Chương 424: Ngoại truyện: Song sinh trai gái nhà Dịch Tân - Phần giữa (3)
Nam Mịch
22/05/2021
Chờ đến khi đôi cha mẹ không có trách nhiệm kia vui vẻ xong quay về giường thì trời đã tảng sáng.
Tân Hành vô cùng mệt mỏi, đến mức cô vừa được quấn vào chăn là lăn ra ngủ luôn, Dịch Tân vừa ôm, vừa hôn, vừa lay không để cho cô ngủ.
Tân Hành mở mắt và nhìn anh một cách giận dữ.
Dịch Tân mỉm cười, "Nhìn cái này đã rồi lại ngủ tiếp.”
Nói rồi, anh quấn tạm khăn tắm lên và bước ra khỏi giường, lúc trở về đã thấy Tân Hành lại sắp ngủ thiếp đi rồi...
Nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô, anh không khỏi cúi đầu, cắn một miếng… khiến cô tỉnh lại.
Anh lập tức mở hộp trang sức ra và đặt trước mặt cô.
Cô nhìn lướt qua một cái lấy lệ, là một sợi dây chuyền hồng ngọc. Tân Hành ngáp một cái, nhìn anh, "Lúc nào tỉnh dậy em lại nhìn.”
Anh chậm rãi lắc đầu với cô, cười có chút xấu xa.
Cô bỗng cảm thấy căng thẳng.
Món đồ kia cũng không có gì đặc biệt. Cô nghĩ nếu lấy tất cả đồ trang sức máy năm nay của mình ra cũng có thể đủ để mở một cuộc triển lãm sưu tập đồ trang sức rồi.
Cái này cũng chỉ là một món bình thường trong đó mà thôi.
Nhưng anh lại lại cứ muốn phải lấy ra vào lúc này và đeo lên cho cô.
Cô hơi tránh ra: “Anh làm gì thế? Bây giờ anh còn muốn em đeo thử đồ trang sức à?”
Anh nhướng mày, "Anh mua quà cho em mà em không nhận à?”
“Nhận… Nhưng cũng đâu cần là bây giờ chứ, đồ trang sức phải phối với quần áo phù hợp. Sau khi anh đeo vòng cho em, chẳng lẽ lại bắt em phải đi mặc quần áo cho anh xem à? Anh có còn muốn cho em ngủ không hả? Sáng sớm mai em còn phải rời giường làm đồ ăn sáng cho con trai con gái anh, rồi đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ nữa.”
Anh cười khẽ: “Anh làm bữa sáng, anh đưa con đi học.”
Nói xong, anh ôm cô vào lòng bằng một tay, mạnh mẽ cưỡng ép đeo vòng lên cho cô.
Nhiều năm như vậy rồi, con cái cũng đã lớn, mà cái tính cách độc đoán này của anh thực sự vẫn không thay đổi chút nào.
Sao lại có người ngang ngược như thế chứ?
Cô cũng đâu có yêu cầu anh phải giống như những người đàn ông khác, vợ bảo gì nghe nấy, lúc nào cũng phải lấy lòng, nhưng mà ít nhất…
Anh đeo vào cho cô xong rồi mới buông cô ra.
Cô cáu giận liếc anh: “Anh không thể nể tình em vừa hầu hạ anh thoải mái mà dịu dàng với em sao?”
“Dịu dàng?” Ánh mắt người nào đó chợt trở nên trầm lắng, rất rõ ràng là đã nghĩ đến vấn đề không nên nghĩ: “Em muốn kiểu dịu dàng nào?”
Tân Hành, "..."
Dịch Tân cúi đầu hôn lên môi cô, "Nào, đứng dậy cho anh xem một chút."
“Nhìn như vậy không được sao?” Tân Hành kéo chăn xuống một chút, cô thật sự không muốn rời giường.
Dịch Tân nhìn về phía trước ngực cô, viên hồng ngọc càng làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng của cô, anh lắc đầu: “Phải thấp hơn chút nữa.”
“Thấp nữa?” Tân Hành suy nghĩ một chút, sau đó kéo xuống một chút nữa.
Bầu ngực nhô cao, núm vú lấp ló lộ ra ngoài, cô không mấy để ý nói: “Được chưa?”
Anh cười và lắc đầu.
Cô khẽ cau mày.
Một tay anh bất ngờ vén chăn trên người cô ra, cô ngạc nhiên định túm chăn lại, nhưng anh đã ôm cả người cô vào lòng, rời khỏi giường, đi thẳng tới trước chiếc gương lớn sát đất.
Cô đột nhiên trợn lớn hai mắt.
Gương, gương, trong gương, hai người… không hề mặc quần áo.
Người đàn ông quấn lấy cô từ phía sau, đặt tay lên cơ thể không mảnh vải che thân của cô, còn đôi môi vẫn hôn lên cổ cô.
Tân Hành chỉ nghe thấy một tiếng nổ "bùm", cả người như bị sét đánh trúng.
Trong một giây hay một phút gì đó, cô gần như không hề nhúc nhích, chỉ máy móc nhìn vào trong gương, ánh mắt dừng lại thật lâu trên người đàn ông của cô đang hôn lên cổ cô.
Qua gương, anh cũng chăm chú nhìn cô.
Hồi lâu, anh đột nhiên cười với cô trong gương, "Thích không?"
Cuối cùng cô cũng có phản ứng, một tay nắm kéo bàn tay anh đang ôm cô ra, xoay người muốn đi.
Nhưng anh lại kéo ngay cô lại, dựa lưng cô vào ngực mình, đối diện với tấm gương.
Cô khẽ kêu lên, vội lấy tay che mặt.
Anh cười nhẹ, mạnh mẽ kéo tay cô xuống.
“Dịch Tân!” Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Anh, anh, anh thật sự là càng ngày càng thích thách thức
Tân Hành vô cùng mệt mỏi, đến mức cô vừa được quấn vào chăn là lăn ra ngủ luôn, Dịch Tân vừa ôm, vừa hôn, vừa lay không để cho cô ngủ.
Tân Hành mở mắt và nhìn anh một cách giận dữ.
Dịch Tân mỉm cười, "Nhìn cái này đã rồi lại ngủ tiếp.”
Nói rồi, anh quấn tạm khăn tắm lên và bước ra khỏi giường, lúc trở về đã thấy Tân Hành lại sắp ngủ thiếp đi rồi...
Nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô, anh không khỏi cúi đầu, cắn một miếng… khiến cô tỉnh lại.
Anh lập tức mở hộp trang sức ra và đặt trước mặt cô.
Cô nhìn lướt qua một cái lấy lệ, là một sợi dây chuyền hồng ngọc. Tân Hành ngáp một cái, nhìn anh, "Lúc nào tỉnh dậy em lại nhìn.”
Anh chậm rãi lắc đầu với cô, cười có chút xấu xa.
Cô bỗng cảm thấy căng thẳng.
Món đồ kia cũng không có gì đặc biệt. Cô nghĩ nếu lấy tất cả đồ trang sức máy năm nay của mình ra cũng có thể đủ để mở một cuộc triển lãm sưu tập đồ trang sức rồi.
Cái này cũng chỉ là một món bình thường trong đó mà thôi.
Nhưng anh lại lại cứ muốn phải lấy ra vào lúc này và đeo lên cho cô.
Cô hơi tránh ra: “Anh làm gì thế? Bây giờ anh còn muốn em đeo thử đồ trang sức à?”
Anh nhướng mày, "Anh mua quà cho em mà em không nhận à?”
“Nhận… Nhưng cũng đâu cần là bây giờ chứ, đồ trang sức phải phối với quần áo phù hợp. Sau khi anh đeo vòng cho em, chẳng lẽ lại bắt em phải đi mặc quần áo cho anh xem à? Anh có còn muốn cho em ngủ không hả? Sáng sớm mai em còn phải rời giường làm đồ ăn sáng cho con trai con gái anh, rồi đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ nữa.”
Anh cười khẽ: “Anh làm bữa sáng, anh đưa con đi học.”
Nói xong, anh ôm cô vào lòng bằng một tay, mạnh mẽ cưỡng ép đeo vòng lên cho cô.
Nhiều năm như vậy rồi, con cái cũng đã lớn, mà cái tính cách độc đoán này của anh thực sự vẫn không thay đổi chút nào.
Sao lại có người ngang ngược như thế chứ?
Cô cũng đâu có yêu cầu anh phải giống như những người đàn ông khác, vợ bảo gì nghe nấy, lúc nào cũng phải lấy lòng, nhưng mà ít nhất…
Anh đeo vào cho cô xong rồi mới buông cô ra.
Cô cáu giận liếc anh: “Anh không thể nể tình em vừa hầu hạ anh thoải mái mà dịu dàng với em sao?”
“Dịu dàng?” Ánh mắt người nào đó chợt trở nên trầm lắng, rất rõ ràng là đã nghĩ đến vấn đề không nên nghĩ: “Em muốn kiểu dịu dàng nào?”
Tân Hành, "..."
Dịch Tân cúi đầu hôn lên môi cô, "Nào, đứng dậy cho anh xem một chút."
“Nhìn như vậy không được sao?” Tân Hành kéo chăn xuống một chút, cô thật sự không muốn rời giường.
Dịch Tân nhìn về phía trước ngực cô, viên hồng ngọc càng làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng của cô, anh lắc đầu: “Phải thấp hơn chút nữa.”
“Thấp nữa?” Tân Hành suy nghĩ một chút, sau đó kéo xuống một chút nữa.
Bầu ngực nhô cao, núm vú lấp ló lộ ra ngoài, cô không mấy để ý nói: “Được chưa?”
Anh cười và lắc đầu.
Cô khẽ cau mày.
Một tay anh bất ngờ vén chăn trên người cô ra, cô ngạc nhiên định túm chăn lại, nhưng anh đã ôm cả người cô vào lòng, rời khỏi giường, đi thẳng tới trước chiếc gương lớn sát đất.
Cô đột nhiên trợn lớn hai mắt.
Gương, gương, trong gương, hai người… không hề mặc quần áo.
Người đàn ông quấn lấy cô từ phía sau, đặt tay lên cơ thể không mảnh vải che thân của cô, còn đôi môi vẫn hôn lên cổ cô.
Tân Hành chỉ nghe thấy một tiếng nổ "bùm", cả người như bị sét đánh trúng.
Trong một giây hay một phút gì đó, cô gần như không hề nhúc nhích, chỉ máy móc nhìn vào trong gương, ánh mắt dừng lại thật lâu trên người đàn ông của cô đang hôn lên cổ cô.
Qua gương, anh cũng chăm chú nhìn cô.
Hồi lâu, anh đột nhiên cười với cô trong gương, "Thích không?"
Cuối cùng cô cũng có phản ứng, một tay nắm kéo bàn tay anh đang ôm cô ra, xoay người muốn đi.
Nhưng anh lại kéo ngay cô lại, dựa lưng cô vào ngực mình, đối diện với tấm gương.
Cô khẽ kêu lên, vội lấy tay che mặt.
Anh cười nhẹ, mạnh mẽ kéo tay cô xuống.
“Dịch Tân!” Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Anh, anh, anh thật sự là càng ngày càng thích thách thức
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.