Chương 298: Chuyện xấu trong nhà (1)
Nam Mịch
08/04/2019
“Chờ một chút.”
Tân Giác không ngờ vào lúc quan trọng này, người có thể lên tiếng nói giúp cô ta lại là Tân Hoành.
Tân Hoành ái ngại nhìn về phía Cố Viễn Chi, nhỏ giọng nói: “Ông Cố, chuyện vừa rồi cảm ơn ông. Có điều, để ông phải chê cười rồi, Tân Giác không biết thân phận của ông, con bé chỉ là đang giận cháu chứ không phải cố ý vô lễ với ông đâu, cũng không có gì đáng để ông để bụng, cho nên…”
Cố Viễn Chi hơi cao giọng hỏi lại: “Cháu chắc chắn muốn thả cô ta ra?”
Tân Hoành cười tỏ ý xin lỗi với Cố Viễn Chi.
Ánh mắt Cố Viễn Chi hơi trầm xuống, sâu sắc nhìn cô hồi lâu rồi khẽ than: “Cháu… Quả thật là giống bà ấy.”
Tân Hoành ngẩn người không hiểu câu này của Cố Viễn Chi có ý tứ gì.
Cố Viễn Chi khoát tay, ra lệnh cho hai vệ sĩ thả Tân Giác ra.
Tân Giác vừa được tự do nhưng chỉ căm ghét nhìn Tân Hoành, cô ta cũng không cho rằng, Tân Hoành thật sự lương thiện, tốt bụng đến nỗi không để ý hiềm khích mà ra mặt giúp đỡ cô ta.
Tân Hoành thờ ơ nhìn Tân Giác một cái.
Đương nhiên không phải cô lương thiện gì, chỉ là cô không muốn khoe cái xấu trong nhà ra ngoài mà thôi.
Cô và nhà họ Tân ân oán dây dưa, từ nhỏ đã không có được tình thương của cha, mẹ kế thì ngang ngược, độc ác. Như thế đã đủ mất thể diện lắm rồi, Tân Hoành cũng không còn mặt mũi đâu để cho nhiều người biết chuyện hơn nữa.
Trong chuyện như vậy, cho dù là ai đúng ai sai, trong mắt người ngoài cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Bây giờ cô còn chưa hiểu được tâm tư của Cố Viễn Chi. Mặc dù ông không phải kiểu người ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện bát quái, nhưng chung ông vẫn là người ngoài.
Tính cách của Tân Hoành chính là chuyện xấu trong nhà đóng cửa bảo nhau, giải quyết nội bộ là được rồi. Muốn dạy dỗ Tân Giác, không cần phải làm phiền Cố Viễn Chi.
Có khi Cố Viễn Chi sẽ cảm thấy hành động này của cô rất giả tạo, muốn làm thánh mẫu, nhưng kể cả thế thì Tân Hoành càng không muốn để cho Tân Giác tô vẽ sống động lại ân oán gia đình trước mặt ông.
Tân Hoành lại nhìn Cố Viễn Chi cười tạ lỗi một lần nữa.
Cố Viễn Chi nhìn cô thở dài, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ: “Không cần cảm thấy có lỗi với ông, không sao. Nếu cháu không ngại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”
Tân Hoành sửng sốt, ngay sau đó lại nghĩ đến… Trong lòng có cảm giác nặng nề, không biết Cố Viễn Chi có biết về ân oán của cô và Hạ Noãn Tâm hay không, hay là biết được bao nhiêu?
Còn Hạ Noãn Tâm thấy tình hình có vẻ thay đổi, chú ý thấy sự ám chỉ trong lời nói của Cố Viễn Chi, vội vàng nhanh tay kéo Tân Giác, tươi cười nịnh nọt với ông: “Vậy ông Cố, tôi với Tân Giác không quầy rầy nữa. Thật sự rất xin lỗi chuyện hôm nay, hôm khác chúng tôi nhất định sẽ tới tận cửa tạ lỗi.”
Cố Viễn Chi cười lạnh: “Tạ lỗi thì không cần, tôi cũng không muốn gặp lại các người.”
Sắc mặt Hạ Noãn Tâm cứng đờ, nhất thời không đoán được mức độ nghiêm trọng của câu “Tôi cũng không muốn gặp lại các người” kia là bao nhiêu. Nếu là một người bình thường nói câu này thì có thể chỉ là tâm tình không tốt, thuận miệng phàn nàn mà thôi.
Nhưng mà người nói câu này lại là Cố Viễn Chi, người có địa vị như ông mà tâm tình không tốt thì không thể chỉ dùng từ “thuận miệng” mà miêu tả được nữa.
Vấn đề là ở chỗ, ông “không muốn gặp” đến mức độ nào? Là sau này có nhìn thấy ông thì chủ động mà đi đường vòng? Hay là ông sẽ làm gì khiến cho bà ta không cần đi đường vòng nữa luôn?
Trong lòng Hạ Noãn Tâm thấp thỏm đứng tại chỗ. Cố Viễn Chi thản nhiên nhìn bà ta một cái: “Lời của tôi… Cô không hiểu rõ à?”
Hạ Noãn Tâm toát mồ hôi hột, cuống quít tạm biệt: “Vậy ông Cố, ông bảo trọng.”
Nói xong kéo Tân Giác gấp gáp bỏ đi, đến bóng lưng cũng vô cùng hoảng hốt.
Lạc Tiểu Xuyên ở bên cạnh thấy tình hình này, trong lòng cũng ít nhiều hiểu ra, đến người ngang ngược như Hạ Noãn Tâm và Tân Giác còn bỏ chạy lấy người, cô ta càng không nên ở lại đây nên cũng nhanh chóng nói lời tạm biệt với Tân Hoành: “Vậy, chúng tôi cũng đi trước nhé.”
Đi, có thể vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô nữa không?
Tân Hoành cảm thấy nặng nề trong lòng, yên lặng không đáp.
Có điều, Cố Viễn Chi đã thể hiện rõ ràng thái độ “Cháu có việc gì không? Không có thì nói chuyện với ông một lát, có việc thì trước hết gác lại một bên, nói chuyện với ông một chút”, dù trong lòng Tân Hoành có chút ngần ngại cũng không thể từ chối.
Tân Hoành gật đầu với Lạc Tiểu Xuyên.
Trương Tiểu Thúy thấy Tân Hoành không thèm liếc bà ta lấy một cái thì trên mặt thoáng thất vọng, lại thấy phong thái bất phàm của Cố Viễn Chi nên cũng đoán thân phận người này chắc không nhỏ. Hơn nữa vừa rồi khi Hạ Noãn Tâm và Tân Hoành bắt nạt người khác, ông còn ra mặt bảo vệ lẽ phải.
Nhất thời trong lòng bà ta có chút tính toán.
Mặc cho Lạc Tiểu Xuyên lôi kéo, Trương Tiểu Thúy tiến lên một bước đứng trước mặt Tân Hoành, nhẹ giọng hỏi cô với giọng nói hết sức đau lòng: “Thật ra thì con không muốn nhận mẹ phải không?”
Tân Hoành vuốt trán, nhẫn nhịn nói: “Bà còn gì muốn nói thì hôm nào chúng ta nói chuyện được không?”
“Hôm nào?” Trương Tiểu Thúy cười thê lương: “Mẹ gọi điện cho con, con không bắt máy. Nhà họ Dịch thì mẹ không vào được. Cho nên để hôm nào mẹ lại đứng chờ ven đường, không màng sống chết lao ra ngăn xe của con mới có thể gặp được con, đúng không?”
Tân Hoành day day thái dương, chợt nghĩ đến cuộc điện thoại gọi nhỡ đó…
Tân Hoành khẽ than: “Tôi không biết có phải bà đang nói cuộc gọi sáng nay không, nếu đúng thì tôi cũng không biết đó là điện thoại của bà. Bà cũng thấy đấy, chân tôi bị thương, không đi được nhanh, cho nên chưa kịp nhận thì điện thoại đã ngắt rồi.”
Trương Tiểu Thúy nghẹn ngào, tiếp tục nói: “Mẹ biết rõ con không muốn nhận mẹ… Mẹ kém xa người con vẫn coi là mẹ con…”
“Đủ rồi.” Tân Hoành không nhịn được nữa phải lên tiếng ngắt lời bà ta: “Chuyện xấu trong nhà đừng có khoe ra ngoài, đừng có coi tôi là Lạc Tiểu Xuyên. Lạc Tiểu Xuyên đã bị bà hại cho mất việc hết lần này đến lần khác, nếu là con gái ruột thì bà cũng nên suy nghĩ cho cô ấy.”
Trương Tiểu Thúy cắn môi, rưng rức nhìn Tân Hoành, nhất thời không nói lên lời.
Cố Viễn Chi nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi Tân Hoành: “Có cần tiễn bọn họ một chút không ?”
Trương Tiểu Thúy ngẩn người không kịp phản ứng còn sắc mặt Lạc Tiểu Xuyên thì giật mình.
Cô ta sẽ không suy nghĩ như Trương Tiểu Thúy, cho rằng Cố Viễn Chi thấy Hạ Noãn Tâm bắt nạt người khác thì ra mặt bảo vệ lẽ phải, Cố Viễn Chi này rõ ràng là chỉ vì che chở cho Tân Hoành mà thôi. Tiễn bọn họ… Tiễn đến nơi nào? Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
Tân Giác không ngờ vào lúc quan trọng này, người có thể lên tiếng nói giúp cô ta lại là Tân Hoành.
Tân Hoành ái ngại nhìn về phía Cố Viễn Chi, nhỏ giọng nói: “Ông Cố, chuyện vừa rồi cảm ơn ông. Có điều, để ông phải chê cười rồi, Tân Giác không biết thân phận của ông, con bé chỉ là đang giận cháu chứ không phải cố ý vô lễ với ông đâu, cũng không có gì đáng để ông để bụng, cho nên…”
Cố Viễn Chi hơi cao giọng hỏi lại: “Cháu chắc chắn muốn thả cô ta ra?”
Tân Hoành cười tỏ ý xin lỗi với Cố Viễn Chi.
Ánh mắt Cố Viễn Chi hơi trầm xuống, sâu sắc nhìn cô hồi lâu rồi khẽ than: “Cháu… Quả thật là giống bà ấy.”
Tân Hoành ngẩn người không hiểu câu này của Cố Viễn Chi có ý tứ gì.
Cố Viễn Chi khoát tay, ra lệnh cho hai vệ sĩ thả Tân Giác ra.
Tân Giác vừa được tự do nhưng chỉ căm ghét nhìn Tân Hoành, cô ta cũng không cho rằng, Tân Hoành thật sự lương thiện, tốt bụng đến nỗi không để ý hiềm khích mà ra mặt giúp đỡ cô ta.
Tân Hoành thờ ơ nhìn Tân Giác một cái.
Đương nhiên không phải cô lương thiện gì, chỉ là cô không muốn khoe cái xấu trong nhà ra ngoài mà thôi.
Cô và nhà họ Tân ân oán dây dưa, từ nhỏ đã không có được tình thương của cha, mẹ kế thì ngang ngược, độc ác. Như thế đã đủ mất thể diện lắm rồi, Tân Hoành cũng không còn mặt mũi đâu để cho nhiều người biết chuyện hơn nữa.
Trong chuyện như vậy, cho dù là ai đúng ai sai, trong mắt người ngoài cũng chỉ là chuyện cười mà thôi.
Bây giờ cô còn chưa hiểu được tâm tư của Cố Viễn Chi. Mặc dù ông không phải kiểu người ngồi cắn hạt dưa buôn chuyện bát quái, nhưng chung ông vẫn là người ngoài.
Tính cách của Tân Hoành chính là chuyện xấu trong nhà đóng cửa bảo nhau, giải quyết nội bộ là được rồi. Muốn dạy dỗ Tân Giác, không cần phải làm phiền Cố Viễn Chi.
Có khi Cố Viễn Chi sẽ cảm thấy hành động này của cô rất giả tạo, muốn làm thánh mẫu, nhưng kể cả thế thì Tân Hoành càng không muốn để cho Tân Giác tô vẽ sống động lại ân oán gia đình trước mặt ông.
Tân Hoành lại nhìn Cố Viễn Chi cười tạ lỗi một lần nữa.
Cố Viễn Chi nhìn cô thở dài, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ: “Không cần cảm thấy có lỗi với ông, không sao. Nếu cháu không ngại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút được không?”
Tân Hoành sửng sốt, ngay sau đó lại nghĩ đến… Trong lòng có cảm giác nặng nề, không biết Cố Viễn Chi có biết về ân oán của cô và Hạ Noãn Tâm hay không, hay là biết được bao nhiêu?
Còn Hạ Noãn Tâm thấy tình hình có vẻ thay đổi, chú ý thấy sự ám chỉ trong lời nói của Cố Viễn Chi, vội vàng nhanh tay kéo Tân Giác, tươi cười nịnh nọt với ông: “Vậy ông Cố, tôi với Tân Giác không quầy rầy nữa. Thật sự rất xin lỗi chuyện hôm nay, hôm khác chúng tôi nhất định sẽ tới tận cửa tạ lỗi.”
Cố Viễn Chi cười lạnh: “Tạ lỗi thì không cần, tôi cũng không muốn gặp lại các người.”
Sắc mặt Hạ Noãn Tâm cứng đờ, nhất thời không đoán được mức độ nghiêm trọng của câu “Tôi cũng không muốn gặp lại các người” kia là bao nhiêu. Nếu là một người bình thường nói câu này thì có thể chỉ là tâm tình không tốt, thuận miệng phàn nàn mà thôi.
Nhưng mà người nói câu này lại là Cố Viễn Chi, người có địa vị như ông mà tâm tình không tốt thì không thể chỉ dùng từ “thuận miệng” mà miêu tả được nữa.
Vấn đề là ở chỗ, ông “không muốn gặp” đến mức độ nào? Là sau này có nhìn thấy ông thì chủ động mà đi đường vòng? Hay là ông sẽ làm gì khiến cho bà ta không cần đi đường vòng nữa luôn?
Trong lòng Hạ Noãn Tâm thấp thỏm đứng tại chỗ. Cố Viễn Chi thản nhiên nhìn bà ta một cái: “Lời của tôi… Cô không hiểu rõ à?”
Hạ Noãn Tâm toát mồ hôi hột, cuống quít tạm biệt: “Vậy ông Cố, ông bảo trọng.”
Nói xong kéo Tân Giác gấp gáp bỏ đi, đến bóng lưng cũng vô cùng hoảng hốt.
Lạc Tiểu Xuyên ở bên cạnh thấy tình hình này, trong lòng cũng ít nhiều hiểu ra, đến người ngang ngược như Hạ Noãn Tâm và Tân Giác còn bỏ chạy lấy người, cô ta càng không nên ở lại đây nên cũng nhanh chóng nói lời tạm biệt với Tân Hoành: “Vậy, chúng tôi cũng đi trước nhé.”
Đi, có thể vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô nữa không?
Tân Hoành cảm thấy nặng nề trong lòng, yên lặng không đáp.
Có điều, Cố Viễn Chi đã thể hiện rõ ràng thái độ “Cháu có việc gì không? Không có thì nói chuyện với ông một lát, có việc thì trước hết gác lại một bên, nói chuyện với ông một chút”, dù trong lòng Tân Hoành có chút ngần ngại cũng không thể từ chối.
Tân Hoành gật đầu với Lạc Tiểu Xuyên.
Trương Tiểu Thúy thấy Tân Hoành không thèm liếc bà ta lấy một cái thì trên mặt thoáng thất vọng, lại thấy phong thái bất phàm của Cố Viễn Chi nên cũng đoán thân phận người này chắc không nhỏ. Hơn nữa vừa rồi khi Hạ Noãn Tâm và Tân Hoành bắt nạt người khác, ông còn ra mặt bảo vệ lẽ phải.
Nhất thời trong lòng bà ta có chút tính toán.
Mặc cho Lạc Tiểu Xuyên lôi kéo, Trương Tiểu Thúy tiến lên một bước đứng trước mặt Tân Hoành, nhẹ giọng hỏi cô với giọng nói hết sức đau lòng: “Thật ra thì con không muốn nhận mẹ phải không?”
Tân Hoành vuốt trán, nhẫn nhịn nói: “Bà còn gì muốn nói thì hôm nào chúng ta nói chuyện được không?”
“Hôm nào?” Trương Tiểu Thúy cười thê lương: “Mẹ gọi điện cho con, con không bắt máy. Nhà họ Dịch thì mẹ không vào được. Cho nên để hôm nào mẹ lại đứng chờ ven đường, không màng sống chết lao ra ngăn xe của con mới có thể gặp được con, đúng không?”
Tân Hoành day day thái dương, chợt nghĩ đến cuộc điện thoại gọi nhỡ đó…
Tân Hoành khẽ than: “Tôi không biết có phải bà đang nói cuộc gọi sáng nay không, nếu đúng thì tôi cũng không biết đó là điện thoại của bà. Bà cũng thấy đấy, chân tôi bị thương, không đi được nhanh, cho nên chưa kịp nhận thì điện thoại đã ngắt rồi.”
Trương Tiểu Thúy nghẹn ngào, tiếp tục nói: “Mẹ biết rõ con không muốn nhận mẹ… Mẹ kém xa người con vẫn coi là mẹ con…”
“Đủ rồi.” Tân Hoành không nhịn được nữa phải lên tiếng ngắt lời bà ta: “Chuyện xấu trong nhà đừng có khoe ra ngoài, đừng có coi tôi là Lạc Tiểu Xuyên. Lạc Tiểu Xuyên đã bị bà hại cho mất việc hết lần này đến lần khác, nếu là con gái ruột thì bà cũng nên suy nghĩ cho cô ấy.”
Trương Tiểu Thúy cắn môi, rưng rức nhìn Tân Hoành, nhất thời không nói lên lời.
Cố Viễn Chi nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi Tân Hoành: “Có cần tiễn bọn họ một chút không ?”
Trương Tiểu Thúy ngẩn người không kịp phản ứng còn sắc mặt Lạc Tiểu Xuyên thì giật mình.
Cô ta sẽ không suy nghĩ như Trương Tiểu Thúy, cho rằng Cố Viễn Chi thấy Hạ Noãn Tâm bắt nạt người khác thì ra mặt bảo vệ lẽ phải, Cố Viễn Chi này rõ ràng là chỉ vì che chở cho Tân Hoành mà thôi. Tiễn bọn họ… Tiễn đến nơi nào? Thật sự chỉ đơn giản như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.