Chương 324: Một câu là đủ
Nam Mịch
15/11/2019
“Tân Hoành, mở cửa.” Dịch Tân đứng trước cửa phòng, bất đắc dĩ đi qua đi lại, đã nhiều lần muốn giơ chân đá tung cửa, nhưng nghĩ nghĩ lại hạ
xuống. Miễn cưỡng khống chế cảm xúc của mình, anh dằn mình lên tiếng.
Bên trong không có tiếng động nào, cũng chẳng có ai trả lời anh.
Dịch Tân hít sâu một hơi, lại mở miệng: “Tân Hoành, em để cho anh vào phòng đã, được không?”
Vẫn không có ai trả lời. Dịch Tân thất bại, cuối cùng cũng nhận ra chuyện này… Quả nhiên nghiêm trọng y như anh tưởng tượng.
Đúng là đen đủi! Vốn đã sắp xếp xong hết mọi thứ, hoàn toàn không ngờ Tân Hạo lại xuất hiện trước mặt Tân Hoành. Thậm chí còn cả Hạ Noãn Tâm, rồi Tân Giác… Có người tiết lộ hành tung của anh.
Anh đã dặn dò Nguyên Thâm tra rõ ai có liên quan đến việc hành tung của anh bị lộ, anh nhất định sẽ không tha! Còn cả Tân Giác và Tân Hạo nữa! Tân Giác còn dám ở trước mặt anh…
“Nếu thật sự là mẹ tôi muốn vạch trần thân thế của chị thì bà ấy đã làm từ lâu rồi, làm gì phải chờ đến tận hôm nay? Thứ kia là bà ấy phát hiện trong phòng làm việc của ba, tất cả đều là Tân Hạo làm! Ông ấy còn có mặt mũi mà mắng mẹ tôi? Sao nào, ông ấy chính là đầu sỏ của mọi chuyện, thế mà còn mặt mũi chỉ trích chúng tôi à?”
“Đều là tại chị, ông ấy và mẹ tôi đã cãi nhau một trận ầm ỹ, tôi đã nghe thấy hết những gì họ nói, chính miệng Tân Hạo nói, ông ta làm theo ý Dịch Tân!”
“Còn tại sao Dịch Tân lại làm thế thì chị tự đi mà hỏi người chồng tốt đẹp của mình đi!”
“Vẫn là tại chị, mẹ tôi bị Tân Hạo tổn thương, không thì sao lại suy nghĩ linh tinh, lại bị Tần Lâm dụ dỗ chứ? 8 năm trước, chính chị đã lừa mẹ tôi, bây giờ vẫn là chị! Tân Hoành, chị mới là chính kẻ lòng dạ rắn rết, thảo nào chồng chị lại như thế, người đàn ông chung chăn chung gối với chị chính là sự trừng phạt của chị. Đây chính là báo ứng!”
“Tân Hoành, đây chính là báo ứng!”
Lúc ấy, Tân Giác đã điên cuồng gào lên trước mặt Tân Hoành, còn Tân Hoành chỉ nghiêng đầu, bình thản nhìn anh một cái, không nói một câu đã đi luôn. Chỉ còn lại một mình Tân Giác đang điên cuồng ra oai, nhìn lại có vẻ chật vật.
Anh cũng lo lắng bước nhanh theo cô, có điều cả đường cô không thèm nhìn cũng không nói với anh một câu nào. Hai người về đến nhà, cô đi thẳng về phòng, anh vừa chậm lại một bước đã bị cô nhốt ngoài cửa. Anh bất đắc dĩ vỗ trán.
Tân Hoành ôm đầu gối ngồi trên sofa, lấy điện thoại di động ra tùy tiện bấm, mặc kệ người đàn ông ở ngoài đang gõ cửa, nói với cô bảo cô mở cửa.
“Tân Hoành, mở cửa cho anh được không?”
“Tân Hoành, để anh vào phòng trước đã nhé?”
…
Vẫn không được, anh cũng không nói gì quan trọng. Sau đó, âm thanh ngoài người bỗng nhiên biến mất, ngoài cửa yên tĩnh trở lại. Cô bình tĩnh lườm cánh cửa, rồi tiếp tục bấm điện thoại chuyển sang một trang web khác.
Anh yên tĩnh thì cô cũng sẽ không chủ động mở cửa cho anh. Cô không dễ bị lừa như vậy, trước kia thường bị anh lừa gạt là vì bản thân cô không có chút phòng vệ nào đối với anh. Nhưng hiện tại ư? Cô không phòng vệ với anh thì anh có thể tùy tiện lấy thân thế của cô ra đùa à?
Cô cho rằng mình là một người hết sức bình thường, không, cô mà gọi là bình thường thì đã xúc phạm đến từ bình thường rồi. Từ nhỏ cô đã không may mắn, xuất thân của cô không may mắn, nhưng xui xẻo hơn nữa là cô hoàn toàn không ngờ bọn họ lại làm như vậy, thế thì làm sao có thể tha thứ được cho anh?
Anh quá rảnh rỗi, cảm thấy cô rất buồn cười à? Trừ việc cô ở bên cạnh để anh thì thân thế của cô cũng để cho anh mang ra chơi ư? Tân Hoành càng nghĩ càng bực. Còn anh, im lặng, kết quả thì sao…
Nhưng lại không có một lời giải thích nào cho cô cả! Chẳng lẽ anh không nên nói một câu giải thích với cô à? Chẳng lẽ cô không đáng để khi anh tổn thương cô thì không bỏ công giải thích một chút à? Không có, một chút cũng không có!
Ngoài cửa lại có động tĩnh! Khóe môi Tân Hoành xẹt qua sự trào phúng. Quả nhiên vẫn còn ở ngoài… Dịch Tân, em sẽ không để anh lừa gạt nữa đâu!
Không ngờ, cửa phòng khẽ động, sau đó bị người bên ngoài mở ra. Tân Hoành hơi ngạc nhiên, quay ra đã thấy Dịch Tân cầm chìa khóa đứng ở cửa, cười tà với cô, còn có vẻ dương oai diễu võ.
Cô vẫn không đổi sắc mặt nhìn anh. Dịch Tân thấy phản ứng của cô thì thầm thở dài trong lòng. Trong ánh mắt lạnh nhạt của cô, anh đi vào quẳng chìa khóa trong tay lên bàn, anh bước tới ngồi xuống bên cạnh cô. Anh kéo vai cô qua, ôm cô vào trong lòng.
Cô cựa mình, anh không đổi sắc mặt, cánh tay tăng thêm sức lực, cô bị anh ôm chặt, trong lòng không cam chịu, hung hăng lườm anh.
Anh nhìn điện thoại trong tay cô, cười hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Cô lạnh lùng nhìn anh: “Dịch Tân, thời gian một phút, em cho anh một phút để giải thích!”
Anh nhìn cô, nói với vẻ nghiền ngẫm: “Một phút dài quá, một câu là đủ.”
Cô bình thản nhìn anh: “Nói.”
Anh nhìn biểu cảm lạnh nhạt của cô, trong lòng tê rần nhưng mặt vẫn cười như cũ, cúi đầu, yêu chiều nhìn cô: “Một câu là, thứ đó không phải để cho em xem.”
Cô ngước mắt nhìn anh: “Chính là những lời này?”
Anh gật đầu.
“Đây là anh giải thích cho ai nghe?” Mặt cô không biểu cảm nhìn anh, hỏi.
Anh ngẩn ra, vừa cười vừa hôn lên mặt cô, giọng nịnh nọt yêu chiều: “Em đó.”
Cô bất động, lại bình tĩnh nhìn anh: “Em là ai?”
Dịch Tân kỳ quái nhìn cô, lại vuốt vuốt má cô: “Thế này là làm sao vậy? Giận đến ngốc rồi à? Em là vợ của anh, không nhớ à?”
Cô cười nhạt: “Vâng, em là vợ anh. Nếu em chỉ là vợ anh thì một câu kia của anh đúng là đủ rồi. Thứ đó không phải để em xem, anh là chồng em, anh không cố ý làm tổn thương em, như thế là đủ. Được, vậy em có thể bỏ qua tờ giấy đó, không quan tâm nữa. Nhưng Dịch Tân, anh đừng có quên, ngoài việc em là vợ anh, em cũng là một cá nhân độc lập, em cũng có mẹ đẻ, vậy anh không biết là ít nhất anh cũng nên giải thích với em, vì sao anh lại tạo cho em một bà mẹ đẻ khác làm gì?”
Dịch Tân hít sâu một hơi, lại mở miệng: “Tân Hoành, em để cho anh vào phòng đã, được không?”
Vẫn không có ai trả lời. Dịch Tân thất bại, cuối cùng cũng nhận ra chuyện này… Quả nhiên nghiêm trọng y như anh tưởng tượng.
Đúng là đen đủi! Vốn đã sắp xếp xong hết mọi thứ, hoàn toàn không ngờ Tân Hạo lại xuất hiện trước mặt Tân Hoành. Thậm chí còn cả Hạ Noãn Tâm, rồi Tân Giác… Có người tiết lộ hành tung của anh.
Anh đã dặn dò Nguyên Thâm tra rõ ai có liên quan đến việc hành tung của anh bị lộ, anh nhất định sẽ không tha! Còn cả Tân Giác và Tân Hạo nữa! Tân Giác còn dám ở trước mặt anh…
“Nếu thật sự là mẹ tôi muốn vạch trần thân thế của chị thì bà ấy đã làm từ lâu rồi, làm gì phải chờ đến tận hôm nay? Thứ kia là bà ấy phát hiện trong phòng làm việc của ba, tất cả đều là Tân Hạo làm! Ông ấy còn có mặt mũi mà mắng mẹ tôi? Sao nào, ông ấy chính là đầu sỏ của mọi chuyện, thế mà còn mặt mũi chỉ trích chúng tôi à?”
“Đều là tại chị, ông ấy và mẹ tôi đã cãi nhau một trận ầm ỹ, tôi đã nghe thấy hết những gì họ nói, chính miệng Tân Hạo nói, ông ta làm theo ý Dịch Tân!”
“Còn tại sao Dịch Tân lại làm thế thì chị tự đi mà hỏi người chồng tốt đẹp của mình đi!”
“Vẫn là tại chị, mẹ tôi bị Tân Hạo tổn thương, không thì sao lại suy nghĩ linh tinh, lại bị Tần Lâm dụ dỗ chứ? 8 năm trước, chính chị đã lừa mẹ tôi, bây giờ vẫn là chị! Tân Hoành, chị mới là chính kẻ lòng dạ rắn rết, thảo nào chồng chị lại như thế, người đàn ông chung chăn chung gối với chị chính là sự trừng phạt của chị. Đây chính là báo ứng!”
“Tân Hoành, đây chính là báo ứng!”
Lúc ấy, Tân Giác đã điên cuồng gào lên trước mặt Tân Hoành, còn Tân Hoành chỉ nghiêng đầu, bình thản nhìn anh một cái, không nói một câu đã đi luôn. Chỉ còn lại một mình Tân Giác đang điên cuồng ra oai, nhìn lại có vẻ chật vật.
Anh cũng lo lắng bước nhanh theo cô, có điều cả đường cô không thèm nhìn cũng không nói với anh một câu nào. Hai người về đến nhà, cô đi thẳng về phòng, anh vừa chậm lại một bước đã bị cô nhốt ngoài cửa. Anh bất đắc dĩ vỗ trán.
Tân Hoành ôm đầu gối ngồi trên sofa, lấy điện thoại di động ra tùy tiện bấm, mặc kệ người đàn ông ở ngoài đang gõ cửa, nói với cô bảo cô mở cửa.
“Tân Hoành, mở cửa cho anh được không?”
“Tân Hoành, để anh vào phòng trước đã nhé?”
…
Vẫn không được, anh cũng không nói gì quan trọng. Sau đó, âm thanh ngoài người bỗng nhiên biến mất, ngoài cửa yên tĩnh trở lại. Cô bình tĩnh lườm cánh cửa, rồi tiếp tục bấm điện thoại chuyển sang một trang web khác.
Anh yên tĩnh thì cô cũng sẽ không chủ động mở cửa cho anh. Cô không dễ bị lừa như vậy, trước kia thường bị anh lừa gạt là vì bản thân cô không có chút phòng vệ nào đối với anh. Nhưng hiện tại ư? Cô không phòng vệ với anh thì anh có thể tùy tiện lấy thân thế của cô ra đùa à?
Cô cho rằng mình là một người hết sức bình thường, không, cô mà gọi là bình thường thì đã xúc phạm đến từ bình thường rồi. Từ nhỏ cô đã không may mắn, xuất thân của cô không may mắn, nhưng xui xẻo hơn nữa là cô hoàn toàn không ngờ bọn họ lại làm như vậy, thế thì làm sao có thể tha thứ được cho anh?
Anh quá rảnh rỗi, cảm thấy cô rất buồn cười à? Trừ việc cô ở bên cạnh để anh thì thân thế của cô cũng để cho anh mang ra chơi ư? Tân Hoành càng nghĩ càng bực. Còn anh, im lặng, kết quả thì sao…
Nhưng lại không có một lời giải thích nào cho cô cả! Chẳng lẽ anh không nên nói một câu giải thích với cô à? Chẳng lẽ cô không đáng để khi anh tổn thương cô thì không bỏ công giải thích một chút à? Không có, một chút cũng không có!
Ngoài cửa lại có động tĩnh! Khóe môi Tân Hoành xẹt qua sự trào phúng. Quả nhiên vẫn còn ở ngoài… Dịch Tân, em sẽ không để anh lừa gạt nữa đâu!
Không ngờ, cửa phòng khẽ động, sau đó bị người bên ngoài mở ra. Tân Hoành hơi ngạc nhiên, quay ra đã thấy Dịch Tân cầm chìa khóa đứng ở cửa, cười tà với cô, còn có vẻ dương oai diễu võ.
Cô vẫn không đổi sắc mặt nhìn anh. Dịch Tân thấy phản ứng của cô thì thầm thở dài trong lòng. Trong ánh mắt lạnh nhạt của cô, anh đi vào quẳng chìa khóa trong tay lên bàn, anh bước tới ngồi xuống bên cạnh cô. Anh kéo vai cô qua, ôm cô vào trong lòng.
Cô cựa mình, anh không đổi sắc mặt, cánh tay tăng thêm sức lực, cô bị anh ôm chặt, trong lòng không cam chịu, hung hăng lườm anh.
Anh nhìn điện thoại trong tay cô, cười hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Cô lạnh lùng nhìn anh: “Dịch Tân, thời gian một phút, em cho anh một phút để giải thích!”
Anh nhìn cô, nói với vẻ nghiền ngẫm: “Một phút dài quá, một câu là đủ.”
Cô bình thản nhìn anh: “Nói.”
Anh nhìn biểu cảm lạnh nhạt của cô, trong lòng tê rần nhưng mặt vẫn cười như cũ, cúi đầu, yêu chiều nhìn cô: “Một câu là, thứ đó không phải để cho em xem.”
Cô ngước mắt nhìn anh: “Chính là những lời này?”
Anh gật đầu.
“Đây là anh giải thích cho ai nghe?” Mặt cô không biểu cảm nhìn anh, hỏi.
Anh ngẩn ra, vừa cười vừa hôn lên mặt cô, giọng nịnh nọt yêu chiều: “Em đó.”
Cô bất động, lại bình tĩnh nhìn anh: “Em là ai?”
Dịch Tân kỳ quái nhìn cô, lại vuốt vuốt má cô: “Thế này là làm sao vậy? Giận đến ngốc rồi à? Em là vợ của anh, không nhớ à?”
Cô cười nhạt: “Vâng, em là vợ anh. Nếu em chỉ là vợ anh thì một câu kia của anh đúng là đủ rồi. Thứ đó không phải để em xem, anh là chồng em, anh không cố ý làm tổn thương em, như thế là đủ. Được, vậy em có thể bỏ qua tờ giấy đó, không quan tâm nữa. Nhưng Dịch Tân, anh đừng có quên, ngoài việc em là vợ anh, em cũng là một cá nhân độc lập, em cũng có mẹ đẻ, vậy anh không biết là ít nhất anh cũng nên giải thích với em, vì sao anh lại tạo cho em một bà mẹ đẻ khác làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.