Chương 53: Chiến Tranh Tại Phòng Khách!
Phượng Mèo
05/08/2022
Chap trc mik nhầm :v Diệu Linh chưa lên xe nha mọi người, giá quá rồi up râu ông nọ cắm cằm bà kia :v Sorryyyy!!
Thôi, vào truyện nào,1000 từ thẳng tiến !
_______________________
Khi cô đi ra ngoài, xuất hiện dưới chân cô là một cục bông mà ngày đó cô nhặt về, nó giương ánh mắt buồn bã nhìn cô, cô đau lòng ngồi xuống, ôm nó vào lòng:
'' Max, ở lại mạnh khỏe !''
Sau khi thì thầm vào tai nó, cô bỏ nó xuống, cắn môi mà xoay người rời đi, đối với ánh mắt bi thương của nó cô cảm thấy mình thật ích kỉ!
Vừa xuống lầu, cô đã thấy Băng Nhu đang hất hàm, vênh mặt sai khiến người làm trong phòng khách, chân vắt chéo lên nhau, thấy cô đi xuống, cô ta không những không đứng dậy mà còn khinh thường nhìn Diệu Linh, cao ngạo như thể mình đã thành bà chủ :.
"A, Hoàng tiểu thư."
Thấy cô không để ý đến sự tồn tại của mình, Băng Nhu lập tức đứng dậy, bước đến gần lên tiếng, cố tình thay đổi cách xưng hô trong lời nói nhằm nhấn mạnh vào từ '' Hoàng tiểu thư'' để nhắc nhở cô về thân phận của mình là một người xa lạ.
Cô thản nhiên chỉ liếc mắt nhìn lướt qua, không thèm quan tâm, so đo trong cách ám chỉ của cô ta, giờ cô lấy quyền gì ?
" Cô đã thất bại thảm hại!."
Băng Nhu đi lại gần, ghé môi vào tai cô thì thầm nhỏ, sau đó đi lên trước mặt chặn đường của cô, bên môi nở nụ cười sảng khoái .
'' Thật không ngờ cô lại có ngày hôm nay, sao ? Bộ dạng kiêu ngạo của cô đâu rồi ? Hả?''
'' Cô không rảnh thời gian đến nổi ở đây lãi nhãi trước mặt tôi chứ ?''
Cô lạnh nhạt lên tiếng, kinh tởm nhìn con người trước mặt, sau bao nhiêu thủ đoạn cô ta cũng còn mặt mũi mà đứng đây dạy đời cô sao ? Thứ không biết vô liêm sỉ !
Cô ta không tức giận mà còn cười tươi hơn :
'' Rảnh, rất rảnh là đằng khác kia kìa , thời gian dành cho cô chưa bao giờ là bận cả ... Hoàng tiểu thư!''
'' Chi bằng cô dành thời gian này bên cạnh anh ấy thì tốt hơn, biết đâu chừng ngày hôm nay của tôi là kết quả sau này của cô!''
Cô nhún vai, nở nụ cười ' thân thiện' ( Chị bắt đầu biết đáp trả rồi), sau đó đi lướt qua Băng Nhu, cơ thể khựng lại khi nghe câu cô ta nói :
" Không biết ba mẹ cô còn mặt mũi nào mà nhìn lại đứa con gái này nhỉ ? Vừa kết hôn không lâu liền bị đuổi về lại, chắc hẳn...điều này phải xem lại cách dạy dỗ con cái của mẹ cô rồi !''
Băng Nhu bực mình nhưng vẫn nặn ra nụ cười ,khoanh tay lại .
'Chát'
Tiếng cái tát vang lên trong không khí im lặng rõ mồn một, Băng Nhu ôm một bên má mình mà căm phẫn, xen lẫn ngạc nhiên nhìn cô, thật không ngờ cô ta sẽ ra tay tát mình. Xem ra cô ta bề ngoài nhu mì tưởng dễ bắt nạt nhưng thật ra lại không như vậy
'' Cô...''
'' Tôi thì làm sao ? Cô xúc phạm tôi như thế nào cũng được,nhục nhã sao cũng được.... nhưng tuyệt đối...không được đụng đến mẹ tôi!''
Cô xoay người lại, ánh mắt tức giận nhìn vào cái người đang ngồi dưới sàn nhà !
'' Hai người ầm ỉ đủ chưa ?''
Khi Băng Nhu định lên tiếng thì một giọng nói vang lên trước, mang theo cảm giác khó chịu kèm tức giận!
Đại Phong đứng trên cầu thang vừa lúc nhìn một màn này, cô có thể cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của anh rơi trên người mình. Cười khổ, cũng đúng thôi!
'' Phong...''
Vừa thấy Đại Phong đi xuống, Băng Nhu ngay lập tức đứng dậy, chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, nửa làm nũng, nửa ủy khuất, nước mắt tràn ra, nếu ai không nghe được đoạn đối thoại lúc nãy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Diệu Linh ăn hiếp cô ta!
''Làm sao vậy bảo bối ?''
Đại Phong ôm ngang thắt lưng Băng Nhu , nhẹ nhàng an ủi. Thái độ dịu dàng và ân cần đó chưa bao giờ dành cho cô.
'' Cô ấy tát em .''
'' Vậy sao ?''
Ánh mắt anh lóe lên tia ngoan độc, xem ra đúng như anh nghĩ, bộ dạng yếu đuối, nhu mì trước mặt anh đều là giả tạo.
'' Đúng vậy,Đại Phong huhu ....em cảm thấy rất uất ức, tất cả mọi người đều khinh thường em !''
Băng Nhu vừa nói vừa khóc .
Đại Phong lạnh lùng liếc qua từng người làm, kể cả người kia ( Diệu Linh ấy ) rồi đi lại phía cô,mấy máy môi nói:
'' Quỳ xuống..... xin lỗi cô ấy !''
Lời tuyệt tình vừa phát ra khiến cơ thể cô cứng ngắc, ngạc nhiên ngước lên nhìn anh, trong lòng một trận đau nhói.
'' Sao?''
Cô hỏi lại, tựa như không tin vào những gì mình nghe.
Băng Nhu một bênkhông thể tin Đại Phong sẽ làm như vậy, ngạc nhiên trong chốc lát qua đi, còn lại trong mắt cô ta tràn ngập sung sướng, tựa như ăn mật ngọt, cô biết tên đàn ông này rất say đắm cô.
'' Tai cô có vấn đề sao ? Tôi nói, quỳ xuống xin lỗi cô ấy!''
Anh mất kiên nhẫn nhắc lại cho cô một lần nữa !
Từng lời tuyệt tình xuyên thấu qua màng tai của cô, rõ mồn một khiến cô đau đến thắt lòng, thân thể như sắp không trụ nổi. Anh ta lại hạ thấp cô để an ủi Băng Nhu !
Cô cười đến chua xót.
'' Đây là cách anh dùng để làm cô ấy hả giận sao ?''
Thôi, vào truyện nào,1000 từ thẳng tiến !
_______________________
Khi cô đi ra ngoài, xuất hiện dưới chân cô là một cục bông mà ngày đó cô nhặt về, nó giương ánh mắt buồn bã nhìn cô, cô đau lòng ngồi xuống, ôm nó vào lòng:
'' Max, ở lại mạnh khỏe !''
Sau khi thì thầm vào tai nó, cô bỏ nó xuống, cắn môi mà xoay người rời đi, đối với ánh mắt bi thương của nó cô cảm thấy mình thật ích kỉ!
Vừa xuống lầu, cô đã thấy Băng Nhu đang hất hàm, vênh mặt sai khiến người làm trong phòng khách, chân vắt chéo lên nhau, thấy cô đi xuống, cô ta không những không đứng dậy mà còn khinh thường nhìn Diệu Linh, cao ngạo như thể mình đã thành bà chủ :.
"A, Hoàng tiểu thư."
Thấy cô không để ý đến sự tồn tại của mình, Băng Nhu lập tức đứng dậy, bước đến gần lên tiếng, cố tình thay đổi cách xưng hô trong lời nói nhằm nhấn mạnh vào từ '' Hoàng tiểu thư'' để nhắc nhở cô về thân phận của mình là một người xa lạ.
Cô thản nhiên chỉ liếc mắt nhìn lướt qua, không thèm quan tâm, so đo trong cách ám chỉ của cô ta, giờ cô lấy quyền gì ?
" Cô đã thất bại thảm hại!."
Băng Nhu đi lại gần, ghé môi vào tai cô thì thầm nhỏ, sau đó đi lên trước mặt chặn đường của cô, bên môi nở nụ cười sảng khoái .
'' Thật không ngờ cô lại có ngày hôm nay, sao ? Bộ dạng kiêu ngạo của cô đâu rồi ? Hả?''
'' Cô không rảnh thời gian đến nổi ở đây lãi nhãi trước mặt tôi chứ ?''
Cô lạnh nhạt lên tiếng, kinh tởm nhìn con người trước mặt, sau bao nhiêu thủ đoạn cô ta cũng còn mặt mũi mà đứng đây dạy đời cô sao ? Thứ không biết vô liêm sỉ !
Cô ta không tức giận mà còn cười tươi hơn :
'' Rảnh, rất rảnh là đằng khác kia kìa , thời gian dành cho cô chưa bao giờ là bận cả ... Hoàng tiểu thư!''
'' Chi bằng cô dành thời gian này bên cạnh anh ấy thì tốt hơn, biết đâu chừng ngày hôm nay của tôi là kết quả sau này của cô!''
Cô nhún vai, nở nụ cười ' thân thiện' ( Chị bắt đầu biết đáp trả rồi), sau đó đi lướt qua Băng Nhu, cơ thể khựng lại khi nghe câu cô ta nói :
" Không biết ba mẹ cô còn mặt mũi nào mà nhìn lại đứa con gái này nhỉ ? Vừa kết hôn không lâu liền bị đuổi về lại, chắc hẳn...điều này phải xem lại cách dạy dỗ con cái của mẹ cô rồi !''
Băng Nhu bực mình nhưng vẫn nặn ra nụ cười ,khoanh tay lại .
'Chát'
Tiếng cái tát vang lên trong không khí im lặng rõ mồn một, Băng Nhu ôm một bên má mình mà căm phẫn, xen lẫn ngạc nhiên nhìn cô, thật không ngờ cô ta sẽ ra tay tát mình. Xem ra cô ta bề ngoài nhu mì tưởng dễ bắt nạt nhưng thật ra lại không như vậy
'' Cô...''
'' Tôi thì làm sao ? Cô xúc phạm tôi như thế nào cũng được,nhục nhã sao cũng được.... nhưng tuyệt đối...không được đụng đến mẹ tôi!''
Cô xoay người lại, ánh mắt tức giận nhìn vào cái người đang ngồi dưới sàn nhà !
'' Hai người ầm ỉ đủ chưa ?''
Khi Băng Nhu định lên tiếng thì một giọng nói vang lên trước, mang theo cảm giác khó chịu kèm tức giận!
Đại Phong đứng trên cầu thang vừa lúc nhìn một màn này, cô có thể cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của anh rơi trên người mình. Cười khổ, cũng đúng thôi!
'' Phong...''
Vừa thấy Đại Phong đi xuống, Băng Nhu ngay lập tức đứng dậy, chạy đến ôm lấy cánh tay hắn, nửa làm nũng, nửa ủy khuất, nước mắt tràn ra, nếu ai không nghe được đoạn đối thoại lúc nãy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Diệu Linh ăn hiếp cô ta!
''Làm sao vậy bảo bối ?''
Đại Phong ôm ngang thắt lưng Băng Nhu , nhẹ nhàng an ủi. Thái độ dịu dàng và ân cần đó chưa bao giờ dành cho cô.
'' Cô ấy tát em .''
'' Vậy sao ?''
Ánh mắt anh lóe lên tia ngoan độc, xem ra đúng như anh nghĩ, bộ dạng yếu đuối, nhu mì trước mặt anh đều là giả tạo.
'' Đúng vậy,Đại Phong huhu ....em cảm thấy rất uất ức, tất cả mọi người đều khinh thường em !''
Băng Nhu vừa nói vừa khóc .
Đại Phong lạnh lùng liếc qua từng người làm, kể cả người kia ( Diệu Linh ấy ) rồi đi lại phía cô,mấy máy môi nói:
'' Quỳ xuống..... xin lỗi cô ấy !''
Lời tuyệt tình vừa phát ra khiến cơ thể cô cứng ngắc, ngạc nhiên ngước lên nhìn anh, trong lòng một trận đau nhói.
'' Sao?''
Cô hỏi lại, tựa như không tin vào những gì mình nghe.
Băng Nhu một bênkhông thể tin Đại Phong sẽ làm như vậy, ngạc nhiên trong chốc lát qua đi, còn lại trong mắt cô ta tràn ngập sung sướng, tựa như ăn mật ngọt, cô biết tên đàn ông này rất say đắm cô.
'' Tai cô có vấn đề sao ? Tôi nói, quỳ xuống xin lỗi cô ấy!''
Anh mất kiên nhẫn nhắc lại cho cô một lần nữa !
Từng lời tuyệt tình xuyên thấu qua màng tai của cô, rõ mồn một khiến cô đau đến thắt lòng, thân thể như sắp không trụ nổi. Anh ta lại hạ thấp cô để an ủi Băng Nhu !
Cô cười đến chua xót.
'' Đây là cách anh dùng để làm cô ấy hả giận sao ?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.