Chương 334: Chuyện cũ (3)
Nam Mịch
22/01/2020
Dịch Tân nhìn sâu vào mắt cô: “Nhưng nghe nói không phải tự nguyện mà là bị cài bẫy.”
Tân Hoành sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến chuyện này. Cô cho rằng hai người đó là tình nguyện tình chàng ý thiếp, nếu không hôm vụng trộm ở khách sạn, sao chuyện nam nữ có thể trôi chảy như thế?
Cô hỏi anh: “Vậy là Hạ Noãn Tâm cài bẫy Tần Lâm hay là Tần Lâm cài bẫy Hạ Noãn Tâm?”
Dịch Tân ôm cô, cười cao thâm: “Nói ra thì Hạ Noãn Tâm vẫn cho rằng Tần Lâm cài bẫy bà ta, còn Tần Lâm thì cho rằng Hạ Noãn Tâm cài bẫy mình.”
Tân Hoành hơi nhíu mày: “Cho nên ý của anh là có người khác lừa hai người bọn họ?”
Dịch Tân cười, im lặng. Tân Hoành bừng tỉnh ngộ, khẽ thốt lên: “Mà Hạ Noãn Tâm cho rằng người đó là em?”
Dịch Tân gật đầu. Tân Hoành bỗng dưng cảm thấy mình thật oan uổng, nằm không cũng trúng đạn! Cô u oán nhìn Dịch Tân: “Dù em và Hạ Noãn Tâm có thù, nhưng người có thù với bà ta cũng không phải chỉ có mình em, sao bà ta có thể tùy ý đổ tội này lên đầu em chứ? Em… Đúng là đồ tiểu nhân!”
Dịch Tân thấy cô ai oán thì không nhịn được thấp giọng cười, yêu thương vuốt tóc cô, cực kỳ công bằng đánh giá: “Thật ra em cũng không oan uổng lắm.”
Tân Hoành nghe thế lại bị đả kích, giận dữ lườm anh. Anh thấy ánh mắt giận dữ của cô, trong lòng lại mềm ra, không kìm lòng được mà hôn cô. Nhưng qua lời nói cho thấy anh không đứng về phía cô, trong lòng cô cảm thấy không vui, cô không tình nguyện để anh hôn nên nghiêng người tránh đi.
Anh hôn hai lần không được, mất hết kiên nhẫn nên cứ thế chuyển mình mạnh mẽ đè cô xuống dưới. Cô không đấu được với anh, người ta là dao thớt còn cô là thịt cá nên không khỏi gào thét. Anh đè trên người cô, nhìn cô cười gian tà: “Vẫn muốn trốn à?”
Cô híp mắt, dùng ánh mắt để thể hiện là cô không phục. Anh cảm thấy hài lòng, ánh mắt như một con sói chuẩn bị thưởng thức đại tiệc, ánh sáng xẹt qua đôi mắt sâu hun hút, cười gian tà chậm rãi cúi đầu định hôn lên môi cô. Nhưng cô không chịu, thừa dịp anh không đề phòng mà vùi đầu vào ngực anh trốn, hai tay quấn chặt lấy eo anh không chịu chui ra.
Cuối cùng anh không hôn được cô, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vui vẻ, cúi xuống nhìn đỉnh đầu cô, vì làm loạn loạn với anh nên tóc tai rối tung, trái tim lại mềm nhũn như được hòa tan: “Thông minh lên rồi à?”
Cô hừ hừ trong lòng anh, không thèm ngẩng đầu lên. Anh cười, xoay người nằm xuống, để cả người cô úp sấp trên người anh.
Bàn tay tinh tế vuốt ve cơ thể cô, anh chậm rãi nói: “Nói em không oan cũng không phải là anh không giúp em. Em thử nghĩ xem, bây giờ anh cài bẫy bà ta, hơn nữa từ nay về sau bà ta không thể trở mình rồi. Mà em lại là người của anh, bà ta không hận em thì hận ai? Sau đó nhân tiện nghĩ đến chuyện 8 năm trước, sau đó đổ hết tội lên đầu em cũng là chuyện thường tình, hợp logic mà.”
Anh nhìn người đang vùi đầu vào người mình, dịu dàng nói: “Em nói xem có oan không?”
Vẻ mặt cô rất đau lòng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không oan…”
Anh cười: “Vậy được rồi.”
“Đúng thật là thiệt thòi…” Ánh mắt cô ai oán: “Em là người của anh, sau này những chuyện anh làm đều đổ lên đầu em.”
Ánh mắt anh trầm xuống mấy phần, hỏi: “Em không thích việc anh làm à?”
Cô lắc đầu. Giọng anh có phần thăm dò: “Thích?”
Cô vẫn lắc đầu. Anh không hiểu lắm, giơ tay nâng mặt cô lên, thành thật hỏi cô: “Nói thật xem nào.”
Cô cắn môi nói: “Nói thật là em thích anh.”
Tim anh đột nhiên đập loạn lên chỉ vì mấy chữ này của cô. Cô vẫn không phát hiện ra mà chỉ lo nói tiếp: “Phong cách làm việc của anh có là cực đoan, nói thật còn có phần độc ác, ngay từ đầu đã đối lập với cách sống của em, nhưng bởi vì em thích anh nên em mới có thể chấp nhận. Giống như cách làm việc của em không quyết đoán cũng không suy nghĩ trước sau, nói không chừng cũng khiêu chiến nhân sinh quan của anh, nhưng anh vẫn không vì thế mà không thích em nữa, đúng không?”
Anh chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt sáng ngời: “Đúng.”
Cô gật đầu: “Cho nên dù rất nhiều người không thích anh, bởi vì hành động hoặc tính cách của anh, chán ghét anh, thậm chí khinh bỉ anh, nhưng em vẫn đứng về phía anh.”
Cô nghĩ ngợi rồi tổng kết: “Ừm, tóm lại chính là lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó!”
Vốn dĩ là một lời thổ lộ cảm động lòng người, đến cuối cùng lại tổng kết thành chó với gà… Dịch Tân đang ấm lòng đến là vui vẻ, cuối cùng chỉ có thể giật giật khóe miệng: “Anh không tin em không thể nghĩ ra cách biểu đạt nào tốt hơn một chút.” Anh nhìn cô, nói rất chắc chắn với dáng vẻ u oán nhìn anh.
Cô nhìn anh, làm ra vẻ vô tội nhưng không thành, cuối cùng lại tự bật cười trước, vùi đầu vào ngực anh, cười đến cả người rung lên. Cười đủ rồi, cô mới ngẩng đầu lên dỗ anh: “Thư giãn nào, cái này rất đơn giản, anh hiểu ý em mà.”
Anh hơi nheo mắt thể hiện sự nghi ngờ. Cô lại bắt đầu xoắn xuýt: “Nhưng mà em vẫn phải chịu thiệt, rõ ràng em không làm gì mà mọi người đều cho là em làm, còn đến mắng em… Đây không phải là phong cách của em.”
Dịch Tân nhíu mày: “Vậy phong cách của em là thế nào?”
Tân Hoành nhìn anh, nghĩ một chút nhưng lại không đáp mà hỏi: “Anh biết em bị đuổi ra khỏi nhà thế nào không?”
Dịch Tân nhìn cô, trong mắt xẹt qua sự tối tăm, vững vàng trả lời: “Có nghe qua một chút.”
Cô bỗng nheo mắt nhìn anh: “Nghe ai nói.”
“Nguyên Thâm.”
Tân Hoành: “…”
Không nhịn được lại thầm oán: Chính là anh bảo Nguyên Thâm đi thăm dò em chứ gì!
Tân Hoành sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến chuyện này. Cô cho rằng hai người đó là tình nguyện tình chàng ý thiếp, nếu không hôm vụng trộm ở khách sạn, sao chuyện nam nữ có thể trôi chảy như thế?
Cô hỏi anh: “Vậy là Hạ Noãn Tâm cài bẫy Tần Lâm hay là Tần Lâm cài bẫy Hạ Noãn Tâm?”
Dịch Tân ôm cô, cười cao thâm: “Nói ra thì Hạ Noãn Tâm vẫn cho rằng Tần Lâm cài bẫy bà ta, còn Tần Lâm thì cho rằng Hạ Noãn Tâm cài bẫy mình.”
Tân Hoành hơi nhíu mày: “Cho nên ý của anh là có người khác lừa hai người bọn họ?”
Dịch Tân cười, im lặng. Tân Hoành bừng tỉnh ngộ, khẽ thốt lên: “Mà Hạ Noãn Tâm cho rằng người đó là em?”
Dịch Tân gật đầu. Tân Hoành bỗng dưng cảm thấy mình thật oan uổng, nằm không cũng trúng đạn! Cô u oán nhìn Dịch Tân: “Dù em và Hạ Noãn Tâm có thù, nhưng người có thù với bà ta cũng không phải chỉ có mình em, sao bà ta có thể tùy ý đổ tội này lên đầu em chứ? Em… Đúng là đồ tiểu nhân!”
Dịch Tân thấy cô ai oán thì không nhịn được thấp giọng cười, yêu thương vuốt tóc cô, cực kỳ công bằng đánh giá: “Thật ra em cũng không oan uổng lắm.”
Tân Hoành nghe thế lại bị đả kích, giận dữ lườm anh. Anh thấy ánh mắt giận dữ của cô, trong lòng lại mềm ra, không kìm lòng được mà hôn cô. Nhưng qua lời nói cho thấy anh không đứng về phía cô, trong lòng cô cảm thấy không vui, cô không tình nguyện để anh hôn nên nghiêng người tránh đi.
Anh hôn hai lần không được, mất hết kiên nhẫn nên cứ thế chuyển mình mạnh mẽ đè cô xuống dưới. Cô không đấu được với anh, người ta là dao thớt còn cô là thịt cá nên không khỏi gào thét. Anh đè trên người cô, nhìn cô cười gian tà: “Vẫn muốn trốn à?”
Cô híp mắt, dùng ánh mắt để thể hiện là cô không phục. Anh cảm thấy hài lòng, ánh mắt như một con sói chuẩn bị thưởng thức đại tiệc, ánh sáng xẹt qua đôi mắt sâu hun hút, cười gian tà chậm rãi cúi đầu định hôn lên môi cô. Nhưng cô không chịu, thừa dịp anh không đề phòng mà vùi đầu vào ngực anh trốn, hai tay quấn chặt lấy eo anh không chịu chui ra.
Cuối cùng anh không hôn được cô, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vui vẻ, cúi xuống nhìn đỉnh đầu cô, vì làm loạn loạn với anh nên tóc tai rối tung, trái tim lại mềm nhũn như được hòa tan: “Thông minh lên rồi à?”
Cô hừ hừ trong lòng anh, không thèm ngẩng đầu lên. Anh cười, xoay người nằm xuống, để cả người cô úp sấp trên người anh.
Bàn tay tinh tế vuốt ve cơ thể cô, anh chậm rãi nói: “Nói em không oan cũng không phải là anh không giúp em. Em thử nghĩ xem, bây giờ anh cài bẫy bà ta, hơn nữa từ nay về sau bà ta không thể trở mình rồi. Mà em lại là người của anh, bà ta không hận em thì hận ai? Sau đó nhân tiện nghĩ đến chuyện 8 năm trước, sau đó đổ hết tội lên đầu em cũng là chuyện thường tình, hợp logic mà.”
Anh nhìn người đang vùi đầu vào người mình, dịu dàng nói: “Em nói xem có oan không?”
Vẻ mặt cô rất đau lòng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Không oan…”
Anh cười: “Vậy được rồi.”
“Đúng thật là thiệt thòi…” Ánh mắt cô ai oán: “Em là người của anh, sau này những chuyện anh làm đều đổ lên đầu em.”
Ánh mắt anh trầm xuống mấy phần, hỏi: “Em không thích việc anh làm à?”
Cô lắc đầu. Giọng anh có phần thăm dò: “Thích?”
Cô vẫn lắc đầu. Anh không hiểu lắm, giơ tay nâng mặt cô lên, thành thật hỏi cô: “Nói thật xem nào.”
Cô cắn môi nói: “Nói thật là em thích anh.”
Tim anh đột nhiên đập loạn lên chỉ vì mấy chữ này của cô. Cô vẫn không phát hiện ra mà chỉ lo nói tiếp: “Phong cách làm việc của anh có là cực đoan, nói thật còn có phần độc ác, ngay từ đầu đã đối lập với cách sống của em, nhưng bởi vì em thích anh nên em mới có thể chấp nhận. Giống như cách làm việc của em không quyết đoán cũng không suy nghĩ trước sau, nói không chừng cũng khiêu chiến nhân sinh quan của anh, nhưng anh vẫn không vì thế mà không thích em nữa, đúng không?”
Anh chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt sáng ngời: “Đúng.”
Cô gật đầu: “Cho nên dù rất nhiều người không thích anh, bởi vì hành động hoặc tính cách của anh, chán ghét anh, thậm chí khinh bỉ anh, nhưng em vẫn đứng về phía anh.”
Cô nghĩ ngợi rồi tổng kết: “Ừm, tóm lại chính là lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó!”
Vốn dĩ là một lời thổ lộ cảm động lòng người, đến cuối cùng lại tổng kết thành chó với gà… Dịch Tân đang ấm lòng đến là vui vẻ, cuối cùng chỉ có thể giật giật khóe miệng: “Anh không tin em không thể nghĩ ra cách biểu đạt nào tốt hơn một chút.” Anh nhìn cô, nói rất chắc chắn với dáng vẻ u oán nhìn anh.
Cô nhìn anh, làm ra vẻ vô tội nhưng không thành, cuối cùng lại tự bật cười trước, vùi đầu vào ngực anh, cười đến cả người rung lên. Cười đủ rồi, cô mới ngẩng đầu lên dỗ anh: “Thư giãn nào, cái này rất đơn giản, anh hiểu ý em mà.”
Anh hơi nheo mắt thể hiện sự nghi ngờ. Cô lại bắt đầu xoắn xuýt: “Nhưng mà em vẫn phải chịu thiệt, rõ ràng em không làm gì mà mọi người đều cho là em làm, còn đến mắng em… Đây không phải là phong cách của em.”
Dịch Tân nhíu mày: “Vậy phong cách của em là thế nào?”
Tân Hoành nhìn anh, nghĩ một chút nhưng lại không đáp mà hỏi: “Anh biết em bị đuổi ra khỏi nhà thế nào không?”
Dịch Tân nhìn cô, trong mắt xẹt qua sự tối tăm, vững vàng trả lời: “Có nghe qua một chút.”
Cô bỗng nheo mắt nhìn anh: “Nghe ai nói.”
“Nguyên Thâm.”
Tân Hoành: “…”
Không nhịn được lại thầm oán: Chính là anh bảo Nguyên Thâm đi thăm dò em chứ gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.