Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ
Chương 36: Người đàn ông bá đạo (4)
Bắc Thiên Nguyệt
13/10/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
"Chẳng lẽ tới khi con đã kết hôn cùng cô ta rồi, còn không biết tình huống gia đình cô ta sao?" Bắc Thành yên lặng nhìn ở trong mắt mẹ, hiểu lầm thành ra anh cũng không biết chuyện.
"Gia đình cô ta như thế nào cùng bản thân cô ta không liên quan, lớn lên ở trong đình viện, sinh trưởng ở bên ngoài đình viện không phải sao?"
Xem ra tình huống Du Tĩnh Nhã bọn họ đã tra rõ ràng, nếu không sẽ không biết cô có một gia đình không chịu nổi.
A... Đậu Hoa Nguyệt cười nhạt: "Một người con gái hai mươi tám tuổi còn chưa có gả đi, coi như là, cũng là một đóa anh túc, bởi vì quanh thân độc khí quá nặng, cho nên mới không có người dám hái, chỉ có con đầu óc không tỉnh táo, mù quáng chịu chết!"
"Đủ rồi." Diệp Quốc Hiền cắt lời: "Bây giờ nói những lời này có ích lợi gì? nghịch tử này đã đem chuyện tuyên bố ra ngoài không thể cứu vãn! nó chính là uy hiếp Diệp gia, mới dám không chút kiêng kỵ ở trong đại lễ mừng công ty được trăm năm tuyên bố hôn sự, nơi nào trong mắt nó còn có những trưởng bối chúng ta, không tôn trọng chúng ta không quan hệ, nhìn con làm sao nói với ông nội..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng chuông điện thoại dồn dập bỗng nhiên vang lên, Đậu Hoa Nguyệt cau mày đi về phía điện thoại, phiền não cầm ống nói lên: "A lô? Ai vậy?"
Vừa nghe đến đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm, lập tức thái độ bà trở nên tôn kính mười phần: "À, ba, đã trễ thế này sao ba còn gọi điện thoại tới?"
Diệp Quốc Hiền dùng ngón tay chỉ con trai, tỏ ý anh tự thu xếp ổn thỏa, từ nhỏ ngoại trừ ông nội anh Diệp Chi Sơn, không người nào có thể ràng buộc được anh.
"Kêu Bắc Thành nghe điện thoại sao?" Đậu Hoa Nguyệt lập lại một lần nữa, sau khi chắc chắn bà không có nghe lầm, đồng thời đưa cho Diệp Bắc Thành.
"Này, ông nội, cháu là Bắc Thành." Anh nghe điện thoại, hắng giọng một cái, chờ chất vấn một vòng mới.
"Đúng vậy, những tờ báo kia không phải tung tin xì căng đan, cháu quả thật muốn kết hôn với người phụ nữ kia."
"Bởi vì... cháu yêu cô ta."
Diệp Quốc Hiền cùng vợ đồng thời khiếp sợ ngẩng đầu lên, mặc dù bọn họ đều biết đây là nói láo, nhưng vẫn bị đả kích không nhỏ, không phải vạn bất đắc dĩ, Bắc Thành tuyệt sẽ không lừa gạt ông nội anh, rốt cuộc là bởi vì cái gì? Để cho anh quyết tâm muốn kết hôn với người đàn bà kia?
Lý do có thể có trăm ngàn loại, nhưng duy có một thứ không thể nào, tuyệt đối không phải là bởi vì yêu.
"Người đàn bà kia đầu độc cho con uống cái gì? Thậm chí ngay cả ông nội con cũng dám lừa gạt!"
Diệp Bắc Thành mới vừa cúp điện thoại, sau lưng liền truyền tới tiếng gầm gừ giận dữ của mẹ không kềm được.
"Chẳng lẽ tới khi con đã kết hôn cùng cô ta rồi, còn không biết tình huống gia đình cô ta sao?" Bắc Thành yên lặng nhìn ở trong mắt mẹ, hiểu lầm thành ra anh cũng không biết chuyện.
"Gia đình cô ta như thế nào cùng bản thân cô ta không liên quan, lớn lên ở trong đình viện, sinh trưởng ở bên ngoài đình viện không phải sao?"
Xem ra tình huống Du Tĩnh Nhã bọn họ đã tra rõ ràng, nếu không sẽ không biết cô có một gia đình không chịu nổi.
A... Đậu Hoa Nguyệt cười nhạt: "Một người con gái hai mươi tám tuổi còn chưa có gả đi, coi như là, cũng là một đóa anh túc, bởi vì quanh thân độc khí quá nặng, cho nên mới không có người dám hái, chỉ có con đầu óc không tỉnh táo, mù quáng chịu chết!"
"Đủ rồi." Diệp Quốc Hiền cắt lời: "Bây giờ nói những lời này có ích lợi gì? nghịch tử này đã đem chuyện tuyên bố ra ngoài không thể cứu vãn! nó chính là uy hiếp Diệp gia, mới dám không chút kiêng kỵ ở trong đại lễ mừng công ty được trăm năm tuyên bố hôn sự, nơi nào trong mắt nó còn có những trưởng bối chúng ta, không tôn trọng chúng ta không quan hệ, nhìn con làm sao nói với ông nội..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng chuông điện thoại dồn dập bỗng nhiên vang lên, Đậu Hoa Nguyệt cau mày đi về phía điện thoại, phiền não cầm ống nói lên: "A lô? Ai vậy?"
Vừa nghe đến đầu bên kia điện thoại truyền tới thanh âm, lập tức thái độ bà trở nên tôn kính mười phần: "À, ba, đã trễ thế này sao ba còn gọi điện thoại tới?"
Diệp Quốc Hiền dùng ngón tay chỉ con trai, tỏ ý anh tự thu xếp ổn thỏa, từ nhỏ ngoại trừ ông nội anh Diệp Chi Sơn, không người nào có thể ràng buộc được anh.
"Kêu Bắc Thành nghe điện thoại sao?" Đậu Hoa Nguyệt lập lại một lần nữa, sau khi chắc chắn bà không có nghe lầm, đồng thời đưa cho Diệp Bắc Thành.
"Này, ông nội, cháu là Bắc Thành." Anh nghe điện thoại, hắng giọng một cái, chờ chất vấn một vòng mới.
"Đúng vậy, những tờ báo kia không phải tung tin xì căng đan, cháu quả thật muốn kết hôn với người phụ nữ kia."
"Bởi vì... cháu yêu cô ta."
Diệp Quốc Hiền cùng vợ đồng thời khiếp sợ ngẩng đầu lên, mặc dù bọn họ đều biết đây là nói láo, nhưng vẫn bị đả kích không nhỏ, không phải vạn bất đắc dĩ, Bắc Thành tuyệt sẽ không lừa gạt ông nội anh, rốt cuộc là bởi vì cái gì? Để cho anh quyết tâm muốn kết hôn với người đàn bà kia?
Lý do có thể có trăm ngàn loại, nhưng duy có một thứ không thể nào, tuyệt đối không phải là bởi vì yêu.
"Người đàn bà kia đầu độc cho con uống cái gì? Thậm chí ngay cả ông nội con cũng dám lừa gạt!"
Diệp Bắc Thành mới vừa cúp điện thoại, sau lưng liền truyền tới tiếng gầm gừ giận dữ của mẹ không kềm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.