ba cô, cô cho là cô còn có thể đứng ở chỗ này quơ tay múa chân đối với tôi sao?"
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại, quay người đi ra khỏi vườn.
Du Tĩnh Nhã nhanh chóng lắc mình tránh tới cột đá điêu khắc phía sau, đối thoại của hai người lọt vào lỗ tai cô không sót một chữ, mặt cô đầy kinh ngạc...
"Ôi mẹ ơi, đây là cái gia đình gì?" Hồi tưởng lời người đàn bà kia vừa mới nói, cô vỗ ngực một cái, xem ra so với gia đình cô tràn đầy chiến tranh không biết tốt hơn chỗ nào, vì để tránh cho từ cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác, hay là ba mươi sáu kế —— tẩu vi thượng sách đi...
Lúc Diệp Bắc Thành từ trong vườn trở lại phòng yến hội, tham gia người tụ họp tửu hứng say sưa, nhưng Du Tĩnh Nhã cũng không còn ở vị trí cũ, anh chần chờ một chút, xoay người ra khỏi quán rượu.
Chạy xe đi theo con đường phải đi qua về nhà cô, quả nhiên ở nơi gặp lần trước, thấy được bóng dáng cô gầy gò, dưới ánh trăng, có vẻ cô đơn lại quật cường.
Anh xuống xe, hướng bóng người kia gọi lớn tiếng: "Du Tĩnh Nhã..."
Bỗng nhiên nghe được tiếng gọi, Du Tĩnh Nhã dừng bước, cô nghi ngờ quay đầu lại, đợi sau khi thấy rõ là Diệp Bắc Thành, thở dài đi tới chỗ anh.
"Nội dung các người mới vừa nói chuyện tôi đã nghe được."
"Sau đó thì sao?" ngón tay Diệp Bắc Thành gõ nhẹ thân xe.
"Tôi cảm thấy tôi có yêu cầu hoang đường, anh có muốn suy tính một lần nữa hay không."
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Cô dừng lại một chút: "Gia đình anh như vậy, tôi có thể sẽ có áp lực."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.