Chương 341: Tình cảm dây dưa (4)
Nam Mịch
17/03/2020
Dịch Tân đi nhanh ra ngoài, Nguyên Thâm vững bước theo sát. Sắc mặt Dịch Tâm lạnh nhạt, trong mắt hiện lên sự tàn bạo: “Trong thời gian ngắn
nhất, điều tra xem L là ai!”
Phản ứng của Nguyên Thâm hơi chậm, cúi đầu xuống. Dịch Tân lập tức dừng bước, quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Nguyên Thâm: “Vẫn chưa có manh mối?”
Sắc mặt Nguyên Thâm cứng đờ, bất an gật đầu. Không khí lập tức trở nên ngưng trọng. Trong lòng Nguyên Thâm thoáng rùng mình, vội nói: “Rất xin lỗi.”
Dịch Tân nheo mắt lại, không nghe ra được cảm xúc trong giọng anh: “Tra tiếp.”
“Vâng.”
Dịch Tân liếc Nguyên Thâm, xoay người tiếp tục rời đi, vừa đi vừa nói: “Liên lạc với Dịch Phong Nghiêu, hỏi xem cậu ta có chuyện gì.”
“Vâng.” Dứt lời, Nguyên Thâm lập tức lấy điện thoại ra.
***
Áp lực trên cổ rất lớn đến mức đau đớn, không khí trong cổ cũng có phần tắc nghẽn nhưng không đến nỗi không thể hít thở. Tân Hoành hơi hé mắt, nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng, sau đó ánh mắt cô rời đi, nhìn ra sau Mạc Tương Đằng, phía người phụ nữ vẫn ngồi ở đó.
Ở đây, mọi người đều có vẻ căng thẳng đề phòng, ai nấy đều có hơi thở nguy hiểm, chỉ có Lạc Tiểu Xuyên là vẫn bình thản ngồi trên ghế như cũ, thậm chí còn khẽ hàng uống một ngụm cà phê. Ở đây cũng chỉ có cô ta là nhìn như một vị khách bình thường.
Nhưng cũng chỉ là giống như, nếu thật sự là một vị khách bình thường thì trong không khí căng thẳng thế này, làm gì có ai có thể không có cảm giác gì được? Trong lòng Tân Hoành bỗng cảm thấy lạnh lẽo, cô nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên với ánh mắt thất vọng và đau lòng.
Lúc này, cuối cùng Lạc Tiểu Xuyên cũng ngước mắt lên nhìn Tân Hoành, nhưng lại như thể rất tự nhiên mà cười bình thản với cô. Sau đó cô ta đứng dậy, bình tĩnh đi về phía cô, nhưng sau đó lại dừng lại đằng sau Mạc Tương Đằng. Ngay trước mắt Tân Hoành, cô ta cung kính chào: “Mạc thiếu.”
Biểu cảm trên mặt cô ta là cung kính và phục tùng. Tân Hoành mở lớn hai mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên. Thất vọng, hối hận, tự trách, sau khi bị Lạc Tiểu Xuyên lừa, cô không nên cố chấp ôm ấp bất cứ hi vọng nào vào cô ta nữa mới phải! Tự dưng lại đẩy chính mình vào nguy hiểm.
Mạc Tương Đằng nhìn thấy cảm xúc hối hận và thất vọng trong mắt Tân Hoành, trong lòng anh ta cảm thấy sung sướng vô cùng, anh ta nhìn thẳng vào mắt Tân Hoành, cười thành tiếng nhưng lại lên tiếng khen ngợi Lạc Tiểu Xuyên: “Tốt, làm tốt lắm!”
Đây là những gì Mạc Tương Đằng cố ý muốn nói với Tân Hoành. Tân Hoành bình thản liếc nhìn anh ta, không nói tiếng nào mà quay đi chỗ khác, nếu chắc chắn không thoát được thì cô sẽ tình nguyện nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này, cằm cô chợt đau nhói. Mạc Tương Đằng nắm lấy cằm cô, cưỡng chế cô quay mặt lại, bắt buộc cô nhìn vào mắt anh ta. Nụ cười của anh ta thâm độc, nham hiểm và liều lĩnh: “Không ngờ đúng không? Cô cũng có ngày rơi vào tay tôi lần nữa.”
Tân Hoành bị đau nên nhíu mày lại. Tân Hoành đau đớn khiến cho tâm lý biến thái của Mạc Tương Đằng càng thêm vui vẻ, anh ta cười tà ác, lập tức tăng thêm sức lực trên tay: “Người phụ nữ của Dịch Tân đúng không? Bình thường anh ta yêu thương cô thế nào.
Tân Hoành nhịn đau, hừ lạnh. Mạc Tương Đằng bỗng cúi đầu cười ác ý, áp sát lại gần cô, gằn từng chữ: “Yêu thương thế nào cũng vô dụng thôi. Từ giờ khắc này trở đi, trong cuộc đời cô sẽ không còn có Dịch Tân nữa.”
Tân Hoành nghe thế thì cả người đều chấn động, sau trong lòng cô có một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ dâng lên, không ngừng lan rộng, ngày càng lớn hơn từ lúc cô nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Tương Đằng. Sẽ không còn có Dịch Tân nữa…
Cô cảm thấy sợ hãi, không khí vào phổi càng ít hơn, bàn tay trên cổ như thật sự không muốn để cô hít thở thêm được nữa. Đúng lúc này, tiếng nói của Mạc Tương Đằng lại vang lên đầy kích thích bên tai cô: “Nhưng cô yên tâm, tôi chưa bao giờ keo kiệt với phụ nữ, cho nên chắc chắn sẽ không để cô thiếu đàn ông. Tôi cam đoan với cô, từ nay về sau, số đàn ông mà cô hưởng thụ chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.”
Tân Hoành cảm thấy cả người như bị nọc độc châm chích, chất độc tiêm vào làn da của cô, từ lỗ chân lông đến huyết quản, sau đó đến gan phổi và trái tim khiến cơ thể cô co rút từng hồi, càng lạnh lẽo và đau đớn hơn. Lý trí không còn duy trì được nữa, Tân Hoành đau lòng nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên, giọng cô run lên, không phải vì sợ hãi mà là phẫn nộ: “Vì sao cô lại làm thế với tôi?”
Lạc Tiểu Xuyên mỉm cười một cách vô cùng bình thản với cô, không hề có sự vui vẻ khi chiến thắng, càng không có sự ăn năn, chỉ đơn giản là một nụ cười rất thẳng thắn thừa nhận: “Bởi vì nhận sự ủy thác của người khác.”
“Nhận sự ủy thác của người khác…” Tân Hoành thì thào nhắc lại, hồn bay phách lạc. Lúc này, Tân Hoành không còn khổ sở vì bị Lạc Tiểu Xuyên lừa nữa, giờ khắc này cô chỉ hối hận không thể giết chết được chính mình, tại sao cô lại phải đến?
Trước khi anh ra khỏi cửa còn ôm cô, hôn cô, dịu dàng dặn cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, cô đã đồng ý. Đúng thế, nhưng cô lại không nghe lời, cứ muốn chạy ra ngoài tự đẩy mình vào nguy hiểm. Cô cho rằng cô dẫn người theo là cô đã có sự chuẩn bị kỹ càng, sẽ không có vấn đề gì. Lúc này, cô mới biết, chính mình chủ quan đến mức nào!
Lạc Tiểu Xuyên, cô ta mới là người chuẩn bị kỹ càng mọi thứ! Ở đây tín hiệu còn không có, làm sao cô có thể cầu cứu người khác được? Cô tự đẩy mình vào nguy hiểm thế này thì anh phải làm thế nào bây giờ? Trong lòng Tân Hoành cảm thấy chua xót, mạng sống của mình bị kẻ khác nắm trong tay, còn cô thì không có cách nào.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Lạc Tiểu Xuyên và Mạc Tương Đằng nữa.
Mắt thấy con mồi trong tay tuyệt vọng như thế, còn có gì có thể vui mừng và thoải mới hơn nữa? Trong lòng Mạc Tương Đằng cảm thấy rất phấn chấn, đây chính là tâm lý vặn vẹo của anh ta, Mạc Tương Đằng nhìn chằm chằm vẻ mặt thảm hại của Tân Hoành, nhìn thẳng vào cô và không hề cố kỵ khen Lạc Tiểu Xuyên: “Tốt, làm rất tốt! Cô nên được khen thưởng, tôi sẽ thưởng gấp đôi cho cô!”
Lạc Tiểu Xuyên ở bên cạnh bình thản liếc qua Tân Hoành, sau đó nhìn Mạc Tương Đằng, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn Mạc thiếu!”
Phản ứng của Nguyên Thâm hơi chậm, cúi đầu xuống. Dịch Tân lập tức dừng bước, quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Nguyên Thâm: “Vẫn chưa có manh mối?”
Sắc mặt Nguyên Thâm cứng đờ, bất an gật đầu. Không khí lập tức trở nên ngưng trọng. Trong lòng Nguyên Thâm thoáng rùng mình, vội nói: “Rất xin lỗi.”
Dịch Tân nheo mắt lại, không nghe ra được cảm xúc trong giọng anh: “Tra tiếp.”
“Vâng.”
Dịch Tân liếc Nguyên Thâm, xoay người tiếp tục rời đi, vừa đi vừa nói: “Liên lạc với Dịch Phong Nghiêu, hỏi xem cậu ta có chuyện gì.”
“Vâng.” Dứt lời, Nguyên Thâm lập tức lấy điện thoại ra.
***
Áp lực trên cổ rất lớn đến mức đau đớn, không khí trong cổ cũng có phần tắc nghẽn nhưng không đến nỗi không thể hít thở. Tân Hoành hơi hé mắt, nhìn thoáng qua người đàn ông lạnh lùng, sau đó ánh mắt cô rời đi, nhìn ra sau Mạc Tương Đằng, phía người phụ nữ vẫn ngồi ở đó.
Ở đây, mọi người đều có vẻ căng thẳng đề phòng, ai nấy đều có hơi thở nguy hiểm, chỉ có Lạc Tiểu Xuyên là vẫn bình thản ngồi trên ghế như cũ, thậm chí còn khẽ hàng uống một ngụm cà phê. Ở đây cũng chỉ có cô ta là nhìn như một vị khách bình thường.
Nhưng cũng chỉ là giống như, nếu thật sự là một vị khách bình thường thì trong không khí căng thẳng thế này, làm gì có ai có thể không có cảm giác gì được? Trong lòng Tân Hoành bỗng cảm thấy lạnh lẽo, cô nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên với ánh mắt thất vọng và đau lòng.
Lúc này, cuối cùng Lạc Tiểu Xuyên cũng ngước mắt lên nhìn Tân Hoành, nhưng lại như thể rất tự nhiên mà cười bình thản với cô. Sau đó cô ta đứng dậy, bình tĩnh đi về phía cô, nhưng sau đó lại dừng lại đằng sau Mạc Tương Đằng. Ngay trước mắt Tân Hoành, cô ta cung kính chào: “Mạc thiếu.”
Biểu cảm trên mặt cô ta là cung kính và phục tùng. Tân Hoành mở lớn hai mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên. Thất vọng, hối hận, tự trách, sau khi bị Lạc Tiểu Xuyên lừa, cô không nên cố chấp ôm ấp bất cứ hi vọng nào vào cô ta nữa mới phải! Tự dưng lại đẩy chính mình vào nguy hiểm.
Mạc Tương Đằng nhìn thấy cảm xúc hối hận và thất vọng trong mắt Tân Hoành, trong lòng anh ta cảm thấy sung sướng vô cùng, anh ta nhìn thẳng vào mắt Tân Hoành, cười thành tiếng nhưng lại lên tiếng khen ngợi Lạc Tiểu Xuyên: “Tốt, làm tốt lắm!”
Đây là những gì Mạc Tương Đằng cố ý muốn nói với Tân Hoành. Tân Hoành bình thản liếc nhìn anh ta, không nói tiếng nào mà quay đi chỗ khác, nếu chắc chắn không thoát được thì cô sẽ tình nguyện nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này, cằm cô chợt đau nhói. Mạc Tương Đằng nắm lấy cằm cô, cưỡng chế cô quay mặt lại, bắt buộc cô nhìn vào mắt anh ta. Nụ cười của anh ta thâm độc, nham hiểm và liều lĩnh: “Không ngờ đúng không? Cô cũng có ngày rơi vào tay tôi lần nữa.”
Tân Hoành bị đau nên nhíu mày lại. Tân Hoành đau đớn khiến cho tâm lý biến thái của Mạc Tương Đằng càng thêm vui vẻ, anh ta cười tà ác, lập tức tăng thêm sức lực trên tay: “Người phụ nữ của Dịch Tân đúng không? Bình thường anh ta yêu thương cô thế nào.
Tân Hoành nhịn đau, hừ lạnh. Mạc Tương Đằng bỗng cúi đầu cười ác ý, áp sát lại gần cô, gằn từng chữ: “Yêu thương thế nào cũng vô dụng thôi. Từ giờ khắc này trở đi, trong cuộc đời cô sẽ không còn có Dịch Tân nữa.”
Tân Hoành nghe thế thì cả người đều chấn động, sau trong lòng cô có một cảm giác sợ hãi mạnh mẽ dâng lên, không ngừng lan rộng, ngày càng lớn hơn từ lúc cô nhìn thấy khuôn mặt của Mạc Tương Đằng. Sẽ không còn có Dịch Tân nữa…
Cô cảm thấy sợ hãi, không khí vào phổi càng ít hơn, bàn tay trên cổ như thật sự không muốn để cô hít thở thêm được nữa. Đúng lúc này, tiếng nói của Mạc Tương Đằng lại vang lên đầy kích thích bên tai cô: “Nhưng cô yên tâm, tôi chưa bao giờ keo kiệt với phụ nữ, cho nên chắc chắn sẽ không để cô thiếu đàn ông. Tôi cam đoan với cô, từ nay về sau, số đàn ông mà cô hưởng thụ chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.”
Tân Hoành cảm thấy cả người như bị nọc độc châm chích, chất độc tiêm vào làn da của cô, từ lỗ chân lông đến huyết quản, sau đó đến gan phổi và trái tim khiến cơ thể cô co rút từng hồi, càng lạnh lẽo và đau đớn hơn. Lý trí không còn duy trì được nữa, Tân Hoành đau lòng nhìn về phía Lạc Tiểu Xuyên, giọng cô run lên, không phải vì sợ hãi mà là phẫn nộ: “Vì sao cô lại làm thế với tôi?”
Lạc Tiểu Xuyên mỉm cười một cách vô cùng bình thản với cô, không hề có sự vui vẻ khi chiến thắng, càng không có sự ăn năn, chỉ đơn giản là một nụ cười rất thẳng thắn thừa nhận: “Bởi vì nhận sự ủy thác của người khác.”
“Nhận sự ủy thác của người khác…” Tân Hoành thì thào nhắc lại, hồn bay phách lạc. Lúc này, Tân Hoành không còn khổ sở vì bị Lạc Tiểu Xuyên lừa nữa, giờ khắc này cô chỉ hối hận không thể giết chết được chính mình, tại sao cô lại phải đến?
Trước khi anh ra khỏi cửa còn ôm cô, hôn cô, dịu dàng dặn cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, cô đã đồng ý. Đúng thế, nhưng cô lại không nghe lời, cứ muốn chạy ra ngoài tự đẩy mình vào nguy hiểm. Cô cho rằng cô dẫn người theo là cô đã có sự chuẩn bị kỹ càng, sẽ không có vấn đề gì. Lúc này, cô mới biết, chính mình chủ quan đến mức nào!
Lạc Tiểu Xuyên, cô ta mới là người chuẩn bị kỹ càng mọi thứ! Ở đây tín hiệu còn không có, làm sao cô có thể cầu cứu người khác được? Cô tự đẩy mình vào nguy hiểm thế này thì anh phải làm thế nào bây giờ? Trong lòng Tân Hoành cảm thấy chua xót, mạng sống của mình bị kẻ khác nắm trong tay, còn cô thì không có cách nào.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Lạc Tiểu Xuyên và Mạc Tương Đằng nữa.
Mắt thấy con mồi trong tay tuyệt vọng như thế, còn có gì có thể vui mừng và thoải mới hơn nữa? Trong lòng Mạc Tương Đằng cảm thấy rất phấn chấn, đây chính là tâm lý vặn vẹo của anh ta, Mạc Tương Đằng nhìn chằm chằm vẻ mặt thảm hại của Tân Hoành, nhìn thẳng vào cô và không hề cố kỵ khen Lạc Tiểu Xuyên: “Tốt, làm rất tốt! Cô nên được khen thưởng, tôi sẽ thưởng gấp đôi cho cô!”
Lạc Tiểu Xuyên ở bên cạnh bình thản liếc qua Tân Hoành, sau đó nhìn Mạc Tương Đằng, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn Mạc thiếu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.