Chương 62: Diệu Linh, Em ở Đâu? (2)
Phượng Mèo
05/08/2022
"Được, anh ở lại đây với em"
Cuốu cùng, anh cũng đưa ra được quyết định của mình...là bên cạnh Băng Nhu.
" Đại Phong, em yêu anh."
Băng Nhu mừng rỡ, càng đưa tay ôm chặt lấy anh.
Anh đẩy cô ta ra, không hiểu sao khi nghe câu thổ lộ của Băng Nhu, trong lòng anh mảy may chẳng có cảm xúc, đơn giản....Vì anh không yêu Băng Nhu, anh xác định được :
"Em mau lên giường nằm nghỉ đi."
"Hứa với em...đừng đi"
"Được."
Đại Phong ở lại với Băng Nhu, chỉ vì cô ta đang mang thai con anh, chăm sóc cô ta là vì đứa bé, chứ không phải là yêu cô ta.
Hôm nay anh đã mất đi đứa con của anh và Diệu Linh, anh không muốn cùng một ngày lại mất thêm một đứa con nữa. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, sau khi Diệu Linh tỉnh lại, anh sẽ đưa cô về nhà, sẽ không để cho cô rời xa anh thêm một lần nào nữa.
Còn về phần Băng Nhu, anh sẽ nói rõ cho cô ta biết, anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng anh sẽ không kết hôn với cô ta. Trong lòng anh chỉ có "Linh Nhi" của anh mới xứng làm Trương phu nhân.
______________________________
"A...."
Cô khẽ cử động thân mình, phát hiện bên dưới rất đau, không khỏi rên lên một tiếng.
"Diệu Linh...cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.....cậu làm mình lo quá."
Hạnh Tuyết ở bên cạnh, khuôn mặt lo lắng xem lẫn một chút vui mừng, cầm tay cô lên hỏi:
" Hạnh Tuyết...Bảo Bảo...Bảo Bảo của mình đâu??"
Cô cầm chắt tay của Hạnh Tuyết, liên tục hỏi về đứa bé, trong tầng mắt cô xuất hiện một nỗi đau, hy vọng ai đó sẽ nói với cô " Bảo Bảo không sao...cậu đừng lo lắng.." Làm ơn, nói với cô đi.
"Bảo Bảo sao? Diệu Linh, cậu có thai?"
Hạnh Tuyết kinh ngạc quay ngược lại hỏi cô.
"Diệu Linh...cô tỉnh rồi!"
Diệu Linh ngẩng đầu nhìn Thái Huy, giọng run run hỏi cậu, tay vô thức đặt lên bụng:
"Bảo Bảo vẫn ở đây....đúng không? Làm ơn nói tôi biết đi!!""
Nước mắt cô rơi xuống, giọng lạc đi vì khóc, khuôn mặt cô trắng bệch, kèm theo sự hài hòa với nước mắt khiến khuôn mặt cô càng thêm bi thương.
"Sau này cô sẽ có những đứa bé khác!"
"KHÔNG........"
Cô vô lực hét lên, hai tay ôm lấy tai mình, cô không tin, đây là mơ, xin hãy nói với cô đây chỉ là mơ đi, làm ơn đi, Bảo Bảo sẽ không rời xa cô, sẽ không đâu....cô khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má của cô, cô gào thét trong tuyệt vọng, Bảo Bảo bỏ cô đi rồi, con cô đã đi rồi....cô không xứng đáng làm mẹ, là do cô quá ngu ngốc, ngay khi Bảo Bảo bên mình cô không nhận ra, giờ đã không còn nữa rồi. Đều tại cô không tốt, chắc chắn Bảo Bảo sẽ rất hận cô...rất hận cô.....
" Tôi là một người mẹ rất tồi....tôi không bảo vệ được con của mình....rất cả là do tôi....nhất định Bảo Bảo sẽ rất hận tôi, hận tôi vì sao không yêu thương nó nhiều hơn, hận tôi vì sao lại đáng mất nó....."
Cô gào lên, giọng nói đau đớn, cả người cô run rẩy, ra sức lấy tay đập vào ngực mình.
"Diệu Linh, cậu đừng như vậy có được không? Cậu còn rất trẻ, sau này cậu sẽ có rất nhiều đứa bé khác"
Hạnh Tuyết cũng khóc theo, ôm chầm lấy cô , nỗi đau như đươc chia đôi, Hạnh Tuyết cũng cảm nhận được nỗi đau ấy, một nỗi đau vô hình.
" Sẽ không....sẽ không"
Cô lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô cười, cười một cách ngớ ngẩn, cười như một kẻ điên.....!!!
" Hạnh Tuyết....đưa mình đi đi...cầu xin cậu...mình không muốn ở đây nữa, không muốn thấy anh ta nữa"
" Được..được....khi nào cậu lành vết thương mình sẽ đưa cậu rời đi, được không?" - Hạnh Tuyết đau lòng trả lời cô.
"Không....mình muốn đi ngay bây giờ...mình không muốn ở lại đây...!!!"
"Nhưng cậu đang bị thương....."
" Mình chịu được....cầu xin cậu!"
Cô khóc nấc lên, cô không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, cô hận anh lại càng hận bản thân mình, vì thứ tình yêu ngu xuẩn đó mà cô đã đánh mất đi đứa con đầu lòng của mình...chỉ vì một thứ ngu ngốc.
"Tôi sẽ gọi máy bay tư nhân đến đón!"
Thái Huy nãy giờ im lặng quan sát, ngay cả anh cũng cảm thấy cô thật đáng thương, anh sẽ giúp cô rời đi, rời khỏi cậu ta.
"Cảm ơn...cảm ơn hai người!"
Cuốu cùng, anh cũng đưa ra được quyết định của mình...là bên cạnh Băng Nhu.
" Đại Phong, em yêu anh."
Băng Nhu mừng rỡ, càng đưa tay ôm chặt lấy anh.
Anh đẩy cô ta ra, không hiểu sao khi nghe câu thổ lộ của Băng Nhu, trong lòng anh mảy may chẳng có cảm xúc, đơn giản....Vì anh không yêu Băng Nhu, anh xác định được :
"Em mau lên giường nằm nghỉ đi."
"Hứa với em...đừng đi"
"Được."
Đại Phong ở lại với Băng Nhu, chỉ vì cô ta đang mang thai con anh, chăm sóc cô ta là vì đứa bé, chứ không phải là yêu cô ta.
Hôm nay anh đã mất đi đứa con của anh và Diệu Linh, anh không muốn cùng một ngày lại mất thêm một đứa con nữa. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, sau khi Diệu Linh tỉnh lại, anh sẽ đưa cô về nhà, sẽ không để cho cô rời xa anh thêm một lần nào nữa.
Còn về phần Băng Nhu, anh sẽ nói rõ cho cô ta biết, anh sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé, nhưng anh sẽ không kết hôn với cô ta. Trong lòng anh chỉ có "Linh Nhi" của anh mới xứng làm Trương phu nhân.
______________________________
"A...."
Cô khẽ cử động thân mình, phát hiện bên dưới rất đau, không khỏi rên lên một tiếng.
"Diệu Linh...cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.....cậu làm mình lo quá."
Hạnh Tuyết ở bên cạnh, khuôn mặt lo lắng xem lẫn một chút vui mừng, cầm tay cô lên hỏi:
" Hạnh Tuyết...Bảo Bảo...Bảo Bảo của mình đâu??"
Cô cầm chắt tay của Hạnh Tuyết, liên tục hỏi về đứa bé, trong tầng mắt cô xuất hiện một nỗi đau, hy vọng ai đó sẽ nói với cô " Bảo Bảo không sao...cậu đừng lo lắng.." Làm ơn, nói với cô đi.
"Bảo Bảo sao? Diệu Linh, cậu có thai?"
Hạnh Tuyết kinh ngạc quay ngược lại hỏi cô.
"Diệu Linh...cô tỉnh rồi!"
Diệu Linh ngẩng đầu nhìn Thái Huy, giọng run run hỏi cậu, tay vô thức đặt lên bụng:
"Bảo Bảo vẫn ở đây....đúng không? Làm ơn nói tôi biết đi!!""
Nước mắt cô rơi xuống, giọng lạc đi vì khóc, khuôn mặt cô trắng bệch, kèm theo sự hài hòa với nước mắt khiến khuôn mặt cô càng thêm bi thương.
"Sau này cô sẽ có những đứa bé khác!"
"KHÔNG........"
Cô vô lực hét lên, hai tay ôm lấy tai mình, cô không tin, đây là mơ, xin hãy nói với cô đây chỉ là mơ đi, làm ơn đi, Bảo Bảo sẽ không rời xa cô, sẽ không đâu....cô khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gò má của cô, cô gào thét trong tuyệt vọng, Bảo Bảo bỏ cô đi rồi, con cô đã đi rồi....cô không xứng đáng làm mẹ, là do cô quá ngu ngốc, ngay khi Bảo Bảo bên mình cô không nhận ra, giờ đã không còn nữa rồi. Đều tại cô không tốt, chắc chắn Bảo Bảo sẽ rất hận cô...rất hận cô.....
" Tôi là một người mẹ rất tồi....tôi không bảo vệ được con của mình....rất cả là do tôi....nhất định Bảo Bảo sẽ rất hận tôi, hận tôi vì sao không yêu thương nó nhiều hơn, hận tôi vì sao lại đáng mất nó....."
Cô gào lên, giọng nói đau đớn, cả người cô run rẩy, ra sức lấy tay đập vào ngực mình.
"Diệu Linh, cậu đừng như vậy có được không? Cậu còn rất trẻ, sau này cậu sẽ có rất nhiều đứa bé khác"
Hạnh Tuyết cũng khóc theo, ôm chầm lấy cô , nỗi đau như đươc chia đôi, Hạnh Tuyết cũng cảm nhận được nỗi đau ấy, một nỗi đau vô hình.
" Sẽ không....sẽ không"
Cô lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô cười, cười một cách ngớ ngẩn, cười như một kẻ điên.....!!!
" Hạnh Tuyết....đưa mình đi đi...cầu xin cậu...mình không muốn ở đây nữa, không muốn thấy anh ta nữa"
" Được..được....khi nào cậu lành vết thương mình sẽ đưa cậu rời đi, được không?" - Hạnh Tuyết đau lòng trả lời cô.
"Không....mình muốn đi ngay bây giờ...mình không muốn ở lại đây...!!!"
"Nhưng cậu đang bị thương....."
" Mình chịu được....cầu xin cậu!"
Cô khóc nấc lên, cô không muốn ở đây thêm một chút nào nữa, cô hận anh lại càng hận bản thân mình, vì thứ tình yêu ngu xuẩn đó mà cô đã đánh mất đi đứa con đầu lòng của mình...chỉ vì một thứ ngu ngốc.
"Tôi sẽ gọi máy bay tư nhân đến đón!"
Thái Huy nãy giờ im lặng quan sát, ngay cả anh cũng cảm thấy cô thật đáng thương, anh sẽ giúp cô rời đi, rời khỏi cậu ta.
"Cảm ơn...cảm ơn hai người!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.