Chương 18: Max...tượng trưng cho tình yêu của em với anh!
Phượng Mèo
05/08/2022
Sau khi lên phòng, anh buông hông cô ra, nhẹ nhàng đi đến chiếc giường nằm dài xuống, tay gác lên trán còn ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô khiến cơ thể cô cứng đờ, bỗng nhiên trong đầu cô nghĩ ra cái gì đó, a...Max đi đâu rồi ? Không suy nghĩ chạy ngay đến bên cạnh anh , kéo cánh tay anh ra, nhanh miệng hỏi:
'' Đại Phong, Max đâu rồi ?''
Nghe cô hỏi anh ngớ người, sống ở đây 20 năm rồi, có người nào tên Max sao ? Nếu có sao anh không biết, không hiểu cô đang hỏi cái gì, nhíu mày anh hỏi lại :
'' Max...Max là cái vậy ?''
''Ơ...!''
Lúc đầu là anh ngớ người giờ đến lượt cô, đúng rồi, tại sao cô không nghĩ ra nhỉ ? Anh làm sao biết Max được chớ! Aisiiii, đúng là già rồi lẫn cẫn mà, không nói không rằng cô xoay người chạy xuống lầu.
''Này em đi đâu vậy ?''
'' Hoàng Diệu Linh, cô không trả lời tôi ?''
'' Hoàng Diệu Linhhhhh''
Đằng sau giọng anh vang lên nhưng cô không trả lời khiến ai kia tức điên cả lên, đến cầu thang cô vẫn nghe giọng anh hét . Vừa chạy xuống lầu cô đã tìm đến bác quản gia để hỏi:
'' Bác quản gia...Max đâu rồi ạ ?''
'' Phu nhân, Max...là gì ạ ?''
Bác quản gia không hiểu hỏi lại, Max? Trong biệt thự này làm gì có ai tên kì lạ vậy chứ ?
''Là chú chó lúc sáng con đem về á !''
'' A...tôi đã đưa nó lên phòng rồi thưa phu nhân!''
'' Giờ nó đâu rồi ạ ?''
'' Trong phòng 1 ở tầng 2 ạ !''
''Vâng!''
Cuối cùng cô cũng phải chạy ngược lên lại lầu 2, mở cửa phòng ra, chú chó không biết ở đâu liền lao về phía cô, cái đuôi không ngừng lắc qua lắc lại, ánh mắt mừng rỡ như gặp được người thân của mình, thấy nó cô liền ngồi sụp xuống, giang hai tay ra ôm nó vào lòng, mừng rỡ chạy đến phòng của anh!
'' Đại Phong...Đại Phong, xem em có cái gì nè !''
'' Em tới đây cho tôi!''
Anh gằn từng chữ, cô cảm nhận như các chữ này khó khăn lắm mới bay ra khỏi kẽ răng của anh, bỗng dưng cả sống lưng lạnh toát, nhe răng ra chạy đến ăn vạ anh!
'' Ai làm ông xã em tức giận như vậy? ''
Anh dường như không chú ý gì đến lời nói của cô, quay sang chú chó mà cô đang ẳm trên tay:
'' Cái gì đây ?''
'' Ơ...Đại Phong, anh đừng nói với em là anh chưa thấy cún bao giờ nha ?''
'' Anh hỏi làm sao em có nó ?''
Anh thấy câu hỏi của mình khá chi là ''thông minh'' liền sửa lại thành câu hỏi khác, phớt lờ câu hỏi lúc nãy!
'' A...là lúc sáng em nhặt được nó ở bên đường á, anh thấy dễ thương không ?''
'' Không !''
Anh phũ phàng nói cho cô một câu.
''Anh biết tên nó là gì không ?''
Cô không tức giận lời anh nói, mỉm cười dịu dàng nhìn vào chú chó mà hỏi anh:
'' Không!''
''Nó tên Max...Max có nghĩa là to lớn, cũng như tình yêu của em đối với anh vậy, vô cùng to lớn nên anh phải nhớ nha, Max.... tượng trưng cho tình yêu của em đối với anh!''
Anh bỗng bất ngờ trước câu nói của cô, lúc này đây anh thật sự không phân biệt được cô đang diễn trò hay là thật lòng, nó quá chân thật, chẳng lẽ cô không giống với những người trong gia đình cô sao? Luôn xảo trá, đa đoan? Không, anh không tin, có câu ''gần mực thì đen gần đèn thì sáng'' vậy nên cô luôn luôn giống những người trong gia đình cô kia mới phải chứ, anh sẽ không dễ bị cô đánh bại như vậy, đây chỉ là lớp vỏ giả tạo của cô mà thôi !
'' Ừ! Linh Nhi, em có thể ra ngoài không, anh cần nghỉ ngơi một lát !''
Nghe anh nói vậy, cô ngước mắt lên nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng :
'' Anh mệt sao? Anh không sao chứ?''
'' Anh không sao, em ra ngoài đi!''
'' Nhưng...anh mệt sao?''
'' Anh đã nói là em đi ra ngoài đi mà !''
Anh tức giận nói to tiếng, ánh mắt bực bội nhìn về phía cô, làm sao cô có thể nhiều chuyện đến như vậy chứ ? Đây là lần đầu tiên anh dùng 1 câu mà lặp lại 3 lần, thật phiền phức!
'' Được, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em ra ngoài!''
Cô mang theo ánh mắt buồn bã đi ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên nhìn anh lại lần nữa rồi mới bước ra, anh luôn như vậy, luôn nhanh giận và lạnh nhạt như vậy, sự dịu dàng lúc nãy đối với cô chỉ vì lúc đó trước mặt Băng Nhu thôi sao? Cô ấy nói với cô hai người quen nhau, cô có nên tin không ?
______________________-----
Chuẩn bị thi rồi nhưng vẫn cố gắng up cho các bn 1 chương, coi như là quà để các bạn thi hok kì tốt nha, Chúc các bạn thi hok kì đạt kết quả cao như mong muốn, cố gắng lên nha !
'' Đại Phong, Max đâu rồi ?''
Nghe cô hỏi anh ngớ người, sống ở đây 20 năm rồi, có người nào tên Max sao ? Nếu có sao anh không biết, không hiểu cô đang hỏi cái gì, nhíu mày anh hỏi lại :
'' Max...Max là cái vậy ?''
''Ơ...!''
Lúc đầu là anh ngớ người giờ đến lượt cô, đúng rồi, tại sao cô không nghĩ ra nhỉ ? Anh làm sao biết Max được chớ! Aisiiii, đúng là già rồi lẫn cẫn mà, không nói không rằng cô xoay người chạy xuống lầu.
''Này em đi đâu vậy ?''
'' Hoàng Diệu Linh, cô không trả lời tôi ?''
'' Hoàng Diệu Linhhhhh''
Đằng sau giọng anh vang lên nhưng cô không trả lời khiến ai kia tức điên cả lên, đến cầu thang cô vẫn nghe giọng anh hét . Vừa chạy xuống lầu cô đã tìm đến bác quản gia để hỏi:
'' Bác quản gia...Max đâu rồi ạ ?''
'' Phu nhân, Max...là gì ạ ?''
Bác quản gia không hiểu hỏi lại, Max? Trong biệt thự này làm gì có ai tên kì lạ vậy chứ ?
''Là chú chó lúc sáng con đem về á !''
'' A...tôi đã đưa nó lên phòng rồi thưa phu nhân!''
'' Giờ nó đâu rồi ạ ?''
'' Trong phòng 1 ở tầng 2 ạ !''
''Vâng!''
Cuối cùng cô cũng phải chạy ngược lên lại lầu 2, mở cửa phòng ra, chú chó không biết ở đâu liền lao về phía cô, cái đuôi không ngừng lắc qua lắc lại, ánh mắt mừng rỡ như gặp được người thân của mình, thấy nó cô liền ngồi sụp xuống, giang hai tay ra ôm nó vào lòng, mừng rỡ chạy đến phòng của anh!
'' Đại Phong...Đại Phong, xem em có cái gì nè !''
'' Em tới đây cho tôi!''
Anh gằn từng chữ, cô cảm nhận như các chữ này khó khăn lắm mới bay ra khỏi kẽ răng của anh, bỗng dưng cả sống lưng lạnh toát, nhe răng ra chạy đến ăn vạ anh!
'' Ai làm ông xã em tức giận như vậy? ''
Anh dường như không chú ý gì đến lời nói của cô, quay sang chú chó mà cô đang ẳm trên tay:
'' Cái gì đây ?''
'' Ơ...Đại Phong, anh đừng nói với em là anh chưa thấy cún bao giờ nha ?''
'' Anh hỏi làm sao em có nó ?''
Anh thấy câu hỏi của mình khá chi là ''thông minh'' liền sửa lại thành câu hỏi khác, phớt lờ câu hỏi lúc nãy!
'' A...là lúc sáng em nhặt được nó ở bên đường á, anh thấy dễ thương không ?''
'' Không !''
Anh phũ phàng nói cho cô một câu.
''Anh biết tên nó là gì không ?''
Cô không tức giận lời anh nói, mỉm cười dịu dàng nhìn vào chú chó mà hỏi anh:
'' Không!''
''Nó tên Max...Max có nghĩa là to lớn, cũng như tình yêu của em đối với anh vậy, vô cùng to lớn nên anh phải nhớ nha, Max.... tượng trưng cho tình yêu của em đối với anh!''
Anh bỗng bất ngờ trước câu nói của cô, lúc này đây anh thật sự không phân biệt được cô đang diễn trò hay là thật lòng, nó quá chân thật, chẳng lẽ cô không giống với những người trong gia đình cô sao? Luôn xảo trá, đa đoan? Không, anh không tin, có câu ''gần mực thì đen gần đèn thì sáng'' vậy nên cô luôn luôn giống những người trong gia đình cô kia mới phải chứ, anh sẽ không dễ bị cô đánh bại như vậy, đây chỉ là lớp vỏ giả tạo của cô mà thôi !
'' Ừ! Linh Nhi, em có thể ra ngoài không, anh cần nghỉ ngơi một lát !''
Nghe anh nói vậy, cô ngước mắt lên nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng :
'' Anh mệt sao? Anh không sao chứ?''
'' Anh không sao, em ra ngoài đi!''
'' Nhưng...anh mệt sao?''
'' Anh đã nói là em đi ra ngoài đi mà !''
Anh tức giận nói to tiếng, ánh mắt bực bội nhìn về phía cô, làm sao cô có thể nhiều chuyện đến như vậy chứ ? Đây là lần đầu tiên anh dùng 1 câu mà lặp lại 3 lần, thật phiền phức!
'' Được, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em ra ngoài!''
Cô mang theo ánh mắt buồn bã đi ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên nhìn anh lại lần nữa rồi mới bước ra, anh luôn như vậy, luôn nhanh giận và lạnh nhạt như vậy, sự dịu dàng lúc nãy đối với cô chỉ vì lúc đó trước mặt Băng Nhu thôi sao? Cô ấy nói với cô hai người quen nhau, cô có nên tin không ?
______________________-----
Chuẩn bị thi rồi nhưng vẫn cố gắng up cho các bn 1 chương, coi như là quà để các bạn thi hok kì tốt nha, Chúc các bạn thi hok kì đạt kết quả cao như mong muốn, cố gắng lên nha !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.