Chương 383: Tình yêu trở về (6)
Nam Mịch
05/07/2020
Ban đầu trong lòng cô còn có ý không tốt muốn đẩy anh ra. Nhưng vào thời gian cô tính toán thì Dịch Tân lại bưng lấy mặt cô lần nữa, vội vàng
không kịp chờ hôn lên môi cô, không quan tâm đến việc cô đang xoắn xuýt, cứ thế cưỡng ép cô dây dưa, cuốn cô chìm đắm cùng anh. Anh có vẻ thích
quấn quýt môi lưỡi với cô, cảm thụ sự cảm xúc và sự đáp lại nhiệt tình
của cô.
Trong lòng anh nóng nảy gấp gáp, ham muốn với cô gần như khiến anh phát điên, nhưng vẫn không thể tiến thêm một bước nữa. Thậm chí ôm cô còn phải cẩn thận, không được đụng đến vết thương của cô, chỉ có thể dùng cách quấn quít môi lưỡi để khỏa lấp nỗi phiền muộn trong lòng.
Thân thể cô mềm nhũn tựa vào anh, giờ phút này đến đầu ngón chân cô cũng mềm ra, nếu không có bàn tay anh chống đỡ thân thể cô, cô nghĩ nhất định cô sẽ ngã lăn quay ra đất. Lửa tình và ham muốn đốt cháy khiến người ta phát bệnh, Tân Hành không nhịn được kêu thành tiếng. Cô chợt bừng tỉnh, trong lòng nổi lên suy nghĩ không đứng đắn, đẩy anh ra nói khẽ: “Em khó chịu… Anh…”
Ý cô là vết thương của em khó chịu, anh buông em ra. Ai ngờ cô vừa nói xong, cả người Dịch Tân lại căng thẳng hơn, ngay cả động tác hôn cô cũng thoáng ngừng lại, ngay sau đó lại trở nên điên cuồng hơn. Hơi thở của anh nặng nề kìm nén, khàn giọng trấn an bên tai cô: “Ngoan, nhịn một chút.”
Lúc ấy cô còn chưa hiểu ra, không biết rằng điều cô nói khác với thứ anh hiểu mà chỉ hừ hừ: “Khó chịu… Không nhịn được.”
Bây giờ anh buông em ra luôn đi! Cô vừa nói còn vừa đẩy anh một cái, nhưng đối với một người đàn ông đã sớm phát hỏa thì giờ khắc này, ngoại trừ ham muốn trong thân thể anh sẽ không còn cảm nhận được cái gì khác. Anh chỉ cho rằng Tân Hành cũng giống anh, dục vọng muốn anh khiến cô khó chịu.
Nhất là hình ảnh cô cắn môi, gương mặt ửng đỏ thở gấp chính là loại thuốc kích thích lợi hại nhất khiến anh cũng không thể khống chế nổi mình nữa. Anh khẽ nguyền rủa, tiện tay cầm lấy khăn tắm rồi lau qua loa người cô, sau đó ôm lấy cô ra khỏi nhà tắm, đặt cô trở lại giường.
Ban đầu Tân Hành chỉ cho rằng anh ngần ngại vết thương của cô nên không dám động vào cô, ai ngờ sau khi người này thả cô lên giường cũng lập tức nằm lên theo. Tân Hành giật mình, trợn to mắt nhìn anh: “Anh…”
Lúc này mắt Dịch Tân đã bắt đầu hồng lên, cô mới lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, mút nhẹ rồi thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Anh giúp em.”
Đến bây giờ, cuối cùng Tân Hành cũng hiểu ra ý anh là gì! Cô muốn nói là vết thương của cô khó chịu, nhưng anh lại hiểu thành cô muốn nên… khó chịu! Tân Hành thoáng chốc cảm thấy máu huyết toàn thân ‘ầm’ một cái chạy hết lên mặt, khiến mặt cô nóng đến không chịu được. Cô, cô, cô đâu có đói khát đến như vậy!
“Không…” Cô định phản bác, nhưng không ngờ lời vừa ra khỏi miệng thì bụng đột nhiên bùng lên một trận lửa nóng, thân thể cô trở nên mềm nhũn, không thể phát ra tiếng được nữa. Dịch Tân đang hôn lên chân cô, dần tiến lên trên làm loạn.
Xưa nay cô luôn bảo thủ, làm sao chịu đựng được cái này? Lúc này, Dịch Tân nhẹ nhàng khều một cái, ngay lập tức khiến cô nắm chặt ga trải giường, gắt gao cắn chặt răng, xấu hổ không dám để mình kêu thành tiếng.
Dịch Tân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt anh lúc này như thể ẩn chứa hai vòng xoáy sâu hoắm, cô vừa chạm phải ánh nhìn ấy đã hoàn toàn mất hồn, toàn bộ tâm hồn đều rơi vào tay anh. Anh khẽ khàng trấn an cô: “Bây giờ người em không thể vận động mạnh được, anh sợ nếu anh đắm chìm sẽ không khống chế được, cho nên anh giúp em…”
Nói rồi anh bắt đầu… say sưa hôn cô. Tân Hành nhắm mắt lại, nắm chặt lấy ga trải giường.
…
Tân Hành mất hồn nằm trên giường, vẫn đang cố gắng bình ổn hơi thở của mình, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm khiến thân cô lại mềm ra còn hơn cả lúc người kia chạm vào. Vừa rồi, anh thật sự giúp cô… Nhưng chính cơ thể anh lại như muốn nổ tung, anh giúp cô xử lý xong lập tức vọt vào nhà tắm.
Tân Hành nằm trên giường không tự chủ được há miệng cắn chăn. Dịch Tân… Chắc hẳn trước giờ anh chưa từng phải chịu đựng thế này. Trước kia tính tình anh luôn nóng nảy, cô cũng chưa bao giờ… Ừ, bị thương nặng như vậy, nặng đến mức anh phải chủ động khống chế bản thân mình muốn mà chỉ được ngắm.
Tân Hành suy nghĩ rồi lập tức liên tưởng chi tiết tình cảnh vừa rồi, vì vậy khí huyết vừa mới nguôi ngoai lại bắt đầu bùng cháy. Thật là… Trong lòng Tân Hành dở khóc dở cười, thật sự không biết là do cô quá ngốc, hay là quá ác nữa! Ban đầu định đẩy Dịch Tân ra, kết quả lại khiến anh phải làm đến thế… Cô đâu có đói khát đến mức đó!
Nhưng sự giày vò như vậy còn ác hơn việc đẩy anh ra gấp bao nhiêu lần. Trong lòng Tân Hành vô cùng xấu hổ và đau lòng, nghe tiếng động trong phòng tắm, cô lặng yên quyết định, thôi vậy, quả nhiên số của cô phải chịu sự chèn ép của người kia! Cô cũng không cần tranh thủ giữ vị trí của hai người bây giờ, cô chỉ cần biết thỉnh thoảng anh cũng sẽ hy sinh vì cô như thế thì cả đời này cô cũng có thể để cho anh đè xuống.
Cứ như vậy, cuối cùng Tân Hành cũng không phản kháng nữa, lại trở về tình cảnh như trước đây, chỉ cần Dịch Tân hơi dịu dàng quan tâm cô là cô sẽ nhanh chóng cảm động đến rơi nước mắt. Rồi khi anh ôm lấy cô quấn quít, cô cũng không ngăn anh lại nữa, nhưng sau đó anh vẫn nghiến răng tự mình dừng lại…
Có một lần, Dịch Tân muốn mà không được thỏa mãn, cuối cùng giận dữ nhìn Tân Hành rồi cảnh cáo: “Sau này không được bị thương vì anh nữa! Anh có chết thì em cũng ngoan ngoãn đứng một bên cho anh!”
Đó là khi Dịch Tân phải dằn lòng áp chế mình nên mới hung dữ nói như vậy, bản thân anh không cảm thấy gì nhưng Tân Hành lại bị dọa sợ run lên, mắt cô từ từ dâng lên một tầng hơi nước. Dịch Tân nhìn dáng vẻ mềm yếu muốn khóc của Dịch Tân thì có thể bình tĩnh ư? Vì vậy lại ôm cô an ủi một hồi, lại thề thốt sau này không nói như vậy nữa thì chuyện này mới được bỏ qua.
Trong lòng anh nóng nảy gấp gáp, ham muốn với cô gần như khiến anh phát điên, nhưng vẫn không thể tiến thêm một bước nữa. Thậm chí ôm cô còn phải cẩn thận, không được đụng đến vết thương của cô, chỉ có thể dùng cách quấn quít môi lưỡi để khỏa lấp nỗi phiền muộn trong lòng.
Thân thể cô mềm nhũn tựa vào anh, giờ phút này đến đầu ngón chân cô cũng mềm ra, nếu không có bàn tay anh chống đỡ thân thể cô, cô nghĩ nhất định cô sẽ ngã lăn quay ra đất. Lửa tình và ham muốn đốt cháy khiến người ta phát bệnh, Tân Hành không nhịn được kêu thành tiếng. Cô chợt bừng tỉnh, trong lòng nổi lên suy nghĩ không đứng đắn, đẩy anh ra nói khẽ: “Em khó chịu… Anh…”
Ý cô là vết thương của em khó chịu, anh buông em ra. Ai ngờ cô vừa nói xong, cả người Dịch Tân lại căng thẳng hơn, ngay cả động tác hôn cô cũng thoáng ngừng lại, ngay sau đó lại trở nên điên cuồng hơn. Hơi thở của anh nặng nề kìm nén, khàn giọng trấn an bên tai cô: “Ngoan, nhịn một chút.”
Lúc ấy cô còn chưa hiểu ra, không biết rằng điều cô nói khác với thứ anh hiểu mà chỉ hừ hừ: “Khó chịu… Không nhịn được.”
Bây giờ anh buông em ra luôn đi! Cô vừa nói còn vừa đẩy anh một cái, nhưng đối với một người đàn ông đã sớm phát hỏa thì giờ khắc này, ngoại trừ ham muốn trong thân thể anh sẽ không còn cảm nhận được cái gì khác. Anh chỉ cho rằng Tân Hành cũng giống anh, dục vọng muốn anh khiến cô khó chịu.
Nhất là hình ảnh cô cắn môi, gương mặt ửng đỏ thở gấp chính là loại thuốc kích thích lợi hại nhất khiến anh cũng không thể khống chế nổi mình nữa. Anh khẽ nguyền rủa, tiện tay cầm lấy khăn tắm rồi lau qua loa người cô, sau đó ôm lấy cô ra khỏi nhà tắm, đặt cô trở lại giường.
Ban đầu Tân Hành chỉ cho rằng anh ngần ngại vết thương của cô nên không dám động vào cô, ai ngờ sau khi người này thả cô lên giường cũng lập tức nằm lên theo. Tân Hành giật mình, trợn to mắt nhìn anh: “Anh…”
Lúc này mắt Dịch Tân đã bắt đầu hồng lên, cô mới lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, mút nhẹ rồi thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Anh giúp em.”
Đến bây giờ, cuối cùng Tân Hành cũng hiểu ra ý anh là gì! Cô muốn nói là vết thương của cô khó chịu, nhưng anh lại hiểu thành cô muốn nên… khó chịu! Tân Hành thoáng chốc cảm thấy máu huyết toàn thân ‘ầm’ một cái chạy hết lên mặt, khiến mặt cô nóng đến không chịu được. Cô, cô, cô đâu có đói khát đến như vậy!
“Không…” Cô định phản bác, nhưng không ngờ lời vừa ra khỏi miệng thì bụng đột nhiên bùng lên một trận lửa nóng, thân thể cô trở nên mềm nhũn, không thể phát ra tiếng được nữa. Dịch Tân đang hôn lên chân cô, dần tiến lên trên làm loạn.
Xưa nay cô luôn bảo thủ, làm sao chịu đựng được cái này? Lúc này, Dịch Tân nhẹ nhàng khều một cái, ngay lập tức khiến cô nắm chặt ga trải giường, gắt gao cắn chặt răng, xấu hổ không dám để mình kêu thành tiếng.
Dịch Tân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt anh lúc này như thể ẩn chứa hai vòng xoáy sâu hoắm, cô vừa chạm phải ánh nhìn ấy đã hoàn toàn mất hồn, toàn bộ tâm hồn đều rơi vào tay anh. Anh khẽ khàng trấn an cô: “Bây giờ người em không thể vận động mạnh được, anh sợ nếu anh đắm chìm sẽ không khống chế được, cho nên anh giúp em…”
Nói rồi anh bắt đầu… say sưa hôn cô. Tân Hành nhắm mắt lại, nắm chặt lấy ga trải giường.
…
Tân Hành mất hồn nằm trên giường, vẫn đang cố gắng bình ổn hơi thở của mình, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm khiến thân cô lại mềm ra còn hơn cả lúc người kia chạm vào. Vừa rồi, anh thật sự giúp cô… Nhưng chính cơ thể anh lại như muốn nổ tung, anh giúp cô xử lý xong lập tức vọt vào nhà tắm.
Tân Hành nằm trên giường không tự chủ được há miệng cắn chăn. Dịch Tân… Chắc hẳn trước giờ anh chưa từng phải chịu đựng thế này. Trước kia tính tình anh luôn nóng nảy, cô cũng chưa bao giờ… Ừ, bị thương nặng như vậy, nặng đến mức anh phải chủ động khống chế bản thân mình muốn mà chỉ được ngắm.
Tân Hành suy nghĩ rồi lập tức liên tưởng chi tiết tình cảnh vừa rồi, vì vậy khí huyết vừa mới nguôi ngoai lại bắt đầu bùng cháy. Thật là… Trong lòng Tân Hành dở khóc dở cười, thật sự không biết là do cô quá ngốc, hay là quá ác nữa! Ban đầu định đẩy Dịch Tân ra, kết quả lại khiến anh phải làm đến thế… Cô đâu có đói khát đến mức đó!
Nhưng sự giày vò như vậy còn ác hơn việc đẩy anh ra gấp bao nhiêu lần. Trong lòng Tân Hành vô cùng xấu hổ và đau lòng, nghe tiếng động trong phòng tắm, cô lặng yên quyết định, thôi vậy, quả nhiên số của cô phải chịu sự chèn ép của người kia! Cô cũng không cần tranh thủ giữ vị trí của hai người bây giờ, cô chỉ cần biết thỉnh thoảng anh cũng sẽ hy sinh vì cô như thế thì cả đời này cô cũng có thể để cho anh đè xuống.
Cứ như vậy, cuối cùng Tân Hành cũng không phản kháng nữa, lại trở về tình cảnh như trước đây, chỉ cần Dịch Tân hơi dịu dàng quan tâm cô là cô sẽ nhanh chóng cảm động đến rơi nước mắt. Rồi khi anh ôm lấy cô quấn quít, cô cũng không ngăn anh lại nữa, nhưng sau đó anh vẫn nghiến răng tự mình dừng lại…
Có một lần, Dịch Tân muốn mà không được thỏa mãn, cuối cùng giận dữ nhìn Tân Hành rồi cảnh cáo: “Sau này không được bị thương vì anh nữa! Anh có chết thì em cũng ngoan ngoãn đứng một bên cho anh!”
Đó là khi Dịch Tân phải dằn lòng áp chế mình nên mới hung dữ nói như vậy, bản thân anh không cảm thấy gì nhưng Tân Hành lại bị dọa sợ run lên, mắt cô từ từ dâng lên một tầng hơi nước. Dịch Tân nhìn dáng vẻ mềm yếu muốn khóc của Dịch Tân thì có thể bình tĩnh ư? Vì vậy lại ôm cô an ủi một hồi, lại thề thốt sau này không nói như vậy nữa thì chuyện này mới được bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.