Chương 26: Chiến tranh lạnh 3
Nam Mịch
24/07/2014
Cảm xúc mãnh liệt của anh đến quá nhanh, trong nháy mắt giống như ngọn lửa, thiêu đốt đến mức mạnh mẽ, tình thế mạnh mẽ kia đủ để lòng người sợ tới mức hung hăng va chạm vào đầu. Nhất thời trong đầu ô một mảnh bối rối, bối rối kia lại pha chi chít đau đớn, phản ứng duy nhất của cô là hung hăng lắc đầu với anh,
“Không phải, không phải như thế.”
Bởi vì kích động, trong lời nói có chút run rẩy. Lúc này, ngược lại là cực kỳ giống không đủ lo lắng.
“Không phải như thế? Được, anh cho em cơ hội cuối cùng, em nói cho anh biết, ngay bây giờ nói cho anh biết, là như thế nào!” Anh hung hăng nhìn chăm chú cô, cho dù chỉ là trong ánh mắt, cũng là không buông rời giữ lấy cô. Giờ phút này, anh triệt để khống chế không nổi ma quỷ trong lòng nữa rồi. Có cái cảm tình mãnh liệt gì đó muốn trào ra. Dừng lại tại cổ họng, nó nghẹn ở đó, không ra được. Vì thế lại một lần nữa, cô đối mặt với anh, không nói. Trầm mặc. Có lúc là bình tĩnh, là giữ bình tĩnh. Nhưng lúc này, nó lại thật sự khiến trong lòng Dịch Tân dâng lên một trận sóng to gió lớn. Anh nhìn cô, ánh mắt hơi sung đỏ, nhìn ánh mắt của cô muốn nói lại thôi, cực kỳ giống thẹn trong lòng. Thật ra rất đơn giản, thật ra anh chỉ muốn cô nói một câu, trong lòng cô có anh, chỉ cần đơn giản như vậy. Nhưng mặc dù lời nói đơn giản như vậy, cô cũng cự tuyệt nói ra, tình nguyện dùng xấu hổ trầm mặc che dấu. Phút chốc trong lòng lạnh thấu, ma quỷ trong lòng kia mãnh liệt trào ra. Anh dùng lực nắm chặt tay, không, anh không thể tiếp tục đối mặt với cô. Mãnh liệt xoay người, mang theo một đạo không khí sắc bén. Bình hoa cổ vo giá trong tay rơi xuống đất, va chạm với mặt đất tạo ra tiếng vang, mảnh vụn vung lên, đâm vào da thịt.
“A!”
Anh đi nhanh ra ngoài, bước chân không dừng lại chút nào, không để ý tới âm thanh nặng nề vang lên trên sàn phía sau. . .Một buổi tối, anh sẽ không bị lừa gạt lần thứ hai!
“Trời ơi, thiếu phu nhân!”
Phương quản gia vừa ra sân sau kiểm tra, vừa vào tới của lại nhìn thấy Tân Hoành ngã trên sàn, cô dùng tay chống đỡ cơ thể, nhưng trên sàn, là một đóng mảnh vỡ gốm sứ, mà Dịch Tân cũng không để ý cứ thế đi ra ngoài. Trong lòng cả kinh, quản gia nhịn không được hét lên. Dịch Tân nghe được tiếng bối rối của quản gia, trong lòng căng thẳng, đột nhiên quay đầu, đã thấy Tân Hoành ngã ngồi bên cạnh bình gốm vỡ vụn, cô cầm lấy tay trên mặt đất. Trừ tiếng thét chói tai lúc đầu, lúc này cô cực kỳ an nhàn bình tĩnh, chỉ cắn chặn môi, hơi cúi đầu nhìn mặt đất. Bộ dáng ủy khuất của cô khiến tâm anh xoắn xuýt, cho dù trong lòng còn có tức giận, nhưng vẫn bước nhanh về phía cô. Tâm Hoành xòe tay ra, nhìn vết thương trong lòng bàn tay bị mảnh vỡ đâm vào, có máu thấm ra. Vừa rồi, mảnh sứ trên mặt đất bắn lên, cắt vào chân cô, nhất thời cô bị đau, không nhịn được liền ngồi xuống, lại không để ý trên mặt đất toàn mảnh vỡ. Một hồi kia, quá đau, cô cuối cùng lại gắt gao cắn môi, không có hô ra đau đớn. Cô biết, hiện tại cô làm cái gì, trong mắt anh đều là lừa gạt, không phải là sự thật.
“Không phải, không phải như thế.”
Bởi vì kích động, trong lời nói có chút run rẩy. Lúc này, ngược lại là cực kỳ giống không đủ lo lắng.
“Không phải như thế? Được, anh cho em cơ hội cuối cùng, em nói cho anh biết, ngay bây giờ nói cho anh biết, là như thế nào!” Anh hung hăng nhìn chăm chú cô, cho dù chỉ là trong ánh mắt, cũng là không buông rời giữ lấy cô. Giờ phút này, anh triệt để khống chế không nổi ma quỷ trong lòng nữa rồi. Có cái cảm tình mãnh liệt gì đó muốn trào ra. Dừng lại tại cổ họng, nó nghẹn ở đó, không ra được. Vì thế lại một lần nữa, cô đối mặt với anh, không nói. Trầm mặc. Có lúc là bình tĩnh, là giữ bình tĩnh. Nhưng lúc này, nó lại thật sự khiến trong lòng Dịch Tân dâng lên một trận sóng to gió lớn. Anh nhìn cô, ánh mắt hơi sung đỏ, nhìn ánh mắt của cô muốn nói lại thôi, cực kỳ giống thẹn trong lòng. Thật ra rất đơn giản, thật ra anh chỉ muốn cô nói một câu, trong lòng cô có anh, chỉ cần đơn giản như vậy. Nhưng mặc dù lời nói đơn giản như vậy, cô cũng cự tuyệt nói ra, tình nguyện dùng xấu hổ trầm mặc che dấu. Phút chốc trong lòng lạnh thấu, ma quỷ trong lòng kia mãnh liệt trào ra. Anh dùng lực nắm chặt tay, không, anh không thể tiếp tục đối mặt với cô. Mãnh liệt xoay người, mang theo một đạo không khí sắc bén. Bình hoa cổ vo giá trong tay rơi xuống đất, va chạm với mặt đất tạo ra tiếng vang, mảnh vụn vung lên, đâm vào da thịt.
“A!”
Anh đi nhanh ra ngoài, bước chân không dừng lại chút nào, không để ý tới âm thanh nặng nề vang lên trên sàn phía sau. . .Một buổi tối, anh sẽ không bị lừa gạt lần thứ hai!
“Trời ơi, thiếu phu nhân!”
Phương quản gia vừa ra sân sau kiểm tra, vừa vào tới của lại nhìn thấy Tân Hoành ngã trên sàn, cô dùng tay chống đỡ cơ thể, nhưng trên sàn, là một đóng mảnh vỡ gốm sứ, mà Dịch Tân cũng không để ý cứ thế đi ra ngoài. Trong lòng cả kinh, quản gia nhịn không được hét lên. Dịch Tân nghe được tiếng bối rối của quản gia, trong lòng căng thẳng, đột nhiên quay đầu, đã thấy Tân Hoành ngã ngồi bên cạnh bình gốm vỡ vụn, cô cầm lấy tay trên mặt đất. Trừ tiếng thét chói tai lúc đầu, lúc này cô cực kỳ an nhàn bình tĩnh, chỉ cắn chặn môi, hơi cúi đầu nhìn mặt đất. Bộ dáng ủy khuất của cô khiến tâm anh xoắn xuýt, cho dù trong lòng còn có tức giận, nhưng vẫn bước nhanh về phía cô. Tâm Hoành xòe tay ra, nhìn vết thương trong lòng bàn tay bị mảnh vỡ đâm vào, có máu thấm ra. Vừa rồi, mảnh sứ trên mặt đất bắn lên, cắt vào chân cô, nhất thời cô bị đau, không nhịn được liền ngồi xuống, lại không để ý trên mặt đất toàn mảnh vỡ. Một hồi kia, quá đau, cô cuối cùng lại gắt gao cắn môi, không có hô ra đau đớn. Cô biết, hiện tại cô làm cái gì, trong mắt anh đều là lừa gạt, không phải là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.